Khoảnh Khắc Anh Bắt Đầu Động Tâm - Đồ Dạng Tiên Sâm

Chương 34




Sau khi Trần Tiểu thành thành thật thật chuyển tiền điện, thời gian cô ấy ở phòng ngủ ký túc xá nhiều lên.

Chử Dạng không thấy gì. Dù sao gần đây cô bắt đầu khá bận rộn với trận thi đấu nên không có thời gian ở phòng ngủ.

Kết quả, ông trời lại không chìu lòng người, Trần Tiểu và cô cùng báo danh cuộc thi thiết kế điện tử. Tuy không cùng nhóm, nhưng tại thời điểm khai mạc đại hội *ngẩng đầu không thấy cúi đầu thấy.

(*ngẩng đầu không thấy cúi đầu thấy = mọi người có nhiều cơ hội gặp gỡ hoặc không thể tránh khỏi)

Danh sách ban đầu của cuộc thi thiết kế điện tử vừa được công bố nhưng giáo viên sẽ vẫn còn tiếp tục tiến hành sàng lọc và điều chỉnh lại nhóm. Thời điểm khi danh sách lần đầu tiên xuất hiện, nhóm của Chử Dạng là được theo dõi nhiều nhất.

Dựa theo gợi ý của giáo viên, cô đã tham gia cuộc thi dành cho cá nhân năm ngoái nên để có thể làm cho cột thành tích cá nhân trong hồ sơ học tập càng đẹp hơn, cô nên tham gia cuộc thi đội tuyển quốc gia trong học kỳ này.

Tuy rằng chỉ là định ra ban đầu nên chỉ có tuyển thủ dự thi và giáo viên hướng dẫn là có danh sách trong tay. Tuy nhiên, vẫn có người lấy được file điện tử và đăng lên diễn đàn.

Sinh viên năm nhất duy nhất trong số các sinh viên tham gia cuộc thi này thuộc nhóm của Chử Dạng

【 Thi nhau *ăn dưa. Tôi có loại ảo giác rằng nhóm này không phải tham gia thi thiết kế điện tử mà là tham gia thi hoa hậu. Nhấp vào để xem ảnh】

(*ăn dưa = xem tin tức và buôn chuyện)

Cột của Nhóm 01 ghi rõ ràng tên của ba sinh viên, lớp học và mã số sinh viên và một ảnh thẻ ID được chèn ở ngoài cùng bên phải.

Đứng đầu chính là Chử Dạng, cô thuộc năm ba, đảm nhiệm vị trí nhóm trưởng.

Vị trí thứ hai là Trầm Ti Lam và Tuệ Hạnh. Các bức ảnh được sắp xếp thành một hàng tạo cảm giác cảnh đẹp ý vui đánh sâu vào thị giác người xem.

【 Phân tổ kiểu này thật sự là nghiêm túc sao? 】

【 Đây là nhóm dùng sắc đẹp-dụ dỗ ban giám khảo giáo viên đúng không? 】

【Giáo viên khoa Công Nghệ rất tâm lý nha.】

【 Đáng tiếc là học trưởng Cố không tham gia. Bằng không sẽ là quả bom lớn nhất. 】

【 Lầu trên làm tôi nhớ tới bữa tiệc chào mừng sinh viên mới của khoa Công Nghệ, nhóm dẫn chương trình ngày hôm đó đúng là một quả bom lớn nhất được giấu kín đến cuối cùng.】

【 Tôi gửi hình cho bạn tôi xem. Cô ấy hỏi tôi, hiện tại khoa Nghệ Thuật cũng có thể tham gia cuộc thi điện tử sao. 】

【Nếu cùng nhóm khác làm dự án trong cùng một phòng thí nghiệm sẽ ảnh hướng đến tiến độ thí nghiệm của các nhóm đó nha.】

【 Nhóm *Vịt Đỏ xông lên đi! Giành giải nhất! Đến Tây An lãnh thưởng! Phát sóng trực tiếp】

