Lăng Vi đã từng được đứng trên rất nhiều sân khấu, làm khách mời của những buổi lễ trao giải long trọng, làm người chủ trì của các buổi tiệc từ thiện, có thể nói là người từng trải ở các trường hợp lớn.
Nhưng hôm nay sẽ đối mặt với những người giàu có trong giới thượng lưu, trong lòng cô vẫn rất khẩn trương, đặc biệt cô chỉ là bạn gái giả của Tạ Thanh Nghiên, điều này khiến cô cực kỳ không tự tin.
Lúc mẹ Tạ tới nhắc nhở khách của bọn họ đã tới thì cũng đưa cho Lăng Vi nguyên bộ trang sức kim cương, “Dì thấy bộ trang sức kim cương này rất hợp với bộ váy của con, cho nên mới đưa đến đây cho con.”
Lúc này trên cổ Lăng Vi cũng có đeo một cái vòng cổ, mặc dù tạo hình độc đáo, nhưng vừa thấy đã biết cấp bậc không đủ, quả thực không thể so sánh với bộ trang sức mẹ Tạ đưa tới, kết quả sau khi Tạ Thanh Nghiên nhìn một lại còn ghét bỏ nói: “Sao lại là bộ này, không phải còn có bộ lớn hơn nữa sao?”
Mẹ Tạ vô cùng ghét bỏ trừng mắt nhìn con trai của mình một cái, nói: “Con là ông chủ than đá sao? Đồ to đều tốt hết hả? Có muốn mẹ đặt làm cho con một sợi dây chuyền vàng nặng mười cân để con đeo trên cổ hay không?”
“Mười cân dây xích, chắc đó là xích chó rồi.”
“Con biết thì tốt, con thích hợp đeo cái đó!”
Lăng Vi:……
Đôi mẹ con này đang tự biểu diễn hát bè sao? Đã là lúc nào rồi còn có tâm trạng nói giỡn?!
Mẹ Tạ chê cười con trai xong, xoay người lại muốn đeo lên cho Lăng Vi, Lăng Vi vội vàng nói: “Dì à, cái này quá quý giá, không thích hợp đâu ạ.”
“Không thích hợp ở chỗ nào? Con là bạn gái của Thanh Nghiên, là con dâu tương lai của dì, mấy cái này vốn dĩ nên cho con mà.” Mẹ Tạ nói xong, cũng không đợi cô cự tuyệt, trực tiếp đưa tay đeo lên giúp cô.
Lăng Vi:……
Tạ Thanh Nghiên ở bên cạnh híp mắt thưởng thức, sau đó vừa lòng gật gật đầu, nói: “Tôi biết rõ cái mua ngay không bằng vật quý giá cất trong nhà mà, xinh đẹp.”
Mẹ Tạ đeo lên giúp Lăng Vi xong, thưởng thức một hồi, ôm cô nói: “Đúng là một cô gái xinh đẹp, rất phù hợp, chỗ của dì còn có rất nhiều, hôm nào Tiểu Vi tới chọn mấy bộ mang về chơi.”
Lăng Vi:……
Mấy cái đó là đồ chơi sao? Tùy tiện chọn mấy bộ mang về chơi?
Lăng Vi đang muốn nói lời cảm ơn thì đã nghe Tạ Thanh Nghiên nói: “Hôm nay có may ba bộ lễ phục, nếu chỉ đeo một bộ thì khó coi quá.”
Mẹ Tạ cười híp mắt, nói: “Vẫn chưa kết hôn đã trân trọng như vậy rồi, về sau tới mức nào đây, được rồi được rồi, mẹ đi lấy hai bộ nữa qua đây.”
“Dì ơi, cái này là đủ rồi, thật đó!” Lăng Vi vội vàng lên tiếng ngăn cản.
Mẹ Tạ xua xua tay, cười nói: “Dì làm như vậy là có mục đích, mấy cái này đều là phí sửa miệng nha.”
Phí sửa miệng??
“Con coi bây giờ con vẫn gọi dì ơi dì ơi, thật xa lạ nha, qua hôm nay, phải sửa miệng.”
Tạ Thanh Nghiên cũng ở bên cạnh ồn ào nói: “Bảo bối ngoan, gọi tiếng mẹ thử xem?”
Đây rốt cuộc là tiệc sinh nhật hay là tiệc đính hôn vậy, tại sao lại phải sửa miệng rồi?
