Khoảnh Khắc Anh Bắt Đầu Động Tâm - Đồ Dạng Tiên Sâm

Chương 39




Sinh viên đại học đều giống nhau, khi làm việc bán thời gian thường thích tìm việc làm gần trường. Chử Dạng dựa theo hướng dẫn địa chỉ Trần Tiểu đưa, đi hai tuyến đường tàu điện ngầm, lại ngồi đến ga cuối cùng của tàu điện ngầm.

Cô bắt đầu cảm thấy hối hận vì ngay từ đầu đã không hỏi rõ địa chỉ nên chuốc lấy một việc kinh khủng.

Cô rất ít khi đến khu vực nơi Trần Tiểu làm việc. Khu này toàn nhà cao tầng phi thương mại. Ở hai bên đường cao tốc, hiếm khi thấy được một vài cửa hàng. Thỉnh thoảng mới thấy một vài nhà mở cửa hàng trên phố nhưng lại vắng vẻ và ít khách, trông thật trái ngược với khu nội thành CBD. Ở đây, những tòa nhà bằng kính được xây dày đặc như sao, nhưng dòng người lại ít đến đáng thương.

(*CBD= Central business district = khu vực trung tâm của thành phố và thị trấn là nơi có hoạt động thương mại sôi động hơn so với các khu vực khác)

Hơi giống một khu công nghệ cao mới được xây dựng.

Hướng dẫn chỉ đường đã chỉ cô đi bộ theo hướng dọc theo vỉa hè được thiết kế phủ xanh đã được hoàn thiện này.

Lại đi qua hai cái đèn xanh đèn đỏ, rốt cuộc cũng tới rồi.

Thoạt nhìn chỉ là một câu lạc bộ bình thường, Chử Dạng không ngờ Trần Tiểu lại làm việc ở đây.

Câu lạc bộ cũng có công việc bán thời gian bình thường. Nhưng hầu hết sinh viên không đến nơi đây để tìm việc làm bán thời gian, cũng có một số sinh viên không thèm quan tâm đến điều đó. Xét cho cùng, mức lương theo giờ của câu lạc bộ cao hơn nhiều so với các nhà hàng thông thường và khách sạn, đôi khi còn có thể nhận được tiền boa.

Trần Tiểu vì kiếm thêm ít tiền nên không phải không có khả năng cậu ấy sẽ đến nơi này.

Chử Dạng bước lên cầu thang được trải thảm đỏ thì bị nhân viên bảo vệ chặn ngay cửa trước khi đến quầy lễ tân.

Thời tiết gần đây tương đối mát mẻ nên cô mặc một chiếc áo hoodie bình thường và quần jean, chân đi giày vải, trang điểm như một sinh viên trẻ điển hình. Trông cô không giống như một người đến nơi này để tiêu tiền.

Chử Dạng dựa theo những gì Trần Tiểu nói với cô, cô báo ra cái tên “Tôi tới tìm Sùng Chính Nhã tiên sinh.”

Nhân viên bảo vệ đánh giá lại cô mấy lần và để cho cô qua.

Khi Chử Dạng đi thoáng qua anh ta, cô nghe người nhân viên bảo vệ khẽ cảm thán một câu “Mấy cô gái xinh đẹp thời nay lại không chịu đi mấy con đường đàng hoàng, lại cứ thích bám vào bên người đám đàn ông.”

Cô cảm thấy khó hiểu, vừa lúc cửa cửa thang máy lầu một mở ra nên Chử Dạng nhanh chóng nện bước, chạy nhanh vào để đi lên.

Bên trong có một người đàn ông, thấy cô đang chạy đến hướng bên này nên giúp cô ấn nút mở cửa.

Chử Dạng hướng anh ta gật gật đầu “Cảm ơn.”

Ánh mắt của người đàn ông ăn mặc tây trang lưu lại trên khuôn mặt cô, bỗng nhiên cười: “Cô gái nhỏ, cô đến đây tìm ai vậy?”

“À”, Chử Dạng dừng một chút, cô cảm thấy nếu cô nói là đến tìm Trần Tiểu thì người ta cũng chưa chắc biết, nên dứt khoát liền dùng tên của ông chủ “Tìm Sùng Chính Nhã tiên sinh.”

