Khói Hoa Lãnh Cung

Quyển 5 - Chương 30: Người Vẫn Thế, Tình Vẫn Thế, Kiếp Này Kiếp Trước, Ai Phụ Ai 18




Thu Nguyệt buồn bực dậm chân một hồi, lắp bắp không nói được câu nào. Thẩm Huyền Quân ngẩng đầu nhìn thẳng nàng ta, Thu Nguyệt uất ức nép người sang một bên rưng rưng. Mai Lan đứng một bên đỏ mắt rơi lệ, sóng gió vừa rồi ập đến quá hãi hùng, hoàng thượng gấp rút điều tra, không rõ kết quả ra sao nhưng công chúa thật sự ra đi trong phủ tướng quân, họ khó thoát khỏi trách nhiệm.

"Công tử, chúng ta phải làm sao? Hay người người đi tìm tướng quân cầu xin đi, tướng quân, ngài ấy..." Thu Nguyệt liếc ra cửa nhìn mấy bóng người canh ngoài viện, rầu rĩ, nàng kìm chế không ngửa mặt lên trời than thở, trong đầu toàn suy nghĩ tiêu cực.

Xuân Hoa rón rén trở lại, sắc mặt u buồn nói: "Nô tỳ hỏi rồi, Cúc Trúc khóc lóc nói không nỡ xa cha mẹ... nàng ta đi xin bà Lục không theo chúng ta."

Nghe thế Phấn Kiều cực kỳ ngạc nhiên, Cúc Trúc thông minh biết tự cứu mình, đến thôn trang phải làm việc vất vả, điều kiện thiếu thốn, sao có thể sung sướng thoải mái như ở trong phủ? Hoàng thượng lao lực chuyện công chúa, sắc mặt già nua đi trông thấy, tuy tướng quân mang thập lục hoàng tử trở về nhưng không thể cứu lại nỗi đau mất con.

Tình hình căng thẳng kéo dài một tháng trời, hoàng thượng cho tướng quân hai lựa chọn, một là đuổi Thẩm Huyền Quân đến thôn trang, hai là đưa tới Tây Thanh Uyển.

Tướng quân đã chọn vế thứ nhất.

Thẩm Huyền Quân gật đầu, thản nhiên đáp: "Dưới thôn trang không có gì tốt, nếu các muội muốn ở lại cứ đến nói với bà Lục."

Xuân Hoa sợ hết hồn, xua tay: "Nô tỳ đương nhiên muốn đi theo công tử, Cúc Trúc cũng có chỗ khó xử, nghe nói mẹ muội muội ấy đã tìm người làm mai cho muội ấy rồi, theo chúng ta về thôn trang lại lỡ dở một đời."

"Cứ để cô ta ở lại, hừ mấy ngày trước còn bảo chưa muốn gả đi sao nay đổi ý nhanh thế, bầu bạn lâu nay không ngờ gặp phải kẻ chỉ biết hưởng lợi." Thu Nguyệt nói xong vẫn chưa thấy hết bực tức, ngồi lựa mấy cái áo lông thú một hồi, mặt mày xệ xuống: "Đây đâu phải là lỗi của chúng ta chứ? Công tử sao người lại có thể chịu đựng như thế chứ, người đến tìm tướng quân xin nói giúp, nếu cố gắng hết sức biết đâu hoàng thượng sẽ đổi ý."

Lòng Thẩm Huyền Quân đau xót: "Nói vậy, tức là bây giờ đệ ấy chưa cố gắng sức, nếu đã vậy ta còn cưỡng cầu làm gì?"

"Nô tỳ không có ý đó." Mặt Thu Nguyệt tái mét.

Thẩm Huyền Quân hiểu rõ hoàng thượng chưa có đủ bằng chứng mới cho hắn hai sự lựa chọn. Nếu không đã bắt người lột da lóc xương mình từ lâu. Chuyện công chúa ra đi rất kỳ quái, vừa khéo xoá đi chuyện khó xử nhất của hoàng thượng hiện tại. Đón công chúa về là chuyện tốt, nhưng ngày nào nàng ta còn sống, hoàng thượng phải cưu mang, giúp đỡ hoàng đế nước Tề thắng trận. Công chúa mất đi, hoàng tử trong tay ông, lỡ may nước Tề bại trận, nguyên khí hao tổn, ông có thể mang quân sang dẹp đường đưa cháu mình đăng cơ.

Một đứa trẻ còn bé xíu có thể cai quản đất nước không? Trong lòng ông ta đang toan tính thôn tính bờ cõi bên kia biên thùy, không rõ chuyện Cao tướng quân tạo phản có phải do ông ta sắp xếp không? Cô nàng đập đầu tự vẫn và người đứng ra chỉ điểm đều đã xuống suối vàng. Y không có manh mối chỉ biết đoán già đoán non, lẽ nào có người cha thật sự ra tay với con mình?

Thẩm Huyền Quân thở dài nghĩ đến sau này phải xa cách, trong tim như có kim đâm, bảo: "Đệ ấy sao cãi được thánh mệnh, ta không muốn làm đệ ấy khó xử, tình cảm ngày càng bất hoà. Đưa đến thôn trang thôi mà, nếu trong lòng đệ ấy có ta, sẽ tìm mọi cách đưa ta trở về. Mười năm hay hai mươi năm ta đều có thể chờ, muội nghĩ chỉ cần hắn đến xin hoàng thượng sẽ đồng ý sao? Không đâu, hoàng thượng chỉ nghĩ đệ ấy có ý đồ khác, lỡ như trách phạt xuống, chúng ta không còn đường quay lại."

