Khoảnh Khắc Anh Bắt Đầu Động Tâm - Đồ Dạng Tiên Sâm

Chương 36




Chử Quốc Hoa có vài chục năm kinh nghiệm giảng dạy nên từ sớm đã luyện được một giọng ca vàng, không cần đến loa để khuếch tán giọng nói trong một giảng đường một trăm người. Khi ông ấy rống lên trực tiếp làm đôi vợ chồng phát ngốc ngay tại chỗ không nói nên lời.

Ông ta thì chỉ coi hai người này là những người còn trẻ, trong đầu óc toàn là tình ái, giận hờn nhưng ông vẫn muốn giành lại công đạo cho bà vợ của mình.

Chử Quốc Hoa đem hộp rau trộn đặt thật mạnh trên bàn cơm, vẻ mặt buồn bã: “Mệt mẹ của các con còn lo lắng sợ các con bận rộn chuyện công việc và học tập, không có thời gian ăn cơm, đến lúc đó lại bị bệnh đau bao tử nên kêu ba lấy một chút thức ăn làm sẵn đem lại đây cho các con cất trong tủ lạnh. Các con thì ngược lại, mỗi tuần chỉ về nhà có một lần còn muốn viện đủ thứ lý do tìm cớ để trì hoãn. Nếu đã như vậy, từ nay hai đứa cứ coi như ba và mẹ đã chết!”

Chử Dạng tìm thấy khoảng trống giữa những lần thở ra của ba mình nên mở miệng giải thích: “ Ba, chuyện không phải như ba nghĩ đâu…..”

“Vậy chuyện là như thế nào?” Cô càng nóng lòng giải thích, Chử Quốc Hoa càng cho rằng cô đang chột dạ, “Lúc trước ba đã nói con đừng vội kết hôn, hãy dành nhiều thời gian hơn để kết bạn tìm hiểu trước, con có nghe sao? Hai con có nghe sao?”

Ông chỉ con gái mắng còn chưa đủ còn phải lôi thêm cả con rể vào mắng cùng. 

Đặc biệt là khi nhìn thấy những thứ đáng xấu hổ trên người Chử Dạng, ông ta càng nổi giận hơn.

Chử Dạng á khẩu không trả lời được.

Lúc đó, cô chỉ nghĩ là nếu không nhanh chóng kết hôn, đến lúc đó bụng lớn là ai cũng có thể đoán được Chử Dạng có thai trước khi kết hôn, không nói đến việc sẽ bị nói ra nói vào với lời lẽ có dễ nghe hay không, ba cô chắc chắn sẽ đánh què chân cô.

Chử Quốc Hoa là người bảo thủ trong suy nghĩ. Trước khi Chử Dạng và chị gái 18 tuổi, muốn học hỏi những người khác để tìm đối tượng yêu đương sớm là khó như lên trời. Nếu để ba biết cô và Từ Nam Diệp không phải là quen nhau và yêu đương bình thường trước khi tiến đến kết hôn, hơn nữa còn là bởi vì lúc ấy trong bụng có cái mà không thể không lĩnh giấy chứng nhận, ước chừng sẽ trực tiếp đến tự mình áp giải cô đến am ni cô cạo đầu làm ni cô.

Quá nổi loạn thì sẽ chịu thiệt thòi, đạo lý này mãi cho đến sau khi kết hôn Chử Dạng mới triệt để hiểu ra.

So sánh với sắc mặt chột dạ của Chử Dạng, Từ Nam Diệp có vẻ bình tĩnh hơn nhiều. Đầu tiên là cảm ơn Chử Quốc Hoa, sau đó dùng giọng điệu ôn hòa hỏi ông ta có muốn ăn cháo không.

Chử Quốc Hoa liếc anh “Ba còn có tâm tình để ăn cháo?”

Từ Nam Diệp mỉm cười “Hôm nay thân thể con không được thoải mái. Dạng Dạng khó được xuống bếp nấu cháo cho con, ba không muốn nếm thử sao?”

“……”

Sắc mặt Chử Quốc Hoa thoáng chốc thay đổi.

“Hai đứa vừa mới ăn cháo?”

“Đúng vậy, chỉ là tụi con không cẩn thận làm đổ, còn chưa có kịp dọn dẹp.”

