Khoảnh Khắc Anh Bắt Đầu Động Tâm - Đồ Dạng Tiên Sâm

Chương 4




Bữa tiệc liên hoan ăn trưa được chọn tổ chức tại khách sạn Hilton. Trường học cố ý lấy chủ đề phòng ăn là “Màu xanh Venice”.
Mùi vị tư bản đặc biệt nồng.
Sau khi Chử Dạng xuống xe lập tức cùng Từ Nam Diệp đường ai nấy đi. Anh ta xuất thân từ khoa Ngoại Ngữ nên có rất nhiều đàn em cùng khoa nguyện ý đi theo bên người anh ta.
Một nữ sinh khóa dưới với dáng người tiêu chuẩn, đôi mắt ngậm nước, thanh âm mềm mại như kẹo bông gòn “Chào anh, đàn anh Từ, em là Hứa Miên Miên thuộc khoa Ngoại Ngữ khóa 18 chuyên ngành tiếng Anh tài chính.”
Tên nghe cũng giống kẹo bông gòn.
Giọng Từ Nam Diệp trầm thấp và rõ ràng, Chử Dạng đứng cách anh ta khá xa nên không biết anh ta đang nói gì. Nhưng nhìn vị sư muội Hứa Miên Miên kia nháy mắt khuôn mặt trở nên xinh đẹp hồng hào cũng đoán được lão biến thái kia đang dùng cái lớp da trên mặt của anh ta để đi khắp nơi lừa gạt thiếu nữ ngây thơ.
Nhóm người chuẩn bị ngồi xuống. theo nguyên tắc, Chử Dạng phải chờ sau khi các đàn anh đàn chị ổn định chỗ ngồi rồi thì cô mới tìm những chỗ trống còn sót lại tuỳ tiện ngồi xuống.
Kết quả là vị đàn anh vừa rồi giúp cô giải vây hướng hướng này vẫy tay “Đàn em, mau đến đây ngồi đi.”
“Được rồi, đừng đem chủ ý đánh lên người đàn em, em ấy chướng mắt cậu đấy.”, đàn chị ngồi bên cạnh chọc anh ta. Sau đó, vẻ mặt trêu chọc nhìn Chử Dạng, tay vỗ vỗ xuống ghế trống bên cạnh “Đàn em, lại đây ngồi nói chuyện phiếm với chị nè.”
Người đàn anh kia khúc khích cười đắc ý nói “Khi tôi mới vào trường lập tức suy nghĩ xem vị đàn em này thuộc khoa nào, không ngờ lại thuộc khoa Công Nghệ của chúng ta, khuôn mặt thật dễ nhìn.”
Chử Dạng ngồi kế bên đàn chị, biết lúc này tốt nhất nên cúi đầu giả bộ ngượng ngùng cho xong việc, cho nên cô không nói một lời.
“Sư muội, tại sao em lại đăng ký vào khoa Công Nghệ? Không sợ bọn hoà thượng bên đó gặm cho em đến cả xương cốt cũng không còn à?” Đàn chị nghiêng đầu hỏi cô.
Chử Dạng ngẩng đầu, liếc nhìn đàn chị, nghiêng đầu “Em tay chân khoẻ mạnh, phi thường an toàn.”
Đàn chị cười ha ha ra tiếng.
Đàn anh lại hỏi “Đàn em, em có bạn trai chưa?”
Người bên cạnh anh ta ồn ào “Tới rồi, tới rồi, mục đích quá rõ ràng.”
“Đàn em, em đừng để ý đến anh ta, anh ta chính là một tên lưu manh hạng nhất.”
“Không có bạn trai cũng chướng mắt cậu cái lão quang côn*, cậu chết tâm đi.”
(*lão quang côn: đàn ông con trai chưa có vợ, độc thân, cũng gọi là ế vợ.)
Chử Dạng theo bản năng nhìn sang bàn của khoa Ngoại Ngữ. Từ Nam Diệp ngồi ở giữa, bên cạnh là đàn em Hứa Miên Miên dường như đang nói với anh ta chuyện gì đó rất thú vị. Trên mặt anh ta vẫn luôn treo ý cười nhàn nhạt.
Hướng Quyến ngồi bên còn lại đang giúp anh ta châm trà.
