Năm Tháng Núi Sông
Dịch: Kình Lạc“Em thường hay nói với bạn bè, biện pháp tốt nhất để trốn tránh buồn bực uất ức chính là tạo cho bản thân một thế giới, một thế giới coi bạn là vua. Chỉ có như thế thì tất cả những mộng tưởng mới có thể thành hiện thực, bao gồm cả người mà bạn luôn thương nhớ. Lương Viễn Triêu, anh là người mà em theo đuổi dòng dã suốt 4 năm, em nhớ anh rồi.”
Thời gian đề lạc khoản là mùa hè năm hai đại học.
Bạc Quan Sơ khép nhật ký, để nó vào trong chiếc hộp sắt, sau đó đẩy tới cuối giường.
Ánh sáng nhè nhẹ mát lạnh của mùa xuân chiếu vào phòng ngủ, tấm gương trên bàn trang điểm phản chiếu gương mặt trứng ngỗng tinh xảo của cô gái. Bạc Quan Sơ đã cố ý trang điểm cho hoạt động ngày hôm nay.
Đêm qua có bạn học tag Bạc Quan Sơ trong nhóm, hỏi cô thật sự không tới tham dự ngày kỷ niệm thành lập trường sao. Bạc Quan Sơ vừa định trả lời “ừm”, thì đột nhiên bạn học A lại ngoi lên nói: “Này này, nghe nói đàn anh Lương Viễn Triêu sẽ tới tham dự với tư cách là cựu sinh viên xuất sắc đấy.”
Bạn học B: “Đuỵt mẹ! Thật à!”
Bạn học C: “Cho nên mình có cơ hội thấy nam thần bằng xương bằng thịt rồi!!!”
Bạn học D: “Để mình nói cho các cậu biết, ngoài đời nam thần đẹp trai lắm ha ha ha ha ha. Năm đó anh ấy chính là người làm mưa làm gió ở Học viện Kinh Tế đấy.”
Bạn học D: “Khoan, sai rồi, phải nói là cả trường mới đúng. Anh chính là người làm hàng vạn hàng nghìn thiếu nữ say mê. Đàn anh Lương học đa ngành, nên khi ấy suýt chút nữa thì mình đã quyết định thi lên cao học chỉ để ngắm anh thôi đấy. Nhưng tiếc là sau đó người ta ra nước ngoài mất.”
Chủ đề nóng hổi này bắt đầu lấy Lương Viễn Triêu làm trung tâm để mở rộng ra. Bạc Quan Sơ lướt điện thoại, chăm chú nhìn cuộc thảo luận sôi nổi của mấy người trong nhóm.
Sinh viên trong nhóm toàn là bạn cùng lớp với cô khi học cao học, nửa số sinh viên của lớp là từ các trường khác thi vào. Vừa khéo, bạn học D lại học ở khoa chính quy Đại học A, nên đương nhiên sẽ mang trọng trách khơi mào đề tài.
Bạn học D: “Khi mình lên năm hai, thì đúng là năm đàn anh Lương nổi tiếng nhất. Lúc đó anh ấy đang học năm ba, hơn mình một khoá. Hồi ấy trên diễn đàn trường có cuộc bầu chọn hoa khôi, mỗi khoá sẽ chọn ra một bạn nữ. Đệch mợ, mình là con gái mà cũng mê như điếu đổ, ai bảo những cô gái đó đẹp quá làm gì.”
Mấy “thợ lặn” trong nhóm bắt đầu ngoi lên như nấm sau mưa.
Có nữ sinh cũng học ở Đại học A xen vào góp lời.
“Sau đó bốn hoa khôi đều tỏ tình với nam thần, các cậu thử đoán xem anh ấy chọn ai.”
Bạn học D nhanh nhẹn mò lên diễn đàn trường, “đào” lại bài viết từ mấy năm trước, sau đó quẳng 4 tấm ảnh vào nhóm.
Bạc Quan Sơ đã rửa mặt sạch sẽ, cô nhìn vào giao diện Wechat, tin nhắn trong đó vẫn nhảy lên liên tục.
Tám chuyện là tính cách vốn có của con gái, cả đám tán gẫu sục sôi ngất trời. Có người đoán, có người đánh cược. Bạc Quan Sơ lau khô tay, cô đột nhiên nổi lên hứng thú, vì vậy gõ bàn phím rồi gửi đi một câu: “Mình đoán anh ấy không chọn ai.”
Bạn học D: “Đậu xanh! Sao cậu biết?”
