Khói Hoa Lãnh Cung

Quyển 5 - Chương 20: Người Vẫn Thế, Tình Vẫn Thế, Kiếp Này Kiếp Trước, Ai Phụ Ai 8




Chuyện của Tô Anh Anh ầm ĩ nửa ngày, tin tức truyền ra khắp phủ đều biết, lúc Phấn Kiều đi ngang vườn hoa không còn thấy Tần Trinh ngồi ngắm hoa ở đó nữa.

Thẩm Huyền Quân chép được hai mươi lần quy tắc, mí mắt sụp xuống, không chống đỡ nổi cơn buồn ngủ đang ập đến nữa, y quẳng bút lăn ra giường ngủ. Lục Minh Quy trở về thấy sắp hoàng hôn rồi y vẫn chưa thức, quy tắc còn chưa chép đủ, xem ra đêm qua đánh chưa đủ đau.

Cả đêm náo loạn ầm ĩ, đến gần sáng mới ngủ được. Nhớ lại ánh mắt đầy ghét bỏ của y lúc sáng, hắn không nỡ đánh thức người dậy, mang giấy bút sang gian bên cạnh giúp chép phạt phần còn lại.

Lục Đường thấy chủ nhân của mình cặm cụi chép đến giờ cơm tối, miệng hơi nhếch lên cười nhạo: "Người không định gọi công tử dậy à?"

"Ta đoán ca ca đã thức từ sớm chẳng qua trốn trong phòng không chịu ra thôi." Thấy mình chép được kha khá rồi hắn bỏ bút xuống sai người dọn bữa lên, lúc đi đến phòng y không khỏi lẩm bẩm mấy câu: "Biết thế phạt ít ít thôi, tự chuốc khổ vào thân!"

Thu Nguyệt nhìn qua cửa sổ, thấy xa xa có bóng đen vội vàng cảnh báo: "Công tử, có người đến."

Thẩm Huyền Quân đang ăn dở cái bánh nướng, nghe thế vội bỏ xuống bàn, chạy lại giường chui vào chăn giả vờ ngủ tiếp. Lục Minh Quy đuổi Thu Nguyệt ra ngoài, hắn chắp tay đi qua đi lại ngắm nghía người bên cạnh một hồi, đột nhiên mắt sáng lên, tay thò vào trong chăn lần mò một hồi, chui vào trong ngực áo sờ soạng.

Hắn có thể nhìn thấy hai má y đỏ lên lan tận mang tai nhưng vẫn không chịu nhúc nhích.

Kéo lỏng thắt lưng bàn tay xấu xa càng tham lam hơn, vuốt ve đến eo, hắn cố ý nhéo một cái, người nào đó không vờ vịt nổi nữa dùng sức giữ tay hắn, trợn mắt: "Ai cho đệ nhéo ta?"

Lục Minh Quy đắc ý ôm người hôn mấy cái: "Ta tưởng ca ca vẫn còn ngủ say?"

"Hừ, ngủ thì không biết đau ư?" Y liếc xéo hắn.

Lục Minh Quy vờ như không thấy tốc chăn lên, vạch áo hôn vào nơi hắn vừa nhéo: "Đau sao, để ta thổi."

Môi hôn của hắn rất có tính ám chỉ, Thẩm Huyền Quân giãy giụa né tránh, thấp giọng cầu xin: "Ta đói lắm rồi."

Trên gương mặt trắng trẻo vẫn còn vệt hồng nhưng ánh mắt mệt mỏi thấy rõ, lúc dựa vào người hắn giận dỗi thúc khuỷu tay vào người hắn: "Còn chưa tắm nữa."

Lục Minh Quy cười khà khà ôm người vào trong phòng tắm rửa, y ngấm nước như cây xanh được tưới tiêu, cả người thoải mái tràn đầy sức sống. Lúc xoa mấy vết tím xanh trên người không khỏi trừng mắt với hắn, nhưng vẫn cười làm lành: "Ấy, ta quên mất phải chép phạt rồi."

"Vậy sao?" Hắn cười đầy thâm ý: "Trói lại, đánh một trận."

Vừa mang đồ ăn vào phòng, Phấn Kiều chợt nghe bên trong phòng tắm, cách hai ba bức bình phong có người nội công thâm hậu quát lên: "Đệ dám, có tin đêm nay ta bắt đệ ra sân quỳ bàn gai không?"

Lục Minh Quy cười lớn tay bắt lấy y vác lên vai, bàn tay to lớn giơ lên hăm dọa. Thẩm Huyền Quân thẹn quá hóa giận giơ nanh múa vuốt cắn vai hắn mấy phát: "Thả ta ra, thả ra, đệ dám đánh thử xem."

"Không dám, không dám." Hắn ôm y ra khỏi hồ nước lau người khô ráo: "Ngày mai là sinh thần của ta rồi, không muốn quỳ bên ngoài đâu, thích quỳ trên giường hơn."

Mặt Thẩm Huyền Quân đỏ bừng, lẩm bẩm mắng hắn.

Hôm nay dưới bếp nấu canh cá, Thẩm Huyền Quân đã đói meo nên hắn gỡ xương miếng nào y đều ăn sạch bách, ăn xong lại tỏ ý chê trách sự chậm chạp của hắn. Y ăn no rồi hắn mới ăn được hai miếng sườn, đã thế còn bị y cướp ngay trong bát, Thu Nguyệt kín đáo nhìn hắn bằng ánh mắt thương hại.

Lục Minh Quy cũng thấy mình đáng thương, nét mặt hờn giận: "Lười biếng quá rồi, ăn xong rồi mau đi chép phạt đi."

Hắn đã chép phụ rất nhiều rồi, còn hai ba trang thôi còn không chịu chép nộp lên từ đường, ở trong phủ này hắn còn mặt mũi nào nữa.

Thẩm Huyền Quân nhướn nhướn mày, lát sau Phấn Kiều mang ấm trà vào lại thấy tướng quân ngồi chép mớ quy tắc. Công tử ngồi dựa gối mềm, chân gác lên người tướng quân nhàn nhã ăn nho, miệng vẫn than thở: "Đệ chép đủ chưa? Làm nhanh nhanh, còn bóp chân cho ta nữa."

