Dịch: Kình LạcBeta: Chị Gái 7 Nickname Giấu TênBạc Quan Sơ đan hai tay vào nhau che lên trên mắt, cố gắng không để những giọt mưa rơi vào mắt. Lúc này cô mới miễn cưỡng thấy rõ người kia là Lương Viễn Triêu.
Cô vẫy tay về phía cậu, hét to: “Mưa lớn lắm, anh nhớ về sớm nhá!”
“Bye bye…”
Ngày đó sau khi về nhà, Bạc Quan Sơ ướt đẫm người, buổi tối sốt cao không dứt.
Vốn dĩ Thư Tâm định đợi cô về rồi tra hỏi xem tóp mỡ đi đâu mất, nhưng sau đó lại bận tới mức quên khuấy đi.
Cú đấm mà Lương Viễn Triêu phải nhận ngày đó còn không mạnh bằng một nửa cú mà cậu đấm người ta, qua hai ngày vết thương đã hoàn toàn biến mất, ngày thứ ba cậu đi học lại.
Buổi sáng, Thư Tâm dậy sớm đo nhiệt độ cho Bạc Quan Sơ.
“37.7 độ, không sốt nữa rồi, mau dậy đến trường đi.”
“Mẹ… con khó chịu.” Bạc Quan Sơ nằm lười trong chăn.
“Nhanh lên! Đừng lề mề nữa, lớp 11 rồi mà hôm nào cũng muốn nghỉ.” Thư Tâm kéo chăn ra.
“Con ốm mà mẹ còn hung hãn với con như thế.”
Thư Tâm lười nghe mấy lời vô nghĩa của cô: “Mẹ bảo con ra ngoài dầm mưa à? Hả?”
“…”
Bỏ đi. Cô không lay chuyển được mẹ, nên đành phải miễn cưỡng đứng dậy khỏi giường.
Lúc rửa mặt xong xuôi rồi ngồi vào bàn ăn sáng, nhìn đồng hồ trên tường, Bạc Quan Sơ hét lớn: “Mẹ!”
Thư Tâm giật mình: “Làm gì thế!”
“Bây giờ mới 6 rưỡi!”
7 giờ 40 mới tính là muộn giờ vào học, nếu đi bộ thì mất hơn 20 phút, còn xe đạp thì mất 10 phút.
Bình thường 7 giờ 15 Bạc Quan Sơ mới đi.
“Mẹ đâu bảo con dậy ngay, mẹ chỉ nhắc nhở hôm nay phải đến trường thôi.” Thư Tâm nói dối không chớp mắt.
“…”
Khi Bạc Quan Sơ chuẩn bị quay về phòng ngủ thêm nửa tiếng, cô lại bị Thư Tâm kéo áo: “Dậy rồi thì đi sớm học bài đi, một năm lo liệu từ Xuân, một ngày tính toán từ Dần tính ra.”
“…”
Cô chịu rồi.
Bạc Quan Sơ cầm sữa, ngẩn ngơ đi tới trường, thậm chí cô còn cố ý chọn con đường xa nhất – con đường đi xuyên qua phố sau, nên lộ trình dài gấp đôi.
Tối hôm trước vừa mưa một trận to, không khí sáng sớm tươi mát trong lành, hoà lẫn mùi bùn đất và mùi cỏ xanh.
Bạc Quan Sơ quẹo vào một con ngõ theo trí nhớ, có lẽ do còn sớm, nên người đi trên đường cũng không nhiều.
Năm 2007, Nam Thành còn chưa bắt đầu đô thị hoá, ngoại trừ khu vực trung tâm thành phố là đường phố, thì những khu vực còn lại đều được nối liền với nhau qua các con ngõ.
Hộp sữa uống được một nửa, Bạc Quan Sơ định há miệng tu một hơi hết. Đột nhiên, có con mèo hoa nhảy từ trên tường xuống, thời ấy mọi người nuôi mèo toàn là mèo nhà chính cống, nào có đủ loài như mèo Anh lông ngắn, mèo tai cụp, Garfield.
