Khói Hoa Lãnh Cung

Quyển 4 - Chương 34: Thái Tử Viêm U (8)




Có Thẩm Huyền Quân ở trên xe ngựa đoàn người không thể đi chẳng quản ngày đêm như trước. Y được ủ ấm trong xe nên không cần chịu gió tuyết cắt da cắt thịt, thế nhưng đường đi gập ghềnh không ngừng gặp phải bão tuyết. Được khoác áo choàng ôm lò sưởi cầm tay vẫn run lẩy bẩy, thỉnh thoảng xe ngựa lắc lư muốn hất cả y ra ngoài.

Tưởng Hoàng cưỡi ngựa đi sát bên kiệu quan sát trông nom, Thẩm Huyền Quân không muốn gặp hắn, hết cách chỉ đành để Phương Dao thường xuyên giúp y thay lò sưởi mới.

Đêm nay không tìm được chỗ dừng chân phải dựng lều ngoài trời. Phương Dao tiện tay vứt một cành cây vào đống lửa, nói: "Đã đi được hai mươi dặm có thể dựng lều rồi, nơi này là mặt băng, địa thế hiểm trở, bão tuyết ngày một lớn quân nước Sở không dám làm liều đâu."

Tưởng Hoàng hờ hững nhìn: "Trẫm lẽ nào lại sợ hắn quay đầu lại cắn?"

"Người lúc lấy Quan Tước đã hứa lui binh tha cho nước Sở, hằng năm nhận tiến cống vàng bạc tơ lụa, để công chúa Lương Ngọc nhập cung hòa thân." Phương Dao liếc vào lều trướng nơi Thẩm Huyền Quân đang ngủ, đột nhiên cười lạnh: "Cống phẩm hắn mang về lại bị người dẫn quân cướp mất, vua nước Sở cho rằng người trở mặt thất hứa không hành động lẽ nào chờ chết? Nước Sở không còn đường khác phải cắn càn thôi."

Tưởng Hoàng bị hai chữ 'cống phẩm' đá động, sắc mặt tái mét nhìn chằm chằm Phương Dao như muốn ăn tươi nuốt sống: "Đừng tưởng trẫm không dám giết ngươi." Hắn nhớ đến tình cảnh tìm được y trong biển chết, ngực nhói lên: "Trẫm tuyệt đối không tha cho bọn chúng."

"Người là thiên tử đương nhiên có thể." Phương Dao không đổi sắc mặt nói thêm: "Sức lực nước Sở đã rất yếu nhưng Lương Ngọc không hòa thân với nước Thương vẫn có thể gả cho nước khác kết đồng minh, cho nên người muốn ra tay trước cũng phải thôi."

Tưởng Hoàng im lặng không giải thích thêm, Phương Dao luôn miệng đả kích, hắn có thể hiểu được. Nhiều năm rồi Phương Dao vẫn không quên, giống như hắn, đều là kẻ mắc phải sai lầm không thể cứu chữa. Ít nhất hắn vẫn còn có thời gian dài đằng đẵng để bù đắp, còn Phương Dao đã không còn cơ hội đó nữa.

Tưởng Hoàng nhìn sắc trời nặng nề sương tuyết, thở dài: "Tiếp tới phải đi qua vùng Hàm Sơn địa thế gồ ghề nhiều thung lũng, gió tuyết thổi ngày càng mạnh, trước mắt chỉ có thể nhập thành thôi."

Nhưng hoàng thượng rời cung lâu không phải chuyện tốt.

"Trẫm muốn nhanh chóng về cung." Ca ca làm sao chịu nổi dãi dầu sương tuyết như này nữa. Có điều hắn gấp gáp cũng vô ích, xe ngựa lắc lư không giây khắc nào yên ổn, ngựa đã chết biết bao con rồi.

Phương Dao hiểu mâu thuẫn trong lòng hắn nhưng vẫn lắc đầu: "Gần đây chỉ có một thành nhỏ làm nghề nuôi tằm, người dân cắm rễ trong thành đã lâu luôn sống trong nghèo đói. Hai năm trước Giang tướng quân từng đến khuyên họ di dời nhưng họ không chịu. Thần nghĩ thành trì mục nát rất dễ xảy ra bạo loạn không thể ở lâu." Dừng lại một chút, dường như nhớ ra chuyện gì đó quan trọng hắn lại nói: "Nhiều năm trước Thù Giang Nguyệt mất tích, chúng ta từng truy đuổi tới đây. Lúc xuất binh quá vội vã nhưng thần nhớ trong thành đốt rất nhiều than củi, đâu đâu cũng có ngọn khói bất thường."

Tưởng Hoàng giật mình nhìn xuôi theo con đường đầy tuyết, mặt đường toàn một màu trắng mênh mang, khắp nơi đều là sương lạnh: "Đúng, tên đó chết thảm xác bị người ta mang đi, phải đuổi theo rất lâu mới moi được trong thi thể lệnh bài."

