Dịch: Kình LạcBuổi chiều, sân bay quốc tế Bắc Thành.
Quý Phong đẩy hành lý, Lương Viễn Triêu đang gọi điện thoại cho người ông ở nhà.
“Cháu vừa mới xuống máy bay.”
Ông lão cực kỳ sốt ruột: “Về mau lên, mang bình rượu đến luôn nhá, mua thêm ít lạc nhân ở chỗ Tiểu Thuý nữa.”
“Cháu biết rồi.”
Hai người đi đến bãi đỗ xe, Quý Phong bật bản đồ, Lương Viễn Triêu nói: “Tới đường Vinh Cảnh trước.”
Lương Viễn Triêu sắp xếp cho ông lão sống trong một căn nhà vườn nhỏ trên đường Vinh Cảnh. Đường Vinh Cảnh là trung tâm của trung tâm thành phố, vì đoạn đường quá đắt đỏ không thể phá dỡ nổi, nên nó đã trở thành một khung cảnh độc đáo giữa lòng thành phố. Trong khu đó rất náo nhiệt, phần lớn cư dân ở đây là người gốc Bắc Thành cũ.
Ông Trần ở đây rất thoải mái, gần như ngày nào cũng đi chơi mạt chược với mấy cụ già ở cách vách.
Thịt bò trong nồi toả hương bốn phía, dì Tiểu Mạn ở sát vách gọi to: “Ông Trần, ông nấu gì đấy?”
“Bò ướp!”
“Ông đang la gào với ai thế?”
Ông Trần bị giọng nói bất thình lình vang lên này dọa giật mình: “Cái thằng này, cháu đi không phát ra tiếng định doạ chết ông à? Ông nói chuyện với dì Mạn nhà cháu đấy.”
Lương Viễn Triêu giúp ông bưng đồ ăn ra: “Có phải cháu dì Mạn sắp đầy tháng rồi không?”
“Cháu còn nói à, cả phố đều biết cháu ông là người ế đấy, cái mặt già này bị cháu làm mất hết thể diện rồi.”
Lương Viễn Triêu mở rượu, rót cho ông đầy ly. Năm nay ông Trần hơn 70, nhưng thoạt nhìn lại giống như người sáu mấy. Ông Trần sờ mái tóc bạc nửa của mình: “Cháu không uống à?”
“Lát nữa cháu phải lái xe.”
Ông Trần uống một ngụm, thở dài thoả mãn: “Mấy hôm trước Thẩm Tu tới đây thăm ông, mặc dù thằng nhóc đó nhìn chẳng ra đâu vào đâu, nhưng được cái rất ngoan.”
“Nó lại mua cho ông gì thế?” Lương Viễn Triêu nói.
Ông Trần chỉ ghế mát xa sang trọng ở trong phòng khách: “Thêm cả chậu rửa chân dưỡng sinh nữa.”
“Vậy tốt rồi.”
Ông lão gõ đĩa: “Nghe Thẩm Tu nói, cô bé trước kia quay về tìm anh?”
Lương Viễn Triêu ngước mắt: “Ai ạ?”
“Đường có vờ vịt với ông! Người chụp ảnh với anh đấy.”
Lương Viễn Triêu ‘à’ một tiếng: “Ảnh cũng là ông chụp cho, vậy mà giờ ông lại chẳng gọi được tên người ta. Nếu ông mắc bệnh hay quên, vậy nên tới bệnh viện kiểm tra sớm.”
Ông Trần muốn gõ một đũa lên đầu anh: “Thẩm Tu nói cô bé ấy muốn kết hôn với anh, thế anh đã đồng ý chưa?”
“Chưa ạ.” Lương Viễn Triêu cầm thìa múc canh.
Ông Trần kéo bát canh ra xa: “Đúng là thằng khốn, anh còn ra vẻ cái gì nữa? Đòi uống canh? Uống nước rồi đi đi.”
*
Nam Thành, trong phòng khách nhà bà nội người ngồi chật kín, họ vừa bóc đậu vừa nói chuyện, tiếng cười của Bạc Phương chuyền ra tới tận cổng. Bạc Quan Sơ đứng một lúc lâu, cô không muốn đi vào lắm.
“Chị, chị đứng ở cổng làm gì thế?” Lý Hạo Lạc dắt chó đi dạo về.
Cô nói: “Hình như chị bỏ quên đồ trên xe bạn rồi.”
“Đồ gì đấy, cần gấp lắm không? Bạn chị ở đâu, hay là em đi lấy giúp chị nhá?”
