Khói Hoa Lãnh Cung

Chương 23: 23: Kính Du Mộng Dẫn Lối Cạp Nong Gieo Mầm Ác 2




Đêm trên thuyền rồng cực kỳ yên tĩnh, phảng phất như hơi nước từ dưới lòng sông lớn cong mình uốn lượn, đè nặng lên người đang ngủ mê.



Trong khoang thuyền lớn Thẩm Huyền Quân đang ngủ trong nhung lụa, ánh lồng đèn nhỏ trên án không chiếu đến y.



Nhưng đôi mày của Thẩm Huyền Quân vẫn níu thật chặt, không ngủ ngon.

Tưởng Hoàng nghe thấy động tĩnh liền thức giấc, bóng hắn phủ lên người Thẩm Huyền Quân tạo ra một cảm giác trầm nặng, đè nén.



Hơi thở của y yếu ớt làm lòng hắn gợn sóng, hắn nắm bàn tay của y, nó đang lạnh như băng khiến người ta sốt sắng đau lòng.



Tưởng Hoàng xót xa vỗ về an ủi cho y mau xua ác mộng, nhanh chóng chìm vào giấc ngủ sâu.

Tưởng Hoàng cười thê lương, nằm ở cạnh nhau nhưng y luôn gặp phải sợ hãi, đồng sàng dị mộng.



Trong cơn ác mộng đáng sợ đó y luôn nhìn thấy hắn, người mang đến vô vàn đau khổ, ngày đêm nhe nanh múa vuốt cắn cổ y hành hạ không thôi.



Hắn bám riết từ hiện thực đến cả trong cơn mê đầy mệt mỏi, y vẫn không thoát khỏi sự độc ác tàn nhẫn mà hắn gieo rắc.



Ánh mắt hắn nhìn người đang ôm trong lòng như muốn xuyên thấu, phải làm sao mới bảo vệ y chu toàn?

Nhiều năm oán hận chất chồng, tình ý hận ý không thể nào nói hết.



Ngày tháng ở cạnh nhau với y là một trận hồ đồ cực điểm, nhìn lại những khoảnh khắc ấy chỉ thấy người đang lăn qua lăn lại trên gai nhọn, ai cũng khóc than cho chính mình.



Cả hắn cũng nhiều lần thấy kinh hoảng khi nhớ về, lúc họ còn đang rất tươi đẹp, dựa dẫm vào nhau.



Hắn mang lòng riêng chưa từng thật sự cảm nhận được hạnh phúc mình đang có, nâng niu những gì đang sở hữu.

Giờ hắn như đi trên băng mỏng, tình cảm của họ như ngọn nến trước gió, chỉ một cơn gió đã có thể dập tắt, sợ ngày bại lộ lại phải nhìn thấy ánh mắt oán hận.



Họ đã từng có một mối duyên trời sinh kéo dài, hắn cũng từng tự dằn vặt bản thân rằng thứ tốt đẹp trên thế gian này không bao giờ thuộc về hắn.



Vừa muốn gặp lại, vừa mâu thuẫn nghĩ sau khi gặp lại sẽ làm gì? Nhìn thấy hắn trở thành một kẻ đáng thất vọng, méo mó đầy hận ý trả thù, hắn sợ chút lòng yêu mến của người ta dành cho mình cũng mất đi.



Vô số lần trong cơn nhớ nhung nghĩ đến, cũng vô số lần tự mình dập tắt khát vọng gặp lại.

Ai biết trong cơn u mê ấy hắn đã nhận nhầm một mối lương duyên, hắn luôn sai, trong cuộc đời đầy sóng dữ hắn toàn đưa ra quyết định sai lầm.



Cái giá phải trả quá lớn, hắn dùng cả đời cũng không bù đắp nổi.

Tưởng Hoàng hôn trán y thì thầm: "Đừng sợ, đừng sợ..."

Bất chợt Thẩm Huyền Quân rên rỉ phát ra tiếng nói mớ: "Thương Hải...!Thương Hải..." Y co quắp đầy sợ hãi, tiếng kêu ngày càng đau đớn thống khổ.



Trán y ướt đẫm mồ hôi, ớn lạnh từng cơn giày vò.