Bạc Quan Sơ hỏi: “Bình thường thợ săn tài giỏi thực thụ sẽ thích săn loại động vật như thế nào?”
Động vật hung dữ, xinh đẹp có thể khơi dậy ham muốn thắng bại của con người.
Bốn nữ sinh kia đều có chung một đặc điểm, đó chính là vẻ ngoài nhẹ nhàng, không hề có tính công kích. Có lẽ Lương Viễn Triêu còn chẳng thèm liếc mắt một cái chứ đừng nói là chọn.
Bạc Quan Sơ không tham gia vào phần sau của cuộc trò chuyện. Khi vừa mới thoát ra, cô lại phát hiện bạn học D gửi cho mình một tin nhắn riêng.
“Cậu từng gặp đàn anh Lương à?”
Bạc Quan Sơ trả lời bằng một dấu chấm hỏi, cô và bạn học D kia không thân, nên không muốn nhiều lời.
“Mình đang nghĩ, nếu cậu cũng học ở Đại học A, vậy thì trong mấy cô gái chọn ra năm đó, nhất định sẽ có cậu!”
Bạc Quan Sơ là người sở hữu vẻ ngoài quyến rũ, người khác nhìn vào sẽ bị thu hút ngay từ cái nhìn đầu tiên. Đặc biệt là dáng vẻ lúc hút thuốc của cô, dáng vẻ ấy tựa như lưỡi dao sắc bén lướt nhẹ qua bông hồng đỏ, lộ ra màu máu tươi.
“Nói không chừng, có thể Lương Viễn Triêu sẽ chọn cậu.”
Lời nói này thật vô nghĩa, Bạc Quan Sơ trực tiếp xoá đoạn đối thoại.
Bạc Quan Sơ nằm trên giường, cô nhắm mắt lại, hình bóng của chàng trai ấy lại hiện ra. Đó là Lương Viễn Triêu của năm 17 18 tuổi, anh như hạc giữa bầy gà, dáng vẻ đẹp trai xen chút vô lại. Thiếu niên vừa khoác lên mình bộ dạng chủ tịch ưu tú của hội học sinh, nhưng cũng vừa mang theo cả vẻ ngông cuồng nổi loạn.
Bạc Quan Sơ thừa nhận, bản thân không thể chịu đựng được, cô nhớ anh. Cô muốn xem thiếu niên cô độc trầm lặng ngày đó, giờ đã trở thành người đàn ông như thế nào.
Gần tới 12 giờ, Bạc Quan Sơ gửi tin nhắn cho Tống Trầm, bảo cậu ta sáng mai tới đón mình.
Khi Tống Trầm đến đón cô, cậu ta giật mình thon thót, vì đây là lần đầu cậu ta thấy Bạc Quan Sơ trang điểm thế này.
Kinh ngạc giật mình xong, Tống Trầm bắt đầu trêu chọc: “Ôi trời, sao hôm nay đàn chị đẹp thế?”
Bạc Quan Sơ đập một cái vào đầu cậu ta: “Mau lái xe đi.”
Tống Trầm vừa đánh tay lái, vừa hỏi Bạc Quan Sơ: “Không phải chị bảo chị không đi à?”
“Tối qua chị nghĩ lại, đây là lễ kỷ niệm trăm năm thành lập trường, nếu lần này mà lỡ vậy chắc phải đợi đến kiếp sau.” Hàng cây bên đường dần trôi nhanh về phía sau: “Kiếp sau chưa chắc đã có số mệnh tốt để mà thi vào đại học A.”
“Đừng nói thế chứ, chị chính là người năm nào cũng được học bổng loại xuất sắc đấy.”
Bạc Quan Sơ nhìn ra ngoài cửa sổ, nhớ năm đó cô cũng là một trong những người thi trượt đại học, nhưng có ai ngờ một nghiên cứu sinh trường loại 3 như cô lại có thể thi vào trường trong top 985.
Sau khi lên năm 3 đại học, không ngày nào là Bạc Quan Sơ không liều mạng học. Trải qua bao nhiêu vất vả, cô mới có thể theo kịp những sinh viên xuất sắc của khoá dưới. Nên suy cho cùng, cô chẳng thể được coi là người có bản lĩnh lớn gì.
Bạc Quan Sơ hỏi Tống Trầm: “Cậu có muốn tiếp tục học lên tiến sĩ không?”
Tống Trầm kiên quyết trả lời: “NO!”
“Vậy đến Viện Nghiên cứu đi, vừa hay có thể đi theo thầy.”
