Khói Hoa Lãnh Cung

Quyển 4 - Chương 39: Điềm Báo Chết Chóc (5)




Giây phút này Tưởng Hoàng hiểu ra hắn đã mất cảnh giác đến mức nào, trong vô thức hắn đứng không vững suýt nữa là rơi vào vực sâu. Phương Dao kéo hắn lại, trận pháp dưới chân hơi lệch đi một chút, từng đợt sóng âm thanh như xiềng xích va vào nhau vang lên ầm ĩ.

Bả vai bị nắm của hắn đau như đao xẻo qua.

"Phải làm sao bây giờ?" Tưởng Hoàng hoảng hốt thốt ra, còn mấy lời uất nghẹn chưa kịp kêu đã bị dồn nén, nuốt vào. Trong ngực cồn cào nhợn lên khí nóng, suýt nữa là nôn mửa. Hắn túm lấy Phương Dao thật chặt: "Tại sao hắn biết trận pháp này, Vô Diện ẩn mình nhiều năm như thế chỉ để đợi thời khắc hôm nay thôi sao, thứ Vô Diện ấp ủ là tình yêu hay muốn từ ca ca của ta moi ra thứ gì hả?"

Dự cảm này thình lình hiện ra tai hắn bắt đầu nóng ran lên, lúc này hắn cần một câu trả lời thật chính xác. Mọi thứ điều không ổn, cái tên Vô Diện đó, tên tuổi hay xuất thân đều không rõ ràng, thậm chí hắn không nhớ rõ mặt người kia. Vì nguyên cớ gì hắn lại nhận một kẻ như thế vào doanh trại của mình? Những người mà hắn tuyển chọn đều có xuất thân, điểm yếu, vì có điểm yếu cho hắn nắm đằng chuôi mới an tâm dùng không sợ bị phản bội.

Tên Vô Diện này từ đâu ra?

Tên quái quỷ này từ đâu ra, gặp gỡ không ít lần, Vô Diện thường phụng lệnh hắn làm việc. Cái kẻ lúc nào cũng trùm kín người trong áo choàng ấy được hắn giao nhiệm vụ ở cạnh y. Lòng tin của hắn không dễ lấy, Tưởng Hoàng lại như bị ma xui quỷ khiến, toàn tâm tin tưởng.

"Phương Dao, tên Vô Diện này là ai tuyển?"

Phương Dao kinh ngạc nhìn hắn: "Khi hắn đến nhận việc có cầm theo lệnh bài của người." Nói tới đây Phương Dao dần thấy mọi chuyện có điểm không liên kết, nhíu mày: "Hỏi hắn tên tuổi quê quán đều không nhớ, người trong doanh trại thấy thế mới đặt tên cho hắn. Vô Diện sống lầm sống lủi không thân thiết với ai, số lần hắn đến doanh trại đếm trên đầu ngón tay. Người đã đưa lệnh bài cho hắn, trong doanh không tiện để tâm nhiều."

Hốc mắt Tưởng Hoàng đỏ lên: "Là ta quá bất cẩn. Nay hắn đắc thủ mang ca ca đi rồi, lỡ như..."

Gai nhọn đâm thật sâu, càng đâm hắn càng trở nên tỉnh táo. Vì tỉnh táo mà sợ hãi, nếu như đầu óc mụ mị mơ hồ, hắn lừa mình lừa người y vẫn an toàn. Nhưng nay cớ sự hiện ra trước mắt không nằm trong tính toán của hắn, Tưởng Hoàng muốn điên cũng được.

"Lệnh bài của ta, sao hắn lại có lệnh bài của ta? Ngay từ đầu hắn đã có âm mưu xấu xa ghê tởm nào đó." Nghĩ đến người này đã cướp đi trái tim của y, thần hồn của hắn gào lên từ dưới mấy tầng địa ngục: "Hắn muốn làm gì y cơ chứ, vết thương ta đâm vẫn còn đó, hắn định moi móc nó ra nữa sao?"

Ca ca tin tưởng kẻ đó, trao hết con tim cho Vô Diện rồi. Trong đầu hắn không ngừng xuất hiện mấy chữ này, từng chữ, từng chữ thấm đầy máu không thể xóa được. Tưởng Hoàng suy sụp giây lát, bỗng gào thê lương.