Phấn Kiều thấy tuy Thẩm Huyền Quân tỏ ra bình tĩnh nhưng trong lòng loạn lắm, còn dám buông lời nghị luận sau lưng hoàng thượng. Đến thôn trang còn có thể mong đợi nhiều thứ vậy sao, nước ngập tận trời kẻ nào thoát khỏi chết ngộp đây? Hôm nay yên ổn, ngày sau ai nói trước được? Nàng từng thấy nhiều người xinh đẹp như hoa bị đưa đến thôn trang dần trở nên thô lỗ cục tính, tính tình thay đổi, cho dù có thể trở về, tình cảm ngày xưa đã phai nhạt rất nhiều, còn phải nhìn người từng ở trong lòng thay đổi, ai mà vui nổi?

Xuân Hoa lau nước mắt: "Vâng ạ, tướng quân sẽ không quên người đâu."

Y nhìn bóng tối u ám bên ngoài, từ lúc bước vào phủ đệ ấy luôn cho y vinh quang vô hạn, chưa từng chịu cảnh bị nhốt trong khu viện vắng lặng quạnh quẽ nhường này. Binh lính ngoài kia đều là người của hoàng thượng, ngày mai phải đi rồi, y muốn biết đêm nay hắn có đến không?

...

Ngoài trời dần có mưa nhỏ, Thẩm Huyền Quân nghe tiếng mưa rơi tinh thần không thoải mái. Xuân Hoa định xuống bếp lấy ít món đồ ăn thanh đạm, chợt nhớ bây giờ không còn như này trước, đành nhẫn nhịn ngồi xuống dựa bình phong, khẽ nói: "Người cố ngủ đi ạ, ngày mai chúng ta đi sớm."

Thẩm Huyền Quân nhìn rèm treo trên đỉnh đầu, trong lòng lo sợ. Hoàng thượng nhất định có ý đồ khác mới cho mình con đường sống. Có phải hoàng thượng muốn dùng việc này phá hoại lòng tin đang tốt đẹp của họ không? Ý nghĩ này làm cho Thẩm Huyền Quân bất an không thôi, y đương nhiên một lòng hướng về hắn, không dễ dàng để họ chia rẽ. Nhưng có lẽ hoàng thượng sẽ đưa theo một người đổ dầu vào lửa, làm lung lay ý chí của y.

Có người giám sát sau này hành sự khó khăn hơn nhiều.

"Thắp một ngọn nến nhỏ cho ta đi, đêm nay muội không cần trực đêm đâu." Thẩm Huyền Quân ngồi dậy, ánh mắt đầy rối loạn ngực phập phồng không yên.

Xuân Hoa làm theo, trước khi đi có thể thấy bóng công tử ngồi ngẩn ngơ qua bức bình phong.

Nằm gục trên giường toàn thân Thẩm Huyền Quân mỏi mệt, chuyện công chúa bị hại gần như rút cạn hết tâm lực tinh huyết. Nếu hôm nay hắn không đến, có lẽ cả đời này y không thể quên được đêm nay.

Mang theo lo lắng mệt mỏi chìm vào giấc ngủ, không biết qua bao lâu chợt nghe giọng nói mông lung, mơ hồ. Bên ngoài vẫn còn mưa, y xoay người chui vào trong chăn, lúc này mới biết bên cạnh có người khác. Đầu y lập tức trống rỗng, thần trí mơ hồ như kẻ điên đi lang thang trong miền tuyết trắng không điểm đầu điểm cuối.

Thẩm Huyền Quân mở to mắt nhìn hắn, Lục Minh Quy nhẹ nhàng vuốt tóc y: "Không ngủ được hay là uống chén canh đi."

Lục Minh Quy đi lại bàn mở lò đồng lấy ra một bát canh ấm. Trong lòng y hỗn loạn ưu phiền, dựa vào ngực hắn đón chén canh, chỉ cần một hành động ôm ấp nhỏ nhoi đã cho y dũng khí cùng hắn sánh cùng trời đất.

Hắn ở bên cạnh khẽ khàng vỗ lưng xua đuổi hết những mệt nhọc chen chúc chật chội trong lòng y: "Khó chịu lắm à, mấy ngày qua ăn ngủ không ngon? Tay chân lạnh hết rồi, người hầu dám hầu hạ lơ là?"

Khó khăn lắm mới khắc chế được chua xót trong ngực, khẽ khàng nói: "Ca ca yên tâm ta sẽ không để ca ca chịu khổ đâu." Hắn vươn tay sờ gương mặt mềm mại trắng nõn của y, đây là giấc mộng đời hắn mong muốn có được nhất, nếu phải rời xa...

Y nghe ra trong giọng nói của hắn không còn trầm ổn, tinh thần suy kiệt, dịu giọng: "Có đệ luôn hướng theo ai dám làm hại ta chứ? Mấy ngày nay ở đây vẫn tốt, không ai dám lười biếng bỏ mặc ta đâu. Ngược lại mặt đệ xanh xao lắm, hốc mắt thâm quầng hết rồi. Bảo nhà bếp nấu thêm canh thuốc uống đi."

"Đợi khi sức lực của ta hồi phục sẽ..."

Y giật mình giống như bị bỏng ngực nóng phừng lên: "Đừng làm bậy."

Lục Minh Quy mỉm cười yếu ớt: "Ta sẽ không làm loạn, chuyện này phải điều tra thật kỹ lưỡng trả lại công bằng cho ca ca."