Cũng không biết có phải là do ánh mắt của cô quá mãnh liệt hay là bản thân Từ Nam Diệp quá mẫn cảm, anh bỗng ngẩng đầu liền đối diện với ánh mắt của Chử Dạng ngồi cách anh hai bàn.
Chử Dạng chột dạ, nhanh chóng chuyển ánh mắt sang hướng khác.
Đàn em ngồi bên người xuỳ một tiếng âm thanh rất nhỏ.
Từ Nam Diệp híp mắt, vừa lúc bên tai không dễ dàng có lại được sự thanh tĩnh, nhưng Hứa Miên Miên lại bắt đầu ồn ào sau khi ngừng nói để uống một ngụm trà cho nhuận giọng.
“Đàn anh Từ?” Hứa Miên Miên cả gan dùng tay vẫy vẫy trước mặt anh ta “Anh làm sao vậy?”
Từ Nam Diệp hơi lui thân mình ra sau, lắc đầu “Không có việc gì, có vẻ khoa Công Nghệ bên kia rất náo nhiệt.”
“A”, Hứa Miên Miên chống cằm có chút hâm mộ nhìn bàn bên kia “Đàn chị Chử là hoa khôi của khoa. Chị ấy đi đến đâu cũng trở thành tiêu điểm. Nếu hôm nay người đến không phải là đàn chị Chử, có lẽ bên kia cũng không náo nhiệt đến như vậy.”
Từ Nam Diệp chậm rì rì hỏi lại: “Hoa khôi của khoa?”
“Đúng vậy, chị ấy vừa mới vào trường đã là hoa khôi. Có người đem hình ảnh chị ấy mặc quân phục trong thời gian học quân sự đăng lên trên diễn đàn trường. Bên khoa Công Nghệ nam nhiều nữ ít, cho nên cũng không có nhiều tranh đua.” Hứa Miên Miên bỗng nhiên nhỏ giọng thì thầm: “Vốn dĩ ngay từ đầu, khoa Công Nghệ chọn một người khác nhưng thầy giáo đột nhiên nói đàn chị đó xảy ra chuyện ngoài ý muốn nên không đến được.”
Từ Nam Diệp không lên tiếng, Hứa Miên Miên cảm thấy đây là ngầm đồng ý kêu cô ta tiếp tục nói.
“Đàn chị Chử lớn lên xinh đẹp. Chị ấy lại đặc biệt giỏi trong vấn đề ăn mặc và trang điểm. Khi chị ấy có lớp buổi sáng, có rất nhiều nam sinh cố ý hỏi thăm xem chị ấy thích đi con đường nào rồi giả bộ ngẫu nhiên gặp được chị ấy trên đường.” Hứa Miên Miên nửa nói giỡn, ngữ khí bỗng nhiên hạ xuống “Em cũng thích nhìn đàn chị Chử mặc váy ngắn, dáng người của chị ấy siêu cấp tốt, cách đối xử của chị ấy đối với mấy nam sinh cũng rất được. Chỉ tiếc là em cùng chị ấy không thân. Chị ấy đối với em có chút lạnh lùng. Có thể là do em không biết cách trang điểm nên không có chung tiếng nói với chị ấy.”
Hướng Quyến nhàn nhạt nói “Cô cùng đàn anh nói nhiều như vậy làm gì, anh ấy chỉ thuận miệng hỏi một chút mà thôi, lại không phải thật sự là muốn tìm hiểu về người kia.”
Hứa Miên Miên thốt lên một tiếng “A” dài, lè lưỡi “Thực xin lỗi anh đàn anh, em đã nói với anh quá nhiều.”
Từ Nam Diệp rũ mắt, bưng chén trà đưa lên miệng nhấp.
Hứa Miên Miên nghiêng đầu, cẩn thận quan sát vẻ mặt của người đàn ông, phát hiện anh ta dường như thật sự không có hứng thú.
Cô ấy không tránh được cảm thấy vui vẻ, nhịn không được dẩu môi “Kỳ thật em cũng cảm thấy sinh viên nên có bộ dạng của sinh viên. Ngày thường vẫn nên trang điểm đơn giản là được rồi. Dành quá nhiều thời gian cho việc trang điểm và ăn diện có vẻ không tốt lắm.”
