Khoảnh Khắc Anh Bắt Đầu Động Tâm - Đồ Dạng Tiên Sâm

Chương 30




Cố tình, Chử Dạng còn đặc biệt thò đầu qua, thần sắc nghiêm túc lần lượt giới thiệu với anh.

“Đây là đàn em khoá sau của tôi, còn người đứng phía sau cô bé cũng là đàn em.”

Cô bé đàn em ngây thơ đơn thuần giọng nói kích động: “Chú họ xa, lát nữa tụi cháu đi ăn bữa khuya, chú cũng đi với chúng cháu đi.”

Cô bé kêu một tiếng “Chú họ xa” vô cùng tự nhiên, kiên quyết thực hiện tư tưởng hiếu thuận - “Chú họ xa của đàn chị chính là chú họ xa của mình cho nên phải hiếu kính thật tốt.”.

Ngoại trừ cô là người duy nhất hào hứng đối với lời đề nghị này thì những người khác dường như không mấy ủng hộ.

Chử Dạng vội vàng xua tay: “Không cần đâu, ngày mai anh ta còn phải đi làm.”

Từ Nam Diệp cũng đúng lúc mở miệng: “Như thế nào tôi lại không biết xấu hổ, mọi người cứ đi chơi đi.”

Ngay lập tức, Tuệ Hạnh cúi đầu mất mát, chu miệng, nhỏ giọng nói: “Thật khó lắm mới có cơ hội cùng chú nói chuyện, cháu có thật nhiều vấn đề muốn nhờ chú tư vấn.”

Từ Nam Diệp cùng Chử Dạng đều có hơi khó hiểu, không ngờ Tuệ Hạnh sẽ mời cùng nhau ăn bữa ăn khuya.

Có thể cô bé lớn lên quá mức ** làm cho Từ Nam Diệp không quá bài xích xưng hô “chú họ xa” phát ra từ miệng cô bé  so với phát ra từ miệng của Chử Dạng và Cố Thanh Thức.

Từ Nam Diệp nhướng mày: “Cô bé có chuyện gì muốn cùng tôi nói?”

“Rất nhiều ạ, về vấn đề nghiên cứu và về những khía cạnh khác,” Tuệ Hạnh hứng thú nói liên tục, “Vài năm trước ba cháu đến Zambia trong một chuyến công tác. Tình cờ quân Khăn Vàng và chính phủ xảy ra nội chiến, một nửa thủ đô bị thất thủ, ba cháu cùng những người khác trong nước đến đại sứ quán tị nạn, là chú đã cứu ba cháu vào lúc đó.”

Sau khi về Trung Quốc, ba Tuệ lại muốn tới cửa cảm ơn một lần nữa nhưng lại không được nhà họ Từ đồng ý.

Sau đó, bản thân Từ Nam Diệp đã đi Luân Đôn nhậm chức, ba Tuệ đem đoạn chuyện cũ này kể lại cho người nhà nghe trong buổi họp gia đình.

Tuệ Hạnh, người lúc đó vẫn còn ngây thơ, chỉ biết ba đang dựa vào thân ghế, như là đang kể một câu chuyện xưa, đem đoạn chuyện cũ hung hiểm lảm nhảm kể cho cô nghe.

Một người trẻ tuổi trên mặt còn mang theo một chút non nớt, đứng ở trước song sắt, đối mặt với một chiếc xe tải hạng nặng được ngăn cách bởi một hàng rào, nói tiếng Tây Ban Nha mà ông ta không hiểu.

Là đồng nghiệp của ông ta phiên dịch lại cho những người khác nghe.

“Yêu cầu các bạn tôn trọng hiệp ước quốc tế. Những thay đổi trong nội chính của quý quốc cùng công dân đất nước tôi không có liên quan. Đại sứ quán sẽ không bao giờ mở cửa cho đến khi nhận được chỉ thị từ chính phủ hai nước.”

Từ Nam Diệp hơi giật mình khi nghe cô bé nhắc đến chuyện này. Tự nhiên lại có loại cảm giác đã trải qua mấy đời.

