Dịch: Kình LạcTrong 16 năm đầu đời của mình, Bạc Quan Sơ từng ‘đối mặt’ với trà gừng đường đỏ rất nhiều lần, nhưng chỉ có lần mà Lương Viễn Triêu đưa, là cô nhận lấy. Coi như bị ép cũng được mà tự nguyện cũng được. Bạc Quan Sơ uống hết, uống không còn giọt nào, thậm chí cô còn lật úp bát lại để cho Lương Viễn Triêu thấy.
“Uống hết rồi, tôi vào bếp rửa chén.”
Đến tháng không thể chạm vào nước lạnh, Lương Viễn Triêu vươn tay lấy lại chiếc bát: “Không cần, đưa tôi.”
Âm thanh nước chảy ào ào vang lên trong phòng bếp, Bạc Quan Sơ nhìn một vòng quanh nhà. Xem ra căn nhà này là do mẹ cậu trang trí, nên mới có hết các đồ vậy này nọ, thoạt nhìn rất ấm áp. Chỉ là không biết vì sao, Bạc Quan Sơ xoa cánh tay, giữa ngày hè nóng nực thế này, mà cô lại cảm thấy hơi lạnh.
Trong góc tường phòng khách bày một khung ảnh, nhìn từ xa thì đó là một bức ảnh gia đình, thiếu niên trong đấy vẫn còn dáng vẻ trẻ con. Bạc Quan Sơ tò mò muốn biết Lương Viễn Triêu còn nhỏ như thế nào, nên cô đi tới gần.
Bạc Quan Sơ cầm khung ảnh lên, người đàn ông trong bức ảnh mặc đồng phục cảnh sát, dù là chụp ảnh gia đình, thì người đàn ông ấy vẫn không buông lỏng tinh thần chút nào. Người phụ nữ là người duy nhất trong tấm ảnh nở nụ cười, nụ cười đó vô cùng hạnh phúc. Mẹ Lương Viễn Triêu là một đại mỹ nhân, bất kỳ ai thấy bà cũng sẽ không nhịn được mà nhìn thêm vài lần. Có người mẹ như vậy, chẳng trách sao Lương Viễn Triêu lại đẹp trai.
Thời gian được viết dưới góc bức ảnh là năm 1997. Năm 1997 Bạc Quan Sơ mới 5 tuổi, khi ấy cô đang làm gì? Suy nghĩ của Bạc Quan Sơ dần bay xa theo tấm ảnh, cho nên cô không để ý tới việc tiếng nước trong nhà bếp đã ngừng.
Lương Viễn Triêu lau khô tay rồi đi ra ngoài, thấy Bạc Quan Sơ cầm khung hình trên tay, sự tức giận đột nhiên nổi bùng lên, cậu quát to: “Để xuống!”
Bạc Quan Sơ đang lạc vào cõi thần tiên, nghe thấy tiếng hét, cả người cô run lên. Lương Viễn Triêu có phản ứng nhanh như thế nào thì cũng không thể đỡ được khung ảnh rơi xuống. Khung ảnh thuỷ tinh va vào mặt sàn, phát ra âm thanh vỡ vụn răng rắc. Vì va mạnh nên ảnh chụp rơi ra khỏi chiếc khung bị vỡ, hệt như giây tiếp theo, tấm ảnh đó sẽ hoà vào dòng ký ức cùng nhau vỗ cánh bay đi.
Lương Viễn Triêu chạy nhanh tới, sau khi cầm được tấm ảnh, cậu mất thăng bằng rồi ngã xuống mặt đất, lòng bàn tay đè vào vụn thuỷ tinh vỡ.
Bạc Quan Sơ sợ tới ngốc luôn.
Cô từng thấy một Lương Viễn Triêu không biết thương hoa tiếc ngọc, một Lương Viễn Triêu hung hãn, một Lương Viễn Triêu không coi ai ra gì, nhưng cô lại chưa từng thấy một Lương Viễn Triêu với viền mắt ửng đỏ như hiện tại.
Thiếu niên đứng dậy, cúi đầu trầm lặng, lồng ngực phập phồng dữ dội.
“Anh… anh…tay anh chảy máu rồi.”
Máu tươi che phủ bàn tay Lương Viễn Triêu hệt như mạng nhện, Bạc Quan Sơ thấy mà sợ hãi, cô không biết có bao nhiêu mảnh thuỷ tinh đã đâm vào tay cậu.
“Cút.” Chàng trai khàn giọng quát, cố gắng kiềm chế tâm tình của mình.