Bạc Quan Sơ đi theo cậu ta vào trong: “Không sao đâu, không phải đồ quan trọng.”
Lý Hạo Lạc đóng cổng, thả dây chó, sau đó hỏi cô: “Chị, khi nào chị quay về Bắc Thành?”
“Ngày mai chị đi.” Cô đi cùng Kỳ Phong, Kỳ Phong đã đặt vé máy bay vào ngày mai.
“Đợi em được nghỉ, em có thể tới Bắc Thành tìm chị chơi không?”
Lý Hạo Lạc không còn là đứa nhóc không chịu lớn trong ký ức nữa, cậu cao hơn Bạc Quan Sơ một cái đầu, vả lại còn có cả nữ sinh mà bản thân thầm thương trộm nhớ.
Bạc Quan Sơ nói với cậu: “Lúc nào em muốn tới thì gọi điện cho chị, chị đi đón em.”
“Vâng!”
Bà nội định phơi ít lạp xưởng, Thư Tâm và Bạc Phương đang rửa sạch lòng lợn.
“Tiểu Sơ về rồi đấy à, bà nội nói cháu vừa dậy đã chạy ra ngoài.” Bạc Phương trêu cô: “Ra ngoài hẹn hò à? Chàng trai đẹp trai lần trước là bạn trai cháu sao?”
Bạc Quan Sơ không phủ nhận: “Vâng, hôm nay anh ấy đến Nam Thành làm việc, bây giờ về rồi.”
Ông nội mặc áo khoác, chân đi dép bông, không biết là đã ở bên trong nghe bao lâu mà thò đầu ra hỏi: “Yêu mấy năm rồi?”
Cả đám người đều nhìn chằm chằm cô.
Cô tự chủ trương báo một con số: “11 năm ạ.”
Lý Khả Hân ở bên cạnh bóc đậu kinh ngạc: “Đậu xanh! Chị, chị đỉnh thế.”
Miệng Lý Hạo Lạc há hốc, nhét vừa cả cái màn đầu: “Tình yêu kỳ diệu gì thế này, 11 năm.”
Ai ai cũng có rất nhiều câu hỏi, đa phần đều hỏi chàng trai kia có đối tốt với cô không, hoặc là định khi nào kết hôn. Nhưng chỉ có Thư Tâm nói một câu: “Mẹ nói mà, trước kia có mấy lần mày lén lút vụng trộm. Quả nhiên là yêu sớm, xem ra thi đại học thành tích kém là do yêu sớm nhỉ.”
Kiểu nói bóng gió như này của bà ta, sợ rằng cả đời này cũng chẳng thể thay đổi được. Khi sự mất mát và thất vọng xâm chiếm, mọi tình yêu đều trở nên ít hỏi bé nhỏ.
Bạc Quan Sơ chỉ vỗ bả vai Lý Hạo Lạc: “Thanh xuân, đáng giá lắm.”
Thanh xuân ấy xứng đáng với nỗ lực bạn bỏ ra, và nó cũng xứng đáng với sự trốn chạy của bạn.
Ngày hôm sau, khi Kỳ Phong tới đón Bạc Quan Sơ, bà nội mang theo đôi mắt đỏ hoe mà nói lời tạm biệt: “Rảnh thì về nhá, muốn ăn gì cứ nói với bà, bà gửi cho cháu.”
Bà nội vất vả cả đời, nuôi con trai nhưng con trai không chịu phấn đấu, bài bạc táng gia bại sản. Giờ cháu gái có tương lai nên cũng nhờ đó mới có được hạnh phúc, cuộc sống tuổi già coi như sung túc.
Bạc Quan Sơ ôm bà rồi nói: “Bà nội, thầy hướng dẫn của cháu muốn mở một phòng thí nghiệm, cháu định tới phòng thí nghiệm của thầy làm việc, bà yên tâm đi. Bà cũng phải giữ gìn sức khoẻ đấy, có gì không khoẻ là phải gọi điện cho cháu ngay.”
Bà nội đau lòng cho Bạc Quan Sơ, bàn tay dày đặc những vết chai dài nhẹ nhàng chạm vào đầu cô: “Cháu yêu của bà, bà nội thích cháu nhất đấy. Phải ăn nhiều lên nhá, ăn nhiều lên để béo thêm chút, gầy quá không đẹp đâu. Cháu yêu, nếu kết hôn thì nhớ nói với bà đấy, bà nội sẽ chuẩn bị của hồi môn cho cháu.”