Người đáng ra phải ngồi đây chép quy tắc là ai chứ? Lục Minh Quy liếc người đang vui vẻ như sóc con ôm hạt thông, không thèm để ý quan tâm đến hắn, hơi ấm ức bảo: "Đút cho ta một quả nho đi."

"Đệ không có tay sao, tự lấy mà ăn." Sau đó tỏ ra bận bịu bóc nho bỏ vào miệng: "Ngọt thật, Xuân Hoa mang thêm một đĩa nữa."

Lục Minh Quy quẳng bút sang một bên, véo chóp mũi của y: "Tướng quân ra lệnh mà dám ý kiến à? Được chiều quá bắt đầu sinh hư đúng không?"

Thẩm Huyền Quân dẫu môi, chợt thấy hắn tỏ ra bừng tỉnh reo lên: "Quên mất, ngày mai bà Lục trở về ca ca nhớ ra đón người thay ta."

Nghe thế Thẩm Huyền Quân ngồi thẳng lại, bà Lục chăm sóc hắn từ nhỏ, được mẹ của hắn giao phó trước khi lâm chung, trong phủ rất có uy quyền, cả hắn còn bị bà ấy trách mắng vài lần. Có bà ấy ở trong phủ y không dám ngang ngược, tung hoành quá mức. bà Lục biết hắn sẽ bênh vực y nên chưa bao giờ ra lệnh phạt nhưng cũng bóng gió vài câu, lý lẽ hùng hồn, lại mang tôn ti ra nói đến khi nào y tự đi lãnh tội mới thôi. Nếu không phải dưới quê có tang, trong nhà xảy ra nhiều vấn đề tranh giành ruộng đất, bà ấy cũng không rời phủ hơn một năm.

Trở về biết trong phủ bị mình quậy tưng bừng, không chừng sẽ lôi y đến từ đường đánh một trận.

Nhìn thấy ánh mắt đầm châm chọc, Thẩm Huyền Quân lườm lườm vẫn ngoan ngoãn đút nho cho hắn ăn. Lục Minh Quy hài lòng chuyển sang nựng má: "Ngoan lắm, thêm một quả nữa."

Được chăm sóc tận răng, Lục Minh Quy sức lực dồi dào chép một lát là đủ.

Thẩm Huyền Quân nhanh tay gom chúng lại bỏ vào rương, cười tủm tỉm, mặt dày nói: "Cuối cùng ta cũng chép phạt xong trước thời hạn rồi, lát nữa phải mang đến từ đường nhận tội, tướng quân có muốn kiểm tra không?"

Lục Minh Quy liếc mắt nhìn y tiện tay ném bút vào chậu nước.

Thấy hắn tỏ thái độ người nào đó cười ôm hắn hề hề: "Biết là đệ thương ta nhất mà."

Tối nay trời mát, Lục Minh Quy nổi hứng dắt tay y đi lên núi dạo. Lục Đường chuẩn bị xe ngựa và lò sưởi đầy đủ, thấy Phấn Kiều muốn đi theo hầu liền gọi lại: "Không cần phải đi theo đâu."

Phấn Kiều ôm một bụng hờn dỗi vẫn dịu dàng nói: "Buổi tối trên núi không khí ẩm ướt, nhiều côn trùng, công tử không cần người đi theo phụ giúp sao?"

Lục Đường dùng khẩu khí lạnh lùng hỏi lại: "Ẩm ướt thì sao, nhiều côn trùng thì sao? Cô định cởi áo cho công tử bớt lạnh hay hiến thân cho côn trùng cắn?"

Phấn Kiều nghẹn họng chỉ cười cười qua loa: "Cũng đúng, là ta suy nghĩ hơi quá."

Trên đường đi Lục Minh Quy mua thức ăn khuya đầy giỏ, xe ngựa lách vào con hẻm nhỏ tìm nơi bán mì hoành thánh ngon nhất thành cho y ăn. Bà chủ mở quán rất tối, bán đến tận canh tư mới đi nghỉ, khách khứa đều là người lao động làm việc ca đêm, có lần y thèm quá nửa đêm cùng hắn leo tường đi ra ngoài ăn. Hắn ở trong chính nhà mình mà lén lút như ăn trộm, bởi vì hôm sau có việc vào triều sớm, hắn không muốn bà Lục biết chuyện lại trách mắng.

Thẩm Huyền Quân cực kỳ tin tưởng khẩu vị của hắn, đồ ăn đều do hắn chọn, y chỉ ngồi dựa sát một bên thì thầm: "Thoắt đó đã xa cách hai tháng, không biết cha mẹ có nhớ ta không? Lúc nhỏ đêm nào mẹ cũng nấu mì ta ăn, vì khi đó người ta nhỏ bé ốm yếu, nghe người ta nói ăn khuya mau tăng cân, mẹ tin thật đêm nào cũng bồi bổ ta một bát mì lớn."

Hắn biết y buồn dịu dàng an ủi mấy câu nhưng không nói câu hứa hẹn nào. Sắp tới có thể phải đánh một trận lớn, hắn rời thành y càng bị quản thúc chặt hơn, đừng nói đi thăm cha mẹ, gửi thư còn khó ra khỏi thành trì. Lục Đường hôm nay lén nói cho hắn biết bồ câu bay trong kinh, chỉ cần binh lính thấy sẽ bắn chết ngay tại chỗ, hắn đoán sắp đến lúc hoàng thượng ra lệnh giới nghiêm rồi.

Vỗ về y một hồi, hắn khẽ nói: "Có ta bồi bổ mỗi đêm, họ không cần lo lắng quá đâu."

Mặt y chợt đỏ lên, phản bác: "Làm việc cật lực hơn thì có."

Lục Minh Quy cuời ầm lên ôm người đè xuống thảm phù dung: "Ca ca vất vả quá, đáng được thưởng lớn."

Trên thượng nguồn trồng rất nhiều hoa màu, trong không khí ngập tràn hương thơm, phu xe thuê cho họ một chiếc thuyền nhỏ: "Thuộc hạ ở đây canh xe không theo tướng quân nữa, thượng nguồn này trồng rất nhiều hoa quả, năm này trúng mùa người dân sai người canh chừng, hai người đừng có trộm đấy."