Nói xong hắn lại ôm chặt y, dường như có nhiều điều muốn nói nhưng lại che giấu sâu tận đáy lòng.

Nghe tiếng mưa tí ta tí tách bên ngoài, cả hai đều thấy lòng phiền muộn. Thẩm Huyền Quân nằm trong vòng tay của hắn hít hà một hồi, tay thò lên ngực hắn đe dọa, bảo: "Để ở đây phải an phận cho ta, đừng để ta biết đệ đi trêu hoa ghẹo nguyệt ở đâu đó, nếu không ta sẽ bóp nát nội đan của đệ, khiến đệ sống không bằng chết."

Lục Minh Quy nâng tay y hôn: "Ca ca đừng làm hại bản thân là được rồi. Ta sẽ chăm sóc con chúng ta chu đáo, nuôi nó trắng trẻo mập mạp." Hắn lấy trong áo ra một chiếc gương: "Mang theo thứ này, nhỏ máu lên đọc khẩu lệnh, ca ca có thể nhìn thấy ta."

Thẩm Huyền Quân còn đang lơ mơ, lúc này mới nhớ ra tay chân hắn hơi lạnh. Toàn thân toả ra hơi thở của người bệnh, luôn cả giọng nói cũng rất mệt mỏi. Những thuật chú qua gương tiêu tốn rất nhiều linh lực, nội đan của hắn còn trong người y, đương nhiên không thể linh hoạt sử dụng tu vi như trước. Y rơm rớm nước mắt: "Đệ đừng lao lực quá."

Hôm sau Thẩm Huyền Quân lên xe sớm, trời còn khuya nên tiết trời còn lạnh, Phấn Kiều chuẩn bị hai ấm sưởi lên xe ngựa. Sắc mặt Xuân Hoa mệt mỏi, có lẽ hôm qua chủ tớ cùng nhau khóc cả đêm, nàng ta chỉnh sửa chăn đệm trên xe xong, ngồi ngẩn ngơ một lúc lâu.

Mấy nàng chuẩn bị xong lui ra ngoài, xung quanh phủ yên ắng, xe ngựa nhỏ cứ lặng lẽ rời đi không một ai đưa tiễn, Phấn Kiều âm thầm chán nản nhìn về phía rèm kiệu, người bên trong đang thiêm thiếp ngủ lại, khẽ hỏi: "Mai Lan không đi theo chúng ta ư?"

Thu Nguyệt nghiến răng: "Hôm qua nửa đêm Cúc Trúc gào khóc ngoài phòng bà Lục, nói không có mình ở cạnh cha mẹ sẽ bệnh chết. Mai Lan chạy đến khuyên nàng ta về phòng, làm ầm ĩ một trận, Cúc Trúc bị phạt đến phòng giặt đồ, Mai Lan hứng gió lạnh hơi sốt, sẽ đến sau."

Chưa ra cổng thành bỗng nghe phía trước ồn ào, Thẩm Huyền Quân vén rèm xem thử. Phía trước đang ồn ào người vây đông nghịt, cũng có ba bốn xe ngựa không thể nhích lên phía trước như họ.

Trong đám đông có người chạy ra, đầu tóc rối bù, ăn mặt hớ hênh lộ ra cả áo yếm bên trong, miệng kêu cứu mạng. Phía sau là hai nô tỳ ăn đuổi theo, lúc sắp bắt kịp, người phụ nữ kia nhào vào lòng một người đàn ông đang đi tới, gào: "Biểu ca, biểu ca cứu muội... phu nhân thật tàn nhẫn, phu nhân muốn giết muội."

Phấn Kiều ở cạnh rèm khẽ nói: "Là Tô Anh Anh."

Lưu phu nhân đủng đỉnh đi theo phía sau.

Lưu tướng quân vừa đi xa về trong người cực kỳ mệt mỏi, thấy nàng ta ăn mặc xuề xoà mặt đen lại, cởi áo choàng phủ lên: "Ta mới đi một tháng trong nhà đã xảy ra chuyện?"

Tô Anh Anh rưng rưng nước mắt, giọng nói nhu mì: "Hôm nay phu nhân trở về mặt mày khó coi, không nói lời nào đã muốn trói muội lại."

Trong lòng nàng ta thầm hận, Lưu phủ thê thiếp thành đàn, đấu đá mệt rồi còn bị mụ già này gây khó dễ suốt. Lần này nổi cơn điên tìm đến viện của nàng, may mà nàng chạy kịp!

Nàng ta dựa vào Lưu tướng quân: "Muội biết phu quân chán ghét muội giữ chặt lấy biểu ca, nhiều lúc muội muốn chết quách đi cho xong. Nhưng nhớ đến việc biểu ca yêu thương chăm sóc bấy lâu lại không muốn buông xuôi."

Lưu tướng quân tối mặt quay sang nhìn phu nhân, chỉ thấy bà ấy cười tủm tỉm: "Tướng quân đã đến rồi chi bằng đứng ra phân xử việc này đi." Lưu phu nhân quay lại nhìn người hầu sau lưng mình, nói: "Đưa người ra."

Phu nhân là con nhà tướng, người hầu cũng mạnh mẽ hơn người. Cô ta đi đến xe ngựa tốc màn lôi một người đàn ông tuấn tú đẹp trai xuống. Nhìn thấy người kia Anh Anh không còn sức khóc nữa, mặt mày méo mó hẳn đi.

