Dịch: Kình LạcBeta: Chị Gái 7 Nickname Giấu TênCô ấy vẫn thích mặc đồ màu trắng, nhưng lần này không phải váy mà lại là chiếc áo lông vũ trắng tinh.
Cố Miên đứng cách cô năm bước, cô ấy mỉm cười nhìn cô. Song, lúc này Bạc Quan Sơ lại phát hiện cổ họng mình khô khốc không thể nói ra thành lời.
Sự xuất hiện của Cố Miên quá bất ngờ, làm cho hồi chuông cảnh báo trong lòng Bạc Quan Sơ vang lên inh ỏi.
Bạc Quan Sơ vẫn không quên còn một người nữa, cô quay đầu lại.
Người theo đuôi lúc nãy chính là Vương Nhân Thành.
…
Một bên là Cố Miên, một bên là Vương Nhân Thành.
Vương Nhân Thành vừa cười vừa đi ra từ con ngõ sâu hun hút.
Nụ cười của ông ta khiến người khác sởn gai ốc.
Bạc Quan Sơ đứng yên tại chỗ, dựa vào góc tường nhô ra.
Bên phía tay trái Vương Nhân Thành không nhìn thấy, cô liên tục vẫy tay, ý bảo Cố Miên đi mau!
Cố Miên nhìn hiểu động tác của cô, nhưng cô ấy lại sững sờ, không hiểu tại sao.
Khoảng cách giữa Bạc Quan Sơ và Vương Nhân Thành ngày càng ngắn, một khi ông ta tới trước mặt cô, ông ta sẽ lập tức phát hiện ra Cố Miên.
Lần trước khi ba người cùng đứng chung một chỗ, Bạc Quan Sơ đã lấy thước thép đập vào trán Vương Nhân Thành.
Khi ấy Cố Miên gần như phát điên.
Đột nhiên cơn gió lạnh thổi tới làm tóc mái trên trán của ông ta bay lên, để lộ ra vết sẹo ghê người. Cơn gió qua đi, Vương Nhân Thành mở mắt, ánh mắt đó hệt như muốn ăn tươi nuốt sống Bạc Quan Sơ.
Cố Miên vẫn sững sờ ở đó, Bạc Quan Sơ căng thẳng lấy tay trái đập vào tường.
Thấy Vương Nhân Thành chỉ còn cách mình ba bước, Bạc Quan Sơ nảy ra kế hoạch, cô hét về phía Cố Miên: “Ba ơi! Chủ nhiệm lớp đến thăm nhà này!”
Khoé miệng Cố Miên lập tức trễ xuống, ánh mắt hiện lên vẻ sợ hãi, hai chân run lên sau đó trốn vào trong nhà Bạc Quan Sơ.
May mà lúc Thư Tâm ra ngoài không khoá cổng.
Khi hét lên, cổ họng Bạc Quan Sơ khàn đặc, ở cuối ngõ mà cũng có thể nghe thấy.
Trong nhà không có ai nên đương nhiên tiếng gọi của cô không có ai đáp lại, cô làm như vậy chẳng qua là vì muốn bảo Cố Miên chạy mau.
Nụ cười thầm lặng của Vương Nhân Thành bị phá vỡ, ông ta bật cười thành tiếng khiến cho con ngõ nhỏ nhuốm lên chút tối tăm đáng sợ.
Thấy Cố Miên đã trốn vào, Bạc Quan Sơ cũng bắt đầu chạy vào nhà.
Vương Nhân Thành dần dần áp sát, khi ông ta vươn tay giữ chặt Bạc Quan Sơ.
Đột nhiên một giọng nói dõng dạc vang lên: “Chủ nhiệm con ở đâu?”
Người lên tiếng chính là chú Vương, nhà chú Vương ở bên cạnh nhà cô, giữa hai nhà có chung một bức tường chắn.
Hôm nay chú Vương nghỉ làm, ngồi ở phòng khách xem ti vi, lúc thiu thiu buồn ngủ thì nghe thấy bên ngoài có tiếng con gái hét hơi to, vì không nghe rõ nên chú tưởng con gái mình nên vội vàng chạy ra ngoài đáp lại.
