Khoảnh Khắc Anh Bắt Đầu Động Tâm - Đồ Dạng Tiên Sâm

Chương 64




“Anh anh anh... anh lừa em.” 

Chử Dạng không thể lùi được nữa, lưng dựa vào tường, hai tay bất an nắm chặt góc váy, ngay cả đầu cũng không dám ngẩng. 

Từ Nam Diệp nhướng mày: “Em không tin à?” 

“Có quỷ mới tin anh, trừ khi em...” 

Cô nói được một nửa, lại nhận ra mình đang bị Từ Nam Diệp đẩy vào hố nên kịp thởi sửa lại lời nói: “Em lười nói với anh.” 

Kết quả người đàn ông này căn bản không có ý định bỏ quả cho cô, trong mắt anh là ý cười ranh mãnh. 

“Khi em làm sao?” 

Chử Dạng nhìn chằm chằm ngón chân: “Khi... khi núi không còn đỉnh, khi sông không còn chảy.” 

Từ Nam Diệp sơ run một lúc, khẽ cười một tiếng. 

Sau đó anh lại tiếp lời: “Anh không thể chia tay em?”

Mười điểm cho tình cảm với Hoàn Châu cách cách. 

Chử Dạng: “…” 

Từ Nam Diệp nhẹ giọng nói: “Anh cũng vậy.” 

Anh muốn làm gì thì cứ làm đi. 

Trong đầu Chử Dạng xuất hiện mười ngàn câu chửi tục, cô lặng lẽ dịch bước chân cố gắng tránh xa anh một chút. 

Từ Nam Diệp chỉ cười nhìn cô chầm chậm di chuyển. 

Sau khi cô cho rằng mình đã thành công thoạt được thì một cánh tay dài vươn ra ôm lấy lưng cô trước mặt cô. 

Chử Dạng mím môi lườm anh. 

Đôi mắt cô to sáng, khi tức giận sóng máy chuyển động, con người trong veo nhưng lại vô cùng quyến rũ. 

Ngây thơ, trong sáng mà lại không thiếu phần quyến rũ, rõ ràng là đang lườm anh nhưng lại có vẻ như đang quyến rũ người đối diện. 

Ngay cả cô cũng không biết, người đẹp được gọi là người đẹp, lí do là khi vui hay giận cũng khiến đối phương ghi nhớ như lần đầu. Tùy tiện nhăn mày hay cười một tiếng cũng có thể vô tình quyến rũ đối phương. 

Bị người đẹp như vậy lườm, dù có chết dưới hoa mẫu đơn làm quỷ vẫn phong lưu. 

Lần đầu tiên cũng là như vậy. 

Trong phòng bao ở quán bar, bầu không khí vốn rất đứng đẵn, cô cũng di chuyển từng chút một muốn chạy trốn. Nào ngờ cô càng muốn chạy trốn thì người đàn ông càng không muốn buông cô ra. 

Tự chủ của Từ Nam Diệp không tệ nhưng một khi phòng tuyến sụp đổ thì sẽ mất kiểm soát. 

Anh nhéo vào eo của Chử Dạng rồi nhấc bổng cô lên, trực tiếp bế người lên giường. 

Chử Dạng vừa mới chạm vào đệm đã lập tức ngồi dậy, Từ Nam Diệp không nói hai lời trực tiếp đề cô xuống, cúi đầu ngậm lấy môi của cô.

Cô cố ngửa cao cổ lên để anh thuận lợi lấy được mật trong miệng. 

Hôn ước chừng hai phút, Chử Dạng chịu không nổi, cô muốn dịch chuyển cổ một chút, hai môi dính chặt cuối cùng cũng tách ra.

Một sợi ngân tuyến nối môi hai người lại. 

Nhìn thấy anh liếm môi, đôi môi vẫn còn đỏ bừng vị bị cọ xát, tim Chử Dạng đập rộn lên, lần này cô thật sự không dám nhìn anh.

Người đàn ông dịu dàng như ngọc lại trở thành một dã thú không thỏa mãn, động tác trêu chọc cô càng nóng bỏng lại táo bạo. 