Sắc mặt Tưởng Hoàng dần trở nên cổ quái, ngọn lửa trong ngực nóng bừng lên dưới tuyết, như bị người ta kìm lấy không thể giải thoát, hắn xua tay: "Bỏ đi, đêm nay ngủ ngoài lều, sáng khởi hành sớm!"

Hắn đưa quyết định xong vào lều đốt mê hương, ngoảnh mặt ra ngoài cố nín thở, hương rất nhanh tàn, Thẩm Huyền Quân chìm trong mê hương rơi vào trong giấc ngủ thật sâu. Chỉ có thế hắn mới ôm được người trong lòng nhớ nhung bấy lâu, người y toàn xương, mỗi lần ôm đều cọ vào người hắn đau nhói. Ngón tay hắn nhẹ nhàng chạm lên gương mặt kia, ghi nhớ từng đường nét, cảm nhận được nhiệt độ tim dần ấm lên.

Hắn nhớ dáng vẻ của y nhiều năm trước, mũ cao giáp bạc, cưỡi ngựa xông vào thành khiến cho các tướng võ xung quanh đều lu mờ. Năm ấy đang vào mùa hoa nở khắp thành, y cười rạng rỡ không gì sánh được. Hắn ẩn mình trong đám đông quan sát, khi đó họ vẫn chưa thân cận, nhìn hai người chẳng khác gì kẻ trên núi cao, người dưới vực thẳm, trong lòng thầm nghĩ: Sau này ngươi đừng mơ có thể tươi cười như thế.

Ước nguyện thành thật, ca ca không còn cười với hắn nữa.

Tưởng Hoàng nhìn người đang ngủ say trong áo choàng lông dày, lều của hắn được dựng ở trung tâm, kín gió, xung quanh nhiều lều trại khác vây quanh bảo vệ. Căn lều này ở nơi khô ráo ấm áp nhất rồi, mưa tuôn xối xả bên ngoài không làm ảnh hưởng, thế nhưng hắn vẫn thấy lạnh. Rất muốn được y ôm vào lòng sưởi ấm những lạnh giá bên trong tim, muốn được y quan tâm chăm sóc như ngày xưa, những việc tưởng chừng rất đơn giản ấy hắn đã từng có được, tiếc là…

Khi bắt gặp ánh mắt Thẩm Huyền Quân nhìn hắn ở ngoài quan ải, Tưởng Hoàng biết có những thứ thật sự mất đi.

Hắn che mặt, nước mắt thấm ướt kẽ tay.

Hắn ngủ không sâu trời đã bắt đầu sáng, Phương Dao đứng trước lều chờ hắn ôm người ra. Bên trong xe ngựa đã được trang bị đầy đủ, Tưởng Hoàng nói: "Dỗ ca ca ăn rồi hãy dùng thuốc."

Suốt dọc đường hắn đều cho y dùng thuốc an thần, cố gắng hạn chế cơn mệt mỏi đường xa.

Con đường vào thành cực kỳ khó đi dưới chân toàn tuyết lạnh và bùn đất, thành trì cũ nát bong tróc, có vài nơi đá trên tường đã rơi xuống mà chẳng ai thèm sửa sang, cổng thành sứt mẻ. Tưởng Hoàng nhìn tường thành bị vẽ lung tung, cửa thành rời rạc như muốn rơi xuống đầu người khác, dưới trướng cai trị của hắn có một nơi như vậy sao?

Binh sĩ đi trước gõ cửa thành, lúc họ đi cổng thành rộng mở sao khi về lại đóng chặt thế này?

Cửa thành cót két mở ra, sương mù quỷ quái loạn vũ bay ra thấm cái lạnh vào người khiến người khác khó chịu. Phó tướng cảm thấy lưỡi dao vô hình đang kề cổ mình, chán nản nói với người mở cổng: "Phó tướng thành Phong Hồi, Bùi Thái Khanh có việc gấp qua thành, mau mở cửa. "

Hai người mở cổng trao đổi ánh mắt giây lát, đẩy cửa cho họ vào.

1

Đi qua cửa thành da gà mọi người đều dựng đứng lên, bên trong thành cực kỳ yên tĩnh, trên tuyết đầy rẫy tro bụi. Cách vài căn nhà lại có một đống củi lớn đã bị đốt cháy, vì thế trong không khí đầy sương tuyết và tro bay loạn cay cả mắt.

Nhìn kiến trúc đoán thành này mười mấy năm không được ai tu sửa, chẳng biết có phải quan viên tham ô lấy làm của riêng. Họ vừa đi vào thành không lâu trời lại nổi bão tuyết, cơn tuyết này rất dữ còn sặc mùi sát khí. Hỏi ra mới biết trong thành có nhiều người chết rét, thi thể đem ra bãi tha ma đốt, không may có dịch bệnh, phía trước đã bị phong tỏa.

