Khói Hoa Lãnh Cung

Quyển 4 - Chương 1: Tháng Ngày Nồng Say (1)




Tưởng Hoàng giúp Thẩm Huyền Quân thay y phục, dùng khăn ấm lau những vết than tro lấm lem trên mặt. Quấn y trong áo choàng ấm áp của mình, dỗ dành: "Không sao, không sao rồi."

Tiểu Tây còn chưa hết kinh hoàng, nghe hắn nói 'chuyện này là do sơ ý làm ngã nến mới phát hoả.' Bảo nàng không được nói lung tung, Tiểu Tây chỉ đành bịt miệng gật đầu liên tục. Nhìn vào trong nội điện đang cháy rực chưa tắt, rèm sa che nắng chắn gió ngày càng bén lửa.

Nước tạt vào không ngớt, tro than ngấm nước chảy ra vô cùng nham nhở. Công tử nhất định sợ đến ngẩn ngơ, nằm yên thất thần không nói một lời. Cũng may trên người không có vết bỏng nào nghiêm trọng.

Sắc mặt Tưởng Hoàng biến hóa liên tục, ôm người về tẩm điện của mình, thuốc thang chữa trị.

Không khí mùa thu rất trong lành, sau chuyện hỏa hoạn đêm qua hậu cung vô cùng náo loạn. Người người quan tâm hoàng thượng có xảy ra chuyện gì không, có người lại nguyền rủa sao Thẩm Huyền Quân không chết trong biển lửa luôn.

Hoàng hậu ngồi trên ghế phượng lúc phi tần thỉnh an nhắc đến mấy câu. Dặn dò cung nhân hầm canh bồi bổ cho hoàng thượng, lại ban thưởng cho cung nhân ra sức dập lửa.

"Thật thông minh tìm mọi cách để hoàng thượng quan tâm tới mình."

Hoàng hậu ôn hòa: "Sao muội lại nói vậy."

"Lần trước hoàng thượng lạnh nhạt thì bệnh, lần này cả cung cũng cháy luôn rồi." Nàng ta cười dài môi đỏ như hoa lăng tiêu nở rộ, cảm khái: "Hỏi sao hoàng thượng cứ thích y, giả vờ đáng thương yếu đuối thật là tài. Gần đây hoàng thượng dành thời gian tìm phương thuốc cho y, làm gì quan tâm đến chúng ta."

Hoàng hậu cũng không nói nhiều, sai cung nhân dâng trà lên mới khuyên: "Chuyện này muội chỉ được nói ở chỗ ta thôi. Trong cung đang rộ lên lời đồn Thẩm công tử đốt cung, là do hoàng thượng dung túng bao che không tiết lộ ra ngoài. Những lời này của muội truyền ra chỉ chuốc thêm rắc rối mà thôi. Y có làm ra chuyện gì cũng không quan trọng, cái khó là danh tiếng của hoàng thượng không thể bị hủy hoại, người không phải hôn quân."

Phi tần vâng vâng dạ dạ, trong lòng càng thêm oán hận.



***

Hôm ấy trời khá đẹp, gió sớm thổi vào trong điện những làn hương thơm ngát. Tiểu Tây nói muốn hái ít hoa quế về làm bánh, Thẩm Huyền Quân liền thấy trong đầu có chút mờ ảo. Trong làn sương sớm như có người đi đến cạnh y, mang theo qua quả còn tươi rói, mọng nước. Trái tim của y liền trở nên mềm mại, mỉm cười: "Ta đi cùng ngươi."

Họ xách làn trúc nhỏ đi hái hoa quế, khu vườn tươi đẹp vô cùng. Mọi thứ như trở lại nơi đỉnh Tiểu Nguyệt, dù cảnh sắc không giống nhưng xúc cảm rộn ràng vẫn trọn vẹn như xưa.

Tiểu Tây cứ một lát lại nhìn tới y: "Gần đây người cứ đau đầu không khỏe, hoa quế này nô tỳ tự mình hái được, người có mệt thì vào mái đình nghỉ một lát đi ạ."

Đúng là kí ức của y gần đây vô cùng hỗn độn, có nhiều chuyện đều đã quên sạch. Trong lòng Thẩm Huyền Quân vô cùng lo sợ, kí ức cứ dừng ở trận chiến năm đó, hao tốn thần lực. Thần tiên căn gần như bị phế hết, điều dưỡng mãi không khá lên được. Tưởng Hoàng nói với y, sau trận chiến đó thì kí ức ngày càng mất đi, có thời gian còn hôn mê không tỉnh.