Từ Nam Diệp vẫn luôn không nói chuyện rốt cuộc mở miệng “Con gái xinh đẹp là tốt rồi”
Hứa Miên Miên sửng sốt vài giây, ngay sau đó lại cười “Đúng vậy, cho nên hiện tại em cũng sẽ nỗ lực học cách trang điểm”. Cô ta nhìn về phía Chử Dạng, mất mát nói “Chỉ tiếc là em có trang điểm đến như thế nào đều không đẹp bằng đàn chị Chử.”
Từ Nam Diệp cười, ánh mắt đảo trên mặt cô ta nửa vòng.
Con ngươi màu hổ phách tràn đầy cảm xúc ôn hoà phối cùng độ cong của môi anh ta tôn lên cảm giác nhu hoà đến kỳ lạ.
Hứa Miên Miên không thể tránh khỏi đỏ mặt.
Anh ta ôn nhu gật đầu “Đúng vậy.”
Hứa Miên Miên: “?”
Hứa Quyến tuy rằng không thích Chử Dạng nhưng anh ta cũng cảm thấy đàn anh Từ nói không sai. Tuy nhiên, trong thâm tâm anh ta cũng không muốn đồng tình với Chử Dạng vì vậy có chút bực dọc nhìn sang chỗ khác.
Vừa vặn ngay lúc này thư ký Uỷ ban mang theo Chử Dạng lại đây kính rượu, ánh mắt anh ta và Chử Dạng vừa lúc gặp nhau.
Vốn dĩ anh ta muốn cho Chử Dạng một ánh mắt khinh thường nhưng không ngờ nữ nhân này so với anh ta còn nhanh, cô đảo mắt đều không thèm nhìn đến anh ta một chút nào.
Anh ta ghét nhất loại cảm giác này, khi anh ta chưa kịp xem thường người khác đã bị họ tặng ngược lại cho anh ta một cảm giác bị xem thường.
Hướng Quyến tức giận đến mức lỗ mũi bốc khói.
Chử Dạng là đại diện của khoa Công Nghệ đến đây hướng Từ Nam Diệp kính rượu. Từ Nam Diệp vẫn ngồi như ông lớn, người bên cạnh anh ta thì đứng lên thay anh ta tiếp rượu.
Cô cũng không quan tâm mà ngửa đầu uống cạn ly rượu.
Sau một vòng kính rượu, mọi người trở nên quen biết nhau hơn nên bắt đầu hướng những người khác nâng ly. Phụ nữ còn tốt, những người khác không dám làm họ khó xử, nhiều lắm họ có thể uống hai ly liền đổi qua loại thức uống khác. Đàn ông thì không được may mắn như vậy.
Hướng Quyến không uống được nhiều rượu nhưng cố tình các đàn anh lại hướng anh ta rót rượu liên tục. Sau mấy chén, gương mặt thanh tú của anh ta trở nên đỏ ửng. Mỗi người đều nhìn ra tửu lượng của anh ta không cao.
Mấy người đàn anh nhìn anh ta trêu chọc “Đàn em Hướng, cậu như vậy là không được. Tướng cậu cao lớn như vậy nhưng lại không chịu nổi mấy ly rượu sao. Sau khi đi ra xã hội, Cậu như thế này không phải sẽ không lường trước được bị người khác khi dễ chết à?”
Trên bàn tròn, các món ăn còn chưa được ăn hết, nhưng vài hộp rượu đã được khui.
Nhóm cán bộ sinh viên ngày thường đối với bạn học vênh mặt sai khiến, ban lãnh đạo cũng không khác mấy. Nhưng khi ra trường thì vẫn bị người chà đạp như thường.
Bản thân Chử Dạng cũng chỉ mới uống được vài ly, đàn anh lập tức khiến cho cô lấy trà thay rượu. Cô không biết hướng ai phát tiết cảm giác thèm rượu liền phát ngốc nhìn ly rượu của Hướng Quyến.
Không ai dám hướng Từ Nam Diệp chuốc rượu nên anh ta cũng được thanh tĩnh.
Thời điểm uống trà, anh ta thản nhiên liếc nhìn Chử Dạng, phát hiện Chử Dạng nhìn chằm chằm đàn em của mình, như hận không thể đào ra một cái hố trên người hắn.
“…………”
Mắt thường cũng có thể nhìn được Hướng Quyến đang say.
Chử Dạng vẫn luôn ngoan ngoãn rốt cuộc cũng mở miệng “Đàn anh, Huớng Quyến không uống được rượu, để em thay cậu ta uống nha?”
