Khoe Vợ Hằng Ngày

Chương 3




Editor: Hạ Tần

Reup: Mèo Tai Cụp

Hai ngày sau Lăng Vi theo lời chị Triệu giao phó, mặc trang phục lộng lẫy tham dự vũ hội.

 

Bởi vì địa điểm là hội sở tư nhân xa hoa, cho nên Trần Tiểu Nhược phải mặt dày đi mượn anh trai cô một chiếc xe tự xưng là bảo mã (BMW) ở trong nước, mặc dù giá cả không thể so sánh với hàng nhập khẩu, nhưng tấm biển “Chớ có sờ tôi” đặt ở nơi đó, thì nó vẫn có chút giá trị.

 

Nhìn vẻ mặt tiểu nhân đắc ý của Trần Tiểu Nhược, Lăng Vi hùng hổ khoác lác, “Chị bảo đảm, không bao lâu nữa, khi chúng ta ra cửa sẽ có xe bảo mẫu xa hoa chờ đón.”

 

Trần Tiểu Nhược thử nhìn ra bên ngoài cửa sổ xe, nói: “Bây giờ vẫn chưa tối, tại sao lại bắt đầu nằm mơ rồi?!”

 

Lăng Vi nhướng mày, “Không tin? Chúng ta cứ chờ xem.”

 

Trần Tiểu Nhược bĩu môi, đổi đề tài, “Chị Vi, chị thật xinh đẹp, vũ hội đêm nay, khẳng định chị sẽ là người nổi bật nhất.”





 

Lăng Vi mím môi cười, “Đương nhiên.”

 

“Nhưng mà, cứ mặc chiếc váy này mãi, đụng phải người quen không tốt lắm đâu, Chị Triệu cũng sẽ mắng chị đó.”

 

Lăng Vi không thèm để ý: “Không sao cả, chỉ cần chị đủ xinh đẹp đủ cuốn hút, chị ta sẽ không nói gì đâu.”

 

Trần Tiểu Nhược:……

 

Mặc dù lời này không có gì sai, nhưng tự mình khen mình như vậy, có phải quá không biết xấu hổ rồi hay không?

Tới hội sở rồi, Lăng Vi để Trần Tiểu Nhược ở tại trong xe, một mình đi vào trong.

 

Đời trước cô không có bối cảnh không có chỗ dựa, sau khi lăn lộn trong giới giải trí muôn hình vạn trạng mười năm, vẫn có thể luôn giữ vững được giới hạn, giữ mình trong sạch, không để bùn lầy dính thân, cũng không phải chỉ dựa vào may mắn mà có được, phải có ánh mắt, phải biết chơi thủ đoạn, những cái đó đều không thể thiếu, nói về đấu đá lẫn nhau, cô nhiều ít gì cũng có thiên phú, chỉ là cuối cùng lại thua ở trong tay Diệp Tử Sở mà thôi.



 

Trong khoảnh khắc ung dung đi vào đại sảnh, Lăng Vi theo thói quen hất cằm lên cao, tự nhiên hào phóng đi về phía đám đông, loại khung cảnh xa hoa truỵ lạc, ngợp trong vàng son danh lợi ở trước mắt này, tuyệt đối   chính là sân nhà của cô.

 

Cho dù lúc này cô vẫn là một người trong suốt vô danh tiểu tốt, nhưng bề ngoài quá mức mỹ diễm lóa mắt kia của cô, vẫn khiến cô nhanh chóng trở thành tâm điểm của toàn hội sở, rất nhiều quý ông đã âm thầm xoa tay hầm hừ, chuẩn bị muốn tiến lên biểu hiện một phen.

 

“Lăng Vi, bên này.” Một người phụ nữ gần bốn mươi tuổi, dáng người mập mạp vẫy tay với Lăng Vi.

 

Lăng Vi đến gần cô ta, lễ phép lên tiếng: “Chị Triệu.”

 

Người phụ nữ trung niên mập mạp béo ú này, chính là Triệu Như Ý bị Lăng Vi đánh giá kém. 