Anh khẽ cười: “Bữa tối này tôi sẽ mời các bạn, được không?”

Tuệ Hạnh bỗng nhiên cười như nở hoa, gật đầu thật mạnh.

Thì ra là người quen cũ, ràng buộc còn sâu sắc đến vậy nên Chử Dạng cũng không thể không biết xấu hổ mà tiếp tục ngăn cản, cam chịu để Từ Nam Diệp cùng tham gia bữa ăn khuya.

Đàn em thật sự sùng bái Từ Nam Diệp. Khi đi trên đường, cô bé giống như máy hát không ngừng được, vẫn luôn ríu rít nói chuyện.

Chử Dạng nhìn bóng dáng hai người, rõ ràng giữa hai người vẫn đủ chỗ cho nửa người nữa nhưng cô vẫn cảm thấy khoảng cách của hai người quá mức gần.

Từ Nam Diệp cũng không tính dẫn mọi người đi ăn bữa khuya ở quán ăn ven đường. Không cần nhiều lời thì những người khác cũng hiểu, dù sao là đàn anh Từ mời khách, anh nói đi chỗ nào ăn thì liền đi chỗ đó ăn.

Đoàn người đi bộ đến bãi đậu xe trong khuôn viên trường.

Thời gian càng lúc càng muộn, ánh đèn mờ ảo chiếu xuống con đường nhựa, soi rõ đám sinh viên ra vào.

Chử Dạng đi ở cuối nhóm người, phía trước cô là Cố Thanh Thức và Trầm Ti Lam. Cô có đi lên thì cũng không có gì để nói, vì vậy cô liền thả chậm bước chân, chậm rãi đi ở phía sau.

Hai người ở phía trước dường như đang cố ý chờ cô. Đột nhiên, một bóng người đổ xuống trước mắt, Chử Dạng ngẩng đầu, quả nhiên hai người kia đều đang nhìn cô.

“Làm sao vậy?”

Trầm Ti Lam mở miệng trước tiên: “Đàn chị, trước kia chị có nghe qua việc lúc đàn anh nhậm chức ở Zambia không?”

Chử Dạng gật đầu cho có lệ: “Có nghe qua một ít nhưng chị không có hứng thú nên không có nghiêm túc nghe.”

“Anh ta có nhắc đến Tuệ Hạnh không?”

“Không có, chị cũng không biết chuyện này,” Chử Dạng lắc đầu, lại hỏi cậu ta, “Tuệ Hạnh có nói với cậu cái gì không?”

Sắc mặt Trầm Ti Lam hơi khựng lại, cậu ta quay đầu đi: “Chúng em không có thân, sao cô ấy lại đi nói với em.”

Chử Dạng bất đắc dĩ kéo kéo khóe miệng: “Đúng vậy, anh ta sao lại nói cho tôi biết.”

Cố Thanh Thức không có hỏi cái gì, anh ta chỉ khoác vai cô kéo lại đây, làm cho cô đứng ở giữa mình và Trầm Ti Lam.

“Đi ở phía sau không an toàn,” anh ta nhàn nhạt nói, “ Đến lúc đó em có đi lạc cũng không có ai biết.”

Chử Dạng ngẩng đầu mờ mịt nhìn anh ta.

Đầu bị gõ nhẹ, âm thanh của Cố Thanh Thức trở nên lạnh hơn trong màn đêm: “Nhìn đường.”

Từ Nam Diệp và Tuệ Hạnh đi bộ ra xe trước đang đợi bọn họ.

Chử Dạng theo bản năng muốn mở cửa sau xe lại bị Tuệ Hạnh giữ chặt tay.

Tuệ Hạnh chỉ chỉ vào cửa trước của xe: “Đàn chị, chị ngồi phía trước đi.”

“Hai người không phải còn có chuyện muốn nói hay sao? Em ngồi phía trước đi.”

Vừa mới nói ra những lời này, Chử Dạng liền thầm mắng mình lòng dạ hẹp hòi.

