Khom Lưng

Chương 119




Qua vài ngày mà Ngụy Thiệu nói lại khiến Tiểu Kiều chờ dài cổ, dằng dặc nửa tháng sau.




Đến cuối tháng mới có thể lên đường.




Hành trang của nàng và Ngụy Thiệu đã được chuẩn bị xong từ sớm.




Nhân lúc trời vừa hửng nắng, râm mát, Tiểu Kiều ăn mặc chỉnh chu rồi vui vẻ ra cửa cùng Ngụy Thiệu.




Xuất phát từ Tín Dương, một đường đi thẳng về phía Đông, qua quận Bình Nhạc, Cự Lộc của Cổ Triệu Quốc, cuối cùng mới tới Ký Châu, quận An Bình, từ đó đến Tín Đô. Ban ngày đi đường, buổi tối dừng chân, hành trình đằng đẵng mười ngày trời, Ngụy Thiệu sợ Tiểu Kiều đi đường thấy buồn chán nên cũng không cưỡi ngựa, chui vào xe cùng ngồi cùng với nàng.




Ra chiều rất là bất đắc dĩ.




Tiểu Kiều cảm động nhưng vẫn quả quyết lắc đầu: “Phu quân không cần phải chịu khổ vậy đâu, chàng cứ cưỡi ngựa theo ý mình là được. Có Xuân Nương ngồi cùng thiếp rồi mà, thiếp không buồn đâu”.




Lời nói này là thật lòng Tiểu Kiều, nàng thấy ngồi cùng Xuân Nương còn thoải mái vui vẻ hơn nhiều.




Còn nếu ngồi cùng hắn…




Trên đường đi phải hầu hạ đại gia thì không nói, Tiểu Kiều có thể tưởng tượng được những chuyện có thể phát sinh trên đường về.




Nàng không thích thế đâu.




Ánh mắt Ngụy Thiệu rất chân thành: “Vì Man Man, ta chịu khổ một chút cũng không sao”.




Thế là vui vẻ quyết định như thế.




Chiếc xe ngựa lớn dừng bên ngoài cửa chính.




Xuân Nương rất thức thời ngồi cùng hầu gái trên chiếc xe ngựa khác.




Tiểu Kiều lên xe ngựa, sau khi ngồi xuống, nàng nhìn khung cảnh bên ngoài cách đó không xa, Ngụy Thiệu đang chào tạm biệt mấy người Lý Sùng, Trương Kiệm, Ngụy Lương ra tiễn họ.




Thời gian trước Công Tôn Dương đã tới Tín Đô rồi.




Lý Sùng, Trương Kiệm, Ngụy Lương thì tiếp tục ở đây.




Tiểu Kiều đợi một lúc, rốt cuộc Ngụy Thiệu cũng xoay người lên ngựa, chui vào trong: “Nàng chờ lâu không?”




Tiểu Kiều gật đầu: “Vâng”.




Ngụy Thiệu nở nụ cười với nàng, ngồi xuống ngay bên cạnh, hắn vòng tay qua ôm lấy nàng, dặn dò xuất phát.




Trong tiếng đưa tiễn của những thuộc hạ dưới trướng Ngụy Thiệu, xe ngựa lăn bánh về phía trước, mang theo Tiểu Kiều rời khỏi tòa thành trì nàng đã ở suốt hơn nửa năm nay.




Những chuyện xảy ra trong tòa thành đó dường như đều đã về cái kết.




Tô Nga Hoàng để lại bức huyết thư khóc tội. Đêm qua, nàng ta rời khỏi Tấn Dương, đi về Lô Nô.




Xe ngựa rời khỏi cửa Đông Thành, bỏ lại thành trì phía sau lưng. Tiểu Kiều tựa trong lòng Ngụy Thiệu, không quay đầu nhìn lại.




Nàng là một người dễ thích ứng trong mọi hoàn cảnh.




Ở một nơi khá lâu, ít nhiều gì cũng nảy sinh tình cảm.




Nhưng tòa thành này lại không khiến nàng lưu luyến một chút nào.




Nàng chỉ muốn nhanh chóng rời đi.









Đoàn ngựa xe đi thẳng lên hướng Bắc, rời khỏi Tấn Dương hướng về phía thủ đô Lô Nô của Trung Sơn.




Trên đường đi rất chậm.




Lúc xuôi nam đoàn ngựa xe chỉnh đốn cực kì.




Giờ quay về phương Bắc lại ảm đạm tối tăm.




