Khói Hoa Lãnh Cung

Quyển 5 - Chương 2: Lồng Son (2)




Tưởng Hoàng ngồi ở dưới chân giường nghiêng đầu ngủ gật, người rét lạnh run cầm cập. Đột nhiên trên giường có tiếng rên rỉ, Tưởng Hoàng trong cơn mê man bật dậy, hai mắt đỏ ngầu đầy tơ máu. Thẩm Huyền Quân sắp tỉnh, mi mắt run run, hắn vui mừng ôm người vào lòng, nhưng không ngờ vừa chạm vào Thẩm Huyền Quân đã thu người lại, mày nhíu thật chặt tưởng chừng đã trải qua muôn vàn đau đớn, da thịt nhầy nhụa không chỗ nào lành lặn, vừa chạm đã đau tận óc.

Thẩm Huyền Quân run rẩy trong lòng hắn, sắc mặt lúc xanh lúc trắng. Y gặp ác mộng đều có biểu hiện thống khổ này, đổi lại khi xưa hắn sẽ cười thầm, đưa tay về phía chiếc cổ cao gầy bẻ một cái là gãy kia, nhân lúc y không đề phòng xử lý cho xong. Trải qua sóng gió, biển hóa nương dâu, hắn không thể nào cười nổi nữa rồi.

"Ca ca."

"Ca ca tỉnh rồi."

Thẩm Huyền Quân vẫn chưa thoát khỏi mộng mị, người mệt rã rệu chỉ muốn ngả lưng ngủ say không tỉnh nữa, vô số gương mặt mờ nhạt xuất hiện trên mặt y, không rõ ngũ quan nhưng trong tâm y vẫn có thể đọc tên vanh vách, Thương Hải, Sở Trường An, Vô Diện, Lục Minh Quy, Âu Dương Minh Nhật, Tưởng Hoàng, Lương Tiểu Giang...

Quá nhiều nhân ảnh chồng chéo, nghiền nát lẫn nhau, kiếp này kiếp khác đảo điên lẫn lộn vào nhau. Thẩm Huyền Quân hết khóc rồi lại cười, y không biết mình là ai, mỗi một kiếp người trôi đi, kết cục đều dang dở, khổ hận triền miên.

"Ca ca, ca ca..." Tiếng gọi ngày càng trở nên vặn vẹo biến thanh.

Thẩm Huyền Quân thu người lại thật nhỏ, mỗi cử động xương cốt đau như muôn ngàn vó ngựa giẫm qua.

"Ca ca..."

Y biết rất rõ... người kia sẽ không bao giờ gọi mình như thế nữa, đã lâu không gặp nỗi nhớ khiến kẻ đáng hận này sinh ra ảo giác.

Hôm nay ảo giác đặc biệt ngọt ngào, dòng nước ấm đút tới bên miệng mang mùi vị thơm ngon, yết hầu Thẩm Huyền Quân dao động, miệng hé ra đón nhận. Cả người đang mệt mỏi, nếm được mùi vị này tim gan được xoa dịu, xót xa đến rơi lệ. Bị giày vò, bẻ gãy cánh canh chừng, ai cũng có thể giẫm đạp khinh nhục. Hắn thả y lang thang bên ngoài nhưng chặn hết đường sống, để y thấy rõ hết bộ mặt giả dối của những người y từng tin tưởng, bảo vệ.

Tưởng Hoàng từng giây từng khắc đều không muốn buông tha cho y, hành hạ chậm rãi, từng nhát cắt thịt, đến khi mệnh y lay lắt như nến trước gió, hắn sẽ tận tình cứu chữa đem đưa người từ cõi chết trở về. Ép y phải tỉnh táo chịu mọi cực hình, đay nghiến tàn nhẫn.

Thẩm Huyền Quân ngưng thở giây lát cố gắng hít sâu mở bừng mắt. Việc này tốn hết lực của y, trước mắt hiện ra vầng sáng loang loáng không phân biệt được đang ở đâu.

