Khói Hoa Lãnh Cung

Quyển 5 - Chương 9: Gương Trong Tim (4)




"Lúc ngươi ôm ta, ngươi xem ta là ai?" Dừng một lát Thẩm Huyền Quân đổi cách nói khác: "Ta và người đó trong mắt ngươi đều giống nhau?"

Lục Minh Quy nhìn y không trả lời, có lẽ hắn không ngờ y đã nhớ ra gì đó của kiếp trước hoặc là nhiều kiếp trước.

"Trong đầu ta có rất nhiều mảnh vụn quá khứ, mấy ngày qua không ngừng tự hỏi về vấn đề của chúng ta." Chỉ là y không hề biết hắn đang ở trong hoàng cung này cũng không nhớ nổi mặt hắn, tưởng chừng có thể quăng mớ tâm tình rối loạn này vào một xó tự ép bản thân quên đi. Nhưng hắn lại xuất hiện khơi gợi nhiều nghi vấn trong lòng y, về kiếp này, kiếp trước, về Thương Hải, Tiên Du, rồi cả Sở Trường An, Lục Minh Quy... có rất nhiều chuyện rối ren không cách nào tháo gỡ, giống như y là ai, khi độ kiếp đã nhận nhánh san hô của Tưởng Hoàng... nhưng hình như lại không phải hắn, hoặc là thứ hắn dâng tới không phải dành cho y.

Viêm U Thái Tử là ai, kiếm Viêm U nhận chủ không sai, nhưng y lại có dòng máu lai tạp trong người, không phải Bạch Thần chủ nhân thật sự của nó.

Thẩm Huyền Quân không nhớ rõ, mọi thứ đảo điên lộn xộn hiện ra rồi biến mất, y khổ sở chạy theo từng mảnh vỡ cố hàn gắn chúng lại, chua xót nói từng chữ: "Có lẽ ta từng hận, từng tuyệt vọng cho nên trong lúc sa ngã mới động tâm cho ngươi chút hy vọng."

Không, là ta biết rõ vô vọng vẫn trộm hy vọng, dốc ngược thời gian làm đảo lộn hết tất cả mới có chút dấu vết trong ký ức của người. Thậm chí khoảng thời gian tươi đẹp ở nước Sở cũng là do ta dùng mọi cách dệt lên, thế gian này không ai biết từng có một tình yêu chớm nở ở đó, không một ai... hắn chưa từng muốn thoát khỏi vòng xoáy cuốn xiết lòng kia, bởi một khi mất đi đoạn ký ức này hắn không biết mình phải sống sao nữa.

Hắn có thể giấu giếm, có thể tiếp tục phủ nhận, nhưng hắn lại để bản thân chết dần chết mòn trong tình yêu rối ren này.

Thẩm Huyền Quân thấy hắn không nói song vẫn cảm nhận được đau thương nức nở: "Tiên Du, người mà ngươi tìm kiếm đã không còn nữa, ngươi tìm đến ta là vì dư vị của kiếp trước. Còn ta... còn ta... người mà ta thích là Tưởng Hoàng của kiếp này."

Tưởng Hoàng của kiếp này? Lục Minh Quy không nhịn được nhìn y đầy bức bách.

"Ta và người đó không giống nhau. Thương Hải, ta biết ngươi tìm người đó rất lâu, rất lâu, trải qua muôn trùng trắc trở, nhìn thấy ta ngươi tưởng mình đã nắm được một phần nhân duyên kiếp trước. Nhưng ta không phải, Tiên Du là tiên, còn ta chỉ là..."

"Sư phụ không phải tiên..." Người là nửa thần nửa quỷ, dòng máu pha tạp.

Ngọn đèn trong phòng cháy sắp hết, căn phòng cũng vì thế tối dần, bóng tối chập chờn đè nặng lên hai người.

Thẩm Huyền Quân nhìn người đối diện, dưới sự lặng im của hắn dần hiểu được: "Điều đó không còn quan trọng nữa, ta đang rất mãn nguyện với những gì mình có, nếu ngươi thật sự thích ta, vậy thì... vậy thì hãy buông tay đi."

