Cửa lại bị mở ra lần nữa, lần này táo bạo hơn, hình như là anh cả Ryan dùng sức đạp cửa mà vào, thật tội nghiệp cho cánh cửa, cùng một ngày mà cứ bị người ta chà đạp hết lần này đến lần khác, hên là loại cửa này được làm từ vật liệu cứng, dẻo, bền, đạn lạc cũng không làm nổ được nó, chỉ có thể dùng một loại chất đặc thù mới hòa tan được. Cho nên sau bao nhiêu lần bị chà đạp, anh cửa của chúng ta vẫn sừng sững đứng đó, không bị trầy xước hay tổn hại gì.
Một bác sĩ đẩy một chiếc xe chất đầy thiết bị lại gần Thiên Y, đeo vào đầu cô một cái nón, sau đó Thiên Y cảm giác mình bị hoa mắt, các ngón tay của vị bác sĩ đó múa bay trên bàn phím ảo, một chiếc bảng trắng xuất hiện, một chuỗi các kí tự khó hiểu chạy dài trên màn hình.
Tam quan của Thiên Y lặp tức bị nứt ra một khe nhỏ, có ai tới nói cho cô biết, đây là bác sĩ hành y chữa bệnh cứu người hay là một anh hacker đẹp trai nào đó giả dạng bác sĩ tới hack tài liệu mật của bệnh viện hay không?
[Kết quả não bộ hoàn toàn bình thường, sức khỏe hoàn toàn ổn định.] Giọng nói của Shophia vang lên, lần này cô đã bình tĩnh hơn, không còn chập mạch như lúc sáng nữa.
"Xin lỗi thiếu gia Ryan, Shophia không kiểm tra ra bất thường gì, tôi nghi ngờ cô ấy bị sang chấn tâm lý sau sự kiện bị địch tập kích ở thành phố Anh Hùng dẫn đến bị mất trí nhớ tạm thời."
Ryan và Aki gật đầu, hỏi thăm thêm những điều cần lưu ý rồi các bác sĩ quay trở ra làm công việc của mình.
"Aki, em ở đây chăm sóc cho em ấy đi, anh qua dẫn ông nội tới, ông không chịu nằm trên giường, cứ nói anh cố tình chia cắt ông nội và Thiên Y, bất lực rồi." Ryan ngán ngẩm nói, màn hình thông báo tin nhắn trên cổ tay anh cứ liên tục nhấp nháy những câu nói của ông nội Thoman. Truyện Quân Sự
Aki cười cười, cả nhà họ ai cũng biết ông nội rất yêu chiều cháu gái của mình, đến mức nâng như nâng trứng, hứng như hứng hoa luôn rồi. Aki gật đầu, đuổi anh Ryan đi nhanh một chút, nếu không một lát ông nội chửi lây sang anh luôn, công phu giáo huấn người của ông nội kinh tủng lắm, anh không muốn nghe đâu.
"Thiên Y, em tên là Thiên Y, anh là anh ba của em, là Aki, còn anh hồi nãy là anh hai của chúng ta." Aki lại gần giới thiệu cho Thiên Y biết, nói xong, ánh mắt hi vọng nhìn Thiên Y.
Khi bị một anh đẹp trai soái ngời ngời dùng ánh mắt như vậy nhìn chằm chằm bạn thì bạn có nỡ lòng nào mà nói không biết hay không, Thiên Y bản thể là rồng, vốn cực kì yêu thích cái đẹp, đặc biệt là đôi mắt màu xanh lam y như bảo thạch của Aki, chưa kịp suy nghĩ, cô đã nhẹ giọng trả lời lặp lại những lời nói vừa nãy như để an ủi người anh ba tội nghiệp này.
"Ừm, đúng rồi, một lát anh hai sẽ dẫn ông nội tới, ông nội lớn tuổi rồi, tuy thân thể còn khỏe mạnh nhưng cũng không nên kích thích ông quá, em gặp ông kêu ngọt ngào một tiếng ông nội cho ông vui là được. Còn em bị mất trí nhớ, nếu không nhớ được những chuyện trước kia nữa thì không cần nhớ lại, chỉ cần em mạnh khỏe bình an là cả nhà vui rồi." Aki hài lòng vuốt ve đầu của Thiên Y, thật là tội nghiệp em gái bé bỏng của anh a.
