Khoe Vợ Hằng Ngày

Chương 142: Phiên ngoại Lam Nhược (2)




Lần gặp nhau ba năm trước, cô không quản được trái tim mình, một bên tình nguyện cứ nghĩ rằng có thể tranh giành tình cảm, thậm chí nhân lúc say rượu mà ép buộc phát sinh quan hệ với anh, kết quả vẫn là cô tự làm tự chịu.

Nhưng thời gian chính là thuốc tẩy trắng tốt nhất, cô sớm thoát khỏi cảnh tình cảm khốn khó năm đó, thậm chí thầm cảm ơn người đàn ông này, nếu không có sự trợ giúp của anh, cô cũng không có được cậu con trai đáng yêu như thế.

Nhưng bây giờ Lăng Vi đã có gia đình được người người ao ước, anh vẫn còn nhớ nhung người ta hình như không tốt lắm nhỉ?

Lam Nhược liếm môi một cái, đắn đo nói: “Đã nhiều năm rồi, anh còn chưa bỏ được sao?”

Lục Khuynh ngẩn ra, mau chóng hiểu được ý trong lời cô, vội vàng xua tay: “Lúc đó sau khi biết mình vĩnh viễn không có cơ hội, tôi đã bỏ được rồi, một lần thầm mến mà thôi, cũng không phải mối tình đầu, không đến mức độ ghi lòng tạc dạ.”

Lam Nhược liếc nhìn anh, “Tôi thấy anh vẫn để ý cô ấy đấy.”

Lục Khuynh thở dài nói: “Bây giờ cô ấy còn nổi tiếng hơn cả tôi, ngày nào tổng giám đốc Tạ cũng lên Weibo phát cẩu lương, thỉnh thoảng truyền thông sẽ đưa tin về cô ấy, không muốn để ý cũng khó đó.”

Lam Nhược: …

Xem ra là cô nhạy cảm quá rồi.

Lại nghe Lục Khuynh nói tiếp: “Năm đó ba chúng ta hợp tác, cô ấy mới chỉ là người mới, không ngờ chớp mắt một cái còn nổi tiếng hơn cả chúng ta.”

Lam Nhược cười khẽ: “Ai bảo cô ấy có ông chồng sủng vợ phát cuồng làm chi, chỉ hận không thể cho cô ấy những tài nguyên tốt nhất giới giải trí.”

Lục Khuynh nghe vậy cũng cười theo, ánh mắt lại dừng ở người Đoàn Đoàn, nói: “Còn cô thì sao? Chồng là người trong giới hay bên ngoài?”

Lam Nhược dừng lại hai giây, rũ mí mắt nói: “Anh ấy là người ngoài giới, chúng tôi quen nhau ở Mỹ.”

Lòng Lục Khuynh bỗng cảm thấy lòng chua xót một trận, đầu chợt lóe qua khung cảnh cô uống rượu năm đó, mặt lộ nét cười yếu ớt: “Cho nên lần này cô và anh ta về nước phát triển à?”

Lam Nhược lắc đầu, “Chúng tôi ly hôn rồi, Đoàn Đoàn ở cùng tôi.”

Lục Khuynh: …

Lượng tin tức này thật sự quá nhiều, anh tiếp thu không được hiệu quả cho lắm.

Vì vậy ba năm qua, cô kết hôn sinh con rồi về nước.

“Một mình nuôi con chắc là vất vả lắm.”



“Không đâu, Đoàn Đoàn rất ngoan ngoãn.”

Khi đang nói chuyện, xe nhanh chóng tới trường học mới của Đoàn Đoàn, Lam Nhược cứ nói cảm ơn mãi mới bế Đoàn Đoàn xuống xe, sau đó chạy chậm vào trường.

Lục Khuynh nhìn bóng lưng cô ngày càng xa qua cửa sổ xe, thở dài không tiếng động.

Lúc này trợ lý đứng sau mới không nhịn được nhỏ giọng thốt lên kinh ngạc: “Trời ạ, thế mà Lam Nhược đã kết hôn sinh con, con còn lên mẫu giáo rồi, cô ấy giấu giếm giỏi thật đấy!”

