Mặc dù mẹ Tạ không có gì đáng ngại, nhưng nếu Tạ Thanh Nghiên và Lăng Vi đã tới, đương nhiên sẽ không vội rời đi, dù sao về nhà cũng phải đau đầu vì bữa tối.
Buổi chiều, người một nhà ngồi ăn bánh uống trà, ra ra vào vào đều là do Tiểu Thanh thu xếp, Tạ Thanh Hoa đau lòng cô ấy, muốn kéo cô ấy qua ngồi, “Em đừng vội, mấy cái này để lão Nghiêm đi thu xếp là được.”
Tiểu Thanh lắc đầu nói: “Em không rảnh, lão Nghiêm xin nghỉ rồi.”
Một đám người nghe xong đều ngây người, lão Nghiêm tới cái nhà này làm quản gia đã mấy chục năm, ngoại trừ lúc sinh bệnh ra, cơ bản sẽ không xin nghỉ, lúc này nghe nói ông ấy xin nghỉ, mẹ Tạ vội vàng hỏi Tiểu Thanh: “Lão Nghiêm cũng sinh bệnh? Nghiêm trọng không?”
Tiểu Thanh lắc đầu, do dự một chút rồi nói: “Lão Nghiêm nói tâm hồn của ông ấy đã bị tổn thương nghiêm trọng, muốn xin nghỉ để giải sầu.”
Mọi người:……
Mẹ Tạ nghi hoặc nói: “Giữa trưa lúc nhìn thấy ông ấy, không phải còn rất tốt hay sao? Sao đột nhiên lại nói bị tổn thương rồi?”
Mọi người đồng loạt phóng ánh mắt về phía Tiểu Thanh, Tiểu Thanh rụt bả vai lại, không biết có nên nói hay không, dù sao cũng chỉ là tin đồn.
“Không sao, em nói ra nghe thử xem.” Tạ Thanh Hoa cổ vũ cô ấy.
Vì thế Tiểu Thanh lập tức nói ra điều mình nghe được cho bọn họ nghe, “Tất cả mọi người đều đang nói, buổi chiều lão Nghiêm tặng quà cho chị A Tuệ, vậy mà lại là một bộ đồ hoa văn hình báo, đáng tiếc kích cỡ không đúng, chị A Tuệ mặc không vừa, kêu ông ấy đi đổi kích cỡ lớn hơn một chút, lão Nghiêm không muốn, còn vội vàng muốn chạy trốn, sau đó ông ấy nói ông ấy muốn nghỉ ngơi mấy ngày.”
Mọi người:……
Tạ Thanh Hoa nói: “Không ngờ một người lạnh lùng như lão Nghiêm mà cũng biết tặng mấy món này.”
Lăng Vi nghe đến đó, bỗng nhiên có loại dự cảm rất xấu.
Tạ Thanh Nghiên buông cái ly xuống, anh là người đầu tiên phản ứng lại kịp, đưa mắt nhìn Lăng Vi: “Cái hộp gấm em mang tới đâu?”
Nghe anh nhắc tới, mẹ Tạ cũng phản ứng lại, ngay sau đó ánh mắt trở nên vi diệu nhìn về phía Lăng Vi, Lăng Vi lập tức đỏ mặt, “Con…… con tưởng là đông trùng hạ thảo nhân sâm hay thuốc bổ linh tinh gì đó, mới kêu lão Nghiêm cầm đi tặng cho A Tuệ.”
Tạ Thanh Hoa và Tiểu Thanh ở bên cạnh nghe vậy không hiểu ra sao, cũng không biết ba người bọn họ đang nói cái gì.
Mẹ Tạ mím môi cười trộm, cũng không có vạch trần món quà này là do Lăng Vi đưa tới, chỉ bình tĩnh nói: “Nếu lão Nghiêm muốn nghỉ phép, cứ để cho ông ấy nghỉ đi, công việc ngày thường của ông ấy cứ để Tiểu Thanh tạm thời đảm nhận là được.”
Tạ Thanh Hoa nghe xong tỏ vẻ không phục, “Sao lại bắt em ấy làm việc? Cô ấy là bạn gái của con!”
Mẹ Tạ khinh thường bĩu môi, “Tiểu Thanh có thừa nhận thân phận của con chưa? Theo đuổi một người cũng không biết, mất mặt! Con phải học hỏi anh con.”