Lục Minh Quy lắc đầu: "Ta sẽ không buông tay."

Ca ca đã chấp nhận hắn, chỉ còn một bước nữa thôi... xong việc hắn sẽ đưa y về U cốc sống những ngày họ mong muốn, không cần phải lo chuyện thế gian này nữa.

"Ngươi không buông tay là vì yêu hay hận." Thẩm Huyền Quân cười đau thương, y biết chứ, biết rõ tình cảm chất chứa trong hắn song vẫn buông ra những lời tuyệt tình: "Là ta đã giành mất địa vị ngươi vốn có đúng không? Người sinh ra đã có mệnh cách thần tiên là ngươi mới đúng, chỉ vì tráo đổi năm đó mà ngươi phải sống chui rúc nhiều năm, cho nên mới bám riết lấy ta không buông?"

Lục Minh Quy thản nhiên hỏi lại: "Ca ca thật sự nghĩ như vậy sao?

Khi xưa ca ca cũng từng hỏi hắn những câu này, hắn cũng đã trả lời rồi, hôm nay từng câu từng chữ hắn đều nói ra hết, vẫn chân thành hệt như lúc đầu.

...

Thấy sắc trời âm u Tưởng Hoàng chợt nhớ ca ca đến phòng thuốc từ sớm, Trương công công không thông báo ca ca đã về phòng nghỉ ngơi. Nếu mưa lớn cung nhân không dám lơ là để ca ca đội mưa hay đi đường trơn trở về, không hiểu sao hắn vẫn thấy bất an, cảm giác như trong người có ngọn lửa thiêu đốt tay chân bủn rủn không làm nổi việc gì. Ca ca chưa từng nán lại phòng thuốc lâu như thế, Vu sư phụ không bao giờ giữ người, đáng lẽ phải khuyên ca ca về dưỡng sức lâu rồi.

Hắn không nhịn được cảm giác sục sôi đè nén đang phá xiềng xích này nữa, bỏ chén trà đã nguội xuống: "Trương Thập Sơn."

...

Thẩm Huyền Quân như rơi vào vực thẳm đầu óc đã trống rỗng, tay chân lạnh băng. Y không nhớ nổi chuyện này đã xảy ra bao lâu, từ khi nào, tại sao hai người tưởng chừng không hề có nhiều thời gian tiếp xúc thân cận lại dây dưa ở bên nhau? Hình như y đã làm gì đó có lỗi với Tưởng Hoàng, đến tận thời khắc này con tim vẫn tiến thoái lưỡng nan, nói những lời phân chia ranh giới rạch ròi trong lòng ngập ngụa mệt mỏi, không nỡ buông tay.

Thẩm Huyền Quân không dám nhìn vào ánh mắt ấy, người cuộn lại che giấu tiếng nức nở. Mùi hương từ tay áo hắn bay tới, y hơi né tránh, cánh tay trước mặt hơi khựng lại, ánh mắt hắn hơi chuyển xanh thoắt đã biến mất chẳng chút tâm hơi. Hắn vịn đầu gối đứng dậy muốn nói gì đó, cửa phòng đột nhiên bị người ta gõ hai cái.

Phòng thuốc không kéo cửa, nghe tiếng gõ này Lục Minh Quy sực tỉnh, cúi đầu đứng sang một bên.

"Ca ca đừng vội đứng dậy." Tưởng Hoàng đi đến bên cạnh nắm bàn tay lạnh ngắt của y xoa nắn: "Tay lạnh hết rồi, trời sắp mưa ta không yên tâm để ca ca đi về một mình."

Sắc mặt Thẩm Huyền Quân ảm đạm không che giấu được bối rối, nghe Tưởng Hoàng nói như thế mới cố nhoẻn miệng cười ngọt ngào với hắn. Tuy trên người đã có nhiều quần áo ấm áp, Tưởng Hoàng vẫn dỗ dành y mặc thêm chiếc áo lông dày dặn lên người. Thẩm Huyền Quân ôm gối mềm ngồi không nhúc nhích, đến khi hắn mặc xong mới chậm chạp dựa vào người hắn: "Không bận gì à?"