Ai ngồi phía trước đều như nhau cả, cô không đến mức mà vì một cái chỗ ngồi còn tỏ vẻ khó chịu với đàn em chứ.

Tuệ Hạnh không biết tâm tư nho nhỏ này của cô, đẩy bả vai cô, giúp cô mở ra cửa trước của xe: “Em cùng chú họ xa hôm nay mới nói chuyện với nhau, hơn nữa lúc nãy cũng đã nói hết rồi ạ. Đàn chị, chị ngồi phía trước đi.”

Chử Dạng có chút không tin: “Nói xong rồi sao?”

Rõ ràng vẻ mặt kích động khi gặp lại người bạn cũ ở xứ khác, làm cách nào đi bộ vài trăm mét là đã nói xong hết rồi.

“Em chính là thay ba em nói một tiếng cảm ơn thôi. Hơn nữa, ban đầu em cũng muốn hỏi chú một chút kinh nghiệm học hai bằng song song. Nhưng chú ấy nói, chú thiên về xã hội còn em là ngành kỹ thuật nên bản chất của phương pháp học tập sẽ khác nhau. Hơn nữa cách đọc sách vốn dĩ là khác nhau ở mỗi người nên có bắt chước cũng vô nghĩa,” Tuệ Hạnh khẩy khẩy tóc mái, cười hì hì: “Em sẽ tự mình chậm rãi mà cân nhắc.”

Chử Dạng đột nhiên mếu máo.

Tuệ Hạnh có chút luống cuống: “Đàn chị, chị làm sao vậy?”

Cô lắc đầu: “Không có việc gì, tự nhiên cảm thấy em giỏi hơn chị nhiều quá.”

“Làm sao có thể chứ, đàn chị, chị mỗi năm đều đứng nhất chuyên ngành, còn nhận nhiều giải thưởng như vậy, lớn lên lại xinh đẹp. Đàn chị, chị mới là hình mẫu của em nha,” Tuệ Hạnh đưa mắt nhìn ba người đã lên xe ngồi, “Chú họ xa, Cố học trưởng và Thẩm học trưởng đều là tấm gương để em noi theo.”

Sao trên đời lại có thể có một cô bé đáng yêu đến như vậy chứ.

Chử Dạng vẫn luôn tự xưng mình là tiên nữ. Nhưng hiện giờ khi đem ra so sánh, cô quả thật là lòng dạ hẹp hòi ích kỷ.

Sau khi lên xe, Chử Dạng còn đắm chìm trong việc tự khiển trách nên khi Từ Nam Diệp dặn cô cài dây an toàn, cô cũng không nghe.

Từ Nam Diệp búng tay ở trước mắt cô một cái: “Dạng Dạng?”

Chử Dạng đột nhiên phục hồi tinh thần lại, luống cuống tay chân cài đai an toàn.

Xe căn cứ theo hướng dẫn chạy ở trên đường.

Hàng ghế phía sau thật yên tĩnh. Cố Thanh Thức chống cằm nhìn ra bên ngoài cửa sổ. Trầm Ti Lam đeo lên tai nghe nghe nhạc, khuôn mặt lạnh lùng dựa vào đệm ghế nhắm mắt dưỡng thần. Tuệ Hạnh ngồi ở bên kia thì liều mạng thu mình vào một góc sợ sẽ đụng phải Trầm Ti Lam.

Trầm Ti Lam bỗng nhiên trầm giọng hỏi, giọng điệu không vui cho lắm: “Trên người anh có ve chó à?”

Tuệ Hạnh hoảng sợ, vội vàng lắc đầu: “Không có, em sợ chen chúc với học trưởng.”

Trầm Ti Lam hừ một tiếng: “Anh mập lắm sao?”

“Không có….” Tuệ Hạnh cắn môi, cuối cùng cũng không ép buộc bản thân học cấp tốc công lực thu nhỏ xương nữa, nhích lại gần phía anh ta.

Thời điểm hai đùi để sát vào nhau, nhịp đập tim Tuệ Hạnh tăng tốc, cô đột nhiên quay đầu nhìn ra phía ngoài cửa sổ, đôi tay gắt gao ôm chặt đầu gối, giống một đứa bé ngoan ngoãn đang nghiêm túc ngồi.