 

Triệu Như Ý này không có bản lĩnh dìu dắt ngôi sao, nhưng lại dạy cho ngôi sao kinh nghiệm dẫn mối vô cùng phong phú.



 

Thấy vẻ ngoài của Lăng Vi xinh đẹp, liền tìm mọi cách mang cô tham gia các loại tiệc rượu, vừa mới bắt đầu Lăng Vi còn tưởng rằng Triệu Như Ý muốn tập trung bồi dưỡng cô, trong lòng vô cùng cảm động, cả ngày trước chị Triệu sau chị Triệu mà gọi, nhưng sau khi tham gia tiệc rượu vài lần, cô đã hoàn toàn tỉnh ngộ, Triệu Như Ý làm gì muốn bồi dưỡng cô, rõ ràng là thấy vẻ ngoài của cô xinh đẹp, có thể nịnh mấy ông chủ vui vẻ, mới mang theo cô đi xã giao khắp nơi, thậm chí muốn đẩy cô cho một ông chủ ngành than đá nào đó.

 

Loại người này, quả thực bám dai như khối u ác tính vậy.

 

Lăng Vi nhớ mang máng, sau này vì Triệu Như Ý đắc tội với một ông chủ lớn nào đó trong giới mà bị trục xuất khỏi giới giải trí, cô cũng mới nhân cơ hội này trốn thoát khỏi ma chưởng chị ta.
 

Hiện giờ cô đã sống lại, không biết mấy sự kiện trong quá khứ có đi theo những gì diễn ra trong trí nhớ của cô hay không, nếu không có ai tới xử lý Triệu Như Ý, Lăng Vi cô cũng không ngại tự mình động thủ.

 

Cái cuộc sống bị lôi kéo đi khắp nơi mời rượu bán rẻ tiếng cười này, cô đã chịu đủ rồi!

 

Triệu Như Ý thấy cô xuất hiện đúng giờ thì tâm tình khá tốt, nhưng vẫn quái gở nói: “Lần nào cũng phải để tôi buông lời hung ác thì cô mới chịu tới, tính tình cũng không nhỏ nha!”

 

“Không dám không dám, lời chị Triệu nói với tôi mà nói chính là thánh chỉ.”

 

“Nói còn dễ nghe hơn hát, không phải cô chỉ lộ cái mặt xong liền lén lút chuồn đi mất rồi sao?” Triệu Như Ý xoa nắn ly rượu, cổ tay nhẹ nhàng đong đưa, liếc mắt nhìn Lăng Vi, tỏ vẻ ghét bỏ nói: “Tại sao cô lại mặc cái váy này?”
 

Lăng Vi cười, nói: “Tôi cũng chỉ có bộ lễ phục này thôi, chị Triệu muốn tôi mặc trang phục lộng lẫy đến tham dự, tôi cũng chỉ có thể mặc nó tới.”

 

Triệu Như Ý liếc mắt xem thường, không kiên nhẫn nói: “Được rồi, đừng ba hoa với tôi, nhìn thấy Lưu tổng ở bên kia không, ông ta chính là nhà đầu tư giàu sụ đó, ra tay rất rộng rãi, nếu có thể tạo quan hệ với ông ta, sau này cũng không sợ không có đất diễn.”

 

Lăng Vi ngoan ngoãn nhìn qua, kết quả chỉ liếc mắt một cái liền vội vàng thu tầm mắt về, ngay sau đó nhíu mày, biểu tình lộ vẻ nghiêm trọng nói với Triệu Như Ý: “Chị Triệu, có lẽ chị không biết, tôi có căn bệnh bẩm sinh rất nghiêm trọng.”

 

Triệu Như Ý nhất thời theo không kịp mạch não của cô, mờ mịt hỏi: “Bệnh bẩm sinh gì?”

 

Lăng Vi nói như thật: “Tôi là một người bị bệnh nhan khống nặng, đây là một loại bệnh sinh ra đã có sẵn, không thể trị được.”
 