Nhưng thấy vẻ mặt chờ mong của mẹ Tạ, Lăng Vi lại cảm thấy không đành lòng phá tan sự hưng phấn của bà, huống chi này tiếng mẹ này, cô cũng rất tình nguyện gọi, vì thế không hề ngượng ngùng ngọt ngào gọi: “Mẹ”
“Ai ai, thật ngoan.” Mẹ Tạ rất kích động tiến lên ôm Lăng Vi, từ nụ cười tươi trên mặt bà có thể thấy được, bà thích đứa con dâu tương lai này biết bao nhiêu.
Chờ sau khi mẹ Tạ rời đi, Lăng Vi bất đắc dĩ nhìn về phía Tạ Thanh Nghiên, nói: “Có phải diễn hơi qua loa rồi hay không?”
Tạ Thanh Nghiên nhướng mày, mang tâm trạng cười nói: “Có sao? Cốt truyện này không phải đang diễn ra theo trình tự sao, chúng ta yêu đương lâu như vậy rồi, bà đương nhiên sẽ đến thúc giục, rất bình thường.”
Bình thường ở chỗ nào chứ, hoàn toàn không bình thường chút nào được không! Ông chủ Tạ, anh còn có nhớ tới bản hiệp nghị mà mình đã ký ở ven bờ hồ Đại Minh hay không vậy?
Không đợi Lăng Vi vén tay áo lý luận với anh, Tiểu Thanh đã tới đây gõ cửa báo khách khứa đã tới đủ, bà chủ kêu bọn họ đi xuống đón khách.
Tạ Thanh Nghiên sửa sang lại lễ phục một chút, cong khuỷu tay về phía Lăng Vi, diễn vai quý ông ga lăng lịch thiệp, Lăng Vi cười đi qua, rất thục nữ mà đặt tay lên trên đó.
Tiểu Thanh ở bên cạnh nhìn bọn họ, bỗng nhiên cảm thấy hai người không phải muốn đi tiếp khách, mà là sắp bước lên thảm đỏ kết hôn, bây giờ chỉ thiếu một bản nhạc dạo đầu của đám cưới mà thôi!
Lăng Vi nhìn thấy Tiểu Thanh đi theo bên cạnh bọn họ cùng xuống lầu, liền nhỏ giọng bắt chuyện với cô, “Tiểu Thanh, chiếc váy hôm nay của cô không tồi nha.”
Tiểu Thanh bình tĩnh nói: “Là cậu Thanh Hoa tặng đó.”
Lăng Vi rất ngạc nhiên nói: “Phải không, có phải cô định tiếp nhận cậu ấy rồi hay không?”
Tiểu Thanh nhìn Tạ Thanh Nghiên ở bên cạnh một cái, mặt không cảm xúc nói: “Cậu Thanh Hoa nói, nếu hôm nay tôi không làm bạn gái của anh ấy, anh ấy sẽ làm cho nhà tôi phá sản, mỗi năm ba tôi thu vào cũng chỉ có một hai vạn, phá sản rồi sẽ phải uống gió Tây Bắc mất thôi.”
Lăng Vi:……
Tạ Thanh Hoa học hư rồi! Từ từ đã, cái cách uy hiếp phá sản này sao quen quá vậy, Lăng Vi vội vàng quay đầu lại nhìn tổng tài bá đạo ở bên cạnh, “Chủ ý này là anh đưa ra hả!”
Tạ Thanh Nghiên lộ ra vẻ mặt vui mừng, “Cuối cùng nó cũng thông suốt rồi.”
Lăng Vi:……
Tiểu Thanh:……
Loại thông suốt này không có cũng được!!
Đời trước Lăng Vi quen biết không ít nhân vật lớn, nhưng phần lớn đều là ở trong giới giải trí, cho dù không có giao tình thì cũng có thể gọi tên. Bây giờ bị Tạ Thanh Nghiên mang đi chào hỏi với người khác, trong lòng cô có chút ngây ngốc khi bị xoay vòng vòng, bởi vì mấy người này đều là quý nhân, cô cơ bản không quen biết, những người khác nhìn thấy bộ dáng thân mật của cô và Tạ Thanh Nghiên đều sôi nổi tiến lên bắt chuyện lôi kéo làm quen với cô, số lượng quá nhiều, đúng là người trước ngã xuống, người sau tiến lên, nối liền không dứt.