Thẩm Huyền Quân thấy tiếc nuối kí ức kia, nhưng nghĩ lại vẫn còn có đệ ấy bên cạnh an ủi ngày tháng qua. Đệ ấy vẫn đối với y rất dịu dàng, tận sâu trong tâm vẫn vô cùng cảm kích ân cần, cảm thấy mình đúng là không nhìn nhầm người.

"Không sao, hái về làm mật hoa quế cho đệ ấy uống."

Tiểu Tây âm thầm thở phào, tuy công tử hoảng sợ quá độ mất đi trí nhớ. Nhưng cũng nhờ đó mà với hoàng thượng đã khăng khít hơn xưa.

"Hoàng thượng nói hôm nay bãi triều sớm cùng người đi dạo, vậy chúng ta phải hái nhanh thôi."

Lúc vừa về, Tưởng Hoàng từ bên trong bước ra, nhìn thấy y mới nở nụ cười tươi rói: "Ca ca, vẫn còn chưa khỏe sao lại đi ra ngoài."

"Ta chỉ đi ra ngoài dạo một chút thôi có gì đâu mà mệt nhọc."

Tưởng Hoàng cười cười nắm tay y dịu dàng hôn nhẹ, hơi thở gần biết mấy. Vẫn là hương lê thanh khiết quấn quýt, không hiểu sao ngửi một lúc y lại thấy choáng váng.

Hắn vẫn chưa phát hiện dắt tay Thẩm Huyền Quân chậm rãi cất bước ra ngoài, ở trong vườn mẫu đơn đã tàn hết. Chỉ có mấy bông hoa mùa thu nở rộ, hải đường thơm ngát. Y cười: "Nơi này rất giống một nơi ta từng đi qua."

"Ta biết, vì ca ca thích mới dựng nên."

Thẩm Huyền Quân nghe thế thì hơi bất ngờ, không nhớ rõ mình đã nói với hắn từ khi nào. Đưa mắt nhìn cảnh sắc tươi mát, giữa hồ nước trong veo cá chép đang bơi thành đàn, lũ công đang xòe cánh bên những bụi hoa. Thấy người đến liền ngẩng cao đầu, vểnh đuôi rời đi. Lầu cao gác ngọc, đẹp đẽ tinh xảo, tốn nhiều tâm tư. Y không lên tiếng, dựa nhẹ vai hắn.

Thẩm Huyền Quân đã nhiều lần hỏi hắn chuyện đã qua, nhưng hắn chỉ trả lời qua loa. Nhất là chuyện vì sao đăng cơ, hắn ấp ung mãi, bảo chuyện rất dài không thể nói hết. Mượn cớ sẽ sức khỏe của y không tốt, tạm thời không nên nhắc tới. Y biết hắn không muốn nói, cũng chẳng ép hắn, mọi chuyện quá khứ đều vụn vặt. Duy chỉ người bên cạnh vẫn là hắn, y không dám mong đợi quá nhiều.



Điều làm y vui nhất khi tỉnh lại chính là Nguyên Dương, không ngờ họ đã có một đứa con. Đó là kết tinh tình yêu của họ, là mong ước y chờ đợi bấy lâu.

"Tưởng Hoàng."

Hắn nghiêng đầu sắc mặt có chút tái nhợt đi, đúng, từ khi y tỉnh luôn thấy hắn có đôi lúc thất thần. Không biết nghĩ gì mà sắc mặt tái xanh. Y lo lắng cậy hỏi mấy lần, hắn nói do triều chính bận rộn. Hắn đã nói vậy y cũng không cậy hỏi tiếp... lúc này thấy hắn mệt mỏi, nhớ là hắn mới bãi triều xong đã chạy đến tìm y.

"Không có gì ta thấy hơi đói muốn về cung."

Tưởng Hoàng xoa gò má y: "Về thôi."

Hắn che giấu lo sợ trong lòng, nếu một ngày y nhớ lại e là họ không thể cùng nhau ôm ấp nói chuyện. Khi xông pha ra biên thùy tìm người, đã tự hứa với lòng sẽ không bao giờ lừa gạt y nữa. Vậy mà, hắn vẫn sa vào vòng lặp này, lựa chọn lừa gạt y.

Một lời nói dối thốt ra, phải dùng mười lời nói dối khác bù đắp.

Về đến cung, Tiểu Tây đã dọn đồ ăn lên. Thẩm Huyền Quân chạy đến bên nồi canh đang sôi lăn tăn, thích thú: "Thơm quá."

Trước khi đi Tưởng Hoàng thức sớm chuẩn bị nguyên liệu sẵn, Thẩm Huyền Quân có vài suy đoán liền nâng chén uống một ngụm. Miệng lưỡi bỗng thấy hơi nhạt nhẽo, mùi vị canh vẫn như xưa nhưng y vẫn thấy thiếu thiếu gì đó, không thể nói rõ.