Đợi khi Bạc Quan Sơ vội vàng chạy vào sân nhà, chú Vương mới nhận ra là mình nghe nhầm.
“Ấy, là tiểu Sơ à! Chú còn tưởng là Giai Giai đấy!”
Bạc Quan Sơ vừa nói vừa đi vào trong nhà chú Vương: “Hôm nay cô Vương nấu gì vậy ạ? Sao thơm thế chú!”
Quan hệ giữa nhà chú Vương và nhà Bạc Quan Sơ rất tốt, mỗi lần có gì ngon là hai nhà sẽ trèo tường đưa cho nhà bên kia.
Cô Vương đang ở nhà, nghe thấy tiếng Bạc Quan Sơ thì ló đầu từ trong nhà bếp ra: “Tiểu Sơ tới rồi à? Mau qua đây, mau qua đây, cô cho cháu nếm thử món ngon này!”
Cô Vương mở nắp nồi mà hệt như mở bảo bối, bên trong nồi là bánh bí ngô…
“Mau lên mau lên, mau tới thử một cái đi!” Cô Vương gắp cho cô một cái, Bạc Quan Sơ vươn tay cầm lấy.
Bạc Quan Sơ vẫn lo lắng cho Cố Miên đang ở trong nhà mình, cô lo lắng cắn một miếng, cười nói: “Ngon lắm ạ.”
“Cô Vương ơi, cháu có thể lấy thêm một cái không?”
“Lấy đi, lấy đi, cô còn chưa làm xong, lát nữa làm xong hết thì cô cho cháu thêm mấy cái.”
“Cảm ơn cô Vương.”
Tay trái bạc Quan Sơ cầm chiếc bánh bí ngô nhỏ mới cắn được một miếng, tay phải thì cầm chiếc nguyên vẹn, sau đó cô đi ra ngoài bằng cửa sau nhà chú Vương.
Cô Vương thắc mắc: “Sao cháu lại đi cửa sau?”
“Cổng nhà cháu đóng rồi ạ.”
“Không phải mẹ cháu không bao giờ khoá cổng à?”
“Cháu không biết.”
Bạc Quan Sơ đi vào nhà từ cổng sau, Cố Miên ngồi sau giàn hoa, Vương Nhân Thành vẫn còn ở trước cửa nhà cô.
“Bông.”
Cố Miên nghe thấy tiếng gọi thì quay đầu lại, Bạc Quan Sơ ném chiếc áo sơ mi mà bình thường mình hay mặc ra ngoài cửa sổ: “Thay đi, mình mở cửa cho cậu.”
Cô sợ Vương Nhân Thành ở ngoài tường nhìn thấy Cố Miên, cô ấy vất vả lắm mới đi được đến ngày hôm nay, hơn nữa còn trở về thăm cô. Bạc Quan Sơ không cho phép tên khốn súc sinh kia bắt Cố Miên về địa ngục.
Dáng người hai người giống nhau, khi Cố Miên mặc áo sơ mi của Bạc Quan Sơ thì rất khó để phân biệt nếu chỉ nhìn mỗi bóng lưng.
Cố Miên đi ra ngoài, Bạc Quan Sơ khóa cửa, cô còn khoá hết tất cả cửa sổ ở lầu 1, sau đó mới đưa Cố Miên chạy đến tiệm sách ở phố trước.
Trong tiệm sách có ghế ngồi để mọi người có thể đọc sách, nói chuyện với nhau. Tóm lại, tiệm này bán sách là chính, còn đâu ai thích làm gì thì làm.
Cố Miên cúi đầu, im lặng không lên tiếng ngồi ở phía đối diện.
Bạc Quan Sơ biết trạng thái của cô ấy không tốt: “Bông, cho cậu này.”
Cô đưa bánh bí đỏ cho cô ấy.
“Cậu lấy ở đâu đấy?” Lát sau, chiếc bánh bí đỏ biến thành hai nửa nóng hôi hổi.
“Cô Vương ở bên cạnh cho.”
Tấm rèm bên cạnh che khuất một nửa ánh sáng, hai người yên lặng ngồi ở trên ghế ăn bánh bí đỏ.
Sau khi ăn xong, Bạc Quan Sơ rút khăn giấy đưa cho Cố Miên.
