Khói Hoa Lãnh Cung

Quyển 5 - Chương 23: Người Vẫn Thế, Tình Vẫn Thế, Kiếp Này Kiếp Trước, Ai Phụ Ai 11




Gan Quỷ Ngữ Phong Ngư mang tính ấm, có lợi trong việc đả thông kinh mạch, điều thương hoạt huyết. Hắn tu luyện đến nay đã hơn một ngàn năm, nội đan hình thành được bao bọc trong mạch tim, nuôi dưỡng bằng linh lực hùng hậu. Nghe nói mỗi năm hắn đều ăn nội đan của Trai Tinh, hấp thụ hết tu vi của những kẻ xấu số bị hắn bắt, so với những yêu thú khác năng lực vô cùng đáng gờm. Lục Minh Quy cần gan của hắn làm thuốc chữa bệnh, mấy ngày liền giăng bẫy dẫn dắt con cá tinh kia đến chân núi Nam Sơn.

Viên Huyễn biết chủ của mình gấp gáp là bởi vì công tử sắp đến thời kỳ tái độc, nếu không chữa dứt độc thấm sâu, cơn đau ngày càng dữ dội, khoét thịt lóc xương đày đọa người ta sống không bằng chết. Họ không thể bỏ lỡ cơ hội, bất chấp thương thế chạy đến Nam Sơn, họ phải tranh thủ nếu kéo dài đến ngày trăng rằm… hậu quả khó lường.

Lục Minh Quy nhìn hai bên đang tranh đoạt địa bàn, bên phía Bùi Kỷ Long bị ép lui binh, điểm yếu trên chiến địa lộ ra. Tình hình này Tiêu Hảo muốn dồn đội chiến tướng của Bùi Kỷ Long đến núi eo Nam Sơn, hắn đã thám thính địa hình, chân núi đang sạt lở nghiêm trọng, eo núi hẹp dần muốn qua đó ắt phải vứt bỏ nhiều thứ, kể cả binh lính, thú cưỡi lẫn lương thực.

Viên Huyễn hồ nghi: "Bùi Kỷ Long là một con bạch hổ thành tinh, nếu vứt bỏ lương thực vẫn không chết đói, eo núi dễ thủ khó công, hắn hiện lại nguyên hình nơi đây là địa bàn của hắn rồi! Cần gì bỏ lại thú cưỡi, binh lính?"

Mí mắt Lục Minh Quy giật giật: "Bạch hổ vẫn có điểm yếu, lúc vừa sinh đã bị yểm bùa, khi trời không có trăng âm khí nặng là lúc Bùi Kỷ Long suy yếu nhất. Bên kia sườn núi là Dạ Đàm Chiêu Hồn ma khí ngợp trời, nếu hiện thân, không còn nhân khí che giấu yêu khí tăng cao, cô hồn dã quỷ sẽ bám lấy thừa cơ cắn nuốt hắn. Đám binh sĩ yêu ma kia mang theo chỉ vướng tay vướng chân, chi bằng lợi dụng lợi ích cuối cùng của chúng, số lương thực nuôi binh kia đương nhiên không cần nữa."

Viên Huyễn vuốt mặt trong mưa tuyết lạnh cóng, hắn hiểu được những lời kia, đi vào trong lòng núi Bùi Kỷ Long sẽ nuốt hết binh lính vào bụng hấp thụ linh lực: "Vậy thì Tiêu Hảo được lợi rồi, không chừng với cái hồ kia có linh ứng. Đánh nhau mấy ngày rồi vẫn chưa dùng hết sức là đợi Bùi Kỷ Long chui vào bẫy. Đợi khi hai bên lưỡng bại câu thương, thuộc hạ sẽ mổ bụng chúng lấy nội nguyên tinh đan cho công tử ăn."

Viên Huyễn thủ thế chờ hạ lệnh, đứng trước ranh giới sinh tử vẫn luôn phục tùng vô điều kiện. Hơi thở dần ngưng trệ, tạm thời không có cách nào tra xét tình hình, nếu như hiện thân bay lên thám thính, thứ đang nằm dưới hồ Dạ Đàm Chiêu Hồn sẽ phát hiện ra hắn.