Tưởng Hoàng vui sướng nắm tay y chạm lên má: "Ca ca."

Trong đầu hắn có trăm ngàn ý nghĩ ngổn ngang xen lẫn sợ hãi, vương tay ôm lấy người mà hắn yêu quý, cố trấn an cũng như tự an ủi chính mình: "Ca ca đừng sợ mọi chuyện đã qua rồi."

Thẩm Huyền Quân nhìn thấy hắn hai mắt tràn đầy ý hận, thứ gì đó thôi thúc tựa núi lửa sắp phun trào căng cứng trong ngực chiếm lấy lý trí đến nỗi chỉ muốn giết hắn. Y vùng dậy bóp cổ hắn nhưng thân thể xụi lơ, mặt xanh hơn lá.

"Ca ca." Tưởng Hoàng biến sắc vội vã ôm chặt hơn, môi run rẩy hôn lên trán y: "Đừng cử động mạnh, chúng ta sắp về hoàng thành rồi, Nguyên Dương đang chờ chúng ta trở về, nếu ca ca có chuyện gì nó chịu không nổi đâu."

Mấy ngày Thẩm Huyền Quân hôn mê Tưởng Hoàng đã suy tính cục diện này. Khi tỉnh lại một là quên đi, hai là điên cuồng chất vấn hắn. Thẩm Huyền Quân chịu đả kích liên kiếp người mệt mỏi quá độ, bất kỳ vết xước nào cũng khiến y chết lặng. Nguyên Dương là tâm can bảo bối y yêu quý nhất trần đời, chỉ cần nghĩ đến nó sức chịu đựng mới tăng thêm một chút.

Yết hầu Thẩm Huyền Quân dao động, mi mắt run nhẹ.

Qua một lúc lâu Thẩm Huyền Quân không tránh cái ôm của hắn nữa, mắt nhắm lại che giấu mệt nhọc. Y không hỏi chuyện của Vô Diện hắn yên tâm đôi chút, cảm thấy việc này lộ ra một con đường sống. Nhưng ngày nào Vô Diện kia còn sống, con đường của hắn vẫn tối đen như mực!

Tưởng Hoàng mím môi vuốt ve gương mặt Thẩm Huyền Quân, kẻ kia là quỷ kiếp của hắn, là bóng ma của hắn... không phải, cũng có thể là đao phủ lăm le lấy mạng hắn, trốn mãi không thoát. Những đêm hai người đó nương tựa nhau có phải Vô Diện đã từng cùng y ôm ấp ân ái, nói nhau nghe những lời đường mật?

Từng giọt sáp nến chảy xuống bàn ánh sáng yếu dần, trong phòng lúc mờ lúc tỏ vô cùng nặng nề. Hắn nâng mặt y lên hôn khẽ: "Không sao cả, đón Nguyên Dương về cả nhà ba người chúng ta sẽ hạnh phúc."

Ôm được người rồi lại có cảm giác như đang chìm trong mơ, gió tuyết ngoài biên thùy vẫn thổi bên tai nhắc nhở hắn những điều cay nghiệt. Nếu đây là giấc mơ, thứ hắn đang nhìn thấy đều là mộng ảo lừa dối an ủi kẻ ngu xuẩn đánh mất chính con tim mình, hắn không hề đến kịp cứu người khỏi hiểm cảnh; nếu không phải giấc mơ, lệnh ban đưa y sang nước Sở là thật, để y phải chịu kẻ sỉ nhục, khinh nhờn, biết bao nhiêu người thô bỉ muốn đè y dưới thân đều là do hắn tạo cơ hội! Trong tim y không còn yêu hắn, xem hắn là tất cả nữa! Nó bị thay thế bởi một người khác tốt hơn, kẻ đó yêu thương, hết lòng vì y. Hắn đang tìm mọi cách cứu lại tình cảm sứt sẹo không thấy tương lai của họ trong vô vọng.

Tưởng Hoàng mù mịt, tứ phía đều là đường cùng.

Vết thương trong tim hắn nóng buốt lên, không dám nghĩ đến hiện thực khắc nghiệt.