Trước kia Cố Miên luôn là người chăm sóc đứa con gái ương bướng là cô, hiện tại lại hoàn toàn trái ngược.
Bạc Quan Sơ cẩn thận bảo vệ món đồ dễ vỡ quý giá.
“Sao cậu lại về Nam Thành?”
Cô không hỏi cô ấy đã đi đâu.
“Mẹ mình quay lại làm việc.”
“Mẹ cậu đồng ý cho cậu đi cùng à?”
“Mình nói muốn đến thăm cậu, mẹ mình đồng ý.”
Hai người nhìn mấy vật trang trí trên bàn, một hỏi một đáp.
“Mình thấy sơn trà nở rồi.”
“Lần sau mình sẽ mang chậu màu đỏ tới.”
Đỏ trắng kết hợp là hồi ức thuộc riêng về bọn họ.
“Được.”
Bạc Quan Sơ chuyển chủ đề: “Cậu nói với bà ấy rồi sao?”
Người mà cô nhắc đến là mẹ của Cố Miên.
“Ừm.”
Bạc Quan Sơ nhẹ nhàng thở ra, ít nhất bây giờ còn có thêm mẹ Cố mạnh mẽ có thể bảo vệ cô ấy.
“Tiểu Sơ, có phải, có phải ông ta tìm đến cậu không?”
“Có phải Vương Nhân Thành tìm cậu rồi không?” Khi nói lời này, ánh mắt Cố Miên nhoè đi, bàn tay run rẩy liên tục.
“Hôm nay ông ta tới là để tìm mình.”
Chuyện cô sợ hãi nhất vẫn xảy ra.
Bạc Quan Sơ cảm nhận được thay đổi của Cố Miên, đó là nỗi căm hận không thể kiềm chế muốn lao tới xé nát Vương Nhân Thành.
“Cậu đừng lo lắng.” Cô cầm đôi tay lạnh lẽo của Cố Miên: “Ông ta không dám làm gì mình đâu.”
Nếu gặp chuyện, Cố Miên sẽ giống hệt với chính tên cô ấy, yếu đuối lại dễ bị người khác chèn ép, còn Bạc Quan Sơ lại tương phản hoàn toàn với Cố Miên.
Cô có thể coi khinh lời nói của Vương Nhân Thành ở trước mặt mọi người, mặc kệ ông ta đang xấu hổ hay mất mặt.
Đương nhiên cũng bởi vậy mà trong mắt mọi người cô thành người không coi ai ra gì, nhưng cô chẳng cần để ý.
Nghe Bạc Quan Sơ nói xong, Cố Miên liên tục lắc đầu, nước mắt trân châu chảy xuống.
“Vương Nhân Thành là người hay bắt nạt kẻ yếu.”
Từ cách ông ta lấy lòng lãnh đạo, mỗi lần có tiền thưởng đều nịnh nọt để lấy thì có thể nhìn ra, ông ta rất quan tâm đến công việc.
“Nhưng cậu không phải đối thủ của ông ta.” Cố Miên nói.
Quả thật cô không phải, cho nên cô mới tìm vây cánh để chống lại cho mình.
Sau này Bạc Quan Sơ thường nghĩ, điều may mắn nhất trong những năm tháng u ám tối tăm kia có lẽ chính là tìm được cậu.
“Cậu có biết Lương Viễn Triêu không?”
Cố Miên khịt mũi, gật đầu: “Đó không phải là đàn anh xuất sắc hơn chúng ta một lớp à? Người ta là thủ khoa bứt tốc của kỳ thi đại học.”
“Cậu cảm thấy anh ta giỏi không?”
“Giỏi chứ.” Chủ đề đột nhiên xuất hiện một người xa lạ, tâm trạng Cố Miên bình tĩnh lại, sau đó chuyển sang sự nghi ngờ.
“Vậy cậu cảm thấy anh ta đáng gờm, hay Vương Nhân Thành đáng gờm hơn?”
Nói thế nào đi chăng nữa thì Vương Nhân Thành cũng chỉ là vô danh tiểu tốt ở trường trung học số 13, một chủ nhiệm lớp chẳng tiếng tăm gì, ngay cả mấy học sinh ngồi cuối không học hành cũng chẳng quản được.
