Khoảng Cách Ngàn Năm

Chương 57: Thu nạp đệ tử




Ngọc Đan giật mình tỉnh lại đã là một canh giờ sau, đầu có chút đau do chưa tỉnh rượu, cô đưa tay xoa thái dương một hồi mới nhìn xung quanh căn phòng vừa lại vừa quen này, cách bố trí quá mức sặc sỡ, lại còn nồng nặc mùi phấn son, đầu lập tức liền nhảy số ý thức được mình đang ở địa phương nào.

Ngọc Đạn đầu tiên hoảng hốt nhìn xuống y phục của mình, rồi đưa tay sờ tới sờ lui khắp người mới thở phào nhẹ nhỏm nói: "May mà vẫn chưa bị nàng ta ăn thịt" nói xong mới sực nhớ rằng từ lúc cô tỉnh lại đến giờ vẫn không thấy bóng dáng Tư Hạ đâu, trong lòng có chút nghi hoặc, bất quá Ngọc Đan cũng không nghĩ nhiều, chuyện bây giờ cô phải làm là nhanh chóng rời khỏi đây, tránh cho khỏi rước hoạ vào thân, hiện tại đã đủ xui xẻo rồi...bỏ bảy ngàn lượng để ăn một cái tát khiến Ngọc Đan không khỏi hoài nghi nhân sinh của mình

Cửa mở ra, Ngọc Đan lén lút đánh giá tình hình xung quanh, một mảnh im lặng không một bóng người: "Kỳ quái, là thanh lâu hay chùa Bà Đanh?" Ngọc Đan khó hiểu thì thầm trong miệng, cô bị khung ảnh yên tĩnh này làm cho đi đứng cũng không tự nhiên, từng bước từng bước rón rén chẳng khác nào ăn trộm

"Aish, rốt cuộc đường ra ở đâu vậy chứ!?"

Lúc nãy do say quá nên Ngọc Đan được hạ nhân dìu lên, bây giờ căn bản một chút kí ức cũng không nhớ cô đã lên đây bằng cách nào, bây giờ chỉ có thể nghe theo tổ tiên mách bảo, tổ tiên nói rẻ phải thì rẻ phải, nói rẻ trái thì rẻ trái

"Các ngươi giết ta đi, lần này bị các ngươi bắt lại...dù có lưu lại cũng sống không bằng chết!"

Vừa đi ngang qua một căn phòng Ngọc Đan liền nghe thấy tiếng ai đó đòi sống đòi chết, giọng nữ tử đanh đá này dường như đã nghe qua ở đâu rồi, nhưng hiện tại thì không nhớ là ở đâu, thế là máu nhiều chuyện dâng lên, hai chân cô hợp tác đi lùi lại, áp tai vào cửa hóng chuyện

"Chát.."

Tê--- Ngọc Đan nghe tát tiếng tát inh tai, lớp biểu bì lập tức dựng lên, trong lòng thầm cảm thán: "Quá kịch tính...quá bạo lực"

"Con tiện nữ nhà ngươi đừng quên sinh mạng ngươi nằm trong tay lão nương!"

Giọng nói chanh chua này Ngọc Đan có thể mười phần khẳng định chỉ có thể là của Tô ma ma, cô chặc lưỡi đánh giá: "Ây da, Tô ma ma thật giống với nguyên tác tú bà đanh đá dưới ngòi bút của mấy tác giả tiểu...."

"Rầm"

Chữ "thuyết" còn chưa kịp thoát ra nơi cuốn họng thì cửa đã mở toang ra, Ngọc Đan cũng thuận thế mà ngã nhào ra sàn "bán mặt cho đất bán mông cho trời", đau đến ôm trán, kinh hô một tiếng: "Ai daaa"

Tô ma ma nhìn cô té chổng mông lên trời, nghi hoặc hỏi: "Tại sao ngươi lại ở đây?"



Ngọc Đan phát giác được mình sắp toi đời thì thầm mắng không xong, nhưng trên mặt vẫn nở ra một nụ cười giao hữu với đám người đang đằng đằng sát khí hướng về cô.

