Khoe Vợ Hằng Ngày

Chương 112




Tạ Thanh Nghiên có rèn luyện lâu dài, cho nên thân thể rất tốt, tập hít đất sẽ không thành vấn đề, hơn nữa anh cũng rất vui lòng dùng cách này dỗ dành cô, đúng là theo như lời cô nói, đây chính là gánh nặng ngọt ngào, đã dính tới ngọt ngào thì gánh nặng này có nặng cỡ nào cũng phải cắn răng chống đỡ. Điều duy nhất đáng ăn mừng chính là người yêu cũ của anh chỉ có một, nếu là hoa hoa công tử như Chu Kiến hay Đổng Đông có một đống người yêu cũ, vậy có hít đất đến chết cũng không dỗ được người yêu vui vẻ.

Mặc dù Lăng Vi đang ngồi trên mông anh, nhưng cũng không hoàn toàn đặt lên trọng lượng của cơ thể lên, mà là chống một bàn tay lên trên giường, bắt chéo chân cúi đầu nói chuyện với anh, “Bắt đầu đi, hai người yêu đương bao lâu?”



Hai tay của Tạ Thanh Nghiên dùng sức, thân thể thẳng tắp, vừa làm ra tư thế hít đất tiêu chuẩn, vừa trả lời, “Một năm? Hai năm?” Anh cũng không nhớ rõ thời gian cụ thể.

Lăng Vi đánh một cái lên trên mông anh, “Rốt cuộc là một năm hay hai năm?”

“Một năm rưỡi.”

“Làm sao quen biết?”

Cái này Tạ Thanh Nghiên lại nhớ rõ ràng, “Ở trong tiệc sinh nhật của ông Từ, ông Từ mời anh làm bạn nhảy của Từ Lị.”

Mời làm bạn nhảy là giả, cố ý tác hợp mới là thật.

Lăng Vi nghiêng đầu lại hỏi: “Làm sao chia tay?”



Tạ Thanh Nghiên nói: “Khi đó công ty đang bận rộn, không có thời gian gặp mặt, hiếm khi được gặp mặt cô ta lại cãi nhau với anh, anh cảm thấy tính cách hai bên không hợp nhau.”


Khi nói chuyện, Tạ Thanh Nghiên đã làm mấy chục cái hít đất, trên người có người đè nặng còn không ngừng nói chuyện, cho nên anh cũng có chút thở dốc.

Nghe qua cũng khá suông tai, nhưng cũng không loại trừ khả năng Tạ Thanh Nghiên có điều giấu diếm, cuối cùng, Lăng Vi hỏi ra một vấn đề khá quan trọng, “Lúc anh và cô ta yêu đương cũng là loại thái độ này sao?”

Tạ Thanh Nghiên ngây người, toàn bộ thân thể nằm dài trên mặt đất, thở hổn hển vài cái mới nói: “Lúc ấy ba ba vẫn rất thuần khiết đứng đắn.”

“Cho nên anh đang thừa nhận bây giờ da mặt của anh vừa dày vừa không đứng đắn sao?” Lăng Vi liếc mắt nhìn anh từ trên cao xuống.

“Anh như vậy là do trải qua năm tháng mài giũa, lột xác mà thành, cái này gọi là thành thục có mị lực! Nếu không phải da mặt dày, anh có thể theo đuổi được cô em xinh đẹp trẻ tuổi như em sao?”

Lăng Vi bĩu môi: “Chán ngấy!”

Tạ Thanh Nghiên duy trì tư thế nằm bò, cố làm ra vẻ nói: “Hu hu hu, trước khi lãnh chứng thì yêu thích không buông tay, còn giúp anh cạo râu, lãnh chứng rồi lại chê anh chán ngấy!”

Lăng Vi hừ lạnh, “Phải nên nói, trước khi Từ Lị tới mới yêu thích không buông tay, còn giúp anh cạo râu, sau khi Từ Lị tới thì chê anh chán ngấy mới đúng!”

“……” Tạ Thanh Nghiên đã hoàn toàn không biết giận, chỉ đổ thừa lúc trước khi còn trẻ bản thân quá tùy tiện! “Bà xã đại nhân, em cứ nói đi, phải hít đất bao nhiêu cái em mới nguôi giận đây, cho dù làm anh mất nửa cái mạng anh cũng nguyện ý.”