(*Vịt đỏ = 冲鸭 = từ phổ biến trên mạng là từ đồng âm "冲呀" , biểu thị tinh thần trẻ trung , tinh thần chiến đấu đầy nghĩa khí)

【 Giải nhất cuộc thi quốc gia không dễ đoạt như vậy, tỷ lệ là 2.4%.】

【 Tôi đã bắt đầu tưởng tượng về trường hợp nhóm bọn họ giành được giải nhất lên sân khấu lành thưởng khiến toàn trường kinh diễm. 】

(*kinh diễm = bị làm cho kinh ngạc bởi cái gì đó quá đẹp.)

【 Ý kiến tương tự với lầu trên. 】

【 Trường học chúng ta muốn gây sốt sao? 】

【 Đã tạo Super Talk trên Weibo. 】

(*Super Talk trên Weibo = Chức năng "Siêu thoại/Siêu chủ đề" của Weibo được đưa vào sử dụng từ năm 2016. Chức năng này cho phép người dùng Weibo tạo ra hoặc tham gia các trang cộng đồng người dung có chung sở thích/ mối quan tâm.)

【 ô ô ô tôi thật sự muốn theo chân bọn họ cùng một nhóm. Nhìn những gương mặt này tôi nguyện ý ở trong phòng thí nghiệm mỗi ngày. 】

Ở cơ sở thực nghiệm, người hướng dẫn chính cho lần thi đấu này là phó viện trưởng của khoa Công Nghệ. Ngày nào cũng đến phòng thí nghiệm để cổ vũ tinh thần cho sinh viên.

Có rất nhiều đội nhóm tham gia. Họ phải thông qua kênh của tỉnh trước để có được chỉ tiêu tiến đến Tây An để tham gia cuộc thi quốc gia.

Các yêu cầu của cuộc thi cấp tỉnh cũng không quá khắt khe. Các đề tài dự tuyển là tự nghĩ ra, các dự án phần mềm hoặc phần cứng là tự chọn. Tuy nhiên, ở trên sân thi đấu, các dự án phần cứng từ trước đến giờ luôn dễ dàng đoạt giải hơn so với các dự án phần mềm.

Kỹ thuật viễn thông thuộc về chuyên ngành trung cấp. Phần mềm lập trình C++, mạch kỹ thuật số và chương trình học về Linux và phần cứng bao gồm mạch tương tự, mạch điện tử tần số cao và khóa học về CAD đều là những khóa học bắt buộc có yêu cầu lý thuyết về số học và vật lý cực kỳ cao. Nhóm ba người họ đều thuộc chuyên ngành kỹ thuật viễn thông nên tỷ lệ đoạt giải là cao nhất.

Chử Dạng dự định cho Tuệ Hạnh một ít thời gian để học tập ngôn ngữ kỹ thuật mới. Còn cô và Trầm Ti Lam trước hết sẽ dùng lập trình C++ để viết tốt dự án.  Kết quả là Tuệ Hạnh đã sớm chạy đến tòa nhà thư viện của khoa Kỹ Thuật để mượn sách, tải sách hướng dẫn định dạng.PDF, đã sớm bắt đầu học, căn bản là không cần cô thúc giục.

Thời điểm học trung học, cô ấy đã tham gia một cuộc thi tin học nên trên phương diện lập trình cũng đã biết cái cơ bản. Tuy các phần mềm có bất đồng ngôn ngữ, nhưng vẫn có điểm chung. Tuệ Hạnh học suy một ra ba nên học rất nhanh.

Chử Dạng càng nhìn càng thích.

Vì để nâng cao hiệu quả học tập, cô đã nhờ Trầm Ti Lam dẫn theo Tuệ Hạnh để cô bé có thể học hỏi thêm.

Ngay từ đầu, thái độ của Trầm Ti Lam vẫn phi thường lạnh nhạt không ai bì nổi: “Nếu không biết thì tra sách hướng dẫn, đừng hỏi tôi.”