Ngọc Đan lén nuốt một ngụm nước bọt lấy thế đứng dậy, mặc dù mất mặt nhưng vẫn không quên làm màu, từ trong ngực áo lấy ra quạt trắng phe phẩy, phủi đi bụi bám trên y phục rồi mới đưa mắt nhìn đám người trước mắt, làm bộ dáng hết sức ngây thơ hỏi: "Tại hạ chào các vị, không biết các vị đang có trò gì vui sao lại đông đủ như vậy...Vũ mỗ ta nhìn mà cũng muốn góp vui ha ha"

Bây giờ Ngọc Đan mới nhận thức được trong đám người này ngoài hạ nhận cùng Tô ma ma thì còn cả Tư Hạ ở đây, vừa nhìn thấy nàng ta liền nhớ đến cái tát thấu trời như muốn tiễn cô đến Tây Thiên gặp Phật Tổ, lửa giận trong người liền sôi lên, nhưng lại chú ý đến trên mặt nàng ta cũng in một dấu tay trên gương mặt, da trắng nõn làm cho vết tát càng thêm nổi bật, xem ra âm thanh nữ tử đòi sống đòi chết khi nãy là của nàng ta.

"Chuyện của chúng ta không cần công tử quan tâm!"

Giọng nói chanh chua của Tô ma ma một lần nữa kéo Ngọc Đan trở về thực tại, đánh giá tình huống trước mắt xem ra nếu lần này cô không ra tay cứu Tư Hạ sợ rằng nàng ta sau này sống không bằng chết, tiếng nói lương tâm cô không ngừng vang vọng mách bảo cô làm anh hùng cứu mỹ nhân, nhưng lý trí hiện tại chỉ muốn chuồn thật nhanh...nhưng cuối cùng lý trí cũng phải nhận thua

Mặc dù Ngọc Đan cảm giác được chân cô đang bắt đầu run lên, nhưng trên mặt biểu tình lại hết sức bình thản, lấy làm lạ hỏi: "Ta còn nhớ lúc nãy chính mình cùng Tư Hạ cô nương ân ân ái ái, sau đó tỉnh dậy liền không thấy mỹ nhân đâu, bây giờ lại bắt gặp các người đem mỹ nhân của bổn công tử đến đây... Tô ma ma định giải thích thế nào với ta?"

Tư Hạ kinh ngạc nhìn cô, xem ra khi nãy bị ăn tát đến bệnh rồi

Tô ma ma nghe vậy âm thầm đảo mắt nhìn Ngọc Đan một vòng, y phục sang trọng lại dám mạnh tay chi bảy ngàn lượng chỉ để mua đêm đầu của Tư Hạ, xem ra gia thế không tầm thường, nghĩ vậy Tô ma ma giọng điệu lấy lòng nói: "Ây da, là ta sợ nữ nhi không hầu hạ công tử thật tốt nên muốn tìm Tư Hạ giáo huấn một chút"

"Giáo huấn? vậy vết thương trên mặt Tư Hạ cô nương cũng là do ngươi giáo huấn?" đoán chừng bà ta là đang bị cô doạ nên mới ra vẻ thị uy hù bà ta một chút

Quả nhiên chiêu này lợi hại

Tô ma ma lắp bắp nói: "Chuyện này..."

Ngọc Đan không cho bà ta cơ hội giải thích, chắc nịch tuyên bố: "Ta không quan tâm đến chuyện của ngươi và nàng, bổn công tử là muốn Tư Hạ cô nương trở thành nữ nhân của một mình ta!"

"Cái gì!?" tất các mọi người đều đồng thanh bật thốt

Ngọc Đan có chút mất tự nhiên: "Ừ thì...ừ thì" sau đó như nghĩ ra được diệu kế gì hay ho liền bước đến bên cạnh Tư Hạ, nắm lấy tay nàng, ánh mắt thâm tình, sẳng giọng nói: "Tô ma ma nói phải, một khắc xuân tiêu khó xuống giường, hôm nay ta được Tự Hạ cô nương hầu hạ đến tận đỉnh vu sơn, mỹ nhân đã vì người mà cởi áo, sao ta có thể để nàng phải nhớ thương...nàng nói xem có phải không Tư Hạ?" nói đến đây hận không thể nặng thêm mấy giọng nước mắt

Nghe Ngọc Đan nói mấy lời thiếu đứng đắn này, ai nấy cũng đều mặt đỏ tai hồng, trừ Tư Hạ

Tư Hạ nhìn người đang diễn trò trước mắt trong lòng cảm thấy Ngọc Đan rất thú vị, nữ nhi khuê các nào có ai thiếu đứng đắn như cô