Mưa tuyết dày đặc kìm hãm bước chân binh đoàn hùng hậu đang muốn cắn xé lẫn nhau. Lục Minh Quy nhìn tình hình, sắc mặt âm trầm, linh lực của hắn không còn như trước. Nhìn bề ngoài như đã thoát khỏi xiềng xích, thật ra chân thân của hắn vẫn bị bùa chú giam cầm, mà cơ hội để hắn nhai đầu hai con yêu thú chỉ gói gọn trong cơn mưa tuyết này.

"Tiêu Hảo kéo cả đội huyết xà đến nhất định đã tính đến địa hình, muốn luồn lách tỉa bớt đội hình của Bùi Kỷ Long." Mưa tuyết ở trong địa phận Lương Nham không đơn giản, ngón tay của Lục Minh Quy dần đông cứng lại, chút rượu Huỳnh Nhưỡng không giúp ích gì cho hắn, kéo dài nữa nội đan sẽ đóng băng mất: "Ca ca cần gan cá chữa bệnh, đợi khi Tiêu Hảo bước vào sườn núi Nam Sơn ngươi hiện thân mổ hắn, dụ hắn đến hồ Chiêu Hồn, ta sẽ yểm trợ. Mưa Lương Nham có chú thuật, phải cẩn thận đó."

Huyết xà đi trước, Tiêu Hảo đủng đỉnh theo sau, trước mắt phải tách chúng ra thành từng nhánh nhỏ. Nếu thứ dưới hồ kia phát điên tấn công, Tiêu Hảo cũng khó thoát, Lục Minh Quy muốn nhân lúc hỗn loạn đi trước đến hồ giăng bẫy.

Ngược lại với Lục Minh Quy, cả người Viên Huyễn nóng cháy, mắt dần chuyển đỏ. Vừa thấy Tiêu Hảo bay vào trong lòng núi, Viên Huyễn ngửa đầu rít gào hóa thân thành một con chim Hải Đông Thanh cực lớn vỗ cánh bay theo. Khoảnh đất trước mặt bị sức gió phá nứt kéo dài tới chân núi, đất đùn nhau sạt lở tạo ra cơn địa chấn khiếp người. Lục Minh Quy tước đao nhanh chóng ẩn mình vào bóng tối, Tiêu Hảo muốn thừa thắng xông lên, đột nhiên sát khí từ đâu bắn ra khiến sau ót của hắn lạnh ngắt, lúc quay đầu luồng tức khí mạnh mẽ kia đã biến mất.

Mi tâm Tiêu Hảo nhíu lại, trên mấy tầng mây có thứ gì đó xuất quỷ nhập thần đang dòm ngó hắn. Toàn thân cảnh giác cao độ không dám sơ sẩy chút nào, quanh người hiện ra quầng sáng kết giới mỏng manh. Trận mưa ở Lương Nham rất ghê gớm, cầm chân làm tê liệt người dám xông vào trận, đợi khi mưa tan trận pháp khởi động hoàn toàn, lỗ đen hút những kẻ không mời mà đến vào miệng Mộng Ma.

Trong giây phút suy nghĩ ngắn ngủi ấy, kết giới của hắn bị một thứ cực nhanh bay tới bổ vào, kết giới trên đỉnh đầu vang lên tiếng nứt đinh tai nhức óc. Tiêu Hảo dùng đao ngăn chặn, đôi mắt đen lại chẳng còn tròng trắng, sức mạnh kinh hồn bắn ra tứ phía. Viên Huyễn lượn lên nền trời, nguồn sức mạnh ấy lượn vòng trở về, tấm lưới linh lực rộng lớn bao quanh cả hắn và Viên Huyễn kết lại thành quả bóng hình cầu. Lưới linh lực siết chặt lại không để Viên Huyễn bay ra, đầu chim vừa thò khỏi đã bị đánh văng trở lại, từ phía dưới Tiêu Hảo đánh lên.

Hết cách Viên Huyễn trở lại hình người dùng thương đáp trả, Tiêu Hảo dùng cương đao cứng rắn ngăn chặn, lưỡi đao nhắm thẳng vào ngực Viên Huyễn tấn công với lực đạo kinh người. Viên Huyễn cẩn đối phó với sức mạnh đáng sợ kia, dụ dỗ Tiêu Hảo đến gần Dạ Đàm Chiêu Hồn.

Tiêu Hảo dần nhận ra ý đồ này ánh mắt hung ác hẳn lên, trong không khí sặc mùi máu tanh.

