Khoảnh Khắc Anh Bắt Đầu Động Tâm - Đồ Dạng Tiên Sâm

Chương 55




“Này, hai người làm gì ở phía sau vậy?” 

Thư Mạt đi vòng ra sau thang máy, cuối cùng cũng tìm được Chử Dạng và Từ Nam Diệp. 

Từ Nam Diệp nhỏ giọng nói: “Tôi có chuyện muốn nói riêng với Chử Dạng.” 

“Ồ” Thư Mạt gật đầu một cái rồi nhướng mày nói: “Nếu không chúng tôi lên trước? Hai người cứ tiếp tục nói?” 

Từ Nam Diệp mỉm cười: “Không cần đâu, chúng tôi nói xong rồi.” 

Sau khi Chử Dạng và Từ Nam Diệp quay lại, trừ Cố Thanh Thức cau mày không vui ra, mấy người kia cũng không để ý gì. 

Trong thang máy có không ít người, mấy người tản ra đứng cách nhau, Thư Mạt chen đến bên cạnh Chử Dạng, nhỏ giọng nói: “Cậu và anh Từ nói gì vậy?” 

Vẻ mặt Chử Dạng cứng đờ: “Không có gì.” 

“Khiếp, nhất định là chuyện gì nổi da gà rồi.” Thư Mạt chu mỏ, hâm mộ nói: “Anh Từ từ chối nhiều người xem mắt như vậy, nhất định vì anh ấy thích cậu, nói không chừng chờ cậu tốt nghiệp thì sẽ cầu hôn cậu.”

Thư Mạt vội vàng nịnh hót gọi một tiếng: “Bà Từ.” 

Chử Dạng không nhịn được rùng mình một cái. 

Cuối cùng cũng đến nhà hàng, người phục vụ dẫn họ đi tới phòng riêng, bọn họ phát hiện trên bàn trong phòng có thêm mấy chai rượu quý cùng chút trái cây, mặc dù bọn họ chưa gọi gì cả. 

Từ Nam Diệp cũng không giấu giếm: “Là quản lý nhà hàng biết tôi đến, cho nên có lòng mang tới một chút đồ.” 

Đây đâu chỉ là một chút tấm lòng, giá của một chai rượu kia đủ để mua mấy chai mao đài*!

*Một loại rượu ở Trung Quốc. 

Trong lúc nhất thời mấy người cũng không biết là họ mời Từ Nam Diệp ăn cơm hay là Từ Nam Diệp mượn danh nghĩa của bọn họ mời cơm, trên thực tế anh mới là chủ.

Mấy người ngồi xuống, thức ăn rất nhanh đã được mang lên. 

Bởi vì không biết khẩu vị của Từ Nam Diệp nên bọn họ chỉ gọi một vài món ăn hợp khẩu vị của đại chúng, còn có một vài món ăn đặc trưng của nhà hàng. 

Kết quả khi người phục vụ bê đồ ăn vào lại xuất hiện một vài món mà họ chưa gọi bao giờ. 

Chỉ riêng con tôm hùm trông đã bảy tám cân, Từ Nam Diệp cũng thấy bất lực, dứt khoát nói: “Bữa này tôi mời.” 

Tuệ Hạnh lắc đầu trước: “Chuyện này làm sao có thể, rõ ràng chúng em nói mời anh ăn cơm mà.” 

“Nếu như mọi người có thể thắng được giải thưởng, đó mới là báo đáp lớn nhất đối với tôi.” Anh đứng dậy, giọng điều ôn hòa, kiên định: “Mọi người đều là đàn em, nào có đạo lý để bề dưới mời đàn anh ăn cơm, tôi ra ngoài trò chuyện với quản lý một chút, mọi người ăn trước đi.” 

Anh gọi phục vụ còn chưa kịp rời đi cùng anh ra ngoài. 

Đàn anh không có ở đây, bề dưới bọn họ không dám động đũa, mấy người nhìn nhau ăn ý chờ Từ Nam Diệp trở lại. 