Kết quả Tuệ Hạnh thật sự tự lực cánh sinh, nửa chữ cũng không thèm hỏi Trầm Ti Lam.

Cô bé ngẫu nhiên sẽ cắn móng tay suy tư: “Chỗ này……”

Trầm Ti Lam khinh thường nhìn đi chỗ khác.

Vài phút sau, Tuệ Hạnh bừng tỉnh đại ngộ: “À em hiểu rồi!”

“A.”

“Tại sao lại sai ở chỗ này……”

“Hừ.”

“À em hiểu rồi!”

“……”

Quá trình như vậy xảy ra vài lần. Sau vài ngày, sắc mặt Trầm Ti Lam càng ngày càng xấu.

Để ngăn ngừa tình cảm đồng đội tan vỡ, Chử Dạng tìm Tuệ Hạnh, nói lời thấm thía nói với cô bé: “Em đi hỏi học trưởng của em một chút đi.”

Tuệ Hạnh mờ mịt gật gật đầu, hậu tri hậu giác tùy tiện tìm một đoạn mã và hỏi ý kiến Trầm Ti Lam.

Sắc mặt Trầm Ti Lam rốt cuộc cũng dịu đi một chút, thản nhiên liếc qua đoạn mã kia, ngữ khí lãnh đạm: “Cái này mà cũng không biết, thật không biết em có học hành nghiêm túc không?”

Tuệ Hạnh: “… Vậy để em tự đi tra Baidu.”

“Khoan đã,” Trầm Ti Lam ban phát lòng từ bi, đứng ở phía sau cô bé, ra hiệu cho cô buông tay, rồi cậu ta khẽ cúi đầu, dùng tay thao tác trên bàn phím và chuột, “Xem cho kĩ.”

Tuệ Hạnh rúc trong lòng ngực cậu ta, đôi mắt nai to không có nhìn màn hình mà lại nhìn ngón tay thon dài trắng nõn đang múa như bay trên bàn phím, dần dần xem đến ngây người.

Trầm Ti Lam cúi đầu nhìn đỉnh đầu của cô bé: “Xem có hiểu không?”

Đầu nhỏ trong lồng ngực gật gật đầu, lại đột nhiên lắc đầu.

Trầm Ti Lam mím môi, lông mày khẽ nhếch, nhưng âm thanh căng lại, lạnh lùng nói: “Vậy thì tôi sẽ thao tác lại một lần nữa cho em xem,lần này phải xem cho kĩ.”

“…… Vâng.”

Ba người phân công lao động rõ ràng nên đến cuối tuần cũng không cần thiết phải ở lại trường làm thêm giờ.

Chử Dạng rất hài lòng.

Mạch cung cấp điện cần phải được mô phỏng và thử nghiệm lại một lần sử dụng AutoCAD mới có thể đưa đến phòng hội đồng để vẽ mẫu thiết, Chử Dạng cũng lười chạy lại tòa nhà phòng thí nghiệm, định ở trong phòng ngủ vẽ tranh.

Tuần này, Chử Dạng không phải về nhà ăn cơm nên cô vốn muốn cùng Thư Mạt trạch ở ký túc xá.

(*trạch = thường dùng để miêu tả những người chỉ luôn thích ở trong nhà, không thích vận động, suốt ngày sử dụng điện thoại, máy tính, sách truyện để xem phim, đọc tiểu thuyết hoặc chơi game…)

Kết quả, theo thói quen, Thư Mạt cho rằng cô cũng sẽ về nhà cuối tuần này nên đã sớm tìm một hoạt động cùng đi ra ngoài cắm trại với bạn bè trong câu lạc bộ.

Các hoạt động ngoại khóa của Tống Lâm Ấu từ trước đến nay đều rất đa dạng nến cuối tuần cô ấy cũng không có ở trong ký túc xá.

Có thể an an tĩnh tĩnh hưởng thụ thời gian hai ngày trong ký túc xá cũng rất tốt, nhưng cố tình Trần Tiểu cũng tính toán ở lại ký túc xá trong hai ngày này.