Cơ bắp chân của Trầm Ti Lam có chút cứng lại, vẻ mặt so với lúc này càng thêm khó chịu.

Vì để không làm ảnh hưởng tầm nhìn của người lái nên ánh sáng trong xe rất tối.

Khung cảnh đường phố mờ ảo, ánh đèn neon phản chiếu khuôn mặt tuấn tú của cậu ta có chút ửng hồng.

Ba người ngồi sau xe đều có suy nghĩ riêng, hai người ngồi phía trước cũng không nhàn rỗi.

Bởi vì có người ở đây nên Chử Dạng cắn đầu lưỡi, nửa ngày mới thốt ra xưng hô: “Chú.”

“……” Từ Nam Diệp trầm mặc vài giây, đáp, “Ừ.”

Cô kêu anh làm cái gì chứ?

Chử Dạng đã sớm bắt đầu hối hận vì sự bốc đồng của mình.

Chử Dạng thật nhanh nghĩ ra chủ đề: “Khi nào thì chú đưa phiếu ăn lẩu chua cay cho cháu?”

Từ Nam Diệp khẽ thở dài: “Sẽ cho cháu.”

Tuệ Hạnh ngồi hàng phía sau đột nhiên hỏi: “Chú họ xa vì giúp đàn chị nên chú mới tham gia rút thăm trúng thưởng à?”

Từ Nam Diệp dừng lại một chút rồi: “Quên đi,” cuối cùng nói: “Đàn em, em không cần sửa cách xưng hô vì Dạng Dạng.”

“Cháu cảm thấy gọi chú họ xa có vẻ thân thiết hơn, gọi đàn anh có cảm giác ai cũng có thể gọi như vậy,” Tuệ Hạnh ngượng ngùng cười cười, “nhưng đàn anh là chú họ xa của đàn chị, vậy cháu gọi là đàn anh vậy.”

Chử Dạng chớp chớp mắt cảm thấy có chút xấu hổ.

Xe chạy không quá xa, Từ Nam Diệp tìm thấy một quán ăn có môi trường tương đối tốt và trà ngon, mở cửa bán 24 giờ, món chính, điểm tâm và tráng miệng đều có. Do vậy, ngoại trừ sinh viên, các giáo viên cũng rất thích đến đây tổ chức tiệc.

Không khí chắc chắn không so được với mấy quán ven đường, cũng hiếm khi thấy có người gây ồn ào để tranh rượu. Cũng may giá cả khá đắt và cũng khó có được dịp đi ăn vài lần nên bọn họ cũng chưa có phản đối.

Lúc này quán không còn trà chiều nữa. Tuệ Hạnh và Chử Dạng ngồi song song với nhau cùng xem thực đơn, thỉnh thoảng sẽ hỏi hai nam sinh kia xem họ muốn ăn cái gì.

Điện thoại Chử Dạng vẫn luôn để trong túi xách bỗng nhiên vang lên.

Cô liếc nhìn, là Thư Mạt.

Đưa thực đơn cho Tuệ Hạnh, Chử Dạng cầm đi động đi ra ngoài để nghe điện thoại.

Giọng điệu Thư Mạt giống như là cô vợ bị bỏ rơi: “Cậu và Tống Lâm Ấu khi nào trở về? Trong phòng ngủ có một mình tớ, tớ chán muốn chết rồi đây.”

“Trần Tiểu không có ở trong phòng sao?”

“Tớ cùng cậu ta cãi nhau nên có điểm không thoải mái. Buổi chiều cậu ta ra ngoài đến bây giờ vẫn chưa trở về nữa.”

“Làm sao vậy?”

“Tớ đem hoá đơn tiền điện tháng này cho cậu ấy xem. Cậu ấy nói tớ xài máy điều hoà quá nhiều. Sau đó, cậu ấy nói cậu ấy hầu như không có trở về phòng ngủ, buổi tối cũng chỉ dùng quạt máy, bắt tớ phải tính toán chia lại tiền điện cho bốn người một lần nữa.”.