Khiến cho mặt của Chử Dạng đỏ bừng anh cũng không chịu dừng lại. 

Cuối cùng anh còn không quên che miệng cô từ sau lưng, nhẹ ngàng nhắc nhở: “Dạng Dạng, nhỏ giọng một chút, hiệu quả cách âm ở đây không tốt lắm.” 

Chử Dạng có hơi bối rối, cho tới bây giờ cô và Từ Nam Diệp chưa từng làm ở phòng này. 

Sức nhẫn nại kinh người của cô cũng vì vậy mà hoàn toàn bộc phát, thậm chí cô còn cắn đứt môi, ngửi thấy mùi máu nhàn nhạt, cô cũng không chịu phát ra một tiếng nào. 

Có lẽ vì đôi mắt ươn ướt trông đáng thương của cô, dáng vẻ ngay cả khóc cũng không dám của cô quả thực rất đáng thương, cuối cùng cũng khiến Từ Nam Diệp thấy thương tiếc. 

Anh cúi người dịu dàng liếm vết máu trên môi cô: “Là anh lừa em, em nói đi.” 

Lông mi của Chử Dạng còn dính nước mắt, lúc này mở mắt cũng có chút khó khăn. 

Cô nhắm mắt không nhìn anh vừa khóc vừa mắng: “Ô ô ô, anh... Anh lại gạt em, lão biến thái... Anh... Anh không phải là người.” 

Người đàn ông đau lòng hôn nước mắt đọng trên khóe mi cô: “Thật xin lỗi, anh chỉ muốn trêu em một chút.” 

Chử Dạng bị anh lừa cho sợ, mặc dù không tiếp tục im lặng cắn môi nhưng vẫn cố hết sức đè nén âm thanh, chỉ dám rên rỉ đứt quãng. 

Sau khi kết thúc, Từ Nam Diệp giúp cô xoa bóp người. 

Chử Dạng ngơ ngác nhìn chằm chằm trần nhà, dùng giọng mũi hỏi: “Tại sao anh không gọi, anh khó chịu sao?” 

Cuối cùng cô cũng hỏi người đàn ông bụng dạ đen tối bên cạnh vấn đề này. 

Chử Dang nghiêng đầu nhìn anh giống như đang chờ đáp án. 

Yết hầu ở cổ Từ Nam Diệp khẽ di chuyển, trong giọng nói của anh mang theo chút âu yếm: “Em không nghe thấy mà thôi.” 

“Anh gạt em, em không nghe thấy gì cả.” 

Anh lại thở dài: “Anh gạt em làm gì?” 

Chử Dạng đột nhiên ngồi dậy, lấy chăn che ngực giọng điệu nghiêm túc: “Thật không công bằng, em khổ cực nhẫn nhịn như vậy, dựa vào cái gì mà anh lại bình thản như vậy?” 

Từ Nam Diệp giúp cô mặc quần áo tử tế, lúc này đang cài cúc áo ngủ cho cô, nghe vậy anh liền ngước mắt lên cười với cô: “Cho nên?” 

Bất ngờ không kịp đề phòng, anh bị người trước mặt đá xuống giường. 

Hai tay Chử Dạng ôm đầy anh, nhìn từ trên giường xuống: “Anh nằm dưới đấy đi.” 

Từ Nam Diệp nhướng mày, lười biếng nói: “Hử?”

Trong lòng Chử Dạng không ngừng đấu tranh, cuối cùng vẫn đánh bạo nói ra mục dích của mình: “Em muốn nghe anh gọi.” 

Từ Nam Diệp kêu một tiếng, hai mắt híp lại, khẽ mỉm cười: “Muốn làm anh?” 

Chử Dạng gật đầu: “Đúng vậy, anh có ý kiến không?” 

“Không có” Từ Nam Diệp ôm lấy eo cô, cánh tay hơi dùng sức, áp cô lên người anh, sau đó tiến tới bên tai cô nhẹ nhàng thổi một hơi: “Vậy mau nhanh lên một chút.”