Tuệ Hạnh đột nhiên kêu lên một tiếng: “A!” 

Thư Mạt ngồi bên cạnh giật mình: “Sao vậy?” 

“Lúc tới quên mua cho đàn anh một bó hoa.” Tuệ Hạnh bưng mặt ảo não: “Kết quả còn để đàn anh Từ mời cơm.” 

Từ Nam Diệp là nhân viên công chức, chuyện nhận quà và mời cơm đều thuộc về hành vi hối lộ. Hôm nay anh đi cùng với các đàn em tới ăn cơm vốn là một chuyến đi riêng, kết quả bị nhân viên trung tâm biết được cho nên mới có tiết mục tri phủ tỉnh nghênh đón hoàng lễ du tuần như vậy. 

Những loại rượu này và tôm hùm lớn mà quản lí đưa tới đều vượt quá khả năng chi trả. 

Cho nên anh mới tự bỏ tiền túi ra, cân nhắc suy nghĩ đến các đàn em vẫn còn là sinh viên phải phụ thuộc vào ba mẹ nên anh dứt khoát mời bữa cơm này. 

Nếu như không nhận được quà, thì một bó hoa mấy trăm tệ nhất định có thể nhận. 

Hơn nữa tặng hoa là hành động bình thường không có gì sai, có thể tặng ai cũng được, chứ đừng nói là đàn anh đã ra trường.  

Thư Mạt hiểu ý, cho nên đưa ra một ý kiến: “Lúc nãy chị mới thấy một cửa tiệm hoa ở tầng một trung tâm, bây giờ đi xuống mua vẫn còn kịp.” 

Tuệ Hạnh nghe vậy liền đứng dậy chuẩn bị xuống tầng: “Được, vậy em xuống mua ngay.” 

“Chị đi cùng em, không thể ăn không của anh Từ một bữa cơm được.” Thư Mạt nhìn những người khác: “Nếu như anh Từ quay lại trước thì mọi người giúp chúng tôi giải thích một chút nhé.” 

Trầm Ti Lam cũng đứng lên: “Em cũng đi cùng.” 

Nhìn dáng vẻ không mặn không nhạt của vị bạn học này, Thư Mạt còn nghĩ cậu ta sẽ không quan tâm đến chuyện chọn hoa. 

Cô nhìn Chử Dạng và Cố Thanh Thức bị bỏ lại trong phòng, thái độ có chút do dự. 

Kết quả Chử Dạng đột nhiên nói: “Tớ cũng đi, tớ cũng muốn mua cho đàn anh một bó hoa.” 

Tốt lắm, vậy chỉ còn lại Cố Thanh Thức. 

Nếu như anh ta cũng đi xuống, vậy khi anh Từ trở lại chỉ thấy một cái bàn trống. 

Cố Thanh Thức không nợ anh Từ cái gì, vì vậy không cần chia đều tiền mua hoa. 

Thư Mạt nhỏ giọng hỏi: “Vậy anh ở lại đây chờ chúng tôi được không?” Chúng tôi sẽ nhanh chóng lên ngay.” 

Cố Thanh Thức thấy bọn họ cứ như vậy định ra ngoài nên đành mở miệng, giọng nói trong trẻo mà lạnh lùng: “Mọi người để cho tôi và anh Từ ngồi đợi trong phòng?” 

Trầm Ti Lam và Tuệ Hạnh không biết lời này của anh ta có ý gì. 

Thư Mạt có hơi lúng túng, Chử Dạng lại càng bất tiện hơn, cô không muốn đối mặt với Từ Nam Diệp, cũng không muốn đợi cùng Cố Thanh Thức, chính xác mà nói, tạm thời cô muốn tránh mặt hai người đàn ông này. 

Cố Thanh Thức chỉ hỏi một câu như vậy, sau đó mỉm cười một cái: “Mọi người đi đi, đúng lúc tôi có chuyện muốn nói với anh Từ.” 

Mấy người như chút được gánh nặng, đi thành đoàn xuống tầng mua hoa. 