Phương Dao hiểu ra vì sao trong thành đốt lửa rất nhiều, cứ cách vài căn nhà lại có một tụ lửa lớn. Khi đó có người nói vui rằng do trời lạnh quá họ đốt lửa khắp thành cho ấm. Nay bệnh dịch nghiêm trọng, Phương Dao đương nhiên đương nhiên không muốn bỏ mặc.

"Hoàng thượng."

"Ca ca không thể ở đây được."

Phương Dao nhíu mày: "Người định đi qua khu bệnh?"

"Đương nhiên không…" Hắn thấp giọng: "Trẫm nhớ phụ thân của Thù Giang Nguyệt chết vì bệnh dịch, tự dưng trong lòng bất an. Trong thành đang có dịch bệnh đáng lẽ vừa rồi hai người gác cổng phải nhắc nhở mới đúng, khốn khiếp!"

Đúng là như thế thật, Phương Dao ngẫm nghĩ một hồi nói: "Sức khỏe Thẩm công tử yếu ớt mang bệnh, nếu đi xuyên qua khu bệnh nguy hiểm lắm. Trước mắt phải nghỉ chân ở dịch quán đã…"

"Có tin tưởng được không, ai biết bên trong có thứ gì ẩn náu?" Tưởng Hoàng đắn đo xoa nhẫn trên tay: "Chủ thành là ai?"

"Lý Diễn." Phương Dao xòe tay trong màn sương tuyết, bão không biết bao giờ mới dừng nếu tiếp tục rất khó định được phương hướng. "Thành cũng đã vào rồi đột ngột trở ra khác nào đánh rắn động cỏ? Ở trong dịch quán hay ở ngoài dịch quán có khác gì nhau? Vào thành rầm rộ mỗi cử động đều bị chú ý, biết bao con mắt đang nhìn?"

Tưởng Hoàng cắn răng: "Đi đến dịch quán."

Đoàn người tiếp tục cất bước nặng nề, đi sâu vào trong thành mùi thối rữa truyền tới càng đậm. Nhìn xa xa không thấy một bóng người, mùi tuyết lạnh phả bên cánh mũi, vậy mà mùi thi thể vẫn truyền tới, chứng tỏ trong thành có rất nhiều người chết. Chuyện lớn như vậy không ai báo lên trên, chân mày Tưởng Hoàng giật giật, Lý Diễn chắc không định thiêu cả thành hủy thi diệt tích đâu ha? Những người vào thành liệu có phải xui xẻo chôn mình dưới mấy tấc đất?

Tưởng Hoàng liếc Phương Dao, thấy đối phương cũng đang suy tư giống mình, im lặng nửa khắc, hắn nói: "Trong thành toàn người bệnh chắc chắn không còn sức bạo loạn, nãy giờ không thấy dân nghèo đói xông ra đánh người cướp bóc. Nếu không vì tiền và lương thực, vậy hai người gác cổng không nhắc nửa lời đến dịch bệnh là muốn kéo người chết cùng sao?"

Nhà nào cũng cài then chặt cứng, đoàn người vừa đi vừa quan sát xung quanh. Phương Dao dựa theo trí nhớ nhanh chóng đưa mọi người đến dịch quán trong thành. So với nhà dân nơi này cũng không khác là bao, cổng son đóng kín im lìm. Trước cửa rất tối, hai bên treo lồng đèn cũ đã phai màu, ánh nến yếu ớt tỏa ra không soi sáng được bao nhiêu.

Phương Dao bước lên gõ cửa mấy lần, hồi lâu mới có bước chân nặng nề đi ra. Mở cửa là một ông lão già tóc điểm bạc, sắc mặt lão hơi xám nếp nhăn xô hết lại với nhau, lúc nhìn họ ánh mắt ông ấy hơi đục trông rất quái dị: "Lâu rồi mới có người đến nên tiếp đón chậm trễ, mời vào."

Binh sĩ tuy trong bụng hồ nghi nhưng vẫn lục đục đi qua thềm cửa, bên trong dịch quán không khá hơn bên ngoài. Khắp nơi chỉ là một vùng tối đen hơi lạnh dưới đất như xông tận đỉnh đầu. Ông lão cầm đèn dầu đi về phía trước dẫn đường, bước chân lão hơi khập khiễng chắc là bị tật.

Tưởng Hoàng bế Thẩm Huyền Quân trên tay, người y đã được che kín bằng áo lông cả ngón tay cũng không lộ. Mỗi bước đi đều vô cùng thận trọng, ánh mắt hắn dán chặt vào lưng lão không rời, càng lúc càng bất an.

Dịch quán trong thành hết sức tồi tàn, Tưởng Hoàng sai người dọn dẹp sạch sẽ từ trong ra ngoài. Bữa cơm dọn lên chỉ có mấy món, hắn buồn bực chẳng muốn đọng đũa. Không phải hắn không ăn được, chỉ nghĩ không có gì cho ca ca bồi bổ trong bụng lại khó chịu.