Thẩm Huyền Quân không lên tiếng nữa ở trong ngực hắn hít thở khó khăn, Tưởng Hoàng không dám mong đợi điều xa vời, quay đầu ra cửa ra lệnh: "Chuẩn bị nước nóng đi."

Hắn bế người vào trong thùng tắm đợi người mang nước nóng đến pha nước cho y ngâm.

Trong nhà trọ trung lưu lò hương rỉ sắt tỏa ra hương thơm hăng mũi, vị đắng trong thuốc cứ lan ra như sóng triều, bên trong có dược liệu an thần, Thẩm Huyền Quân nhanh chóng ngủ lại trong hai hàng nước mắt, bởi vì y không muốn đối diện với hắn nữa, nhắm nghiền hai mắt ép mình chìm vào vô thức. Tưởng Hoàng tắm rửa cho y sạch sẽ, ôm người ra ngoài khăn lông thú lau khô, quấn da thịt non mềm vào trong chăn, đổi thuốc xông kinh mạch thông thoáng, điều hòa khí huyết.

Trong phòng yên tĩnh Tưởng Hoàng khép mắt lại, hắn hy vọng như thế, dù y không trả lời trong lòng hắn vẫn nuôi một mầm sống chờ ngày vươn lên.

Trời càng lúc càng rét, Tưởng Hoàng ôm người ngủ một giấc thật dài. Bỗng nhiên hơi thở quanh quẩn bên tai mang theo cả sát khí sắc nhọn, Tưởng Hoàng mẫn cảm mở mắt nhìn thấy ánh mắt trong trẻo của y, lòng mềm đi, trong lòng hắn có phán đoán thần trí của y lại không minh mẫn, cười ngọt ngào: "Hôm nay dưới bếp có bồ câu sữa béo lắm."

"Trong phủ của ta nuôi rất nhiều bồ câu." Thẩm Huyền Quân dùng giọng điệu ngốc nghếch nói với hắn, do mới ngủ dậy tóc buộc hơi lệch, rối bời, y cúi đầu tóc rơi lên mặt hắn: "Chúng ta đi bắt vài con về đi."

Tưởng Hoàng nhìn tuyết rơi bên ngoài lấy chăn trùm lên đầu y, cười bất đắc dĩ: "Ta bắt mang xuống bếp hầm canh hết rồi, ca ca đợi ở đây một lát..."

Hắn chưa nói hết Thẩm Huyền Quân đã níu tay áo hắn ánh mắt rưng rưng: "Ra ngoài một chút thôi mà." Y nhanh nhẹn nhảy vào lòng hắn hôn lên má, cười khúc khích: "Ngươi muốn thế này đúng không?"

Tưởng Hoàng ích kỷ mong Thẩm Huyền Quân mãi ngốc nghếch ngây thơ như thế này, không biết nhớ đến đau đớn hắn gây ra, sống vui vẻ vô âu vô lo.

Sau khi thoát khỏi ảo cảnh, Phương Dao vẫn còn đang trấn trận pháp bên ngoài dần lấy lại thế thượng phong, xiềng xích bủa vây dần bị tác động bởi trận vỡ trong rừng, thu lực thối lui. Trên người Phương Dao không có nhiều vết thương nhưng bị cầm chân tiêu hao sức lực, đứng không vững nữa.

Tưởng Hoàng quyết giấu chân tướng những việc xảy ra trong rừng, cho người về nghỉ ngơi. Lúc này có lẽ Phương Dao vẫn chưa thức, hắn không gọi người theo hầu giá lặng lẽ cùng Thẩm Huyền Quân ra ngoài chơi. Cả ngày nay tuyết rơi không ngớt, Tưởng Hoàng chuẩn bị ô che vụn tuyết bay, quan sát y mặc thêm áo ấm, cười nói: "Thế mới ngoan."