Con mèo nhà mang theo thân mình tròn vo khệnh khạng đi ở trước mặt Bạc Quan Sơ. Nếu Bạc Quan Sơ cách xa hơn chút, nó sẽ lại mang theo dáng vẻ cao ngạo tới gần.
Bạc Quan Sơ ngồi xổm nhìn, bộ lông sáng bóng của con mèo hơi bẩn, có lẽ là do vừa nãy mới chạy lung tung chỗ bùn đất.
Bạc Quan Sơ chưa bao giờ vuốt ve mèo, vì cô sợ bộ móng sắc nhọn của nó cào cho một nhát. Cô chỉ ngồi trên mặt đất, lẳng lặng nhìn con mèo uốn éo liếm lông, thỉnh thoảng cô còn nói vài câu.
“Này mèo, em có tên không?” Kết quả của tối hôm trước dầm mưa phát sốt chính là hôm sau giọng mũi nặng nề, cộng cả nghẹt mũi nữa.
Dù bị vậy, nhưng cũng không thể ngăn cản cô trò chuyện với con mèo: “Chủ em gọi em là gì?”
“Bư Bư? Xíu Xíu? Hoa? Bếu? Hay là Meo Meo?”
Con mèo nằm xuống mặt đất. Trong nắng sớm nhẹ nhàng, nó lười biếng nhìn cô.
“Này! Hỏi em đấy.”
“Nó không biết nói đâu.”
“Nhưng có thể gật đầu mà!”
Mãi đến khi ống hút phát ra thanh âm rột rột, Bạc Quan Sơ mới đứng dậy, tách bốn góc của hộp sữa, sau đó ép thẳng, cuối cùng hút nốt hơi cuối rồi ném vào thùng rác.
Ấy? Giọng nói vừa nãy nghe rất quen nha.
Cô khịt mũi: “Sao anh lại ở đây?”
Muốn đến trường thì Lương Viễn Triêu bắt buộc phải đi đường này, vậy không đi qua đây chẳng lẽ cậu bay à?
Lương Viễn Triêu đi lướt qua một người một mèo.
“Này? Lương Viễn Triêu! Đợi tôi với!”
Bạc Quan Sơ kéo dây cặp sách rồi đuổi theo, cô còn không quên nói lời tạm biệt với con mèo ở phía sau: “Đi đây! Meo Meo!”
“Đợi tôi với.” Cô chạy đến bên phải Lương Viễn Triêu, lúc đến, cô nghe thấy cậu nói: “Em đừng lấy tên lung tung cho người khác.”
“Nhưng nó là mèo.”
“…” Kệ em.
“Này.” Bạc Quan Sơ mặt dày mày dạn đụng vào cánh tay Lương Viễn Triêu: “Hôm qua anh xuống dưới có phải là muốn đưa tôi về nhà không?”
“Không.”
“Chà, cái đồ cãi cùn cãi cố.”
Hai người sóng vai đi trên đường, mặc đồng phục mùa thu của trung học số 13. Khi đó đồng phục rất xấu, mang phong cách điển hình học đường Trung Quốc, trắng xanh xen nhau, dù cho dáng người có đẹp đến đâu thì cũng vẫn bị che kín hết.
Tới con phố khác, chỗ này khá náo nhiệt, ven đường có rất nhiều quán hàng rong bày bán đồ ăn sáng, khách ra vào không ngớt.
“Ây! Hôm qua quán kia bán cơm nếp nắm kìa!” Bạc Quan Sơ kéo nhẹ tay áo Lương Viễn Triêu.
“Chúng ta qua đó mua một cái đi.”
Lương Viễn Triêu bày ra vẻ mặt: Tại sao tôi phải đi tới đó mua cùng em.
“Không đi.”
Có lần Bạc Quan Sơ vô tình được nếm thử cơm nếp nắm của tiệm đó, ngon tới mức không thể tả nổi.