Nhóm hầu gái vú già và tùy tùng đồng hành đều nín câm như hến, thậm chí vẻ mặt còn như chịu tang mất mẹ mất cha.




Bọn họ đều là nô bộc tùy tùng của Tả Phùng Dực Công phu nhân, Tô thị, sống dựa vào Tô thị.




Tô thị là bầu trời của họ.




Người người đều biết, nữ nhi Tô gia Trung Sơn quốc, sinh ra đã mang mệnh cách cao quý trời cho.




Họ tin tưởng chắc chắn vào chuyến đi lần này, trung thành tuyệt đối, một đường đi theo. Từ mười mấy năm trước khi Tô thị xuất giá, bắt đầu ở thành Lạc Dương cho tới tận hôm nay.




Chỉ mới tháng trước, lúc xuất phát từ Lô Nô chuẩn bị xuôi nam, họ vẫn còn phấn chấn vui mừng.




Sau nửa năm phu nhân ẩn cư ở Lô Nô, rốt cuộc người cũng muốn xuôi nam lần nữa, đi về Lạc Dương.




Năm đó ở Lạc Dương, cũng là thời điểm vinh quang nhất của Ngọc Lâu phu nhân, bao nhiêu vinh hoa phú quý vây quanh nàng, đến bây giờ kí ức đó vẫn chưa từng phai nhạt. Bây giờ nhắc lại vẫn còn thấy huy hoàng.




Khi đó, chỉ cách một lời tuyên bố phu nhân sẽ chạm tới chỗ kia.




Nào ngờ Lưu Lợi chết đi, phu nhân ở góa.




Mặc dù là vậy họ vẫn chưa mất đi lòng tin tưởng.




Bởi vì phu nhân vẫn ở đó.




Cho dù gặp phải bất cứ khó khăn nào, chỉ cần nhìn thấy nàng hất cằm lên, khuôn mặt với thái độ kiêu ngạo như nữ vương mà họ mãi mãi không nhìn thấy, họ sẽ cam tâm tình nguyện quỳ xuống dưới chân nàng, tin vào sức mạnh tràn đầy sẽ bành trướng thêm lần nữa.




Và đến ngày hôm nay, giấc mộng đẹp mười mấy năm qua đều bể nát như ảo ảnh chỉ trong một sớm một chiều.




Trước mắt mọi người đều hoàn toàn u ám.




Chừng mười ngày sau thì đi tới Thường Sơn quận, cách Lô Nô càng lúc càng gần, nhóm người này bắt đầu nảy sinh suy nghĩ khác.




Trong đáy lòng của họ, hạt giống hoài nghi về “mệnh cách quý vô cùng” trong truyền thuyết liên quan tới phu nhân đang từ từ sinh sôi, nảy nở.




Không một ai biết được, rốt cuộc trong những ngày cuối cùng dừng lại ở Tấn Dương, phu nhân đã xảy ra chuyện gì.




Có người nói, phu nhân đắc tội với Yên hầu Ngụy Thiệu nên bị hắn xử phạt tàn nhẫn.




Mặc dù không biết là xử phạt thế nào, nhưng những lời đồn đại đã bắt đầu âm thầm truyền bá.




Phu nhân bị hủy dung!




Đối với nữ nhân nổi danh xinh đẹp nhất Lạc Dương mà nói, điều đó nghĩa là gì thì mọi người đều hiểu.




Huống chi, từ sau đêm đó phu nhân vẫn che mặt suốt đêm, lên xe ngựa rời đi khỏi Tấn Dương, cả đoạn đường vẫn chưa từng lộ mặt.




Mọi chuyện đều là do Tô bà bà bên cạnh nàng truyền đạt.




Nàng đóng chặt cửa sổ trên xe ngựa, tỏa ra mùi tử khí nặng nề. Giống như một quan tài mỹ lệ, cho dù đang ở giữa ban ngày cũng có thể khiến người ta khó ở.




Họ bắt đầu hoài nghi, lo lắng, kinh hoàng.




Nếu đây đúng là thật, vậy thì sau này, họ biết hi vọng, trông chờ điều gì đây?




Mấy ngày trước, Tô bà bà nghiêm khắc xử lý hai nữ tỳ dám chê trách chủ nhân sau lưng bị bà bắt được.




Nhưng như vậy cũng không thể ngăn chặn được lời đồn.




Mãi đến tận hôm nay, họ tạm dừng ở Thường Sơn quận.