Chử Dạng đứng ở bên người Từ Nam Diệp, lặng lẽ nhìn anh làm cái kí hiệu tay “Tuyệt vời”.

Khuôn mặt già nua của Chử Quốc Hoa lập tức có chút không kiềm được, lại không bỏ xuống được mặt mũi, chỉ có thể hạ giọng để che đi vẻ xấu hổ “Không cần đâu, ba ăn cơm rồi mới đến đây.”, sau đó lập tức lảng sang chuyện khác, “Con tại sao đang êm đẹp thì thân thể lại không được khoẻ?”

Từ Nam Diệp lắc đầu “Có lẽ là gần đây công việc quá mệt mỏi.”

“Con làm việc quá nhiều, lại thường xuyên đi công tác, ngày thường cũng nên chú ý nghỉ ngơi,” Chử Quốc Hoa bỗng nhiên nhăn mi lại, “Kỳ nghỉ hè con cũng không có ở nhà nhiều.”

“Con hiểu rồi.”

Người cha già cuối cùng cũng tìm về được chút mặt mũi nên đối với hành vi thiếu tôn trọng  của Từ Nam Diệp lúc trước ông cũng tự động bỏ qua.

Đúng là một người con rể biết ăn nói. Như vậy, buổi tối hôm đó chắc chắn là ông đã nghe lầm.

Chạy một quãng đường xa vậy chắc chắn là không thể chỉ đưa mỗi hộp đồ ăn được, Chử Quốc Hoa luôn phải ngồi lại một lát, thuận tiện sẽ uống một ngụm trà rồi lải nhải hai câu.

“Từ đây đến cuối năm nay con còn có hoạt động gì không?”

Năm nay là một năm thuận lợi, đất nước tham gia vào sự kiện trọng đại. Để chuẩn bị cho ngày lễ quốc khánh vào tháng 10, hầu hết các công việc đối ngoại đều đã được tập trung xử lý xong trước tháng 9. Riêng trong tháng 8, Từ Nam Diệp đã tháp tùng Thứ Trưởng đến Thủ Đô để tham dự Hội nghị các quan chức cấp cao Á – Âu tại châu Á. Trước hội nghị, anh cũng đã đón tiếp các vị khách nước ngoài từ ba nước Châu Á, sau đó còn vội vã chạy đến thủ đô để thảo luận về việc hợp tác với Uỷ viên Tổng Vụ ông Yamada của Nhật Bản về các của vấn đề của Liên minh Bưu Chính Quốc Tế.

Phải đến tháng 9, anh mới rảnh rỗi hơn.

Sở dĩ Chử Quốc Hoa hỏi như vậy là vì không hy vọng anh sẽ bôn ba khắp nơi.

Từ Nam Diệp nhẹ nhàng cười: “Dạ không còn gì, chỉ có cuối năm con phải lên Uỷ ban trung ương để báo cáo công việc.”

Thật ra chính là một cuộc họp thường niên, nhưng nghe lại có vẻ to lớn hơn một cuộc họp thường niên của một công ty.

Suy cho cùng, bên cạnh quốc hiệu, dưới ngọn đèn năm sao, ngay cả ăn cơm uống rượu cũng linh thiêng khác thường. 

Chử Quốc Hoa gật gật đầu, giọng điệu hòa hoãn “Kỳ thật nếu như con có thể thay đổi phòng ban thì con cũng không cần phải bôn ba như vậy.”

Tuy Từ Nam Diệp không phải là học trò trực tiếp của ông nhưng rốt cuộc cũng là sinh ra từ một Khoa nên cho dù là không có mối quan hệ này, Từ Nam Diệp hẳn nên gọi ông là thầy. Trong lòng ông đương nhiên là hy vọng Từ Nam Diệp có thể càng ngày càng tiến xa hơn trên con đường ngoại giao này. Nhưng mặt khác ông cũng không hy vọng Chử Dạng đi theo anh ta bôn ba khắp nơi.

Biết đâu một ngày nào đó có thể anh ta lại nhận được một chức vụ tại đất nước khác, nếu đi chính là rất nhiều năm.

