Nhìn ba Tạ múa thoát y, Lăng Vi cảm thấy cả cơ thể của mình đều nhũn ra, chỉ muốn dựa vào trên người anh làm nũng, giống như chỉ có làm như vậy, mới có thể biểu đạt được sự yêu thích của mình đối với anh, người đàn ông khi thì trầm ổn, khi thì hoạt bát, đẹp trai chết người, mị lực vô đối này, là của một mình cô, cô có thể làm nũng với anh, nói đùa cùng anh, cười đùa cùng anh, còn có thể làm chuyện thân mật nhất với anh.
Nghĩ như vậy, Lăng Vi lập tức hạnh phúc đến mức muốn rớt nước mắt, cô có tài đức gì mà lại có thể may mắn gặp được chuyện sống lại thần kỳ như vậy chứ, sau đó càng may mắn gặp được người đàn ông như anh nữa, loại may mắn này đủ để cho cô dùng cả đời để quý trọng.
“Anh đi lấy cháo lên cho em ăn.” Tạ Thanh Nghiên ngồi quỳ ở mép giường nói chuyện với cô, anh mới vừa nhảy xong, toàn thân đều nóng đến chảy mồ hôi, nhưng cũng không vội mặc quần áo vào, chỉ tùy tiện phủ lên trên người một chiếc áo ngủ, nửa người dưới vẫn còn mặc quần thun chưa kịp cởi ra.
Lăng Vi thưởng thức ngón tay của anh, lắc đầu, “Không muốn ăn, chỉ muốn nhìn anh nhảy, nhảy khỏa thân.”
Tạ Thanh Nghiên cười nhìn cô, trong mắt toàn là ý muốn trêu chọc, “Bảo bối, em đổi màu rồi.”
Lăng Vi vô tội chu miệng, “Em đâu phải thằn lằn, sao biết đổi màu chứ.”
Tạ Thanh Nghiên nói: “Đúng vậy, em không phải thằn lằn, cho nên chỉ đổi được thành màu vàng thôi.”
Lăng Vi mím môi, híp mắt cười nói: “Đây gọi là gần đèn thì sáng, gần vàng thì đổi màu!”
Tạ Thanh Nghiên hào phóng thừa nhận, “Không tồi, em sẽ sớm đổi thành đủ loại màu sắc thôi.”
Lăng Vi:……
Nói lung tung cái quái gì đấy!
Cứ nói những câu không dinh dưỡng như vậy cũng cảm thấy rất vui vẻ.
“Anh ơi ~ yêu anh quá!” Lăng Vi kéo dài giọng làm nũng.
Tạ Thanh Nghiên cười khẽ, dùng một tay kéo cô vào trong lòng ngực, “Bớt chọc anh đi.”
Lăng Vi cười: “Nhưng em đã lỡ chọc anh rồi, làm sao bây giờ?”
Tạ Thanh Nghiên nhướng mày, “Muốn làm?”
Lăng Vi hít hít nước mũi, “Em đã thành như vậy rồi, anh xuống miệng được sao?”
“Em có thành thế nào anh cũng xuống miệng được hết.” Tạ Thanh Nghiên nói xong, lập tức chứng minh mức độ đáng tin trong lời nói của mình, cúi đầu xuống muốn hôn môi cô, nhưng anh chưa kịp hôn xuống thì Lăng Vi đã nhịn không được hắt xì một cái thật lớn.
“A —— xi xi!!”
Tạ Thanh Nghiên:……
Tuy rằng có thiên thời địa lợi, nhưng lại không có nhân hòa!
Cuối cùng hai người cũng hết hy vọng mà từ bỏ việc làm chuyện thân mật, Tạ Thanh Nghiên ôm cô thở dài, “Đang ôm bảo bối lớn ở trên tay, nhưng lại không thể ăn vào miệng được, trong lòng ba ba thật khổ sở.”
Lăng Vi lấy khăn giấy lau nước mũi, nói: “Anh nên thấy đủ đi, ngày hôm qua đã bị anh ăn ba tiếng rồi còn gì.”
“Đó là món khai vị, không tính.”
Lăng Vi:……
Anh là dạ dày vương sao? Ăn ba tiếng còn nói là món khai vị cho nên không tính nữa!