Mà lại tạm nghỉ những ba ngày. Phu nhân ở lại trong dịch xá không xuất đầu lộ diện.




Sau ba ngày, lúc lòng người càng trở nên hoảng sợ, phu nhân đã nhiều ngày không gặp bỗng nhiên xuất hiện trước mặt họ.




Lúc nhìn thấy phu nhân, họ không khỏi kinh ngạc đến ngây người.




Ngọc Lâu phu nhân búi tóc cao và mặc bộ hoa phục, trang điểm xinh đẹp giống hệt như phong thái ngày xưa.




Trên mặt nàng có đeo một tấm mặt nạ nửa mặt hình cánh bướm.




Cánh bướm được đúc từ vàng rọng, nạm thêm bảo thạch trông cực kì tinh tế, che ngang giữa khuôn mặt chỉ hở ra đôi mắt xinh đẹp và đôi môi đỏ thắm, che hết nguyên phần mũi.




Không những không ảnh hưởng tới nhan sắc của nàng, trái lại còn tăng thêm mấy phần thần bí.




Đôi mắt sắc bén qua tấm mặt nạ liếc qua nhóm tỳ nữ tôi tớ đối diện, người người rùng mình ớn lạnh, vội vã cúi đầu.




“Tới Lạc Dương”.




Tô bà bà đứng bên nàng nói thế.









Đi đường được mười ngày, hôm đó, đoàn người Ngụy Thiệu tới Tín Đô.




Mấy ngày trước Công Tôn Dương đã tới. Tín Đô Lưu tương và Tín Đô lệnh cũng biết mấy ngày tới Ngụy Thiệu sẽ nghỉ tạm ở đây.




Nhưng mà Ngụy Thiệu chưa báo cho họ hành trình cụ thể, cũng không nghe thấy tin ra đón.




Vì thế chạng vạng ngày hôm đó, chỉ có hai chiếc xe ngựa và mười mấy tên hộ vệ tiến vào tòa thành trì mà thôi.




Mặc dù cũng có người đi đường nhìn ngó nhưng không hề có động tĩnh gì nhiều, cũng không ai biết được thân phận nhóm người này là ai.




Ngay đêm hôm đó, dân chúng Tín Đô ngửa đầu nhìn thấy một ngọn đèn sáng trưng thắp trên Đàn Đài trong Tín cung giống như ngày Quân hầu đại hôn lần đó, thế mới biết hóa ra là Quân hầu vào thành.









Chân trước Ngụy Thiệu mới bước vào Tín cung, chân sau đã nghe tin Công Tôn Dương, tướng thủ thành Tín Đô Bùi Dần và nhóm người Tín Đô lệnh hỏa tốc tới bái kiến.




Ngụy Thiệu đi tới gặp.




Tiểu Kiều nhìn quen cũng không hề trách móc, nàng nhìn là biết không quá nửa canh giờ đừng mong hắn trở về. Thế là nàng đi qua Xạ Dương cư trước, tự mình sắp xếp.




Các vú già trong Tín cung được gọi tới bái kiến.




Sau một hồi bận rộn bố trí, giờ lên đèn, Xuân Nương tới gọi to, bảo bữa tối đã được chuẩn bị xong.




Ngụy Thiệu vẫn còn chưa trở về.




Tiểu Kiều dặn chờ hắn về rồi cùng nhau dùng bữa.




Nhưng mà chờ đợi cũng không có việc gì, Tiểu Kiều ngồi xuống xem lại bức thư mà Đại Kiều gửi tới.




Từ cuối năm ngoái, sau khi nàng xuôi Nam trở về, đảo mắt đã hơn nửa năm qua.




Mặc dù Tiểu Kiều và Đại Kiều vẫn chưa có cơ hội gặp mặt, nhưng thỉnh thoảng vẫn trao đổi thư từ.




Đường xá xa xôi, người Nam người Bắc, không biết phải đi qua bao nhiêu khu vực chia cắt, gửi thư cũng không phải dễ dàng.




Tháng ba, lúc Tiểu Kiều còn ở Tấn Dương, nàng đoán có lẽ Đại Kiều đã sinh hài tử. Khi đó bởi vì nhớ, nàng cũng bất chấp viết một phong thư rồi gọi Giả Tư phái người gửi đi Linh Bích. Hỏi thăm tình hình đứa bé thế nào rồi, cũng hỏi về tình hình chiến trận ở Hoài Thủy gần đây.