Nếu Chử Dạng không muốn đi cùng anh ta đồng nghĩa với việc hai vợ chồng sẽ phải xa cách nhau trong một thời gian dài. Nếu đi cùng anh ta, cô con gái út sẽ không thể đầu gối tay ấp với anh ta. Trong lòng Chử Quốc Hoa thật rối rắm. Ngay từ lúc bắt đầu ông đã đồng ý với sự kiên định của Từ Nam Diệp về chuyên môn của anh ta. Bây giờ ông ta lại bắt đầu chuyển hướng về phía gia đình mình.

Nếu anh ta được điều chuyển đến bộ phận hành chính, rất nhiều phiền toái sẽ được giải quyết.

Chử Quốc Hoa như đang suy nghĩ về vấn đề gì đó, Từ Nam Diệp nhìn ông nhẹ giọng thỉnh cầu: “Tại cuộc họp cuối năm của Uỷ ban Trung ương, có khả năng Dạng Dạng sẽ muốn cùng con đi để giao tiếp.”

Nhân viên quan chức mang theo người nhà đi giao tiếp là chuyện hết sức bình thường, nhưng hiển nhiên cha con nhà họ Chử lại không quá nguyện ý.

Việc Từ Nam Diệp kết hôn không được tính là bí mật. Tuy anh không công khai thông báo không có nghĩa là chính phủ không có hồ sơ ghi nhận. Tổ tông mười tám đời nhà gái đều được tra ra rõ ràng, nên làm hành chính nơi này sẽ nhiều hoặc ít đều biết chút tin tức.

Cuối năm ngoái Chử Dạng không có đi, hầu hết các đồng nghiệp của anh đều mang theo người nhà, có người còn mang cả con cái đến tham dự. Ngay cả anh cả của Từ Nam Diệp cũng mang theo chị dâu cả trên mặt hiện đầy chữ không muốn đi dự để ứng phó, duy chỉ có anh là lẻ loi nên ngầm bị người khác chế giễu kết hôn giả.

Ba Từ lúc đó xụ mặt dạy dỗ anh ta rằng nếu con bé đã gả vào nhà chúng ta cũng nên biết tương lai sẽ đối mặt với chuyện gì. Con bé là vợ của quan chức. Trong tương lai con bé cần phải đi theo con tham dự các buổi họp mặt xã giao, thay con duy trì mối quan hệ và giao lưu cùng người nhà người khác. Đây đều là những việc con bé phải học. Năm nay, ba có thể xem như là các con mới kết hôn, có thể con bé cần thời gian để thích nghi. Nhưng nếu mỗi năm đều không thích nghi được, chẳng phải mỗi năm con đều phải đến tham dự một mình?

Tất nhiên Từ Nam Diệp không có khả năng nói những chuyện này cho Chử Dạng.

Kể cả tiếng thở dài lúc sau của ba anh, rõ ràng ba đã sắp xếp rất nhiều cô gái cho con, đều là những người từ nhỏ đã tiếp thu dạy dỗ về phương diện này, tuổi và gia thế đều cùng con rất xứng đôi, con lại cố tình chọn một đứa bé không rành sự đời để lấy làm vợ.

Nhà họ Từ cũng không quan tâm đến việc sắp xếp kết giao bằng hữu. Nếu con trai đã thích thì gia cảnh nhà gái cũng không có gì sai. Rốt cuộc là không thể cầm gậy mà đánh uyên ương, không thể bắt con trai kết hôn với người mà nó không thích.

Về điểm này thì bố mẹ Từ Nam Diệp cùng bên thông gia *không mưu mà hợp.

(*không mưu mà hợp = có nghĩa là các ý kiến ​​hoặc hành động hoàn toàn nhất quán mà không cần tham khảo trước.)

Hai người bọn họ rốt cuộc làm sao lại vừa mắt nhau?

Hai vợ chồng đều thống nhất cách nói,*nhất kiến chung tình, tái kiến khuynh tâm, tư định cả đời, lãng mạn như Tây Sương Ký.

(*vừa gặp đã yêu, gặp lại liền xiêu lòng, dùng cả đời để yêu)

“Nên đi, đến lúc đó thì con chỉ dạy nó cho tốt,” Chử Quốc Hoa không ích kỷ như vậy: “Ba chỉ sợ quan hệ giữa con và nó bị lộ ra thì đến lúc đó rất khó khăn.”