Bên này Từ Nam Diệp vừa mới thanh toán hóa đơn, sau khi trở lại phòng riêng, chỉ thấy còn lại Cố Thanh Thức. 

Từ Nam Diệp bối rối mất mấy giây mới hỏi: “Mọi người đâu?” 

Cố Thanh Thức bình tĩnh nhấp một ngụm trà: “Đi xuống tầng mua hoa cho anh rồi.” 

Bầu không khí như đọng lại một lúc, Từ Nam Diệp dở khóc dở cười lắc đầu rồi ngồi vào chỗ của mình. 

Những nơi anh từng tham dự luôn rất tẻ nhạt, vì vị trí nghề nghiệp nên hành động cũng có hạn chế, có những lúc ngoại giao, bầu không khí lạnh hơn so với lúc này không phải là anh chưa từng trải qua. 

Nhưng Từ Nam Diệp hiểu, ở đó đối phương vẫn bỏ mặt mũi vui vẻ chào đón anh. 

Chứ đừng nói là đàn em mà anh không có bất kỳ hứng thú và cũng không đem lại lợi ích gì ở trước mặt. 

Nếu đã mua rượu vậy thì không thể không uống. 

Từ Nam Diệp cầm đồ lên khui, mỉm cười ôn hòa: “Đàn em, cậu có muốn nếm thử một chút rượu không?” 

Cố Thanh Thức trực tiếp từ chối: “Không cần, cảm ơn đàn anh.” 

“Uống chút rượu cho nhuận giọng, nếu cậu đã cố ý ở lại đây hẳn là có chuyện muốn nói với tôi.” Từ Nam Diệp đứng ở bên cạnh bàn, cầm lấy bình rượu rồi cẩn thận xem hãng sản xuất và thời gian: “Đây là rượu ngon, cậu thật sự không thử một chút sao?” 

Từ Nam Diệp ôn hòa, Cố Thanh Thức nội tâm, cả hai đều được dạy dỗ tốt, ngay cả khi tức giận cũng hiếm khi dùng những từ ngữ tục tĩu để mắng người, nếu là hai người đàn ông tính khí không tốt thì đã sớm lên bàn rồi. 

Cố Thanh Thức không cách nào từ chối lời mời của Từ Nam Diệp. 

Từ Nam Diệp mỉm cười mở rượu, nhẹ nhàng rót cho Cố Thanh Thức một ly. 

Rượu vang chảy vào cổ họng, Cố Thanh Thức không hay uống rượu vì vậy không giống như Từ Nam Diệp đắm chìm trong hương rượu được ủ nhiều năm, sau khi nuốt rượu xuống rất nhanh đã khôi phục sắc mặt bình thường. 

Từ Nam Diệp lại rót cho anh ta một ly. 

Cuối cùng còn cười nói: "Đàn em, mời.” 

Cố Thanh Thức: “…” 

Uống được mấy ly, Cố Thanh Thức cuối cùng cũng lên tiếng: “Nếu đàn anh đã biết tôi có chuyện muốn nói, chắc cũng đoán được tôi muốn nói gì với anh đúng chứ?” 

Từ Nam Diệp lắc ly rượu trong tay, nhẹ giọng nói: “Có thể đoán được, nhưng sau khi nói xong cậu có thể thay đổi được gì chứ?” 

Anh nâng ly với Cố Thanh Thức, ngửa đầu lên uống nốt phần rượu còn lại trong ly. 

Vẫn là tư thế ung dung tao nhã, không có chút kinh ngạc hay hốt hoảng, dường như anh đã sớm đoán được Cố Thanh Thức muốn nói gì. 

Ngày đó sau khi nói chuyện với Chử Dạng, Cố Thanh Thức luôn cảm thấy có điều không đúng. 

Trí nhớ của anh ta và Chử Dạng giống như xuất hiện đứt đoạn mà vì hai người không ở cùng một chỗ nên mới tạo thành cục diện như bây giờ. 

Lúc đó Từ Nam Diệp lại tình cờ xuất hiện ở đó. 