"Cái này...ý công tử là muốn chuộc thân cho Tư Hạ?" Tô ma ma hỏi

"Chính xác!" Ngọc Đan trả lời

Tô ma ma chần chừ suy nghĩ, Tư Hạ mới đến được một tháng còn chưa giúp bà ta kiếm được bao nhiêu tiền, bây giờ mới bán đêm đầu liền được hỏi chuộc thân... vừa rồi Tư Hạ còn dám lẻn vào chỗ bà ta trộm thuốc giải, nghĩ đến liền cảm thấy bực bội...nhưng mà thấy Ngọc Đan mạnh miệng như vậy e rằng không dễ đắc tội, nếu đã như vậy liền moi một chút tiền của hắn, còn Tư Hạ đã mất đêm đầu sau này cũng không có giá trị gì, nghĩ như vậy Tô ma ma liền trưng bộ dáng tươi cười: "Nếu công tử đã nói như vậy thì cung kính không bằng tuân mệnh... bất quá đêm đầu tiên của Tư Hạ đã là bảy ngàn lượng thì giá chuộc thân sợ không thể thấp được"

Hừ là muốn moi tiền của ta chứ gì, Ngọc Đan bỉu môi: "Bổn công tử không phải là người tiếc tiền, đêm đầu tiên ta còn dám ra giá bảy ngàn lượng bạc...nếu Tô ma ma muốn ta tiếp tục ủng hộ Nguyệt Vân Lâu thì phải xem thái độ của ngươi" bộ môn trả giá này thì phải gọi cô là thủ khoa

Quả nhiên đồng tiền làm Tô ma ma mờ mắt, bà ta thầm tính kế, nếu lần này bà ta ra giá cao quá có nghĩa là sau này mất một vị khách mát tay, chi bằng lấy lòng hắn để sau này còn có cơ hội moi được một số tiền lớn hơn, như đã hạ quyết tâm, Tô ma ma nói: "Công tử đã chi số tiền lớn như vậy cho Nguyệt Vân Lâu ta hết lòng cảm kích...chi bằng ta vừa bán vừa tặng, ba ngàn lượng liền dẫn người đi"



Không nói nhiều Ngọc Đan lại lấy ra một sấp ngân phiếu đưa cho bà ta: "Tiền trao cháo múc...mau giao lại giấy bán thân cho ta!"

"Còn cả lọ thuốc kia nữa" Tư Hạ cuối cùng cũng lên tiếng

Tô ma ma liếc mắt nhìn Tư Hạ rồi xuất ra giấy bán thân cùng thuốc giải

Ngọc Đan cùng Tư Hạ sau đó cũng liền nhanh chóng rời khỏi Nguyệt Vân Lâu

Hai người cùng đi với nhau một đoạn khá xa

"Đa tạ ngươi đã giúp ta...sau này nhất định sẽ trả đủ cho ngươi 10 ngàn lượng" Tư Hạ cảm kích nói

Ngọc Đan nghe vậy chỉ gãi đầu, ngại ngùng nói: "Không có gì to tát, chỉ là thấy chuyện bất bình ra tay tương trợ " dừng một chút lại hỏi: "Nhưng mà nhà ngươi để đâu, để ta tiễn ngươi một đoạn"

Ngọc Đan vừa mới dứt câu đã thấy Tư Hạ đừng cước bộ đứng yên tại chỗ, cô thấy vậy nghi hoặc xoay người lại nhìn nàng, không ngờ tới Tư Hạ không nói hai lời lập tức quỳ xuống trước mặt Ngọc Đan, âm thanh hết sức dứt khoát: "Ta muốn theo ngươi!"

Ê làm gì dạ, mẹ biết mẹ buồn đó!

Ngọc Đan há hốc miệng nhìn người đang quỳ dưới chân mình, để đánh tan tình tiết cẩu huyết này cô vội vã đỡ Tư Hạ đứng dậy, miệng không ngừng nói: "Đứng lên đứng lên, ngươi muốn tổn thọ chết ta à! nói cho ngươi biết ta còn là trẻ em vị thành niên, còn muốn khám phá cuộc sống muôn màu"

Tư Hạ vẫn như cũ sống lưng thẳng tắp không nhút nhích

"Aishhh, ngươi mau đứng lên đi, có chuyện gì cứ đứng lên rồi nói tiếp, ta và ngươi cùng tìm cách giải quyết có được không?"