Sau đó cô đi qua rất nhiều lần nhưng chẳng lần nào mua được, hôm nay vừa khéo thấy, nên dù không đói thì cô cũng phải ăn một cái.
“Ngon lắm đấy, đi thôi!”
Từ trước tới nay Lương Viễn Triêu chưa từng mua đồ ở mấy xe bán hàng rong, đặc biệt là vừa nãy có chiếc taxi đi qua, nó để lại một đám bụi cộng thêm cả khói thải.
“Không đi.”
“Vậy anh đợi tôi ở đây nhá.” Bạc Quan Sơ chạy đi mua.
Ông chủ vừa cầm dụng cụ, vừa lấy cơm ở trong chõ: “Ăn ngọt hay ăn mặn?”
“Mặn ạ.”
“Có thêm đồ ăn kèm không?”
“Thêm hết ạ.”
“Có ăn cay không?”
“Có ạ.”
Lúc đang đợi, đột nhiên Bạc Quan Sơ nghe thấy có người gọi mình. Cô nhìn lại, hoá ra là Lục Thiết Công, trên mặt hắn dán mấy miếng băng cá nhân, vết thương trên khoé miệng vừa mới kết vảy.
“Sao em lại ở đây?” Lục Thiết Công hỏi.
“Mua đồ ăn sáng.” Không thấy à? Mù rồi?
Từ sau khi biết chuyện của Lương Viễn Triêu, Bạc Quan Sơ bắt đầu sinh ra địch ý với Lục Thiết Công.
“Nhà em ở xa đây mà, lần sau muốn ăn cứ nói với anh, anh mua tới cho em.”
“Không cần.” Tới lời cảm ơn cô cũng lười nói.
“Không phiền hà gì đâu, nhà anh ở ngay trên lầu này nè.” Lục Thiết Công chỉ vào toà nhà phía sau.
Thoáng cái, cơm nếp nắm đã làm xong, Bạc Quan Sơ cầm cơm, sau đó nói: “Chuyên tâm dưỡng thương đi.”
Không có đầu óc thì đừng nghĩ nhiều quá, cẩn thận dung lượng não không đủ đấy.
Ven đường đã không còn thấy bóng dáng Lương Viễn Triêu từ lâu.
*
Bạc Quan Sơ tới lớp, Tiền Khả Khả lập tức chạy tới nói với cô.
Tiền Khả Khả vừa nhát gan vừa hướng nội, ở lớp cô nàng chỉ nói chuyện với người ngồi bàn sau là Bạc Quan Sơ.
Dù là giờ giải lao, giọng nói của Tiền Khả Khả cũng rất nhỏ, không có người thứ ba có thể nghe thấy.
“Hôm qua Vương Nhân Thành hỏi học sinh nào trốn khỏi lễ trao giải.”
“Rồi sau đó thì sao?” Bạc Quan sơ ném cặp sách lên cạnh bàn.
“Hình như muốn phạt.”
“Ai nói thế.” Người khác nhìn vào sẽ nghĩ vẻ mặt cô là đang tức giận, nhưng chỉ có cô biết, đó không phải tức giận, mà là sợ hãi.
“Hà Chi.”
Cmn, lại là Hà Chi.
“Không phải chiều qua Vương Nhân Thành xin nghỉ phép à?”
“Họp xong thầy ấy trở về, hình như là về lấy đồ gì đó. Vốn dĩ mọi người đều chuẩn bị đi, Vương Nhân Thành cũng không quản, kết quả Hà Chi chạy tới tố cáo, nói có vài bạn không tới.”
“Có kiểm tra lớp chúng ta không?” Bình thường khi diễn ra hoạt động tập thể, giáo viên trực sẽ kiểm tra ngẫu nhiên số học sinh tham dự.
“Không, kiểm tra lớp A4 với A10.”
Hay cho con Hà Chi thích tọc mạch.
“Nhưng sau đó Vương Nhân Thành hỏi cậu ta, hỏi học sinh nào trốn.”