Hắn từng nghe Thẩm Huyền Quân nhắc đến cái tên này, xưa nay y luôn dễ mơ thấy ác mộng, cũng có lúc gọi tên hắn, Vô Diện.





Nhưng khi nghe hai chữ Thương Hải phát ra từ miệng y.



Hắn vẫn thấy vô cùng kỳ dị, tựa như bất ngờ bị phun một ngụm nọc độc lạnh thấu tim gan.



Tim hắn bị vô số tơ vò quấn quanh, không dám để y tiếp tục hoảng hốt, ôm vai lay người dậy: "Ca ca...!ca ca..."

Thẩm Huyền Quân tỉnh dậy, nghi hoặc dụi mắt: "Sao thế?"

"Ca ca lại mơ thấy ác mộng sao?"

Thẩm Huyền Quân lục lại trí nhớ, hình ảnh trong đầu đều là mảnh vụn khó gắn hàn, có vài chuyện y không dám nói nuốt hết ma chướng vào bụng.



Qua ánh nến nhìn thấy ánh mắt thâm tình của đệ ấy, cuống tim y run rẩy: "Không có đâu...!ta chẳng mơ thấy gì cả." Y nghiêng người dựa vào hắn: "Làm ồn đệ sao?"

Tưởng Hoàng lắc đầu ôm lấy y bao lại: "Khó chịu ở đâu nói ta biết nhé."

Thẩm Huyền Quân gối đầu trên cánh tay hắn, bàn tay đan lấy nhau.



Cái ấm áp an tâm ngày xưa đã trôi đi đâu mất, y cảm thấy thật lạnh, lạnh từ trong tim phổi phát ra.





Rất nhanh bị cơn mệt mỏi kéo lại giấc ngủ, hoang mang trong cơn mê.

...

Trong cơn mơ y nhìn thấy rất nhiều thứ, tựa như là mảng màu quá khứ, đôi lúc lại hoang mang như chuyện từ kiếp trước vọng về.

Như là có tuyết hồng đang rơi...

Mưa máu rơi xuống hồ tạo nên một vòng biến động nho nhỏ, rồi biến mất không chút dấu vết.

Y hồi mộng về trước ngày thành thân của họ, vẫn là khoảng thời gian lơ lửng chẳng rõ phương hướng ấy...

Thẩm Huyền Quân cảm thấy không thoải mái, trở người ngồi dậy.



Con ngươi của y như mực hơi co lại, hai ngày nữa họ thành thân rồi, đáng lẽ phải thấy lòng hân hoan vui mừng mới đúng.

Nhưng Thẩm Huyền Quân không phút nào thấy thanh thản, xương trong người như không hoàn chỉnh, động chỗ nào cũng thấy không ổn.



Thẩm Huyền Quân mặc quần áo gọn gàng, định ra ngoài dạo thì có người mang sính lễ tới.



Nửa tháng trước đã mang đến mấy rương, nay lại mang đến mấy món đồ tinh xảo đẹp đẽ...

Y chọn ra mấy món đồ nho nhỏ cho người khiêng sính lễ, họ vui mừng cảm tạ rồi kéo nhau đi uống trà rượu.

Thẩm Huyền Quân sắp xếp lại đồ vật một lát, lại xoa chiếc vòng trên cổ tay.




Chiếc vòng này là một cặp, đều có thi chú, trước đó chiếc trận xảy ra y làm hỏng mất một cái.



Hắn liền tặng y một cái khác, Thẩm Huyền Quân tâm tâm niệm niệm sẽ bảo quản cẩn thận, không làm chúng hư hại nữa.



Không biết y xoa như thế, hắn có cảm nhận được không? Gần đây chắc hắn chuẩn bị lễ thành thân bận rộn lắm, không thấy chạy đến đây thăm y nữa.



Mấy ngày trước y có lén đến đó xem, thấy rèm đỏ pháo hồng treo đầy.





Cửa son tường trắng sơn sửa mới tinh, nhìn qua thấy sáng sủa mát lành, lòng y rạo rực.

Tình ý nhiều năm được thành toàn, Thẩm Huyền Quân nằm mơ cũng thấy hạnh phúc.



Khóe miệng vừa nhếch lên một trận gió thổi qua làm người y lạnh buốt, hơi ôm ngực áo, lòng mờ mịt.