***

Thẩm Huyền Quân lo lắng vết thương của Lục Minh Quy không thể đi xa, kế hoạch quay về tướng phủ phải dời lại. Mấy ngày liền mưa tuyết hung hăng đập ngoài cửa, trời rét lạnh lẽo không ai muốn ra ngoài. Y quyết tâm trốn trong phòng trốn trong chăn, ôm lò sưởi chờ ngày tuyết tan.

"Tướng quân vẫn chưa về à?" Bỗng nhiên gần đây y có chút căng thẳng sợ hãi, mấy ngày trước ăn xong bát mì hắn được báo tin phải đi gấp. Ngẫm lại thấy hắn vẫn còn trọng thương nghiêm trọng, bão tuyết liên miên thế này có tìm được chỗ trú thân, chăm sóc vết thương không? Nhưng mà hắn chinh chiến sa trường kinh nghiệm đầy mình, trải qua bao nhiêu khắc nghiệt đều ứng phó trôi chảy, sao có thể để bản thân chịu thiệt?

Y tự trấn an chính mình, có Viên Huyễn đi theo nhắc nhở cũng bớt lo phần nào.

Thu Nguyệt châm nước sôi pha trà, nhìn thấy mặt y đầy vẻ ngẩn ngơ, khuôn miệng nhỏ lộ ra nụ cười tủm tỉm: "Vẫn chưa ạ, công tử đang nhớ tướng quân sao?"

Thu Nguyệt cảm nhận rất rõ công tử bồn chồn lòng đầy tâm sự, hết đứng ở cạnh cửa sổ trong ra lại ngơ ngơ ngác ngác lặp đi lặp lại hành động vô bổ, lúc sực tỉnh mặt mày tái mét. Nàng cũng thấy có gì đó không an tâm, Ôn Sơn đột nhiên lạnh lên trông thấy. Dân chúng trong thành đồn đãi đang có yêu ma hoành hành, nàng bán tín bán nghi, nhưng không có tướng quân trong nhà, nơi này chỉ có một vài hộ vệ trông coi lỡ như…

"Tướng quân chưa từng quên dặn dò người trong phủ chăm sóc người, lần này rời đi có chút gấp gáp. Chắc là chuyện trong kinh thành, hay là người gửi thư hỏi thăm thử xem.” Tướng quân ra ngoài sẽ tùy tiện túm người nào đó trong phủ nói vài câu, dặn dò công tử đừng chờ mình, chưa từng đột nhiên biến mất!

Y lặng lẽ lắc đầu, mắt vẫn nhìn ra cửa giấy. Mấy ngày qua ho mãi không dứt, nếu Lục Minh Quy có ở nhà đã túc trực trong phòng xem bệnh, nấu thuốc. Hắn biết mình không khỏe vẫn chưa trở về, ắt hẳn có việc vô cùng quan trọng, y không nên gửi thư làm phiền…

Nghĩ đến đây Thẩm Huyền Quân giật mình, từ bao giờ y lại nghĩ mình có vị trí quan trọng trong lòng hắn? Tại sao y không khỏe hắn phải trở về, tại sao y lại mong ngóng hắn để tâm đến mình?

"Sắc mặt người kém quá hay là lên giường ngủ một lát, có thể tuyết rơi quá dày tướng quân tìm khách trọ nghỉ ngơi, tạm thời chưa về phủ được." Thu Nguyệt bưng trà đặt lên bàn con trên giường, nhỏ giọng: "Đã ngồi ngẩn ngơ mấy ngày rồi còn nói không nhớ, sáng nay nô tỳ không ngăn người đã làm cháy bếp rồi."

Thẩm Huyền Quân nhìn qua cửa dán giấy mờ, ngoài sân toàn tuyết trắng, sương giá bám đầy trên cành cây khô cằn đầy tuyết. Không có một bóng người tô điểm cho khung cảnh điêu tàn, cả tòa điện vắng vẻ im lìm. Ngoài mùi thuốc đắng ra chỉ có mấy người hầu trò chuyện, bầu bạn. Không có hắn bên cạnh thúc ép dặn dò, y thấy thoải mái nhưng cũng có chút mất mát buồn chán.

Y thở dài, xua tay: "Muội nhiều lời quá, có thời gian rảnh thì đi tìm Lục Đường chơi đi."