Cả người Thẩm Huyền Quân trùm kín trong mấy cái áo lông trắng muốt, áo chồng lớp áo người y tròn xoe chậm chạp đi đến bên cạnh hắn: "Mặc nhiều quá sắp đi không nổi rồi." Y cúi đầu nhìn chính mình đầy bất mãn: "Kiểu này sẽ lăn mất."

"Đi không nổi thì ta cõng."

Tưởng Hoàng đứng cạnh cửa sổ hơi hé, Thẩm Huyền Quân vừa đến bị gió thổi lung lay sắp ngã, ôm ngực ho khụ khụ. Tưởng Hoàng rối rít đỡ lấy, đúng lúc này bình trà bất ngờ giáng mạnh lên đầu hắn. Y dùng hết sức đánh thêm một cái, đẩy hắn ngã ập bên bàn trà.

Tưởng Hoàng không tin nổi ngẩng đầu nhìn về phía người đang run lẩy bẩy, bình trà trên tay rơi xuống đất vỡ tan, hai tay Thẩm Huyền Quân nắm chặt dao từ trong ngực ra vẻ mặt sợ hãi, mí mắt đỏ ửng lên, lắp bắp: "Vô Diện đang đợi ta,

hắn đang đợi ta đến tìm hắn. Ngươi đừng qua đây, không được qua đây..."

Bước chân Thẩm Huyền Quân lùi dần ra, con dao trong tay không ngừng lắc lư, dưới ánh trăng mỏng lưỡi dao sáng bóng sắc bén lạ thường. Hắn không biết y lấy con dao từ đâu, mấy ngày qua y hôn mê hắn canh chừng cẩn thận, không giây phút nào lơ là. Nếu có... hắn mệt quá chợp mắt giây lát nhưng người tỉnh lại hắn nhất định biết.

Tưởng Hoàng tiến lên mấy bước, Thẩm Huyền Quân nép người bên cửa sổ, thấy hắn nhào tới vội vàng hướng dao lên cổ mình: "Đừng đến đây, đừng đến đây..."

Động tác của Thẩm Huyền Quân quá mạnh, trên cổ xuất hiện một đường máu ứa ra. Lưng y ngã ra dựa cửa sổ, da thịt hiện ra dưới ánh trăng mỏng tang, lộ ra mạch máu lẫn gân xanh mờ nhạt. Thẩm Huyền Quân là khối ngọc lạnh đã vỡ nát, hắn nhặt nhạnh từng mảnh gói vào lồng ngực mình mặc kệ nơi đó bị mảnh nhọn đâm nát, từng mảnh, từng mảnh đều là của hắn. Tuởng Hoàng không dám manh động, lùi dần ra xa, quát: "Bỏ thứ nguy hiểm đó xuống!"

Nhưng Thẩm Huyền Quân đã nhân lúc hắn hốt hoảng nhảy qua cửa sổ. Phòng của họ ở trên lầu, y nhảy ra cửa sổ giẫm lên tuyết trên mái ngói, chân đứng không vững trượt dài xuống, ngói vụn bật lên từng lớp, rơi loảng xoảng. Cửa sổ hướng ra con đường nhỏ cạnh sông nên mái ngói nhô ra không rộng lắm, thấy y chơi vơi, Tưởng Hoàng nhìn thấy không khỏi kinh hô: "Ca ca."

Ngón vụn va vào nhau, hắn nhảy ra trên nóc nhà càng biến động, cố vồ ra tóm nhưng chỉ nắm được góc áo lông ẩm ướt. Thẩm Huyền Quân đã ở ngoài rìa mái ngói nhô ra, nửa người chồm ra khỏi mái hiên trơn trượt đầy tuyết, y nén đau đớn bên sườn, bị hắn tóm vẫn liều chết giãy giụa, mái ngói lẫn tuyết rơi lả tả. Y mếu máo sắp khóc, tay chân thi nhau quờ quạng, đạp loạn về phía hắn.