Thiên Y cười vui thay cho lời nói, cúi đầu nghĩ thầm, rõ ràng nguyên chủ rất được người nhà yêu thương, vậy tại sao lại tự đưa bản thân vào nguy hiểm, chuyện này nhìn qua thì thấy không có gì to lớn nhưng cô cứ cảm giác mọi chuyện không hề đơn giản như vậy. Thiên Y dùng ý thức trao đổi với Thiên Lãnh, hỏi cậu có điều tra ra được chuyện trước khi cô đến thân xác này không.
[Chuyện đó thì không khó, cho tôi chút thời gian, gia tộc của cô là gia tộc lớn, có thâm căn sâu, những chuyện liên quan đến gia tộc cô đều được bảo mật rất kĩ, tôi sẽ quay lại ngay.] Thiên Lãnh tiếp nhận ý thức của cô, bàn tay nhỏ bé gõ nhanh trên bàn phím ảo, màn hình hiện ra nhiều kí tự khó hiểu, ánh mắt nhỏ chăm chú theo dõi từng kí tự đó.
Quả đúng như Thiên Lãnh dự đoán, được bảo mật rất kĩ, người bảo mật còn lập ra một kết giới trận ma thuật số hòng che dấu những kẻ ngoại lai xâm nhập. Thiên Lãnh nhếp méch cười khẩy, chỉ là trò vặt vãnh, bàn tay nhanh chóng gõ một lần nữa, cậu đã lấy được tài liệu mật về sự kiện khủng bố đó.
[Đã tìm được thông tin, tôi cũng đã lược bỏ những thông tin không cần thiết rồi, cô tự xem đi.]
Thiên Y: "..." Lần thứ hai cô muốn trả cái tên này về cho chú của mình, rốt cuộc cô là chủ hay nó là chủ vậy. Còn ra lệnh cho cả cô, mà thôi kệ, không sao, để cô khỏe mạnh lại, cô sẽ sửa lại lỗi này trong hệ thống đầu não trung tâm của nó.
Thiên Y nhấn vào đường link đó xem, sau khi đọc xong cô nhíu mày thành chữ xuyên, Aki đang gọt trái cây bên cạnh, thắc mắc nhìn cô.
"Em sao vậy tiểu Y, đau đầu ở đâu à?" Aki quơ quơ tay trước mặt cô, gọi mãi mới chịu nhìn anh.
"Em không sao, chỉ là thấy hơi chóng mặt mà thôi." Thiên Y toát mồ hôi hột, cô bất cẩn quá. Aki chu đáo nhắc nhở vài câu rồi quay lưng gọt trái cây tiếp.
Thấy Aki không còn để ý đến mình nữa, cô liền giả vờ ngồi nhắm mắt như nghỉ ngơi, mặt khác dùng ý thức đi vào bên trong hải vực để giao tiếp với Thiên Lãnh.
"Thiên Lãnh, sao tôi xem qua tài liệu cậu đưa thì thấy chuyện này có gì đó không ổn, cô ấy (chỉ Thiên Y cũ) bị người ta lừa gạt đi vào trung tâm của vụ đánh bom khủng bố." Mặt mày Thiên Y lạnh đi phân nửa.
Thiên Lãnh gật đầu, đồng tình với quan điểm của cô, vừa nói vừa gõ bàn phím, một màn hình trắng hiện lên trước mặt cô, đó là cảnh quay trước lúc xảy ra vụ đánh bom.
"Cô xem, ban đầu cô ấy vốn ở trong nhà, nhận được một cuộc gọi rồi tự ý cắt đuôi người bảo vệ theo sau, tự mình đi đến quảng trường trung tâm của thành phố thì đụng độ nhóm người áo đen này. Hiện tại tôi vẫn chưa tra ra được bọn họ là ai, tôi thật không ngờ ở cái hành tinh này lại có một kĩ thuật bảo mật tiên tiến bậc nhất như vậy, tôi cố gắng lắm mới chỉ xâm nhập được vào vòng ngoài mà thôi. Hên là tôi được cài chương trình tiên tiến nhất, để tôi liên hệ về vị diện cũ và bạn bè của mình, dò hỏi xem có ai biết qua kĩ thuật này không." Thiên Lãnh mặc kệ Thiên Y đang xem có phân ra một lực chú ý đến lời nói của cậu hay không, cậu vẫn nói một tràng dài.