Vẻ mặt của Lương Viễn Triêu hiện tại còn đáng sợ hơn cả lúc bị cô lấy tàn thuốc dụi vào.
Bạc Quan Sơ vừa giải thích, vừa cúi đầu nhặt khung ảnh bị rơi vỡ: “Tôi xin lỗi… Tôi không cố ý, tôi thật sự không cố ý.”
“Tôi bảo đảm, tôi sẽ đền cho anh một cái khung mới giống hệt với cái này.”
Cậu thiếu một cái khung ảnh à? Thứ mà cậu thiếu chính là tình cảm được gửi gắm vào khung ảnh đó.
Lương Viễn Triêu cáu kỉnh: “Đừng nhặt nữa.”
Bạc Quan Sơ không nghe, cô tiếp tục nhặt.
“Tôi bảo em đừng nhặt nữa! Không hiểu tiếng người à!” Lương Viễn Triêu kéo bàn tay đang chạm xuống mặt đất của Bạc Quan Sơ lên, sau đó hất ra: “Tôi nói lần cuối cùng, cút.”
Trên cổ tay Bạc Quan Sơ có vết máu, không biết có phải máu của Lương Viễn Triêu cọ vào tay cô, hay là cô cũng bị thương.
Cuộc sống đầy rẫy những biến số, một giây trước thiếu niên này còn nấu trà gừng đường đỏ, vậy mà giây sau lại có thể biến thành dã thú nổi điên, nuốt chửng cô vào bụng.
Lương Tấn không thích chụp ảnh, cũng không có thời gian đi chụp ảnh. Lương Viễn Triêu giống ba, đều không thích. Cho nên sau khi cậu biết nhớ việc, tấm ảnh này trở thành tấm ảnh gia đình duy nhất, nó được mẹ cậu đặt ở vị trí dễ thấy nhất trong nhà.
Ba Lương Viễn Triêu là Lương Tấn, ông là cảnh sát hình sự mà ai ai cũng ca ngợi. Cả ngày ông bộn bề nhiều việc, rất ít khi ở nhà, nhiều lúc tăng ca tới tận hừng đông, nhưng mẹ cậu lại chưa từng giận dỗi trách móc. Mẹ Lương Viễn Triêu là một người phụ nữ dịu dàng, hiền lương thục đức, chăm lo cho gia đình nhỏ cẩn thận từng chút một.
Mỗi ngày sau khi làm xong bữa sáng, mẹ cậu nhất định sẽ ngắm khung ảnh kia rất lâu, bà nâng tay cẩn thận tỉ mỉ miêu tả lại hình dáng của chồng và con trai hết lần này đến lần khác. Bà nhớ người chồng Lương Tấn nhưng lại không nói ra, vì sợ ảnh hưởng đến công việc của ông.
Dù mấy giờ về nhà thì Lương Tấn đều sẽ báo trước cho vợ con. Khi nhận được tin, người phụ nữ cũng sẽ lập tức chuẩn bị bữa cơm nóng hổi ngon miệng trước khi Lương Tấn trở về. Cả đồn cảnh sát chỉ có mỗi Lương Tấn là người có quần áo phẳng phiu, gọn gàng nhất. Mỗi dịp kỷ niệm, người phụ nữ đảm đang ấy cũng sẽ nhận được món quà do người chồng tỉ mỉ chuẩn bị.
Một người không nói, một người không hỏi, bọn họ rất ăn ý, không bao giờ bỏ lỡ bất kỳ thời khắc quan trọng nào của đối phương.
Lương Viễn Triêu từng là cậu bé tỏa sáng nổi bật, mặc dù không thích nói chuyện, không thích cười, nhưng cách cư xử của cậu lại vô cùng lễ phép, lời nói ra nhẹ nhàng hệt như Lương Tấn nói với vợ, cả giáo viên và học sinh đều thích chơi với cậu.
Vốn dĩ cậu cho rằng cả đời này bản thân sẽ không bao giờ hung bạo, tàn nhẫn giống như ba khi làm nhiệm vụ.
Nhưng liệu giữa chuyện ngoài ý muốn và tương lai, cái nào sẽ đến trước.
Đáp án là chuyện ngoài ý muốn.
Năm Lương Viễn Triêu mười tuổi, mẹ cậu qua đời do một sự cố, người gây tội là đối tượng mà Lương Tấn đang truy lùng. Vụ án khi ấy gây xôn xao dư luận, Lương Tấn vừa là người chấp hành nhiệm vụ, vừa là người phụ trách vụ án. Ông dồn ép tội phạm tới mức không có chỗ trốn, kết quả tên đó nổi điên, muốn giết chết người nhà ông.