Tư Hạ nghe vậy đành phải thở dài đứng lên, sau đó đem hết sự việc liên quan đến nàng thuật lại cho cô nghe, Ngọc Đan nghe nàng ta kể chuyện keo lỳ đến nổi mặt biến đổi sắc thái không ngừng...lúc đầu là bất ngờ, sau đó tới tức giận, tiếp theo vẻ mặt như nghe chuyện gì đó có tình tiết cực kỳ cẩu huyết, cuối cùng miệng chốt hạ một câu: "Ngoạ tào! sao lại có loại huynh trưởng vô sỉ như vậy"

"Vẫn có đó thôi, bây giờ dù có tìm được hắn thì chỉ sợ hắn đã tiêu hết tài sản của ta" nói đến đây Tư Hạ nhếch miệng cười mỉa một tiếng: "Không chừng bây giờ hắn cũng đang ăn mày trên đường"

"Ông trời đúng thật là bất công" Ngọc Đan không cam tâm nói, sau đó liền hướng Tư Hạ chính nhân quân tử hết sức cương trực nói: "Ngươi đừng lo, sau này có chuyện gì cứ tìm ta, ta nhất định sẽ thay người tìm công đạo!"

Tư Hạ nghe vậy cười đến vô hại: "Vậy thì liền theo ngươi để sau này đỡ phải tìm"

Cái gì vậy!? sao Ngọc Đan cứ cảm thấy như cô đang tự đào hố chôn mình, còn có cái người này thực sự là không đơn giản mà... xem ra là cô gặp phải sói rồi

"Ngươi...ngươi không có tiền ta có thể cho ngươi mượn"

"Ta không thích mắc nợ người khác"

"Vậy thì ta có thể giúp ngươi tìm một công việc tốt"

"Hmm cũng được nhưng không thích"



"Vậy thì thế nào mới vừa lòng ngươi!"

"Đi theo ngươi"

"Nhưng ta là nam tử...với cả nhìn ngươi có vẻ lớn hơn ta mấy tuổi chẳng phải là nên tìm cho mình một vị hôn phu đi chứ!" lý do này hợp lý ha! chẳng phải nữ tử cổ đại thích lấy chồng sớm hay sao, với lại nhìn nàng ta đoán chừng cũng lớn hơn cô hai ba tuổi, tuổi này ở đây mà chưa lấy chồng chẳng phải rất kỳ sao

Tư Hạ nghe cô trình bày cũng gật đầu làm ra vẻ đồng tình, Ngọc Đan nhìn biểu hiện của nàng còn tưởng nàng cũng đã giác ngộ, nào ngờ một giây sau đã thấy Tư Hạ nở một cụ cười câu nhân, từng bước tiến lại gần Ngọc Đan cho đến khi giửa cả hai là một khoảng cách rất nhỏ

Ngọc Đan hoảng sợ muốn lùi về sau nhưng đáng tiếc đã bị Tư Hạ một tay ghì vai cô lại, một tay nhẹ nhàng khiêu cằm Ngọc Đan, ánh mặt câu dẫn nhìn cô: "Ngươi vẫn cho rằng mình là nam nhân sao? vẫn ngây thơ không biết đêm qua ngươi đã bị ăn sạch sao? lần đầu ta được nếm qua hương vị nữ tử đúng là không tệ a"

Ngọc Đan nghe vậy lập tức vùng khỏi tay Tư Hạ, tức đến run người chỉ vào nàng ta: "Ngươi...ngươi...ngươi!"

"Ha ha ha, ngươi đúng là một tiểu khả ái, mới đó đã bị ta doạ sợ" vừa nói vừa đưa tay nhéo má Ngọc Đan

"Không cho phép nhéo má ta!" Ngọc Đan xù lông hất tay Tư Hạ ra

"Bảo bảo ngoan nghe lời mẫu thân để mẫu thân đi theo ngươi, chắc chắc sẽ dạy dỗ ngươi nên người" Tư Hạ làm như không nghe thấy vẫn cố chấp kéo Ngọc Đan lại xoa xoa đầu như mẹ hiền dặn dò con gái trước khi gả về nhà chồng

"Hừ, ngươi cho rằng ta là Đường Tăng thích thu nạp đệ tử sao!"

"Vậy thì ta liền là Tôn Ngộ Không đi theo ngươi hàng yêu phục ma" Tư Hạ cười nói

Không đợi Ngọc Đan trở lời Tư Hạ đã khoác vai kéo cô đi về phía trước, cười rạng rỡ nói: "Sư phụ! mau đi thỉnh kinh thôi"

"Ngươi mới chính là yêu quái cần phải hàng phục!"

Thế là hai thầy trò Đường Tăng cùng nhau lên đường thỉnh kinh, sau này không biết có gặp phải Bát Giới hay Sa Tăng nào nữa không, nếu có thì thật lòng chia buồn với Đường Tăng