Người đàn ông kinh ngạc mở to mắt, tự lẩm bẩm nói “Thực sự biết cách chơi.”

Chử Dạng cảm thấy người đàn ông này và người nhân viên bảo vệ mới vừa rồi có thể đã hiểu lầm chuyện gì nên trong lòng có hơi không thoải mái.

Nhưng đối với người xa lạ, cô cũng lười phải giải thích quá nhiều. Sau khi đón Trần Hiểu trở lại trường học là xong việc rồi.  Nếu sau này lại làm *Lôi Phong, cô nhất định phải hỏi thăm cho thật kĩ địa chỉ, cũng tuyệt đối không ban phát lan tràn sự đồng tình một cách lung tung. 

(*Lôi Phong=雷锋= hy sinh, quên mình; phấn đấu cống hiến, cuối cùng phân tích đó là tinh thần hết lòng phục vụ nhân dân.)

Tầng lầu cô muốn đi nằm dưới tầng lầu người đàn ông này muốn đi. Thang máy “Đinh” một tiếng liền bị mở ra,  người đàn ông gọi cô lại: “Cô gái trẻ, tiểu Sùng tổng ở lầu trên, cô nên đi tìm anh ta ở lầu trên.”

"Địa chỉ tôi nhận được là ở đây," Chử Dạng cười với anh, "Cảm ơn tiên sinh."

Cửa thang máy bị đóng lại, thiếu nữ xinh đẹp biến mất ở trước mắt.

Đẹp hơn nhiều so với người phụ nữ vừa rồi.

Chỉ là gần đây Sùng Chính Nhã đúng là rất thích qua lại với các nữ sinh nha.

Người đàn ông quay trở lại hội trường, đúng lúc nhìn thấy Sùng Chính Nhã đang nói chuyện cười đùa cùng với một vài người khác. Anh ta bước tới và ái muội ghé sát vào tai Sùng Chính Nhã nhỏ giọng nói: “Tiểu Sùng tổng, hôm nay chơi *3P à? Chúc vui vẻ nha.”

(*3P =双飞 = nghĩa là ba người cùng quan hệ tình dục. Nói chung, hai phụ nữ và một đàn ông.)

Sùng Chính Nhã khó hiểu nhướng mày “Cái gì vậy?”

“Không phải cậu vừa mới gọi một cô gái trẻ nữa đến à? Tôi kêu cô ta lên đây mà cô ấy chưa chịu lên.”

“À, chắc là cô ta đến đón người,” trong lòng Sùng Chính Nhã đã đoán được vài phần, tỏ vẻ không sao cả mà nhún vai, “Khẩu vị của tôi không có nặng như vậy, một lần một người phụ nữ là đủ rồi.”

Người đàn ông mở mịt thở dốc, biểu tình càng quái lạ: “Không phải là người của cậu à? Nếu sớm biết vậy tôi đã hỏi xin Wechat rồi.”

Sùng Chính Nhã cười xấu xa: “Không phải là anh thích nữ sinh trẻ à?”

"Xinh đẹp, dáng người rất tốt", người đàn ông miêu tả bộ dạng vừa rồi của cô gái cho anh ta, "Tuy rằng ăn mặc đơn giản nhưng hai chân dài thẳng tắp. Cho dù không trang điểm cũng nhìn còn đẹp hơn so với người anh vừa mới dẫn đến lúc nãy. Đôi mắt tương tự như hồ ly câu dẫn linh hồn người khác. Giọng nói khi nói chuyện cũng dễ nghe. Trong trường khẳng định là cấp bậc hoa khôi của trường.”

Sùng Chính Nhã bỗng dưng cảm thấy hứng thú, hỏi anh ta “Thật sự là xinh đẹp như vậy sao?”

“Lừa cậu làm gì,” người đàn ông tiếc nuối, “Cô ta nói đến tìm cậu nên tôi không dám trêu chọc. Tôi tự nhiên lại đi bỏ lỡ một người phụ nữ đẹp rồi.”

“Vậy để tôi đi xuống lầu xem cho biết.”

Anh ta đem ly rượu trực tiếp ném về phía người đàn ông rồi đi về phía thang máy bên kia.

Trong tháng máy lại nhận được tin nhắn Wechat của Trần Tiểu.

