Dịch: Kình LạcNơi lý tưởng ngắm sao mà Bạc Quan Sơ phát hiện chính là sân bóng mà nhóm người Lương Viễn Triêu hay chơi bóng ở đó, nhưng Bạc Quan Sơ không biết. Cô còn kiêu ngạo khoe khoang với Lương Viễn Triêu: “Nơi tôi phát hiện này có phải lớn lắm không?”
Rộng rãi, sáng rõ, ánh trăng chiếu xuống không hề bị ngăn cản. Cô gái ngồi cạnh thiếu niên trên khán đài, cả người như được khoác thêm ánh sáng bạc.
Bạc Quan Sơ nhìn màn đêm: “Có người nói với tôi, nếu tối hôm trước có nhiều sao thì chắc chắn hôm sau trời sẽ trong xanh.”
“Ai nói thế?”
“… Xin chú ý trọng điểm.”
“Thời tiết không tồi.”
May mà tối nay khô hanh không gió, nếu không có lẽ hai người đã run cầm cập không nói được lời nào rồi.
Bạc Quan Sơ nhìn di động, hiện tại là 11 giờ 30, còn nửa tiếng nữa.
Cô bỏ tay từ trong túi áo ra, sau đó chỉ vào cái rổ ném bóng trên sân: “Anh biết chơi bóng không?”
“Biết.”
“Chơi giỏi không?”
“Bình thường.”
“Ngoài Chu Hằng thì anh còn có người bạn họ Phó nữa à?”
“Ừm, Phó Khâm.”
“Vì sao anh giỏi hơn Phó Khâm nhưng lại không tới THPT số 1 học?”
Lương Viễn Triêu nhìn cô: “Sao em biết tôi giỏi hơn cậu ta.”
“Tôi đâu nghe nói thủ khoa tương lai có người thứ hai…”
Tên của cậu cũng vang rất xa.
Cậu ăn ngay nói thật: “Trường đấy xa.”
Bầu trời phía đông bắc lóe lên, Bạc Quan Sơ kích động vỗ túi áo Lương Viễn Triêu. Lương Viễn Triêu đưa tay ra, cô nắm bàn tay phải của cậu rồi chỉ về phía bầu trời đêm: “Nhìn kìa! Nhóm sao Bắc Đẩu đấy!”
Thấy Lương Viễn Triêu không phản ứng, cô lắc tay cậu: “Bên kia nhìn giống cái thìa kìa!”
“Thấy không?” Ánh mắt cô miễn cưỡng rời từ bầu trời xuống mặt đất, cuối cùng dừng trên khuôn mặt Lương Viễn Triêu.
Cậu không thấy.
Bởi vì nơi cậu nhìn không phải là bầu trời, mà là cô.
Cô nghĩ, cô đâu phải nhóm sao Bắc Đẩu nên cũng có gì đẹp đâu chứ.
Còn cậu nghĩ, cậu đâu có đẹp như sao Bắc Đẩu, vậy cô nhìn chằm chằm cậu làm gì.
Ai cũng tự rõ trong lòng, nhưng lại mãi yên lặng.
Bỗng nhiên giống như có người điều khiển thời gian nào đó ấn nút chụp ảnh, ghi lại khoảnh khắc ấy: cô gái kéo tay chàng trai, hai người cùng ngồi trên khán đài nhìn nhau. Một ngôi sao bay xuống kề sát bên cạnh họ rồi thì thầm: Nhìn đi, trong đôi mắt của cậu ấy (cô ấy) có bạn.
Hai người đồng thời hoàn hồn, Bạc Quan Sơ buông tay, Lương Viễn Triêu lai đút tay phải vào trong túi.
Cô lúng túng nhìn đồng hồ: “Còn năm phút nữa.”
Bạc Quan Sơ chống tay lên cằm, cô chẳng sợ rét lạnh, cứ vậy ngửa đầu ngắm sao, dường như muốn đoán nỗi lòng của từng ngôi sao đó.
Tai cô chợt ấm lên, Lương Viễn Triêu đưa túi chườm nóng cho cô.
Cô không cần: “Tôi không lạnh.”
“Cầm lấy.” Lương Viễn Triêu ném túi chườm nóng vào lồng ngực cô.
“Vậy còn anh?”
“Tôi mang hai cái.”
“…” Bạc Quan Sơ trừng mắt liếc cậu: “Sao không nói sớm! Tôi sắp lạnh chết rồi đấy!”
