Khoảnh Khắc Anh Bắt Đầu Động Tâm - Đồ Dạng Tiên Sâm

Chương 91




Chử Dạng và mẹ đợi hai người đàn ông trở về. 

Mẹ Chử loáng thoáng hỏi cô chuyện liên quan đến tổ chức hôn lễ, lúc này Chử Dạng mới nhớ ra cô và Từ Nam Diệp chưa từng tổ chức hôn lễ. 

Cô cúi đầu, có chút xấu hổ: “Chờ anh ấy trở về rồi cùng nhau bàn bạc.” 

Mẹ Chử gật đầu: “Cùng đúng, dù sao đây cũng là hôn lễ của hai đứa.” 

Hai mẹ con đang nói chuyện, phòng khách vang lên âm thanh báo hai người họ đã trở về. 

Chử Dạng chạy vọt tới cửa, hưng phấn nhìn hai người. 

“Hai người đi mua sườn thôi mà sao lâu vậy?” 

Từ Nam Diệp mỉm cười: “Nhiều người mua thật.” 

Anh đưa túi sườn cho Chử Dạng. 

“Vậy hả”, Chử Dạng nhìn về phía Chử Quốc Hoa thấy sắc mặt ông có gì không đúng: “Ba?”

Lúc này Chử Quốc Hoa mới hoàn hồn kêu một tiếng, sau đó chậm chạp đổi dép. 

“Ba làm sao vậy?” Chử Dạng đoán: “Sườn bán đắt sao?” 

“Đắt nữa cũng chỉ có chỗ đó thôi”, mẹ Chử ở một bên nói đùa, cầm lấy túi sườn trong tay Chử Dạng, đi vào phòng bếp: “Nói chuyện đi, tôi sẽ đem món cuối cùng lên.” 

Chử Quốc Hoa thấy vợ đóng cửa phòng bếp, lúc này mới ra hiểu với Chử Dạng và Từ Nam Diệp: “Hai con vào phòng làm việc với ba một chút.” 

Chử Dạng có dự cảm không lành trong lòng. 

Khi còn bé, mỗi khi phạm lỗi cô sẽ bị gọi lên phòng làm việc nói chuyện. 

Bây giờ nghe thấy phải đến phòng làm việc theo phản xạ cô cảm thấy khó chịu. 

“Xong rồi, ba em lại sắp dài dòng”, Chử Dạng kéo tay áo Từ Nam Diệp: “Em phải chuẩn bị tai cho tốt trước.” 

Từ Nam Diệp trầm mặc nhìn cô, khẽ gật đầu một cái. 

Người làm nghiên cứu học thuật rất chú trọng đến hoàn cảnh làm việc, Chử Quốc Hoa đã làm nhiều năm trong lĩnh vực giáo dục như vậy, phòng làm việc của ông cũng được thiết kế vô cùng tỉ mỉ. 

Không khí học thuật rất nồng, một tường xếp ngay ngắn các loại sách, nội thất trong phòng đều làm từ gỗ đầm màu, cũng thể hiện cá tích nghiêm túc của ông. 

“Mẹ nói với con rồi sao?” Chử Quốc Hoa đi thẳng vào vấn đề, hỏi Chử Dạng trước: “Chuyện hôn lễ.” 

Hôm nay, trước khi Chử Dạng và Từ Nam Diệp đến, vợ chồng ông đang nói chuyện này, nếu để ông nói với Từ Nam Diệp, còn để vợ nói với Chử Dạng. 

Chử Dạng gật đầu, trong lòng không khỏi thở phào nhẹ nhõm: “Là chuyện này sao? Vậy đợi mẹ chuẩn bị xong thức ăn rồi cùng nhau…” 

“Không cần” Chử Quốc Hoa xua tay: “Chuyện trước tạm gác qua một bên, sau này hẵng nói.” 

Chử Dạng cau mày: “Tại sao sau lại mới nói?” 

Cô nói xong lại cảm thấy câu nói này không quá dè dặt, cô mím môi đổi câu hỏi khác: “Sau này là bao lâu?” 

“Con chuẩn bị cho cuộc thi rồi lại nghĩ tới có được không?”, Chử Quốc Hoa đột nhiên nâng cao giọng: “Chỉ nghĩ cho chồng, sự nghiệp học tập không cần nữa phải không?” 