Hai người chỉ lo dính với nhau, ngay cả cơm cũng không muốn đi xuống lầu ăn, cuối cùng vẫn kêu A Tuệ mang cháo lên, đó là hai chén cháo xương sườn được nấu đến mềm mại ngon miệng, Tạ Thanh Nghiên cũng ăn cháo cùng cô.
Ăn cháo xong, Tạ Thanh Nghiên bỗng nhiên nhớ tới thù lao múa thoát y của mình, lập tức hỏi cô, “Không phải nói sẽ thưởng cho anh sao? Thưởng đâu?”
Lăng Vi nhìn hộp khăn giấy màu trắng đã bị mình rút gần hết, nói: “Chưa cởi hết quần áo còn dám đòi thưởng?!”
“Bây giờ anh sẽ lập tức cởi sạch, em muốn nhìn không!” Nói về chơi trò lưu manh, ba Tạ còn sợ ai nữa? Vừa nói xong anh đã đứng lên chuẩn bị cởi quần ra.
Lăng Vi đưa một bàn tay ra lấy khăn giấy bịt mũi, một bàn tay khác liên tục đong đưa, “Đừng đừng đừng, cho dù có phúc nhìn cũng không phúc hưởng, em thưởng cho anh là được chứ gì, lấy túi xách tay của em tới đây.”
Lúc này Tạ Thanh Nghiên mới từ bỏ động tác cởi quần, xoay người đi lấy túi xách cho cô.
Sau đó lại thấy Lăng Vi lấy một cái hộp châu báu màu đen từ trong túi ra, logo đơn giản trên hộp tự hào thể hiện giá trị của nó, không đợi cô mở ra, Tạ Thanh Nghiên đã nhướng mày, cười nói: “Muốn cầu hôn anh sao?”
Lăng Vi liếc xéo anh một cái, “Bớt ảo tưởng đi, chưa múa thoát y xong, còn muốn em cầu hôn?”
“Em nghiêm túc sao? Anh có thể múa thoát y cả ngày cho em xem.” Ba Tạ nói.
“Thoát y cả một ngày, vậy không phải sẽ cởi luôn lớp da ở bên ngoài à!” Lăng Vi nói xong, cũng không để ý đến anh nữa, mở cái hộp ra, bên trong chính là hai chiếc vòng cổ nằm im trong hộp, trên mặt dây chuyền của một sợi có khắc ——QY, mặc dù chỉ là hai chữ cái, nhưng tạo hình độc đáo, mặt trên được khảm một viên kim cương nhỏ, vừa nhìn đã biết chính là một thiết kế của nhà thiết kế nổi tiếng, mà một sợi khác, chỉ có một chữ W đơn giản, cũng cực kỳ tinh xảo.
Lăng Vi lấy sợi có chữ W ra, nói: “Trong sinh nhật lần trước của anh, em chỉ tùy tiện bện một sợi dây đeo, sau đó ngẫm lại thật sự quá không có thành ý, anh đẹp trai như vậy, hẳn nên đáng được đeo thứ càng quý hơn mới đúng, cái này là do em nhờ một người bạn là nhà thiết kế người ngoại quốc của chị Lam Nhược làm ra, tuy không tính là quá đắc, nhưng ít nhất cũng khá cao cấp.”
Lúc cô nói chuyện, Tạ Thanh Nghiên trước sau vẫn duy trì nụ cười nhẹ, nhìn cô thật sâu.
“Em đeo giúp anh nha?” Lăng Vi nghiêng đầu hỏi.
Tạ Thanh Nghiên trực tiếp kéo áo ngủ trên người xuống, sau đó đưa cổ ra phía trước, ý bảo cô đeo lên.
Mặt hai người dán vào nhau, hơi thở giao hòa, Lăng Vi duỗi tay ôm lấy cổ anh, rõ ràng là đang đeo vòng cổ cho anh, nhưng trông tư thế lại y như là đang hôn môi vậy.
Chờ Lăng Vi sờ chiếc vòng cổ đã đeo xong, Tạ Thanh Nghiên cũng không thu cổ mình lại, mà duỗi tay ôm lấy eo cô, sau đó hôn thật sâu lên môi cô, cũng không màng cô giãy giụa chống cự, đầu lưỡi nhanh nhạy nhanh chóng chiếm cứ khoang miệng của cô, sau đó cuốn lấy đầu lưỡi của cô, triền miên nhảy múa cùng nhau.