Tưởng Hoàng bấu víu cửa sổ, tim gan nứt ra nỗi sợ dần hãi xâm chiếm. Hắn sợ tuyết trên mái ngói trượt xuống đẩy người rơi xuống, cánh tay vịn cửa sổ càng dùng nhiều sức: "Ngã xuống là chết đấy!" Ngực hắn như bị xiềng xích cùm lại vô cùng nặng nề: "Ca ca định gặp hắn với bộ dạng thương tích đầy mình?"

Thẩm Huyền Quân khựng lại giây lát, kéo dây rút áo choàng, người nặng nề rơi xuống đất. Tưởng Hoàng giận đến nghiến răng, nhún người bay về phía trước, chụp được người còn cách mặt đất một khoảng. Hắn hung hăng kéo người vào trong ngực, phẫn nộ quát: "Là ai dạy ca ca làm loạn như thế hả?"

Thẩm Huyền Quân co rúm người lại không nhìn hắn, vũ khí của y đã rơi trên hiên rồi vùng vẫy thế nào cũng không thoát khỏi hắn. Tưởng Hoàng vẫn chưa hết giận mặt mày dữ tợn như lệ quỷ: "Ai cho phép ca ca nhảy xuống, ai cho phép?"

Y một mực cúi đầu không dám nhìn hắn cứ như chỉ cần như thế sẽ không bị quát mắng nữa, trong mắt đầy hàm oán nén giận. Tưởng Hoàng giữ chặt người ép vào tường trên lối đi nhỏ dẫn ra sông, thô bạo hôn cắn lên cổ giải tỏa tức giận trong lòng hắn. Hôn mãi vẫn chưa thấy đủ, hắn nhớ đến gương mặt kiêu ngạo cùng nụ cười khuynh đảo nhân tâm, làm sao tìm lại được đây?

Trong đêm tuyết lạnh có tiếng khóc nỉ non, trong con hẻm nhỏ có hai người thân cận da thịt, Thẩm Huyền Quân nằm trên áo lông dày người lạnh đến đầu tê lạnh, chuyện cũ vụt qua như nước chảy. Rốt cuộc giữa họ ràng buộc mối quan hệ gì, vẫn là yêu thương thật lòng, âu yếm môi hôn từng đêm. Những nhục nhã phải chịu đựng ngày đó chỉ một cơn ác mộng, hắn không phải là khắc tinh trời cao đưa đến, y cũng chưa từng làm ra chuyện có lỗi với hắn, hoàng thành chưa từng sụp đổ bốc cháy, chưa từng có người thân thuộc nào rời bỏ họ mà đi.

Nếu như tất cả chưa từng xảy ra, có lẽ họ không bao giờ gặp gỡ. Thẩm Huyền Quân thống khổ đau đớn tận cùng, biết bao nhiêu lần nhục nhã không thể kêu gào thành tiếng. Ánh mắt Tưởng Hoàng nhìn y ngày càng trở nên u ám, cưỡng chế người dưới thân quay mặt cho hắn hôn lấy đôi môi mềm mại ướt át, hông đánh nhanh hơn đâm từng điểm thật sâu. Lúc Thẩm Huyền Quân cựa quậy, tưởng chừng sẽ bị hắn giáng mấy cái tát thật mạnh như trong căn phòng củi năm ấy.

Môi hôn của hắn nóng bỏng cuồng si, động tác trìu mến, họ đã từng có lúc vui vẻ ôm lấy nhau trầm luân giao hoan. Thẩm Huyền Quân khẽ rên, hắn càng điên cuồng vuốt ve dụ ngọt: "Đừng sợ, ta sẽ không làm ca ca đau."

Tuy không bị đánh nhưng mặt Thẩm Huyền Quân như chịu mấy cái tát, mặt nóng rát lên. Đây là người y từng liều chết dây dưa, không phải, không phải, người y từng một lòng một dạ yêu quý ngày xưa ấy chưa từng tồn tại.

Tiếng thở dốc đan vào nhau, phía chân trời mặt trời dần lên.