Bây giờ, các quan chức nhà nước làm cái gì cũng đều phải công khai minh bạch, mấy cái máy chụp hình chỉ hận không thể chụp càng nhiều hình ảnh. Chử Dạng đi cùng anh ta nhất định sẽ bị chụp hình.

Ảnh này sẽ trở thành ảnh chụp được đăng tin trên mạng. Chỉ cần là ở trường có người thích xem tin tức thì chuyện này chắc chắn không thể giấu được.

Trước hết, làm như thế nào để giải thích cho tất cả giáo viên và sinh viên của trường là cả một vấn đề lớn.

Chử Quốc Hoa lại bắt đầu oán trách việc Chử Dạng tìm được chồng làm nhân viên công chức là quá phiền toái.

Ông ta cùng vợ đều có tính cách khiêm tốn, ngày thường đến cả một tấm hình cũng lười chụp. Kết quả là đứa con gái lớn thì là minh tinh, còn đứa con gái nhỏ thật vất vả để có thể an phận nhiều năm như vậy, kết quả bây giờ, ây da.

Oán trách đi oán trách lại, Chử Quốc Hoa vẫn phải lấy đại cục làm trọng

Lại nói thêm vài câu, ông ta kiền thúc giục Từ Nam Diệp về phòng ngủ nghỉ ngơi, còn Chử Dạng thì ở lại, hai cha con có thể tri kỷ nói chuyện với nhau.

Chử Dạng biết ba cô há mồm không thể nói ra được những lời nói tri kỷ gì. Quả nhiên, khi Từ Nam Diệp vừa đi, vẻ mặt của ba cô nhanh chóng lạnh xuống.

“Vừa rồi con có nghe chồng con nói cái gì không? Đã đến lúc con phải bắt đầu gánh vác trách nhiệm.”

“Con biết,” Chử Dạng nghe lời gật đầu, “Con sẽ đi.”

“Chỉ đi thôi thì có ích gì? Còn phải xã giao, đến đó có thể nói chuyện.” Chử Quốc Hoa dốc lòng răn dạy, tận tình khuyên bảo, “Trước khi kết hôn, ba với mẹ con đã nói qua cho con biết lợi và hại. Con cho rằng khi thành phu nhân ở gia đình đó có nghĩa là mỗi ngày trang điểm xinh đẹp, đi dạo phố, chơi mạt chược? Làm phu nhân đâu có dễ như vậy?”

Chử Dạng nghe đến lỗ tai nổi kén, không kiên nhẫn mà gãi gãi đầu.

Chử Quốc Hoa làm thế nào mà không biết cô đang suy nghĩ cái gì, ngay sau đó thở dài: “Con và Từ Nam Diệp rốt cuộc như thế nào mà vừa mắt nhau vậy?”

Rõ ràng là *quăng tám cái sào cũng không tới biên, tính cách thì khác biệt. 

(*quăng tám cái sào cũng không tới biên = 八竿子打不着 =một câu tục ngữ, có nghĩa là quan hệ giữa hai người là xa cách hoặc không quan hệ.)

“Con nói rồi nha, là nhất kiến chung tình.”

“Nếu là nhất kiến chung tình, thời điểm các con tính toán không có nghĩ tới vấn đề này?”

Chử Dạng mím môi “Không có.”

“Con thật là, ba cũng không biết phải nói con như thế nào,” Chử Quốc Hoa lại thở dài, giọng điệu bất đắc dĩ, “Con lớn như vậy rồi, kết hôn là chuyện lớn như vậy, tại sao lại có thể qua loa như vậy chứ?”

Lời cũng không biết cô đã nghe hết bao nhiêu lần.

Nghĩ đến nguyên nhân chân chính của việc kết hôn so với nhất kiến chung tình còn qua loa hơn gấp trăm lần, Chử Dạng không dám nói tiếp nữa.

Chử Quốc Hoa thấy cô nửa chữ cũng không để ý tới để trả lời khi nói về đề tài này lập tức thay đổi đề tài “Nam Diệp có phải muốn cắm rễ tại Bộ Ngoại Giao luôn không?”

Chử Dạng lắc đầu “Con không biết.”