Đúng lúc này đèn đỏ sáng lên, Tống Trầm nhẫm phanh: “Lần trước em có nói bóng gió với thầy, thầy ấy trả lời rằng mình không thiếu nghiên cứu sinh, bắt em đi thi tiến sĩ.”
“Chị phải từ chức rồi.”
“Cái gì??”
Đèn đỏ nhảy sang đèn xanh, Tống Trầm sốc toàn tập, qua lúc lâu vẫn chưa hoàn hồn. Chiếc xe đằng sau thấy xe trước không đi, mất kiên nhẫn bấm còi ầm ĩ.
Bạc Quan Sơ lên tiếng nhắc nhở: “Đi thôi.”
Khi đến địa điểm cần tới, Tống Trầm không thể nhịn được nữa, cậu ta vội vàng hỏi: “Vì sao thế?”
“Chắc là do cả đời này không muốn ở mãi trong phòng thí nghiệm, đàn chị của em không phải là người cam lòng hiến tặng như vậy.”
Trần Bác Sinh là giáo viên hướng dẫn cho Bạc Quan Sơ, đồng thời cũng là Viện trưởng Viện Nghiên cứu sinh học Đại học A. Bạc Quan Sơ là học trò mà Trần Bá Sinh hài lòng nhất. Sau khi tốt nghiệp, đương nhiên cô sẽ vào Viện Nghiên cứu, đi theo Trần Bá Sinh nghiên cứu sinh học.
Làm học trò của Trần Bá Sinh, nên đương nhiên phải tuân theo nguyên tắc nghiên cứu quan trọng hơn bất kỳ thứ gì khác của ông. Ba năm ở Viện Nghiên cứu, Bạc Quan Sơ dành ít nhất 12 giờ mỗi ngày để ngâm mình trong phòng thí nghiệm. Trần Bá Sinh từng nói dù là ai đi chăng nữa, nếu không thể hoàn thành nhiệm vụ trong ngày, vậy thì không được rời khỏi phòng thí nghiệm. Rất nhiều ngày rạng sáng hai ba giờ cô mới ra khỏi phòng thí nghiệm, ngay cả chú bảo vệ cũng tán thưởng khen ngợi, nói tuổi trẻ thật tốt, tràn ngập sức sống.
Nhưng chỉ có mình Bạc Quan Sơ biết, sức sống ở đâu chứ, là cạn kiệt sức sống mới đúng. Thật ra không phải cô không trụ được, chỉ là hiện tại có lựa chọn tốt hơn mà thôi.
Tống Trầm: “Có người muốn kéo người của thầy Trần à?”
“Không, là chị muốn đổi nơi công tác.”
“Đậu xanh, thật thế á?”
“Giả đấy.”
“…”
Cổng trường Đại học A chật kín người, dù sao cũng là ngày kỷ niệm trăm năm thành lập trường, nên náo nhiệt hơn thường ngày là điều đương nhiên.
Tống Trầm tìm chỗ đỗ xe, Bạc Quan Sơ đi vào trước. Trong sân trường ngoại trừ tấm bảng chỉ dẫn ra thì còn có những tình nguyện viên mang phù hiệu màu đỏ, nhìn bộ dạng có vẻ là sinh viên năm nhất, năm hai.
Đã tốt nghiệp nhiều năm như vậy, nhưng trường học gần như không hề có thay đổi, chỉ có mỗi diện tích cây xanh là lớn hơn.
Bên ngoài hội trường vẫn là dáng vẻ đó, cũ kỹ nhưng có nét đặc trưng riêng.
10 giờ lễ kỷ niệm thành lập trường sẽ bắt đầu, hàng ghế đỏ đầu tiên được sắp xếp cho lãnh đạo và cựu sinh viên ưu tú, đồng thời cũng là hàng ghế duy nhất trong hội trường có đèn chiếu vào.
Bạc Quan Sơ nhìn thoáng qua, cô có dự cảm, trong số những người ngồi đó, nhất định sẽ có anh.
Anh vẫn như trước đây, sống lưng thẳng tắp, hệt như ngọn hải đăng chói mắt giữa vùng biển nghìn dặm.
Buổi lễ bắt đầu bằng bài phát biểu chào mừng dài dòng, khô khan, nhàm chán. Qua lúc lâu mới đến phần giới thiệu khách quý.
“Tiếp sau đây, chúng ta hãy vỗ tay chào đón cựu sinh viên xuất sắc Đại học A, sinh viên khóa 2008, và hiện tại là CEO tập đoàn Triều Kim, ngài Lương Viễn Triêu.”