Lúc này hai người cầm champagne trong tay, đang chậm rãi đi từ đại sảnh ra đình hóng mát, ở bên ngoài đình hóng mát đa số đều là người trẻ tuổi, tương đối hoạt bát, Lăng Vi nghĩ tới chuyện sẽ đi đón tiếp mấy người này, sắp không giữ được nụ cười trên mặt.
Tạ Thanh Nghiên ở bên cạnh nhẹ nhàng như không mỉm cười, thấp giọng nhắc nhở cô, “Mỉm cười, tất cả mọi người đều đang nhìn em đó.”
Lăng Vi tiếp tục giữ nụ cười tươi tắn đáng yêu, nhỏ giọng trả lời: “Cười cả một buổi tối, khuôn mặt sắp cứng lại rồi.”
Tạ Thanh Nghiên: “Vậy để nó cứng lại ở trạng thái tốt nhất đi.”
Lăng Vi: “Vậy còn không bằng anh tạo một người máy đưa tới làm bạn gái của anh đi, sẽ giữ sự hoàn mỹ từ đầu tới đuôi luôn!”
Tạ Thanh Nghiên: “Người máy sao có thể ôm thoải mái như em được?”
Lăng Vi: “Trước kia tôi vẫn luôn cảm thấy da mặt của anh làm bằng kính chống đạn, kết quả tôi vẫn sai rồi, thật ra da mặt của anh làm từ đá kim cương!”
Tạ Thanh Nghiên: “Cảm ơn đã khích lệ.”
Trên mặt hai người đều là vẻ ngọt ngào ân ái, khi người ngoài nhìn thấy bọn họ cũng sẽ cho rằng bọn họ đang nhỏ giọng nói lời thân mật âu yếm, ai biết hai người này thật ra đang đấu võ mồm chứ?!
Lăng Vi mang biểu cảm hoàn mỹ, ngầm nghiến răng nghiến lợi, “Anh đều cư xử với con gái như vậy sao?”
Tạ Thanh Nghiên quay đầu lại liếc nhìn cô một cái, “Bảo bối, trong mắt tôi chỉ có một mình em là con gái, mấy người khác đều là người ngoài hành tinh.”
Lăng Vi:……
Hai người đi vào đình hóng mát, một vài người trẻ tuổi nhìn thấy bọn họ, lập tức hoan hô, sôi nổi tiến lên chúc Tạ Thanh Nghiên sinh nhật vui vẻ, đám người Chu Kiến ngày thường chơi bời với Tạ Thanh Nghiên cũng tụ tập ở bên cạnh bể bơi, nhìn thấy bọn họ đi tới, mỗi người đều bắt đầu lấy quà ra, nhưng đối tượng tặng quà lại rất kỳ lạ.
Chu Kiến là người đầu tiên tiến lên, lấy một hộp quà tinh xảo ra đưa đến trước mặt Lăng Vi, “Chị dâu, đây là quà sinh nhật của ông chủ Chu, xin chị nhận lấy.”
Lăng Vi cảm thấy chơi rất vui, nói: “Là sinh nhật anh ấy, sao lại đưa quà cho tôi.”
“Hai người còn phân biệt sao? Đưa quà cho cô, càng khiến cậu ta vui vẻ, cái này gọi là kịch bản.”
Lăng Vi:……
Kịch bản của mấy người thành phố các người thật nhiều!
Nghe anh ta nói như vậy, Lăng Vi cũng hào phóng nhận lấy, cười hỏi anh ta: “Tôi có thể nhìn thử là cái gì không?”
“Ha ha, một chút lòng thành thôi, tôi sợ cô mở ra bọn họ sẽ chê cười tôi.”
Tạ Thanh Nghiên đúng lúc xen mồm nói: “Vậy càng phải mở ra xem.” Nói xong còn duỗi tay giúp Lăng Vi mở cái hộp ra.
Bên trong hộp, ở giữa tấm vải lót màu đen có đặt một cái chìa khóa xe Porsche.
Lăng Vi:……
Chu Kiến cười hì hì nói: “Tôi biết trong nhà Tạ nhà giàu không thiếu xe, nhưng cái này của tôi được khảm bằng thạch anh tự chế, chắc chắn cậu ta không có!”
Tạ Thanh Nghiên cười gật gật đầu, “Làm không tồi, cậu lấy lòng được tôi rồi.” Sau đó lại ôm Lăng Vi nói: “Bảo bối, chúng ta mau cảm ơn ông chủ Chu đi.”