Lưu phu nhân cười khinh thường: "Sao vậy, không đòi chết nữa à? Đúng là không biết xấu hổ, trước khi gả đến phủ đã cũng người khác qua lại trao thân. Chuyện thất thân hẳn là cô ta vẫn luôn tìm cách giấu giếm, đêm tân hôn người đã say khướt, có biết trời trăng gì nữa đâu. Tướng quân phúc con cái mỏng, tìm vài thê thiếp là tốt, nhưng hạng tiện nhân này cùng người cũ qua lại, sao có thể tin tưởng để ả sinh ra con cho mình được chứ?"

Mặt Lưu tướng quân đanh lại liếc sang Anh Anh: "Có chuyện này không?"

Anh Anh thầm nghiến răng, mấy thê thiếp đều được cho uống thuốc, trong phủ chỉ có hai đứa con trai do bà ấy sinh. Một đứa con gái do người hầu bà ta nâng lên làm lẽ sinh ra, mấy năm qua người hầu kia sống không tốt, bị chèn ép đến bệnh tật già nua, không biết còn sống được bao lâu.

"Khó khăn lắm mới bắt gả đàn ông này, nếu tướng quân không tin có thể sai người tra hỏi. Họ thường gặp nhau ở ngôi nhà nào ở thành bên, gặp giờ nào, dịp nào, kể cả ký hiệu ra sao, Ngân Hạnh đều đã tra ra hết." Dứt lời liền đá người đàn ông bị trói ra, gã đau đớn kêu lên mấy tiếng ư hử không rõ ràng.

Sắc mặt Anh Anh tái mét, Ngân Hạnh đi đến trước mặt Lưu tướng quân dâng lên một tờ sớ dài: "Đây là bản lời khai của nô bộc trong nhà đó, còn dưới này là bản khai nhận của người hầu cô ta. Nô tỳ còn tra được nhà hắn trước kia thuộc dạng khấm khá, thua cờ bạc mới phải lưu lạc. Cô ta cấp bạc cho hắn, còn nói nếu sinh được con trai..."

Ngân Hạnh chưa nói hết, Lưu tướng quân đã đọc được mấy vòng, giận dữ vung tay tát Anh Anh một cái đau điếng: "Tiện nhân."

Lưu phu nhân cười rất vui vẻ, nếu hắn đã muốn cưới nhiều thê thiếp thì nàng nhân cơ hội này làm hắn xấu mặt. Sau đó hoà ly, với của cải nhà nàng để lại, sợ gì không có nhà chồng khác?

Ngân Hạnh nhanh nhẹn xách Tô Anh Anh đang ngã dưới đất lên, Lưu tướng quân càng đọc càng tức, tung cước đá nàng ta văng xa: "Nghĩ tình cô chịu khổ sở đáng thương, ta cho cô ở riêng một toà nhà, cho ăn ngon mặc đẹp vậy mà cô dám làm chuyện này sau lưng ta?"

Anh Anh chịu đau khóc sướt mướt, nước mắt tuôn rơi lã chã: "Không phải, không phải, là phu nhân hãm hại muội."

"Hừ, người đều ở trên xe, ngoài gã này ra còn ba bốn nhân chứng khác, à đúng rồi mấy ngày trước thấy cô ta lén lút khám đại phu, biết đâu là có tin vui rồi. Tướng quân đi hai tháng rồi nhỉ?" Lưu Phu Nhân nói chuyện với thái độ cười cợt, xung quanh chỉ trỏ không ngừng, cả thành náo nhiệt một lúc lâu mới tan.

Phấn Kiều nhìn xe ngựa đã rời khỏi thành khá xa mới khẽ khàng nói: "Không ngờ Anh Anh lại có kết cục như vậy, lúc vào phủ thấy nàng ta vui vẻ nghênh ngang, thời gian sau gặp lại như trở thành người khác, sắc mặt hồng hào đẹp đẽ. Tuy trong phủ Lưu tướng quân thê thiếp rất nhiều nhưng cô ta có quan hệ biểu muội với tướng quân, còn ở riêng một nơi, cần gì phải làm ra mấy chuyện này?" Dừng lại một chút nàng ta lại rầu rĩ: "Nô tỳ nghe nói bà Lục muốn gấp rút cưới phu nhân cho tướng quân, đây có thể là do người ngoài kích động rồi, có người mới vào cửa cho dù chúng ta có thể trở về cũng thành người thừa mà thôi, chỉ mong người kia dễ chung sống không nữa, sau này chúng ta...?"

Thẩm Huyền Quân giận đỏ mặt: "Câm miệng!"

Phấn Kiều thầm mắng trong lòng: Đã bị đày rồi còn nghĩ mình cao quý hơn ai?

"Không nói được lời nào hay ho thì im đi, tướng quân chỉ có một mình công tử thôi, xa cách vạn dặm đi nữa vẫn thương tiếc cả đời." Thu Nguyệt tức tối liếc nàng ta, cố ý đi theo biết ngay có ý đồ mà, hừ hừ.

Thôn trang Thẩm Huyền Quân ở nơi xa lắc, phải đi hơn chục ngày mới tới nơi. Nghe nói đây là thôn trang hoàng thượng từng chuẩn bị ban tặng cho hắn, nhưng không may gặp phải nạn hạn hán nghiêm trọng. Đất đai cằn cỗi, sông ngòi khô cạn, mấy năm nay mới phục hồi được chút nguyên khí, nhưng vẫn rất nghèo túng, lương thực thu được ít ỏi.

Thấy có người đến, người dân dừng cuốc đất ngoái đầu nhìn theo, âm thầm phỏng đoán xem người ở đâu đến.