Y ngước mặt nhìn lên trời cố gắng hít thở một chút, nhưng càng cố bình tâm lòng lại thêm hoảng hốt, trái tim nhảy dựng như thể lao ra khỏi ngực.



Thẩm Huyền Quân nắm chặt tay mình đóng rương lại, cầm lấy áo lông hắn tặng khoác lên người.

Thẩm Huyền Quân quấn áo lông kín người, mắt nhìn về phía hai chậu hoa sen sắp tàn.



Mùa thu đã đến, đỗ quyên cũng nở rồi...!hoa sen cũng đã đến lúc hết mùa.



Bỗng nhớ năm đó hắn vất vả trồng sen Khổng Tước, thất bại vô số lần đều giấu y, đến khi hoa nở bung xòe rực rỡ nhất mới cùng y tận hưởng.



Y cuộn người lại, tự mình an ủi mọi khổ đau đều đã qua, giờ chỉ ngồi chờ đợi niềm vui sắp đến, không cần phải lo lắng, không cần, không cần...

Phía trước có ánh sáng tươi đẹp mà y theo đuổi, giống như người ta đồn đãi y bị hoàng thượng vứt bỏ, thua trận xong thành một tên phế nhân, lại đẹp như vậy...!không biết lúc lang thang thất chí đã bị bao người làm cho dơ bẩn.



Tưởng tướng quân không ngại dơ, bằng lòng đón y về, không biết là ngu dốt thật hay đã bị bỏ bùa mê dị thuật! Thế nhưng hắn vẫn chưa từng bận tâm những việc đó, đối với y vẫn nâng niu trên tay.



Cả đời này chỉ cần tìm một người toàn tâm toàn ý ở cạnh mình, yêu thương mình là được.

Thẩm Huyền Quân xót xa vì hắn bị người đời đàm tiếu, cũng tự mình xấu hổ.



Hắn đã có địa vị chỗ đứng, tương lai rộng mở, còn y chật vật không yên giữa dòng đời, nghèo túng để mặc người chà đạp.

Nhưng sau tất cả, họ đều một lòng chờ đợi ngày vui sắp tới...!Thẩm Huyền Quân cảm thấy như mình vừa uống một chén thuốc đắng, vừa nuốt vào đã nhăn mặt nhưng ngay sau đó cảm nhận được vị ngọt, mãn nguyện mỉm cười.

Nhưng mỗi lần gần như chạm vào sắc màu ngọt ngào ấy, một giọng nói xa xăm lại vang lên, chất vấn y: "Có thật ngươi đang vui vẻ hạnh phúc không?"

Thẩm Huyền Quân tỉnh dậy mồ hôi nhễ nhại, trời đã trưa nắng chiếu qua khung cửa sổ, rơi trên bàn trà.



Y nhìn thấy trên đó có mấy món ăn đặt trên lò đồng giữ ấm, chén trà uống dở dang.



Có lẽ hắn đang ngồi uống trà thì bị ai gọi đi chưa kịp dọn dẹp xung quanh.

Y thấy ngực hơi nhói, xoa hồi lâu.



Đến khi rèm trúc được kéo lên, Tưởng Hoàng trở về bước chân khá nặng nề, liền nói: "Sắc mặt của đệ còn kém hơn ta?"

Tưởng Hoàng thu lại tâm trạng, nói: "Thuyền vừa cập bến ta đưa ca ca đi dạo nhé."

Thẩm Huyền Quân gật gù, lúc mặc quần áo mới liền hỏi hắn: "Đệ từng nghe qua Kính Du Mộng chưa?"

Ngón tay Tưởng Hoàng khẽ động...

***

Tưởng Hoàng nhận lời Thẩm Huyền Quân, trời chập tối đã đốt hương xâm nhập vào mộng của y.





Xem thử xảy ra chuyện gì khiến y luôn phải chịu nó đeo bám, ám ảnh đến hồn bay phách lạc.



Vốn hắn có một chiếc gương Thủy Kính có thể nhìn lại quá khứ, kí ức của họ.



Y muốn xem những chuyện đã xảy ra không khó, nhưng hắn sao có thể để y nhìn thấy việc dơ bẩn tàn ác mà hắn đã làm?

Đáng ngại hơn, tần suất y gặp dị mộng ngày càng nhiều, lòng hắn nghi hoặc, lúc tờ mờ sáng đã dùng bùa chú dò thử...