Chử Dạng nhíu mày: “Buổi tối ngủ không phải đều bật điều hoà sao?”

“Đúng vậy. Nhưng cậu ấy lại nói cậu ấy che màng kín mít, cơ bản là máy điều hòa không thổi đến được, cho nên chỉ dùng quạt điện nhỏ đặt ở bên trong tương đương với việc cậu ấy không có dùng máy điều hoà.”

Chử Dạng không còn lời nào để nói: “Sau đó, cậu ấy có đưa tiền điện phí không?”

“Cậu ta đã nói như vậy, rõ ràng là nghĩ không muốn trả tiền điện rồi chứ gì nữa. Tớ còn có thể thế nào, trước tiên tự mình trả tiền điện trước đã,” Thư Mạt chậc hai tiếng, “Đoán chừng tối nay cậu ta cũng sẽ không trở lại đâu, ai thèm để ý đến cậu ta, cậu và Tống Lâm Ấu đang ở đâu đó?”

“Tớ đang ở Kim Thuý Lệ ăn cơm. Tống Lâm Ấu chắc là đang đi ăn cơm bên ngoài cũng mấy người khác. Sáng nay mọi người tập hợp lức 7 giờ sáng, giữa trưa cũng chỉ có chút thời gian rảnh rỗi ăn chút bánh mì lót dạ, thời điểm này chắc mọi người đều đói bụng.”

Thư Mạt bỗng nhiên kêu to: “Các cậu có tiền ăn sao? Ăn một bữa cơm thôi mà còn cố ý đi Kim Thúy Lệ?”

Chử Dạng không biết nên nói thế nào về việc Từ Nam Diệp mời khách.

“Vậy cậu có thể mang về cho tớ chút đồ ăn đi, tớ cũng muốn ăn thức ăn của Kim Thuý Lệ,” giọng điệu Thư Mạt bỗng nhiên nịnh nọt, lời nói khẩn thiết, “Chủ Tịch, được không?”

“Cậu muốn ăn cái gì?”

“Tuyết Mị Nương đi.”

Cô đồng ý yêu cầu của Thư Mạt, cúp điện thoại chuẩn bị quay lại chỗ ngồi.

Sau khi đi qua một vài bàn, cô bước đi thong thả cho đến khi có một âm thanh quan thuộc gọi cô lại.

“Chử Dạng.”

Cô quay đầu, thấy phía sau mình là một bàn đều là các giáo viên đang ngồi. Người kêu cô là Chử Quốc Hoa.

Chử Dạng chạy nhanh lại chào hỏi: “Các thầy cô có khoẻ không ạ.”

Các giáo viên đang ngồi đều biết mối quan hệ của Chử giáo sư và Chử Dạng nên đều gật đầu nhìn cô cười cười.

Chử Quốc Hoa nhíu mày: “Đã trễ thế này, con không trở về phòng ngủ ký túc xá nghỉ ngơi còn ở chỗ này làm gì?”

Giáo viên ngồi bên cạnh ha hả cười nói: “Ở nhà ăn còn có thể làm gì? Khẳng định là cùng bạn học cùng nhau ăn cơm chứ sao.”

“Cùng bạn học ăn cơm? Nam sinh hay nữ sinh?”

Các giáo viên đối với bộ dạng này của Chử giáo sư đã thấy nhiều nên không trách. Nhớ năm đó vào thời điểm năm nhất, ông ta còn có thể nói “Đừng sắp xếp một giảng viên đẹp trai trong lớp của Chử Dạng”. Bây giờ chỉ là tra khảo canh giữ đã có thể xem như là hết sức bình thường.

Chử Dạng bị tra khảo canh giữ có chút xấu hổ, có lệ nói: “Có nam có nữ.”

Chử Quốc Hoa hơi hơi yên lòng.

“Ây da lão Chử, chỉ là cùng người khác phái ăn một bữa cơm thì có thể có cái gì chứ? Phải đợi đến khi Chử Dạng có bạn trai rồi kết hôn với người ta, ông không phải sẽ lo lắng đến chết sao?”