Lục Khuynh quay đầu lại lườm anh ta một cái, nói: “Cậu coi như không nghe thấy gì đi, nếu dám tiết lộ ra ngoài thì tôi sẽ là người đầu tiên tiêu diệt cậu.”

Trợ lý sợ hãi vội vàng che miệng lại.

"Đi thôi, về nhà." Lục Khuynh tựa vào ghế dựa, nhẹ giọng nói, hơn bốn giờ phải chụp mặt trời mọc, sau đó anh sẽ về ngủ bù.

“Anh Lục, hôm qua anh Hủy gửi một kịch bản đến cần anh phải xem xong trong hôm nay, sau đó cho anh ấy câu trả lời chắc chắn, em in kịch bản ra đặt trên bàn sách của anh rồi, lúc về anh nhớ xem nhé.”

“Cái bộ phim truyền hình tiên hiệp lần trước cậu ấy nói à?” Lục Khuynh không kiên nhẫn nói, anh đã nói khoảng thời gian này không muốn nhận phim truyền hình, người đại diện vẫn ngoan cố nhét kịch bản qua.

Trợ lý tận tình khuyên nhủ nói: "Bộ phim này thật sự rất hay, là tác phẩm lớn hiếm hoi trong hai năm vừa rồi nên anh Huy không muốn anh bỏ qua.”

“Tác phẩm lớn?” Lục Khuynh đột nhiên ngồi dậy, quay đầu nhìn trợ lý, nói: “Đã xác định nữ chính chưa?”

Trợ lý nói: “Chắc là giờ vẫn đang casting, nghe nói nhiều ngôi sao nữ đang hot đều đi thử, nhưng vai nam chính thì tới tìm anh luôn.”

“Không cần xem kịch bản nữa, cậu nói với A Huy cho Lam Nhược vai nữ chính thì tôi sẽ nhận bộ phim này.” Lục Khuynh nói.

Trợ lý: …

“Anh Lục, em hỏi lý do được không?”

Lục Khuynh nói: “Không được, còn nữa, trước khi Lam Nhược nhận vai thì đừng để cô ấy biết tôi là nam chính.”

Trợ lý: …

Lục Khuynh nói xong lại dựa vào ghế, tiếp tục nhắm mắt nghỉ ngơi.

Anh thầm nói với mình: Quen biết đã lâu, có thể giúp cô ấy mưu tính một chút.

Đoàn Đoàn và Bảo Muội đi mẫu giáo, ngày đầu tiên vui vẻ đi học cũng vui vẻ ra về, không khóc không quấy, về nhà còn khoe phụ huynh rằng nhà trẻ chơi vui lắm, điều này khiến Lam Nhược và Lăng Vi, Tạ Thanh Nghiễn đều cảm thấy mất mát.

“Em cảm thấy mình sinh ra một cô con gái giả rồi.” Lăng Vi than phiền qua điện thoại, “Trước còn lo lắng con bé bị người nhà chiều hư, không ngờ không yếu đuối chút nào, lại còn không biết học dáng vẻ nữ hán tử của ai nữa!”

“Không phải là chuyện tốt sao?” Lam Nhược cười nói.

“Cảm giác hơi sai sai.” Lăng Vi nói.

“Con bé như vậy tốt mà, ai quy định con gái thì phải mảnh mai, nữ hán tử mới không bị bắt nạt nhé.”

“Cũng đúng.”

Cúp điện thoại, Lam Nhược quay đầu nhìn Đoàn Đoàn đang tự chơi xếp gỗ, nghĩ thầm có phải con trai ngoan ngoãn quá cũng không tốt nhỉ?

Đoàn Đoàn thấy mẹ gọi điện thoại liền nói: “Mẹ, Bảo Muội nói bố em ấy lợi hại lắm, có thể xây dựng nhà cao tầng.”

Lam Nhược: …



Đoàn Đoàn nói tiếp: “Còn bố con đâu ạ? Bố có xây được không mẹ?”

Lam Nhược suy nghĩ một chút, nói: "Không sao, mẹ cũng biết xây nhà cao tầng mà, mẹ xây cùng con nhé.”

Đầu nhỏ của Đoàn Đoàn không nhớ được nhiều chuyện, nghe mẹ muốn chơi với mình, cậu bé lập tức ném đề tài về bố ra sau đầu, “Vâng ạ, mẹ xây cao cao cao!”