Chử Dạng đột nhiên bị quát như vậy, bả vai vô thức co rút một cái, cô lùi về sau một bước.

“Con không có ý này…”

Chử Quốc Hoa hắng giọng một cái, lại dặn cô: “Trước khi chuẩn bị đi Tây An, con tạm thời ở lại đây chuẩn bị.” 

Chử Dạng không hiểu: “Tại sao?” 

Mấy ngày này cô định ở nhà cùng Từ Nam Diệp. 

Chử Quốc Hoa trợn tròn mắt: “Để con ở đây vì muốn con chuẩn bị tâm lí tốt nhất để thi đấu, con còn hỏi tại sao?” 

Chử Dạng quay đầu nhìn Từ Nam Diệp, vốn muốn để anh nói giúp cho mình. 

Kết quả anh chỉ gật đầu một cái rồi nói: “Ba nói đúng.” 

Chử Dạng cảm thấy không đúng: “Khi nãy đi ra ngoài hai người đã nói cái gì?” 

“Không có gì”, Chử Quốc Hoa che trán: “Tóm lại chuyện hôn lễ sẽ gác lại, chờ sau khi còn đi Tây An về rồi nói.” 

“Con rất nhanh sẽ trở về” Chử Dạng có chút bất mãn: “Bây giờ nói với chờ con về rồi nói thì có gì khác nhau?” 

Giọng điệu Chử Quốc Hoa càng trầm hơn mấy phần: “Ta nói khi về rồi nói, con hỏi nhiều như vậy làm gì?” 

Nếu như là khi bé, nói không chừng Chử Dạng sẽ ngoan ngoãn nghe lời. 

Nhưng bây giờ cô cái gì cũng không biết, đột nhiên bị sắp xếp ở lại nhà ba mẹ trong thời gian này, hơn nữa còn lấy giọng ra lệnh để cưỡng chế. 

Trong lòng cô nghe vô cùng khó chịu, đương nhiên cũng không đồng ý nghe theo. 

“Con phải nói với mẹ, chuyện này do một mình ba quyết định, không tính.” 

Chử Dạng nói xong xoay người rời khỏi phòng làm việc. 

Chử Quốc Hoa thấy cô bước vội như vậy trong lòng cũng không chịu nổi, lại đứng dậy đuổi theo.

Mẹ Chử vốn đáng làm cơm ở phòng bếp, đột nhiên bị tìm tới làm người chủ trì công đạo, trong lúc nhất thời bà cũng bị bối rối. 

Nghe Chử Dạng nói xong, ba cũng hiểu tại sao. 

Bà rửa tay đi vào phòng khách, có chút bất mãn nhìn Chử Quốc Hoa: “Dạng Dạng đã kết hôn lâu như vậy, nó cũng sắp phải đi Tây An, anh không thể để con bé ở với chồng nó, còn bắt nó chen chúc cùng một chỗ với chúng ta làm gì?” 

Chử Quốc Hoa có chút cứng họng, ông còn có thể làm bộ dáng vẻ nghiêm túc để dọa con gái nhưng đối với vợ chiêu này không hữu dụng. 

Rốt cuộc Từ Nam Diệp cũng lên tiếng: “Đây là chủ ý của con.” 

Chử Dạng cảm thấy kỳ là, trong giọng nói có chút ủy khuất: “Tại sao vậy? Gần đây anh có việc bận phải không?”

“Không có”, Từ Nam Diệp khẽ nói: “Nếu em không muốn ở đây, vậy trở về trường cũng được.” 

Chử Dạng thật sự không hiểu. 

Hôm nay bọn họ còn rất tốt, cô còn nghĩ dành nhiều thời gian cho Từ Nam Diệp trước khi rời đi. 

“Nam Diệp, gần đây con có việc bận, cứ nói thẳng với chúng ta”, mẹ Chử không hiểu có chuyện gì nhưng vẫn nghiêng về con rể, cho rằng anh có việc khó nói: “Cũng không phải ta không đồng ý để Dạng Dạng ở đây, chỉ là con bé rõ ràng muốn ở cùng với con.” 

Hai mẹ con không biết nguyên nhân, đều hy vọng anh có thể giải thích. 

Thật ra Chử Quốc Hoa cũng không muốn hai người tách ra. 