Không ngờ là bị người ta dùng tà thuật tiêm nhiễm ác mộng! Điều này nghiêm trọng hơn dự đoán của hắn, cảnh tượng trong mộng không biết bị kẻ đó nhào nặn, biến hóa tới mức nào?

Hắn muốn bày trận xâm nhập vào giấc mộng của y xem vấn đề phát sinh từ đâu.



Trước kia Tuỳ Ngọc tặng cho hắn ngoài Thủy Kính ra còn có một chiếc đàn Ảo Mộng trong suốt như băng, dạy hắn tâm pháp sử dụng.

Người đã mất nhưng những điểm tốt đẹp của nàng ta vẫn còn.

Hắn để Phương Dao canh trận, dặn dò kỹ lưỡng mọi thứ rồi chui vào trong mộng của y.

Khi Tưởng Hoàng mở mắt chỉ thấy phía trước tối đen như mực, xa xa có đốm sáng như ánh sao.



Đến khi ánh sao kia bị xé rách, bóng đêm lùi dần, giang sơn gấm vóc hiện ra vùn vụt qua đáy mắt.



Khi định thần lại phát hiện mình đang ở trên ngọn đồi, trước cây lê trong góc sân nhỏ nhìn về phía nhà tranh.

Hắn nhìn trước cửa treo mấy chiếc lồng đèn đỏ, rèm lụa kết hoa.



Tim hắn đập mạnh một cái, sợ vô cùng.

Đây là thời khắc trước khi họ thành thân, đã lường trước sẽ nhìn thấy vết tích tàn độc của mình trong mộng.




Vậy mà khi chính mắt thấy cảnh tượng này hắn vẫn thấy hư không lạnh lẽo, người bị đâm thủng đến méo mó không rõ hình hài.



Hắn đau không thể kêu gào cho ai thấu, chỉ tự mình cắn nuốt gặm nhấm đau thương.

Phủ đệ bày thịnh yến, ánh sáng ban mai chiếu xuống mái ngói xanh đẹp đẽ khôn xiết.



Quan khách lần lược đến đông đủ, ai nấy cũng mang gương mặt xuân xanh phơi phới.



Gia đinh trong phủ tiếp đón quan khách niềm nở, mắt liếc thì đoàn múa lân đang hăng hái biểu diễn trước sảnh, lại sờ hầu bao bên eo.



Hôm nay tướng quân cực kỳ vui vẻ, liên tục thưởng cho người trong phủ, đoàn múa hắn tìm về làm việc quá tốt, lát nữa có thưởng hắn lại thêm một mớ tiền.

Nghĩ thôi đã cười tít mắt...

Trong lúc này, Thẩm Huyền Quân đang chờ trong căn nhà nhỏ trên đồi, ngắm nhìn một chiếc đèn lồng làm thủ công cực kỳ đẹp, bên cạnh hoa nở trăng tròn, đèn chưa thắp.



Thẩm Huyền Quân nhấc bút viết tên hắn lên.



Đến lúc động phòng để hắn viết tên y, thắp xuyên suốt đêm thâu...

Tưởng Hoàng bước vào trong nhà, trong mộng hắn không có nhân dạng, không có bóng, ngồi xuống cạnh giường cùng y.



Hắn nhìn chiếc lồng đèn kia, cả nét chữ còn chưa khô mực, lòng quặn lên thê thiết.


Thẩm Huyền Quân hài lòng vuốt xuôi quần áo trên người, đây không phải hỷ phục mà y đã chọn, hoa văn cũng không giống, không được mới lắm.



Nhưng là món đồ trước khi ra trận đã may, có nhiều kỷ niệm...!lần đó cứ ngỡ không thể nên duyên, quần áo cũng bỏ vào xó.



Rồi khi tình nồng ý thắm, rũ bỏ chuyện cũ, y và hắn đã chọn hỷ phục mới! Hôn lễ bận rộn, gia đinh trong phủ mang đến quần áo hơi thiếu, y bỗng có hứng mang bộ này ra mặc.



Tưởng Hoàng muốn chạm vào y, nhưng chỉ xuyên qua khoảng không.