Triệu Như Ý xụ mặt xuống, “Thì sao?”

 

“Nếu tiếp xúc với người đàn ông quá xấu, tôi sẽ không thể khống chế được mà cả người rét run, tay chân run rẩy, nghiêm trọng hơn miệng sẽ sùi bọt mép, chị nhìn Lưu tổng kia đi, cái bụng bia cũng sắp rớt xuống đùi luôn rồi, tôi sợ còn chưa đi đến bên cạnh thì đã trực tiếp phát bệnh rồi.” Lăng Vi nghiêm trang nói hươu nói vượn.

 

Triệu Như Ý:……

 

Lúc này một người phục vụ nâng ly rượu Cocktail đi qua chỗ bọn họ, Lăng Vi tùy tiện đưa tay bưng một ly lên, còn chưa kịp nhấm nháp thì đã nghe Triệu Như Ý nói: “Vậy cô nhìn thử ông chủ Lý kia, giá trị con người của ông ta còn cao hơn cả Lưu tổng, tính tình cũng rất hài hước,chắc cô có thể nói đùa vài câu với ông ta.”

 

Lăng Vi đưa một tay đỡ trán, bất đắc dĩ nói: “Chị xem ông ta cười kìa, miệng đầy răng vàng, ông trời tôi ơi, đã là thời đại nào rồi còn nạm răng vàng, khoe khoang tài sản của ông ra sao, quả thực không thể nhịn mà!”
 

Triệu Như Ý cũng không thể nhịn, nghiến răng nghiến lợi nói: “Cái này không được cái kia không được, tôi coi như đã nhìn ra, cô căn bản là đang chơi tôi, ai cho cô mặt mũi lớn như vậy hả?!”

Lăng Vi mặt không đổi sắc, trả lời: “Tôi chỉ ăn ngay nói thật, chị Triệu, chị muốn tôi đi kéo quan hệ cũng được, nhưng ít ra chị cũng phải giới thiệu cho tôi một người dễ coi một chút chứ.”

 

Triệu Như Ý bị cô đổ trách nhiệm lên người, chỉ có thể cách một lớp kính mà trợn trắng mắt, tức muốn hộc máu nói: “Cô đã thấy ai kéo quan hệ còn kén cá chọn canh chưa? Cô tưởng đi chọn quý ngài khỏe đẹp sao?”

 

Lăng Vi tỏ vẻ ghét bỏ bĩu môi, “Tôi lại không thích quý ngài khỏe đẹp, khẩu vị quá nặng.”

 

“Cô……” Triệu Như Ý run rẩy chỉ ngón tay vào cô, phát hiện dường như hôm nay Lăng Vi thật khó đối phó, đúng là dầu muối đều không ăn. “Bớt nói nhảm, nếu cô còn muốn lăn lộn trong giới thì mau theo tôi đi qua chào hỏi.”
 

Lăng Vi cong khóe miệng cười khẽ, “Chị Triệu, ở đây có nhiều người như vậy, chắc chị sẽ không chỉ quen biết hai vị Lưu tổng và Lý tổng thôi chứ.”

 

Triệu Như Ý không ngờ chỉ một câu của Lăng Vi đã dồn cô ta vào góc tường, bản mặt già nhanh chóng đỏ lên, thẹn quá thành giận nói, “Chán sống rồi đúng không, lại dám chèn ép tôi!”

 

“Không dám không dám, chị Triệu chị nhìn bên kia kìa, anh đẹp trai kia rất không tồi, hay là chị dẫn tôi đi qua chào hỏi thử đi?”

 

Triệu Như Ý nhìn theo hướng cô chỉ, ngay sau đó cười lạnh nói: “Nhân lúc còn sớm cô hãy chết lòng đi, đó chính là chủ tịch Tạ Thanh Nghiên đại danh đỉnh đỉnh của tập đoàn Tạ thị, ngay cả nữ ngôi sao hàng đầu người ta cũng chướng mắt, huống chi là cô.”