Thu Nguyệt nghe y nói thế môi trề ra, rầu rĩ: "Hắn đi đến chỗ Kim đại nhân rồi ạ, nghe đâu tiểu thiếp Hồng Lâm của Kim đại nhân bị một tiểu thiếp khác phạt quỳ bên ngoài tuyết lạnh." Mấy chữ cuối giọng nàng ta não nề hơn: "Cô ta trụy thai rồi, nhà Kim đại nhân loạn cả lên, chuyện buôn bán với chúng ta trì trệ, Lục Đường phải đến giải quyết mớ giấy tờ lộn xộn kia."

Thẩm Huyền Quân gật đầu không muốn hỏi tiếp, chuyện người ta liên quan gì đến y đâu!

Xuân Hoa nghe thế nhíu mày chen vào hỏi: "Hai người tiểu thiếp địa vị ngang hàng, sao lại có quyền bắt người khác quỳ thế?"

"Cô Kim Linh kia vừa có gia thế vừa là bảo bối trong lòng đại nhân, quyền quản lý nhà cửa do cô ta nắm giữ. Còn Hồng Lâm mang thai nhưng chính bản thân còn không biết, đại phu nói cái thai kia chỉ có một tháng thôi."

"Không phải đâu." Cả Mai Lan thường ngày ít nói cũng không nhịn được chen vào: "Nô tỳ nghe đồn là Hồng Lâm biết bản thân mang thai rồi, đồ ăn đều dùng kim bạc thử qua, đoán chừng là vì đứa bé khó giữ nên mới chọc giận Kim Linh…"

Thông tin này vô cùng hấp dẫn, ba cô nàng bắt đầu túm lại nhiều chuyện, đoán mò không biết Kim đại nhân phân xử thế nào. Tin này chưa xong thì tin con trai trưởng Kim đại nhân từ kinh thành đến cho phong tỏa giới nghiêm, không ai được ra ngoài. Binh sĩ tuần tra khắp nơi, ai dám phản kháng đều tống vào ngục chờ xét xử. Thẩm Huyền Quân biết đây không phải chuyện nhỏ, Lục Minh Quy vẫn chưa trở về, thành trì đóng cửa đã đành, người kia còn cho người lục soát từng nhà.

Người hầu không thể ra ngoài mua thêm nguyên liệu nấu nướng, Xuân Hoa cực kỳ bất mãn: "Địa vị của tướng quân nhà ta cao hơn, sao phải sợ hắn?"

"Bỏ đi, trong viện còn rất nhiều đồ dùng, tạm thời đừng ra ngoài." Ngoài mặt dặn dò nhưng trong lòng lại thấy sợ hãi, tim gan lạnh lẽo, nghe nói bên ngoài đang rất rối ren, binh lính triều đình truy lùng phản tặc, ai khả nghi đều bị đánh chết: "Nhưng mà… con trai trưởng của Kim đại nhân là ai? Không phải ở đây do Vũ Linh Khâm cai quản sao?"

"Phó tướng trấn thủ thành Giảo Xuân, Kim Văn Quang."

Sắc mặt Thẩm Huyền Quân tái mét, trong ngực như có ngọn lửa bùng cháy đốt hết bình tĩnh, nóng giận hừng hực trào lên ngay sau đó đột nhiên lạnh buốt, hỏi lại: "Kim Văn Quang? Có phải người trên mặt có vết sẹo lớn không?"

Xuân Hoa không cảm nhận được sự nguy hiểm nồng đậm phát ra trong không khí, gật đầu: "Nô tỳ cũng không rõ, nhưng mấy ngày trước nghe người trong viện bàn tán người này hống hách làm càn trên phố, quan lại không ai ra mặt ngăn cản. Thành Giảo Xuân rất xa xôi, người kia nô tỳ chưa từng gặp mặt…" Nàng ta nói một hồi như nhớ ra gì đó, giọng điệu rụt rè hẳn: "Nô tỳ xuống bếp dặn bữa chiều cho người."

Công tử trên chiến trường có lẽ từng gặp Kim Văn Quang, hai người ít nhiều cũng có thù mới nợ cũ, Xuân Hoa biết mình không tiện nói nhiều lời.

Cho họ lui ra khỏi phòng hết, Thẩm Huyền Quân dựa giường cảm nhận khí lạnh lan khắp người, ngực có chút đau đớn nhói lên như kim châm.