"Nhớ dặn mọi người thử độc trong các món ăn nước uống, phòng ốc phải kiểm tra thật kỹ." Trên trán Tưởng Hoàng ướt mồ hôi, chuyện này như đã từng xảy ra, dự cảm không lành trong ngực hắn càng tăng: "Trẫm nhớ năm xưa cùng ca ca lên chùa truy tìm yêu ma đã từng có cảm giác này."

Phương Dao ngừng động tác, hỏi: "Là ngôi chùa dùng thi cốt người nuôi hoa đỗ quyên?"

"Không sai, lúc ca ca rơi vào mạch nước ảo giác trẫm cũng có cảm giác bất an như này. Ngôi chùa đó âm u quái dị, các tăng nhân lén lút làm chuyện xấu, bộ dạng khả nghi không khác gì người gác cổng thành."

"Người đang lo dịch quán này là miệng sói?"

Tưởng Hoàng lắc đầu: "Trẫm không chắc?"

Bên ngoài là hành lang lát bằng gỗ, người đi qua lại đều phát ra âm thanh lộc cộc. Phương Dao nhìn những thủ vệ đang canh giữ bên ngoài đang đề cao cảnh giác. Đúng lúc tia sét rạch ngang nền trời, gương mặt lính canh hiện ra trong màn đêm tranh tối tranh sáng, càng nhìn càng thấy đáng sợ.

Đêm nay nhất định là một đêm khó ngủ!

Bấy giờ mưa đêm lất phất mấy chậu thủy tiên nơi góc phòng thơm ngát. Dịch quán ẩm thấp, trong phòng hắn đốt thật nhiều than lửa sưởi ấm vẫn cảm thấy nước mưa đang ngấm vào, lạnh lẽo, nhớp nháp. Lông mày Tưởng Hoàng khẽ động: "Ai đang đi ngoài đó?"

Phương Dao nhìn ra màn mưa thấy người kia mang theo vài thùng gỗ đi về hướng quầy: "Là người canh giữ dịch quán, lão Hà." Hình như thấy có gì không đúng: "Nhập thành nửa ngày rồi vẫn không thấy chủ thành ra tiếp đón?"

Tưởng Hoàng cười gằn: "Ha! Dân không di dời, chủ thành không thấy đâu, chúng ta đột ngột đến lão Hà không hỏi nửa câu đã cho vào, ổ bệnh này quá đáng nghi rồi."

Vừa nhắc, Bùi Thái Khanh bỗng đi đến báo: "Chủ thành Lý Diễn cầu kiến."

Tưởng Hoàng bỏ tách trà xuống: "Chịu đến rồi sao?"

Tưởng Hoàng không yên tâm để y lại trong phòng, mọi chuyện đều giao cho Phương Dao. Hành tung của hắn không tiện tiết lộ, suốt đường đi đều để Phương Dao đứng ra làm chủ.

Lý Diễn tiếp đón rất tận tình, Phương Dao nói chuyện với Lý Diễn mấy câu mới nhìn sang nghĩa muội của hắn mặc áo choàng trùm nón che kín mặt, dường như có bệnh cứ liên tục ho: "Đây là?"

Lý Diễn nói nàng ta nhiễm phong hàn sức khỏe không tốt, Phương Dao nhìn thấy dáng vẻ nàng ta bệnh tật nhưng vẫn giữ phong thái, biết người này không đơn giản.

Thái độ nàng ta cũng rất kiêu căng không chào hỏi ai, Phương Dao khẽ cười: "Hình như nghĩa muội tướng quân không khỏe?"

"Muội ấy thân thể yếu ớt dễ bệnh." Lý Diễn dâng rượu kính cẩn: "Để muội ấy ở dịch quán một mình không ai chăm sóc thần không an tâm lắm, Phương tướng quân chê cười rồi."

Vị nghĩa muội kia hơi nghiêng người ho sụ, hồi lâu mới nói: "Thảo dân không nên làm mất vui mới phải."

Phương Dao cười khách sáo: "Nếu không khỏe lát nữa để thái y xem qua đi, chỗ ta vừa hay có người giỏi y thuật."

Tảng đá trong lòng Phương Dao nặng hơn, không hiểu sao hắn đối với vị nghĩa muội không rõ danh tính kia khiến có cảm giác thù địch.

Nàng ta cười yếu ớt: "Thế thì Bội Xuân xin cảm tạ trước."

Trong phòng Tưởng Hoàng vẫn đang suy tư, cửa sổ thỉnh thoảng kêu lên từng hồi âm thanh lạch cạch tưởng chừng sắp bung ra. Mưa men theo khe cửa chảy vào ướt một mảng dưới đất. Hắn không chịu được đi đến bên khung cửa dùng ghế dựa vào ngăn chặn, miệng nói: "Mùi hoa nặng quá."