“Hà Chi không chỉ nói tên cậu ra, mà cậu ta còn nói hy vọng giáo viên nghiêm trị không khoan hồng.”
“Ha.” Hà Chi này cũng đỉnh nhỉ.
Cuối cùng, Tiền Khả Khả lo lắng nói: “Lúc ấy vừa hay mình đi wc nên trông thấy, mình nghe được vậy thôi, không biết cuối cùng sẽ… thế nào. Có lẽ… Vương Nhân Thành ngủ một giấc, hôm nay sẽ quên mất.”
“Ừm.” Bạc Quan Sơ bất an đáp lại.
Người khác có thể sẽ quên, nhưng là cô, Vương Nhân Thành chắc chắn không quên.
Bạc Quan Sơ lo âu không yên, buổi sáng không có tiết của Vương Nhân Thành, tan tiết cô cũng chẳng đi đâu, chỉ có một lần đi wc cùng với Tiền Khả Khả, cả sáng cô cũng không đi uống nước lần nào. Có tình huống lần trước ở đó, buổi trưa Bạc Quan Sơ không dám ngủ.
Tiết hoá là tiết cuối cùng của buổi chiều, Vương Nhân Thành tới lớp.
An toàn vượt qua tiết học 40 phút, không điểm danh, cũng không gọi người lên trả lời câu hỏi.
Khi chuông tan học vang lên, tay trái Bạc Quan Sơ cầm cặp sách, chỉ chờ Vương Nhân Thành nói một câu tan học, cô sẽ lập tức phi nhanh về nhà.
“Đợi đã, vội làm gì.”
“Ây ây… đến giờ tan học rồi!” Có nam sinh hét lên.
Vương Nhân Thành: “Tôi còn có việc cần nói.”
“Vậy thầy nói đi! Lớp khác về hết rồi!”
“Em vội về cưới vợ à?”
Trong lớp truyền ra một tràng cười.
Nam sinh vừa rồi cúi đầu nói mấy lời thô tục, nhưng Vương Nhân Thành không nghe thấy.
“Đại hội thể thao lần này lớp chúng ta thể hiện khá tốt, thầy đặc biệt biểu dương bạn học Tiền Khả Khả đã về nhì trong cuộc thi chạy 1500m, bạn Tiền Khả Khả về nhì đã tăng điểm cho lớp ta rất nhiều, mọi người cùng nổ một tràng pháo tay tuyên dương bạn.”
Trong lớp có không ít học sinh lộ ra ánh mắt kính nể.
Không biết ai nói một câu: “Tiền Khả Khả, cao thủ ẩn mình đấy!”
Mặt Tiền Khả Khả đột nhiên đỏ bừng, giống hệt màu ánh dương bên ngoài. Từ trước đến nay cô nàng luôn là người có sự tồn tại ít nhất trong lớp A7, rất nhiều người sau khi nghe thấy cái tên Tiền Khả Khả, 80% phản ứng đầu tiên sẽ là: “Tiền Khả Khả? Tiền Khả Khả nào?”
“Ây… là bạn học nữ làm bạn tốt với bức tường trong lớp chúng ta à.”
“Có khen thưởng thì cũng có phê bình.” Vương Nhân Thành tiếp tục nói.
Giây tiếp theo, “Bạn học Bạc Quan Sơ, không hoàn thành nội dung 3000m, nội dung ném đĩa cũng không ném.”
Không ai nói chạy 3000m khó thế nào, cũng không ai nói hai hạng mục 3000m và ném đĩa thi cùng nhau khó khăn đến đâu. Cô đâu có thuốc tiên tăng lực, ăn một viên có luôn sức mạnh vô hạn.
Nam sinh không có phản ứng gì quá lớn, vài người lộ ra chút đồng tình. Còn về phần nhóm Hà Chi, trong mắt bọn họ chỉ có chán ghét, khinh thường và miệt thị.
Hà Chi chen chân vào: “Bạn ấy đâu đặt vinh dự của tập thể lên đầu.”
Lại là Hà Chi.