Máu trong người hắn vọt lên, ép chặt tim, âm thanh xiềng xích có lớn thế nào hắn cũng không thể nghe thấy.

Phương Dao đứng lặng im, trong khoảnh khắc này chợt thấy lạnh lùng như một pho tượng nhìn Tưởng Hoàng điên cuồng, không phán xét cũng chẳng chê trách.

Trong đêm có một người điên cuồng, một người tĩnh tâm, có lẽ sinh ra đã là hai thứ đối lập nhau.

Tưởng Hoàng dốc hết ruột gan suy nghĩ, không biết bắt đầu phá trận từ đâu, trái tim đang đập liên hồi cũng bỗng thấy mệt mỏi, cất giọng thều thào: "Vô Diện đang nhắm vào ta, có được ca ca rồi hắn sẽ..."

"Sẽ làm sao?" Phương Dao nhìn hắn, nhìn xoáy vào tâm tư đang loạn mà tưởng chừng thấu suốt của hắn: "Thẩm Huyền Quân đã vỡ nát hết rồi, có bị nghiền thêm trăm ngàn lần nữa... có khác gì đâu?"

Tưởng Hoàng nghe những lời kia, phát hiện bản thân nói gì cũng vô nghĩa. Không khác gì ư? Hắn không nghĩ ra được lý lẽ bào chữa cho chính mình.

Phương Dao cười chua chát: "Âu Dương à, người là đang mong Vô Diện làm tổn hại Thẩm Huyền Quân hay là mong hắn không làm y phải chịu thêm tủi hờn nào nữa đây? Trên thế gian này làm tổn thương y bao nhiêu, có bằng số vết đao người để lại? Chỉ có người được phép giày vò y thôi sao? Người đang điên vì điều gì? Kẻ bị người giẫm dưới chân đột nhiên chạy thoát..." Phương Dao mỉa mai: "Không cam tâm sao?"

Âu Dương? Cái tên này đã lâu không nghe gọi, trong tình cảnh này tiếng gọi thân thiết gần gũi ấy đã biến thành hàn băng đâm thủng phòng vệ của hắn.

Hắn, hắn phải làm sao đây?

Tưởng Hoàng ôm hận, đôi mắt đỏ ngầu chứa ý hận tàn độc.

Quá đau.

Thần hồn bị đâm thành bột mịn bay tán loạn trong đêm, không còn sức để thở nữa.

Cuối cùng Tưởng Hoàng cũng hiểu tại sao Phương Dao luôn chống đối hắn, từ khi ôm Thẩm Huyền Quân trở về Phương Dao đã hiểu ra được rất nhiều thứ, chỉ có hắn như người mù đi đêm mà thôi. Hắn là mong muốn điều gì? Muốn y phải rơi xuống vực sâu tuyệt vọng lần nữa. Hay là mong y có người bên cạnh, yêu thương tiếp cho y sức mạnh chữa lành mọi vết thương?

Tưởng Hoàng không rét mà run, hồi ức tanh ngọt quẩn quanh, chợt hắn nhận ra những thứ mình có đều là cướp của Vô Diện. Móng vuốt của Vô Diện đâm sâu vào ngực hắn nhưng hướng đến y lại cực kỳ ôn nhu. Vô Diện vẫn âm thầm như thế, ở cạnh y như một cái bóng không dám khát cầu bất cứ điều gì, còn hắn, hắn đã từng có được...

Tia sáng của hắn, bóng nguyệt của hắn khuất sau mây, hắn vẫn mong ngày nào đó thấy trời yên, trăng tròn, tình vẫn đẹp.

Có một người thay hắn yêu thương, bảo bọc y không chút sơ sót nào, có thể khiến một người tổn thương đến điên điên dại chờ đợi mong ngóng mình, hắn làm sao so bì nổi đây?

Thẩm Huyền Quân đã từng đau đến chết lặng, người có thể khiến y đặt lòng tin một lần nữa, kẻ đó hắn phải ra tay diệt trừ sao?

Hắn ích kỷ ôm ca ca ở bên cạnh, nghĩ ai cũng có lòng dạ tàn độc như hắn. Máu trong người Tưởng Hoàng như đóng băng, hắn vọt ra ngoài, lao như điên. Trận pháp bị hắn làm cho xoay chuyển không ngừng, lòng hắn cũng loạn như thế!