Sư huynh đang mời rượu Hướng Quyến cười hai tiếng, giọng điệu ái muội “Đàn em nhìn không nổi rồi à?”
“Mấy anh cũng không thể chăm chăm khi dễ cậu ta chứ” Chử Dạng cười nói.
Hướng Quyến lắc lắc đầu ý đồ làm mình thanh tỉnh, không những không nhận ý tốt ngược lại còn làm mất mặt Chử Dạng “Không phải chuyện của cô.”
Chử Dạng làm như không nghe thấy, lập tức đi đến bên người anh ta, bá đạo đem chén rượu trên tay anh ta để lên bàn, ngữ khí mềm nhẹ, ánh mắt ngậm nước “Đừng uống, nghe tôi.”
Hướng Quyến chưa kịp phản ứng lại đã nhìn thấy Chử Dạng rót rượu vào ly anh ta sau đó cô ngửa đầu dũng cảm một ngụm uống hết.
Nếu anh ta không lầm, anh ta xác thật nghe thấy được cô thỏa mãn than thở một tiếng tựa hồ thật sảng khoái.
“…………..”
Chử Dạng xinh đẹp. Vừa rồi cô uống ly rượu quá nhanh, trên môi vẫn còn có vết rượu ướt đọng lại bên khoé miệng.
Cô thè đầu lưỡi liếm đi chút rượu này, nhìn phía Hướng Quyến cười nói “Cậu từ từ đi WC, tôi sẽ thay cậu uống.”
Hướng Quyến mờ mịt giương miệng, nhìn chằm chằm gương mặt cô ước chừng sửng sốt mười mấy giây, cuối cùng cũng không tự nhiên dời đi ánh mắt, đứng lên đi ra dãy ghế trống bên kia, mặt đỏ như trái cà chua. Chử Dạng chậc chậc hai tiếng, vật nhỏ đáng thương, tay và chân đều quấn vào nhau rồi.
Người vướng bận rời đi rồi, Chử Dạng vui vẻ nâng ly hướng vị đàn anh lúc nãy mời rượu sảng khoái nói “Đàn anh, đến đây, uống nào!”
Đàn anh “……..”.
Không biết bằng cách nào, sự việc đột nhiên thay đổi 180 độ.
Chử Dạng càng uống càng hăng, hơn nữa quy tắc uống rượu của cô mười phần không biết xấu hổ, sử dụng lý do giới tính, dùng một chén đổi ba chén của đàn anh. Vốn dĩ đàn anh không nghĩ sẽ đáp ứng, nhưng nhìn thần sắc Chử Dạng nháy mắt nhìn thật mất mát đáng thương, đàn anh không từ chối được, đành phải đáp ứng hiệp nghị không bình đẳng này.
Chử Dạng uống một ly lại một ly. Vì để theo kịp tiết tấu của Chử Dạng, sư huynh bị cô bắt uống càng ngày càng mau, sau đó không cam lòng uống chậm lại.
Đối với rượu, nếu chậm rãi uống, khả năng có thể uống thêm một chút, cầm cự thêm một thời gian. Nếu uống càng nhanh, đầu nhức càng nhanh.
Chử Dạng như là không để ý đến ánh mắt của đàn anh đang đua theo kịp tốc độ uống rượu của cô dần dần tan rã, mặt không đổi sắc lại rót thêm một ly rượu, giương môi cười nói “Đàn anh, anh vậy là không được nha.”
Giọng điệu cô nhẹ nhàng bay bổng lại như hờ hững không thèm để ý, nhẹ nâng mày, ý vị mười phần khiêu khích.
Lòng tự trọng của người đàn ông lên cao, liền tính cho dù thật sự nhức đầu cũng không thể nuốt xuống nổi khẩu khí này.
Anh ta đứng dậy, trực tiếp khui một bình rượu, tính toán dốc ngược hết bình, muốn ép Chử Dạng cũng dốc ngược bình với hắn, trên vai bỗng nhiên bị một lực đạo đè xuống.
Mọi người trên bàn nháy mắt dừng mọi động tác trên tay.
Từ Nam Diệp thần sắc ôn hoà “Nếu cậu uống nữa, đêm nay xem chừng sẽ phải nhập viện đấy.”
Đàn anh đang uống rượu cùng cô nhanh chóng thanh tỉnh, tựa hồ có chút không muốn “Tôi đang cùng đàn em uống rượu, tôi không thể không cho em ấy mặt mũi.”