Lam Nhược: “Được.”

Đúng là cô có thể cho Đoàn Đoàn cuộc sống không buồn không lo nhưng đứa trẻ vẫn vô thức hỏi về bố, bây giờ còn gạt được tốt nhưng sau này lớn lên thằng bé lại hỏi thì cô nên trả lời như thế nào, nói bố nó chết rồi à? Emmmm… Cảm giác như đang nguyền rủa Lục Khuynh ấy.

Nửa tháng sau, Lam Nhược nhận được một kịch bản, là nữ chính một tác phẩm tiên hiệp cổ phong, khi nhận được kịch bản, Lam Nhược hơi ngây ngốc, đã ba năm rồi cô chưa nhận được phim truyền hình khủng như vậy.

Cô nghĩ là Lăng Vi giới thiệu tài nguyên cho mình nên gọi điện thoại đến cảm ơn, “Có phải em lại lén lút đề cử giúp chị không?”

Lăng Vi nghe cô đọc tên kịch bản, giật mình nói: “Thật sự không phải em đâu, dạo này những ngôi sao nữ hơi phất trong giới giải trí đều được gọi đi casting đó, chị không biết hả?”

Lam Nhược: …

“Nghỉ hè trước chị còn ở Mỹ, bận rộn chuyện Đoàn Đoàn đi học, đúng là trước kia công ty có hỏi chị có muốn đi casting một đoàn phim không nhưng chị bận quá nên từ chối rồi.” Lam Nhược nói.

“Cho nên bây giờ bọn họ đến tìm chị casting sao?” Lăng Vi hỏi.

Lam Nhược hít sâu một cái, nói: "Không, bọn họ xác định chị là nữ chính.”

Lăng Vi: …

“Chị Lam Nhược, chị trúng số rồi! Xem ra ngày nổi tiếng trong tầm tay chị đó!”

Lam Nhược vẫn cảm thấy khó mà tin nổi: "Thật sự có chuyện tốt thế hả? Tự dưng có một đĩa bánh rơi từ trên trời xuống?”

Lăng Vi nói: “Chị đừng buồn lo vô cớ nữa, phải tin vào thực lực bản thân, có chúng em bảo kê đây, chị còn phải sợ ai bắt nạt chị nữa hay sao?”

Lam Nhược ấm lòng, thấp giọng nói: “Cảm ơn em, Tiểu Vi.”

“Giữa hai chúng ta nói lời này làm gì.”

Cơ hội tốt như vậy, Lam Nhược căn bản không có cách từ chối, cứ theo lời Lăng Vi mà làm, cô có thực lực, chỉ thiếu một tác phẩm để nổi lên, cơ hội đang đặt trước mắt, cô không nắm chắc thì thật ngốc.

Sau khi khẳng định câu trả lời chắc chắn, Lam Nhược thuận miệng hỏi một câu, “Vẫn chưa xác định được nam chính sao?”

Nhân viên công tác bên kia trả lời: “Hiện còn đang đàm phán.”

Là tiểu sinh ưu tú nào có lưu lượng lớn sao? Tác phẩm phim truyền hình lớn như vậy, còn chưa đàm phán được thì hẳn phải tai to mặt lớn.

Mãi đến ngày quay thử, Lam Nhược mới nhìn thấy vai nam chính trong truyền thuyết, đúng là tai to mặt lớn thật, chính là Lục Khuynh vừa nhận giải Gấu vàng!

Giới giải trí thật sự rất nhỏ, vòng đi vòng lại ba năm, thế mà hai người lại cùng quay một bộ phim truyền hình, nhưng lấy giá trị của Lục Khuynh hiện giờ, có lẽ quay phim truyền hình cũng có giá trên trời.

“Khéo thật đấy.” Lam Nhược xa cách chào hỏi anh.

Lục Khuynh mặc trường bào màu trắng, thoạt nhìn có vài phần tiên phong đạo cốt*, “Không khéo lắm đâu, tôi biết em là nữ chính mới nhận đóng, đóng phim cùng em tương đối nhẹ nhàng.”

(*) Tiên phong đạo cốt: Cốt cách dáng dấp của bậc tiên, phong độ siêu việt thoát tục.