Mặt Thẩm Huyền Quân càng thẹn hơn, dạo trước đi chơi thấy trên đồi có cây táo sai quả rất ngọt. Thấy xung quanh không có nhà, khung cảnh trống trải cỏ mọc hoang. Còn nghĩ là cây dại, hì hục đánh dấu, sai người đào gốc cây mang về phủ trồng. Ai ngờ đi nửa đường bị người ta bao vây bảo đây là do nhà người ta trồng, y xấu hổ suýt chui xuống đất.

Lục Minh Quy cười tủm tỉm ôm người lên thuyền, phu xe nghe loáng thoáng tướng quân nhỏ giọng dỗ dành: "Không sao, chủ ở đây ta có quen biết. Ca ca thích cứ sai người đào mấy cây mang về."

Thẩm Huyền Quân kín đáo thò tay nhéo hắn. Lục Minh Quy cười ha hả: "Ta vừa mua một căn nhà nhỏ trên đây, nếu trong phủ quá buồn chán ca ca cứ lên đó chơi."

Lên thuyền rồi hắn vẫn ôm y không chút nới lỏng, khẽ nói: "Trong lòng ca ca có phải không vui không?"

"Sao lại không vui?"

"Lưu tướng quân nói bóng gió mấy lần, ta không chịu tỏ thái độ phải để cho ca ca ra mặt đuổi cô ta đi." Hắn nắm tay y hôn lên: "Ca ca giận ta đúng không?"

Thẩm Huyền Quân đờ người ra, hiểu được ý tứ của hắn không khỏi cười khổ: "Ta biết đệ không thích Anh Anh, càng không vì Lưu tướng quân mà đồng ý cho cô ta công văn nạp người vào phủ." Y nhìn hắn ánh mắt đầy chân thành: "Sớm muộn gì đệ cũng 'trả người cho Lưu tướng quân' nhưng ta không thích có người tính toán, dùng mưu kế chèn ép mình. Nếu như thành công, người khác lại lấy cô ta làm gương dùng nước mắt ra bắt ta đi khuyên đệ à? Họ tưởng trong phủ này ta phải sống nơm nớp lo sợ mắc phải sai lầm, lúc nào cũng trưng ra bộ mặt hiền lành, hừ nếu không phải hoàng thượng nhét họ vào thì hầu ngủ, vợ lẽ, thiếp thất gì đó một người cũng không được."

Trong lòng Lục Minh Quy bừng bừng xuân sắc, ca ca luôn nói không quan tâm hắn có bao nhiêu người bên cạnh. Hắn cứ canh cánh câu nói này mãi, nghĩ mình chưa đủ tốt, chưa xứng có được tình yêu. Trong lòng cứ thế tự trách, lo âu, sợ mất đi năm tháng tốt đẹp đang có được.

Y cười lém lỉnh ôm chặt hắn hôn: "Không phải ta không để ý, chỉ là không muốn đệ khó xử mà thôi. Người bên cạnh tay chân quá dài cứ sợ trong phủ không loạn, còn có người nào đó cứ muốn ta và đệ cãi nhau mới hài lòng. Ta làm khó đệ có lợi ích gì đâu chứ, trong tim ta có đệ mới muốn ngày tháng sắp tới êm đẹp, lẽ nào đệ có thể từ chối 'thịnh tình' của hoàng thượng? Lẽ nào ta phải vì chuyện này làm ầm ĩ, đến lúc đó đệ lại bảo ta không tin tưởng, nghi ngờ tấm lòng của đệ."

Mặt Lục Minh Quy đầy vẻ ngượng ngùng: "Ta hiểu chứ… nhưng vẫn muốn nghe ca ca nói ra, nếu không lại lo sợ ngày đêm nghĩ tất cả do mình huyễn hoặc ra."

Bơi thuyền một hồi đã đến hồ sen, hoa trong hồ chưa nở chỉ có mùi hương của lá sen. Y nói muốn ăn cơm sườn lá sen, hắn nhanh tay hái mấy cành lá non, hai người đi sâu vào trong hồ cả người bị che lấp bởi cành lá dập dềnh, đến khi không còn dễ bị người khác nhìn thấy làm phiền mới lấy đồ ra ăn. Thẩm Huyền Quân uống hết chén canh nóng hai má hồng lên, ngã người nằm lên chân hắn. Thuyền trôi giữa dòng nước có chút tròng trành, Lục Minh Quy còn nghịch ngợm cúi đầu cắn, thuyền nhỏ nghiêng hẳn một bên, y theo quán tính giãy giụa suýt nữa cả hai ngã nhào xuống nước.

Hắn nhìn cả người y đều đỏ lên, trong mắt có hai ngọn lửa bập bùng: "Ở đây không có ai đâu?"

"Sao đệ biết không có người rảnh rỗi đi dạo mát như chúng ta."

Xung quanh chỉ có tiếng nước chảy và gió thổi cành lá va vào nhau. Lục Minh Quy dịu dàng xoa gò má y mân mê: "Khuya rồi còn ai nữa chứ." Một tay hắn nắm lấy mạn thuyền ghìm chặt cố nén hỏa nhiệt trong người: "Đợi trở về nhà e là ta sẽ thành người có bệnh đấy."

Thẩm Huyền Quân luôn sợ nước nên có chút rụt rè: "Hay là bơi vào trong bờ trước đi, ta… ta sợ."

Lục Minh Quy chiều ý, hưởng thụ xong mới ôm người về xe, tới gần sáng bắt đầu hối hận. Tuy ngủ trong xe có lò sưởi nhưng cả người Thẩm Huyền Quân nóng rực lên, mặt mày đỏ ửng ướt sũng mồ hôi. Hắn xót xa vô cùng, ôm người về chăm sóc, đến tối Lục Đường bối rối nói với hắn: "Tướng quân, khách đến đông đủ rồi nếu người không ra sẽ có chuyện đó. Vừa rồi công công đến báo hoàng thượng sẽ cùng Hoà quý phi đến."

Thẩm Huyền Quân chuẩn bị ngủ nghe thế khuyên răn hắn: "Đệ ra ngoài dự tiệc đi, khụ khụ…"

Hắn không muốn đi nấn ná bên giường chuẩn bị chút hương bỏ vào trong lò, nói: "Thứ này giúp bớt ho khan, an thần ngủ ngon. Đợi ca ca uống hết thuốc ta mới đi."