Người đàn ông cởi cúc áo vest, quay người, hơi cúi đầu về phía đám đông. Khoảnh khắc Lương Viễn Triêu đứng dậy, ánh mắt anh vô tình thoáng nhìn về phía sau bên phải. Bắt gặp ánh mắt anh, Bạc Quan Sơ gần như không thở nổi.
Ánh mắt cô và anh giao nhau, nhưng may thay, cô đang ngồi trong chỗ tối nên người đàn ông không phát hiện. Cuộc gặp có vẻ hồi hộp hơn tưởng tượng của Bạc Quan Sơ, chỉ có điều hơi chóng vánh.
Lễ kỷ niệm có một tiết mục trao giải, một trong số người được giải chính là Trần Bá Sinh.
MC: “Tôi xin mời giáo sư Trần Bá Sinh và thành viên đội nghiên cứu cùng lên sân khấu nhận thưởng, chúng ta hãy nổ một tràng vỗ tay chào mừng.”
Trần Bá Sinh là người đầu tiên đi lên, tiếp đó là Bạc Quan Sơ và Lộ Trì.
Lộ Trì biết hôm nay phải lên sân khấu, nên anh ta cố ý mặc vest, xịt keo vuốt tóc. Quả thực khác hẳn người đàn ông 30 tuổi, đầu bù tóc rối trong phòng thí nghiệm.
Bạc Quan Sơ mặc một chiếc váy liền hai dây màu đỏ, bên ngoài khoác thêm chiếc áo vest màu đen, đi giày cao gót nhọn, tóc rối tung, hoa tai lấp lánh. Nhìn không hề thua kém nữ minh tinh đi trên thảm đỏ liên hoan phim.
Ba người vừa lên sân khấu, sinh viên ở dưới hoan hô không ngớt. Ai mà ngờ nhóm nghiên cứu đứng đằng sau vị giáo sư đầu trọc kia lại là trai đẹp gái xinh thế cơ chứ.
Trần Bá Sinh nói vào micro: “E hèm, các bạn sinh viên phía dưới, phiền các bạn kiềm chế chút, nếu không sẽ doạ đàn anh đàn chị của các bạn đấy.”
“Chào tất cả mọi người, tôi là Trần Bá Sinh. Bên cạnh tôi là hai thành viên đội nghiên cứu thuộc Viện Nghiên cứu của tôi, đồng thời cũng là học trò do tôi dẫn dắt. Mọi người thấy đấy, toàn trai xinh gái đẹp, cho nên người làm nghiên cứu chưa chắc đã là người đầu trọc hay đầu hói.”
“Ha ha ha ha ha ha…”
“Về phần giới thiệu bản thân, tôi sẽ để họ tự giới thiệu”. Trần Bá Sinh nhường vị trí cho hai học trò.
Lộ Trì lịch sự xua tay, ý bảo ưu tiên nữ trước.
“Chào tất cả mọi người, tôi là Bạc Quan Sơ”. Lời còn chưa dứt, người đàn ông cúi đầu ngồi ở hàng ghế VIP chợt ngước mắt lên, ánh mắt cô và anh nóng lạnh giao nhau. Khoảnh khắc ấy hệt như nước lạnh xối vào nước sôi, khí lạnh từ từ chậm rãi nuốt chọn khí nóng. Một giây, hai giây, ba giây, Lương Viễn Triêu vô cảm cúi đầu xuống, tiếp tục lướt điện thoại.
Dường như một giây trước khi chạm mắt, chỉ là anh lướt điện thoại mệt mỏi nên mới ngước lên thả lỏng mà thôi.
Bạc Quan Sơ lại nở nụ cười: “Giáo sư Trần Bá Sinh là hướng dẫn viên của tôi, nhân lúc thầy còn chưa về hưu, mọi người hãy nhanh chóng tới báo danh đi. Vì là người từng trải, nên tôi khuyên tất cả các bạn nữ học sinh học ngồi tại đây, tương lai các bạn vào viện nghiên cứu thì nhất định phải cẩn thận, vì khi bước qua cánh cửa này, mỗi ngày kế tiếp đều phải dùng mạng để đánh đổi.”
Toàn hội trường cười vang, trong ấn tượng của mọi người, con gái tại viện nghiên cứu đều lôi thôi lếch thếch, nhạt nhẽo không thú vị. Nhưng đàn chị này lại hoàn toàn trái ngược, phá vỡ ấn tượng của bọn họ.