Cô cầm túi chườm nóng chườm lên tay rồi lại chườm lên mặt, khi nói chuyện hơi thở ra còn biến thành khói trắng.
Trong màn đêm yên tĩnh, Lương Viễn Triêu cười nhẹ: “Không phải vừa nãy bảo không lạnh à?”
Nụ cười ấy bị Bạc Quan Sơ bắt gặp, trái tim cô lại không thể khống chế mà đập điên cuồng hơn nữa.
Sao lại thế này… Cô cầm túi chườm nóng để gần tim, chắc cô không mắc bệnh nan y đâu chứ, chẳng lẽ cơ thể nhắc nhở cô chú ý cơ tim tắc nghẽn? Bạc Quan Sơ càng nghĩ càng sợ hãi.
Nghĩ kỹ lại, đây là lần đầu tiên cô thấy nụ cười tự nhiên của Lương Viễn Triêu, người lạnh lùng như cậu khi cười lên lại không hề có chút sắc sảo nào.
Con số 11: 59 hiện rõ trên màn hình di động màu vàng sậm, Lương Viễn Triêu nhắc cô: “Còn một phút nữa.”
Bạc Quan Sơ nín thở, đây là lần đón giao thừa đầu tiên cùng sao, cùng trăng và cả thiếu niên.
Con số trên màn hình thay đổi, hai mắt Bạc Quan Sơ tỏa sáng, cô nói với thiếu niên bên cạnh: “Năm mới vui vẻ.”
“Năm mới vui vẻ.”
Thanh âm cao thấp chồng lên nhau.
Bạc Quan Sơ mỉm cười, sau đó lấy hai tờ ghi chú và hai chiếc bút ở trong túi ra.
“Như đã hẹn, mỗi người phải nói ra một nguyện vọng để qua năm mới cùng nhau thực hiện, bây giờ chính là năm mới.”
Cô đưa một giấy và một bút cho cậu.
Lương Viễn Triêu chỉ cảm thấy đồ trên tay hơn quen: “Em ra ngoài còn mang bút?”
“Không mang, lấy bên chỗ anh đấy.”
Bạc Quan Sơ mặc kệ cậu, bắt đầu miệt mài viết nguyện vọng. Cô đã nghĩ xong nguyện vọng từ lâu, chỉ còn chờ giờ khắc này mà thôi. Viết được một nửa, Bạc Quan Sơ phát hiện người nọ yên lặng không nhúc nhích: “Sao anh không viết?”
“Tôi không có nguyện vọng.”
“Sao thế được, nào có ai không có nguyện vọng.”
Không phải không có nguyện vọng mà là hiện tại hai chữ nguyện vọng cách cậu rất xa.
Lúc nhỏ Lương Viễn Triêu thi được điểm tối đa, ba mẹ sẽ hỏi cậu muốn gì, vì thế mà mấy thứ như đồ chơi, máy tính, sách cậu đều có, thậm chí là đi du lịch.
Sau khi ba mẹ mất, người nhắc đến nguyện vọng lại là ba mẹ Phó Khâm, mỗi năm họ đều tổ chức sinh nhật cho cậu. Dù cho Lương Viễn Triêu không thích ăn bánh kem thì mẹ Phó vẫn kiên trì mua về, bảo cậu thổi nến rồi ước nguyện.
Cậu nghĩ lại nguyện vọng mấy năm nay, nguyện vọng ấy cũng chỉ lặp đi lặp lại một cái, đó chính là trở thành anh hùng giống ba mình.
Bạc Quan Sơ cau mày, hỏi Lương Viễn Triêu lần nữa: “Anh thật sự không có nguyện vọng à?”
Lời nói ra lần này của cậu đã thay đổi: “Có.”
“Vậy nhanh viết đi!”
Bạc Quan Sơ viết xong, Lương Viễn Triêu cũng viết xong.
“Nhanh thế á?”
Cậu gật đầu.
Hai tờ giấy ghi chú được gấp thành hình vuông nhỏ, mà hình vuông nhỏ ấy lại nằm trong tay hai người khác nhau.
Bạc Quan Sơ đưa tay tới trước mặt Lương Viễn Triêu. Ánh trăng chiếu vào lòng bàn tay trắng nõn của cô, bốn đầu ngón tay gập ra gập vào: “Nhanh lên.”
“Làm gì?”
Cô thúc giục: “Đưa nguyện vọng cho tôi!”