“Rảnh cháu về đây chơi nhá!” Bà nội run rẩy đuổi theo xe một đoạn.
“Vâng ạ, bà mau vào nhà đi.”
Đã bao năm rồi, nhưng đây là lần đầy Kỳ Phong thấy Bạc Quan Sơ khóc như vậy, anh ta đưa cho cô tờ giấy, nói: “Tôi cũng sắp khóc nè, mấy năm qua bà nội sống chẳng dễ dàng gì, luyến tiếc con trai, luyến tiếc cháu gái.”
Phong cảnh Nam Thành dần dần biến mất, ngoài cửa sổ máy bay là tầng mây dày cộp.
“Trước kia ba mẹ tôi luôn nói họ sinh tôi ra không thiếu tay không thiếu chân, vì sao tôi kết hôn lại còn bắt họ chuẩn bị cửa hồi môn. Bọn họ không biết rằng tôi cũng giống bao cô gái khác, muốn nở mày nở mặt gả cho người mình thích.”
“Tôi tiết kiệm tiền mừng luôn rồi, bà phải nhanh chân nhanh tay lên.” Kỳ Phong lấy bịt mắt trong túi ra cho cô.
Bạc Quan Sơ chẳng nghĩ mà nói: “Hay là ông chia tay với Thư Đường Đường đi, tôi không muốn tiền chưa cầm ấm tay mà đã phải tặng cho ông đâu.”
“Người mấy hôm trước mắng tôi đểu cáng là ai thế!”
Cô đeo bịt mắt đi ngủ.
“…”
Xe của hai người đỗ ở bãi đỗ xe sân bay, sau khi xuống máy bay thì mỗi người một ngả.
Bạc Quan Sơ trở lại Xuân Giang Minh Nguyệt, cô phát hiện vị trí đỗ xe bên cạnh có xe. Thang máy lên đến tầng, Bạc Quan Sơ còn chưa bước ra thì đã thấy chủ nhân chiếc xe đỗ bên cạnh bạn nãy đang dựa vào tường nhà mình.
Bạc Quan Sơ chậm rãi mở cửa, tựa vào tường nói đùa: “Phá mật khẩu không thành à?”
“Nhà em có camera lắp trên cửa? Sao em biết anh phá khóa chứ.” Thanh âm của anh lười biếng, như là vừa mới tỉnh ngủ.
Dưới ánh nhìn chăm chú của người đàn ông, Bạc Quan Sơ nhập một chuỗi số lộn xộn. Sau khi vào trong, cô đưa đôi dép hồi trước Kỳ Phong đi cho anh.
Bạc Quan Sơ tiện tay ném hành lý sang một bên, ngồi ở trên đùi Lương Viễn Triêu rồi nói: “Lần này gặp lại bạn học cũ khiến em nhớ đến một chuyện.”
“Chuyện gì?”
“Ngày kỷ niệm thành lập Đại học A, em hóng được một tin đồn ở trong nhóm chat.”
Không cần nghĩ cũng biết tin đồn này chắc chắn có liên quan đến anh, Lương Viễn Triêu tỏ ý cô cứ tiếp tục nói.
“Nghe nói lúc học năm 3, có vài hoa khôi trường tỏ tình với anh, anh chọn một đàn em năm nhất?”
Lương Viễn Triêu chẳng quan tâm ‘sống sót’, hỏi: “Ai nói thế?”
Bạc Quan Sơ cắn chặt răng, bịa bừa một cái tên: “Lộc Thảo Thảo.”
Lương Viễn Triêu nhíu mày, cố gắng nghĩ lại xem bản thân có quen ai tên Lộc Thảo Thảo không.
Bạc Quan Sơ hừ lạnh: “Xem ra anh cũng không một lòng nhỉ, một chín một mười với em thôi.”
Lương Viễn Triêu lục danh bạ tìm một dãy số, Bạc Quan Sơ đạp anh: “Anh làm gì thế?”
“Tìm luật sư kiện người đó tội phỉ báng.”
Lương Viễn Triêu mới kéo được nửa danh bạ thì đột nhiên dừng lại, anh ấn chặt cái chân đang lộn xộn của Bạc Quan Sơ, ép cô đối diện với mình: “Vốn dĩ anh chẳng biết người nào tên Lộc Thảo Thảo cả. Lộc Thảo Thảo, em đừng đổ lên đầu anh tội danh vô căn cứ này, cẩn thận anh xử lý em đấy. Lại còn một chín một mười như nhau thôi? Em giỏi như thế, về sau con cái sinh ra không cần mang họ của anh hả?”