Thẩm Huyền Quân ngưỡng mặt nhìn bốn phía, làn gió khô nóng thổi qua mơn trớn lên da thịt, y cảm thấy bản thân như bị một bàn tay thô ráp xa lạ vuốt qua. Sống an nhàn sung sướng mấy năm, đi đến địa phương khác chưa kịp quen, luôn thấy có mũi kim chọc theo từng bước chân, không biết giờ này đệ ấy đang làm gì, có phải đang nhớ mình không?

Xuân Hoa thấy công tử nhìn nơi vắng vẻ này chán nản, khẽ bước lên: "Công tử mệt rồi, hay là nghỉ ngơi trước, đợi đến chiều đi xem xung quanh cũng được."

Y gật đầu bước vào, người cai quản thôn trang là một người gần năm mươi, họ Đoàn, toàn thân sạch sẽ quý phái, thái độ với những người xung quanh rất khôn khéo. Bà ấy sắp xếp cho y một căn phòng nhỏ ở phía sau dãy phòng khách, bên trong chỉ có một chiếc giường thô và bàn trà nhỏ, bày trí trống trải đơn sơ. Sắc mặt Xuân Hoa hơi thay đổi, trên giường chỉ có một chiếc chiếu cũ kỹ, phòng ốc xập xệ mục nát, đỉnh đầu đầy đốm sáng, nếu có mưa không phải sẽ dột nát khắp phòng sao?

Nàng muốn cùng bà Đoàn nói mấy câu, nhưng bà ấy đã quay người đi mất từ lâu.

"Đừng nhìn theo nữa, đây không phải thôn trang của đệ ấy, chúng ta phải nghe theo sắp đặt của người ta thôi." Thẩm Huyền Quân ngồi xuống giường kéo cái gối nhỏ ra nằm xuống: "Các muội cũng về phòng nghỉ ngơi đi."

Trong phòng không còn ai nữa, Thẩm Huyền Quân nằm được một lát, trong cơn buồn ngủ y mơ màng nghe ai đó đang nói chuyện bên ngoài phòng.

"Chăm sóc người kia thật tốt, hoàng thượng sẽ không bạc đãi ngươi." Đó là giọng nói của đàn ông, rất nhỏ, nghe khá giống giọng của Vương Hiền.

Bà Đoàn cười hồ hởi: "Vâng ạ, tôi sẽ không phụ lòng hoàng thượng, nhưng nghe nói y có mấy tỳ nữ đi theo. Không rõ thân phận thế nào, sẽ không có ai xen vào chứ?"

"Ai có thể xen vào việc của hoàng thượng?"

"Phải, phải, bà già này già cả hồ đồ." Bà Đoàn cất bạc đi, miệng cười không khép lại được: "Đảm bảo không tới nửa năm đâu."

Âm thanh bên ngoài dần biến mất, Thẩm Huyền Quân nửa tỉnh nửa mê đến gần tối. Trong phòng có luồng âm khí quét qua, cửa phòng hơi hé ra, Tưởng Hoàng khoác bộ da người bước vào, mấy ngày nay đi đi về về điều tra, xem xét mấy bông hoa trong tay, hồn phách của hắn suy yếu rất nhiều. Nhìn người trên giường ngủ mê mệt, tim hơi run, hắn ngồi bên giường giây lát mới nhớ ra phải kiểm tra cái gương.

Chiếc gương này và Kính Du Mộng so về chất liệu và hoa văn đều tương đồng, khác ở chỗ lúc chạm vào, đầu ngón tay hơi đau tựa như kim chích. Tưởng Hoàng moi gương trong túi nang của mình ra soi, khi hai chiếc gương cùng hiện hữu, ánh sáng ngưng tụ lại, triệu hồi một quang cảnh tươi đẹp trên không trung. Tưởng Hoàng nhìn dòng sáng chảy xuôi, vũ trụ hồng hoang chưa từng thấy hiện ra, mông lung mờ ảo như miền viễn mộng.

Hắn vội giấu nó vào túi nang, nhanh chân rời khỏi phòng.

Thẩm Huyền Quân vẫn còn ngủ say, trong giấc mộng y mơ thấy có người đến bên cạnh giường hôn mặt mình, tay cầm quạt phe phẩy, giọng điệu ngọt ngào: Ca ca ngủ không ngon, trên người đầy mồ hôi, đợi thêm vài ngày nữa chúng ta cùng các con ra ngoài đảo tránh nóng.

Thình lình trên mặt chịu một cái tát đau choáng váng, nửa đầu tê kêu ong ong. Y mở mắt nhìn khuôn mặt hùng hổ của bà Đoàn, không biết bà ta xông vào phòng khi nào, mình quả thật bất cẩn.

Bà Đoàn cười lạnh nhạt: "Ngươi còn tưởng mình đang ở nhà sung sướng hưởng thụ, không cần động tay động chân, xung quanh toàn lời nịnh hót sao? Hừ, đã ngủ nửa ngày rồi, số quần áo chất đống bên ngoài không ai giặt, định làm chậm trễ công việc của bà đây à?"

Bà ta túm Thẩm Huyền Quân ra khỏi giường, y ghét bỏ cảm giác này muốn phản kháng. Nhưng chợt nhớ ra mấy chuyện gần đây đành thuận theo, để bà ta lôi mình ra khỏi phòng.

