Khoảng Trời Phương Nam

Chương 107: Phủ kín mắt tôi - CHƯƠNG KẾT




Sau khi làm thanh niên thất nghiệp ở nhà được một năm, cuối cùng Đường Hành cũng bắt đầu đi làm lại.

Ngôi trường mà cậu nhận chức là một trường đại học rất bình thường, ít được người biết đến. Trường nằm trên sườn đồi ở thành phố Quý Dương, môi trường sinh thái rất tốt, trong khuôn viên trường thậm chí còn có khỉ, mà sinh viên ở đây cũng giống như lũ khỉ vậy, hàng ngày lang thang khắp nơi khắp chốn và chẳng có ai màng tới chuyện học hành.

Các giáo viên từ lâu đã giác ngộ rằng việc nghiên cứu khoa học ở ngôi trường này không hề có tương lai nên nếu không bận rộn đi dạy kèm cho các lớp thi lên thạc sĩ thì họ đều sẽ kinh doanh buôn bán gì đó để kiếm thêm thu nhập, nên việc dạy học chỉ là một công việc phụ.

Không ai quan tâm đ ến chuyện ở Vũ Hán của Đường Hành, Đường Hành càng thêm mừng rỡ và ung dung tận hưởng.

Lý Nguyệt Trì mở một nhà máy ở ngoại ô Quý Dương, tất nhiên gọi là nhà máy thì có hơi ra vẻ, thực tế nó chỉ là một cái xưởng nhỏ. Trong ba tháng đầu tiên, anh không có lợi nhuận, sau đó Lý Nguyệt Trì tình cờ gặp lại một người bạn mà anh quen trong tù.

Người bạn này gọi là anh Kiều, lăn lộn trên giang hồ đã hơn 20 năm, sở hữu một vài quán Karaoke và vài tiệm mát xa chân ở Quý Dương.

Anh Kiều đánh giá Lý Nguyệt Trì là một cậu em rất tốt, từng học đại học nên sau này nhất định sẽ làm nên chuyện. Anh ta vung tay, kêu Lý Nguyệt Trì đem khô bò đến quán Karaoke của anh ta bán. Cứ như vậy, khô bò dần dần mở rộng thị trường ở Quý Dương, hoạt động kinh doanh của cửa hàng trực tuyến cũng tốt hơn trước rất nhiều.

Lợi nhuận của tháng đầu tiên trừ đi phí nhân công, tiền thuê mặt bằng và các chi phí khác thì tiền lãi thu được là 4000 tệ. Lý Nguyệt Trì chưa nói chuyện này cho Đường Hành biết.

Anh đến tiệm kim hoàn mua một cặp nhẫn, anh đã đo kích thước ngón tay của Đường Hành khi cậu đang ngủ. Chiếc nhẫn trị giá 3.000 tệ, hiển nhiên không phải là đồ cao cấp gì, thậm chí đóng gói còn có vẻ hơi cẩu thả. Lý Nguyệt Trì dùng 1000 tệ còn lại đãi anh Kiều một bữa ăn. Bữa tối kết thúc thì trời cũng đã về khuya.

Cuối tháng 11, Quý Dương đổ mưa liên tục, hơi lạnh ngưng đọng trong đêm dày như mực khiến người ta chỉ muốn về nhà càng sớm càng tốt.

Nhưng sau khi Lý Nguyệt Trì dừng xe máy ở dưới lầu, anh lại không đi lên nhà ngay.

Anh đứng dưới hàng hiên một lúc lâu cho đến khi cảm thấy mùi trên người đã bay đi hết mới sờ sờ cái hộp trong túi quần rồi xoay người đi lên lầu.

Bước vào cửa, anh thấy ánh sáng vàng nhạt từ phòng ngủ hắt ra, phản chiếu xuống sàn nhà.

Lý Nguyệt Trì nhẹ nhàng đi vào phòng, chưa tới mép giường đã thấy Đường Hành mở hai mắt.

“Còn chưa ngủ à?” Lý Nguyệt Trì đứng hỏi cậu. Hôm nay là thứ ba, Đường Hành có hai tiết dạy buổi tối, cậu thường hay ngủ rất sớm.