 

Lăng Vi không cho là đúng vuốt vuốt tóc, nói: “Nữ ngôi sao hàng đầu cũng không xinh đẹp bằng tôi.”
 

Triệu Như Ý:……

 

Cuối cùng Lăng Vi vẫn bị Triệu Như Ý kéo đi nói chuyện với Lưu tổng một hồi, Lưu tổng vừa thấy Lăng Vi đến, hai mắt lập tức tỏa sáng, kính rượu một ly lại muốn sờ tay Lăng Vi, đều bị Lăng Vi khéo léo tránh thoát, trong lòng Triệu Như Ý kiêng kị “Căn bệnh bẩm sinh” không thể trị kia của Lăng Vi, sợ cô phát bệnh bất ngờ, vì thế sau khi hàn huyên vài câu đã mang Lăng Vi rời đi.

 

Lăng Vi không ngại xã giao với người ta, nhưng cô thật sự không muốn ngây ngốc ở bên cạnh Triệu Như Ý, quả thực giống như tú bà mang theo cô nương chiêu khách khắp nơi vậy, rất mất mặt.

 

“Tôi đi toilet.” Cô không thể không dùng đòn sát thủ.

 

Triệu Như Ý trừng cô liếc mắt một cái, nói: “Nếu cô dám trốn đi, chết chắc đó!”

 

Lăng Vi mỉm cười, “Yên tâm đi, tôi vẫn chưa leo lên được lên người anh chàng đẹp trai Tạ thị, sao nỡ đi chứ.”
 

Triệu Như Ý:……

 

Lăng Vi cũng không muốn trốn đi, chỉ là muốn tìm một nơi nghỉ ngơi một chút, tửu lượng hiện tại của cô không thể so sánh với mười năm sau được, nhất thời quên mất đã uống hơn hai ly rượu vang đỏ, thân thể có hơi khó chịu.

 

Phòng nghỉ ở gần đại sảnh đều có người, cô chỉ có thể dọc theo hành lang tìm đường đi vào, thẳng đến khi tiếp cận được hướng đi an toàn, cô mới tìm được căn phòng không có người.

 

Phòng nghỉ có mấy cái ghế sô pha, cô lập tức chọn một cái sô pha đưa lưng về phía cửa nằm dài trên đó, thoải mái mà híp hai mắt lại.

 

Không bao lâu sau thì nghe thấy cửa phòng nghỉ lại bị đẩy ra lần nữa, Lăng Vi vẫn chưa kịp thò đầu ra xem thì đã nghe được một giọng nam trầm thấp dễ nghe, không nhanh không chậm nói: “Tôi chỉ mới độc thân ba năm, đã truyền tôi là đồng tính luyến ái? Chẳng lẽ mỗi lần tôi lên giường với phụ nữ, đều phải mở một cuộc họp báo?”
 

Người này hẳn là đang nói chuyện bằng WeChat, rất nhanh đã nghe thấy đối phương trả lời: “Có lẽ thấy cậu không lên giường với người phụ nữ nào chăng?”

 

Người đàn ông cười lạnh, “Loại chuyện riêng tư này có thể làm cho cậu thấy?”

 

Đối phương nói: “Thôi bỏ đi, cậu cũng đúng thật không có, cậu thành thật nói cho tôi nghe, có phải cậu còn chưa dứt tình với Từ Lị hay không.”

 

Người đàn ông lại hừ lạnh một tiếng: “Buồn cười.”

 

“Tôi cũng cảm thấy không có khả năng, vậy cậu độc thân nhiều năm như vậy rốt cuộc là vì cái gì?”

 

Người đàn ông thở dài, “Tôi không giống các cậu, cả ngày có một đống thời gian ăn nhậu chơi bời.”

 

“Lấy cớ! Nghe nói gần đây bác gái đang giúp cậu tìm đối tượng, không ngờ cậu cũng lưu lạc đến mức phải đi coi mắt nha, ha ha ha ha……”
Người đàn ông không thể nhịn được nữa: “Cút.”