Bà Đoàn xô người ra ngoài, nhướn mày lên đón nhận ánh mắt Thẩm Huyền Quân nhìn mình: "Còn dám liếc ta cơ à? Đã bị đưa đến đây rồi còn nghĩ mình quý giá sao? Ngươi và đám tỳ nữ kia hãy nhanh chóng giặt mớ đồ này trước khi trời sáng cho ta."

Quần áo đã chất đống ngoài sân, đây đều là quần áo đồ đạc của tá điền làm công. Có lẽ vì muốn gây khó dễ, bên trong không chỉ có quần áo, giẻ lau hay miếng vải cũ rách bọc vại dưới bếp, mấy bộ rách nát không che được chỗ nào cũng mang đến.

Thẩm Huyền Quân cố nén cảm giác buồn nôn do mớ đồ bốc mùi kia phát ra. Mấy công việc này đều từng làm qua, không có gì khó khăn, y chỉ hỏi:, "Các nô tỳ của ta đâu?"

"Ta đã đưa họ qua viện bên làm rồi, hừ trước sáng mai mà không xong..." Bà ta liếc hai người to khoẻ đang canh trước viện, ra lệnh: "Thấy y lười biếng cứ thẳng tay đánh."

Cao Tài, Cao Lộc gật đầu như búa bổ, tay áo xắn lên, trên tay cầm roi ngựa vung giữa không trung.

Đến tận trưa hôm sau Thẩm Huyền Quân mới làm xong, trên người nhiều vết thương chồng chéo rướm máu. Bà Đoàn nghe tin cực kỳ tức giận, đợi khi Cao Tài thu gậy lại, cởi dây trói, mới thong thả đứng dậy khỏi ghế, ánh mắt khinh thường nhìn người đang nằm sấp rên đau: "Tiện nhân lười biếng, phạt ngươi hai mươi gậy còn nhẹ. Không được nghỉ ngơi, số củi đốt lò phải chẻ xong trước khi trời tối, khuya nay còn nhiều hàng chất lên thuyền lắm, đừng có nằm đó giả chết."

Buổi tối được ngủ một canh giờ, Thẩm Huyền Quân lết được lên giường, tay chân rã rời, trong phòng không có thuốc, vết thương trên người không biết bao giờ mới lành. Phát hiện chiếc gương giấu trong hành lý đang lóe sáng, y do dự một hồi, nằm nghiêng che dấu tay trên mặt, mở gương nói chuyện với hắn. Thấy y chịu khổ, hoàng thượng sẽ không gây khó dễ Vô Diện, chuyện hôm nay hắn không biết tốt hơn.

Nói dối được mấy câu, mí mắt y sụp xuống ngủ lúc nào chẳng hay. Lục Minh Quy không tạo tiếng động ngắm nhìn gương mặt đang ngủ trong ánh sáng lờ mờ, xót xa không thôi.

Mặt gương không sáng nữa, Tưởng Hoàng lại rón rén vào phòng, trên tay cầm theo cao thuốc thảo dược. Đợi hắn thoa thuốc xong, Phương Dao lượn vào trong phòng: "Người đừng có làm loạn, nếu công tử muốn bẻ cổ bà ta không khó chút nào, phải nhẫn nhịn bà ta vì điều gì người biết rõ hơn ai hết!"

Mặt Tưởng Hoàng đen kịt: "Ta biết!"

Qua chuyện của trưởng công chúa, hắn hiểu ra rất nhiều chuyện, hành động cẩn thận hơn nhiều. Nhưng nghĩ đến mụ già kia hắn không nuốt trôi cơn căm hận.

Thẩm Huyền Quân cắn răng chịu đựng nửa tháng. Rốt cuộc cũng nghe ngóng được vào ngày hai mươi ba, hai anh em họ Cao hay đi đánh bạc. Nửa đêm y lén ra ngoài trùm bao bố đánh họ gãy hai chân, bà Cao tìm bà Đoàn khóc lóc, không biết đã đắc tội với ai trong sòng bạc.

Tưởng Hoàng biết tin này chỉ cười, nửa đêm hắn lén đổi thuốc, vết thương hai kẻ đó làm mủ mãi không khỏi, da thịt thối rữa sinh dòi, không tới mười ngày hai chân bị ăn thành xương trắng.

Trời dần sang thu, một hôm Thẩm Huyền Quân thức dậy muộn, phát hiện không ai xông vào gọi mình dậy. Trong phòng đặt một cái lò sưởi lớn, số than trong đó đều là đồ tốt. Y ngơ ngác nhìn quanh, gượng người ngồi dậy, vừa muốn xuống giường xem thử, Thu Nguyệt đã gõ cửa, cao giọng: "Công tử thức chưa ạ?"

Mấy ngày qua đều không được ăn ngủ đàng hoàng, bị đánh đập không chỗ nào lành lặn. Thu Nguyệt cũng chịu khổ. Nghe giọng điệu nàng ta vui vẻ lạ thường, y khó hiểu hỏi: "Có chuyện gì sao?"

Thu Nguyệt mở cửa thò đầu vào, hai má vẫn còn đỏ ửng: "Có canh ngân nhĩ cho người uống."

Y nheo mắt nghi ngờ: "Ở đây chỉ được ăn cơm trắng uống nước trắng, thỉnh thoảng có chút đậu phộng, hôm nay lại có canh ngân nhĩ? Bà ta định bỏ độc à?"

"Là Viên Viên mang tới." Nàng ta cúi đầu cười tủm tỉm: "Có Lục Đường đến nữa."

Thẩm Huyền Quân kinh ngạc bật dậy: "Sao hắn lại đến đây? Hoàng thượng biết được sẽ..."