“Chờ anh ……” Đường Hành duỗi tay ra muốn ôm Lý Nguyệt Trì, nhưng anh lại tránh đi.

Lý Nguyệt Trì nói: “Người anh có mùi.” Cứ tưởng đã bay sạch mùi đồ ăn nhưng vừa vào phòng thì vẫn còn ngửi được những mùi ấy rất rõ.

“Anh đứng ở dưới lầu đúng không?”

“Ừ.”

“Nãy em nghe tiếng khóa xe.”

“Anh đi tắm đây.”

“Học trưởng.”

Lý Nguyệt Trì khựng lại, Đường Hành đứng dậy xuống giường. Cậu bật chăn điện, trên người mang theo hơi ấm, đôi tay cậu thật ấm áp.

Đường Hành ôm lấy khuôn mặt lạnh lẽo của Lý Nguyệt Trì, sau đó để sát vào, dùng má mình cọ cọ má anh.

“Không cho làm vậy nữa,” Đường Hành nói, “Lạnh lắm.”

“…… Người anh toàn mùi ớt rất nồng, họ còn hút thuốc lá nữa.”

“Thì sao.”

“Đường Hành.” Định là tắm xong rồi đưa cậu, nhưng bây giờ lại đột nhiên không chờ kịp nữa.

“Hửm?”

Lý Nguyệt Trì lấy ra chiếc hộp nhung trắng có phần đơn sơ kia: “Cho em cái này.”

Đường Hành sửng sốt hai giây, nhận lấy chiếc hộp, mở ra, hai chiếc nhẫn đơn giản xuất hiện trước mặt hắn. Thực ra, ngay khi nhìn thấy chiếc hộp cậu đã đoán được bên trong là gì nhưng tim cậu vẫn đập loạn xạ mất kiểm soát.

“Sau này đổi cho em cái tốt hơn.” Lý Nguyệt Trì thấp giọng nói.

“Học trưởng,” Đường Hành nhìn chằm chằm vào cặp nhẫn, “Anh đang cầu hôn em sao?”

“Anh cảm thấy hai đứa mình đã kết hôn từ 6 năm trước” Lý Nguyệt Trì cầm lên một chiếc nhẫn, từ từ đeo vào ngón áp út của Đường Hành, “Cái này xem như là bù lại cho em.”

Lời anh nói suýt chút nữa đã làm hai mắt Đường Hành nóng lên. Đường Hành vội vàng đeo nhẫn vào cho anh, thúc giục nói: “Anh mau đi tắm đi, nhớ ngâm nước nóng —— tay anh lạnh quá.”

Lý Nguyệt Trì cười cười, xoay người đi vào phòng tắm.

Đường Hành vuốt v e nhẫn một lát, cách cánh cửa hỏi: “Ăn no không?”

Giọng nói của Lý Nguyệt Trì lẫn với tiếng nước chảy: “Không, toàn ngồi nói chuyện tào lao.”

Vì thế Đường Hành đi vào bếp, bật đèn, nấu nước.



Xưa giờ mười ngón tay cậu không dính xu@n thủy, nhưng hiện tại đã làm được một ít món đơn giản. Đều là do Lý Nguyệt Trì quá bận, lúc thì không ăn cơm lúc thì ăn đại gói mì cho xong. Sau đó, Đường Hành học nấu một vài món đơn giản làm cơm hộp cho Lý Nguyệt Trì cầm theo đi làm.

Trong lúc đợi nước sôi, Đường Hành rửa sạch xà lách, lấy cục thịt bò từ trong tủ lạnh ra, thái từng miếng mỏng, rồi đập và băm tỏi. Cậu thích những âm thanh và ánh đèn trong căn bếp này, chúng đều vì Lý Nguyệt Trì mà có.

“Nấu nhiều mì vậy?” Phía sau chợt vang lên tiếng Lý Nguyệt Trì.

“Ừ,” Đường Hành không quay đầu lại, nắm chặt chiếc đũa nhẹ nhàng khuấy mì trong nồi, “Em cũng hơi đói bụng.”