Sùng tiên sinh, bây giờ trong nhà em có việc nên em tự mình về trước đây. Em vẫn chưa kịp nói cho bạn em biết. Cô ấy lúc này chắc đã đến rồi. Nếu không có gì phiền toái, anh có thể giúp em đưa bạn em về nhà?

Với lại, em nói với cô ấy là em làm việc ở đây, em mong Sùng tiên sinh giúp em giữ bí mật.

Nếu cô ấy biết, cô ấy nhất định sẽ tuyệt giao với em. Khả năng sau này em sẽ không gặp được cô ấy nữa.

Tặng người để lấy lòng anh ta?

Khoé môi Sùng Chính Nhã lướt qua nụ cười tuỳ tiện, nhắn trả lời “Được.”

Chử Dạng theo lời Trần Tiểu nói, đi đến cửa phòng, gõ gõ cửa, không có ai trả lời.

Cô ghé sát đầu vào cửa, thử mở miệng nhỏ giọng: “Trần Tiểu?”

Không ai trả lời, Chử Dạng đành phải lấy ra di động để gọi điện thoại cho cô ấy.

Kết quả cũng không ai nghe.

Làm cái gì vậy. Chử Dạng bực bội trong lòng, lại dựa vào cửa gọi liên tiếp mấy cuộc điện thoại.

“Xin hỏi có phải là bạn học cùng trường của cô Trần không?”

Cô theo âm thanh nhìn qua thì thấy một người đàn ông mặc áo sơ mi màu xám đang hướng bên này đi tới.

Đôi mắt anh ta hẹp dài xếch lên, đường nét tinh anh, môi mỏng hồng hào giống như một người đàn ông hồ ly tinh xinh đẹp.

Nếu không phải ăn mặc tinh xảo, khí chất kiêu căng ngạo mạn, Chử Dạng suýt chút nữa sẽ tưởng anh ta làm trai bao ở đây.

Chử Dạng nhẹ nhàng gật đầu.

Ý cười bên miệng Sùng Chính Nhã càng thêm rõ ràng.

Anh ta chỉ cần quét mắt từ trên xuống, trong đầu liền bắt đầu tưởng tượng bộ dáng cô gái nhỏ này sẽ trông như thế nào khi mặc một chiếc áo ống và trang điểm tỉ mỉ.

Gương mặt sạch sẽ, ngoại hình giống một chú mèo xinh xắn, chỉ là bộ dáng cô ấy khi để mặt mộc ngược lại cũng đã đủ khiến người ta dừng chân lại. Đặc biệt là đôi mắt đào hoa to tròn sáng ngời, cho dù đang che giấu vẻ cảnh giác và lạ lẫm, vẫn khiến anh ta nổi lên hứng thú thật lớn.

Chử Dạng cẩn thận mở miệng “Anh là ông chủ của Trần Tiểu sao?”

Sùng Chính Nhã ngốc lăng, ngay sau đó gật đầu “Ở một mức độ nào đó.”

“Tôi đến đón cô ấy.”

“Bây giờ cô ta có việc nên đi trước rồi.”

Chử Dạng kinh ngạc mở to hai mắt, quay đầu đi hừ cười vài tiếng, tính toán chờ quay trở về phòng ngủ sẽ chậm rãi cùng cô ấy tính sổ.

“Vậy tôi cũng phải đi đây,” tâm tình của cô không được tốt nên một câu khách sáo cũng lười nói với ông chủ của Trần Tiểu, “Tạm biệt Sùng tiên sinh.”

Sùng Chính Nhã hoàn toàn không thèm để ý, lời nói của anh ta rất thân thiện: “Cô đã là bạn của cô ấy, tự nhiên cũng coi như là bạn của tôi. Câu lạc bộ xa như vậy cô đi đến được đây cũng không dễ dàng đúng không? Cô có muốn đi tham quan xung quanh không?”

Chử Dạng lắc đầu “Không cần, cảm ơn.”

“Cô gái trẻ,” Sùng Chính Nhã duỗi tay cản đường cô, nghiêng đầu nhìn dáng vẻ thanh tú của sườn mặt cô, giọng điệu ôn nhu, “Đúng lúc trên lầu đang có tổ chức buổi tiệc, cô không muốn tham dự để biết thêm sao?”