Vốn là Từ Nam Diệp phải rời đi, ông cũng không phản đối Chửu Dạng ở cùng anh mấy ngày này nhưng là Từ Nam Diệp nhờ ông, trong lòng ông vốn còn thấy áy này với người con rể này nên suy nghĩ một chút cũng chỉ gật đầu đồng ý. 

Từ Nam Diệp đột nhiên mỉm cười: “Ở cùng anh có gì tốt?” 

Lời này vừa thốt ra, cả nhà ba người đều ngẩn ra. 

“Nam Diệp con đang nói gì vậy?” Mẹ Chử miễn cưỡng cười một tiếng, cố gắng làm dịu bầu không khí: “Con có thể ở cùng Dạng Dạng, là Dạng Dạng nhà chúng ta có phúc, con bé phụ thuộc vào con như vậy, cũng là vì con rất tốt với con bé. Bây giờ, con bé muốn ở cùng con trước khi đi Tây An, chuyện này cũng bình thường mà đúng không? Câu này con hỏi có chút không đúng.” 

Chử Quốc Hoa cũng không muốn chia rẽ bọn họ, trong lúc nhất thời nhìn Từ Nam Diệp ông không biết phải nói thế nào. 

Từ Nam Diệp luôn hâm mộ Chử Dạng. 

Hâm mộ cô có ba mẹ yêu thương, cho dù Chử Quốc Hoa có nói ông ích kỳ nhưng Từ Nam Diệp biết, ông là vì con gái của mình. 

Ông biết sẽ không công bằng với Từ Nam Diệp, kể cả anh không nói rõ thỉnh cầu ông lập tức đồng ý. 

Trên đường trở về, Chử Quốc Hoa luôn hỏi anh, khi nào trở lại. 

Không có cách. 

Tất cả đường lui đều bị cắt đứt. 

Từ Nam Diệp ngửa đầu, bình tĩnh nói: “Đây không phải phúc của em, là anh đã lừa em kết hôn.” 

Chử Dạng vội vàng ngăn cản anh: “Đàn anh!” 

Rõ ràng cô đã nói với Từ Nam Diệp, không thể nói nguyên nhân thật sự bọn họ kết hôn. 

Ba mẹ cô rất truyền thống, luôn cẩn thận tuân thủ cương vị nhiều năm như vậy, ngay cả giờ học có học sinh không đến lớp họ còn có thể tức giận,huống chi lại còn là lý do kết hôn không thể chấp nhận này. 

“Trước khi kết hôn, con và Dạng Dạng không có tình cảm”, Từ nam Diệp làm như không nghe, anh nói nguyên nhân ra: “Là con lừa cô ấy kết hôn.” 

Anh chưa bao giờ nói dối, vì vậy vợ chồng ông Chử đều lập tức tin nguyên nhân hoang đường này. 

Sau đó là thất vọng rồi tức giận. 

Mẹ Chử còn khá ổn, một tay ôm ngực, một tay chống bàn thờ lớn. 

Chử Quốc Hoa gần như hét lên: “Anh lừa con bé kết hôn?” 

Chử Dạng vội vàng tiên lên, liều mạng lắc đầu giải thích: “Không phải, đàn anh, anh ấy nói đùa.” 

“Ta nói tại sao hai đưa lại nháo muốn kết hôn trong thời gian ngắn như vậy, thậm chí trước đây con còn chưa có bạn trai, lại mới chỉ quen nó vào năm ngoái!”

Chử Quốc Hoa càng nghĩ đến đây là lí do năm ngoái con gái muốn kết hôn với một người đàn ông không rõ, bọn họ từng nghi ngờ nhưng chưa rõ ràng, hoài nghi một năm này cũng dẫn rõ ràng. 

Ông tức giận trợn tròn hai mắt, chỉ vào đôi vợ chồng trẻ rống to: “Hai đứa kết hôn làm gì? Muốn lập gia đình lắm sao?” 

Mẹ Chử không muốn nói với Từ Nam Diệp, ba chỉ thương tiếc nhìn con gái mình, giọng nói tràn đầy thất vọng đối với cô. 

“Kết hôn là chuyện lớn của hai nhà, sao con có thể dùng hôn nhân đại sự của mình ra làm trò đùa? Đem hai bên gia đình ra làm trò chơi của các con?” 