Lý Nguyệt Trì tiến lên một bước, tựa cằm lên vai Đường Hành.

Tóc của anh ướt đẫm, ngọn tóc chọc vào má Đường Hành, hơi ngứa.

“Tháng này kiếm được tiền, 4000,” Lý Nguyệt Trì nói, “Sau này sẽ kiếm được nhiều hơn.”

“À —— vậy ông chủ Lý muốn kiếm được bao nhiêu?”

“Ít nhất thì cũng phải đổi được căn nhà rộng hơn.”

“Em cảm thấy căn này rất tốt.”

“Muốn có hai phòng ngủ, hai cái giường.”

“Hả?”

“Như vậy không cần phải đi thay khăn trải giường lúc nửa đêm.”

“……”

Thôi cũng được, vì Lý Nguyệt Trì luôn là người thay khăn trải giường, về vấn đề này Đường Hành không có quyền phản bác.

Lúc hai người đang ăn mì thì Đậu Hũ rón rén rới gần. Đây là một con mèo cam đã hơn một tuổi. Từ khi được Đường Hành mang đến bệnh viện thú y thì sức ăn của nó đã tăng đáng kể, từ từ trở thành một chú mèo cam mập mạp và thu hút. Con mèo béo này không chỉ có ham ăn biếng làm, mà còn am hiểu đạo lý ăn cây táo, rào cây sung. Ban đầu nó làm nũng lấy đầu cọ cọ chân Đường Hành, thấy Đường Hành làm lơ, cái đuôi nó lắc qua lắc lại rồi quay đầu sang quấn quanh ống quần của Lý Nguyệt Trì, hơn nữa còn ráng phát ra vài tiếng meow meow đáng yêu như mèo con vậy.

Lý Nguyệt Trì vươn ngón trỏ gõ nhẹ vào trán nó: “Nghe lời. Mày không ăn được loại thịt này.”

Đậu Hũ kêu lên: “Meow…… Meow!”

Lý Nguyệt Trì thu ngón tay lại, mặc kệ nó năn nỉ.

“Lúc nhặt nó về em nên biết,” Đường Hành bất đắc dĩ nói, “Em cứ tưởng nó thích anh.”

Lý Nguyệt Trì nói: “Anh cũng tưởng nó thích em.”

Vụ án của Đường Quốc Mộc được đưa ra xét xử vào đầu năm nay, vì thế hai người quay trở lại Vũ Hán và họ nhặt được Đậu Hũ tại Đại học Hán Dương. Khi đó, Tưởng Á ồn ào kêu đói, chạy tới căn tin mua ba phần đậu hũ. Lý Nguyệt Trì cùng Đường Hành đang ngồi trên ghế ăn đậu hũ, ăn chưa được hai miếng thì một con mèo con với bộ lông xỉn màu đi tới, ngồi xổm cách họ vài bước.

Mèo con gầy đến trơ cả xương và trông có vẻ cực kỳ sợ họ, thậm chí còn không dám kêu ra tiếng. Nhưng nó lại ngoan ngoãn yên lặng ngồi xổm ở nơi đó khiến người khác động lòng.

Đường Hành ngồi xổm xuống, lấy miếng thịt bò kẹp trong đậu hủ ra đặt xuống bên chân mình.

Mèo con động động cái mũi, do dự đi tới, sau đó cuối đầu nhanh chóng ăn hết miếng thịt bò.

Đường Hành vốn tưởng rằng nó ăn no rồi sẽ đi.

Nhưng không ngờ mèo con này lại đi theo đuôi bọn họ suốt con đường cho đến khi họ sắp rời khỏi đại học Hán Dương. Đường Hành đành phải hỏi Tưởng Á: “Cậu muốn nuôi mèo không?”

“Mình dị ứng lông mèo,” Tưởng Á đứng cách khá xa, vô cùng đau đớn nói, “Ôiii, muốn sờ ẻm một cái ghê ……”

Cuối cùng, cả hai hủy vé tàu cao tốc, Lý Nguyệt Trì và Tưởng Á thay phiên lái xe từ Vũ Hán về Quý Dương, dắt theo chú mèo nhỏ về nhà.