Từ Nam Diệp trực tiếp lấy qua chén rượu trong tay anh ta.
Thoáng chốc, đàn anh rất xấu hổ.
Trong lòng anh ta cảm thấy tức giận, cảm thấy Từ Nam Diệp không cho anh ta mặt mũi nhưng lại thấy trên mặt Từ Nam Diệp vẫn luôn treo nụ cười, nên anh ta lại không thể thể hiện sự tức giận.
Bản thân anh ta làm chủ một doanh nghiệp công nghệ trong khu vực Pearl River Delta*. Do nắm bắt tốt chính sách quốc gia trong vòng mấy năm gần đây, mạnh mẽ cổ vũ sự phát triển của ngành công nghệ trí tuệ, mấy năm nay anh ta kiếm lời không ít. Bởi vậy, vừa mới rồi lúc mời rượu, âm thanh của anh ta lớn nhất cũng là có quyền lên tiếng nhất.
(*Pearl River Delta = đồng bằng hâu thổ sông Châu Giang, là khu vực thuộc tình Quảng Đông, Trung Quốc. Đây là một trong những khu vực có đô thị hóa cao nhất trên thế giới và thường được coi là một siêu đô thị.)
Rốt cuộc, phúc lợi của doanh nghiệp vẫn phụ thuộc vào chính phủ. Từ Nam Diệp làm bên trong Bộ Ngoại Giao, anh ta không thể trêu vào Từ Nam Diệp, lại càng không thể trêu vào gia đình họ Từ.
Gia đình chính trị, dòng họ giống như một nhánh cây với cành nhỏ chia ra, phân bố dày đặc ở nhiều ban ngành khác nhau. Đắc tội một người tương đương với đắc tội toàn bộ giới chính trị của tỉnh và thành phố.
Gần đây anh ta đang có ý định mở rộng sự nghiệp kinh doanh về quê hương của mình nên đã hẹn gặp anh cả của Từ Nam Diệp vài lần nhưng đều không thành công. Anh ta nản lòng thoái chí liền đem chủ ý đánh tới trên người Hoa Uyên của Dung thị muốn tìm kiếm sự bảo hộ về kinh tế.
Cố tình gia đình họ Từ và gia đình họ Dung lại quen biết nhau, còn mới vừa liên hôn, quan hệ cực kì chặt chẽ.
Từ Nam Diệp khuyên dừng lại, những người vừa mới ồn ào lập tức im bặt.
Khi việc uống rượu dừng lại, Chử Dạng có cảm giác muốn đi WC.
Kết quả có người còn nhanh hơn cô một bước, chiếm dụng nhà vệ sinh nhỏ bên trong phòng nên Chử Dạng không còn cách nào khác chỉ có thể ra bên ngoài tìm.
Người phục vụ chỉ đường cho cô. Chử Dạng càng đi đến gần WC thì càng tăng tốc, còn cách mấy mét cuối cùng cô cơ hồ là chạy vội đi.
Chờ rốt cuộc cũng đến buồng vệ sinh, cô nghe có người gọi cô từ sau lưng.
Cô quay đầu nhìn lại, là Hứa Miên Miên.
Hứa Miên Miên lập tức đi đến bên người Chử Dạng, giọng điệu quan tâm “Đàn chị, chị có sao không?”
“…Không có việc gi.” Chử Dạng ôm bụng, vẻ mặt khổ sở “Cô gọi tôi có việc gì không?”
“Kỳ thật nếu đàn chị không uống được nhiều, chị không cần cậy mạnh giúp học trưởng Hướng uống. Em biết có lẽ là đàn chị nghĩ muốn cùng học trưởng Hướng tạo dựng quan hệ tốt, nhưng có một số việc không phải đơn phương đi lấy lòng là có thể nhận được đền đáp đâu.” Hứa Miên Miên kéo dài ngữ khí ôn nhu, trong mắt tràn ngập hào quang thánh mẫu, nhìn qua mười phần là vì Chử Dạng mà suy nghĩ “Học trưởng Hướng anh ta chưa chắc sẽ hiểu được tình cảm của đàn chị đâu.”
Chử Dạng một chữ cũng không lọt được vào tai, tất cả trong đầu đều là “Bà đây muốn đi tiểu.”
Cô cắn môi, nghẹn đến cực điểm “Đàn em, cô nói xong chưa?”