Bạc Quan Sơ né tránh: “Con có thể theo họ em.”
Lương Viễn Triêu siết chặt eo Bạc Quan Sơ, vùi đầu vào hõm cổ cô rồi cười nhẹ: “Bạc Quan Sơ, em được đấy.”
Ánh Trăng thấy Bạc Quan Sơ về thì từ từ chạy tới, sau đó nhảy lên đùi cô. Bạc Quan Sơ gãi cằm bé mèo, bế nó lên: “Ánh Trăng, gọi ba đi.”
“Meo, meo…”
Mắt Bạc Quan Sơ sáng lên, vừa lòng nhéo nhéo mặt nó: “Tối nay thưởng cho con một hộp đồ ăn.”
“Meo meo…” Có thể hai hộp không!
Bạc Quan Sơ nhìn thấu tâm tư bé nhỏ của nó: “Không được, con mập quá rồi.”
“Con xem, chú Kỳ mua cho con nhiều đồ ăn như thế, còn ba con kìa.” Bạc Quan Sơ vỗ mông bé mèo, Ánh Trăng lập tức bày ra bộ dạng tủi thân, đôi mắt mèo màu lam diện thạch cực kỳ huyền bí, dường như có thể đưa con người ra tới một thế giới khác.
Lương Viễn Triêu gãi nó, giọng điệu cực kỳ dịu dàng: “Ba mua cho con nhiều đồ hộp hơn.”
Bạc Quan Sơ chỉ nóng lòng muốn sinh cho anh một đứa nhỏ.
Cô cũng học theo bộ dạng tủi thân của Ánh Trăng: “Ánh Trăng cũng gọi anh là ba rồi, ngay cả nó cũng cảm thấy anh phải cưới em, anh không cươi em thì lẽ trời khó tha.”
Sắc hồng ráng chiều ở Bắc Thành lên hot search, ảnh được đăng trên weibo càng ngày càng đẹp hơn.
Ánh sáng hồng nhạt chiếu vào từ cửa sổ sát đất trong phòng khách, cô gái ngồi khoanh chân dưới đất, bé mèo trong lòng cô gặm xúc xích cá. Lương Viễn Triêu bất giác đi đến sau Bạc Quan Sơ rồi ngồi xuống, cánh tay chống bên người cô. Bạc Quan Sơ dựa ra sau, người con gái xinh đẹp mềm mại gãi đúng chỗ ngứa.
Bạc Quan Sơ quay đầu lại, cọ tóc vào cằm anh, oán giận nói: “Đã được ăn nhưng lại còn kén chọn, một tháng ăn tốn hết của em bao nhiêu tiền. Nó cũng gọi anh là ba rồi, anh thật sự không cần nó à?”
“Cần.”
“Vậy mua một tặng một, mang theo em được không?” Có gì đó trong mắt cô rục rịch, hệt như giây tiếp theo sẽ nhảy ra.
Lương Viễn Triêu nắm cằm cô: “Thế này là muốn bảo anh cưới em hả?”
Bạc Quan Sơ nhìn anh, yên lặng không nói.
Mới có một ngày không gặp nhưng Bạc Quan Sơ lại cảm thấy anh đẹp trai hơn, ánh hoàng hôn như một chất kích thích. Trong đầu Bạc Quan Sơ là hình ảnh khi anh chìm đắm trong tình ái, máu mạch dâng trào và cả những đường nét đẹp đẽ. Trong cơn mơ màng, cô nghe thấy anh nói: “Khảo sát một tháng, cai thuốc, về sớm, cắt đứt liên lạc với người khác phái.”
“Ngày mai anh phải tới Mỹ công tác, chắc sẽ đi một tháng. Nếu em thể hiện tốt, sau khi quay về anh sẽ dẫn em tới Cục dân chính.”
Trái tim Bạc Quan Sơ như muốn nhảy lên tận cổ họng: “Bạn trai à, đừng để em chờ lâu nha.”
Khi Lương Viễn Triêu định lên tiếng, cô lại trực tiếp dùng môi để chặn lại những lời của anh. Cái cái hôn dán lên môi, Lương Viễn Triêu cười nhẹ, ôm eo Bạc Quan Sơ rồi hôn sâu. Trong căn phòng yên ắng có thể nghe thấy tiếng mèo gặm xúc xích, ánh chiều xa xa dần dần chuyển từ màu tím sang hồng.