Thiên Y mặt đầy hắc tuyến nhìn đứa con trai nhỏ bé trước mặt, hít thở sâu một hơi, cố gắng bình ổn tâm trạng.
"Thiên Lãnh, cậu có thể nào tôn trọng tôi một chút được không, tôi biết là các trí năng Al bậc cao như cậu được cài đặt sẵn trình tự cảm xúc, suy nghĩ, tư duy y chang con người nhưng cách cậu nói chuyện rất gợi đòn. Nếu cậu còn như vậy, tôi sẽ sửa đổi chương trình trong đầu não trung tâm của cậu đấy."
Thiên Lãnh xoay người mở to mắt ngạc nhiên nhìn cô, không tin lời cô nói có thể sửa đổi chương trình của mình. Thiên Y thấy nó không tin liền đi đến trước bàn phím ảo, gõ một mật mã, không gian và bàn phím, màn hình liền thay đổi. Đó là khung cảnh và giao diện dành cho người thiết lập nên các Al, Thiên Lãnh tự an ủi mình, có lẽ là cô ấy trùng hợp gõ loạn xạ trên bàn phím mà thôi.
Nếu cha đẻ của Thiên Lãnh ở đây, thế nào cũng cười vào mặt cậu, cài này mà gõ đại cũng ra sao, trước khi vào được giao diện này, người đăng nhập cần phải xác nhận mật khẩu, vân tay, khuôn mặt, đồng tử thì mới vào được đấy. Thiên Lãnh coi như là cá đã nằm trên thớt mặc cho Thiên Y đùa giỡn rồi.
Thiên Y suy nghĩ nên đổi cái gì, sau một hồi đắn đo cô quyết định không sửa mà thêm vào một tính năng là thể hiện sự làm nũng, đáng yêu của một đứa bé một tháng tuổi. Cô nhấn bắt đầu thiết lập, quay lại nhìn Thiên Lãnh, nó cũng nhìn lại cô, nãy giờ nó bận hoài nghi nhân sinh nên không để ý cô đã sửa gì.
Đợi cũng không lâu lắm, mười giây sau, Thiên Lãnh mở to mắt nhìn tay chân mình đang muốn tự ý hoạt động đi lại gần Thiên Y, hình như nó muốn làm nũng với cô thì phải. Mà muốn gì nữa, làm thật luôn này.
"Mama, con muốn được ăn kẹo." Thiên Lãnh mở miệng ngọt ngào nũng nịu nói, nhưng đôi mắt thì mở to cực kì, còn kèm theo ý muốn không tình nguyện nữa. Thiên Y phì cười, cười tới mức xém đau cả bụng.
"Con muốn ăn hả! Nhưng mà không được đâu." Cô bẹo má nó, cười lăn tiếp.
Khuôn mặt Thiên Lãnh khỏi phải bàn cãi nữa, tức không chịu được, cuối cùng nó đành phải thỏa hiệp với Thiên Y. Xong chuyện cô đi ra ngoài, cũng là lúc ông nội Thoman vừa tới.
Ông cụ được Ryan dìu vào phòng, vừa nãy dáng vẻ ông là đi không nổi, cần người dìu đi, vừa thấy cháu gái bảo bối của mình thì lấy tay đẩy mạnh Ryan ra, vốn đường đi phải mất tới mười bước, ông cụ đi chỉ tốn năm bước. Thiên Y có cảm giác một cơn gió vừa vụt đến trước mặt, nhắm mắt mở mắt ra là thấy ông nội đứng trước mặt rồi, cô sửng sốt nhìn ông.
Ryan và Aki nhìn nhau cười bất đắc dĩ, chuyện này bọn họ đã quen từ nhỏ rồi, có không phục thì nhất định sẽ bị ông nội tóm cổ lôi đến thao trường đánh bầm dập một trận. Bọn họ còn cần cái khuôn mặt này để đi làm ăn a, ra đường thì gặp sài lang hổ báo, về nhà thì như đi vào đầm rồng hang hổ.