Hứa Miên Miên nắm lấy tay cô “Đàn chị, hãy vì thân thể của mình mà suy nghĩ, đừng làm những việc tốn công vô ích nữa có được hay không?”
Chử Dạng gằn từng chữ “Nói. Xong. Chưa?”
“Đàn anh Từ là người tốt nên không thể ngồi nhìn đàn chị uống nhiều nên mới mở miệng giúp chị như vậy” Hứa Miên Miên giống như là tự mình đắm chìm trong thế giới thánh mẫu của chính mình, tiếp tục phát tán tình yêu cảm hoá “Hy vọng chị đừng nghĩ nhiều. Vì khiến cho đàn anh chú ý, khiến mình nhập viện thì mất nhiều hơn là được.”
Chử Dạng nghe cô ta nói xong, bàng quang đã muốn hỏng mất.
Cô nhịn không nổi, trực tiếp mở miệng đáp lễ “Cô nói đủ chưa? Cô nãy giờ blah blah blah nói chuyện không ngừng. Cơ miệng của cô làm bằng máy à? Cô không cần lo lắng cho thân thể của tôi. Cô có tin hay không khi cỏ trên mộ cô cao ba mét sợ là tôi vẫn còn sống đấy. Cô lăn qua một bên cho tôi.”
Hứa Miên Miên giống như một con cừu non vô tội bị mắng lui về phía sau ba bước, thần sắc dại ra, run run cằm vì mình giải thích “Em chỉ là hy vọng đàn chị có thể rụt rè một chút….”
“Ha hả” Chử Dạng nhếch miệng, cười đến cực kỳ kiêu ngạo “Cô có tin hay không, lấy vẻ đẹp của tôi đây, chỉ cần tôi ngoắc ngón tay là đàn ông liền bu lại, vứt cho anh ta một ánh mắt quyến rũ anh ta liền đem thẻ phòng dâng lên tay tôi.”
Ánh mắt của Hứa Miên Miên mơ hồ, bỗng nhiên che miệng, nước mắt từng giọt to như hạt đậu nháy mắt rơi xuống, làm cho Chử Dạng sững sờ.
Chử Dạng tưởng là do vừa rồi mình không kìm được giọng điệu. Sinh viên bây giờ tố chất tâm lý đều kém như vậy?
Cô không kiên nhẫn liền liếc nhìn sang bên cạnh, vừa lúc liền nhìn thấy Từ Nam Diệp đang đi đến hướng bên này.
Vừa lúc.
“Đàn anh Từ.” Chử Dạng hướng anh ngoắc đầu ngón tay “Anh lại đây.”
Từ Nam Diệp có chút không rõ cô đang muốn làm cái gì nhưng anh vẫn đi tới.
“Trường học đã đặt phòng khách sạn cho anh đúng không?” Chử Dạng duỗi tay, mặt không biểu tình nhìn anh “Anh đưa em thẻ phòng, đêm nay em đến phòng tìm anh.”
Từ Nam Diệp nhìn cô, lại nhìn Hứa Miên Miên đang đứng dụi mắt, thuận theo ý cô lấy từ trong quần tây ra một tấm thẻ phòng sáng lấp lánh, đưa đến trong tay cô.
Chử Dạng kiêu ngạo dùng ngón trỏ và ngón giữa kẹp lấy thẻ phòng ở trước mặt Hứa Miên Miên quơ quơ “Thấy không? Đây chính là bản lĩnh.”
Sau đó cô nhét thẻ phòng vào trong ví, chạy vào WC nữ.
Hứa Miên Miên đột nhiên khóc lớn, lúc này cô ta khóc thật sự.
“Đàn anh Từ, em đối với anh thật rất thất vọng.”
Từ Nam Diệp: “………..”
Vài phút sau, Chử Dạng với vẻ mặt thoải mái đi ra từ WC.
Hứa Miên Miên đi rồi, Từ Nam Diệp còn chưa đi.
Chử Dạng lắc lắc tay hỏi anh “Sao anh vẫn còn đứng ở đây?”
Từ Nam Diệp giọng nói trầm thấp “Tối nay mấy giờ em đến?”
“Anh nói cái gì?”
“Em lợi dụng anh xong liền muốn giả ngốc à?” Từ Nam Diệp đẩy mắt kính, hai tay bắt chéo trước ngực nhìn cô, ánh mắt lấp loé “Em có phải hay không chơi không nổi?”