Trần Tiểu vì trả tiền điện nên bất chấp tất cả, cả thư viện cũng không đi, mỗi ngày sẽ ở trong phòng ngủ ký túc xá. Cô ấy vì để lấy lại khoản tiền điện máy điều hoà chắc chắn sẽ không dễ dàng rời khỏi phòng ngủ.

Chử Dạng nghĩ thà rằng về nhà ở một mình còn hơn phải đối mặt với Trần Tiểu.

Các cô vẫn luôn thông cảm cho hoàn cảnh của gia đình Trần Tiểu nên không bắt cô ấy trả tiền internet, tiền điện nước cô ấy cũng trả ít nhất.

Kết quả cô ấy lại đem chuyện này trở thành điều hiển nhiên, ngược lại lại cảm thấy là các cô coi thường người khác.

Trước khi Chử Dạng rời khỏi phòng ngủ ký túc xá, máy điều hòa đang chạy, dải điện sáng lên, đèn huỳnh quang trên đầu đang chiếu sáng rực, đèn bàn trên bàn Trần Tiểu cũng đang phát sáng và sưởi ấm.

Cô ấy quả thật bất chấp tất cả.

Chử Dạng cũng không phải là một người rộng lượng. Trước khi rời đi, cô dùng máy tính của mình đăng nhập vào trang bộ định tuyến 800 năm hiếm khi được truy cập.

Thời điểm cô tìm kiếm các thiết bị được kết nối, quả nhiên thấy được hai cái điện thoại di động.

Một cái là của cô, cái còn lại đương nhiên là của Trần Tiểu.

Chử Dạng cười lạnh vài tiếng, đem thiết bị di động của Trần Tiểu kéo vào danh sách đen.

Quả nhiên, hai phút sau, Trần Tiểu nửa thăm dò nửa nghi vấn đi tới hỏi cô: “Bộ định tuyến bị hỏng à?”

Chử Dạng ra vẻ kinh ngạc đi đến bên cạnh bộ định tuyến, gõ gõ lên trên, kêu a: “Hình như là hỏng rồi, đèn cũng không sáng.”

Trần Tiểu cắn môi: “Có muốn đem đi sửa không?”

“Tớ phải về nhà, thứ hai rồi nói sau,” Chử Dạng nhún nhún vai, nhìn cô ấy cười cười, “Dù sao cậu cũng không cần nha, không ảnh hưởng đến cậu chứ?”

Trần Tiểu sửng sốt vài giây, miễn cưỡng tươi cười: “Không ảnh hưởng, không sao cả.”

Chử Dạng rút phích cắm bộ định tuyến ra, tiêu sái rời khỏi phòng ngủ với chiếc túi trên lưng

***

Trước đó, Từ Nam Diệp đã nói với cô cuối tuần anh sẽ làm thêm nên không có ở nhà. Chử Dạng đi siêu thị mua không ít đồ ăn vặt, một đường trở về nhà dự định sẽ từ từ hưởng thụ.

Khi cô về đến nhà quả nhiên nửa người cũng không thấy.

Cô đã gửi tin nhắn đến Wechat của Từ Nam Diệp, kết quả là hơn mười phút rồi bên kia vẫn chưa trả lời, có lẽ là vẫn còn bận công việc nên không có thời gian xem tin tức.

Chử Dạng mừng rỡ, cảm thấy được tự do, trực tiếp đem cặp sách vứt lên trên mặt đất, nằm lên ghế sô pha mở TV lên, tuỳ tiện tìm một chương trình tạp kỹ để xem.

Nhưng thật ra cô không có xem TV, lại lấy ra notebook để cạnh cánh tay, chán chường lướt web một chút.

Cuối cùng, cô vẫn cảm thấy không đủ, lại móc điện thoại di động ra để lướt Weibo, đem các nội dung trên bảng hot search một lần xem hết.