Đối với người trẻ bây giờ, hôn nhân dần trở nên không quan trọng. 

Một tờ giấy chứng nhận không quá đáng tiền, có thể kết hôn đương nhiên cũng có thể ly dị. 

Ngay cả tình yêu cung có thể dễ dàng nói ra, mặc cho bản thâm đắm chìm trong thế giới vàng son. 

Coi tình yêu như một công cụ, mỗi đoạn cảm tình cảm như một trải nghiệm trong cuộc sống mà bạn có thể trải qua. 

Đây là quan điểm của rất nhiều người trẻ tuổi bây giờ. 

Nhưng đối với những người từng trải như bọn họ, hôn nhân vô cùng thần thánh, cũng không thể khinh thường. 

Bọn họ có thể tiếp nhận quan điểm tình yêu bây giờ, thời đại tự do yêu đương, cho dù là thâm tình hay đa tình, từ một chấm dứt hay là ba lòng hai ý, đều là lối sống riêng của họ. 

Nhưng bọn họ không nhịn được những người trẻ tuổi này đem hôn nhân ra làm trò đùa. 

Nhất là cầm cuộc đời mình ra để đánh bạc. 

“Đây là đứa con gái ngoan tôi đã dạy ra! Đây chính là đứa con gái ngoan tôi đã dạy ra!” 

Chử Quốc Hoa vô cùng tức giận đến mức cười lên, trên trán nổi gân xanh, cánh tay run rẩy nâng lên muốn tát Chử Dạng một cái. 

Chử Dạng không ngạc nhiên, đây là phản ứng bình thường của ba. 

Cô cũng không trách Từ Nam Diệp nói thật, vốn là bọn họ lừa ba mẹ vòng vòng, thật ra cô cũng không muốn gạt họ như vậy. 

Đột nhiên có một bóng người chắn trước cô. 

Một cái tát này Chử Quốc Hoa dùng hết sức, không mềm lòng cũng không do dự, đánh một cái rất mạnh vào lưng Từ Nam Diệp. 

Khiến Từ Nam Diệp kêu đau một tiếng. 

Cái đánh này so với lúc đi siêu thị còn ác hơn nhiều. 

Chử Quốc Hoa ngẩn người: “Anh!” 

“Là con lừa cô ấy, không thể trách Chử Dạng, đều do con”, Từ Nam Diệp tỏ ý an ủi sờ đầu Chử Dạng, sau đó buông cô ra, xoay người đối mặt với Chử Quốc hoa: “Cái đánh vừa rồi là con xứng đáng nhận phải, con còn có việc không thể ở lại ăn cơm tối, Dạng Dạng đành nhờ hai người chăm sóc.”

Anh nói xong liền rời đi. 

Chử Dạng vội vàng đuổi theo: “Đàn anh!” 

Chử Quốc Hoa ngăn cô lại: “Con làm gì vậy! Ta không cho phép đi!” 

Mẹ Chử nhìn Từ Nam Diệp thay giày sau đó cúi chào với bà một cái, trong lòng vẫn không tin bữa cơm này chưa ăn xong đã không vui mà giải tán. 

“Cho dù là lừa gạt nhưng Dạng Dạng bây giờ rất thích con…”, mẹ Chử đặt mình vào suy nghĩ của con gái, ngay cả sự thật khó chấp nhận như vậy cũng nhanh chóng tiêu hóa: “Con ở lại đây, nói chuyện với chúng ta một chút.” 

“Không được”, Từ Nam Diệp đứng ở cửa, bóng người cao lớn dần biến mất trong bóng tối: “Vốn là con tự tiện bước vào cuộc sống của mọi người, thật xin lỗi.” 

Cửa nhẹ nhàng bị đóng lại. 

Chử Dạng nhìn Từ Nam Diệp biến mất trước mặt cô. 

Rò ràng lúc đến là hai người cùng đến, tại sao lúc đi lại không mang cô đi. 

Cô dùng sức cựa ra khỏi Chử Quốc Hoa, ngay cả giày cũng không kịp đổi, trực tiếp mở cửa xông ra ngoài. 

“Dạng Dạng!” 

Ba mẹ ở phía sau gọi cô. 

Nhưng bây giờ suy nghĩ duy nhất của cô là đuổi kịp anh, họi anh đây là thế nào, hỏi anh tại sao đột nhiên muốn làm như vậy. 