Bây giờ nhìn thấy thái độ của Từ Nam Diệp, Cố Thanh Thức chỉ thoáng nghĩ một lúc liền hiểu.

Là lời tuyên bố của người chiến thắng với kẻ thất bại. 

Người đàn ông lịch sự như vậy, Cố Thanh Thức chưa từng nghĩ sẽ che giấu sự hâm mộ đối với người đàn anh này. 

Những người tài giỏi từ trong xương thường ít thấy ghen tị hơn với người bình thường, đó là bản năng của tất cả mọi người, có thể gặp người ưu tú hơn mình, đó cũng không hẳn là một loại may mắn. 

Nhưng anh lại cướp đi Chử Dạng. 

Cố Thanh Thức siết chặt bàn tay dưới bàn, giọng điệu càng thêm trầm thấp: “Đàn anh, anh không cảm thấy xấu hổ khi làm vậy sao?” 

“Cậu đã từng nghe đến các thủ đoạn ngoại giao chưa?” Từ Nam Diệp đặt ly rượu xuống, lãnh đạm nói: “Nếu phương thức cầu hòa không có kết quả, vậy phải sử dụng thủ đoạn ngoại giao. Mặc dù nghe có chút thô bạo nhưng đó lại là phương pháp hiệu quả nhất.” 

Anh vẫn mỉm cười nhưng đôi mắt dưới tròng kính không còn ôn hòa như trước. 

Ở trước mặt người khác, người đàn ông ăn mặc tinh xảo này vẫn luôn mỉm cười như vậy. 

Giọng anh vẫn ôn hòa như cũ, giống như tùy ý nói chuyện với bạn tốt vậy. 

Từ Nam Diệp dùng một vài từ ngữ đơn giản lấy ví dụ cho Cố Thanh Thức: “Tham gia, ngăn chặn, can thiệp, tấn công.” 

Cuối cùng Cố Thanh Thức cũng không kiềm chế được cảm xúc, đôi lông mày tuấn tú không nhịn được cau lại, ngực anh ta bắt đầu phập phồng kịch liệt. 

Cuộc đối thoại rơi vào ngõ cụt. 

Từ Nam Diệp không hề che giấu thủ đoạn hèn hạ của mình, dưới bộ quần áo chỉnh tề, anh không hề ôn hòa ưu nhã như người ngoài đánh giá. 

Còn Cố Thanh Thức khi hiểu ra tất cả, mọi chuyện cũng không thể thay đổi.

Bầu không khí dần trở lên cứng nhắc. 

Lúc này cửa phòng bị đẩy ra, Tuệ Hạnh nhanh nhẹn nói: “Chúng tôi về rồi!” 

Nhìn hai người im lặng trong phòng, Tuệ Hạnh do dự mấy giây: “Ừm, có phải hai người chờ lâu quá không?” 

Từ Nam Diệp mỉm cười lắc đầu: “Không có, tôi và đàn em vừa mới trò chuyện một lúc.” 

Tuệ Hạnh gật đầu tiến lên tặng hoa cho đàn anh Từ.

Trên những cánh hoa bách hợp vẫn còn chút sương, cánh hoa vươn ra bên ngoài, bó hoa trong tay Từ Nam Diệp có màu vàng tươi, nhụy hoa béo mập đang lúc diễm lệ nhất, lúc nãy ở dưới tầng bọn họ phải lựa rất lâu mới chọn được. 

Ngôn ngữ của hoa bách hợp là sự cao quý, thịnh vượng và tài hoa. 

Đây chính là cảm giác Từ Nam Diệp mang lại cho bọn họ, vì vậy khi chọn, tất cả mọi người đều nhất trí chọn loại hoa này. 

“Cảm ơn.”

Cố Thanh Thức bên kia nhìn bó hoa mỉm cười mỉa mai, ánh mắt lạnh như băng.

Bữa cơm này thuận lợi hơn bọn họ nghĩ. 