Tưởng Hoàng bọc người Thẩm Huyền Quân lại chỉnh sửa quần áo chỉnh tề. Y thất thần không có bất cứ phản ứng gì, hỏa nhiệt trong cơn nhục dục tan đi, thân thể lạnh cóng. Tưởng Hoàng biết mình sai rồi, hối hận ngập ngụa trong tim, trên người y đều là vết bầm tím chịu lạnh cả đêm da thịt tái nhợt.

Ánh mặt trời yếu ớt chiếu lên mặt tuyết.

Xa xa có tiếng nhạc vọng đến, kèn trống rền vang cả con đường rộng lớn, Thẩm Huyền Quân nghe thấy tiếng lễ nhạc hỷ khí bỗng bật người dậy, người xoay vòng tìm kiếm. Trong màn tuyết mịt mù dần lộ ra đoàn người đi đón dâu, bầu không khí buồn chán bị niềm vui thành thân xua đi, mặt mày ai cũng mừng rỡ cười nói, bà mai đi song song bên kiệu hoa ríu rít chúc mừng, thêu dệt tương lai mới cho cô dâu mới gả.

Sắc đỏ kiệu hoa đâm vào mắt đau rát, viền mắt Thẩm Huyền Quân khô rát đỏ ửng lên, ký ức hỗn độn giằng co. Y muốn quên đi sạch sẽ, kháng cự những thứ đang tái hiện trong đầu. Giọng nói thiếu niên mềm mỏng phả bên tai, ngữ điệu êm dịu chân thành, y nằm trong ngực nghe hắn dỗ dành, hứa hẹn. Thỉnh thoảng y sẽ nằm bên giường mây đọc sách cho hắn nghe, gió thổi mang hương thơm ngọt, khắp nơi trải đầy hoa.

Ánh mắt Thẩm Huyền Quân mê luyến ngắm nhìn, bóng người loang lổ dưới tán cây va vào nhau.

Thoắt đó mọi thứ đã tan biến, trong đêm tối cô độc từng giọt mưa rơi bên ngoài cũng dài như cả đời. Thẩm Huyền Quân không biết mình đang mong đợi thứ gì, tim gan bị cắt xẻo không thể lành lặn. Cơn đau truyền tới từ phía bên kia đại dương mênh mông, còn chưa nhìn thấy sóng nhỏ nó đã ập đến trở tay không kịp, y không chịu nổi ngồi sụp xuống khóc thất thanh.

Tưởng Hoàng bước từng bước khó khăn, hàng mi khẽ động, quỳ xuống ôm vai gầy, ánh mắt nhiệt liệt như lửa. Năm đó họ cũng chuẩn bị thành thân, y chờ hắn đến đón, vừa mong chờ vừa lo lắng, y cảm nhận được hắn đã thay đổi rồi nhưng vẫn ngốc nghếch chọn cách tin tưởng hắn thêm lần nữa.

Tim hắn bị mũi nhọn đâm liên hồi, từng nhát xoáy sâu.

Môi hắn mấp máy run bần bật: "Đúng rồi chúng ta đang chuẩn bị thành thân." Cổ họng hắn trào lên máu tanh, khắp khoang miệng tanh tưởi xen lẫn vị đắng hơn mật: "Sau khi trở về hoàng thành... sau khi trở về hoàng thành sẽ..."

Y đã từng chờ đợi...

Chờ đến héo mòn chết tâm...

Ngày thành thân của họ, pháo đỏ rợp trời, hắn không đến đồi đón người như đã hẹn.

Ngày thành thân của họ, kèn trống náo nhiệt khách khứa đủ đầy, hắn đưa người khác vào trong bái đường, trong lòng rộn ràng niềm vui.

Ngày thành thân của họ, Thẩm Huyền Quân lo sợ hắn xảy ra chuyện vội vàng chạy đến phủ, hắn chà đạp y trước mặt mọi người, giã nát từng đốt xương tủy.

Ngày thành thân của họ, hắn công thành tạo phản.

Ngày thành thân của họ...

Ngực hắn đau nhói, máu tăng vọt lên cổ họng ọc ra ngoài nhuộm lên người y, gò má đầy nước mắt dính bẩn, ngọc đẹp nhuộm sắc máu. Tưởng Hoàng nghe được tiếng tim mình đập dữ dội, hốt hoảng kêu lên: "Không, chúng ta sẽ thành thân ngay bây giờ được không?"