Tưởng Á ghé qua nhà họ ngủ lại vài hôm, rồi đột nhiên bày tỏ niềm khao khát đối với cuộc sống hôn nhân.

Ăn mì xong, Lý Nguyệt Trì đi rửa chén, Đường Hành bế Đậu Hũ lên, lười biếng hỏi: “Còn ăn nữa à? Mày có biết bây giờ mày bao nhiêu ký rồi không?”

Đậu Hũ lầm bầm gì đó, vẻ mặt bất mãn.

Đường Hành thả nó xuống rồi đi rửa mặt, về phòng trải chăn bông ra cho Lý Nguyệt Trì, sau đó cầm điện thoại trả lời tin nhắn cua Phó Lệ Linh. Có thể là do đã nghĩ thông mọi chuyện, Phó Lệ Linh trở nên vô cùng quan tâm đ ến việc kinh doanh của Lý Nguyệt Trì, hơn nữa, lúc rảnh rỗi sẽ lên ý tưởng đầu tư.

“Bảo bảo, giờ là thời đại marketing, con có biết mấy KOL trên Weibo không? Chúng ta chi chút tiền để họ pr cho sản phẩm của tiểu Lý.”

Tuy rằng Đường Hành đã sớm từ chối nhưng không thể không thừa nhận, ở lĩnh vực kinh doanh thì mẹ cậu là một tay lão luyện, đáng để học hỏi.

Đường Hành hỏi: “Nếu vậy thì chi tầm bao nhiêu tiền?” Nếu giá cả phù hợp thì thì marketing cũng tốt.

“Cỡ 50.000 tệ!”

“……”

Đường Hành không biết nên nói gì, ông chủ Lý nhà cậu tháng này mới lời được 4000 tệ.



Nói chuyện phiếm với Phó Lệ Linh thêm vài câu, Lý Nguyệt Trì đã rửa chén xong, tắt đèn, đi vào phòng. Anh cúi đầu hôn Đường Hành, môi lưỡi hai người đều là hương bạt hà giống nhau. Đường Hành buông điện thoại, ôm cổ anh, dùng sức để nụ hôn thêm sâu. Cậu hỏi Lý Nguyệt Trì: “Mai anh có phải dậy sớm không?”

Nếu không phải dậy sớm …… thì nửa đêm nay có lẽ sẽ cần phải thay khăn trải giường rồi.

Lý Nguyệt Trì cười khẽ: “Không.”

Anh vừa dứt lời, thì ngoài phòng khách bỗng nhiên truyền đến một âm thanh nặng nề.

Hai người lập tức tách ra.

Giây tiếp theo, Đậu Hũ đi vào phòng ngủ, ung dung nhảy lên giường.

Lý Nguyệt Trì đỡ trán nói: “Anh quên đóng cửa.”

“Meowww —— meoooo ——” Đậu Hũ duỗi người một cách lười biếng, đôi mắt đen láy híp híp lại giống như đang hỏi hai con người kỳ quặc trước mặt: “Mấy giờ rồi còn chưa chịu đi ngủ ah?”

Đường Hành lấy chân đẩy đẩy nó: “Về ổ ngủ đi, ngày mai cho ăn cá khô……”

Đậu Hũ nhắm hai mắt, bắt đầu ngáy ngủ.

Đường Hành: “……”

Lý Nguyệt Trì bất đắc dĩ nói: “Ngày mai làm nhé bảo bối.”

Đường Hành nhỏ giọng nói: “Ăn nó quá không ngủ được.”

Lý Nguyệt Trì luồn tay vào dưới chăn, nhẹ nhàng xoa bụng cậu: “Vậy đừng nằm, ngồi dậy một lát đi.”