Trần Bá Sinh đứng đằng sau cười bất lực.
Đột nhiên có một nữ sinh ở dưới khán đài giơ tay hỏi: “Đàn chị, chị và đàn anh ở đằng sau là một đôi ạ?”
Bạc Quan Sơ liếc nhìn người đàn ông đang ngồi ở hàng ghế đầu tiên, anh không có phản ứng gì.
Chủ đề liên quan đến tình yêu giống như một kíp nổ, bầu không khí trong khán phòng bắt đầu bùng cháy.
Bạc Quan Sơ trả lời cô gái: “Cảm ơn sự quan tâm của em, nhưng chị đã qua tuổi yêu đương từ lâu rồi.”
“Oa…”
Ánh đèn sân khấu làm tôn lên nước da trắng ngần của Bạc Quan Sơ.
Nữ sinh kia hỏi tiếp: “Vậy đàn chị kết hôn chưa ạ?”
Bạc Quan Sơ cười nhẹ, cô không thừa nhận cũng không phủ nhận, mà lặng lẽ nhường micro cho Lộ Trì.
Trong mắt các đàn em khóa dưới, bộ dạng này của Bạc Quan Sơ được lý giải thành ngượng ngùng che giấu hạnh phúc.
Lương Viễn Triêu nhìn chằm chằm thông tin sơ yếu lý lịch trên điện thoại, khi đến lượt bản thân lên sân khấu, anh mới khoá màn hình.
*
Trong rừng cây nhỏ sau hội trường, Bạc Quan Sơ tựa người vào bên tường. Cô lấy gói thuốc lá dành cho nữ từ trong túi áo khoác ra, dí hết đầu thuốc này đến đầu thuốc khác lên tường, suy nghĩ bay xa.
Trong bài phát biểu vừa rồi, đại diện cựu sinh viên xuất sắc đại học A đã nói thế này: “Nếu như bạn không thể dũng cảm tiến về phía trước, vậy nhất định bạn đang lưu luyến quá khứ. Hãy buông bỏ, tiến về phía trước. Bạn có thể làm được.”
Cho nên, Lương Viễn Triêu đã buông tay cô rồi sao?
“Tạch”, chiếc bật lửa được bật lên, ngọn lửa dần sát vào điếu thuốc, làn khói trắng từ từ toả lên. Lại “tạch” một tiếng, chiếc bật lửa kim loại bị đóng lại, âm thanh thanh thuý, vang dội.
Bạc Quan Sơ nhếch môi cười: “Đã lâu không gặp, Lương Viễn Triêu.”
Môi cô đỏ mọng, quyến rũ.
“Là rất lâu mới đúng”. Mười một năm rồi, lâu tới nỗi nếu như không gặp, có lẽ bọn họ đã quên mất sự tồn tại của nhau.
Cô nhớ, ngày hai người chia tay, câu cuối cùng Lương Viễn Triêu nói với cô chính là: “Bạc Quan Sơ, có bản lĩnh thì đời này đừng gặp nữa, nếu không tôi nhất định sẽ giết chết em.”
Không khí như đông lại, sau đó đột nhiên rơi vào tĩnh lặng. Tàn thuốc trên tay Bạc Quan Sơ rơi xuống, vừa khéo rơi trên đôi giày da màu đen của người đàn ông.
Anh không phản ứng, cô cũng không nhúc nhích.
Đột nhiên chuông điện thoại vang lên, là Lộ Trì gọi đến: “Cô đâu rồi.”
“Đi ra hít thở không khí.”
“Mau về đây đi, có mấy tiết mục khá hay đấy.”
“Tôi không về đâu.”
“Thầy Trần đang gọi cô”. Nếu Trần Bá Sinh không bắt anh ta gọi điện thoại, anh ta cũng sẽ không tự làm mình mất mặt như vậy.
“Ừm.”
Lộ Trì: “Giáo sư bảo, nếu cô không trở lại, vậy ông ấy sẽ không ký đơn từ chức.”
Bạc Quan Sơ không nghe anh ta nói: “Vậy anh nói với giáo sư, tôi phải kết hôn rồi, đơn từ chức này ông ấy không ký cũng phải ký.”
Không đợi Lộ Trì lên tiếng, Bạc Quan Sơ đã cúp điện thoại.
Đầu thuốc lá bị cô ấn trên tường xi măng để lại vết bẩn. Dụi xong, Bạc Quan Sơ xoay người định đi.