Mấy cô gái chỉ cụng ly cùng Cố Thanh Thức và Từ Nam Diệp nhưng cũng không uống rượu mà chỉ tập trung uống đồ của mình. Trầm Ti Lam cũng không biết uống rượu nên cũng chỉ uống tượng trưng một chút rồi gắp thức ăn. 

Từ Nam Diệp cũng không phải quá thích rượu nên có uống hay không cũng tùy ý. 

Nhưng Cố Thanh Thức thì lại ngược lại, bình thường tụ họp anh ta cũng không uống nhiều, người khác cũng chưa từng thấy anh ta say bao giờ. 

Nhưng hôm nay một ly lại một ly, mắt thường có thể thấy được anh ta đã say. 

Mấy người đều sửng sốt, trừ Tuệ Hạnh ra vì cô ấy và Cố Thanh Thức không quen, còn ba người kia ít nhiều cũng quen anh ta một thời gian không ngắn, vì vậy cảm thấy hôm nay anh ta không ổn. 

“Rượu này ngon như vậy sao?” Thư Mạt cầm rượu lên cẩn thận nhìn một chút: “Ngay cả đàn anh cũng thích?” 

Từ Nam Diệp giải thích với cô ấy: “Đây là Domaine De La Romanee Conti 1997*, có mùi hoa quả rất đặc biệt, có muốn thử một lần hay không?” 

*Một loại rượu vang có nguồn gốc ở vùng Burgundy. 

Phản ứng đầu tiên của Thư Mạt là rượu này để hơn hai mươi năm rồi còn có thể uống sao. 

Cô ấy dứt khoát xua tay: “Không cần đâu, em thấy đàn anh rất thích uống, vậy cứ để anh ấy uống đi.” 

Giá của chai rượu này không hề rẻ, người bình thường đều thưởng thức từ từ từng ngụm, còn Cố Thanh Thức lại uống cạn một ly, dĩ nhiên rất nhanh đã say. 

Sau đó có lẽ anh ta cảm thấy hơi khó chịu nên đứng dậy nói muốn đi vệ sinh. 

Cố Thanh Thức chưa từng say như vậy, bình thường nhìn anh ta đi bộ luôn ngẩng cao đầu đứng thẳng, chưa bao giờ thấy anh ta phải vịn tường như lúc này.

Mấy người có hơi lo lắng. 

Từ Nam Diệp vẫy tay với bọn họ: “Mọi người ăn tiếp đi, tôi đi xem cậu ấy một chút.” 

Nói xong anh ta đi theo Cố Thanh Thức rời khỏi phòng riêng. 

Thư Mạt nghi ngờ: “Quan hệ của anh Từ và anh Cố tốt như vậy từ bao giờ?” 

Cô ấy choáng váng, Chử Dạng còn choáng váng hơn.

“Tôi cũng đi xem một chút.” 

Nói cô tự luyến cũng được nhưng dù thế nào cô cũng không tin hai người có thể tốt như vậy. 

Cố Thanh Thức có chút khó khăn đi tới nhà vệ sinh, cuối cùng không nhịn được nữa, anh ta quay người hét vào người đàn ông phía sau: “Anh đi theo tôi làm gì?” 

Từ Nam Diệp không quan tâm thái độ của anh ta: “Tôi lo lắng cậu xảy ra chuyện.” 

“Tôi có thể xảy ra chuyện gì chứ?” Cố Thanh Thức uống say, so với trạng thái bình thường, anh ta nói chuyện cũng thẳng thắn hơn nhiều: “Chẳng lẽ anh nghĩ không ai biết chuyện xấu xa mà anh đã làm?” 

Vẻ mặt Từ Nam Diệp vẫn ôn hòa: “Đàn em, cậu say tới hồ đồ rồi.” 

Cố Thanh Thức không nhìn nổi dáng vẻ bình tĩnh này của anh. 

Từ ngày hôm đó anh ta chưa được một đêm ngon giấc nào, không phải đi uống rượu với bạn cùng phòng thì cũng ở trong phòng ngẩn người, mà Từ Nam Diệp lại bình tĩnh như vậy giống như không bị ảnh hưởng chút nào. 