Bầu không khí mặn nồng vừa rồi hoàn toàn bị tiếng grừ grừ của con mèo béo kia làm cho tiêu tán. Đường Hành nằm dựa vào vai Lý Nguyệt Trì nhìn anh trả lời từng tin nhắn WeChat. Hình đại diện WeChat của anh đã thay đổi từ màu xanh đậm mờ mịt sang màu xanh lam sáng rực. Sau này, Đường Hành mới biết, hai sắc màu xanh đó đều là mặt nước Đông Hồ. Màu xanh đậm là nước hồ ngày thôn Đông Hồ bị phá dỡ, còn màu xanh ngọc là nước hồ vào ngày họ cùng nhau quay lại cổng Lăng Ba.

Ông chủ Lý thật là bận rộn, Đường Hành nhìn nhìn, ngáp một cái, có hơi buồn ngủ.

Tất nhiên cũng có thể cậu bị lây bệnh buồn ngủ từ con mèo béo núc kia.

“Bảo bối,” Lý Nguyệt Trì cúi đầu, cằm cọ cọ đỉnh đầu Đường Hành, “Khoan hẵng ngủ, Lâm Lãng vừa gửi anh bản demo.”

Đường Hành mơ màng nói: “Mai nghe……”

Lý Nguyệt Trì lập tức nhét một đầu tai nghe vào tai cậu.

Thật ra, giờ phút này, Đường Hành vô cùng tỉnh táo.

Cậu chỉ hơi xấu hổ một chút thôi.

Công ty thu âm của Lâm Lãng mua lại lời bài hát《 Phủ kín mắt tôi 》, phố lại giai điệu và đưa cho một ban nhạc trẻ mới debut trình bày. Các thành viên trong ban nhạc đều là những chàng trai trẻ mới ngoài đôi mươi, giọng ca sĩ hát chính trong vắt, những nốt cao ngân nga như đang khóc, vừa giàu cảm xúc vừa mộc mạc.

Nhạc bắt đầu cất lên, tiếng đàn cello đưa Đường Hành về lại đêm hè năm ấy.

Anh dùng thân mình đỡ cho cậu một chai rượu, cậu cùng với anh đi về căn phòng trọ chật chội, cậu hỏi, anh tên gì? Anh đáp, Nguyệt trong ánh trăng, Trì trong chạy như bay ——

Đêm ấy tôi dạo bước ghé qua

Tựa một hạt bụi / rơi vào ly nước của em

Nắng như lửa đốt / hẻm nhỏ không màu.

Lãng phí làm sao / Bức ảnh của em

Vết chai nơi đầu ngón tay

Vì gảy dây đàn / lướt qua giữa hàng mi dài

Tòa tháp cũ / ngôi nhà mới

Mặt hồ nước / tô mì xào

Mưa giăng đầy trên triền sông trong một chiều hoang vắng,

Tôi rất thích, khi sợi tóc em dài phủ kín mắt tôi,

Không còn thấy Đông Hồ / Không còn thấy Lạc Du

Cũng không còn thấy tuyến số 2

Nếu tận thế có đến, xin giữ lại cho nhau

Là sau 12 giờ/ một cảnh xuân tan tác trong gió

Mộng vẫn chưa tan / câu đố không lời giải

Tôi làm một kiếp phù du của em

……

Không biết bài hát đã được phát bao nhiêu lần, Đường Hành nghiêng đầu, ngủ thiếp đi.

Lý Nguyệt Trì nhẹ nhàng rút tai nghe ra, kê gối đầu cho Đường Hành, rồi đắp kín chăn cho cậu. Anh nhìn gương mặt ngủ say của Đường Hành, có hơi ngạc nhiên khi nhận ra người anh yêu đến mức nguyện đánh đổi tất cả đang nằm ngủ yên bên cạnh mình. Sau đó, anh tự giễu chính mình khi sau ngần ấy thời gian đã qua mà suy nghĩ này vẫn khiến anh kinh ngạc.

Lý Nguyệt Trì cúi người định hôn lên khóe môi Đường Hành, khi chỉ còn cách nhau trong gang tấc, Đường Hành bỗng nhiên lầm bầm một tiếng, xoay người đưa lưng về phía anh.

Lý Nguyệt Trì cười cười, giơ tay tắt đèn.

Anh quyết định sáng mai sẽ hôn cậu.



———————HẾT TRUYỆN———————