“Vì sao phải đưa cho em?”
“…”
Mất trí nhớ đứt quãng à?
Bạc Quan Sơ hơi tức giận: “Không phải nói rồi à, năm mới phải thực hiện nguyện vọng cho nhau chứ? Anh không nói tôi không biết, vậy sao thực hiện giúp anh được?”
Dưới đôi mắt màu mực của cậu là một hồ sâu tĩnh lặng: “Nguyện vọng của tôi, em không thực hiện được.”
Bạc Quan Sơ vỗ tay trái lên trên ghế, đột nhiên cô hơi nghiêng người về phía trước nên khoảng cách giữa cô và Lương Viễn Triêu cũng chỉ còn bằng một ngón tay.
Vậy mà cậu không tránh.
Có lẽ do gần quá, Bạc Quan Sơ nói cũng nhẹ hơn nhiều: “Anh nghi ngờ năng lực của tôi à.”
Lương Viễn Triêu nhìn chằm chằm cô bằng đôi mắt màu đá vỏ chai của mình, cuối cùng cậu nói ra một đáp án khẳng định: “Tôi không nghi ngờ em, nhưng độ khó của nguyện vọng đó thật sự rất cao.”
Có lẽ là do tác dụng của tính hóng hớt mang đến, Bạc Quan Sơ tiến gần hơn, chóp mũi hai người gần như chạm vào nhau.
Lương Viễn Triêu sững sờ nhưng không tránh né, cậu nín thở.
Tay trái đột nhiên bị chạm vào, khi cậu phản ứng lại thì tờ giấy đã bị cô cầm đi.
Nhưng mà vẻ mặt Bạc Quan Sơ lại không phải là vẻ mặt tươi cười mà lại là vẻ đờ đẫn, nhìn dòng chữ trên tờ giấy, dường như trong mắt cô có đốm lửa nhỏ bập bùng.
Sau một lúc giằng co, Bạc Quan Sơ hung hăng ném túi chườm nóng vào ngực Lương Viễn Triêu, sau đó thẳng thừng quai đầu rời đi.
Trái tim Lương Viễn Triêu trống rỗng, cậu cau mày đuổi theo, cuối cùng giữ chặt cô từ phía sau: “Em tức giận?”
Cậu cho rằng Bạc Quan Sơ là vì nguyện vọng của cậu nên mới tức giận.
Bạc Quan Sơ nghiêng đầu, mắng một câu: “Cút!”
Cô hất tay cậu ra, sau đó tiếp tục đi về phía trước.
Rạng sáng ngày đầu năm, không khí lạnh lẽo nhẹ nhàng thổi qua Nam Thành, Lương Viễn Triêu nhìn bóng lưng giận dỗi của cô.
Cậu chạy nhanh đến giải thích: “Bạc Quan Sơ, nguyện vọng của tôi là nghiêm túc.”
Trên tờ giấy chỉ có một chữ: nhà.
“Ba mẹ mất năm tôi mười tuổi. Ba tôi là cảnh sát hình sự, mẹ tôi bị tội phạm bị tên tội phạm mà ba đang truy lùng giết.”
Thấy cô dừng lại, cậu tiếp tục nói: “Mục tiêu kế tiếp của tên tội phạm đấy là tôi, đang tiếc hắn còn chưa kịp thực hiện thì đã bị ba tôi bắt được. Nhưng ba cũng bị hắn đâm một nhát, cuối cùng ông không qua khỏi.”
Lương Viễn Triêu vừa nói vừa đến chỗ Bạc Quan Sơ. Khi đến gần phía sau, đột nhiên Bạc Quan Sơ quay người nhào vào lòng cậu.
Trong đêm tối lạnh lẽo, cái ôm ấm áo như này không chân thực, nhưng lại khiến cho người ta nảy sinh ra chút tham lam.
Bạc Quan Sơ khịt mũi, Lương Viễn Triêu mới biết cô khóc.
Khóc vì cậu sao?
Là đau lòng? Là đồng cảm? Hay là thương hại cậu?
Lương Viễn Triêu nói: “Cho nên nguyện vọng của tôi là nghiêm túc.”
Bạc Quan Sơ biết nguyện vọng của cậu nghiêm túc, Chu Hằng từng nói đến chuyện ba mẹ cậu qua đời nhưng mà cô không biết nguyên nhân.