Chử Dạng ngửa đầu nhìn anh ta. Sùng Chính Nhã vô tội nhìn cô chớp chớp mắt.

Ở trường học thì quậy thế nào cũng được, dù sao cũng là bạn học cùng trường, nói nhảm nhí thì uống thêm vài ly rượu cũng không sao.

Chử Dạng thích sôi nổi, thích nhất khi đi nhậu nhẹt và quậy trong các dịp khác nhau. Trươc khi kết hôn, cô rất thích đi uống rượu. Sau khi kết hôn thì rất hiếm khi đi. Nhưng thỉnh thoảng vẫn thèm uống, vẫn thích cùng người khác thi đua uống rượu

Nhưng cô lại phân rõ giới hạn trong trường học và ngoài xã hội.

Sau khi rời ghế nhà trường, mỗi quyết định của một cô gái, mỗi giọt rượu cô ấy nhúng vào, đều có thể gây ra tai hoạ lớn.

Cô từng vì thể mà trả giá cho việc này, kết quả là kết hôn sớm.

Cô vốn nghĩ rằng cuộc hôn nhân này đối với cô mà nói thật ra là có cũng được mà không có cũng được. Sớm hay muộn thì kết quả cũng sẽ là ly hôn. Nhưng gần đây, cô cùng với Từ Nam Diệp có những thân thiết bất thường khiến cô sinh ra suy nghĩ kỳ lạ về cuộc hôn nhân này.

Rõ ràng chỉ là kết hôn mà thôi, không có nền tảng tình cảm, không có ràng buộc về đạo đức nhưng cô ấy đã tự chuốc lấy một cái xiềng xích cho mình.

Cô bắt đầu để ý đến hành tung của Từ Nam Diệp. Tối hôm qua, khi cô buộc miệng thốt ra ba chữ “*một kiếp người”, cô cảm thấy trong lòng hoảng hốt, cô nhận ra thái độ của mình không phải là đùa giỡn mà là rất nghiêm túc.

(*một kiếp người = 一辈子 = một đời, mãi mãi)

Mà Từ Nam Diệp lại không có coi trọng, anh ta thậm chí chỉ là cười cho qua mà thôi.

Ngày hôm sau, anh ta đi ăn tiệc như thường lệ, có thể sẽ có một người phụ nữ đồng hành cùng anh ấy, tuy là không liên quan gì đến cô nhưng cô lại để ý đến bây giờ.

Cái gông xiềng này khiến cho cô lùi về sau vài bước khi đối mặt với sự ân cần của một người đàn ông khác.

Ở trong lòng, Chử Dạng phỉ nhổ hành vi con gái nhà lành của chính mình nhưng vẫn đúng lúc lui về sau vài bước.

Cô vẫn cự tuyệt “Không được.”

Khác với Trần Tiểu.

Ngược lại, Sùng Chính Nhã phải nhìn thẳng vào cô vài lần, biết cô có thể là một cô gái có gia giáo tốt, là một cô gái tốt sẽ không bởi vì lời mời của đàn ông mà choáng váng đầu óc.

Ngay từ đầu, lúc ở hộp đêm, anh ta cũng nghĩ như vậy khi gặp Trần Tiểu.

Giữa những người phụ nữ chủ động, mệt mỏi vì chơi đùa, luôn thích thay đổi phong cách, Trần Tiểu khi đó vẫn còn trẻ và rụt rè.

Kết quả, tại thời điểm anh ta mời, thái độ ỡm ờ của cô ấy như gãi đúng chỗ ngứa của anh. Khi lăn giường với nhau, vẻ ngây thơ cùng phóng đãng cùng tồn tại thật sự làm anh ta kinh diễm một phen.

Sau đó anh mới dần dần nhận ra đây chính là bản lĩnh của một người phụ nữ từ bỏ phẩm giá của mình và đánh đổi linh hồn và thể xác của mình để lấy tiền.

Bạn cùng trường của cô ấy trông thì hoạt bát và xinh đẹp nhưng thật ra lại là kiểu con gái có nguyên tắc nhất.

Vậy thì anh từ từ cưa vậy.

Sùng Chính Nhã nhướng mày, không tiếp tục mời, "Chỗ này cách trường em khá xa. Anh sẽ cho người chở em về."