Bạc Quan Sơ lập tức bật lại: “Liên quan đến cậu à? Ngay cả trận chung kết cậu cũng không vào được, vậy có tư cách gì nói tôi? Nếu đặt vinh dự của tập thể lên đầu, thì hẳn là từ ngày đăng ký xong cậu phải tập luyện hằng ngày chứ nhỉ?”
Bạc Quan Sơ nhếch khóe miệng, trong mắt tràn đầy lửa giận: “Chó chê mèo lắm lông, cậu tự nhận thứ hai thì không ai dám nhận thứ nhất.”
Vương Nhân Thành trầm giọng quát: “Bạc Quan Sơ.”
Cô im lặng, Hà Chi hung hăng liếc cô một cái.
Nam sinh vừa nãy lại gào thêm một câu: “Thầy nói xong chưa ạ! Vợ em đang đợi em ở nhà rồi!”
Không chỉ nam sinh đó, mà tất cả mọi người đều nóng lòng muốn về nhà.
“Ngô Sinh, Đoàn Gia Dục, Lại Bạch Phong, Bạc Quan Sơ, bốn người các em ở lại chạy ba vòng quanh sân thể dục, còn các học sinh khác về đi.”
Nam sinh bên trái Bạc Quan Sơ vỗ bàn đứng lên: “Mẹ nó! Dựa vào gì thế!”
“Bốn người các em lúc trốn khỏi lễ trao giải nên nghĩ đến việc có thể bị tôi bắt lại.”
Hà Chi đắc ý phe phẩy cái đuôi của mình.
Trâu bò đánh nhau ruồi muỗi chết, những học sinh không bị nêu tên ầm ầm ra về.
Chỉ có Tiền Khả Khả chần chừ do dự, cô nàng có linh cảm không tốt lắm.
Ngô Sinh là nam sinh ngồi bên trái Bạc Quan Sơ, cậu ta vừa chạy vừa mắng, Vương Nhân Thành đứng ở trên khán đài chủ trì nhìn chằm chằm bốn người.
Khi chạy qua khán đài chủ trì, Ngô Sinh mắng rất to, cậu ta còn thuận tiện nói thay Bạc Quan Sơ: “Thầy giữ chúng em ở lại chạy thì thôi đi, sao lại giữ cả con gái nhà người ta, phong độ lịch thiệp bị con chó nhà bác gái ở căn-tin ăn rồi à.”
Vương Nhân Thành đã quen với mấy lời thô tục và bộ dạng không tôn trọng của cậu ta từ lâu: “Tôi đối xử với mọi người như nhau, bình đẳng công bằng.”
Ngô Sinh khinh miệt: “Em thấy thầy không biết xấu hổ mới đúng.”
Những lời này bị gió thổi tan, Vương Nhân Thành không nghe rõ. Nhưng Bạc Quan Sơ lại nghe rất rõ, cô còn ngẩng đầu liếc nhìn cậu ta.
Ngô Sinh cũng nhìn cô, trong mắt cậu ta không hề có cảm xúc, hệt như nhìn không khí.
Sao người này có nhiều mặt thế.
Ba nam sinh chạy rất nhanh, khi bọn họ chạy xong thì Bạc Quan Sơ vẫn còn một vòng.
Trên sân thể dục chỉ còn Bạc Quan Sơ và Vương Nhân Thành.
Vương Nhân Thành bước xuống khỏi khán đài chủ trì, đi theo sau cô: “Được rồi, không cần chạy nữa, thầy đưa em về.”
Bạc Quan Sơ cắn răng chạy về phía trước, nhưng Vương Nhân Thành đã đuổi kịp, ông ta chặn trước mặt cô. Cô di chuyển sang phải, ông ta cũng sang phải, cô di chuyển sang trái, ông ta cũng di chuyển sang trái.
Vương Nhân Thành nắm chặt cổ tay Bạc Quan Sơ, tay cô nhỏ, người đàn ông nắm vào vẫn không đủ một vòng tay.
“Thầy đưa em về.”