Bình thường, khi có Từ Nam Diệp ở nhà, cô sao có thể tự do thoải mái được như vậy.Hiện tại cô khó khăn lắm mới được giải phóng, hai ngày nay trong nhà không có ai, chắc chắn sẽ rất là hưởng thụ.

Chử Dạng chạy chậm đến tủ TV bên kia, từ trong ngăn kéo lấy ra ipad kết nối với loa Bluetooth, tìm một ít bài nhạc K-pop, chỉnh cho âm lượng to nhất rồi nhấn nút Play.

Để tránh làm phiền đến hàng xóm, cô cố ý đóng tất cả cửa sổ lại, rèm cũng kéo kín mít.

Đây chính là sân khấu thuộc về cô.

Chử Dạng bật ngọn đèn nhỏ chiếu sáng phòng khách.

Cái này đèn có thể hoàn mỹ bắt chước phòng khiêu vũ disco ánh đèn, ánh đèn sáng màu tím, cho dù người xấu cũng trở nên xinh đẹp, chiếu vào trên mặt đất biến thành một vòng ánh sáng năm màu sắc. 

Ánh sáng này có thể hoàn hảo khôi phục ánh đèn disco trong vũ trường, xanh lam, vàng và tím, phản chiếu trên mặt đất thành một vòng ánh sáng nhiều màu sắc

Chử Dạng xõa tóc ra, cởi bay áo khoác có mũ đang làm vướng víu, cầm khăn tay trong tay xoay vài vòng.

“Oh hoo ~ ~!”

Áo khoác có mũ đáng thương bị ném ở trên thảm.

Cô lại chạy về phòng ngủ, lấy ngẫu nhiên một hộp phấn mắt dùng để trang điểm bôi lên mí mắt, lấy ra thỏi son màu tím hiếm thấy suốt 800 năm rồi bôi lên miệng kiểu mẹ ghẻ-bôi son.

Chuẩn bị mọi việc ổn thỏa.

“BOOMBAYAH!”

Cô không nói tiếng Hàn nên chỉ hát theo nhạc điệu. Ngay cả mình đang hát cái gì cô cũng không biết, dù sao thì không khí thôi cũng đủ rồi.

Trên màn hình TV cực lớn chiếu hình ảnh của bốn cô gái xinh đẹp rực rỡ như tiên, trong MV đang nhảy những vũ điệu nóng bỏng cùng với ánh đèn vũ trường rực rỡ sắc màu. Tinh thần phấn chấn của Chử Dạng tăng lên, cũng mặc kệ bản thân có biết nhảy hay không, dù sao tuỳ tiện nhảy đại cũng được rồi.

Mục tiêu của cô là: nhảy ra cá tính, nhảy ra phong thái.

Tới rồi, đây là động tác vũ đạo linh hồn của MV này.

Cảnh cầu mưa quy mô lớn của thổ dân da đỏ.

“YahYahYahBoombayah!”

Cô không biết tìm được cái máy sấy tóc ở đâu, liền dùng nó làm cái micro, trước máy sấy tóc hát đến thâm tình lại quên mình.

Ngay khi Chử Dạng đang chìm đắm trong bản nhạc ‘Bà đây con mẹ nó là người nhảy giật nhất thế giới’ của Blackpink thì cửa phòng đọc sách bị mở ra.

Từ Nam Diệp trong bộ đồ ngủ ấn huyệt thái dương đi ra.

Chử Dạng BOOM được nửa đường, YAH còn chưa kịp hét lên, cả người giống như từ trên trời rơi xuống, nhìn anh ta như nhìn quỷ.

Sự ăn ý của đôi vợ chồng này quả thực rất tốt.

Chử Dạng giống như nhìn quỷ mà nhìn Từ Nam Diệp.

Từ Nam Diệp cùng giống như nhìn quỷ mà nhìn Chử Dạng.

Hai người chưa bao giờ có ý muốn mãnh liệt hy vọng bản thân mình ngay lúc này bị mù.