“Con làm sao mà cái gì cũng không biết vậy? Đến lúc đó, nếu nó lại bị điều chuyển ra nước ngoài, ba xem con phải làm sao bây giờ,” Chử Quốc Hoa trừng mắt nhìn cô, lại không chê phiền mà lại lải nhải, “Ba và mẹ con đều không đồng ý để con ra nước ngoài. Trước đây con đi theo chị con chuồn đi nước ngoài chơi, gây ra chuyện lớn, trở về nước phải nằm bệnh viện ước chừng cả ba tháng trời. Ba nói cho con hay, ba không cho phép con ra nước ngoài thì cứ ngốc ở trong nước cho ba, không có quốc gia nào an toàn hơn so với Trung Quốc có biết không?”

“Không phải là con vẫn còn sống hay sao? Chỉ là quên khi đó đã xảy ra chuyện gì thôi mà. Bây giờ con vẫn sống khỏe mạnh mà. 

Chử Quốc Hoa hừ một tiếng “Ba nói không được thì chính là không được!”

Chử Dạng đành phải thỏa hiệp “Được rồi,” ngừng vài giây rồi lại hỏi, “Cho nên lúc đó rốt cuộc là xảy ra chuyện gì? Con có hỏi chị, chị cũng không nói cho con biết.”

“Nếu con đã quên thì cần gì phải nhớ lại. Nếu con thật sự muốn nhớ rõ, trong tiềm thức sẽ không quên,” Chử Quốc Hoa chống ghế sô pha đứng dậy, giọng điệu bình tĩnh,”Được rồi, ba về đây, mẹ con còn chờ ba ở nhà.

Tiễn được lão ba về, rốt cuộc lỗ tai của Chử Dạng cũng được yên tĩnh.

Cô duỗi người, đem hộp rau trộn mà ba cô mang lại đây cất vào trong tủ lạnh, sau đó thuận tiện đi tắm nước nóng và thay hết quần áo bẩn trên người.

Vội vã làm xong những việc này thì thời gian đã khuya.

Ban đầu cô dự định về lại nhà làm kiểm tra thí nghiệm mạch nguồn, kết quả đến bây giờ cô ngay cả phần mềm cũng chưa mở ra.

Chử Dạng ôm notebook đi vào thư phòng.

Từ Nam Diệp vẫn đang gấp rút làm việc nên khi thấy cô vào thì chỉ lười biếng nâng nâng mắt.

“Làm sao vậy?”

“Một mình tôi ở bên ngoài xem không có hiệu quả,” Chử Dạng đi đến bên người anh, đêm notebook đặt ở bên cạnh anh, “Tôi ngồi ở bên cạnh anh, anh giám sát tôi một chút.”

Từ Nam Diệp không cự tuyệt.

Chử Dạng hưng phấn di chuyển một chiếc ghế đẩu đến ngồi bên cạnh anh. Để giả vờ nghiêm túc điều chỉnh thử nghiệm, cô dùng chuột ấn vào phím công tắc analog mười lần để kiểm tra xem bóng đèn của bộ nguồn có bật tắt hay không.

Dù sao Từ Nam Diệp cũng là sinh viên khoa Nghệ Thuật, anh ta có xem cũng không thể hiểu được.

Kết quả giây tiếp theo, giọng nói hơi lạnh của Từ Nam Diệp liền vang lên “Dạng Dạng, tập trung.”

Chử Dạng nghiêng đầu mờ mịt nhìn anh, sau đó liếc nhìn sơ đồ mạch điện trên màn hình máy tính, nuốt nuốt nước miếng “Anh xem hiểu hả?”

Từ Nam Diệp hơi nhướng mày, nhẹ giọng nói “Em cho rằng anh chưa từng học qua môn Vật Lý sao?”

Chử Dạng cảm thấy khá kinh ngạc “Mấy anh học đại học Ngoại ngữ cũng phải học vật lý sao?”

Cằm của người đàn ông khẽ thả lỏng, ngón tay thon dài của anh ta chỉ vào sơ đồ mạch điện của cô “Hình vẽ đơn giản về công tắc và bóng đèn đã được một giáo viên vật lý dạy lúc học trung học.”

Dấu chấm rỗng cộng với một vạch là nguồn điện và một dấu gạch chéo trong hình tròn là bóng đèn. Đúng vậy, đối với mộn vật lý ở trung học, đây đều là trọng tâm thi.