Ánh mắt Thu Nguyệt tràn ngập xuân tình: "Lục Đường bảo tướng quân đứng ngồi không yên, hoàng thượng vừa hạ lệnh rút binh giữ thành, tướng liền sai Viên Viên đến đây. Người đừng lo hoàng thượng gây khó dễ, thánh chỉ ghi rõ đưa người đến thôn trang đóng cửa kiểm điểm không phải để họ đánh đập! Bà Đoàn vừa thấy người đến cụp đuôi giấu giếm, trơ mắt nói dối người bệnh không thể gặp người khác, sợ người ta biết bà ta làm bậy chứ gì!"

Nhìn thái độ hoan hỉ chắc được Lục Đường dỗ dành rất nhiều, Thẩm Huyền Quân phì cười. Mấy ngày qua y không dám mở gương vì sợ Vô Diện nhìn thấy bộ dạng thê thảm của mình, sợ phải thấy ánh mắt đau lòng của đệ ấy.

"Nửa đêm qua bà ta hùng hổ chạy đến, chưa thò chân qua viện đã bị Viên Viên túm lôi ra ngoài, mặt mày sợ hãi, méo xệch. Tướng quân vốn đã sắp xếp cho chúng ta một tòa nhà khác, chỉ đợi người thức dậy chúng ta lập tức rời khỏi đây."

Thẩm Huyền Quân gật đầu: "Ta biết chứ, trước khi đi đệ ấy nói đã chuẩn bị, bà Đoàn có người đứng sau lưng giật dây, kẻ này chúng ta không động vào được. Viên Viên gây náo động quá không tốt, lặng lẽ rời đi thôi."

Rửa mặt sạch sẽ, ăn thêm bát canh ngân nhĩ tinh thần y tốt hơn nhiều. Thu Nguyệt ngồi một bên thu xếp mấy cái áo lông, đồ đạc họ mang theo bị bà Đoàn mượn cớ tịch thu hết, mấy thứ trong rương đều là đồ đáng tiền, bà ta nuốt nổi không chứ?

"Đây là tướng quân chuẩn bị cho người, mềm lắm."

Thẩm Huyền Quân cầm lấy một chiếc mặc lên người, sắc mặt đau lòng: "Đêm đó đệ ấy rầu rĩ cứ hỏi chỗ ở có tốt không, ta còn tưởng có thể mượn đêm tối giấu giếm."

Bên ngoài viện cả đám người quỳ rạp dưới đất không ai dám nhúc nhích, yên ắng chẳng có tiếng động. Thu Nguyệt bước ra ngoài, bọn họ càng cúi thấp đầu hơn, nàng nhìn thấy họ sợ sệt mặt cắt không còn giọt máu, càng cất giọng khiêu khích: "Ấy chết, hôm nay còn phải đi chất hàng dọn kho, ta lại ngủ quên mất, bà Đoàn sẽ không trách phạt chứ."

Mặt bà Đoàn đầy ý cười, trong lòng hận không thể xé nát cái miệng của Thu Nguyệt. Bà ta cố làm vẻ thân thiện, cười hiền lành: "Cô nương nói gì thế, nô tỳ làm sao dám giận dữ trách phạt người."

"Cô nương nào chứ? Mấy ngày qua bà vừa đánh vừa mắng ta là tiện nhân không ít. Cả công tử nhà ta còn bị bà chà đạp sỉ nhục!" Thu Nguyệt nhắc đến công tử, mặt Viên Viên tối sầm lại.

Xuân Hoa không hề ngăn cản, họ chịu khổ đã đành, bà ta cứ nhắm đến công tử giày vò không buông. Nhìn bà ta luôn miệng bảo mình uống say làm càn, chốc lại bảo có người xúi giục, lát lại nói bị ép buộc, không rõ người đó là ai, khế ước bị người ta nắm, nàng chỉ muốn cào bà ta mấy nhát.

Thu Nguyệt bĩu môi: "Bà nói thử xem ai sai khiến nào?"

Bà Đoàn nghẹn họng co rúm người lại, bà ta đương nhiên không dám nói đó là hoàng thượng. Ngẫm lại, không có gì đảm bảo người kia từ trong cung ra. Bà chỉ biết họ cho rất nhiều tiền, lại thấy y không dám cãi, càng đánh càng đắc ý. Mỗi lần báo báo, lại được thưởng thêm, ai thấy tiền không sáng mắt chứ?

Viên Viên lạnh nhạt liếc: "Không cần nhiều lời với bà ta, lát nữa ta đến chỗ chủ thôn tra khế ước, có thì bán cho kẻ buôn người, không thì... đánh chết tại chỗ. Ta muốn xem thử có người vì bà ta kêu oan không?"

Bà Đoàn liên tục kêu tha mạng, Thu Nguyệt không rõ Viên Viên có làm thật không, đánh chết người là chuyện lớn nên nàng nháy mắt một cái với Xuân Hoa, quay người vào trong: "Ta phải hầu hạ chuẩn bị đồ cho công tử rời khỏi đây, các ngươi tự mình xử lý với nhau đi."

Xe kiệu đi tầm nửa canh giờ tòa viện lớn dựa núi hiện ra, điện lớn, Thẩm Huyền Quân nhìn đến chóng mặt, hỏi: "Ở nơi xa xôi như này mua tòa điện lớn để trống không phải rất uổng phí sao?"

Điện lớn tiếp khách rộng lớn, ba chái nhà nối hai cửa hông ngăn cách bằng cửa sổ thùy hoa, bày trí khí thế hiên ngang, khoe khoang lộ liễu mình là con nhà tướng.