Chử Dạng: “…”

Chủ động như vậy sao? 

Trong chuyện này luôn là Từ Nam Diệp chủ động, cô chỉ phụ trách phối hợp là được, không ngờ rằng đến khi mình làm lại mệt như vậy. 

Từ Nam Diệp quan tâm hỏi cô: “Cần anh giúp một tay không?” 

Chử Dạng quát anh: “Không cần! Anh đừng nói chuyện!”

Không lâu sau, Chử Dạng mệt mỏi nằm trên ngực anh thở hổn hển. 

Ngực người đàn ông khẽ run, anh hạ thấp giọng cười nói với cô: “Xong rồi?” 

Cô bị anh cười nên cảm thấy mất mặt. 

Chử Dạng cúi đầu, mở miệng cắn nhẹ vào hòn bi của anh. 

“A…”

Từ Nam Diệp không nhịn được cau mày lại. 

Trong lòng Chử Dạng đột nhiên thay đổi, ngẩng đầu nhìn chằm chằm mặt anh. 

Người đàn ông nhìn thấy cô nhìn mình, mỉm cười ôn hòa với cô. 

Nhưng màu đỏ bên tai và gò má đã bán đứng anh. 

Màu hổ phách trong tròng mắt anh lúc này giống như bị bao phủ bởi một tầng sương mù, cùng đối mặt với cô, trong mắt xuất hiện một tia mong đợi, mong đợi hành động tiếp theo của cô.

Mỹ nam dịu dàng như ngọc cuối cùng cũng bị chuyện nam nữ làm vấy bẩn, như ánh trắng sáng trên bầu trời cao bị rơi xuống.

Người đàn ông như vậy một khi rơi vào lưới tình, cho dù có cao ngạo như nào đi chăng nữa, cũng không nhịn được dục vọng trong nội tâm. Ngắm nhìn người con gái trước mắt như hận không thể khắc cô vào trong lòng. 

Mi mắt anh dịu dàng, trong mắt tựa như có băng vụn, lúc này đã hoàn toàn tan thành nước. 

Rốt cuộc Chử Dạng cũng hiểu tại sao nhân vật nam chính đều muốn nhân vật nữ chính gọi tên mình. 

Nhìn người trước mặt vì cô mà phát ra âm thanh mê người như vậy, trong lòng không nhịn được vừa vui mừng lại vừa đắc ý. 

Anh chỉ làm thế ở trước mặt cô. 

Khoảnh khắc kia, Chử Dạng cảm thấy những gì chưa thỏa mãn trước kia, bây giờ trái tim đã bị lấp đầy. 

Cô ôm cổ Từ Nam Diệp, nhỏ giọng nói: “Anh Từ, em thật sự rất thích anh.”

Từ Nam Diệp sửng sốt, đột nhiên anh muốn nhìn mặt cô. 

Nhưng cô cố chấp không muốn buông cổ anh ra: “Đừng nhìn em.” 

Từ Nam Diệp xoa đầu cô, giọng điều trầm thấp dịu dàng: “Được rồi.” 

“Vậy còn anh?” 

Anh dừng một lúc, dùng những từ khác.

“Anh yêu em.” 

Người con gái trong ngực bật cười ngốc nghếch. 

Từ Nam Diệp cũng cười theo, anh biết nhưng vẫn hỏi cô: “Em cười cái gì?” 

“Không nói cho anh biết.” 

Anh không tiếp tục hỏi, ôm chặt thêm mấy phần, dịu dàng nhìn cô, không có mắt kinh che đi toàn bộ dịu dàng của anh đều lộ ra. 

Một phần cũng không giấu đi. 

Cả đêm qua dịu dàng lưu luyến, hôm nay phải trả giá đắt. 

Chân Chử Dạng mềm nhũn bước xuống tầng ăn sáng. 

Người nhà họ Từ cũng không phải không có kinh nghiệm trong chuyện nam nữ, trong lòng mọi người đều biết rõ, chỉ có điều không thể hiện ra ngoài mặt mà thôi, làm như chuyện gì cũng không biết. 