“Chán ngấy!”

“……”

Lăng Vi đứng dậy khỏi người anh, nói: “Đứng lên đi, thay quần áo đi xuống ăn cơm.”

“Trừng phạt kết thúc?” Tạ Thanh Nghiên ngồi dậy, ngồi xếp bằng ở trên mặt đất, cảm động nói: “Bảo bối, em quả nhiên vẫn không nỡ tra tấn anh.”

Lăng Vi dựng thẳng lên ngón tay lắc lắc, nói: “Trừng phạt đối với anh mà nói là quá nhẹ, quả thực giống như cào ngứa vậy, em đã nghĩ ra phương pháp trừng phạt càng thực tế hơn rồi.”

“……” Tạ Thanh Nghiên: “Nghe sao thấy thật không ổn nha!”

Lăng Vi khoanh hai tay trước ngực, nâng cằm lên, kiêu ngạo nói: “Em quyết định cấm dục anh mấy ngày.”

Tạ Thanh Nghiên:!!!!

Trừng phạt quá muốn mạng người rồi, “Anh có thể khiếu nại không?”

“Không thể.”

“Nếu anh không nhịn được thì làm sao bây giờ?”

“Chia phòng ngủ.”

“……”

Hôm nay là ngày đầu tiên lãnh chứng đó, tuần trăng mật còn chưa kịp bắt đầu đã trực tiếp bị biếm vào lãnh cung rồi.

Nghĩ đến đây, Tạ Thanh Nghiên không khỏi căm giận oán trách hai người phụ nữ chạy tới gây chuyện kia, sớm không tới trễ không tới, lại chọn tới vào lúc này, quả thật đáng giận mà!

Ăn cơm trưa xong, lão Nghiêm đã bắt đầu bố trí ngoài sân, Tạ Thanh Nghiên vốn muốn đề nghị hai người đi ngủ trưa, nhưng nghĩ đến “Lệnh cấm dục” vừa mới ban bố thì bỗng nhiên cũng hoàn toàn mất hứng thú với chuyện đi ngủ này, sau đó lại chuyển qua nằm lên trên cái ghế dài đôi, cùng Lăng Vi nằm hưởng thụ ánh nắng sau giữa trưa ở dưới mái hiên.


Lăng Vi nhìn Tạ Thanh Nghiên đang lười biếng nằm ở bên cạnh, trong lòng cảm thấy buồn cười, có phải cả ngày người đàn ông này chỉ nghĩ tới chuyện lên giường hay không?

“Này.” Cô nhẹ giọng gọi một tiếng.

Tạ Thanh Nghiên không nhúc nhích.

“Này!” Cô lại đề cao giọng gọi một tiếng.

Tạ Thanh Nghiên bịt lỗ tai, tiếp tục giả vờ câm điếc.

Chắc là không hài lòng với cách xưng hô của cô, vì thế cô thay đổi cách gọi: “Anh ơi.”

Tạ Thanh Nghiên nhướng mày, quay đầu lại nhìn cô, “Đổi cái khác.”

“Ông xã.”

“Ừ, ngoan.”

“Đêm nay nướng BBQ, em muốn gọi chị Lý và Tiểu Nhược tới.”

“Gọi đi, nhiều nhiều thêm náo nhiệt, anh cũng gọi đám tiện nhân Đổng Đông tới.” Tạ Thanh Nghiên nói: “Kỹ thuật nấu ăn của Đổng Đông rất tốt, trình độ nướng BBQ cũng không kém, cậu ta nướng hào là tuyệt nhất.”

Lăng Vi nghe mà nước miếng cũng sắp chảy xuống, “Nghe nói ăn hàu tráng dương.”

Tạ Thanh Nghiên nhướng mày, “Em cảm thấy anh cần bồi bổ mặt này?”

Lăng Vi cười nói: “Em chỉ nhắc nhở anh đừng ăn quá nhiều, đến lúc đó nghẹn hư tự nổ thì phải làm sao bây giờ?”

Tạ Thanh Nghiên: “Thật tàn nhẫn!”

Lăng Vi: “Quá khen quá khen.”

Tạ Thanh Nghiên lần thứ N thở dài, sau đó tự châm cho mình điếu thuốc, vô cùng thâm trầm nói: “Sao anh lại cảm thấy không đúng chỗ nào đó?”