Mười tuổi thành trẻ mồ côi, thậm chí còn tự mình vinh quang tỏa sáng, chuyện này chỉ có Lương Viễn Triêu mới có thể làm được. Nếu đổi lại là cô, có lẽ cô sẽ không sống được tới ngày hôm nay.
Bạc Quan Sơ nghe Lương Viễn Triêu bình tĩnh kể lại chuyện quá khứ, cô đau lòng vì cậu, cô nghĩ vì sao bản thân lại không gặp cậu sớm hơn.
Bạc Quan Sơ lại khịt mũi: “Tôi tức giận không phải vì điều anh viết ra không nghiêm túc. Rõ ràng anh chỉ có một túi chườm nóng, vậy sao lại đưa cho tôi, tay tôi đâu có sao đâu…”
Khi cướp tờ giấy cô chạm vào tay trái cậu, cánh tay cậu còn lạnh hơn cả lan can sắt trong ngày đông giá rét, cánh tay lạnh băng ấy run nhẹ. Cậu vốn không có túi chườm nóng thứ hai.
Bạc Quan Sơ tức giận vì cậu đưa túi chườm nóng cho cô.
“Lương Viễn Triêu, cậu phải chăm sóc tốt cho chính mình, được không?” Cô đau lòng vì cậu, vì sao ông trời lại không công bằng, cậu ưu tú như vậy thì đáng lẽ ra phải có cuộc sống mà người người ngưỡng mộ chứ.
Lương Viễn Triêu không lên tiếng.
Bạc Quan Sơ vùi vào lòng cậu, cô không cảm thấy có gì không ổn: “Ai nói tôi không thể thực hiện nguyện vọng của anh.”
Cô ngửa đầu, Lương Viễn Triêu rất cao, cậu cúi đầu phối hợp cùng cô.
“Anh phải thoả mãn nguyện vọng của tôi trước, vậy thì nguyện vọng của anh mới thực hiện được.”
Dòng chữ mà cô viết trên tờ giấy chính là: muốn ở bên Lương Viễn Triêu.
Bạc Quan Sơ: “Nguyện vọng của tôi cũng rất nghiêm túc.”
Là nghiêm túc thích, hay là nghiêm túc lợi dụng.
Dù cho là bên nào thì cậu cũng đã dao động.
Cậu đơn độc một mình 8 năm, dù bề ngoài nở mày nở mặt nhưng vẫn sẽ có lúc cô quạnh không chịu nổi.
Người trong khu chung cư đều biết Lương Viễn Triêu, mỗi khi họ nhắc đến cảnh ngộ của cậu thì đều thổn thức không thôi. Cậu không thích nói chuyện, gặp người khác cũng không chào hỏi, những hàng xóm thương xót cậu nhiều khi sẽ bàn luận rằng không biết có phải tâm lý cậu có vấn đề không.
Lương Viễn Triêu đẹp trai nên trẻ con trong khu chung cư khi thấy cậu đều sẽ chạy đến muốn chơi cùng. Tiếc rằng lúc nào Lương Viễn Triêu cũng lạnh lùng nên dọa kha khá đứa khóc.
Dần dà tình người phai nhạt. Cậu đã quen với cuộc sống như vậy, nhưng cuối cùng lại không ngờ tới sự xuất hiện của Bạc Quan Sơ, thậm chí là cả sự quấy nhiễu của cô.
Hai tay Bạc Quan Sơ vin vào cánh tay Lương Viễn Triêu, kiễng chân cố gắng muốn kề sát vào tai cậu để nói chuyện.
Lương Viễn Triêu nhìn cái đầu đen cứ nhấp nhô nhấp nhô thì hơi buồn cười, cậu cố ý đứng thẳng lên.
Bạc Quan Sơ liếc cậu, trầm giọng nói: “Cúi, đầu.”
Lương Viễn Triêu nhìn thẳng vào cô, đáy mắt cậu có tia sáng loé lên. Ánh mắt Lương Viễn Triêu nóng rực, chỉ nhìn một cái nhưng Bạc Quan Sơ đã bị bỏng đến mức hoảng sợ.
“Tôi… tôi về trước, không sớm nữa rồi.”
Vì căng thẳng mà mồ hôi chảy ra từ lòng bàn tay đã dính chặt tờ giấy nguyện vọng của cậu vào trong tay cô.
Đèn đường phố trước sáng trưng, tuy nhiên khi đi tới phố sau thì đèn đường lại chẳng còn nữa, thứ soi tỏ chỉ còn ngọn đèn dầu của vạn nhà.