Duy nhất chỉ có Từ Bắc Dã là không hiểu rõ. 

Cậu ta nhìn chị dâu hai bám cầu thang đi xuống, lập tức giơ một ngón tay cái lên với Từ Nam Diệp: “Anh hai, trâu lắm.” 

“…”

“…” 

Cả nhà yên lặng mất mấy giây, bầu không khí rất lúng túng. 

“Ăn không nói ngue không nói, em ăn bữa sáng của mình đi” Từ Đông Dã ho nhẹ, gọi Chử Dạng tới: “Em dâu tới ăn sáng.” 

Chử Dạng đỏ mặt đi tới bàn ăn. 

Chị dâu cả cố ý tìm một bậc thang xuống giúp cô: “Hôm nay là thứ hai, em không cần đến trường sao?” 

“Sáng nay em không có tiết.” 

Nếu không tối hôm qua cô cũng không ngủ ở nhà chồng. 

“Một lúc nữa chị đưa em đến trường học có được không?” Chị dâu cả cắn một miếng lòng đỏ trứng, tùy tiện nói: “Lát nữa chị có việc, đúng lúc đi qua trường các em.”

Từ Nam Diệp bên cạnh ôn tồn từ chối thay cô: “Không làm phiền chị dâu, một lúc nữa em sẽ đưa Dạng Dạng về trường học.”

Chị dâu cả cảm thấy hơi kỳ lạ: “Hử? Không phải em đi làm lại thẻ à?”

“Đây chỉ là chuyện nhỏ.”

“Kỳ lạ, không phải chỗ các em luôn có nhiều việc nhất sao? Quốc khánh cũng không thấy có người nghỉ, tại sao lúc này lại có thể xin nghỉ?” Chị dâu cả suy nghĩ một lúc rồi cũng hiểu ra: “Chẳng lẽ em muốn điều chuyển công tác?” 

Trên bàn ăn, ba mẹ Từ đồng thời dừng lại động tác trên tay. 

Từ Nam Diệp quét mắt nhìn qua chú hai, sau đó cười nói: “Còn chưa quyết định.” 

Từ Bắc Dã không kiên nhẫn nhất: “Anh hai, anh lại thỏa hiệp à?” 

Ba Từ phản bác: “Cái gì mà thỏa hiệp chứ? Đây là vì muốn anh hai của con tốt hơn, con cho rằng ai cũng có thể đối nghịch với chúng ta sao?” 

Mẹ Từ vui mừng mỉm cười: “Đồng ý đến Trung ương là tốt rồi, ăn cơm đi, ăn xong rồi đưa Dạng Dạng đến trường.” 

Trên bàn ăn, sắc mặt mỗi người khác nhau nhưng Chử Dạng cảm thấy bánh sandwich trong tay đột nhiên không còn ngon nữa. 

Đến khi ăn cơm, tạm biệt nhà chồng, cô lại ngồi lên xe Từ Nam Diệp, Chử Dạng không nhịn được hỏi: “Đàn anh, anh thật sự muốn đến Trung ương sao?” 

Từ Nam Diệp cười không nói. 

“Em biết anh không muốn đi, nhưng nếu như anh là vì em…” 

Lời còn lại cô không nói ra, cũng không biết nói ra như thế nào. 

Từ Nam Diệp nghiêng đầu nhìn cô: “Em yên tâm, anh sẽ xử lý tốt.” 

Chử Dạng không biết anh sẽ làm như nào, nhưng trong lòng lại cảm thấy so với việc anh xuất ngoại nhận chức thì sang Trung ương vẫn là lựa chọn tốt hơn. 

Nhưng trong lòng cô biết anh không muốn. 

Trong lúc nhất thời Chử Dạng cũng không biết nên nói cái gì. 

Thời gian trên xe trôi qua rất nhanh, đi qua mấy khu dân cư, mấy chặng đường là đã đến. 