“Cái gì không đúng?” Lăng Vi kỳ quái nhìn anh.

“Hôm nay chúng ta mới lãnh chứng, rõ ràng là tiệc tân hôn, vì sao lại tiến vào hình thức vợ chồng già chứ?” Tạ Thanh Nghiên khó chịu nói.

“Vậy anh muốn làm như thế nào?”

“Anh muốn làm như thế nào em đều có thể đồng ý sao?”

Lăng Vi không hề nghĩ ngợi đã nói: “Không đồng ý!”

Tạ Thanh Nghiên:……

Hình như sau khi Từ Lị tới, anh liền không đủ tự tin, đúng là một bước sa chân ngàn đời hận, về sau nhìn thấy Từ Lị thì đều phải đi đường vòng, cô ta đúng là ôn thần mà!

Hai người đang nói chuyện thì nghe thấy tiếng lão Nghiêm và A Tuệ cãi nhau ở trong sân. Ngày thường hai người này bà đuổi tôi chạy, vô cùng hài hòa, nhưng sao hôm nay lại cãi nhau?

A Tuệ: “Màu đỏ thì làm sao? Ngày vui nên dùng màu đỏ.”


Lão Nghiêm: “Nhưng bà chọn cái này màu đỏ quá xấu.”

A Tuệ: “Xấu ở đâu? Chẳng lẽ phải có hoa văn của con báo mới là đẹp?”

Lão Nghiêm:……

Lăng Vi và Tạ Thanh Nghiên nhìn nhau cười, cũng đã qua lâu như vậy rồi, vì sao cái từ hoa văn của con báo này vẫn còn ở lại?

Lão Nghiêm lại nói: “Đừng nói bừa!”

A Tuệ cả giận nói: “Tôi nói bừa chỗ nào? Cậu hai người ta cũng đã kết hôn, tôi theo đuổi ông lâu như vậy, ông cũng không tỏ thái độ, vẫn luôn lạnh nhạt tôi, có phải thế nào cũng phải mặc bộ đồ hoa văn con báo kia, ông mới chịu sống với tôi hay không?”

Lão Nghiêm:……

Lăng Vi cười khẽ, “Mùa xuân của Lão Nghiêm cũng sắp tới rồi.”

Tạ Thanh Nghiên lắc đầu, “Nếu ông ấy có ý này, thì cũng đã không kéo dài tới bây giờ rồi.”

Hai người đồng thời thở dài, xem ra A Tuệ có thể viết ra kịch bản không tệ, nhưng lại không có cách nào tự viết ra cho mình một đoạn tình cảm tốt đẹp được.

Lăng Vi đứng dậy, thuận tiện kéo an theo, “Chúng ta đi vào thôi, đừng ở chỗ này nghe lén nữa.”

Tạ Thanh Nghiên lười biếng đứng lên, dựa đầu vào người cô, thấp giọng làm nũng, “Bà xã, chúng ta đi ngủ trưa đi.”

Lăng Vi gật đầu, “Ngủ đơn thuần thì có thể.”

“……” Tạ Thanh Nghiên lau mặt, “Vậy thôi đi, chúng ta vẫn nên đi uống trà nâng cao tinh thần đi.”

Lăng Vi nhìn vẻ mặt thất vọng kia của anh lại có chút không đành lòng, không khỏi bắt đầu tự kiểm điểm bản thân, nghĩ thầm hôm nay rõ ràng là một ngày rất vui vẻ, vậy mà mình lại không thuận theo ăn dấm chua không buông tha.

Thở dài một hơi, cô quay đầu lại nắm tay anh, “Đi thôi, đi ngủ.”

Tạ Thanh Nghiên buồn bã ỉu xìu, “Thôi, anh cũng không quá mệt.”

Lăng Vi nhướng mày, “Em nói ngủ, là động từ!”

Tạ Thanh Nghiên:……

Những lời này giống như viên thuốc gây hưng phấn ngay lập tức khiến Tạ Thanh Nghiên khôi phục sức sống, sau đó anh lập tức khom lưng xuống bế cô lên, cộp cộp cộp chạy lên lầu, ở một góc Lăng Vi không chú ý tới, anh cười trộm y như con mèo vừa ăn vụng, trong lòng cũng kích động hô to: Quá tốt, giả đáng thương thành công!