Đêm đó Lục Đường trở về thấy trong phòng công tử vẫn chưa ngủ, người đứng ngẩn ngơ ngoài hành lang nhìn tuyết bay đầy trời, sắc mặt cực kỳ kém: "Công tử, giờ này người còn đứng đây?"

Thẩm Huyền Quân cười gượng: "Trong thành đang xảy ra quá nhiều chuyện, ta không ngủ được. Tướng quân vẫn chưa về nhà, vừa mới bị thương mạng chưa hồi phục còn chạy ra ngoài?"

Lục Đường mặt mày ủ dột cầu xin: "Công tử tốn công lo lắng tướng quân chi bằng lo cho chính mình trước đi, sức khỏe người luôn yếu đừng đứng ngoài gió lạnh nữa, tướng quân biết được sẽ lôi từng người ra đóng đinh, thuộc hạ khổ lắm."

Môi y mấp máy: "Ta cứ thấy bất an."

Lục Đường nhìn thấy làn da trắng nhợt của y hiện lên từng đường gân máu mỏng manh. Hắn suy nghĩ thật lâu, vừa sợ công tử muộn phiền, vừa muốn người biết được tấm lòng của tướng quân, nhẫn nhịn một hồi hắn khuyên nhủ: "Thuộc hạ nghe tướng quân nói phải đến núi Nam Sơn bắt cá gấp, là con Quỷ Ngữ Phong Ngư gì đó… thứ này dùng làm thuốc cho người uống, tướng quân không yên tâm để người khác động tay những việc thế này tự mình lo liệu đã quen. Chắc đi phá băng không may gặp bão, người yên tâm tướng quân nhạy cảm với thiên tai lắm người đừng lo nữa.”

"Cái gì?” Thẩm Huyền Quân nhíu mi mày nhìn chằm chằm Lục Đường, ánh sáng mỏng chiếu lên mặt y từng mảng tranh tối tranh sáng.

Y bất động giây lát, không đợi Lục Đường trả lời bỗng vội vàng chạy đi. Lục Đường hoảng hốt đuổi theo: "Công tử!”

Thẩm Huyền Quân không trả lời hắn, chớp mắt đã biến mất khỏi biệt viện ẩn mình vào đêm lạnh u tối. Ngay sau đó, có kẻ dùng khinh công đuổi theo, Lục Đường biết tình hình không ổn, Vương Hiền là người của hoàng thượng, hắn đuổi theo sao có ý tốt được?

Ôn Sơn dày đặc sương núi, Thẩm Huyền Quân ôm ngực vội vã lướt qua khu rừng rộng lớn. Sau khi bại trận đưa sang đây võ công của y bị phong bế, để tránh hiềm nghi y không để ai biết nội công của mình đã hồi phục rất nhiều. Có điều khi sử dụng ngực vẫn đau nhói, máu kinh mạch trì trệ không thông.

Nghe có tiếng đuổi theo, Thẩm Huyền Quân quay đầu thăm dò, nét mặt đông cứng lạnh lẽo. Vương Hiền nhanh chóng biến mất, y không có thời gian hoài nghi hắn muốn giở trò gì, tâm trí hướng về phía Nam Sơn hùng dũng.

Đi suốt hai ngày, Nam Sơn hiện ra ngay trước mắt, ánh trăng khuyết thỉnh thoảng lộ ra sau mây soi sáng khu mộ hoang tàn. Thẩm Huyền Quân nhận ra nơi đây vừa xảy ra đại chiến, thi thể yêu ma chất đống không chịu tan biến, trước ngực nở ra một bông hoa trói buộc xác sống.

Thẩm Huyền Quân lật thi thể tìm manh mối, vừa động vào cả ngọn núi như có hơi thở nhịp nhàng trầm ổn. Mạch máu tanh tưởi hiện ra dưới chân, đây rõ ràng là thành phẩm của biển thi thể ma quỷ kia, máu từ yêu thú chảy thành sông nuôi dưỡng Nam Sơn khát máu. Nếu y không nhầm, điểm đến của dòng sông máu này là Dạ Đàm Chiêu Hồn.

Mấy thi thể này là yêu thú cấp thấp dùng để nuôi binh!