Thầy Thanh Hoa không phục, “Học cái gì? Học anh ấy cả ngày sống ảo ở trên bảng tin sao?”
Ông chủ Tạ sửa lời của anh ấy cho đúng, nói: “Ưu điểm của anh không chỉ có cái này.”
Thầy Thanh Hoa trừng mắt, “Em không có nói cái này là ưu điểm!”
Ông chủ Tạ gật gật đầu, “Cũng đúng, ưu điểm lớn hơn của anh là biết dỗ dành con gái và da mặt dày.”
“Xem ra anh cũng rất biết tự hiểu lấy mình.”
Lăng Vi:……
Uống trà chiều xong, nhóc con nói muốn đi vào sân đá bóng, ngày thường việc chơi cùng nhóc đều là do lão Nghiêm làm, hiện giờ lão Nghiêm ra ngoài giải sầu, vậy công việc này chỉ có thể giao cho Tạ Thanh Hoa.
Lăng Vi vốn muốn xung phong nhận việc đi chơi cùng, không ngờ lại bị Tạ Thanh Nghiên ngăn cản, “Em không rảnh.”
“Em rảnh mà.” Lăng Vi khó hiểu phản bác.
Sau đó lại nghe ba Tạ nói: “A Tuệ sinh bệnh, thân là chủ nhân trong nhà, chúng ta nên đi an ủi một chút.”
Lăng Vi:……
Ngày thường người này gặp A Tuệ không quá mấy lần, lần này lại tốt bụng muốn đi thăm?
Mặc dù Tạ Thanh Hoa cảm thấy đề nghị của anh rất kỳ quái, nhưng vẫn nói: “Được rồi, hai người đi đi, em và Tiểu Thanh chơi với bảo bảo là được.”
Mẹ Tạ để lại một ánh mắt cười như không cười cho bọn xong thì đứng dậy trở về phòng nghỉ ngơi, còn Tạ Thanh Hoa và Tiểu Thanh thì dẫn nhóc con đi vào sân chơi.
Chờ khi khắp nơi không có ai, lúc này Lăng Vi mới nói với Tạ Thanh Nghiên: “Lòng dạ Tư Mã Chiêu(*) của anh người qua đường cũng biết.”
[(*) Lòng dạ Tư Mã Chiêu người người đều rõ là một câu thành ngữ, ý nói âm mưu hoặc dã tâm hoàn toàn lộ rõ, ai ai trong thiên hạ đều biết.]
Tạ Thanh Nghiên cười khẽ, “Ai biết?”
“Mẹ biết!”
“Vừa rồi bà ấy đã làm bộ như không biết.”
Lăng Vi:……
Mạch não của cả nhà này chạy như thế nào vậy!
Cô dứt khoát chơi xấu, nói: “Muốn đi thì tự anh đi đi, em mới không đi theo anh để mất mặt.”
Tạ Thanh Nghiên nghe xong, cũng không khó xử cô, gật đầu, vô cùng dứt khoát xoay người chuẩn bị rời đi, thấy anh sảng khoái như vậy, Lăng Vi vội vàng kêu anh lại, đề phòng hỏi: “Có phải anh đã chuẩn bị sẽ nói với A Tuệ như thế nào rồi hay không.”
“Chỉ nói cái hộp gấm kia là của em, em muốn về.”
Lăng Vi: “Em hoàn toàn không muốn lấy về, là do tự anh muốn lấy về mà thôi!”
Ông chủ Tạ: “Anh lấy về tới còn không phải để mặc lên trên người của em sao?”
Lăng Vi: “Em hoàn toàn không muốn mặc!”
Ông chủ Tạ rất nghiêm túc cao giọng nói, “Đó chính là hoa văn hình báo.”
Lăng Vi trợn trắng mắt: “Cho dù là hoa văn hình hổ cũng không liên quan tới em!!!!”
Ông chủ Tạ suy nghĩ một hồi lại nói: “Lần này chúng ta lấy bộ hoa văn hình báo này về trước, lần sau lại mua hoa văn hình hổ.”
Lăng Vi:……
Tại sao đề tài này càng nói càng xa vậy? Cô có muốn thảo luận với anh sẽ mua hoa văn thế nào sao?
Cuối cùng, vì cố gắng để giữ hình tượng cho mình Lăng Vi vẫn căng da đầu đi cùng ông chủ Tạ đến “An ủi” A Tuệ.