Thủ vệ canh cửa nghe thế liền bưng mấy chậu hoa trên hành lang ra ngoài mưa xối, mùi hương trong không khí nhạt dần, dễ chịu hơn hẳn. Tưởng Hoàng gõ tay xuống bàn, cúi đầu trầm ngâm, hắn biết rành y thuật, am hiểu độc dược, mấy thứ trong phòng đều kiểm tra qua không có vấn đề, cả mùi hoa cũng chẳng xung khắc với thứ khác. Thế nhưng màn mưa tạt quá lớn đã làm máu bắn trong chỗ khuất trên cửa sổ chảy ra. Vết máu ở nơi kín đáo như thế đồng nghĩa nơi này đã từng được dọn dẹp, chỉ là họ đến bất ngờ, trong dịch quán chưa được lau dọn kỹ.

Tưởng Hoàng nắm chặt bàn tay, nhìn bóng các thủ vệ quay về cửa phòng canh gác càng thấy bất an. Mí mắt hắn giật giật, chợt nghĩ đến một chuyện, nói nhỏ: "Các ngươi không cần canh nữa, đi đến nhà kho phóng hoả cho ta."

Thủ vệ cầm đầu khom người: "Hoàng thượng, người muốn ở đây một mình?"

Hắn không muốn nhiều lời, lạnh giọng: "Nhanh."

Thủ vệ nhanh chóng rời khỏi, hắn nhìn về phía nhà kho đến khi thấy ánh lửa sáng rực lên. Tiếng người canh giữ dịch quán gào lên trong màn đêm, thị vệ trong quán ùn ùn kéo ra chạy về hướng đó.

Đúng lúc siêu thuốc sôi vang lên tiếng ùng ục đánh thức hắn khỏi cơn mê. Hắn đem thuốc rót ra chén đặt trên đầu giường, khói thuốc bao phủ quanh quẩn, cả người Thẩm Huyền Quân chìm trong hơi mờ tựa như một pho tượng bằng ngọc.

Hắn cúi đầu hôn lên trán, dụi đầu tỳ trên đó tìm chút an ủi: "Ca ca đừng sợ, ta sẽ bảo vệ ca ca thật tốt."

Trong phút chốc lệ của hắn đã đẫm ướt gương mặt y. Chuyện cũ thối nát trong đầu hắn tràn về, vết thương lòng lại mưng mủ đau tận tim gan, tiếng gọi 'ca ca' cũng đầy vết xước.

Cũng chính vào lúc này hắn nhận ra có điều không ổn.

Thẩm Huyền Quân hé mắt nhìn hắn, không phải, ánh mắt của y không có tiêu cự, là bị thôi miên. Tưởng Hoàng giật mình nhìn sợ y lại loạn trí tự làm tổn thương mình như lần trước, liền ôm ngực, giữ chặt tay y ở đó: "Ca ca."

Tiếng kêu của hắn chẳng khác gì thú nhỏ bị thương phát ra âm thanh nhỏ nhoi nghẹn trong ngực.

Ánh mắt Thẩm Huyền Quân dần xoay chuyển, sát khí ghim vào hắn. Tưởng Hoàng hơi sợ hãi, hắn không thích nhìn thấy tình cảnh này, một người luôn yêu thương mong đợi hắn, có thể cho hắn tất cả. Một người bị hắn tổn thương đến mức trầy da tróc vảy vẫn không nỡ nhìn hắn chịu đau đớn giày vò, sao y lại hận hắn cơ chứ!

Hắn không chấp nhận được, tim thắt lại, những thứ bỏ lỡ không thể nào tìm lại nữa rồi sao?

"Ca ca?"

Thẩm Huyền Quân không trả lời hắn, cánh tay dùng lực đến run lẩy bẩy, càng run y càng quyết tâm phải đâm thật sâu. Trong nháy mắt lưỡi dao đã thấm đầy máu, máu tươi theo cánh tay y chảy xuống, thấm ướt chăn đệm, thấm cả ngực áo trên người y1. Mảng đỏ tươi kia thật bắt mắt, liệu máu của hắn có thể thấm vào tim y không?

Rất nhanh, dòng máu chảy ra đã nhuộm màu xanh đen, lưỡi dao có độc.

Hắn đề phòng tất cả mọi người, kể cả thủ vệ đang canh giữ ngoài kia, Lý Diễn đêm khuya đến thăm dẫn dụ họ rời phòng, hắn không an tâm bảo Phương Dao và Bùi Thái Khanh đi ra đối phó, bản thân ở trong phòng bảo vệ y. Trăm ngàn suy tính vẫn không nghĩ đến, người ra tay lại là…

Thẩm Huyền Quân bị máu nóng làm cho kích thích, sát khí ngút ngàn, lưỡi dao được rút ra rồi lại đâm thật sâu vào ngực. Không vết dao nào trúng chỗ hiểm nhưng đều đau thấu tâm can.

Tưởng Hoàng đau đến cả người tím tái, sức lực theo từng cơn run rẩy trôi đi. Hắn nhìn y, nhìn vào đôi mắt kia, môi mấp máy không nên lời.