Tưởng Hoàng lắc đầu: "Không bận, về phòng thôi."

Lò sưởi Thẩm Huyền Quân cầm đến đã bắt đầu nguội, Trương công công đưa cho y một cái lò sưởi mới. Nhìn thái độ của hắn như muốn nhanh chóng rời khỏi đây, y không an tâm len lén nhìn quanh, trong phòng thuốc đã vắng tanh chẳng còn ai. Góc phòng tối mù chẳng ai châm thêm nến, ấm thuốc đặt trên bếp tàn lửa nhìn hẩm hiu không ánh mắt nào ngó ngàng. Đột nhiên y có chút sợ hãi, những chuyện vừa rồi là thật hay mơ.

Về tới phòng Thẩm Huyền Quân không chỉnh đốn nổi tâm tình lười biếng của mình nằm rầu rĩ trên giường nhỏ cạnh cửa sổ. Tưởng Hoàng đưa đến chén trà sâm đặt xuống bàn con trên giường, thấy y không vui liền vỗ lưng, nói: "Lúc sáng Nguyên Dương có câu được mấy con cá béo mập, ca ca muốn ăn món gì nào?"

"Sáng nay không lên lớp sao?"

"Có lên lớp, sư phụ dạy xong cao hứng cùng nó ra hồ câu cá. Hôm qua ca ca đã ăn cháo cá rồi chắc không muốn ăn nữa, tối chúng ta ôm con lên lầu nướng cá ăn nhé?"

'Được." Do dự một lát, y hỏi: "Đệ không có gì muốn hỏi ta à?"

Lúc đến phòng thuốc có lẽ hắn đã nghe thấy cái gì rồi, y không muốn hắn hiểu lầm nhưng phải bắt đầu giải thích từ đâu đây?

Tưởng Hoàng nằm xuống cạnh y, nhướn mày: "Hôm nay còn biết tự nhận lỗi nữa sao? Lúc sáng là ai nói với ta thấy trong người hơi mệt, mới vừa quay lưng đi ca ca đã chạy đến phòng thuốc rồi? Cao dược ta mang đến cho ca ca bôi tay lưu thông khí huyết, đã dùng chưa đấy?"

Thẩm Huyền Quân bị hắn véo mặt trừng phạt, buồn rầu trong lòng vơi đi một nửa. Lúc sáng thấy bụng dưới hơi lạnh là thật, sợ hắn lo lắng y chỉ nói qua loa trong người hơi choáng váng không muốn đến thư phòng.

"Trong bụng ta đang có em bé đệ không được phạt ta đâu, nếu không ta méc nó đấy."

Tưởng Hoàng xoa xoa cằm đắn đo, ánh mắt rất gian xảo: "Để ta suy nghĩ đã."

Còn suy nghĩ nữa sao, xem ra y phải tung tuyệt chiêu mới được.

"Vừa rồi đệ vừa nói gì nhỉ, ý đệ là ngày thường ta phạm tội đều không muốn nhận lỗi sao, trong lòng đệ ta ngang ngược lắm đúng không?"

Tưởng Hoàng cười khổ: "Làm gì có, ca ca luôn đúng."

Thẩm Huyền Quân nheo mắt, trong lòng cực kỳ không tin tưởng hắn, thò tay làm hành động móc tim: "Đêm qua ta nằm mơ thấy đệ bắt ta quay về đóng cửa hối lỗi, hùm... không giống giấc mơ lắm, đệ khai thật đi, ta mất trí nhớ nhất định là do bị đệ giam lỏng buồn chán quá độ mới sinh bệnh." Y vẽ một vòng lớn trên ngực hắn: "Lúc đó chân ta hình như đang đau?"