Sơ đồ mạch điện của cô đã bị phá giải, Chử Dạng cảm giác được kiến thức chuyên môn của mình đang bị uy hiếp nên thò đầu lại gần xem giấy tờ làm việc của anh.

Tất cả đều là tiếng Anh nhưng Chử Dạng không hề hoảng sợ.

Tìm được trong đó một từ tiếng Anh rất dài.

Ultiteraldiloacy.

Cô đạt được 600 điểm ở cấp độ 6 trong năm 2 đại học không phải là không có lí do. Việc nhớ từ đơn đương nhiên không đơn giản chỉ là thuộc từ đó.

Ult và teral là gốc từ, với nhiều cách giải nghĩa khác nhau. Hậu tố “Al” về cơ bản nghĩa là “…….của”, và tính từ “diplomatic” của cách giải thích diloatic được đổi thành “cy” như một danh từ.

Chử Dạng kiêu ngạo nói ra cách giải thích tiếng Trung cho cụm từ “Ngoại giao đa phương.”

Từ Nam Diệp tán đồng gật gật đầu, tiếp theo lại hỏi “Ngoại giao đa phương nghĩa là gì?”

Chử Dạng sửng sốt.

Cô đã quên, Từ Nam Diệp không phải chỉ làm phiên dịch, anh còn làm chính trị.

Vẫn là thua, tức a.

Chử Dạng người này tâm lý trả thù cực mạnh, cô liền duỗi tay véo mặt Từ Nam Diệp.

Từ Nam Diệp kiềm trụ tay cô, động tác của anh thuần thục khiến người ta xót xa.

Có thể thấy được ngày thường cô rất thích động tay động chân.

Chử Dạng lại giơ một tay khác, Từ Nam Diệp tiếp tục tiếp chiêu, cánh tay vừa động liền đem cô kéo vào trong lồng ngực của mình.

Lần này cô đã có kinh nghiệm, cô nhấc chân lên dùng đầu gối dựa vào ghế dựa bên cạnh. Không may da ghế sô pha là da thật, đầu gối cô cong nên bị trượt, cô lao về phía trước theo quán tính.

Một tiếng kêu rên vang lên.

Lúc này không phải là phát ra từ Chử Dạng.

Là từ Từ Nam Diệp phát ra do bị xương bánh chè cứng rắn của cô đập vào bộ phận quan trọng.

Khuôn mặt đẹp trai, dịu dàng như ngọc nhanh chóng nổi lên một tầng mồ hôi mỏng. Từ Nam Diệp nghiến răng cúi người vì đau.

Làm sao bây giờ?

Chử Dạng vội vàng ngồi xổm xuống, giọng điệu hoảng loạn “Không có việc gì chứ?”

Từ Nam Diệp không rảnh trả lời cô, che lại quần thừa nhận cơn đau mà một người đàn ông cả đời này cũng khó có thể thừa nhận.

Từ trước đến giờ, Chử Dạng chưa gặp qua bộ dạng thất thố của anh như vậy. Bây giờ anh như vậy là do chính mình gây nên, cô thật sự đúng là là tội nhân thiên cổ.

Cô không ngừng xin lỗi “Thực xin lỗi thực xin lỗi, tôi không phải cố ý.”

Từ Nam Diệp một tay che lại bộ phận quan trọng, một tay kia còn rảnh xoa xoa đầu cô, giọng nói khàn khàn “Không có việc gì, đừng có gấp.”

Anh càng nói như vậy, cô càng đau lòng.

“Em khóc cái gì?” Anh nhịn không được nhếch nhếch môi, vừa đau vừa cười, “Em có thể hiểu được à?”

Chử Dạng não vừa được bơm máu, giọng điệu kích động: “*Anh chỉ mất đi một chân, còn thứ tôi mất là tình yêu nha.”

(“*Anh chỉ mất đi một chân, còn thứ tôi mất là tình yêu = một câu thoại nổi tiếng trong tiểu thuyết và phim truyền hình “Giấc mơ đáng sợ”. Ở đây mình nghĩ là kiểu chơi chữ đúng với hoàn cảnh.)

Từ Nam Diệp “……”

*ojbk.

(*ojbk = một cách nói thô tục của OK)