Nói rồi sai Lục Đường xuống bếp xem thuốc sắc xong chưa.

"Đều tại ta không tốt."

Hương thơm tĩnh khí, ngửi một lát phổi của y thông thoáng đôi chút, ngực không thấy nặng nề khó thở nữa: "Đệ còn biết mình không tốt sao, đã bảo lên xe lại không chịu, hại ta phập phồng lo sợ suốt. Hừ, quà sinh thần đệ đừng mơ được nhận nữa!"

Lục Minh Quy vội kêu: "Không được, không được."

Sau khi uống thuốc y rất nhanh chìm vào giấc ngủ chập chờn. Đang mơ màng bên cạnh giường đột nhiên có người đi đến, y cảm nhận được người đó đang nhìn mình, cất giọng oán hận: "Ca ca bệnh đến mức này hắn còn ra ngoài tiệc tùng được sao? Tên khốn đó không biết ca ca sợ nước, sợ lạnh sao? Đêm hôm gió lạnh ôm ca ca ra đó thoả mãn dục vọng của hắn!"

Phương Dao liếc mắt không đám, chiến tích của người lừng lẫy không kém. Giày vò Thẩm Huyền Quân trong phòng củi ẩm ướt dơ bẩn. Nơi đó rách nát nhiều chuột bệnh, y làm việc nặng đến khuya, toàn thân đầy vết roi. Lăn lộn dưới đất thương tích nhiễm trùng, không được đắp thuốc vài ngày sau mưng mủ, bệnh đến thần trí bất minh!

Đêm qua Phương Dao chuồn sớm không phải chứng kiến cảnh tượng kích tình. Nếu có mặt hắn cũng không lôi hoàng thượng đi như lần trước. Hoàng thượng chưa tìm ra cách phá kết giới an toàn sẽ không làm càn nữa, Phương Dao thậm chí còn có suy nghĩ ác độc rằng: Thẩm Huyền Quân mãi mãi ở trong kết giới này, ít nhất y được hạnh phúc.

Nhưng không chối bỏ chuyện hiện thực y đã trở về hoàng cung, bị giam trong lồng son tưởng chừng tốt đẹp ngọt ngào người người ngưỡng mộ. Đằng sau tình yêu cảm động trời xanh ấy từng che giấu bí mật đen tối, tàn nhẫn đến nhường nào? Phương Dao không dám phán xét, bởi hoàng thượng không thể trơ mắt để nước mất nhà tan, phục quốc là ước nguyện lớn nhất đời hoàng thượng, hắn cũng thế.

Tình cảm của hai người họ là tội nghiệt phải tiêu trừ.

Tưởng Hoàng vẫn chưa dùng bộ da này linh hoạt, lúc bắt mạch tay hơi run rẩy, loay hoay hồi lâu mới tìm ra mạch tượng chính xác: "Không được, ta tự kê đơn thuốc mới yên tâm."

Phương Dao không ngăn cản chỉ hỏi: "Làm sao đổi thuốc? Vô Diện biết y thuật, hắn sẽ nhận ra đấy. Mấy ngày nay hắn liên tục đem đồ trừ ma vào phòng y, nếu không phải vừa rồi Thu Nguyệt mang mấy thứ đó ra rửa bụi phơi ngoài sân, e là không bước qua bậc cửa nổi!"

Do Thẩm Huyền Quân cảm thấy mấy thứ đó chướng mắt quá, vàng vàng đỏ đỏ làm hỏng hết bày trí trong phòng. Nhân lúc Lục Minh Quy ra ngoài, sai người mang đi hết.

Tưởng Hoàng mím môi nghĩ cách, đột nhiên ngoài bức bình phong có tiếng quát lớn: "Ngươi hầu hạ thế nào mà phòng ốc tối om thế, một ngọn đèn cũng không có?"

Phương Dao không cần lo sợ nhưng Tưởng Hoàng phải rời bỏ bộ da, ẩn mình vào không gian lặng thinh.

Phấn Kiều hoảng hồn tỉnh ngủ, vừa rồi nàng thắp đèn thêm than vào lò sưởi xong mới ra ngoài canh, không biết tại sao lại ngủ quên? Tiệc bên ngoài vẫn còn náo nhiệt tướng quân về phòng làm gì?

Nàng không dám hỏi cả người nép vào bóng tối, đầu cúi thật thấp, có lẽ trận gió vừa rồi khiến nàng lạnh quá, ngồi co ro ngủ lúc nào không hay.

Đi qua lớp bình phong thấy than lửa trong lò đã tắt, cả phòng đầy âm khí lạnh lẽo. Hắn nhanh tay thắp nến lên, bỏ than nhóm lửa, vầng sáng màu cam tỏa ra khiến căn phòng sáng lên đôi chút. Ca ca nằm trên giường ngủ mê man, cánh tay lộ ra ngoài chăn chịu lạnh, sắc mặt của hắn càng khó coi hơn, trước khi đi hắn đã dặn phải canh chừng thật kỹ, không được quên đốt địa long vậy mà…

Phấn Kiều thấy mày hắn nhíu chặt sợ hãi quỳ sụp xuống: "Địa long vẫn được đốt đầy đủ, nô tỳ đã thay than mới quạt lửa than cháy rực lên mới dám ra ngoài." Giọng của nàng dần nhỏ lại yếu ớt: "Không hiểu sao lò sưởi lại tắt, nhưng trong phòng không lạnh lắm, công tử không chịu khổ đâu."

"Ngươi làm việc bất cẩn còn dám cãi lại à?"

Hôm nay là Xuân Hoa và Phấn Kiều hầu hạ, vừa đi xuống bếp bưng bát cháo về trong phòng đã ồn ào nhường này. Xuân Hoa sợ hãi chạy vào, chỉ thấy mặt mày Phấn Kiều tím tái lui ra, trên má toàn là nước mắt.

Khi Thẩm Huyền Quân tỉnh còn tưởng trong phòng không có ai. Vừa nghiêng đầu, chợt thấy hắn ngủ gà ngủ gật bên cạnh bậc tam cấp cạnh giường. Sắc mặt khó coi đã đành, dưới mắt có quầng thâm lớn hai má xám tro, y không dám làm phiền hắn ngủ, nằm im không nhúc nhích.