Tưởng Hoàng vừa nghe là biết thời điểm ấy chuyện gì đang xảy ra, cơ mặt hơi co rút: "Những việc trong mơ đều trái sự thật, cả lớn tiếng với ca ca còn không nỡ." Hắn yêu thương xoa gương mặt nhỏ nhắn đã dần có da có thịt, cuống tim co thắt lại: "Tuyệt đối không làm ca ca đau lòng."

Lưỡi đao hắn miệt mài rèn giũa nhiều năm, đâm ca ca bị thương cũng làm hắn đau chết đi sống lại. Khẽ vuốt ve mái tóc trong tay, nó không còn mềm mại mượt mà như lông chim nữa, cảm giác lưu lại thô ráp khiến hắn vô cùng khó chịu. Bấy lâu dùng nước thuốc gội đầu vẫn không hồi phục như trước, bước vào thai kỳ tóc rụng nhiều hơn, mỗi lần hắn giúp y gội đầu đều lén giấu mớ tóc rụng kia đi.

Thấy hắn thành thật như thế, Thẩm Huyền Quân hài lòng đá củ khoai nóng sang một bên, ngồi dậy bưng chén trà sâm lên uống, trong bụng ấm áp y gối đầu lên tay hắn: "Đệ không bận hay là ôm ta ngủ một lát đi."

"Không bận." Miệng nói thế nhưng y vừa ngủ được một lát hắn đã vội vã rời đi. Mã Lý Trường đưa ra điều kiện hắn vẫn còn do dự, một là Phương Dao quá kiên quyết, hai là thứ kẻ kia mang đến hắn không yên tâm dùng. Cho người đi thám thính xung quanh đảo, theo ước tính hôm nay phải có chút tin tức rồi. Trước khi ra khỏi vườn hắn căn dặn lính canh: "Ca ca đi đâu cũng phải báo cho ta một tiếng."

...

"Huynh đã nhìn theo hướng đó cả canh giờ rồi, nơi đó có gì sao?" A Tĩnh cầm chày giã thuốc nện xuống cối: "Huynh có nghe đệ nói gì không đấy?"

"Ta chỉ nhìn thôi mà."

Lục Minh Quy đan khớp tay ánh mắt vẫn nhìn xa xăm, thỉnh thoảng lại nghe tiếng răng rắc vang lên, A Tĩnh thật sự sợ hắn bẻ gãy xương cốt của mình.

"Thật sao? Mắt của huynh nhìn thấy người ta là dán chặt không tha, hành động cử chỉ ân cần có ích gì? Người ta là bảo bối của hoàng thượng đấy không tới lượt huynh nhìn ngắm đâu." A Tĩnh lẩm bẩm: "Chẳng biết che giấu gì cả."

Ngày thường vị sư huynh này rất an phận thủ thường, làm việc không có sơ sót, ít nói làm nhiều, chưa từng thấy huynh ấy tự mãn khoe khoang. Từ khi vào cung tính cách có nhiều thay đổi, suốt ngày biến mất không thấy tâm hơi, nghe thấy tên Thẩm công tử là hai mắt sáng rỡ, khóe miệng nhếch lên rất ngạo mạn. Không ít lần nhìn thấy huynh ấy ở trong nhìn trộm sư phụ bắt mạch cho người kia, thậm chí ở nơi không có khe hở huynh ấy cũng có khả năng dùng ánh mắt đục lên tường một lỗ tròn nhìn sang.

"Sao ta phải che giấu chứ?" Lục Minh Quy cười khinh thường, nếu không phải ca ca đang mang thai hắn sớm đã lật bài ngửa ôm ca ca trở về nhà yêu thương chăm sóc, đâu phải lén lút như thế này, sợ trước sợ sau lỡ như động thai khí...: "Bỏ đi, đừng nhắc tới tên khốn đó trước mặt ta."

A Tĩnh hoảng hốt ném chày thuốc sang một bên, chạy ra ngoài trợn mắt nhìn quanh quất một hồi, tay vội vàng kéo cửa đóng kín mít: "Huynh nói cái gì thế hả? Một mình huynh bay đầu được rồi đừng kéo theo người khác!"