Mục tiêu đầu tiên của tên tội phạm là vợ Lương Tấn.
Lương Tấn không có thời gian để đau buồn, toàn bộ cảnh sát Nam Thành đều ở trong trạng thái sẵn sàng nhận lệnh, chỉ cần cấp trên hạ lệnh, họ sẽ lập tức bắn chết tội phạm.
Nhưng Lương Tấn nào có thể dễ dàng tha cho thằng khốn kiếp đó? Khi khẩu súng chĩa vào thái dương tên tội phạm, ông cố gắng nhịn không bóp cò. Lương Tấn tóm lấy tên tội phạm, ông đánh đấm liên tục, đánh tới nỗi mặt mũi đối phương bầm dập, vỡ đầu chảy máu. Lương Tấn, điên thật rồi.
Vợ ông tốt như vậy, ông còn chưa kịp yêu thương bà ấy, sao có thể…
Tên tội phạm nhân cơ hội cướp lấy súng của Lương Tấn. Viên đạn xuyên qua lồng ngực, Lương Tấn phạm sai lầm.
Tay bắn tỉa ở xa lập tức nhắm thẳng vào đầu tên tội phạm, sau đó bắn một phát, tên tội phạm tử vong ngay tại chỗ.
Nhiệm vụ hoàn thành.
Lương Tấn được đưa vào phòng phẫu thuật. Trải qua mười hai tiếng cấp cứu, cuộc phẫu thuật thành công, ông được đưa vào ICU.
Sau khi đồng đội của Lương Tấn thông báo con trai tới thăm, Lương Viễn Triêu đi vào với vẻ mặt vô cùng bình tĩnh, hoàn toàn khác xa với hình ảnh cậu nhóc quỳ bên mẹ thất thanh gào khóc vài ngày trước.
Trước giường bệnh, Lương Tấn kéo tay Lương Viễn Triêu: “Viễn Triêu, mặc dù ba vượt qua được kiếp nạn này, nhưng có lẽ thời gian ba đi tìm mẹ con sẽ không lâu nữa đâu.”
“Ba có vài lời muốn nói với con, con còn nhớ ước mơ của mình không?”
“Trở thành một cảnh sát hình sự xuất sắc ạ.” Từ bé cậu đã coi Lương Tấn là tấm gương, cho nên ước mơ của cậu cũng giống hệt ông.
Lương Tấn vuốt ve đầu cậu: “Hiện tại, hy vọng ích kỷ của ba chính là tương lai con sẽ không trở thành cảnh sát, con làm gì cũng được, nhưng đừng mạo hiểm mạng sống của mình.”
“Tìm một cô gái mà con muốn bảo vệ, cho cô gái đó cuộc sống hạnh phúc nhất, dù cho ngày ngày chỉ có đi chợ mua đồ thôi cũng không sao. Đôi khi con người bận rộn hơn nửa cuộc đời, nhưng lại không có mạng để tận hưởng nửa đời còn lại, vậy bận để làm gì?”
Lương Viễn Triêu mười tuổi nghe hiểu, nhưng cậu vẫn nói với chính bản thân, giấc mơ của cậu đã cố định không thể lay động, vì ba là anh hùng, nên ước mơ của cậu cũng là trở thành một anh hùng.
“Nếu ba không thể qua ải này, vậy ba xin lỗi con, phải vất vả cho con trở thành một người đàn ông từ sớm. Mẹ con đã cô đơn hơn nửa đời rồi, ba thật sự muốn ở cạnh bà ấy, cùng là đàn ông, con hãy thông cảm cho ba.”
“Lương Viễn Triêu, hy vọng kiếp sau con vẫn nguyện ý làm con ba.”
Nếu con đồng ý, kiếp sau ba không cần con trở thành một anh hùng dũng cảm nghĩa hiệp, mà ba sẽ dạy con làm thế nào để cầm kiếm đi khắp đất trời.
Tối đó, miệng vết thương của Lương Tấn bị nhiễm trùng, xuất huyết. Ông không vượt qua được.
Từ đó, thế giới của Lương Viễn Triêu rơi vào tăm tối.
Cậu mơ màng, chỉ nhớ rõ mình được mẹ của Phó Khâm đưa đi, hậu sự cũng do nhà họ Phó lo liệu, cái gì cậu cũng không hiểu, không rõ.