Nhưng Thu Nguyệt quay về phòng thấy y tỉnh lại rất vui mừng, vội kêu: "Mang nước lên đây cho công tử rửa mặt, cháo bồ câu đâu mang lên đây."

Lục Minh Quy giật mình tỉnh dậy sờ tay lên trán y kiểm tra, miệng hơi hé: "Ca ca tỉnh rồi, thấy trong người thế nào, còn tức ngực không?"

Y cười an ủi hắn: "Đã khỏe nhiều lắm rồi, nhìn đệ còn giống người bệnh hơn ta."

Lục Minh Quy cười gượng gạo: "Vậy ca ca mau khỏe lại còn chăm sóc ta nữa."

Đỡ người ngồi tựa giường, Lục Minh Quy đút từng muỗng cháo nhỏ, thấy y ăn không ngon miệng vẫn có nuốt vào, lòng hắn càng khó chịu hơn: "Không thích đừng ép bản thân nuốt, ta xuống bếp đổi món khác mang lên."

Y xua tay bảo: "Không cần đâu, nhân sâm tổ yến gì đó uống mãi không béo lên cân nào. Có thời gian đệ dắt ta đi dạo ngâm suối nước nóng, không thì học vài bài quyền, trồng mấy cây ăn quả, vận động nhiều tự khắc khỏe hơn thôi."

Lục Minh Quy thấy đúng, để ý ở trong phòng nghỉ ngơi hai ngày. Lúc bắt đầu đi lại ổn định, hai người dắt tay nhau đi đến khi viện khác của hắn ở trong thành chơi. Đào đất hay tưới nước đều do hắn làm, y chỉ việc bỏ hạt giống xuống đã là công lao vô hạn, không ai sánh bằng: "Biết thế đã dẫn Xuân Hoa, Thu Nguyệt theo cho chúng mang mấy giỏ hoa quả về cho người trong viện ăn."

"Đồ trong phủ họ ăn không ít, họ thấy chúng ta ra ngoài còn vui mừng xuống bếp làm ổ đó chứ."

Lục Minh Quy gọt xong một đĩa trái cây thuốc trong lò bắt đầu sủi tim, hương thuốc ngọt đắng lạ thường, hắn hơi nhíu mày mở nắp ngửi thử.

"Sao thế?"

Lục Minh Quy lắc đầu: "Mới đổi thuốc nên ta hơi lo thôi."

***

Thu Nguyệt thấy công tử đã ra khỏi viện rồi bản thân không có gì làm, xoay người đi đến phòng dành cho người hầu trong viện. Ở trước phòng Mai Lan đang đun thuốc, thấy Thu Nguyệt đến đứng nép một bên, bất mãn: "Khóc lóc suốt đêm qua tới giờ làm như oan ức lắm."

"Kệ cô ta, muốn khóc thì cứ khóc. Ở đây để ta lo, muội về phòng nghỉ ngơi trước đi."

Thu Nguyệt rót thuốc đi vào phòng thăm Phấn Kiều, bị phạt trượng một trận sắc mặt nàng ta tái mét, nằm sấp trên giường thở hổn hển, nàng bảo: "Tướng quân xót công tử nên mới nổi giận thôi, Xuân Hoa tỷ tỷ cũng bị phạt một trận ra hồn, sau này chúng ta phải cẩn thận hầu hạ hơn."

Sao có thể giống nhau, nàng bị phạt hai mươi trượng, còn Xuân Hoa chỉ bị phạt quỳ trong phòng một đêm. Cô ta nói phải xuống bếp chuẩn bị cháo phòng công tử nửa đêm thức giấc. Hừ Thẩm Huyền Quân ngủ say như chết có bò dậy ăn nổi không? Viện cớ trốn việc lười biếng thì có! Nàng ấm ức ngồi canh lửa một hồi không ngờ ngủ quên, đâu phải cố ý để y bị lạnh. Địa long vẫn được đốt đầy đủ, có chết cóng đâu chứ! Nàng ở ngoài mới thấy lạnh đây này. Thân trai cao lớn mà yếu nhược như cọng mì thiu, giả vờ giả vịt.

Thu Nguyệt âm thầm quan sát, thấy nàng ta có vẻ bất mãn nhưng vội vàng giấu đi. Bị đánh không nhẹ, nàng bảo nàng ta cứ nghỉ ngơi không cần quay lại hầu hạ sớm. Xuân Hoa bị nàng ta liên lụy một câu thăm hỏi cũng không có, đáng ghét thiệt.

Vừa ra khỏi viện Thu Nguyệt nghe nói bà lục quay về sớm, hiện đang ở viện dành cho các cô nương: "Sao bà Lục lại đến đó?"

"Bà Lục nắm được tình hình trong phủ hết rồi, hoàng thượng đưa đến không ít người, làm rầm rộ cả thành đều biết. Bà Lục chỉ cần ra ngõ là nghe thấy thôi." Mặt Cúc Trúc đỏ lên nghiêng đầu về phía bên vườn cây anh đào: "Để bà Lục xem qua cũng tốt."

Bà Lục tiến thẳng vào trong vườn, bên trong vắng vẻ chỉ có lác đác vài người nói chuyện với nhau. Nhìn thấy người lạ mặt họ vàng như sáp ong dè dặt đứng lên cúi chào, bà Lục khom người: "Không dám, không dám, các cô nương xem trọng bà già này quá."

Có vài người vào phủ trước đã từng gặp bà Lục nhưng ở khoảng cách xa, biết rõ đây là người tướng quân kính trọng không dám thất lễ.

Bà Lục đã xem qua danh sách và tranh vẽ của người mới, sau khi người được gọi đến tề tựu, mọi người yên vị ngồi xuống hết rồi vẫn thấy thiếu mấy cô nương. Thấy bà ấy nghi hoặc Tần Trinh khẽ khàng nói: "Hạ Thu, Minh Trang, Lộ Doanh, Phấn Kiều đều đã đi đến hầu hạ công tử, Anh Anh đã được Lưu tướng quân chuộc giấy bán thân đưa về nhà rồi… những người còn lại đã bị bán đi. "

Bà Lục không hài lòng việc này lắm, trong phủ đâu có thiếu người hầu? Nhưng bà vẫn gật đầu, lại hỏi: "Nghe nói các cô nương phạm lỗi bị phạt làm việc nặng vài tháng, là tội gì?"