Anh càng không để ý thì Cố Thanh Thức càng cảm thấy chán ghét anh. 

Cố Thanh Thức tiến về phía anh, nắm lấy cổ áo anh đẩy lên tưởng ở hành lang. 

Chiếc áo sơ mi chỉnh tề trong nháy mắt xuất hiện thêm mấy nếp nhăn. 

Mùi rượu trong miệng Cố Thanh Thức phả vào mặt Từ Nam Diệp, khiến cho mắt kính của anh bị sương mù che phủ. 

Cho dù mùi rượu có thơm đến mấy thì ngửi từ trong miệng người khác cũng không hề thơm chút nào. 

Từ Nam Diệp nhướng mày: "Đàn em, ở đây có người đấy.” 

Vài ba người đi ngang qua, nhìn hai người đàn ông có tướng mạo không tệ này, đều suy đoán chuyện xảy ra giữa hai người bọn họ. 

Cố Thanh Thức cười nhạt hai tiếng, sau đó lại tiến gần anh, nhìn thẳng vào mắt Từ Nam Diệp. 

Tuy ánh mắt người đàn ông  rất sáng nhưng lại khiến cho người nhìn khó mà đoán ra. 

So với Từ Nam Diệp, vành mắt Cố Thanh Thức ửng đỏ, trong mắt hiện lên vẻ tức giận và mất mát nên càng dễ đoán hơn nhiều. 

Giọng Cố Thanh Thức không rõ ràng như mọi khi, lúc này giống như bị rượu ngấm vào: “Anh biết tôi thích cô ấy bao năm không?” 

Từ Nam Diệp cau mày, nghiêng đầu né tránh hô hấp của anh ta. 

Anh cũng không có thói quen ngửi mùi của tình địch. 

“Nhìn tôi!” Cố Thanh Thức đẩy đầu anh về chỗ cũ, sau đó lại thấp giọng nói: “Đàn anh, anh hãy nhớ, đối với tôi và Chử Dạng anh vĩnh viễn là kẻ thứ ba.” 

Khóe mắt Từ Nam Diệp khẽ cong, cổ họng nóng rực. 

Cố Thanh Thức ở gần anh như vậy làm sao không thấy không thấy được sự thay đổi của anh. 

Cho dù anh ta và Chử Dạng không có khả năng đi nữa, Cố Thanh Thức cũng không muốn cho người đàn ông trước mặt này quá thoải mái. 

Anh ta chán ghét dời ánh mắt ra khỏi người Từ Nam Diệp. 

Nhưng vô tình phát hiện Chử Dạng đang trốn ở góc hành lang. 

Cố Thanh Thức sửng sốt: “Chử Dạng?” 

Trong lúc nhất thời Từ Nam Diêp cũng có chút hoảng, quay đầu nhìn người phụ nữ không biết đã nhìn họ bao lâu. 

“Em làm gì ở đây?” Từ Nam Diệp đẩy Cố Thanh Thức ra, sửa lại cổ áo một chút, dò xét hỏi: “Những lời vừa nãy em nghe được gì rồi?” 

Chử Dạng đứng lên, biết điều lắc đầu: “Không có, hai người nói nhỏ, em nghe không rõ.” 

Cố Thanh Thức nghi ngờ cô cách xa như vậy là để nghe trộm: “Vậy em tránh xa như vậy làm gì?” 

Chử Dạng nuốt nước miếng, yếu ớt nói: “Em sợ hai người đánh nhau làm em bị thương...” 

“…”

“…”

Nhất thời hai người đàn ông cũng không biết phải nói gì về người phụ nữ này. 

Cô đi ra hét một câu: “Đủ rồi hai người không nên vì em mà cãi nhau!” Biểu cảm và lời nói như vậy ít nhất cũng chứng minh mạch não của người phụ nữ này nghĩ bọn họ đánh nhau là điều bình thường. 

Người phụ nữ bọn họ thích nói cái gì vậy?!