Đi qua sảnh chính, lấy tòa lầu ba tầng làm trung tâm, các viện ngăn cách nhau bằng hoa viên hoặc hồ cá, Thẩm Huyền Quân đi trên con đường lát đá trắng ngắm nhìn khắp nơi. Tòa lầu này hơn mười gian, chắc là nơi dành cho hắn nghỉ ngơi, tầng cao nhất là thư phòng, hồ tắm lộ thiên, phòng ngủ...

Hai tầng dưới chưa có bày trí nhiều, chỉ để lại mấy người hầu trung thành quét dọn. Viên Viên hỏi Thẩm Huyền Quân muốn ở đâu, nhà cửa còn chưa tham quan xong, y thấy mệt nên chọn một khu viện có hồ nước ở. Không tới nửa canh giờ, trong phòng đã dọn dẹp đốt địa long, xông hương thơm ngát, chăn đệm ấm áp đặt ba bốn túi nước ấm.

Thẩm Huyền Quân ngồi trên kháng nhìn chén huyết yến vẫn còn bốc khói nghi ngút, thầm nghĩ: Đã dọn đến đây rồi còn không thoát khỏi cảnh phải ăn mấy món này, chừng nào mới ngưng thuốc được đây.

Thu Nguyệt ở bên cạnh pha trà, lẩm bẩm buồn bực: "Lúc chúng ta đi bà ta còn mặt dày cầu xin tha tội, lúc chà đạp người khác sao không chịu nghĩ đến hậu quả. Ôi trà thơm quá, người phải hồi phục sức khoẻ thật tốt, nếu không tướng quân sẽ mọc cánh bay tới đây đó."

Y uống một ngụm trà đầu lưỡi dễ chịu: "Có khúc gỗ Viên Viên ở đây, chỉ sợ chuyện nhỏ cũng không giấu được đệ ấy đâu. Nhắc mới nhớ hắn đâu rồi?"

Thu Nguyệt đáp: "Vừa rồi cùng Lục Đường ra ngoài sân sau, có vẻ thần bí lắm. Người nghỉ sớm đi, mấy ngày nay đều không ngủ ngon."

Thẩm Huyền Quân leo lên giường theo thói quen mò gương dưới đệm, bên dưới chăn trống rỗng, chiếc gương không cánh mà bay, y ngớ người tốc hết chăn đệm lên kiếm: "Thủy Kính của ta đâu rồi? Xuân Hoa, Thu Nguyệt các muội có thấy gương của ta đâu không?"

...

Phía sau núi hiện giờ đang rất náo động, bầu trời đầy kim quang sáng chói. Vết thương trên vai Tưởng Hoàng rách toạc ra, linh lực bị hút ra ngoài. Thủy Kính chiếu ra bạch quang xán lạn đóng đinh người trong trận tại chỗ, Tưởng Hoàng chống đỡ mệt mỏi, ngực đau như bị khoét. Hắn cúi đầu nhìn, quả nhiên ngực bộ da đang rách ra, linh lực ồ ạt chui ra, miễn cưỡng chống đỡ thêm nửa khắc, hai chân dần quỵ xuống.

Tưởng Hoàng thở hổn hển, đáng lẽ hắn nên nhận ra khi chạm vào gương, ngón tay bị người ta tiêm độc. Lục Minh Quy tâm địa độc ác, dám mang ca ca của hắn ra làm mồi nhử! Điều chế biết bao độc dược, kiêu ngạo vì bản thân hiểu biết y thuật cao thâm, không ngờ lại bị thứ này hại cho thân sơ thất sở.

Viên Viên hoá đại bàng, giương cánh bay lượn trên bầu trời vần vũ mây đen. Thoắt cái, đỉnh đầu lành lạnh, cơn đau buốt ập đến, từ vết mổ máu tươi chảy xuống ròng ròng, thấm ướt bộ da. Viên Viên thừa thắng xông lên, xé hắn làm đôi, hư ảnh mờ ảo lung lay giây lát rồi tan biến không tiếng động.

Trận pháp được hạ xuống, Lục Đường như kiến bò trong chảo nóng, thấy Thủy Kính rơi xuống đất, chiếu ra phong ảnh huyễn hoặc. Viên Viên từ trong đó bước ra, người hơi nhếch nhác nhưng đầy đủ tay chân, mặt mày vui vẻ, hắn mừng rỡ: "Sao rồi, bắt được người không? Tướng quân bảo có thể chỉ tóm được con rối hay bộ da rách thôi. Thứ gì cũng được, phải mang về cho người tra manh mối."

Viên Viên thở phì phò: "Không, tên đó thừa cơ chuồn mất rồi. Chủ nhân đã đoán nhầm, hắn không phải dùng con rối bám đuôi chúng ta, thứ vừa rồi bị hút vào gương là một linh hồn!"

"Linh hồn, chết rồi à? Hèn gì không ai nhìn thấy... còn thừa cơ bắn chủ nhân chúng ta mấy phát, khốn thật."

"Chưa chết." Viên Viên khập khiễng bước rất khó khăn: "Chưa chết mới đáng lo, lần này bị thương rất nặng, sẽ yên tĩnh một thời gian. Chưa nói đến chất độc trong người, còn phải xem linh hồn đó có vượt khỏi kết giới giăng khắp toà nhà này không đã! Nếu ra được rất khó bắt lại."

Có một việc Viên Viên không nói, đó là... kẻ kia không phải người trong ảo cảnh.