Người đáng yêu như vậy, có yêu như thế nào cũng yêu không đủ
.
Nụ hôn này thiếu chút nữa đã khiến Lăng Vi bị hôn đến hít thở không thông, chờ đến khi mặt cô đỏ lên, anh mới miễn cưỡng buông miệng ra, “Sinh bệnh còn ngọt như vậy.”
Lăng Vi tức muốn hộc máu, “Cái này khẳng định là đã bị lây bệnh rồi!”
“Không sao cả, chúng ta cùng nhau sinh bệnh.” Anh cười nói.
Lăng Vi:……
Có phải bị ngốc hay không, hai người đều sinh bệnh, đến lúc đó ai chiếu cố ai!
Tạ Thanh Nghiên cầm lấy sợi dây chuyền có chữ QY lên giúp cô đeo vào, sau đó vừa lòng thưởng thức một hồi, bỗng nhiên vỗ đùi, “Đã quên chụp ảnh rồi!”
Thứ đáng để khoe như vậy, anh lại không nhớ ra phải chụp ảnh đăng lên bảng tin, đúng là lú lẫn mà.
Lăng Vi dựa mình vào trên vai anh, tư thế giống như uyên ương quấn cổ vào nhau, hai chiếc vòng cổ liền nhau rất gần, cô nói: “Chụp như vậy càng đẹp hơn!”
Tạ Thanh Nghiên cảm thấy có lý, lập tức cầm lấy di động ở đầu giường, vui vẻ chụp hình hai chiếc vòng cổ, sau khi chụp liên tiếp mấy tấm, thì nhanh chóng đăng lên bảng tin.
Bảng tin của ba Tạ:
“Bảo bảo tặng dây chuyền tình nhân, độc nhất vô nhị! Rốt cuộc cũng biết lấy lòng ba ba rồi!”
Hình minh hoạ chính là bức ảnh vừa mới chụp.
Lăng Vi thấy anh hứng thú bừng bừng đăng bảng tin, nhịn không được cũng vui theo.
Lúc này anh vẫn chưa mặc áo trên vào, màu da khỏe mạnh phối hợp với vòng cổ kim cương lóe sáng, trông vô cùng hài hòa, Lăng Vi nhịn không được duỗi tay sờ lên ngực anh một cái, sờ đến Tạ Thanh Nghiên nổi da gà khắp người, anh bắt lấy tay cô, “Cảnh cáo em đừng đùa với lửa.”
Lăng Vi nâng mí mắt lên, ánh mắt mị hoặc, “Đùa đấy thì thế nào?”
“Nếu nhóm lửa lên rồi, cho dù em là con sên (*) anh cũng không tha.”
[Ý ảnh là chỉ có chảy nước mũi giống như con sên tiết dịch nhờn cả người thì ảnh cũng xxx]
Lăng Vi lại giơ tay lên sờ ngực anh, lần này không có làm như lúc nãy, mà là dọc một đường theo cơ ngực của anh đi xuống, sau đó sờ đến cơ bụng rắn chắc, rồi tiếp tục đi xuống……
Mang theo giọng mũi nồng đậm, “Vậy anh còn nhịn cái gì?”
Vừa vận động, Lăng Vi vừa hắt xì: “A xi! A —— xi!”
Tạ Thanh Nghiên hít một hơi, nhịn đến mức đỉnh đầu ứa ra mồ hôi.
Lăng Vi cho rằng mình làm anh mất hứng, không khỏi chán nản xin lỗi, “Xin lỗi, em không nên trêu chọc anh.”
Hầu kết của Tạ Thanh Nghiên trượt lên trượt xuống, khàn giọng nói: “Em có thể tiếp tục hắt xì, anh không ngại, mỗi lần hắt xì, bên trong căng chặt làm anh rất thoải mái.”
Lăng Vi:……
Có thể là do trước đó đã uống thuốc xong lại còn vận động ra quá nhiều mồ hôi, cho nên ngày hôm sau khi tỉnh dậy, Lăng Vi cảm thấy cả người nhẹ nhàng hơn rất nhiều, bệnh trạng cảm mạo cũng nhẹ hơn, không khỏi hoài nghi có phải là cô đã truyền virus cảm mạo qua cho Tạ Thanh Nghiên rồi hay không.