Lương Viễn Triêu sải bước đi tới trước mặt cô, anh hơi xoay người, hỏi: “Em từ chức ở viện nghiên cứu, chính là vì muốn vào Triều Kim?”
Buổi sáng khi ra cửa, anh nhận được tin tức từ Phó Khâm, anh ta nói hôm nay bộ phận nhân sự nhận được một hồ sơ lý lịch, có người muốn phỏng vấn vị trí thư ký Tổng Giám đốc.
Sau đó Phó Khâm chuyển hồ sơ cho anh xem, anh thực sự không ngờ rằng, người này thế mà lại là Bạc Quan Sơ.
Gặp lại sau 11 năm, hai người họ bình tĩnh hơn so với tưởng tượng.
“Sao vậy? Sếp Lương định lợi dụng việc công để trả thù cá nhân à?”
“Tôi không có hứng thú”. Ánh mắt Lương Viễn Triêu gắt gao chế trụ cô: “Chỉ là tôi hơi tò mò, tổng giám đốc tập đoàn Triêu Kim hấp dẫn em ở điểm nào mà thôi”. Hấp dẫn ở mức nào mới có thể khiến cô từ bỏ công việc lương cao ở Viện Nghiên cứu để chạy đến làm thư ký ở Triêu Kim.
Bạc Khâm Sơ nở nụ cười, đôi mắt cô dịu dàng mà quyến rũ: “Tiền. À, không chừng tổng giám đốc vừa lòng nhan sắc em thì sao. Nhân lúc còn chưa tới 30, em vẫn muốn tận hưởng tuổi thanh xuân của mình thêm vài năm nữa.”
Nói xong, Bạc Quan Sơ bước đi.
Chiếc váy màu đỏ cọ sát vào mắt cá chân trắng nõn, tiếng giày cao gót phát ra từng tiếng nhịp nhàng. Lương Viễn Triêu cắn chặt hàm, trong lòng anh chợt dâng lên cảm giác buồn bực khó chịu.
Buổi tối, Phó Khâm gọi điện thoại cho Lương Viễn Triêu để nói về sơ yếu lý lịch của cô gái lúc sáng.
Lương Viễn Triêu: “Từ chối đi.”
“Người có lý lịch như vậy không nhiều đâu”. Từ trường loại 3 mà vào được nhóm trường 985, hơn nữa còn có ba năm kinh nghiệm công tác tại Viện Nghiên cứu Cao cấp Quốc Gia.
Lương Viễn Triêu: “Không cùng đường thì không cùng chí hướng.”
“Vậy ngày mai tôi bảo bộ phận nhân sự gửi mail từ chối. Nhưng mà nhìn lý lịch của cô ấy, năng lực chắc chắn không tồi, cậu thực sự không suy nghĩ lại sao?”
“Cậu muốn thật thế à?”
“Ý của tôi là, tôi không thiếu thư ký.”
“Tôi có trợ lý.”
“Bạc Quan Sơ, tôi vẫn còn nhớ rõ cô ấy”. Ở cái thời niên thiếu tiết kiệm tiền tiêu vặt, cô gái đó chính là người hại Phó Khâm thua mất 5 đồng.
Phó Khâm nhấp một ngụm trà, giọng nói như được tưới thêm nước, câu chữ nói ra còn mang vài phần khuyên bảo: “Cậu vẫn luôn từ chối Trần Nhã Di, không phải là vì đợi cô ấy sao?”
Đầu bên kia yên lặng, cuộc gọi bị cúp máy.
Lương Viễn Triêu lấy máy tính, mở mail mà lúc sáng Phó Khâm gửi tới, mail đó chính là sơ yếu lý lịch của Bạc Quan Sơ.
“27 tuổi, nữ, chưa kết hôn, khoa chính quy học viện dân lập B, nghiên cứu sinh đại học A…”
Không hiểu sao ba chữ “chưa kết hôn” lại được phóng to lên, không phải cô nói cô phải kết hôn à? Người kết hôn với cô là ai?
Lương Viễn Triêu nhìn tấm ảnh chân dung trên hồ sơ của người con gái, thanh âm anh lạnh lùng: “Bạc Quan Sơ, chúng ta còn nhiều thời gian.”
Đêm đó, từng tầng mây dần dần nuốt chửng mặt trăng lưỡi liềm, Bạc Quan Sơ và Lương Viễn Triêu đều cùng nhau mơ một giấc mơ quá khứ.
Một người cau mày, một người rưng rưng nước mắt.