Thẩm Huyền Quân ngẩng phắt đầu nhìn về hướng sát khí bộc phát, kết giới bị rách, yêu ma quần vũ hiện ra che kín trời.

Quỷ Ngữ Phong Ngư!

Mắt quỷ Dạ Đàm Chiêu Hồn mở ra hiện lên màu máu sẫm u ám quỷ dị, đã lâu chưa được ngửi mùi máu thơm ngon mê người. Trận chiến này vừa khéo để nó ăn no bồi bổ sau những tháng ngày bị trấn áp dưới ngọn núi này.

Người Viên Huyễn phát lạnh, dùng quá nhiều Hoàn Thi Tán cầm cự nguyên khí, chưởng pháp vừa rồi của Tiêu Hảo phá vỡ hoàn toàn phòng vệ của hắn, máu nghẽn lại. Hoàn Thi Tán phản tác dụng làm thương thế nghiêm trọng hơn, nằm vật ra đất không gượng nổi nữa, ho khan liên tục.

Lục Minh Quy không khá hơn là bao, hắn không dám mở miệng chỉ sợ ọc máu đối phương sẽ biết được hắn không ổn. Lam quang hộ thể nhạt dần, hắn vận chân khí lưu thông cố gắng chữa thương.

Tiêu Hảo đứng lơ lửng trên không trung thăm dò động tĩnh. Nhận thấy người bên dưới linh lực cao thâm, tuy bị hạn chế nhưng nếu vừa rồi hắn không đột nhiên ôm ngực trọng thương, có lẽ họ vẫn còn kèn cựa. Nghĩ một lát, Tiêu Hảo nắm chặt vũ khí hạ thấp trọng tâm tra xét… rốt cuộc là thứ gì đã đâm thủng bụng Lục Minh Quy, nó xảy ra cực nhanh, Tiêu Hảo chỉ cảm nhận luồng khí mạnh mẽ xuyên tới nhắm thẳng vào kẻ kia, ngay thời khắc đó ánh mắt của Lục Minh Quy đầy oán hận, khát máu.

Tiêu Hảo có ảo giác vết đâm kia kích thích con quỷ dữ đã ngủ quên, sợ lơ là bản thân bị nuốt chửng.

Xương của Lục Minh Quy kêu răng rắc, Tiêu Hảo dè chừng lui bước, hắn cũng đang trọng thương phải vay mượn sức mạnh dưới hồ Dạ Đàm. Hắn không thể sơ xuất biến bản thân thành thức ăn của yêu thú dưới hồ được. Khí lực trong người đã ma khí dưới hộ bổ trợ khôi phục kha khá, Tiêu Hảo không dám dùng hết, lòng bàn tay xuất hiện một ngọn hồng liên trong suốt, hương thơm ngào ngạt. Tay hắn huy động trên không trung, âm thanh cuồng nộ đánh vào ốc tai đau buốt, kết giới quanh Lục Minh Quy và Viên Huyễn lại mỏng hơn.

Hồng liên bắn ngùn ngụt về phía Lục Minh Quy, kình lực xé không bay tới kéo theo không ít hệ lụy, mặt đất đầy vết nứt. Sức mạnh cường liệt đâm lõm kết giới, hai bên giằng co khí lực luân chuyển lúc bừng lên, lúc lại ảm đạm, tia sét ma sát nổ loạn bắn ra khắp nơi, cành lá bén lửa ma cháy dưới bão tuyết.

Tưởng Hoàng đứng một bên quan sát tình hình, Lục Minh Quy bị thương kết giới bị thủng, lực hút tuy lớn nhưng không ảnh hưởng gì đến ca ca. Hắn nắm được điểm mấu chốt này, âm thầm đi theo chờ thời cơ cho Lục Minh Quy một kích chí mạng. Nếu so kè chính diện, hắn không nắm chắc phần thắng, thừa cơ ám sát vẫn tốt hơn!

“Như vậy không ổn lắm.” Phương Dao nhìn tình hình sốt ruột khuyên can: “Kết giới bị hủy không đáng ngại, nhưng lỡ như nó phát nổ?”

Kết giới xung quanh Dạ Đàm đã rách, chú thuật hộ thể của Lục Minh Quy đi trông thấy, không cần hoàng thượng ra tay thêm Lục Minh Quy vẫn bại.