Có giáo viên uống rượu quá nhiều, hơi say nên nói đùa.

Vẻ mặt của Chử Quốc Hoa và Chử Dạng đồng thời thay đổi.

Có lẽ do cô đi thời gian hơi lâu nên Tuệ Hạnh đến đây tìm người, tình cờ thấy được cô đang đứng ở bên cạnh bàn.

Do có ghế dựa che lại nên cô bé không biết Chử Dạng đang nói chuyện với ai nên chạy chậm lại đây thúc giục cô: “Đàn chị, sao chị lại ở đây? Đàn anh Từ nhờ em đến đây tìm chị.”

Cô nói xong câu đó liền sững người lại.

Sau đó nhanh chóng cúi đầu: “Các thầy cô giáo có khoẻ không ạ.”

Chử Quốc Hoa không để ý, lập tức hỏi cô: “Đàn anh Từ nào?”

“Dạ?” Tuệ Hạnh phản ứng không kịp, ngơ ngác nói, “Đàn anh Từ của khoa Ngoại Ngữ a.”

Từ Nam Diệp nhờ Tuệ Hạnh đi tìm Chử Dạng về, nhưng không ngờ cô đem theo lão ba của Chử Dạng cũng tìm về.

Cố Thanh Thức và Trầm Ti Lam cũng không rõ nguyên do, đứng lên hướng Chử Quốc Hoa chào hỏi.

Chử Quốc Hoa ngồi xuống, thần sắc nghiêm túc: “Các ngươi đều biết quan hệ của bọn họ?”

Chử Dạng: “……”

Tuệ Hạnh: “Dạ, đã biết.”

“Ai,” Chử Quốc Hoa nặng nề mà thở dài, nhìn về phía Chử Dạng và Từ Nam Diệp, “Không phải nói với tôi muốn giữ bí mật hay sao? Hai anh chị sao lại nói ra?”

Từ Nam Diệp: “……”

Tuệ Hạnh đơn thuần chớp chớp mắt: “Chử lão sư, quan hệ của bọn họ không thể nói cho những người khác sao?”

Chử Quốc Hoa lạnh giọng: “Đương nhiên, Chử dạng còn đang đọc sách, nếu nói ra thì người khác sẽ nghĩ về con bé như thế nào?”

“……”

Tuệ Hạnh vắt óc suy nghĩ, sống chết cũng không nghĩ ra vì sao quan hệ chú họ xa và cháu lại không thể nói ra ngoài.

Hay là có bí mật gia tộc được giấu giếm trong này không muốn người ngoài biết?

Cô cảm thấy nghi ngờ chỉ số IQ của mình.

Chử Quốc Hoa lại nói: “Dù sao các cô cậu phải giữ bí mật cho bọn họ, ít nhất là cho đến khi tốt nghiệp, biết không?”

Vài người ngẩn ra, nhưng khuôn mặt Chử Quốc Hoa quá uy nghiêm nên bọn họ chỉ có thể gật đầu đáp ứng.

Sắp xếp mọi việc xong, Chử Quốc Hoa yên tâm chuẩn bị rời đi.

Chử Dạng nỗ lực cười cười: “Ba đi thong thả.”

Vài người lại không hẹn mà cùng nhìn về phía Từ Nam Diệp.

Từ Nam Diệp tiếp nhận tin tức bắn về phía mình, ước chừng trải qua vài giây đấu tranh tư tưởng, nhàn nhạt mở miệng: “Anh họ đi thong thả.”

Chử Quốc Hoa quay đầu, vẻ mặt nghi ngờ: “Cậu kêu tôi là gì?”

“……” Từ Nam Diệp đầu lưỡi chống răng, đỡ đỡ mắt kính, mỉm cười, “Anh họ.”

Chử Quốc Hoa vừa định rống một tiếng “Làm càn”, bị Chử Dạng một phen kéo cánh tay qua, đem ông dùng sức đẩy đi: “Ba, con đưa ba trở về.”