Chử Dạng vừa muốn từ chối lần nữa thì điện thoại trong túi của Sùng Chính Nhã rung lên, anh ta dùng tay ra hiệu cho Chử Dạng một cái rồi nói với đầu dây bên kia, "Sao vậy? Tôi đang ở dưới lầu."

Nói được vài câu, Sùng Chính Nhã Không kiên nhẫn mà chậc một tiếng “Từ Đông Dã phải đi thì mọi người tiễn là được, tôi lại không có việc gì nhờ vả anh ta.”

Chử Dạng chớp mắt, nhìn anh ta gọi điện thoại.

“Từ Nam Diệp và em trai của cậu ta đâu? Cũng rời đi rồi sao?” Sùng Chính Nhã ừm một tiếng, giọng nói lười biếng “Được rồi, đợi một lát tôi sẽ lên, trước tiên anh cứ xã giao với bọn họ.”

Sau khi cúp điện thoại, Sùng Chính Nhã cảm thấy ánh mắt của cô gái trẻ thay đổi.

Có chút nôn nóng và mong chờ.

“……”

Bộ dáng anh ta gọi điện thoại đẹp trai đến như vậy sao?

Ngay lúc Sùng Chính Nhã đang suy nghĩ về vấn đề này thì Chử Dạng đã thay đổi thái độ thờ ơ sang giọng điệu tha thiết “Sùng tiên sinh, anh vừa nói muốn mang theo tôi liên lầu học hỏi thêm đúng không?”

Sùng Chính Nhã bị khiếp sợ vì thái độ trở mặt mặt của cô.

Nhưng *quân tử nhất ngôn tứ mã nan truy, anh ta gật đầu “Đúng vậy.”

(*quân tử nhất ngôn tứ mã nan truy = 君子一言驷马难追 = quân tử nói một lời, bốn ngựa khó đuổi. Chính là nói một lời khi đã phát ra thì không thể thu lại, cũng ý rằng, lời nói của người quân tử rất uy tín, không dễ đổi thay.)

“Vậy chúng ta đi thôi?”

Sùng Chính Nhã lắc đầu: “Cô mặc bộ đồ này không thích hợp lắm, cô đi thay bộ đồ khác đi, lại trang điểm một chút.”

Chử Dạng liếc nhìn đôi giày vải trên chân cô, ừm một tiếng.

Sùng Chính Nhã đưa cô đến phòng thay đồ.

Đây là câu lạc bộ, bên trong từ quần áo đến trang sức, cái gì cần có đều có, chuyên dùng để giúp cho các khách nữ của câu lạc bộ thay đổi trang phục. Ngoài ra, còn có hai chuyên viên trang điểm chuyên nghiệp.

Anh ta dẫn Chử dạng tiến vào.

Đối diện với hàng loạt đồ trang sức bằng ngọc và bằng vàng, mỹ phẩm dùng cho các mục đích khác nhau trước gương, và các loại lễ phục váy dạ hội trên giá treo, Sùng Chính Nhã hơi đắc ý nhếch môi, chờ nghe cô phát ra giọng điệu kinh ngạc.

Mà cô gái trẻ bên cạnh chỉ là liếc hai cái liền không có hứng thú.

Sùng Chính Nhã thử hỏi cô “Em thấy nơi này thế nào?”

“À,” Chử Dạng chỉ vào dãy váy lễ phục, vuốt cằm, hơi cong môi, “Ở đây toàn là những kiểu váy đã lỗi thời. Sùng tiên sinh, anh tốt xấu gì cũng nên mua vài kiểu dáng mới về treo chứ.”

“…Anh sẽ cải thiện việc này.”

Cô gái trẻ này không giống với một pháo hoa.

Chử Dạng ngồi ở trước gương trang điểm, để chuyên viên trang điểm tùy ý dậm dậm trên mặt cô, lại để nhân viên trang điểm tùy ý cầm lại đây một bộ trang sức châu báu đeo lên cổ cô.

“Chờ sau khi em chuẩn bị tốt rồi thì đi thẳng lên,” Sùng Chính Nhã đứng trước mặt cô búng tay “Anh lên đó trước.”

Chử Dạng, người đang ngồi trên ghế không thể động đậy, bỗng nhiên gọi anh ta lại.