 

Đối thoại kết thúc.

 

Lăng Vi thở cũng không dám thở mạnh, mặt không biến sắc đổi tư thế, tự mình cuộn tròn vào trong sô pha, chỉ hy vọng đối phương không phát hiện sự tồn tại của cô, hơn nữa cô cũng không phải cố ý muốn nghe lén!

 

Nhưng nỗ lực của cô hiển nhiên đã uổng phí, người đàn ông nói chuyện điện thoại xong liền phát hiện ra cô, vì thế sải bước vòng qua cái ghế sô pha ngắn đi đến trước mặt cô, nhìn từ trên cao xuống.

 

Vậy mà lại là vị chủ tịch Tạ Thanh Nghiên của Tạ thị vừa mới gặp ở đại sảnh !!

 

Thật đúng là có duyên.

 

Nhìn anh gần như vậy, Tạ Thanh Nghiên có vẻ tuổi trẻ hơn một chút, hẳn là xấp xỉ 30 tuổi, tướng mạo chính trực, khí chất nội chín chắn, dáng người rất cao, một đôi chân dài thon dài thẳng tắp.
 

Nếu đã bị phát hiện, Lăng Vi cũng không cần trốn tránh nữa, thoải mái hào phóng ngồi thẳng dậy, giải thích: “Tôi đến nơi này trước anh, cho nên không phải tôi cố ý nghe lén.”

 

Tạ Thanh Nghiên nhướng mày, nói: “Không sao cả, không phải chuyện quan trọng gì.”

 

Bị ngộ nhận là đồng tính luyến ái xác thật không tính là chuyện quan trọng.

 

Lăng Vi cười trộm trong lòng, nghĩ đến vừa rồi ở trong đại sảnh anh vẫn luôn bị đám người vây quanh, hẳn cũng rất mệt, cho nên liền chỉ vào sô pha bên cạnh nói: “Nơi này rất an tĩnh, ngài Tạ có thể ngồi xuống nghỉ ngơi một chút.”

 

Tạ Thanh Nghiên có hơi ngạc nhiên, sau khi ngồi xuống liền hỏi cô: “Cô quen biết tôi?”

 

“Đêm nay người ở đây chắc không có ai không quen biết ngài Tạ đâu.”

 

Tạ Thanh Nghiên dựa vào ghế sô pha, giơ tay nhẹ nhàng xoa huyệt Thái Dương, thuận miệng đáp, “Cũng đúng.”
 

Hai người không mở miệng nữa, phòng nghỉ im lặng đến mức kim rơi cũng có thể nghe thấy.

 

Một lát sau, tâm tư của Lăng Vi vừa động, giương mắt nhìn kỹ người đàn ông ở bên cạnh, sườn mặt góc cạnh rõ ràng giống như được điêu khắc vậy, đẹp trai bức người, cô trộm nuốt nuốt nước miếng, nói: “Dù sao cũng không có việc gì, để tôi xem chỉ tay cho ngài Tạ đi.”

 

Tạ Thanh Nghiên nghe vậy, cảm thấy hứng thú quay đầu lại đánh giá cô, “Cô còn biết xem chỉ tay?”

 

Lăng Vi không nói có thể hay không, chỉ để anh đưa bàn tay ra.

 

Tạ Thanh Nghiên cong khóe miệng, sảng khoái đưa bàn tay phải cho cô.

 

Lăng Vi vươn một ngón tay ra khoa tay múa chân ở trên tay anh, cuối cùng dừng ở trên lòng bàn tay của anh, nhẹ nhàng gãi gãi, nói: “Đường tình duyên của ngài Tạ mỏng manh, xem ra đã thiếu một cô bạn gái cố định rồi.”
 

Thì ra đoán mệnh là giả, câu dẫn mới là thật.

 

Tạ Thanh Nghiên cười nhẹ ra tiếng, cũng không vội thu hồi tay lại, mà là nghiêng người về phía trước, nói: “Cô em, cô đây là đang sẵn lòng tự dâng sao?”