"Tiểu Y, lại đây, lại đây cho ông nội ôm một cái nào." Ông Thoman dang hai tay thân thiết ôm chặt lấy, cô nghĩ nếu mà ôm tiếp nữa chắc cô sẽ bị ngộp thở mà chết mất. Aki và Ryan vội kéo ông nội ra, cứu cánh kịp thời cho em gái bảo bối của mình. Ông cụ cũng nhận ra sự thất thố của mình nên ho một tiếng, liếc cây gậy bị ông quăng ở trên mặt đất, rồi liếc nhìn Ryan.
Ryan: "..." Anh nhận mệnh cầm cây gậy ở dưới đất lên, dìu ông nội ra ghế ngồi.
"Nhìn gì mà nhìn, tiểu Y, ông thương con biết bao nhiêu, sao con lại đi nghe bọn phản động mà đem bản thân vào vòng nguy hiểm thế này, hên là số con lớn, bị thương nặng ngay tại trung tâm vụ nổ mà con vẫn có thể sống được, đúng là trời không phụ lòng tổ tiên chúng ta." Ông Thoman liếc hai đứa cháu trai to xác đứng ở hai bên, quay sang khóc lóc kể lể với Thiên Y.
Thiên Y ở trong lòng tự nhủ thầm, cháu ông vốn đã chết rồi, cô chỉ là đến mượn nhờ thân xác thôi. Chuyện này càng ngày càng rắc rối, để có thời gian rãnh cô phải đi tìm hiểu xem sao.
"Ông nội?" Thiên Y thử kêu một tiếng, ánh mắt trong suốt vô tội.
Ông Thoman nghe được cháu gái yêu gọi thì vui vẻ trở lại, thở dài thườn thượt: "Thôi kệ đi, nghe nói con bị mất trí nhớ, từ từ dưỡng thương, nhớ lại được thì tốt, còn không nhớ lại được thì quên quách đi cho xong. Ba người các con đều là được ba mẹ gửi gắm ở chỗ ông, lần lượt từng người đều bắt ông kẻ đầu bạc phải tiễn kẻ đầu xanh thế này, ông thật không chịu nổi. Tiểu Y, nghe lời ông, khó khăn lắm mới nhặt lại được một mạng, con đừng dại dột đi vào những chỗ nguy hiểm nữa được không?" Ông Thoman từ ái nói, nhìn Thiên Y bằng một ánh mắt yêu thương.
Tuy bây giờ thân thể ông cụ rất khỏe nhưng thời gian là một sát thủ máu lạnh, vô tình, vĩnh viễn không công bằng với ai, sau cái chết của Thiên Y cũ, dường như đã rút đi sinh lực tràn trề của ông, bắt đầu xuất hiện nếp nhăn trên khuôn mặt, tóc cũng muốn bạc đi một phần.
"Cháu... cháu xin lỗi ông nội. Tuy con không nhớ con đã làm gì nhưng từ giờ con hứa, sẽ không để bản thân gặp nguy hiểm gì nữa." Ánh mắt Thiên Y thể hiện sự quyết tâm chưa từng có trước đây (của thân xác này), không biết trước kia cô ấy đã làm chuyện gì nhưng bây giờ cô là người nắm giữ thân thể này, cô sẽ thay cô ấy đi tiếp, gìn giữ, bảo vệ những người yêu thương mình.
Cả ba người nghe được đều vui mừng, liên tục nói tốt quá, tốt quá, ngay cả vị quản gia vừa đem cháo vào cũng vui mừng thay cho bọn họ, ông quản gia mở miệng lẩm bẩm:
"Nhị thiếu gia, nhị phu nhân, thật tốt quá, qua kiếp sinh tử này tiểu thư không chết lại còn hiểu chuyện thêm, là phúc, hai người có thể ra đi thanh thản rồi."
Quản gia đi vào bắt đầu dọn cơm ra, mọi người ai nấy vui mừng ăn bửa cơm sum vầy hiếm có này.