Từ trước đến giờ anh không phải người như vậy, nhất định có chuyện khó khăn nếu không anh sẽ không vô cớ làm như vậy. 

Thang máy duy nhất ở tầng này đang đi xuống. 

Chử Dạng dùng sức đập cửa thang máy, cửa không phản ứng nhưng trong nháy mắt mắt cô trở nên xanh mét. 

Cô mở cửa an toàn, trực tiếp chạy xuống cấu thang. 

Lúc cô đuổi ra kia, lòng bàn chân lạnh như băng nói cho cô biết bây giờ trời lạnh như thế nào. 

Áo khoác cô cũng không mặc, cứ như vậy đi dép chạy ra ngoài. 

Lúc Chử Dạng chạy tới trước xe, chiếc xe màu đen kia đã nỏ máy, bật đèn. 

Cửa kính ở vị trí lái đã đóng chặt, Chử Dạng chưa bao giờ ghét miếng dán chống nhìn trộm như lúc này. 

Một mảng tối, cô căn bản không nhìn thấy anh.

Chử Dạng dùng hết sức chạy tới, vừa chạy vừa dùng sức gọi: “Đàn anh! Đàn anh!” 

Ngay khi cô vừa chạm được đuôi xe, người lái đạp chân ga, xe tăng tốc ngay lập tức liền kéo dài khoảng cách giữa bọn họ.

Cô biết mình không đuổi kịp nhưng vẫn đuổi theo mấy chục mét.

Chử Dạng quỳ gối thở hổn hển, sương trắng từ trong miệng phun ra, bay lên không trung rồi từ từ biến mất. 

Sau Khi ổn định lại cô vội vàng lấy điện thoại ra gửi tin nhắn thoại cho anh. 

Lúc đầu, giọng điệu coi như bình thường, không có chút trách móc nhưng lại có chút không hiểu. 

[Đàn anh, anh bị sao vậy?]

[Tại sao anh lại làm như vậy?]

[Tại sao anh không thương lượng với em trước.]

[Nếu anh không muốn lừa dối ba mẹ, anh cũng có thể nói với em trước, chúng ta cùng nhau giải thích.] 

[Ba em chỉ là nhất thời tức giận, nếu chúng ta cùng giải thích rõ ràng cho ông ấy, ông ấy rất nhanh sẽ hiểu.]

Sau đó lại có chút nghẹn ngào. 

[Đàn anh, anh gửi cho em một tin nhắn được không?]

[Đàn anh, anh không muốn ở bên em nữa nên mới nói như vậy đúng không?]

[Anh giận sao?]

[Hay là anh không muốn em đi Tây An?]

Sau đỏ lại nhỏ giọng nức nở.

[Em không đi Tây An, em sẽ không đến đó, anh gửi cho em một tin nhắn có được không?]

[Em sẽ không tham gia thi đấu nữa, em cũng không học nghiên cứu sinh nữa, em sẽ thi thật tốt, anh đừng giận em.]

[Đàn anh, em không đến đó nữa, anh đừng giận em.] 

Nhưng bên anh vẫn im lặng, không có động tĩnh gì. 

Chử Dạng đứng một mình dưới tiểu khu, lạnh đến mức ngón tay run rẩy, tay cầm điện thoại cũng dần tê dại, cô đã có chút không cầm được điện thoại nữa.

Chử Dạng miễn cưỡng cầm điện thoại trong tay, gửi lần lượt mấy tin nhắn thoại đến cho anh. 

Màn hình dần mờ mờ, không nhìn thấy chữ bên trên. 

Chử Dạng lau màn hình, cuối cùng cũng lau sạch vết nước trên đó, giây tiếp theo màn hình lại bị ướt. 

Cô dừng sức dụi mắt một cái mới ngăn được nước mắt.

“Đàn anh, anh trách em không nhớ chuyện trước kia em đã gặp anh sao?”, cô vừa đứt quãng nói, vừa khóc thút thít: “Anh yên tâm, em đã hỏi qua chị, chị nói trước kia em đã từng đến Zambia, em rất nhanh sẽ nhớ ra thôi, anh cho em chút thời gian được không?” 

Trong miệng cô nói như vậy nhưng trong đầu lại không có chút manh nối nào. 