Rất may, Tưởng Hoàng chỉ thất thần trong giây lát ánh mắt dời xuống cánh tay xanh xám chỉ có da bọc xương. Mấy ngày liền dùng thuốc an thần, hắn sợ y tỉnh sẽ làm chính mình đau đớn bầm dập, trong thuốc có thêm mê dược khống chế không để y làm loạn.

Tưởng Hoàng cắn răng quan sát, phát hiện cơ thể của y sắp bị nguồn sức lực ẩn giấu bên trong xé rách, sợ đến da đầu tê dại.

Có thể Mã Lý Trường đã đề phòng hắn đổi ý cứu người, cũng có thể tên kia muốn đem y dâng cho kẻ thù của mình nên tiêm thuốc vào người từ trước. Thứ thuốc này thúc đẩy kinh mạch nâng cao nội lực trong một thời gian ngắn, đối với cao thủ còn để lại di chứng. Cơ thể Thẩm Huyền Quân đã mục nát không thể chịu được sức mạnh kinh hồn này, thậm chí nghe được tiếng xương cốt đang giãn ra kêu răng rắc. Hắn giận nghiến răng, thề có lật tung trời đất này cũng phải lôi tên kia ra chém trăm đao ngàn kiếm.

"Lâu ngày không gặp Tưởng tướng quân có phần đần độn hơn xưa?" Ngoài cửa vang lên giọng nói khàn đặc, khó nghe, cửa phòng theo đó bị người ta đạp mở toang: "Quên mất, phải gọi là hoàng thượng."

Thẩm Huyền Quân như bị giọng nói kia thôi miên bỗng chồm dậy, đẩy hắn thật mạnh. Y nhân cơ hội đè lên người hắn, tóc phủ che hết gương mặt. Hắn không thể nào nhìn rõ được biểu cảm trên gương mặt xanh xao, tim càng đau đớn.

Tưởng Hoàng guợng dậy nhìn qua vai Thẩm Huyền Quân, hắn thấy người bước vào trùm kín người, tướng đi thô lậu xấu xí này hắn chưa gặp qua. Trong mũ trùm phát ra tiếng cười, cánh tay nhợt nhạt cởi mũ trùm ra, một người quen thuộc nhìn hắn cười ghê rợn.

Từng khắc, từng khắc hình ảnh đó đâm vào mắt hắn.

"Nhan Tống?" Hắn thở hổn hển ghìm lấy cổ tay Thẩm Huyền Quân, như đã dùng hết sức lực trong người y thở không ra hơi. Hắn nhân cơ hội điểm huyệt, con dao theo y rơi xuống dưới giường nằm lặng lẽ.

"Còn nhận ra sao? Trí nhớ không tệ, ta đã phải tự uống thuốc phá giọng, bẻ gãy xương chân mới có thể qua mặt được Phương Dao đấy."

Nhan Tống công chúa, cô nàng cao quý như hoa sen đoạt hồn người khác. Hắn không nhịn được rùng mình, Nhan Tống gả đi xa đã từng có lúc về thăm nhà, lúc đó cô ta hiền dịu ngọt ngào, làm mẫu thân rồi nên cũng mềm mại nhu thuận hơn trước. Từng ánh mắt, nụ cười đều thể hiện niềm hạnh phúc sâu kín. Hắn nhớ rõ ngày cô ta về thăm nhà diễm lệ kinh tâm, được người bên gối yêu chiều càng ngày càng xinh đẹp mê người. Nhưng hắn đã xem thường con rắn độc này, từng bị cô ta cắn một phát. Cô ta chẳng xem vị quân vương yêu chiều mình ra gì, lợi dụng triệt để, về điểm này không khác gì lão hoàng đế chết tiệt kia, càng không khác gì hắn.

Chuyện xảy ra đã lâu, là Thẩm Huyền Quân mềm lòng thả cô ta đi. Hắn đương nhiên không muốn, tiếc là vở kịch đang đến hồi cao trào đành nhân nhượng để cô ta rời thành.

"Ngươi hối hận sao, hối hận vì ngày đó vì diễn kịch mà thả ta đi?"

Tưởng Hoàng thở phì phò, không nói lời nào.

Nhan Tống cười tủm tỉm: "Ta không ngờ có ngày y trở thành điểm yếu của ngươi? Tưởng Hoàng ngươi đang giở trò gì?"

"Nói không nên lời có đúng không? Ta biết ngươi am hiểu y thuật độc dược cho nên không dám giở trò trong thức ăn. Thù Giang Nguyệt đến chết vẫn còn có tác dụng, há, ta sai người đào xương cốt của hắn lên đấy. Ngày xưa hắn chui từ ổ bệnh ra mà, thi cốt của hắn dùng để phân tán mầm bệnh thì còn gì bằng. Trên con dao kia ta đã rất dụng tâm đấy, ngươi cứ từ từ hưởng thụ. Chất độc này sẽ không có tác dụng nhanh đâu, nó sẽ giúp máu trong người ngươi dần đông lại, từng chút, từng chút…"

Tưởng Hoàng cười lạnh: "Trẫm còn tưởng ngươi yêu hắn lắm, cả xương cốt cũng không tha?"