Cho tới bây giờ Chử Dạng mới biết từ nhà họ Từ đến trường lại gần như vậy. Dường như chỉ trong nháy mắt, cô còn chưa ngồi nóng mông thì đã phải xuống xe về trường. 

Bình thường Từ Nam Diệp luôn đưa cô đến cửa trường học, sau đó cô từ đi vào. 

Kêt quả cô còn chưa nghĩ ra lý do gì để ở lại một lúc nữa thì Từ Nam Diệp dã trực tiếp lái xe qua cổng trưởng lái thẳng vào bên trong. 

Chử Dạng sửng sốt: “Sao anh lại đi vào?” 

Từ Nam Diệp nhẹ giọng nói: “Đưa em đến ký túc xá.” 

Chử Dạng vôi vàng xua tay: “Em có gọi bạn cùng phòng xuống lầu đón em, anh mau dừng xe đi, để lát nữa mấy cô ấy nhìn thấy sẽ không hay.”

Từ Nam Diệp cau mày: “Dạng Dạng, em không tính giới thiệu anh với bạn cùng phòng sao?” 

Chử Dạng không hiểu: “Tại sao phải giới thiệu?”

“Người ta nói ở đại học, ai có người yêu đều phải mời bạn cùng phòng đi ăn cơm”. Từ Nam Diệp than thở: “Huống chi anh còn là chồng em.” 

Chử Dạng không nghĩ anh lại để ý đến chuyện này. 

Tim cô không không chế lại đập thình thịch. 

“Nhưng trước kia cũng không giởi thiệu mà.” 

“Không giống nhau.” Từ Nam Diệp nghiêng đầu mìm cười với cô: “Bây giờ anh là người chồng chân chính của em.” 

Chử Dạng cố gắng kiềm nén khóe miệng muốn cong lên của mình, nhỏ giọng nói: “Vậy cũng không phải hôm nay chứ.” 

Xe càng lúc càng cách ký túc xá không xa. 

Chử Dạng càng lúc càng nhanh, rất sợ bị bạn cùng phòng nhìn thấy: “Anh cũng phải để cho em nói với bạn cùng phòng trước đã, nếu không các cô ấy không có chuẩn bị, em cũng không có chuẩn bị.”

Như ý nguyện của cô, xe đậu bên lề đường. 

Chử Dạng thở phào, sau đó lại nhận ra được điều gì đó, cau mày chất vấn anh: “Đó không phải là chủ ý của anh, anh cố ý muốn đưa em đến trường học phải không?” 

Từ Nam Diệp không cảm thấy chột dạ: “Không phải cố ý.” 

Chử Dạng không bỏ qua tiếp tục tra hỏi anh: “Đây không phải là cố ý, đó cũng không phải cố ý, anh có cái gì là cố ý hả?” 

Người đàn ông đột nhiên cúi người, cởi dây an toàn của anh ra. 

Chử Dạng mở to mắt: “Anh đừng xuống xe! Sẽ bị vậy xem!” 

Bây giờ đúng lúc là giờ cao điểm, trên đường đều là sinh viên, anh vừa xuống xe, tình huống kia hoàn toàn có thể tượng tưởng được. 

Người đàn ông làm như không nghe thấy, cô còn lo lắng anh sẽ xuống xe. Đột nhiên người đàn ông nghiêng người, giơ tay lên ôm lấy sau ót cô. 

Đôi môi lành lạnh dán lên môi cô. 

Sáng sớm trên lá xanh còn đọng lại sương sớm, trên sân trường sinh viên tụ năm tụ ba đi tới giáo đường. 

Xe màu đen nhỏ dừng ở ven đường, giống như dị loại đột nhiên xông vào.

Kính xe có chức năng chống nhìn trộm, rõ ràng động cơ của xe vẫn còn động nhưng không ai biết tại sao chiếc xe này lại không có động tĩnh gì.

Từ Nam Diệp buông cô ra, trong mắt anh hiện lên vẻ ranh mãnh, thấp giọng trả lời vấn đề vừa rồi của cô. 

“Đây mới là cố ý.”