Nhưng khi cô tỉnh lại, Tạ Thanh Nghiên đã không còn ở bên cạnh, chắc là rời giường rồi.
Ngoại trừ lúc ở bên cô không có điểm dừng ra, ngày thường ba Tạ vẫn sinh hoạt rất tự hạn chế, cho dù cả đêm anh làm việc đến cả người đầy mồ hôi, sáng sớm hôm sau anh vẫn có thể rời giường lúc 7 giờ để vận động, bây giờ đang ở nhà, lúc này chắc đang cùng Tạ Thanh Hoa đánh cầu lông.
Lăng Vi cũng không có đi ra ban công xem, mà sau khi rửa mặt xong trực tiếp đi xuống lầu, hôm nay mẹ Tạ không đi đến quảng trường múa, thấy Lăng Vi đi xuống thì cười tủm tỉm chào cô, cũng hỏi tình trạng sức khỏe của cô thế nào.
“Đã tốt hơn rất nhiều, cảm ơn mẹ quan tâm.”
Mẹ Tạ còn nói thêm: “Không có việc gì thì tốt, cái tên nhóc thúi Thanh Nghiên kia thích làm bậy, trước kia khi còn nhỏ thật sự rất lì lợm, cả ngày ức hiếp em trai của nó, không ngờ bây giờ có bạn gái, còn ức hiếp luôn cả bạn gái của mình.”
Lăng Vi nghĩ thầm: Còn không phải sao, đêm qua còn ở trên giường ức hiếp cô đến nổi mất hết sức lực.
“Có phải Thanh Nghiên đang chơi bóng ở bên ngoài hay không?” Cô thuận miệng hỏi một câu, mà người cũng đứng lên đi ra bên ngoài xem.
Mẹ Tạ nói: “Không đâu, sáng sớm đã mang Tử Du đi đá cầu, khi dễ nhóc con gần chết luôn.”
Vừa nghe Tạ Thanh Nghiên đang khi dễ con trai của mình, Lăng Vi không hề do dự, vội vàng đi ra cửa xem, kết quả lại nhìn thấy hai cha con đổ mồ hôi khắp người, hai người đang chuẩn bị trở về phòng tắm rửa.
Nhìn thấy dáng vẻ sinh long hoạt hổ của Tạ Thanh Nghiên, lúc này Lăng Vi mới thở phào nhẹ nhõm, cũng may sức khỏe của anh còn rất tuyệt không bị lây bệnh.
Lúc ăn cơm sáng, Tạ Thanh Nghiên hỏi hai ngày nghỉ phép này cô có sắp xếp gì không, Lăng Vi nhớ lại lịch trình Lý Ý đã xếp cho cô, nói: “Lúc trước vẫn luôn bận quay tiết mục và đóng phim, lúc khai giảng cũng chưa có thời gian thông báo cho giáo viên hướng dẫn, là chị Lý giúp em xin nghỉ, lần này trở về có dư chút thời gian, muốn về trường học xử lý một vài thủ tục.”
“Hôm nay là chủ nhật, trường học có người sao?” Tạ Thanh Nghiên hỏi.
“Trước đó chị Lý tỷ đã hẹn với bên kia rồi, đợi lát nữa cơm nước xong đi qua đó là được.” Lăng Vi trả lời.
“Cần anh đi cùng không?”
“Không cần, chị Lý sẽ đến trường học gặp em.”
“Vậy anh đưa em qua đó.” Tạ Thanh Nghiên kiên trì nói.
Lăng Vi cũng không cự tuyệt nữa.
Ăn cơm sáng xong, Tạ Thanh Nghiên tự mình lái xe đưa cô đến trường học, lúc bọn họ đến, Lý Ý vẫn còn đang kẹt ở trên đường, kêu Lăng Vi đi vào trước chờ một chút.
Sau đó Tạ Thanh Nghiên lại cùng cô đi vào trong khuôn viên trường học, bởi vì là cuối tuần, cho nên trường học rất ít người, hai người cũng không kiêng kỵ, từ khi xuống xe vẫn luôn tay trong tay.
Kết quả đầu đề giải trí trưa hôm đó, Lăng Vi đã bị tuôn ra tin tức có quen bạn trai, bài viết có đăng kèm một tấm hình chụp rõ ràng, khiến người ta muốn phủ nhận cũng không tìm được cớ……