Thưởng hay phạt đều phải được ghi chú rõ ràng, sau nay tra lại, ai được thưởng nhiều lần có thể cân nhắc thăng chức. Ai bị phạt không sửa, chẳng cần giữ lại dứt khoát bán đi là xong. Nhưng ở đây không hề ghi chép chuyện các cô nương bị phạt, việc nhà đều giao cho Thẩm công tử giải quyết, có thể mới bắt tay vào vẫn chưa quen việc.

Nhưng không lẽ chẳng ai nhắc nhở việc thiếu sót sao?

Thu Nguyệt định đứng lên phân bua đã bị Bà Lục liếc mắt trách cứ: "Công tử được tướng quân yêu mến, người khác không dám chen vào. Nhưng ngươi ở trong phủ đã lâu, là người được tướng quân chọn đến hầu hạ, những việc này ngươi phải kiểm tra cẩn thận chứ. Chỗ ta hỏi các cô nương đừng có xen vào, quay về viện làm tốt việc cần làm đi."

"Dạ." Thu Nguyệt rụt rè cúi đầu đi ra.

Bà Lục thản nhiên nói: "Không phải bà lão này nhiều chuyện nhưng đây là quy tắc trong phủ. Ta đưa bản kê khai cho từng người, các cô nương cứ ghi rõ ràng, đợi khi công tử về phủ ta tự đi đối chứng."

Bảo các nàng kê khai, các nàng biết viết cái gì chứ? Ngơ ngác xem trộm nhau một hồi, các nàng đều thống nhất ghi: Không hầu hạ tướng quân thật tốt.

Bà Lục xem xong mặt đen kịt lại: "Không ai hầu hạ tốt? Thế các cô đến đây làm gì? Tội lớn tội bé đều phải ghi rõ ra."

Loáng cái đã đến trưa Lục Minh Quy ôm người đã mệt mỏi ngủ say về phủ. Bà Lục có chuyện muốn nói nhưng nhìn thấy sắc mặt y trắng bệch, trán lấm tấm mồ hôi cũng đành thôi. Đến lúc dọn cơm bà mới nói: "Công tử sức khỏe không tốt, việc nhà giao cho người khác đi. Người hầu trong phủ đâu hết rồi, mấy đứa Viên phạm lỗi gì à? Nếu thiếu người hầu tìm mua mấy đứa về đi."

Lục Minh Quy nhìn trộm sắc mặt bà Lục, thấy thái độ cứng rắn chân mày nhíu sâu lại, Thu Nguyệt ở sau lưng bà ấy không ngừng ra dấu với hắn.

"Con mới mua thôn trang nên bảo họ đến đó thu xếp rồi." Dừng một lát hắn lại nói: "Việc nhà sớm muộn gì cũng giao cho ca ca quản, học từ từ cũng tốt. "

Bà Lục thở dài: "Biết ngay con sẽ nói như vậy mà, ta chăm sóc con từ nhỏ chưa bao giờ thấy con thiếu quyết đoán như này. Nhưng trong phủ không thể cứ để hỗn loạn, đợi học xong mới dẹp dọn à? Vừa mới nắm quyền đã phạt hết các cô nương ở viện bên, bắt người đến viện mình hầu hạ, không ra thể thống gì hết."

"Đây đều là ý của con." Lục Minh Quy biết chuyện này không giấu được, trong đầu đã soạn sẵn lời giải thích: "Lý lịch các nàng đều không trong sạch, mỗi ngày đều tìm cách nghe ngóng thăm dò việc trong phủ. Trước đó con để các nàng ở trong viện ăn ngon mặc đẹp, nhưng chuyện trong phủ vẫn lộ ngoài không ít. Nếu con ra mặt gây khó dễ, bên trên lại có cớ chen vào, giải quyết như thế không sạch sẽ còn mang tiếng không coi trọng tấm lòng của người khác."

"Ý của con à? Ta lại thấy người ta có năng lực làm con vui vẻ, chuyện gì cũng bao che cho." Bà Lục suy nghĩ một lát, nói: "Những chuyện này ta đều hiểu, con không thích cũng đừng kiên quyết tỏ thái độ quá, mấy cô nương đang hầu hạ ở chỗ nó đưa về viện bên hết đi."

Lục Minh Quy chưa mở lời, bà Lục đã chặn họng: "Cũng biết chọn lắm, đều là mấy cô nương xinh đẹp cả. Chuyện của Tô Anh Anh đã làm náo động cả phủ rồi, người không biết lại nghĩ công tử giữ các nàng làm của riêng. Tuy nói nếu không làm gì hổ thẹn, bản thân trong sạch không cần ngại, nhưng miệng lưỡi thế gian ghê gớm, cẩn thận vẫn hơn."

Lục Minh Quy dung túng người kia không ít lần, còn phải đợi đến khi gây họa mới tìm cách giải quyết sao?

Từ khi vào phủ đã quản chặt người như cầm tù, bà Lục cực kỳ không hài lòng. Thứ nhất Thẩm Huyền Quân là người nước khác, được hoàng thượng đưa đến đây với thái độ không thiện chí. Thứ hai, y không thể giúp nhà họ Lục sinh con đẻ cái, nối dõi tông đường. Thứ ba, không tuân thủ lễ nghi, chưa từng hầu hạ tướng quân chu đáo, luôn bắt tướng quân theo ý mình. Thứ tư, không biết khuyên răn tướng quân nghĩ đến việc cưới chính thất, suốt ngày giành lấy người bên cạnh mình. Thứ năm, nếu tướng quân rời khỏi viện quá lâu, y sẽ giở khổ nhục kế bệnh sốt triền miên, khiến tướng quân đau lòng quay trở về, người thủ đoạn như thế chỉ giỏi gây bại hoại gia phong thôi.

11

Càng nghĩ trong bụng càng tức giận, mặt mày xị xuống: "Công tử đã bệnh rồi không thể ở cạnh chăm lo được, để công tử nghỉ ngơi một thời gian đi. Ta sẽ tìm vài người đến phòng con, sau khi chuyện chiến sự xong xuôi, tìm một cô nương tốt cưới vào phủ!"