"Là ngươi dạy ta thành kẻ như ngày hôm nay mà. Ngươi mở đường cho Thù Giang Nguyệt hủy hoại cả đời ta, hủy hoại cuộc sống tươi đẹp mà ta đang có. Từ một công chúa cao quý trở thành một oán phụ mang tấm thân dơ bẩn gả đi thật xa." Nhan Tống nhìn xoáy vào hắn cười tàn độc: "Nhưng mà… đâu chỉ có ngươi biết lợi dụng kẻ khác ra tay giúp mình, ta cũng biết!"

Tưởng Hoàng ôm vết thương trước ngực giữ thật chặt, mí mắt run rẩy: "Ngươi đã làm gì ca ca của trẫm?"

Nhan Tống to mắt hứng thú trước câu hỏi của hắn, cười diễm lệ: "Ca ca, ta trốn trong thành này đã mấy năm tuy không đi lại nhưng có nhiều chuyện vẫn biết rất rõ. Đây không phải là tiện nhân của ngươi à? Không phải con chó ngươi nuôi sao?"

Môi Tưởng Hoàng run rẩy nghẹn lời không thốt ra câu.

Nhan Tống phì cười: "Chỉ là chút thuốc ta lấy được trong rừng không đáng nhắc tên. Vốn định thỏ thẻ với Mã Lý Trường đem tặng cho người khác, loại bỏ kẻ mà hắn chướng mắt bấy lâu thôi. Không ngờ y có thể giúp ta một việc lớn như vậy ha ha ha ha."

Tưởng Hoàng cắn môi cố kìm lại sắc mặt khó coi của mình.

Nhẩm tính thời gian hình như Thẩm Huyền Quân sắp đến cực hạn, nàng ta đưa kèn lá lên môi thổi một hơi dài. Huyệt đạo trên người Thẩm Huyền Quân bị cưỡng chế phá giải, cơn đau xộc lên tận óc càng làm cho y hưng phấn, ra tay nhanh như cắt. Y cười đắc chí, bao nhiêu vẫn chưa đủ thống khoái, hai tay nắm chặt lưỡi dao dùng hết sức lực đâm xuyên người hắn. Lần này đâm ngay tim xuyên qua người hắn, vị trí vô cùng chuẩn xác.

Đâm xong nhát này, nội lực phóng đại trong cơ thể Thẩm Huyền Quân tan hết, mồ hôi đầm đìa. Thay vì đâm tiếp, y lại như đang nắm cán dao để đứng vững hơn, máu từ trong cơ thể như sôi lên, trào ra òng ọc.

Nhan Tống ngửa mặt cười to, ngần ấy năm chờ đợi cuối cùng cũng trút hết oán hận ra ngoài. Nàng hả hê vô cùng, đã lâu không được vui vẻ sung sướng như thế. Nhìn hai người trên giường ánh mắt hết sức sảng khoái. Kẻ khốn này đúng là chịu đau giỏi thật. Nếu là người khác bị đâm mấy nhát e là đã chết điếng mất hồn, ha ha chuyện vui hãy còn dài, ngươi càng chịu đau tốt càng thêm thời gian cho ta hành hạ.

Tên Lý Diễn kia thay nàng giữ chân Phương Dao rồi, thủ vệ canh cửa cũng bị nàng giở trò trong than củi sưởi ấm, số khác đều bị ngọn lửa kia lừa đi. Ha ha Tưởng Hoàng muốn biết trong dịch quán có bao nhiêu người, dùng cách phóng hoả dụ chuột ư?

Nàng phải thầm cảm ơn hắn!

Tưởng Hoàng liếc nhìn kẻ điên đang vịn cửa, cô ta không nói rõ là độc gì hắn cũng đoán được. Nơi mà cô ta gả đến có một loại cỏ rừng gây ảo giác, lúc thúc giục gả cô ta đến đó hắn đã điều tra rất kỹ từ con người đến địa hình. Đề phòng hồng nhan mang họa, cô ta sinh được con trai sẽ có ngày xúi bẩy Quân Vương gây họa cho hắn.

Nhìn biểu hiện của Thẩm Huyền Quân thêm vào lời cô ta, hắn biết mình đoán không sai.

Hắn thở dốc từng cơn cố ghì tay y rút dao ra khỏi ngực mình, nhìn nụ cười yếu ớt trên môi Thẩm Huyền Quân, lòng đau xót không thôi. Cánh tay gầy trơ xương bị ép chặt xuống giường giãy giụa mãi không thoát được. Dường như chịu đau, Thẩm Huyền Quân kêu lên khe khẽ, hắn không đành lòng giảm sức lực, đẩy y qua một bên.

Đang thỏa mãn với thành tựu vừa đạt được, nụ cười trên môi Nhan Tống cứng lại.