Đừng nói đã nhớ ra, ngay cả dấu vết trong quá khứ cũng biến mất. 

“Em không gạt anh, em nhất định sẽ nhớ ra, anh cho em chút thời gian.” 

Chử Dạng nói xong câu này liền xoay người chạy ngược về. 

Lúc lên tầng đúng lúc gặp phải ba mẹ xuống tìm cô. 

Chử Quốc Hoa vừa lo lắng vừa đau lòng, giọng nói cũng có chút nghẹn ngào: “Con bé ngốc, con làm gì vậy? Trời lạnh như này ngay cả áo khoác con cũng không mặc mà dám chạy ra ngoài?” 

Mẹ Chử vội vàng mặc áo khoác cho Chử Dạng. 

Chử Dạng được ba mẹ đưa về nhà. 

Vốn ba mẹ muốn ngồi xuống nói chuyện ôn hòa với cô, vừa rồi Chử Quocs Hoa mới bị mẹ trách một trận cũng cảm thấy cái tát kia của ông có chút lỗ mãng. 

Từ Nam Diệp đối xử rất tốt với con gái họ, đây là chuyện quá rõ ràng. 

Cho dù an đầu ý niệm kết hôn có hoang đường như nào đi nữa, mấy người ngồi xuống trò chuyện với nhau một chút cũng không phải không thể giải quyết được. 

Chử Dạng vừa vào nhà liền chạy vào phòng tắm. 

Mẹ Chử gọi cô lại: “Dạng Dạng, đôi một đôi dép sạch đã!” 

Chử Dạng trực tiếp cởi dép bẩn ra, chạy chân trần về phía phòng tắm. 

Ba mẹ không biết cô tới phòng tắm để làm gì. 

Chử Dạng bước tới bồn rửa mặt, đậy nút thoát nước lại, xả một bồn nước lạnh lớn. 

Cô đột nhiên cúi đầu, vùi mặt mình vào nước lạnh. 

Mẹ Chử gọi cô lại: “Dạng Dạng, con làm sao vậy!” 

Sau khi kéo Chử Dạng ra khỏi bồn rửa mặt, sắc mặt cô đã đỏ bừng, mặt cũng vì ngâm trong nước lạnh mà trở nên cứng ngắc lạnh như băng. 

Chử Dạng ho khan một cái, sắc mặt hoảng hốt: “Tại sao không nhớ nổi?” 

Cô không chịu thua, nhìn vào bức tường bên cạnh, trực tiếp lao tới đập đầu vào tường. 

Một tiếng vang lớn, lòng người làm ba làm mẹ đau đớn vô cùng, suýt ngất tại chỗ. 

“Dạng Dạng!” Chử Quốc Hoa dùng sức ôm chặt bả vai Chử Dạng tránh cô làm ra chuyện hại bản thân: “Con bị làm sao vậy?” 

Trên trán Chử Dạng sưng lên một mảng lớn, mặt đều là nước, tóc ướt dính lên mặt, nhìn qua vừa chật vật lại vừa điên cùng. 

Cô dùng sức che đầu mình, gần như tuyệt vọng hét lên: “Tại sao con vẫn không nhớ nổi!” 

Sau khi xác nhận mình không nhớ được gì, Chử Dạng như vô lực đột nhiên ngã xuống đất. 

Cô quỳ trên mặt đất, đôi bàn chân trắng nõn vì lạnh mà trở nên tìm bầm, đã sưng lên một chút. 

Khuôn mặt tinh xảo, xinh đẹp cũng không còn rạng rỡ, hoạt bát như ngày trước mà trở nên vô hồn và tuyệt vọng.

Mẹ Chử ngồi xuống đất, gỡ tóc dính trên mặt cô ra.

Hai mắt Chử Dạng sưng đỏ, nước trên mặt cũng không thể lau sạch. 

Cũng không biết là nước mắt hay nước lạnh trong bồn rửa mặt. 

Cô nhìn ba mẹ, miệng đột nhiên méo lại, không nhịn được lại khóc lên. 

Lần con gái khóc lớn như vậy là khi nào, bọn họ đã không nhớ. 

Có lẽ là vì không thi tốt hoặc cũng là vì bị chị cướp lấy búp bê yêu thích. 