Thẩm Huyền Quân bịt tai không nghe vẫn khóc cực kỳ thê lương, tiếng gào thét xé nát tim gan, xé nát cả đất trời.

Tưởng Hoàng chui đầu vào hõm cổ Thẩm Huyền Quân dựa dẫm, phải làm sao mới đem tâm can nhét vào lồng ngực đang trống rỗng, nhức nhối từng hồi đây?

"Ta sẽ không thất hứa nữa đâu, tuyệt đối không!"

...

Tuyết rơi lất phất, trong căn nhà hoang xập xệ đổ nát dần được dẹp dọn quét tước sạch sẽ. Tưởng Hoàng thay cho y bộ hỷ phục đơn giản, nếu có thể hắn sẽ chuẩn bị chỉn chu, không để y chịu bất cứ thua thiệt nào. Phải sang thành khác mới tìm được hỷ phục vừa vặn, thời gian không còn sớm, y khóc mãi ruột gan hắn đảo lộn phải vội tìm nơi làm lễ.

Môi hắn mím chặt, ngón tay quệt thuốc thoa lên mấy vết bầm tím, trầy xước. Thẩm Huyền Quân nằm như một con rối hỏng, vì không muốn nhìn thấy dáng vẻ tiều tụy, trên gò má tái xanh được hắn thoa một lớp phấn hồng. Nhưng vừa quay đi Thẩm Huyền Quân đã bật dậy quậy lung tung, cả người nhếch nhác dính bẩn, tóc rối hơn ổ quạ, lúc cười lúc khóc, nắm tay hắn sờ lên quần áo mới: "Đẹp không?"

"Đẹp lắm." Tưởng Hoàng chải lại mái tóc rối kia, cười yếu ớt: "Phải chải tóc rửa mặt mới làm lễ được."

Thẩm Huyền Quân cười lém lỉnh, cúi đầu sờ quần áo trên người mình: "Hắn chuẩn bị rất nhiều quần áo cho ta."

Tưởng Hoàng nghe thế nghĩ đến Vô Diện, buồn bực dâng lên. Kẻ đó trốn mất rồi, chỉ cần thêm một chút nữa Tưởng Hoàng đã có thể cắt đầu tên đó vứt cho chó ăn.

"Hắn chuẩn bị cho ta nhiều quần áo đẹp lắm, đều là tơ lụa thượng hạng, cống phẩm quý hiếm."

Nghe đến 'cống phẩm' sắc mặt Tưởng Hoàng khó coi cực điểm, quả nhiên Thẩm Huyền Quân liếc nhìn hắn, đuôi mắt đỏ đến sắp nhỏ máu: "Ngươi lại muốn bán ta đi đúng không?"

Tưởng Hoàng cắn trúng lưỡi, câu chữ chẳng hoàn chỉnh, hắn không biết mình đã nói gì, câu chữ chồng chéo vỡ nát. Bóng dáng Thẩm Huyền Quân mặc bộ hỷ phục cũ kỹ bị giam trong lồng sắt hiện ra, vẫn là thân thể yếu ớt bệnh tật nhiều năm, y hướng về phía hắn giãy giụa, không có nửa lời cầu xin hắn thả mình ra.

Bóng ma trong lòng y, câu hỏi mà y tâm tâm niệm niệm phải có câu trả lời, hắn vẫn không quên được.

Thẩm Huyền Quân hướng về ác ma đọa đày mình suốt tám năm, hy vọng hắn cho mình câu trả lời nhân từ một chút.

"Bọn họ nói dối đúng không, đó không phải sự thật, ngươi sẽ không bán ta đi phải không?"

...

"Phải không?"

...

"Không, không, hay là ngươi ban chết cho ta đi... cho chết trên quê hương của mình, đừng đuổi ta đi..."

"Ta không muốn làm quỷ tha hương đâu."