Bạc Quan Sơ liên tục giãy giụa, trừng mắt nhìn người đàn ông: “Bỏ tay!”
Vương Nhân Thành: “Thầy lái xe đưa em về.”
“Không cần, cút.”
Ngón cái và ngón trỏ của Vương Nhân Thành nhẹ nhàng vuốt ve phần thịt giữa ngón trỏ và ngón tay cái Bạc Quan Sơ, ông ta cười quỷ dị: “Giáo viên có nghĩa vụ bảo đảm sự an toàn của học sinh, thầy giữ em ở lại, nên đương nhiên phải có trách nhiệm với em.”
Vương Nhân Thành có cái miệng khéo léo, năm lớp 10 ông ta cũng nói với Cố Miên như vậy.
Ông ta quấy rối Cố Miên rất lâu, để đối phó, cách gì Cố Miên cũng đã dùng thử, ngay cả việc quỳ ở phòng hiệu trưởng Cố Miên cũng đã làm. Nhưng lần nào Vương Nhân Thành cũng lấy danh nghĩa suy nghĩ cho học sinh để đánh lừa, cuối cùng lãnh đạo trường cho rằng Cố Miên mắc chứng hoang tưởng nên bỏ qua. Vậy mà sau này Cố Miên xảy ra vấn đề thật.
Ký ức tồi tệ ập tới như bão tố sóng biển, Bạc Quan Sơ muốn học theo bộ dáng của Lương Viễn Triêu đấm cho ông ta một cú, khiến ông ta quỳ rạp xuống mặt đất.
Dường như Vương Nhân Thành nhìn thấy tâm tư của Bạc Quan Sơ, ông ta chuẩn bị nắm tay phải cô.
“Bạc Quan Sơ.”
Bạc Quan Sơ là du khách đơn độc trên tàu, chẳng may bị rơi xuống nước, không ai biết cảnh khốn cùng mà cô phải đối mặt, cũng không ai biết cô đang giãy giụa nơi biển lớn hoang vắng, thậm chí cô còn không đáng chú ý bằng một cành hoa. Dù cho cô có chìm xuống đáy biển thì cũng không ai phát hiện. Nhưng Bạc Quan Sơ đã quên, đó là địa bàn của ai, khi rơi xuống, cô được cá voi cứu sống.
Ở trường, học sinh là chủ chốt, là vua, là cá voi của biển lớn.
Lương Viễn Triêu chính là con cá voi kia.
“Không về à?” Giọng nói của Lương Viễn Triêu vang lên lần nữa.
Hiển nhiên Vương Nhân Thành không ngờ rằng Bạc Quan Sơ sẽ quen biết hội trưởng hội học sinh, học trò cưng của toàn thể lãnh đạo và giáo viên, trạng nguyên đại học tương lai mà vạn người mong đợi, niềm hy vọng quật khởi của trung học số 13.
“Đến đây!” Bạc Quan Sơ rút tay, chạy đi.
Ngày đó có cơn gió nhè nhẹ thổi qua trái tim cô.
Khi đến cổng trường, Bạc Quan Sơ nói lời cảm ơn.
“Đừng cảm ơn tôi, cảm ơn em ấy kìa.”
Tiền Khả Khả đang ngồi xổm cạnh phòng bảo vệ, thấy Bạc Quan Sơ, cô nàng lập tức đi tới.
“Cậu không sao chứ.”
Quan hệ giữa Bạc Quan Sơ và Tiền Khả Khả không tính là quá thân, chỉ vừa khéo là hai người không có hứng thú hoà đồng với tập thể, bình thường nói với nhau vài câu nên quan hệ mới thân hơn chút.
Cô hơi bất ngờ trước sự quan tâm của Tiền Khả Khả, nhưng cũng không bài xích.
“Phạt chạy thôi mà, có thể có chuyện gì được chứ.”
Khoé miệng Lương Viễn Triêu nhếch lên, tạo thành một độ cung đầy ẩn ý sâu xa cho Bạc Quan Sơ.