Bởi nàng thấy Tưởng Hoàng ngồi dậy, xé rách ngực áo dính máu đen vứt sang một bên. Rất nhiều vết thương trước ngực hắn nhanh chóng lành lại, một vết sẹo nhỏ cũng không có. Tưởng Hoàng cười cười, hắn có thân bất tử, vết thương sao làm khó được hắn? Nhan Tống nhìn đời còn quá ngu ngốc, làm gì có kẻ bị đâm thê thảm ghim cả cán dao vẫn có sức kiềm chế người khác?

Biết được thuốc giải độc thôi miên rồi, hắn còn diễn kịch với cô ta chi nữa?

Về phần chất độc trên lưỡi dao… ánh mắt hắn mâu lại nhìn theo bóng dáng Nhan Tống chạy trốn. Nàng ta chỉ xoay người đi vài bước, hắn thoắt cái đã đuổi sát sau lưng, Nhan Tống sợ hãi rống một tiếng thật lớn, lúc bị hắn bắt lấy vai người co rúm lại, gào: "Sư phụ!"

Nhưng bàn tay hắn đã đâm vào người cô ta, đương nhiên không để cô ta chết dễ dàng. Nhan Tống gập người yếu ớt kêu: "S..sư phụ."

Sư phụ?

Thẩm Huyền Quân mê sảng thều thào: "Công chúa?"

Tưởng Hoàng nhíu mày không muốn để nàng ta nhiều lời, đâm một nhát xuyên bụng. Cho cô chịu đau đớn giây khắc hắn mới thoả lòng, muốn đem ca ca của hắn bán đi, nằm mơ!

Y chống khuỷu tay bò ra, lẩm bẩm: "Công chúa?"

Tưởng Hoàng vội vàng chạy lại đỡ lấy Thẩm Huyền Quân ôm vào ngực mình, hắn sợ y lại mềm lòng với cô ta: "Ca ca đừng dùng sức."

Nhan Tống đau quằn quại, ngực co quắp phát ra từng tiếng hít thở đứt quãng. Tuy mặt mày trắng bệch nhưng vẫn gắng sức vịn lên thành giường, gượng cười từng cơn: "Công chúa, ta còn là công chúa sao? Ta hận các ngươi đến chết. Tại sa.. tại sao bao nhiêu lần…bao nhiêu lần.. phản kháng… vẫn..vẫn.. thua.. dưới tay…các ngươi."

Nhưng vào bước đường cùng, nàng ta chỉ còn có thể nghĩ cách lừa kẻ ngốc như y nương tay thôi.

Thẩm Huyền Quân ngơ ngẩn, trên môi nở ra nụ cười khó coi cùng cực: "Tống Nhi, chúng ta đều đã thua."

Nhan Tống ngẩn ra nhìn bộ dạng của y, đột nhiên cười điên dại trong nước mắt, máu trong người ồ ồ trào ra: "Không sai, chúng ta.. chúng ta.. đều…đã thua rồi." Nàng và cả sư phụ đều thua trong tay một người, là ai đáng thương hơn ai chứ. Cánh tay nàng ta vịn trên thành giường nổi lên gân xanh, từng ngón, từng ngón bám chặt đến nổi phần móng sắp bị bong ra, máu từ ngón tay chảy thành dòng: "Chôn.. chôn ta… ở cạnh…ở cạnh chàng ấy."

"Thù Giang Nguyệt?"

Nàng ta lắc đầu, dùng hết sức lắc đầu. Thẩm Huyền Quân hiểu ra, thều thào: "Ở đâu?"

Nhan Tống há miệng nói gì đó, không có âm thanh phát ra, nàng ta trợn mắt không cam tâm lặp lại, vẫn không thành lời. Đầu nàng ta ngắc ngứ nhìn ra ngoài, cả quẹo đầu cũng khó khăn, ánh mắt nhìn về nơi xa, miệng vẫn cố phát ra tiếng. Ở nơi đó chàng còn đợi thiếp không, thiếp vô dụng không trả thù được cho chàng rồi, chàng còn chờ thiếp chứ, nhất định là có rồi, làm gì có ai yêu ta như chàng chứ, đợi ta, ta đến ngay đây.

Nhan Tống dồn hết sức nói thành lời, cổ họng phát ra tiếng ồ ồ, nhưng rồi lại như chiếc lá rụng trượt xuống đất, trút hơi thở cuối cùng.

Thẩm Huyền Quân ngây ngốc nhìn, cứ như vẫn chờ đợi cô ta lên tiếng, miệng hỏi: "Quân vương ở đâu?"

Không có bất cứ âm thanh nào đáp lại nữa, xung quanh như mất hết mọi sự sống, một mảng yên tĩnh chết chóc.

Lúc Phương Dao vừa quay về cổng viện đã nghe trong phòng phát ra tiếng khóc thấu tận trời xanh. Hắn biết có chuyện hoảng hốt chạy vào, Thẩm Huyền Quân nôn ra một ngụm máu xối ướt giường, rơi vào hôn mê.