Sùng Chính Nhã nhướng mày, hướng cô cười khẽ “Sao vậy? Muốn cảm ơn anh giúp em trang điểm?”

“À, không phải, tiền thuê mấy thứ này là bao nhiêu,” Chử Dạng chỉ chỉ vòng đá quý trên cổ mình, “Tiền thuê tính theo ngày sao?”

“……” Sùng Chính Nhã vẻ mặt vô cảm, “Không cần trả tiền.”

Chử Dạng mím môi, bỗng nhiên lo lắng nhíu mày “Anh tốt bụng như vậy, câu lạc bộ có thể kiếm được tiền sao?”

“……”

Không thiếu tiền, cầu em hãy giống bộ dáng Cô bé Lọ Lem.

Sùng Chính Nhã cảm thấy có khả năng cô gái này có hơi thiếu tâm nhãn.

Anh ta đỡ trán lên lầu. Khi quay lại hội trường thì sắc mặt anh ta có chút khó coi.

Có người tiến lên trêu chọc: “Sao rồi, mới vừa cùng với vị tiểu thư dưới lầu đại chiến 300 hiệp hả, bộ dáng cứ như thận bị mệt.”

Sùng Chính Nhã nhếch miệng “Tôi đây là tim bị mệt.”

“Chậc chậc chậc, vị tiểu thư kia đâu? Bị ngất ở trên giường rồi?”

Sùng Chính Nhã đè đè huyệt Thái Dương “Tôi kêu cô ấy trở về rồi.”

“Đừng nha, thật vất vả tới đây để uống rượu, nếu phải trở về thì thật mất hứng nha.”

“Không đâu, tôi mời một người càng là cực phẩm đến đây,” Sùng Chính Nhã dứt lời, lại khôi phục bộ dáng ngả ngớn ngày xưa, “Cô nàng này cùng cô kia không giống nhau. Ông đây còn chưa có chạm vào cô gái này, mấy người các cậu đều không được đụng vào.”

“Ồ, vậy đến lúc đó chúng tớ phải nhìn thật tốt cô nàng tuyệt thế giai nhân này nha,” người nọ vỗ vỗ vai anh ta, chỉ vào người đàn ông đang uống rượu bên kia “Nếu cậu có thể khiến cho người đàn ông Từ gia không gần sắc đẹp kia nhìn đến phát ngốc, tôi liền phục cậu.”

Sùng Chính Nhã tự tin nhếch môi.

Qua non nửa một lát, cô rốt cuộc cũng trang điểm tốt.

Cửa thang máy mở ra.

Mọi người nói đùa “Tiểu Sùng tổng của chúng ta đây là lại tìm đến đây một người bạn nào nữa à?”

Trong lúc nhất thời, tất cả mọi người đều nhìn về phía cửa thang máy.

Chử Dạng không ngờ được trên tầng này lại có nhiều người như vậy.

Cô dẫm lên giày cao gót bước lên trên tấm thảm mềm mại tạo ra vài vết sâu nho nhỏ

Thiết kế áo ống và váy bằng lụa, lộ ra bên ngoài chiếc cổ thiên nga mảnh mai và xương quai xanh tinh xảo, màu hồng nhạt nhẹ nhàng tôn lên làn da trắng như tuyết, mái tóc đen được cuộn lên, chỉ có vài sợi tóc xoăn lười biếng rũ trên vai.

Vị tiểu thư này không hề luống cuống. Đôi mắt đen sáng ngời trong đường viền mắt xinh đẹp đang chuyển động giống như là đang tìm kiếm ai đó.

Tầm mắt của cô hoàn toàn không có ở trên người nhóm đàn ông bên này nhưng trong mắt nhóm đàn ông bên này lại chỉ có cô.

Sùng Chính Nhã cũng nhìn đến thất thần.

Quả nhiên, chỉ cần trang điểm lên liền kinh diễm như vậy.

Nếu sớm biết Trần Tiểu có một bạn học xinh đẹp như vậy,  anh ta đâu cần lãng phí sức lực trên người Trần Tiểu.

Sùng Chính Nhã đắc ý nhìn về phía Từ Nam Diệp vẫn đang đứng ở phía xa uống rượu và tầm mắt không hề hướng về phía bên này.

Cậu sắp thua cuộc rồi.