"Ca ca, ca ca, sao thế canh nguội rồi à?"

"À không lâu quá không uống lại thấy hơi bồi hồi."

"Chúng ta còn nhiều thời gian mà, ta sẽ nấu cho ca ca ăn đến khi tròn xoe như quả bóng mới thôi."

Thẩm Huyền Quân với câu này thấy hơi hoang mang, y vẫn luôn cảm thấy trống rỗng như thế. Khoảng ký ức bị mất kia làm y thấy như mất đi một phần máu thịt, thường xuyên râm ran đau đớn. Sợ hắn thấy mình thất thần sẽ đau lòng, y cười nói lơi một câu: "Từ khi tỉnh lại cứ thấy đói suốt, lúc nào cũng nhớ đồ ăn của đệ."

Nụ cười của hắn hơi đông cứng. Hơn ai hết hắn biết tạo sao y lại hay đói, đến giờ vẫn chưa nghĩ ra cách triệt tiêu hết chất độc trong người.

Thấy hắn lặng đi, Thẩm Huyền Quân thầm mắng mình ngốc, biết đệ ấy đau lòng mà cứ nhắc chuyện mới tỉnh lại mãi. Y nhanh tay gắp một miếng cá trắng nõn đẫm nước sốt kề môi hắn: "Cá ngon lắm đệ ăn một miếng đi."

Hắn lấy lại tinh thần ghé môi ăn, không sao cả, cứ tiếp tục cho y uống thuốc Lãng Quên. Họ vẫn có thể bắt đầu lại hạnh phúc như xưa.



***

Tưởng Hoàng nói hôm nay bận chính sự về muộn, bảo Thẩm Huyền Quân ngủ sớm không cần chờ. Nhưng y thấy hơi đau đầu ngủ mãi không được. Đành khoác áo lông đi ra ngoài dạo, đến giờ y vẫn chưa ra khỏi khu vườn Ý Ánh. Tiểu Tây cứ nói y bệnh, không nên đi xa...

Cứ ăn đồ bổ uống thuốc đắng, còn bị quản chặt không đi xa. Thẩm Huyền Quân vô cùng buồn chán, rón rén xuống giường.

Lúc này cô nàng đã ngủ gật.

Y cầm theo lò sưởi nhỏ cùng lồng đèn định đi ngắm cá bên hồ. Buổi tối có treo đèn, tìm từng con cá hồng bơi dưới nước cũng rất thú vị. Đang ngắm cá bỗng có tiếng thét thê lương xé tan đêm dài, y giật mình suýt đánh rơi lò sưởi.

Bên kia hồ nước có người đang hoảng loạn vùng vẫy, cung nhân kêu la vớt nàng ta lên bờ. Thẩm Huyền Quân theo bản năng lui một bước sợ hãi... như chính mình chìm trong nước lạnh, xưa nay y vẫn không đến gần sông suối sao lại muốn ngắm cá vậy. Thẩm Huyền Quân thấp thỏm sợ đến mặt xanh trắng, cả bóng đêm cũng vồ vập dọa sợ. Y quay đầu nhỏ giọng kêu tên hắn, vội chạy đến chỗ hắn.

Lúc y tìm được đường đi chạy tới, thị vệ hầu bên điện nói hắn đến chỗ Tương quý nhân rồi, còn huyên thuyên Tương quý nhân không biết bơi kinh hãi quá độ. Cung nhân chạy thục mạng đến báo tin.

Thẩm Huyền Quân hơi sững sờ, ngàn vạn câu hỏi phức tạp diễn ra trong đầu. Thị vệ nhìn lò sưởi trên tay y, cảm thấy không còn nóng lắm liền bảo: "Đêm khuya trời lạnh người về nghỉ ngơi trước đi ạ."

Chạy đến cung của Tương Tần, cô ta đang khóc ầm ĩ. Y nghe giọng hắn nặng nề không chút tình cảm. Y hơi chần chừ không biết có nên bước vào hay không, rất nhanh đệ ấy đã bước ra sắc mặt mệt mỏi. Nhìn thấy người cổ họng hắn phát ra âm thanh gì đó, hệt như thú nhỏ bị thương.

Hắn lặng người không dám bước tới, trong phòng vẫn truyền ra tiếng khóc thê lương. Nhớ những lời vừa rồi cô ta cầu xin hắn ở lại, khóc nấc trong kinh hãi. Lòng y không nhịm được cảm tháng: Tưởng Hoàng đệ thật vô tình.

Lẽ nào y đang ghen sao, đệ ấy đăng cơ đương nhiên sẽ có tam cung lục viện. Chuyện này nên nghĩ đến từ lâu mới đúng, những bất an ngày qua biết đâu là nhắc nhở y về sự thật khắc nghiệt này.