Lời này nghe còn có lớp nghĩa khác, Lam Nhược thầm nhắc nhở mình đừng nghĩ lung tung. Trong quá trình đóng phim chung ba năm trước, đúng là hai người ngầm hiểu nhau nhiều hơn người bình thường, dù là ánh mắt hay động tác đều có thể phối hợp khăng khít, là loại ăn khớp không tên mới khiến Lam Nhược tim đập thình thịch không tự chủ được.



Giờ lại trải nghiệm thêm lần nữa, Lam Nhược tin mình có thể khống chế tốt cảm xúc.

Đổi góc độ suy nghĩ, tác phẩm lớn này có Lục Khuynh gia nhập, hoàn toàn như hổ thêm cánh, thêu hoa trên gấm. Chỉ cần phim truyền hình ăn khách, tự nhiên Lam Nhược cũng được thơm lây.

Lúc Lam Nhược đóng phim đều gửi Đoàn Đoàn ở nhà Lăng Vi, dì cũng qua theo hỗ trợ trông nom. Dù sao Đoàn Đoàn được chơi đùa cùng mấy đứa bé nhà họ Tạ cũng không cô đơn, chỉ khi trò chuyện video sẽ thỉnh thoảng làm nũng nói nhớ mẹ.

Mỗi lúc ấy, Lam Nhược đều cảm thấy lực bất tòng tâm, cô có thể cho Đoàn Đoàn cuộc sống an nhàn vô hạn tình yêu nhưng cô không thể cho thằng bé một gia đình hoàn chỉnh có bố.

Hôm nay là Chủ nhật, Lam Nhược nhân lúc không phải đóng phim lại gọi video nói chuyện phiếm với Đoàn Đoàn, bên kia Đoàn Đoàn nói sáng nay đá bóng với anh trai Tử Du và Bảo Muội trong sân bóng rất vui.

“Mẹ, trung thu mẹ có về không ạ?” Đoàn Đoàn hỏi, “Dì Tiểu Vi nói trung thu muốn ăn bánh trung thu và ngắm trăng, ngắm trăng là gì ạ?”

“Là ngắm nhìn mặt trăng đó con.”

“Mặt trăng có gì đáng xem đâu.” Đoàn Đoàn không hiểu.

“Ừm… Mặt trăng trung thu sẽ khá đẹp.” Lam Nhược nói.

“Vậy mẹ sẽ về chứ?” Đoàn Đoàn chớp mắt, ngây thơ lại mong mỏi hỏi cô.

Lam Nhược: …

Lần đóng phim này rất căng thẳng, trung thu chắc chắn phải ở lại đoàn phim, thực sự không có cách nào chạy về, nhưng Lam Nhược thấy để Đoàn Đoàn ở nhà họ Tạ trong trung thu cũng không ổn lắm.

Dường như nhìn thấu suy nghĩ của cô, một giọng nói phía sau giải quyết ưu phiền của cô, người kia nói: “Trung thu đưa con trai cô tới đây là được.”

Lam Nhược đột nhiên quay đầu lại, ngoài ý muốn thấy Lục Khuynh đứng sau lưng, đang híp mắt nhìn mình cười nói: “Tôi không cố ý nghe trộm, chỉ đúng lúc đi qua thôi.”

Lam Nhược: …

Lục Khuynh tiếp tục nói: “Chắc hẳn cô không có thời gian về nhà, vậy hãy cho đứa bé đến đây chơi mấy ngày đi, sau đó xin nghỉ vài hôm có thể cùng đón Quốc khánh, rất tốt.”

Không thể phủ nhận, đề nghị của Lục Khuynh khiến Lam Nhược rất động lòng, đã mấy cuối tuần cô không được ôm Đoàn Đoàn một cái, lòng cũng nhớ muốn chết nhưng không muốn biểu hiện ra thôi.

Nhưng nếu để thằng bé đến đây, ắt hẳn sẽ tiếp xúc với Lục Khuynh, lúc đó có thể bị anh nhìn ra đầu mối gì không?

Cuối cùng, lòng nhớ con trai chiến thắng tất cả, Lam Nhược quyết định để dì đưa Đoàn Đoàn đến đây cùng đón trung thu.