Tiền mà mấy năm nay Lương Tấn kiếm được cũng đủ cho tới lúc Lương Viễn Triêu học xong đại học.
Lương Viễn Triêu 15 16 tuổi ngang ngược hung bạo, cậu bé dịu dàng hiền lành của năm đó giờ đã biến thành một thiếu niên ương bướng.
Lương Viễn Triêu ngồi một mình rất lâu, cậu cho rằng bản thân có thể vĩnh viễn lưu lại hơi thở của mẹ.
Mỗi người đều có nhược điểm của riêng mình, Lương Viễn Triêu trước năm 18 tuổi, chỉ có duy nhất một nhược điểm.
*
Buổi tối, trên bàn cơm nhà họ Bạc.
Khó lắm mới thấy Bạc Quan Sơ yên lặng, Thư Tâm gắp đùi gà cho cô.
“Mẹ…”
Thư Tâm: “Chuyện gì?”
“Con muốn chuyển…” Câu ‘muốn chuyển trường’ còn chưa kịp nói ra thì đã bị Bạc Viễn chặn lại.
“Dạo này con học hành sao rồi? Lớp 11 rất quan trọng, đừng có kiểu mơ màng cả ngày, rồi lại chỉ biết xem ti vi, đọc tiểu thuyết. Con nhìn con gái của bác họ đi, thành nghiên cứu sinh Thanh Hoa rồi đấy.”
“Con cũng phải hăng hái lên, hăng hái lên mới cho ba mẹ nở mày nở mặt khoe với người ta chứ, có thành tích rồi thì có thể làm tấm gương tốt cho mấy đứa em họ con luôn.”
Thư Tâm tiếp lời: “Mẹ thấy cuối tuần nào mấy đứa nó cũng đến lớp học thêm, con có muốn đi đăng ký không?”
Bạc Quan Sơ: “Lớp bọn họ đăng ký là lớp một – một.”
Bạc Viễn: “Vậy con cũng đăng ký một – một đi.”
Lớp một – một rất đắt.
Cuối cùng Bạc Quan Sơ không nói gì, cô cầm đôi đũa ẩm ướt hơi có mùi lên, xới cơm đưa vào miệng.
Sau đó không biết Bạc Viễn tìm ai, ông thật sự đăng ký cho Bạc Quan Sơ vào lớp học thêm toán. Không phải lớp một – một, nhưng cũng khá tốt.
Lớp học này có ít người, một với năm, giáo viên là giáo viên dạy toán của lớp đổi mới* ở trường THPT Nam Thành số 1.
*Lớp học đổi mới lấy lớp học làm đơn vị giáo dục và dạy học làm hình thức giáo dục nhằm khám phá các phương pháp, phương pháp giảng dạy, tác dụng dạy học nhằm rèn luyện học sinh những phẩm chất cần thiết để tự đổi mới: kiến thức, trí thông minh, tính kiên trì và sáng suốt.Bạc Quan Sơ từng nghe danh giáo viên kia, nghe đâu cũng không dễ lắm.
“Ba, bao nhiêu tiền một kỳ vậy ạ?”
“Bốn nghìn.”
Dựa theo giá cả hàng hoá của năm 2007, ở thành phố nhỏ như Nam Thành này, học phí 4000 của lớp học thêm là tương đối cao.
Bạc Quan Sơ không muốn đi, nhưng Bạc Viễn nói đã nộp học phí.
Từ này về sau, mỗi thứ bảy Bạc Quan Sơ đều phải đi đến nhà giáo viên học thêm.
Giáo viên dạy thêm là một người đàn ông trẻ tuổi, dịu dàng nho nhã, phong độ nhẹ nhàng. Sau khi Bạc Quan Sơ gặp thầy giáo, cô liền nghĩ nếu như xuyên về cổ đại, có lẽ thầy giáo này sẽ có xuất thân là công tử dòng dõi thư hương.
Lúc Bạc Quan Sơ đăng ký thì khai giảng đã được một tháng, bốn bạn học cùng khoá đã học được bốn buổi.
Họ đều là nam, con trai rất dễ tụ chung một hội, chỉ có cô là một mình ngồi một góc.
Nam sinh phía trước cao hơn Bạc Quan Sơ một cái đầu, giáo viên bảo hai người đổi chỗ, cô nói không cần.
Bạc Quan Sơ nghĩ, nếu tất cả các môn đều có thể tìm được giáo viên học thêm ở nên ngoài thì tốt rồi, cô không cần phải đến lớp nhìn bản mặt ghê tởm của Vương Nhân Thành nữa.