Lúc đi đến ký túc xá của A Tuệ thì A Tuệ đang vừa lau nước mắt, vừa viết kịch bản, sau ót còn cột một sợi vải dài, phía trên dùng bút Marker màu đỏ viết lên hai chữ, Lăng Vi hoài nghi quê quán của A Tuệ là Tứ Xuyên.
Nghe Lăng Vi nói bọn họ tới an ủi mình, lòng bi thương của A Tuệ lại trào ra, oa một tiếng khóc lên, “Cậu Thanh Nghiên, cô Lăng, hai người thật sự quá tốt rồi, lại còn muốn đến thăm tôi, nhưng tôi…… Nhưng tôi…… Mệnh khổ mà! Oa……”
Bộ dạng than thở khóc lóc này cho thấy kỹ thuật diễn vô cùng đúng mực!
Chỉ thấy Tạ Thanh Nghiên cắm hai tay vào túi, bộ dáng thản nhiên tự đắc, Lăng Vi bất đắc dĩ thở dài, tiến lên an ủi bà ấy: “Chị A Tuệ, quá mức thương tâm không có lợi với bệnh tình, chị phải mở lòng một chút.”
A Tuệ rút tờ giấy khăn ra, dùng sức xoa nước mũi, sau đó mới nức nở nói: “Có lẽ cô Lăng cũng đã nghe nói, lão Nghiêm tặng cho tôi một bộ đồ hoa văn hình báo, tấm vải dệt kia thật sự quá mỏng, với thân thể này của tôi chắc chắn mặc không vừa, tôi chỉ kêu ông ấy đi đổi một bộ khác, cũng đâu nói không mặc cho ông ấy xem, kết quả ông ấy lại trở mặt, cô nói dưới bầu trời này sao lại có loại người như vậy chứ! Tôi đúng là mệnh khổ mới đi thích ông ấy!!!”
Lăng Vi:……
Dựa theo ý chị A Tuệ nói, bà ấy cũng đồng ý mặc bộ quần áo này, nhưng quá nhỏ mặc không vừa
.
Nghe đến đó, Lăng Vi nhịn không được lại não bổ một hồi, người có dáng người giống quả cầu như chị A Tuệ, khi mặc vào bộ đồ hoa văn hình báo…
Emmmmmm…… Khó trách lão Nghiêm nói tâm hồn của ông ấy đã chịu tổn thương, cô chỉ nghĩ đến thôi cũng đã cảm thấy bị tổn thương rồi.
“A Tuệ, bộ quần áo kia lão Nghiêm cầm đi rồi sao?” Ông chủ Tạ hỏi bà ấy.
A Tuệ lắc đầu: “Không có, ông ấy chưa từng chạm vào.”
Ông chủ Tạ nói: “Hộp đựng quần áo vẫn còn ở đó, bây giờ chị đặt quần áo vào trong rồi đưa cho tôi, tôi giúp chị đi đổi.”
A Tuệ ngây ra một lúc, “Sao tôi lại không biết xấu hổ như vậy.”
Ông chủ Tạ mặt không đổi sắc nói: “Không sao, lúc trước là lão Nghiêm nhờ tôi mua.”
Lăng Vi:……
Nửa tiếng sau, ông chủ Tạ mang Lăng Vi trở lại căn phòng ở lầu ba của biệt thự, bộ đồ hoa văn hình báo vừa lừa về từ chỗ của A Tuệ đã bị quang minh chính đại bày ra ở trên giường.
Ông chủ Tạ cong khóe miệng lên cười xấu xa: “Là anh giúp em thay? Hay là tự em thay?”
Lăng Vi hấp hối giãy giụa: “Em lựa chọn không thay!”
Ông chủ Tạ: “Ngoan, đừng phản kháng, phản kháng cũng vô dụng!”
Lăng Vi chảy nước mắt ròng ròng: “Ông chủ Lâm này đúng là kỳ quái, tặng quà cho người sao lại tặng cái này chứ!”
“Cái này kêu là gãi đúng chỗ ngứa, không cần xấu hổ!”
“Nha nha nha ~”
Nhưng mà……
Lăng Vi vui sướng khi thấy người gặp họa nói: “Quần áo mặc không được, có vài chỗ đã bị A Tuệ sửa cho rộng hơn, xem ra bà ấy thật sự rất khát khao mặc nó vào.”
Ông chủ Tạ:……