Mà Lương Viễn Triêu lại là thiếu niên có thể viết lại lịch sử của trường trung học số 13, tất cả mọi người ở trường cấp ba này đều đang đợi cậu lấy được chức thủ khoa tỉnh năm 2008, đưa trường trung học số 13 lên đỉnh cao.
“Chắc là… đàn anh đó?” Dù sao thì khẩu hiệu đầu tiên lúc hiệu trưởng nhậm chức chính là vượt qua trường trung học số 1.
Mà Lương Viễn Triêu lại là then chốt.
Cố Miên nghi ngờ: “Cậu quen Lương Viễn Triêu?”
Trước khi cô ấy rời đi, Bạc Quan Sơ và Lương Viễn Triêu là hai đường thẳng song song, không hề giao nhau.
“Nói chung cũng khá quen.”
“Nhưng hai người khác khối mà.”
Vương Nhân Thành có thể âm thầm ra tay bất kỳ lúc nào, giờ nghỉ trưa lần trước Bạc Quan Sơ đã “lĩnh giáo” được chuyện này.
Ánh mắt cô lạnh lùng: “Cho nên mình phải để ông ta không dám động đến mình.”
Cố Miên biết Bạc Quan Sơ sẽ không đi đến bước đường như mình, nhưng cô ấy cũng không hy vọng Bạc Quan Sơ bị bất kỳ tổn thương gì, bởi vì cảm giác đau đớn ấy có lẽ cả đời này chẳng thể chữa khỏi được.
“Cho nên, Cố Miên, cậu đừng áy náy cũng đừng tự trách, mình sẽ sống tốt, cậu cứ yên tâm.”
*
Cố Miên nhận được điện thoại của mẹ, bà ấy hỏi ở đâu, Bạc Quan Sơ nhắc vị trí cho Cố Miên.
“Cậu phải đi rồi sao?” Bạc Quan Sơ hỏi.
“Ừm, mình phải về trước giờ cơm tối.”
Mẹ Cố lái xe tới, vì phải vội về nên và chỉ chào hỏi với Bạc Quan Sơ: “Tiểu Sơ, hôm nay cô hơi bận, lần sau cô sẽ mời cháu ăn cơm. Cô và Cố Miên đi trước.”
“Trên đường cô và Cố Miên nhớ chú ý an toàn ạ.”
“Tiểu Sơ, tạm biệt!” Cố Miên ngồi trong xe vẫy tay với cô.
Chiếc xe nhỏ dần dần biến mất. Bạc Quan Sơ nghĩ cô công chúa như vậy nên ở trong lâu đài, mặc váy công chúa, đội vương miện, ngồi xe ngựa hình bí ngô, có giày thuỷ tinh xinh đẹp, được người người tôn kính mới đúng. Nhưng vì sao công chúa lại gặp tên súc sinh kia chứ.
Cửa kính của tiệm sách là loại lớn, dài từ sàn đến trần nhà, mùa đông khi ánh mặt trời chiếu vào, những người mặc áo len đọc sách ở trong hệt như đang say sưa sự ấm áp trong thế giới ngập tràn mùi hương nồng nàn của sách.
Sau khi tiễn Cố Miên, Bạc Quan Sơ định quay lại vị trí hai người vừa rồi để dọn dẹp sạch sẽ rồi đi.
Cách một bức tường thuỷ tinh, ngoại trừ người tới tới lui lui vào tiệm sách để mua sách, thì chỉ còn một thiếu niên ngồi trên sô pha.
Bên cạnh cửa sổ thuỷ tinh có ba hàng sô pha, vừa nãy Bạc Quan Sơ ngồi ở hàng giữa, quay lưng ra cửa, mà thiếu niên mặc áo len xám kia lại chỉ cách cô hai ghế.
Nhìn vào dáng vẻ đắm chìm của cậu, có lẽ cậu đã ở đây trước khi cô ra đây.
Thiếu niên ấy chính là nhân vật chính trong câu chuyện vài phút trước – Lương Viễn Triêu.