“Ta tự có chừng mực.” Tưởng Hoàng nhếch miệng, tay thủ thế bắn cung: “Xương ngực của Vô Diện đã nứt rồi, ta muốn hắn sống không bằng chết, đến khi lấy được phương thuốc hoàn chỉnh…” Đến lúc đó hắn sẽ xé xác Vô Diện ra trăm mảnh.

Kết giới vỡ tan như băng vụn, Lục Minh Quy phun ra một búng máu tưới ướt khe nứt trên đất.

“Tướng quân.” Viên Huyễn hoảng hốt kêu lên, bò lại cạnh chủ nhân của mình: “Tướng quân, tướng quân…”

Tiêu Hảo vui mừng vung tay, dưới lòng sông bắn lên vô số xúc tua quỷ quái trói người. Xúc tua đâm qua xương tỳ bà, sắc mặt Lục Minh Quy thảm thương méo mó, linh lực trong người Tiêu Hảo hân hoan bắn ra, đạo quang chói lòa bay về phía kẻ thù cắn xé. Ngực Lục Minh Quy nhấp nhô liên hồi, Viêm U nứt mẻ cắm dưới đất làm vật chống đỡ đứng dậy. Cứ tiếp tục hắn không chết dưới tay Tiêu Hảo cũng chịu thiệt thòi từ kẻ đứng sau ám sát, lúc này xung phong lục tiễn đã được lên nòng, tên gió sáu mũi… hừ! Lần mò vào tận kết giới của hắn, khốn khiếp!

Máu trong người Viên Huyễn sôi sục, thấy chủ nhân đứng dậy mặt mày bàng hoàng, cổ họng mấp máy gì đó không thốt nên lời, những ngón tay bò dưới đất tưởng chừng gãy lìa.

Lục Minh Quy rút đao ra khỏi đất, nếu đã thế hắn sẽ…

Vòi rồng dưới nước bay vọt lên vây quanh Lục Minh Quy lăm le tấn công. Tiêu Hảo cười vang: “Ngươi quá kiêu căng vào lúc bản thân suy yếu vẫn đến tìm ta, ha ha, với sức lực của hai ngươi có thể động vào một sợi tóc của ta sao, nằm mơ.”

Vòi rồng cuồng nộ, mũi tên sắp xuất thủ, ma khí ngùn ngụt rung chuyển mặt đất, hàn ý khiếp người. Nháy mắt tất cả đều lao về phía Lục Minh Quy, cuồng phong trỗi dậy như sấm rền.

“Vô Diện.”

Lục Minh Quy hoảng hốt ngã quỵ, ba hồn bảy vía bay đâu mất chỉ để lại một cái xác ngơ ngác sợ hãi nhìn về nơi phát ra âm thanh.

Giọng nói này còn đáng sợ tiếng rồng đang gầm rú chói tai, Tưởng Hoàng giật mình mũi tên lao đi vun vút. Khi nhìn thấy bóng người gầy gò lao ra, ngực hắn thắt lại: “Ca ca.”

"Chết tiệt!” Tiêu Hảo phát hiện có người chạy đến vội vung tay điều khiển vòi rồng ngăn chặn, không thể sắp cắn được miếng mồi ngon lại bị phá. Hồng liên lần nữa bùng phát, hắn phải tốc chiến tốc thắng không để kẻ khác phá đám.

Thẩm Huyền Quân lao đến bên cạnh Lục Minh Quy, rơi vào tầm ngắm của mũi tên. Tưởng Hoàng biết mình có chạy đến cũng vô phương đẩy y ra khỏi vùng tấn công. Linh ứng được nguy hiểm, thần hồn lúc ẩn lúc hiện khuấy đảo âm khí dưới đáy sông lên ăn mồi. Chúng ngửi thấy mùi vị của một âm hồn thơm ngon phù hợp tu luyện, lòng hồ rúng động muốn lật tung mặt đất.

“Ca ca.” Tưởng Hoàng dồn hết khí lực đẩy y ra ngoài, nhưng vòi rồng đã cuốn hết khí lực của hắn kìm hãm vào trong trận. Giờ phút này hắn mới biết mình phạm phải sai lầm lớn đến mức nào, tay chân run lẩy bẩy dần tan biến khỏi thế gian: “Ca ca!”

Mũi tên xuyên thủng ngực Thẩm Huyền Quân đâm xuyên cả người lao lại ôm y từ phía sau.