Hắn phải làm sao? Phải làm sao mới tốt, phải làm sao mới thành toàn tất cả?

Mặt Tưởng Hoàng nóng phừng phừng, hơi lạnh nơi bức tường hắn đang dựa không đủ cứu vớt hắn. Chính khoảnh khắc hắn nghiêng đầu nhìn thở hổn hển, một bóng người hiện ra trong hẻm tối. Hắn không hề nhìn lầm, dáng người luôn ẩn nấp trong giấc mơ của hắn.

Tưởng Hoàng vội vã đuổi theo.

Gương mặt hắn run rẩy, co rúm, cất tiếng gọi xé ruột xé gan: "Ca ca."

Hắn hiểu ra rồi, Vô Diện hứa mang con hắn về cho y? Dựa vào đâu mà hắn tin chắc thế? Vô Diện cùng y ở cạnh nhau, dùng bữa, tâm sự, phát triển tình cảm đến mức này mà hắn không hề hay biết? Kẻ đó tự dưng xuất hiện, thông qua mọi phòng tuyến kiểm tra của hắn, lại còn hiểu hắn đến từng chân tơ kẽ tóc.

Nguyên nhân chỉ có một mà thôi!

...

Con đường tối đen hun hút, Phương Dao vừa mới chớp mắt, bóng Tưởng Hoàng đột ngột biến mất trong đêm đen.

...

Đêm nay tuyết rơi trong giấc mộng không thực.

Mùi đắng của thảo dược trong hang động tràn theo sương lạnh, Thẩm Huyền Quân lại không hề thấy khó chịu, trùm kín đầu bằng áo lông của Vô Diện, ôm tay hắn nói mấy câu hàm hồ.

Vô Diện kiên nhẫn ngồi nghe, đầu cứ ong ong mãi. Hắn cẩn thận che giấu không để lộ ra, cánh tay đang bị y ôm chặt đang tê lên rần rần, máu nghịch lưu không được đả thông. Cái lạnh trong mưa tuyết khiến hắn bất an, một phần vì ca ca sợ lạnh, phần còn lại là vì những đêm mưa thế này quá khứ đẫm máu lại trở về. Có những đêm mưa buồn kéo tới, hắn chỉ muốn ngủ quên ở một xó nào đó, cứ thế bỏ quên thế gian mà đi. Nhưng khi khép mắt, tiếng gào khóc quay trở lại, những lần chịu nhục cúi đầu hiện ra, hắn bất lực kìm nén, tự ru mình trong góc hẻm dơ bẩn, vắng lặng.

Thẩm Huyền Quân kể cho hắn vài chuyện vụn vặt ngốc nghếch, đến khi phát hiện trán hắn đã đẫm mồ hôi, tay chân bắt đầu lọng cọng: "Ngươi sao thế?"

"Cho ta dựa một lát sẽ ổn hơn." Vô Diện dán sát vào người, mồ hôi trên người hắn dính dớp đổ xuống, người mệt rã, dựa vào người y thế này hắn thấy ngực nóng, lòng đầy thỏa mãn: "Yên tâm, rời khỏi nơi đây phía trước chính là bầu trời của chúng ta."

Thẩm Huyền Quân dang tay ôm ấp bảo vệ hắn, tâm trí vẫn còn ngây ngô không hiểu hắn đang nói gì, chỉ biết hắn thấy sợ hãi, mệt mỏi, y sẽ ở cạnh che chở cho hắn. Vô Diện nửa mê nửa tỉnh, cười khì: "Ôm theo cả con của chúng ta đi thật xa, sau này không ai làm phiền."

Đúng, không ai làm phiền.

Cả người Vô Diện nóng bừng, dần dần hắn cảm thấy bất thường, trận pháp này hắn liều mạng mà có, lẽ nào bị người ta âm thầm tính kế?

Hắn ngẩng đầu môi khẽ chạm lên gò má Thẩm Huyền Quân, lưu luyến đặt lên đó một nụ hôn. Thẩm Huyền Quân không đọc được nghi vấn trong lòng hắn, đưa tay ôm cổ người bên cạnh cười lộ lúm đồng tiền đáng yêu: "Ngươi không được giành ôm nó với ta đâu."

Vô Diện thì thầm: "Được."