Khi đó, cậu cầm sách trên tay, mặt quay ra ngoài cửa, hứng thú nhìn Bạc Quan Sơ đang lúng túng, không biết để tay vào đâu.
Lương Viễn Triêu trả sách, cầm chiếc áo khoác ngoài trên tay ghế sô pha mặc vào, sau đó đi ra khỏi tiệm sách rồi tới trước mặt Bạc Quan Sơ.
Bạc Quan Sơ muốn chạy trốn, nhưng chân lại không thể nào động đậy.
Lương Viễn Triêu chỉ đi qua bên cạnh cô, cậu yên lặng không nói câu nào.
Hai tay Bạc Quan Sơ đan vào nhau, cô muốn giải thích, nhưng mà chuyện cô và Cố Miên nói là sự thật, dường như chẳng có gì để giải thích cả.
Sau khi mấy lời đó bị chính chủ nghe thấy, ngoại trừ chột dạ ra, Bạc Quan Sơ còn cảm thấy hoảng sợ hơn.
Cô đuổi theo, chắn trước mặt nam sinh: “Lương Viễn Triêu, tôi có lời muốn nói.”
Thật ra cô cũng không biết nên nói gì.
“Chúng ta rất thân à?”
Cậu nghe thấy rồi, nên cũng tức giận rồi.
Lương Viễn Triêu đi rất nhanh, Bạc Quan Sơ chạy theo sau, gió lạnh thổi tới làm hai má cô đau buốt.
Khi sắp đến cổng sau khu chung cư nhà Lương Viễn Triêu, cô thấy Vương Nhân Thành đứng ở chỗ đèn xanh đèn đỏ trên vỉa hè cách đó không xa.
Ông ta thấy cô rồi. Lúc này đường sá vắng tanh, có một con quỷ đang cười với cô.
Vẻ mặt Vương Nhân Thành giống như chúa tể, thấy con mồi quẩn quanh chạy trốn trong thế giới của chính mình, ông ta chỉ cần vươn tay ra là có thể bắt con mồi lên rồi chơi đùa cho tới khi nó chết.
Rốt cuộc cô cũng hiểu vì sao Cố Miên suy sụp, trầm cảm, muốn tìm đến cái chết.
Mỗi ánh mắt của Vương Nhân Thành đều giống như nói cho cô biết rằng, cô không sạch sẽ, cô là tù nhân của ông ta, dù cô có chạy thoát thì ông ta cũng sẽ có cách để bắt cô trở lại.
Đó là chuyện mà những năm mười mấy tuổi không thể thuyết phục bản thân thản nhiên đối diện.
Cô sợ sau khi nói cho ba mẹ biết, bọn họ sẽ càng không tin cô, cô sợ nói với lãnh đạo nhà trường mình sẽ như Cố Miên lúc đó, sự thật hoàn toàn bị cái miệng của Vương Nhân Thành che kín.
Bạc Quan Sơ rời mắt, cô đột nhiên nắm chặt tay áo Lương Viễn Triêu, đi theo cậu vào khu chung cư.
“Bỏ tay.” Cậu dừng lại.
“Bạn học Lương, phải có lòng trắc ẩn chứ.” Cô mím môi, nhìn chằm chằm mũi giày.
Lương Viễn Triêu đẩy mạnh cô vào bên tường, ánh mắt giống như con dao sắc bén: “Lấy lòng trắc ẩn ra để làm gì? Lấy ra để em lợi dụng à?”
“Cướp hoa quả của tôi, cướp túi chườm nóng của tôi, còn đánh vỡ cả khung ảnh của tôi nữa, em làm tất cả chỉ là muốn thu hút sự chú ý của tôi đúng không?” Giọng điệu cậu lạnh như băng, nhưng ánh mắt lại chợt ảm đạm. Khi nói đến khung ảnh, nắm đấm của cậu gần như đập vào bức tường bên tai Bạc Quan Sơ.
Cuối cùng Lương Viễn Triêu nở nụ cười: “Bạc Quan Sơ, em thông minh thật đấy.”
Một chiếc xe điện đi vào khu chung cư, chiếc xe vượt qua gờ giảm tốc, kêu lọc cọc, sau đó tiếng còi xe lại vang lên bíp bíp về phía hai người.