Cảm giác này hắn vẫn luôn trải qua nhưng không thể nào chịu đựng được, càng không cam tâm bản thân chẳng đấu nổi mệnh trời.



Đi đến bước đường này, hắn đem hết tất cả tội lỗi ném đi hết, vứt đi hết, cứ thế tìm cách trút hết ra khỏi hắn, cứ như hắn chẳng có liên quan, toàn thân sạch sẽ đến cạnh y.



Đến khi nhận ra bản thân đã trượt dài trong tội ác tàn nhẫn, bị cuốn vào vòng xoáy vạn kiếp bất phục, vĩnh viễn không có tư cách chạm vào y nữa.



Hắn chỉ có thể ngày đêm hối hận mà thôi.

Thẩm Huyền Quân cười ngọt ngào chờ đợi, tay vuốt ve tên hắn trên chiếc lồng đèn kia, niềm mong mỏi của y đều ở đây.

Hắn nhìn Thẩm Huyền Quân chìm đắm trong hạnh phúc không hề biết rằng ác mộng của mình sắp đến, bóng ác đeo bám y ngày đêm nay đã trở thành dị mộng của hắn, ép chặt đến nghiền nát tâm can.



Chỉ nghĩ thôi hắn đã không thể nào thở nổi, co quắp...

Nhưng đợi qua giờ lành vẫn không ai đến đón, Thẩm Huyền Quân khó chịu vẫn kiên nhẫn chờ đến hoàng hôn, dần dần chuyển sang bất an.



Hay là hoàng thượng làm khó dễ hắn?

Thẩm Huyền Quân bị ý nghĩ này dọa sợ, thần hồn điên đảo, Thẩm Huyền Quân không chịu nổi ôm chiếc lồng đèn trong ngực chạy đi tìm hắn.



Đi từ hoàng hôn đến trời tối, tiết trời lạnh lẽo tịch liêu, quạ trên cành cây vỗ cánh làm trời đất thêm phần thê lương.



Y cầm chắc cán trúc đèn lồng trong tay, hốc mắt tự dưng đỏ lên...

Xa xa đã thấy đèn đỏ treo cao, lễ nhạc vẫn còn huyên náo.

Nền trời phát sáng, trong tiếng chúc mừng kèn nhạc nhộn nhịp, pháo hoa bắn đầy trời.

Thẩm Huyền Quân chạy đến nơi người đã đầy bùn đất, trên đường lòng tâm trạng của y phấp phỏng, trượt ngã không ít lần.



Một chân bị thương đi đứng khập khiễng, trong vô cùng nhếch nhác.

Nhìn thấy tướng phủ vẫn đang yến tiệc linh đình, Thẩm Huyền Quân tay chân bỗng ướt mồ hôi.



Quan khách thấy y đi vào, mặt đầy biến hóa, lúc sửng sốt lúc hoài nghi.



Thẩm Huyền Quân thấy ánh mắt của họ chồng lên người mình, hệt như mũi tên đâm xuyên qua, y lảo đảo bước không vững, trong mắt chỉ có vô số bóng người chao nghiêng.

Hình như ai đó đang cười, mà cũng dường như có người đang khóc, gào thét không tin.



Thẩm Huyền Quân chợt nhận ra cái gọi là tình yêu mà hắn dành cho y ấy đều là viển vông.



Vướng mắt thù hận của hai người, một vở kịch lừa dối đầy bi thương xuyên suốt, hắn giẫm lên y từng bước thực hiện mưu tính.



Một ánh mắt, một nụ cười, không phải dành cho y, nói gì đến rung động.

Người đưa mình từ trong cô độc thoát ra ngoài, tiếp cho mình thêm dũng cảm, người mà mình muốn nương tựa khi mệt mỏi, che chắn cho mình khỏi mưa bão.



Bỗng chốc tất cả đều tan vỡ trước hiện thực khốc liệt, hệt như pháo hoa rực rỡ lóa mắt nhưng nhanh chóng lụi tàn trong đêm.



Đáng sợ hơn khi pháo hoa bắn lên chỉ có một mình y mê mệt nhìn theo, cũng chỉ có một mình y thấy nó lộng lẫy mà ao ước tìm lại.

Hắn là khắc tinh của y, là người y phải dùng cả đời để quên.

Y bị điên rồi, bị điên thật rồi!.