Đêm đó Thẩm Huyền Quân ngủ cực kỳ ngon, trong mộng đều là thời khắc tươi đẹp. Y mơ thấy mình và Vô Diện ngồi bên đồi thổi kèn lá, mơ thấy cảnh sắc biêng biếc nối nhau không điểm cuối, con của y chạy nhảy đuổi theo con bướm nhỏ cười vang khắp nơi, họ tựa vai nhau sống tự do tự tại.

Cuộc sống tươi đẹp đang chờ bọn họ ở phía trước, Thẩm Huyền Quân cười ngất ngây.

Vô Diện nghiêng đầu nhìn người đang ngủ say, tóc chảy xuôi trên người hắn. Tóc y vẫn dài ra như cũ nhưng không còn bóng mượt, hắn vẫn thích vuốt ve nó như cũ, lướt đến đâu tóc suông tới đấy, nó như vật thể sống vấn vít quanh ngón tay hắn.

Thấy khóe môi Thẩm Huyền Quân có ý cười chắc là đang mơ về đứa trẻ, Vô Diện không muốn đánh thức y, khẽ hôn lên tóc.

Vô Diện nhân lúc y ngủ dưỡng khí, trời vừa sáng sức lực hồi phục rất nhiều. Hắn nán ở trong ảo cảnh đã lâu, bên ngoài dần có lệ quỷ đi lang thang tìm mồi. Vô Diện suy nghĩ giây lát, cắn ngón tay điểm máu vẽ bùa. Rót phần lớn linh lực vào vào người ca ca xong, hắn kéo áo trùm kín người y, bế ra ngoài.

Sương khói mênh man, lệ quỷ song hành cùng hắn, bước qua hắn không chút nghi ngờ nào.

Vô Diện bế y đi thật thong dong, hắn dùng chút thủ thuật che mắt, bọn lệ quỷ cấp thấp này đầu óc không nhạy bén, rất dễ lừa. Hắn không muốn vào lúc mấu chốt lại thất bại trong gang tấc.

Thẩm Huyền Quân ở trong vòng tay hắn bắt đầu ngọ nguậy, Vô Diện cúi đầu dáng vẻ vừa tỉnh giấc kia, dịu dàng cười với y: "Vẫn còn sớm lắm ca ca ngủ thêm đi."

Thẩm Huyền Quân vẫn chưa mở mắt, khi say ngủ rất đáng yêu, y nói: "Yên ắng quá, ngươi kể chuyện tiếp cho ta nghe đi."

Vô Diện rất thích kể chuyện, trong lời kể của hắn đôi lúc y thấy bóng hình trong quá khứ, có thể là lúc bé, có thể là kiếp trước. Tưởng chừng xa xôi vẫn mang cho y xúc cảm chìm đắm, ngực đau đáu nỗi hoài mong.

"Lần trước đang nói đến chỗ Tiên Du nhận Thương Hải làm đệ tử nhỉ?" Vô Diện cười híp mắt: "Đường còn xa, để ta kể cho ca ca nghe."

Vô Diện vừa đi vừa kể, nói đến đoạn Tiên Du dạy Thương Hải bắn tên, tặng cho hắn con chim Viên Viên bầu bạn, hắn chợt phát ra điều kỳ lạ.

Không gian phía trước trở nên khổng lồ, vắng lặng. Không có bất cứ cảnh vật gì, chẳng gió chẳng sương, lũ lệ quỷ vừa rồi còn đông như trẩy hội nay chẳng còn một mống.

Bước chân Vô Diện chậm lại, dưới mặt đất dần hiện ra vô số cái chấm đen, Thẩm Huyền Quân thấy hắn không kể nữa, vừa mở mắt đã nhìh thấy ánh mắt dữ tợn đang nheo lại.

Những chấm đen ấy ngày càng lan rộng, phát ra âm thanh chối tai như quỷ gào trong sơn cốc. Điều Vô Diện nghĩ đến là tìm cách bịt tai Thẩm Huyền Quân lại.

Vết rạn bò lên từ ngực trái, sắc mặt Vô Diện tái xanh, vặn vẹo người khác nhìn thấy phải nhũn cả chân. Hắn nghiến răng tìm cách không để thi âm tấn công y.

Nơi này nhất định xảy ra loạn sát.

Nếu là trước đây Vô Diện còn giữ được mấy phần kiêu ngạo, trải qua nhiều biến cố hắn không còn nóng giận.

Khắp khu rừng đều là máu.