"Hôm nay sao đệ nói nhiều thế?" Lục Minh Quy xem như không thấy chuỗi hành động sợ sệt kia, nhấc tay thắp một ngọn đèn sáng lên. Hắn đương nhiên có thể ẩn giấu hết tình ý vào trong tim không để lộ dấu vết, nhưng thế thì sao chứ, trong lòng không thoải mái chỉ muốn quậy hoàng cung này lên, đến giờ phút này còn muốn hắn nhẫn nhịn nữa sao?

Nằm mơ!

"Huynh mới là người nói nhiều đấy, thử thuốc đến điên rồi à? Thôi, thôi sư phụ bảo huynh đến động băng tìm thêm thuốc đấy, đi mau trời tối đường trơn khó đi." A Tĩnh biết chỉ cần nghe đến thuốc cho người kia huynh ấy sẽ co giò đi ngay, quả nhiên khi hắn ngẩng đầu đã bị bỏ một đoạn xa, cửa phòng thuốc mở toang gió lùa vào lạnh toát, A Tĩnh run rẩy đóng cửa lại lần nữa, bất an mãi không thôi.

...

Lục Minh Quy đến động băng hái thuốc xong trời đã tối đen, số thuốc này hai ngày sau mới dùng, hắn không vội ngồi xuống bậc thềm nhìn trời đêm.

Hắn nhớ năm tháng họ ở cùng nhau, nếu không phải vì trận pháp bị lệch, hắn không thể tùy tiện kéo người theo buộc phải để y lại, có lẽ... ngày hôm nay đã không cần nghe y nói mình thích Tưởng Hoàng của kiếp này. Hắn hận cuộc đời này đến tận xương tận tủy, nếu không có ca ca cần gì phải vật vã nương náu ở chốn này?

Lục Minh Quy hít một hơi lạnh, duỗi chân, lấy trong ngực ra một chiếc gương.

Kính Du Mộng.

Máu nhỏ trên gương lan ra trên mặt thủy kính, nhìn cảnh vật quen thuộc hiện ra môi hắn không nhịn nhếch lên nụ cười.

Đêm đã khuya, hắn vẫn còn việc chưa làm xong. Thư phòng thắp rất nhiều đèn, công công truyền thủ dụ còn chưa đi đã thấy ngoài sân có người lao vào. Thẩm Huyền Quân chẳng nhìn xem trong phòng còn có ai, khí thế chạy đến chỗ hắn vung tay cho một cái tát thật mạnh: "Ngươi lừa gạt ta."

Người cùng đầu ấp tay kề bấy lâu, tưởng chừng có thể cùng hắn sống một đời. Không ngờ lại luôn lừa gạt, chà đạp tâm ý của y.

Trái tim không nhịn được quặn đau.

Nghe tiếng tát giòn tan Hồ công công giật bắn người, ông không tưởng tượng nổi với tính cách của tướng quân sẽ phản ứng như thế nào. Hồ công công lau trán đầy mồ hôi của mình quát: "To gan, ngươi nghĩ mình là ai mà dám ra tay với tướng quân?"

"Hồ công công, ông về cung trước đi, Viên Huyễn tiễn Hồ công công giúp ta."

Hồ công công bị cưỡng ép rời khỏi, trước khi đi còn nghe loáng thoáng cái gì mà 'ghê tởm' rồi mắng nhiếc 'độc ác' ầm ĩ khắp phòng. Y chỉ là một tướng quân nước bại trận bị bán đến đây thôi, giả vờ thanh cao gì chứ?

Trong phòng ồn ào rất lâu, lính canh định ghé tai nghe ngóng thử thì bên trong im lặng.

Viền mắt y đỏ au: "Ta không biết Tiên Du là ai, không biết!"

Lục Minh Quy giữ chặt y, vừa hôn vừa dỗ: "Đừng khóc, ca ca muốn biết gì ta sẽ nói cho ca ca biết."