Mặc dù Lăng Vi bị dọa nhảy dựng, nhưng cũng biết trường hợp này hẳn nên nghe theo Tạ Thanh Nghiên, vì thế cũng cười ngọt ngào nói: “Cám ơn ông chủ Chu, hôm nay ông chủ Chu đặc biệt có khí phách!”
Chu Kiến lập tức ngẩng đầu ưỡn ngực, cả người cao thêm một mét.
Ông chủ công ty giải trí Đổng Đông lại tặng bộ châu báu, nghe nói là vừa thu được từ buổi đấu giá, bởi vì Lưu Khánh Niên và Triệu Hải Hoa làm địa ốc, cho nên trực tiếp cùng nhau tặng tòa cao tầng vừa trùng tu, đều là do Tạ Thanh Nghiên làm chủ nhận lấy.
Lúc sau vẫn có vài người muốn tặng quà, lại bị Tạ Thanh Nghiên ngăn cản, qua đây cũng có thể nhìn ra, mặc dù đều là bạn bè, nhưng cũng phân xa gần thân sơ.
Lúc này một cô gái mặc lễ phục màu sắc diễm lệ đi lên trước, ngọt ngào hô lên, “Anh Thanh Nghiên.”
Lăng Vi nghiêng đầu nhìn cô ta, phát hiện cô gái này có hơi quen mắt, nhưng bởi vì có trang điểm cho nên nhất thời cũng không nhớ ra.
Tạ Thanh Nghiên cũng thấy cô gái này đi tới, nụ cười tươi nhạt đi một ít, nói: “Tiểu Cố, em cũng tới à.”
“Anh Thanh Nghiên, sinh nhật vui vẻ.” Vị tên Tiểu Cố này cầm quà trong tay, tiến lên đưa cho anh, “Đây là do tự tay em làm, không phải vật quý trọng gì.”
Tạ Thanh Nghiên nhìn hộp quà trên tay cô ta rồi nói: “Em cũng thấy rồi đó, hôm nay là do chị dâu của em thu quà.”
Tiểu Cố mím môi, còn muốn nói gì đó lại bị Chu Kiến ở bên cạnh kéo lại, nói: “Đưa cho chị dâu cũng vậy thôi.”
Bị anh nói như vậy, Tiểu Cố mới đưa vật trong tay cho Lăng Vi, nhẹ nhàng kêu một tiếng: “Chị dâu.”
Lăng Vi lập tức nhớ ra, đây không phải là cô em họ của Chu Kiến đã từng gặp qua vào lúc thử lễ phục sao, gọi là gì nhỉ, Cố Di Ni!
Người ta không vui vẻ đưa quà cho cô, cô cũng không vui vẻ nhận lấy đâu, vì thế rất khách sáo cười nói: “Đây là quà chuẩn bị cho Thanh Nghiên, tôi cũng không dám nhận.”
Tạ Thanh Nghiên nhẹ nhàng cười, cúi đầu nói với cô: “Không phải đang ghen chứ!”
Lăng Vi liếc mắt nhìn anh, “Anh nói sao cũng được!”
Cuối cùng, phần quà này của Cố Di Ni vẫn bị khéo léo từ chối.
Náo loạn một hồi, lúc hai người bị gọi về phòng cắt bánh kem, Tạ Thanh Nghiên đột nhiên hỏi cô, “Bọn họ đều đã tặng quà, của em đâu?”
Lăng Vi mím môi, bỗng nhiên cảm thấy hai sợi dây đeo của mình hình như có hơi qua loa? “Đợi lát nữa tìm một nơi không có ai mới tặng cho anh.” Miễn cho khỏi mất mặt ở trước mặt mọi người!
Tạ Thanh Nghiên cười nói: “Thần bí vậy à? Vậy tôi càng mong đợi.”
Lúc sau, khi cắt bánh kem, mọi người ồn ào muốn Tạ Thanh Nghiên và Lăng Vi thực hiện một cái hôn nồng nhiệt kiểu Pháp ở trước mặt mọi người, trường hợp này có hơi mất khống chế.
Ông chủ Tạ lộ vẻ cưng chiều ôm lấy Lăng Vi, nói với mọi người: “Sinh nhật năm nay đúng là có một ý nghĩa không tầm thường, bởi vì trong một năm này, tôi gặp được bảo bối tôi yêu nhất.” Nói xong liền ở bên trong tiếng huýt sao và la hét của mọi người, cúi đầu hôn lên môi cô.