Thấy hắn lại tính giả vờ không nghe thấy, tìm cớ qua quýt cho xong chuyện. Bà Lục hừ một tiếng, đứng thẳng lưng mang gia pháp ra giảng một hồi mới chốt hạ: "Con không đồng ý cũng được. Mỗi ngày ta sẽ sai người đưa công tử ra sảnh chính đánh mười roi, đánh khi nào con chọn được người hầu hạ mới thôi. Không khuyên được con là tội lớn, phạt thế còn nhẹ, com muốn chọn con đường nào cứ nói đi."

Lục Minh Quy gãi gãi cạnh hàm một hồi, đáp: "Vâng."

Ăn cơm xong, Lục Minh Quy quay về viện chăm sóc người bệnh. Thu Nguyệt chuẩn bị khăn mềm nước ấm, Cúc Trúc mang thuốc cùng mứt hoa quả lên, hắn liếc nhìn hỏi: "Ở bên viện bên xảy ra chuyện gì?"

Cúc Trúc ũ rũ đáp: "Nô tỳ có sang bên đó hỏi dò các nô tỳ khác, bà Lục đến hỏi mấy tháng trước tại sao bị phạt, bắt họ ghi chép hết tất cả tội lớn tội nhỏ. Các cô nương không dám nhiều lời, có điều lời nói không thống nhất, bà Lục không hài lòng lắm."

Hắn lại hỏi: "Không ai mách lẻo gì chứ?"

Cúc Trúc lắc đầu: "Không có ạ."

Hắn hài lòng gật đầu, đợi người lui ra hết mới dùng khăn mềm lau người cho y. Cả buổi sáng đi trồng cây tóc tai có hơi rối nhưng gương mặt trắng trẻo mềm mại trông rất đáng yêu, không nhịn được véo vài cái.

Thẩm Huyền Quân tỉnh dậy thấy cả người nặng nề, còn tưởng do bệnh mà ra. Chừng một lát đầu óc mới thông suốt, hóa ra bị người nào đó ôm chặt, y há miệng thoi thóp kêu lên: "Cứu mạng, cứu mạng…"

"Tỉnh rồi à?" Hắn ngồi dậy lấy nước cho y rửa mặt, bưng chén canh giữ ấm trong lò đồng lên dỗ dành.

Thẩm Huyền Quân bất mãn rên: "Mới có chút thịt thôi đã bị đệ đè xẹp lép." Ăn được hai muỗng y cảm thấy không vẫn còn thiếu gì đó, hỏi: "Bà Lục đã về phủ chưa?"

"Về rồi, còn gọi ta đến mắng một trận. Tất cả là tại ca ca đó, mau khỏe lại bù đắp cho ta đi."

Y cười cười, bà Lục sao có thể mắng hắn? Người bị dạy dỗ nhất định là mình rồi: "Bây giờ ta gả bệnh thêm vài ngày không chừng sẽ thoát nạn."

Lục Minh Quy giơ tay ấn trán người nào đó: "Không được nói bậy, mau khoẻ lại ta dẫn ca ca đi chơi hội hoa." Bỗng hắn dùng lại thổn thức bảo: "Nhớ lúc trước ca ca bỏ đi, ta phải sai người tìm kiếm rất lâu, rất lâu. Mùa đông năm đó rét lạnh, cỏ cây không chịu nổi chết hết. Tìm đến bờ Kim Khê, thấy trên tuyết toàn là vết máu dẫn đến bờ vực, ta sợ hãi biết bao nhiêu. May mắn vẫn tìm được ca ca đang co ro trốn trong bụi cây khô đưa về phủ. Suốt đường đi không nói với ta tiếng nào, được nửa đường ca ca sốt rất cao. Thuốc thang đổi liên tục, đại phu nào cũng lắc đầu nói phải hạ sốt trước, đều là mấy câu vô dụng thôi."

Hắn ôm mặt y nghẹn ngào: "Ca ca… Phải mau khoẻ lại đừng dọa ta có được không?"

Thẩm Huyền Quân biết mình từng bệnh nặng mấy lần nhưng không nhớ đã từng rời phủ lúc nào. Cái gì mà bên vực Kim Kê, cái gì mà trốn trong bụi cây, mấy hình ảnh đó y đều không nhớ. Trong lòng có chút nghi hoặc hỏi lại: "Thời gian đầu bị giam trong ngục, sau đó hoàng thượng ban hôn. Ta vẫn luôn ở trong phủ chưa từng đi xa mà, đệ đang nói lúc nào cơ?"

Mặt Lục Minh Quy tái lại, rốt cuộc ký ức của y thường xuyên hỗn loạn, mâu thuẫn với nhau. Khó khăn lắm hắn mới tìm được thời khắc tốt, tìm cách xoá những nỗi đau y từng trải qua, được cái nào hay cái ấy.

Phương Dao lập tức nhận ra sắc mặt Lục Minh Quy thay đổi tím ngắt lại. Bên trong nhất định có ẩn tình, tám chín phần Thẩm Huyền Quân bị xoá ký ức vào lúc này, nếu như họ nhanh tay phá vỡ chuỗi thời gian đó…

Hai âm hồn liếc mắt nhìn nhau nhanh chân thoát ra ngoài. Trước mắt họ phải tìm hiểu xem ca ca chạy khỏi phủ khi nào, họ sẽ dùng Kính Du Mộng về khoảng thời gian đó hành động.

Lục Minh Quy ôn tồn bảo: "Sốt cao lắm, còn mộng du nữa sao ca ca nhớ được. Ca ca mệt rồi nằm xuống nghỉ thêm đi."

Rồi hắn nằm xuống ôm người trong ngực dỗ ngủ lại. Y cũng còn mệt nên chìm vào giấc ngủ rất nhanh, chỉ có hắn nằm trằn trọc tới khuya. Tới tờ mờ sáng hắn phát hiện người bên cạnh nóng hơn rất nhiều, trên người toàn âm khí! Người bệnh vốn đã suy yếu còn bị thứ này quấy nhiễu hành hạ, liên tục mấy đêm liền nghe y mơ sảng trò chuyện với ai đó, mặc dù trong phòng chẳng có ai.