Chiếc xe đi qua kéo theo cơn gió lạnh khiến Bạc Quan Sơ rùng mình.
Chủ chiếc xe điện đội mũ bảo hiểm quay đầu nhìn.
*
Trong phòng ngủ của Lương Viễn Triêu, rèm cửa kéo chặt, không bật đèn, phòng ngủ tối đen chỉ có chút ánh sáng nhỏ phát ra từ chiếc điện thoại, tia sáng nhỏ bé ấy cứ tắt rồi lại sáng lên.
Từ đầu cậu đã biết cô tiếp cận là có mục đích, nhưng khi biết rõ mục đích của cô, lửa giận trong lòng cậu lại không thể khống chế mà bùng phát.
Vì sao lại tức giận, điều này ngay cả cậu cũng không biết.
Hút liên tiếp ba điếu thuốc, Lương Viễn Triêu mới đi ra khỏi phòng ngủ. Ánh sáng từ khe cửa chiếu vào giao hoà cùng với những hạt bụi li ti.
Cao Bác Duệ gọi điện tới, Lương Viễn Triêu ấn nghe: “Alo?”
Nghe thấy giọng cậu khàn khàn, Cao Bác Duệ cho rằng cậu đang nghỉ trưa.
“Trại đông CMO kia ngày mai bắt đầu, 8 giờ sáng mai diễn ra lễ khai mạc nên tối nay em phải đến đấy. Thầy Vương nói thầy ấy sẽ lái xe đưa các em đi, chắc là lúc trước thầy ấy nói với em rồi nhỉ. Bây giờ em chuẩn bị đồ trước đi, tối nay thầy Vương sẽ đến đón em.”
“Vâng.”
Từ Nam Thành đến Ôn Thành, đi đường cao tốc mất hơn ba tiếng, gần bốn tiếng.
Một giáo viên hướng dẫn và ba học sinh, vừa đủ một xe.
Lương Viễn Triêu lấy vali ra, nhét quần áo để thay vào, sau đó đi vào phòng tắm lấy bàn chải đánh răng và khăn mặt. Khi lấy ra, cậu ngẫm nghĩ rồi quyết định để lại phòng tắm, đi xuống lầu mua cái mới.
Đi đến cửa, vừa mới nắm tay nắm, Lương Viễn Triêu lại nghe thấy thanh âm nho nhỏ.
“Bé đen, sao mày leo lên đây được thế? Mày làm gì có thang máy, mày cũng có nghị lực bền bỉ của ốc sên đấy nhỉ.”
“…”
“Mày không sợ lúc cái tên ma quỷ Lương Viễn Triêu kia đi ra giẫm chết à? Như thế là mày đi đời rồi đấy.”
“..”
Lương Viễn Triêu nhìn qua mắt mèo thấy cô vẫn ngồi ở vị trí cũ, ánh sáng bóng tối giao hoà, Bạc Quan Sơ đang nói chuyện với con kiến nhỏ ở trước cửa nhà cậu.
“Bé đen, chẳng lẽ một năm bốn mùa mày đều ở cửa nhà anh ta à, vậy tao khuyên mày nên mau mau đổi sang nhà người khác đi.”
“Haizz…” Cô lấy tay chạm vào con kiến: “Tao lớn như này mà còn chẳng dựa được vào ai, huống chi là mày.”
Bạc Quan Sơ bỗng nhiên ngửa đầu, thở dài, bày ra vẻ mặt tuyệt vọng: “Tao thật sự… rất cần anh ấy.”
Bạc Quan Sơ cứ ngồi trên bậc thang như vậy, một tay cô đặt trên đùi, tay còn lại chống đầu, chăm chú nhìn con kiến bò khắp xung quanh.
Dũng sĩ gặp chiến sĩ, tất cả mũi nhọn của dũng sĩ đều sẽ vô thức giấu đi, chỉ còn chừa những vết đâm mềm mại, đó là Bạc Quan Sơ. Chiến sĩ bị dũng sĩ tấn công, chiến sĩ sẽ đáp trả tất cả những chiêu lớn của dũng sĩ, nhưng ngoại trừ điểm yếu mà dũng sĩ bộc lộ, đó là Lương Viễn Triêu.