Y ngớ người, nghe hai chữ 'ca ca' từng miệng hắn thốt ra vừa quen vừa lạ. Trong lòng phẫn uất không chịu nổi, người hắn gọi có phải là y không? Hay là sự nhầm lẫn đáng buồn nào đó?

Nhưng đêm đó Lục Minh Quy đã kể cho y nghe về Tiên Du, về kiếp trước của họ.

Càng nghe càng thấy đầu óc mê man, y không tin chẳng nói chẳng rằng chạy khỏi thư phòng.

Lục Minh Quy đứng trước cửa phòng y cả đêm.

Hôm sau có việc phải đi, hắn đi suốt ba ngày.

Lúc trở về y bù lu bù loa nhảy vào người hắn khóc lớn: "Ta sai rồi, không dám nữa đâu, đừng bỏ ta mà đi."

"Ta sao nỡ bỏ ca ca đi chứ?" Hắn bế người vào phòng, đặt y trên chiếc giường lót lông thú mềm mại mà họ thích nhất: "Ca ca không giận là tốt rồi."

Trên người hắn toàn là bụi bặm không muốn cứ thế hôn y, nhưng vừa định đứng dậy đã bị kéo lại xoa mặt, kiểm tra tới lui: "Còn đau không?"

"Không đau."

"Mệt không, ta chuẩn bị nước tắm."

"Cùng tắm đi." Lục Minh Quy bế thốc người ôm trong bồn tắm, sai người mang nước nóng đến pha, lúc y đang loay hoay kỳ lưng cho hắn nghe Viên Huyễn báo hoàng thượng triệu hắn vào cung.

Chợt nhớ đến hôm đó Hồ công công cũng ở đây, hoàng thượng ban hôn ép hắn đưa y về hầu hạ trong phủ khiến trong thành bàn tán không ngớt. Hôm nay triệu vào cung chắc là muốn tra hỏi chuyện đó, hắn là tướng quân một nước, y chẳng có quyền gì ra tay với hắn cả.

Nhìn hắn thay y phục chuẩn bị vào cung y không nhịn được nói: "Tướng quân..."

Hắn nghiêm mặt không vui: "Ca ca đã hứa không gọi ta là tướng quân rồi mà."

"Hay là đệ phạt ta đi."

Lục Minh Quy ngơ ngác hỏi: "Cái gì? Ca ca ngâm nhiêu đủ rồi."

"Hồ công công nhìn thấy hết rồi, đệ không phạt ta cũng khó ăn nói lắm."

Hắn cúi đầu hôn cắn đến mặt y đỏ hồng mới buông ra: "Không nỡ."

"Ta tự đến Hình Phòng lãnh phạt cũng được."

"Không được, ca ca ngoan phải nghe lời. Được rồi đừng ngâm nữa, dặn đầu bếp chuẩn bị vài món chờ ta về ăn nhé." Nói rồi hắn khoác áo lông đi mất.

Lúc Lục Minh Quy trở về hay tin y đã chịu phạt xong rồi, còn nói do hắn ra lệnh phải phạt thật nặng. Bọn người ở Hình Phòng không nương tay chút nào, khó khăn lắm hắn mới chăm cho ca ca có da có thịt đôi chút lại bị bọn họ đánh còn nửa cái mạng. Hắn bực dọc không chỗ trút, ôm y trong lòng không mắng được, vừa giận vừa xót.

"Ca ca không nghe lời làm ta đau lòng muốn chết."

Y nằm trong lòng hắn rên rỉ, vết thương đau đến mặt mày trắng nhợt, môi nhoẻn lên nụ cười yếu ớt: "Đệ đừng mắng nữa, ta đã đói lắm rồi đó."

Hắn đã sai Viên Huyễn chuẩn bị đồ ngon vỗ béo y rồi, trong lòng hậm hực ăn cái gì cũng không ngon miệng, vì thế mặt hắn đanh lại suốt tháng không nở nụ cười nào. Y biết do mình mà ra nên cái gì cũng chiều hắn, ngoan ngoãn đáng yêu.