“Con quên mất anh ấy, con lại quên mất anh ấy”, cô vừa khóc vừa nói: “Ba mẹ, con quên mất anh ấy, anh ấy giận con, con phải làm sao bây giờ?” 

Sau đó cô dùng sức giật mái tóc dài của mình, dường như muốn lột cả da ra. 

“Cô nhớ lại cho tôi!” 

Cô càng ép mình nhớ, lại càng không nhớ nổi. 

Ba mẹ vì tránh để cô tự làm tổn thương bản thân, chỉ có thể đưa cô vào phòng, thay phiên nhau canh giữa bên cạnh cô cả đêm. 

Một đêm này, Chử Dạng và ba mẹ đều không chợp mắt. 

Ngày hôm sau, Từ Nam Diệp cho người gửi tới quần áo cho cô. 

Chử Dạng hồn bay phách lạc ở trong phòng đợi hai ngày, cũng không đến trường, cái gì cũng không nói. 

Chử Quốc Hoa gọi Chử Úy trở về, Chử Úy cảm thấy áy náy không nói hai lời liền dọn quần áo về.

Chử Dạng năn nỉ chị đưa cô đi thăm nhà một chút. 

“Chị đưa em về thăm nhà một chút, em muốn về xin lỗi đàn anh”, Chử Dạng cắn môi, không ngừng lặp lại những lời này: “Em muốn xin lỗi anh ấy.” 

Chử Úy không rõ nên hỏi: “Xin lỗi? Tại sao lại xin lỗi?”

Chử Dạng vừa khóc, vừa xin chị gái đưa mình về nhà, cũng không giải thích. 

Chử Úy lại vi phạm dặn dò của ba mẽ, lặng lẽ đưa cô ra ngoài, lái xe đưa cô về nhà. 

Con đường này chưa từng dài như vậy, thời gian cũng chưa từng khó trôi qua như vậy. 

Chử Dạng run rẩy bấm mã mở cửa. 

Cô hy vọng Từ Nam Diệp vẫn còn ở đây.

Căn nhà trống rỗng, một người cũng không có. 

Đồ dùng trong nhã vẫn sắp xếp như vậy, không có gì nhiều cũng không bớt thứ gì. 

Chử Dạng không kịp thay giày chạy thẳng vào phòng ngủ. 

Cô mở tủ quần áo ra. 

Trống không. 

Mấy bộ âu phục anh thường mặc đều không thấy, Chử Dạng lại chạy đến nhà vệ sinh. 

Bàn chải đánh răng, dao cạo lông, khăn lông của  anh, tất cả những vật dụng cá nhân này đều không có. 

Cô lại đi tìm tủ giày. 

Mấy đôi giày da kia cũng không thấy. 

Chử Dạng sụp đổ ngã trên sàn phòng khách, cảm giác trong nhà này hoàn toàn trống rỗng. 

“Cho đến bây giờ anh rời đi vẫn chưa từng khóc nháo, vì biết anh không thật sự rời đi. Anh thật sự muốn rời đi sẽ chọn một buổi chiều nắng ấm, mắc một chiếc áo choàng dài rồi ra cửa, như một yêu tinh lặng lẽ chạy vào mặt trời mùa đông, không bao giờ trở lại nữa.” 

Lần đi thật sự đó, tiếng đóng cửa nhỏ nhất. 

Vì anh không cần cô biết, anh đã đi rồi.

Cuối cùng Chử Dạng cũng ý thức được cô yêu Từ Nam Diệp bao nhiêu. 

Không phải hương vị mới nếm của tình yêu, cũng không phải vì sự dịu dàng ân cần yêu thương của anh mà muốn đáp lại, càng không phải là sùng bái, không phải là ngưỡng mộ, cũng không phải trong phút động tâm nhất thời. 

Nhưng theo thời gian, từ từ khắc vào đáy lòng, dần dần yêu đến tận xương tủy. 

Tình yêu của cô sâu đậm trong một thời gian dài, là sớm chiều sống chung, mỗi ngày bầu bạn, từ lúc mặt trời mọc cho đến khi màn đêm buông xuống, là sự phụ thuộc và tin tưởng.

Là mở lòng với anh, dần chia sẻ với anh từng chút một những cảm xúc vui buồn trong cuộc sống. 

Mà đến bây giờ cô mới hiểu.