Tưởng Hoàng ngửi thấy mùi đồng bọn trong rừng, kích động chạy thẳng vào trong. Thi thể vất vưỡng khắp nơi, tim Tưởng Hoàng bỗng có chút căng cứng, mắt không ngừng quét qua mớ thi thể ấy.

Là tên bắn.

Đáng nói là đều bằng tre vót sơ sài, mũi nào cũng trúng tim, thủ pháp dứt khoát, lãnh tuyệt.

Lúc này, Thẩm Huyền Quân sợ đến sợ đến ngây người, y cuộn tròn một góc nghe theo lời hắn nhắm mắt bịt kín tai lại. Xung quanh y là kết giới, không lớn lắm, quỷ yêu quỳ bên ngoài ra sức đục thủng.

Thẩm Huyền Quân vừa lo cho hắn vừa không dám mở mắt, hắn bảo nếu y mở mắt hắn sẽ bị thương. Y ngốc nghếch nghe theo, co rúm ngồi trong kết giới lúc tròn lúc méo này, mong ngóng hắn nhanh quay lại.

Vô Diện đứng cách Thẩm Huyền Quân không xa.

Là lỗi của hắn ngu ngốc rơi vào bẫy, vừa rồi đem linh lực đổ vào người y, tu vi còn lại không tới ba phần. Hắn quá chủ quan, biết rõ ảo cảnh bất thường lại chỉ biết bày trí chuyện trước mắt.

Có linh lực trong người thì sao, ca ca không đủ sức tự bảo vệ mình nữa, y quên mất cách sử dụng, ma quỷ xem y là đích ngắm. Thậm chí có thể phản kháng thì sao, với bộ dạng ngốc nghếch cùng tâm hồn trẻ dại ấy, nếu tay dính đầy máu y có thấy thoải mái vui vẻ? Vô Diện không nhịn được sợ hãi, trước mắt hiện ra gương mặt y dính đầy máu, sắc đỏ ấy không cứu nổi gương mặt trắng nhợt.

Vô Diện gian nan chống chọi với âm linh, nghĩ ngợi đủ kiểu, đưa y đến chỗ an toàn trước. Nhưng ở đây có nơi nào an toàn chứ?

Sắc mặt Vô Diện u ám, con ngươi hơi co lại.

Bỗng, từ đâu có vô số mũi tên phóng tới.

Là tên gió, loại tên này tụ khói đen, đâm vào người liền tan biến, không có vết thương, không có vết thương thì làm sao dùng thuốc thang để chữa. Phương pháp duy nhất là dùng nội công ép ra, không phải ai cũng ép sạch ma khí được. Vô Diện hơi khựng lại, ngay lập tức dựng lên bức tường ngăn chặn. Hắn dựng tường kết giới không phải vì sợ tên bắn trúng, lúc này phải ngăn cho lũ âm linh trốn thoát. Bọn chúng mà chạy được sẽ tìm cách quay lại tập kích, thừa cơ cắn xé.

Gió thổi mang theo hơi thở âm linh ngang tàng, âm ma thi nhau kéo tới.

Âm linh kêu thảm không thôi, chúng lũ lượt vọt lên rồi rơi xuống đất, trôi như trên sông. Sắc mặt Vô Diện không đổi, trong đầu hắn vạch ra vô số tình huống, rốt cuộc là ai ngăn trở bước đường của hắn? Càng nghĩ mặt càng xám xịt, câm như hến, lúc hắn vào trận đụng phải người kia dùng Kính Du Mộng, đã bỏ lỡ thời cơ một lần, không thể để lịch sử lặp lại.

Âm linh bị ghim chặt dưới đất, khói linh vần vũ từng chút từng chút rời rạc ra. Vô Diện cười lạnh, trong miệng toàn máu tanh.

Không ra tay triệt để là đang muốn thao túng bọn chúng? Không biết qua bao lâu, kết giới của Vô Diện yếu dần, một vầng ánh sáng mỏng quét qua đem hắn vào một không gian tách biệt.

Vẫn là khu rừng đó, vẫn là khoảnh đất đó, chỉ là không ai nhìn thấy họ.

Hai người đối diện thăm dò lẫn nhau, giữa hai chân mày đè nén một nỗi lo âu khó nói rõ, lúc này ai mất bình tĩnh trước sẽ thua cuộc.