Lục Minh Quy vẫn luôn nghi ngờ có thứ gì đó đang âm thầm trốn trong huyễn cảnh, nhiều lần tra xét không tìm ra điểm bất thường, cứ như để duy trì huyễn cảnh tốn quá nhiều sức lực hắn bắt đầu gặp ảo giác. Nhưng khi bế quan trong thạch động, thứ đó đã bò ra đi quanh quẩn bên ngoài kết giới đục khoét, cả gan thăm dò hắn, thừa cơ lúc hắn yếu nhất trộm mất vài thứ trấn giữ trận pháp.

Giờ đây nó còn dám chui vào phòng ca ca hắn lộng hành, mấy món đồ trừ tà chỉ có tác dụng tạm thời thôi. Vài ngày nữa hắn phải bế quan, phải gọi Viên Huyễn trở về phòng thủ tạm thời.

Trong lúc Lục Minh Quy loay hoay tìm cách, nhóm người Tưởng Hoàng đã đã tìm được cơ hội.

Lục Minh Quy gặp ác mộng phòng tuyến rất yếu, họ nhân cơ hội xâm nhập vào giấc mơ đó, vốn muốn hút chút linh lực mở thần quang của gương. Nhưng ông trời thương xót, vừa vào mộng Kính Du Mộng phát sáng, huyền quang chiếu rọi bốn phía. Thoắt chốc đã đưa họ về một không gian khác, quang cảnh trước mắt đều là tuyết lạnh.

Trong phòng đang đun thuốc mùi thảo dược bay lên nồng nặc, Tưởng Hoàng không biết do vào mộng hao tổn nguyên khí hay mùi cao thuốc kia quá kinh khủng, đầu óc choáng váng quay vòng.

Người hầu ra vào liên tục, nước ấm và máu loãng thi nhau mang vào mang ra. Lúc lột da trị sẹo đã từng nhìn thấy hình ảnh này, Tưởng Hoàng không dám nhìn gáy lạnh toát. Đến được giường bệnh sắc mặt Tưởng Hoàng trắng hơn giấy, nhìn thấy người nằm bẹp trên giường, máu thấm chăn đệm, môi run rẩy không nói được câu nào.

Lục Minh Quy ở bên giường nắm chặt tay ca ca không buông, đã cố bắt mạch mấy lần, nhưng có vẻ quá lo lắng tay chân run rẩy, hắn không dò được mạch tượng. Người hầu trong phủ đi khắp nơi tìm đại phu, ai cũng lắc đầu. Lục Minh Quy thấy không ổn, vào trong huyễn cảnh linh lực suy yếu rất nhiều, không còn sức chữa thương nữa.

Ba bốn đêm liền Lục Minh Quy không ngủ, người ngợm phờ phạc, đôi mắt đỏ quạch dọa người.

Đêm nào Lục Minh Quy cũng thổi sáo, âm điệu này đã thấm vào máu nên Tưởng Hoàng nhận ra ngay. Ca ca dạy khóc sáo này cho hắn, vào những đêm trăng đẹp họ cùng nhau ngồi đánh đàn thổi sáo trên đồi cỏ. Họ đã từng trải qua những tháng ngày tốt đẹp hạnh phúc biết bao. Giờ đây kỷ niệm của họ bị người khác chen vào, dùng nó lấy được tình cảm của ca ca, bảo Tưởng Hoàng làm sao cam tâm.

Mấy ngày sau bệnh tình của Thẩm Huyền Quân dần ổn định lại, cơn sốt lui dần. Lục Minh Quy vui sướng ôm người sưởi ấm, canh thuốc đổi sang dược liệu nhẹ hơn, bồi bổ thêm nhân sâm, linh chi. Thấy khí sắc Thẩm Huyền Quân dần tốt hơn, Lục Minh Quy mới tranh thủ ôm người ngủ, dưỡng sức chăm người bệnh.

"Tưởng Hoàng, ta đau quá." Trong tiếng nói đầy đau đớn tủi hờn, y co người lại nước mắt rơi ướt má: "Đau quá, sao đệ lại…"

Nghe tiếng gọi này Tưởng Hoàng giật bắn người, trái tim như bị bóp nghẹt. Hắn cảm nhận được nỗi đau của y, nghe được mạch hoa khói hồi sinh trong phế quản, trong mơ y vẫn gọi tên hắn, xem hắn là điểm tựa giúp y vượt qua đau đớn!

Lục Minh Quy tỉnh dậy ngơ ngác nhìn, không rõ có phải y đã tỉnh hay là sốt ruột quá gặp phải ảo giác. Mấy đêm qua y đều khóc như thế, khóc mệt rồi vẫn im thin thít không chịu động đậy, mặc kệ nguyên nhân ra sao vẫn nắm tay y gọi tha thiết: "Ca ca…"

"Tưởng Hoàng, sao đệ lại lừa dối ta, đau quá, tim ta rất đau."

Lục Minh Quy như bị sét đánh nhưng hắn rất nhanh chấp nhận, dụi má vào tay y: "Tỉnh lại là tốt rồi, Xuân Hoa, Thu Nguyệt mang thuốc và cháo vào đây."

Đầu óc của Thẩm Huyền Quân vô cùng rối loạn, khi nhìn thấy rõ bóng hình bên cạnh giường, sắc mặt càng khó coi hơn, môi run rẩy, thần trí trở nên ngưng trệ. Trong đôi mắt Lục Minh Quy lộ ra vui mừng, y không khỏi lúng túng, không biết hắn có nghe những lời mình vừa nói không.

Lục Minh Quy đỡ dậy, giúp y dùng nước ấm rửa mặt, lại bưng bát cháo đến cạnh giường đút cẩn thận. Trong mắt Thẩm Huyền Quân có sợ hãi, có lo lắng, trong phòng đốt nhiều than lửa thế mà y vẫn thấy lạnh, lắp bắp nói: "Ta…"

"Ngoan, mới vừa tỉnh nên ăn uống bồi bổ rồi nghỉ ngơi. Ca ca ăn hết bát cháo này trước đi, những việc khác đừng để tâm nữa.

Thẩm Huyền Quân xấu hổ nuốt hết lời muốn vào bụng, khổ sở nuốt từng muỗng cháo vào bụng mặc dù miệng lưỡi đắng chát.

Khoảng thời gian này y vẫn chưa chịu mở lòng, Lục Minh Quy biết ý không làm khó, đút cháo xong sang phòng bên ngay, chỉ để lại hai người hầu hạ chăm sóc.