Hai tháng trước, rốt cuộc Tiểu Kiều cũng nhận được hồi âm của Đại Kiều.




Trong thư Đại Kiều viết, hồi đầu năm tỷ đã thuận lợi sinh nhi tử, lúc đó Bỉ Trệ mừng rỡ như điên.




Lúc nàng viết thư cho Tiểu Kiều, nhi tử vừa qua đầy tháng, đáng yêu vô cùng.




Bỉ Trệ thương con như trân bảo, cũng không hề thay lòng đổi dạ với nàng, mọi chuyện đều rất tốt.




Nhưng về tình hình chiến trận mà Tiểu Kiều mới hỏi, mặc dù ngoài giọng nàng đáp lại nhẹ nhàng, chỉ nói một hai câu, nhưng qua những hàng chữ đó, Tiểu Kiều vẫn thấy được cảm giác đau buồn lặng lẽ của Đại Kiều.




Đại Kiều nói, lúc đầu năm Tiết Thái chết rồi, trưởng tử của Tiết Thái, Tiết Am dẫn binh tới báo thù, trận đánh thứ hai cũng bị Bỉ Trệ đánh lui.




Tới lần thứ ba, hai bên giằng co nhiều ngày, cuối cùng giao chiến ở Bành Thành. Ngay khi Bỉ Trệ sắp giành được chiến thắng, Dương Tín bỗng dẫn binh tấn công Linh Bích từ phía sau.




Bỉ Trệ vội vàng rút binh về, bảo vệ Linh Bích.




Tiết Thái và Dương Tín vẫn luôn thù địch nhau, chẳng hiểu sao lần này lại như đồng minh với Tiết Nam, một Nam một Bắc bao vây Linh Bích.




Nhưng mà, Đại Kiều còn nói, cũng may Bỉ Trệ phòng thủ nghiêm ngặt, Dương Tín và Tiết Am vẫn chưa làm gì được hắn, cuối cùng đều lần lượt rút quân.




Một vùng Hoài Thủy tạm thời trở thành nơi giằng co giữa ba bên, Dương Tín, Tiết Am, Bỉ Trệ.




Nàng và Bỉ Trệ đều rất tốt, Đại Kiều bảo Tiểu Kiều cứ yên tâm, không cần lo lắng.









Loáng cái đã mấy tháng trôi qua.




Tiểu Kiều đọc lại bức thư mà Đại Kiều gửi rồi bỗng chốc xuất thần, chợt nghe có tiếng Xuân Nương gọi to ở bên ngoài, “Nam quân”, Tiểu Kiều ngẩng đầu lên thì thấy Ngụy Thiệu sải bước nhanh tiến vào. Nàng vội vàng cất thư.




“Nàng đang xem gì thế?”




Ngụy Thiệu đi tới bên cạnh nàng.




Vốn Tiểu Kiều không muốn nhiều lời, nhưng thấy mắt hắn cứ nhìn mình chằm chặp, nàng nghĩ cũng không có gì phải giấu giếm nên nói thẳng: “Mấy tháng trước a tỷ của thiếp có gửi thư ấy mà. Vừa nãy không có gì làm nên thiếp lấy ra đọc lại”.




Tiểu Kiều nói xong thì cất thư vào hộp.




Ánh mắt Ngụy Thiệu dán chặt trên mặt nàng: “Nói gì thế? Mới nãy ta thấy nàng xuất thần”.




“Không có gì đâu”. Tiểu Kiều cười đáp: “Đầu năm nay a tỷ mới sinh được Lân nhi, bây giờ cũng được năm, sáu tháng rồi, nghe nói cháu dễ thương lắm đấy. Tiếc là đường xá xa xôi, nếu không thiếp cũng muốn tới Linh Bích một chuyến, ôm chất nhi của thiếp”.




Ngụy Thiệu hơi nhíu mày: “Con người ta thì nàng ôm làm gì. Nàng cũng sinh cho ta một đứa, không phải là có ôm rồi sao?”




Tiểu Kiều hơi bất mãn: “Con của a tỷ sao lại là con người ta kia chứ? Gọi thiếp là di mẫu mà”.




“Rồi, rồi, ta nói sai”.




Ngụy Thiệu cười cợt.




“A tỷ thiếp còn nói, hình như bây giờ Dương Tín đang muốn kết đồng minh với nhi tử Tiết Thái, hai bên cùng giáp công tỷ phu thiếp. Lúc trước Dương Tín trở mặt với Tiết gia đã lâu, sao giờ lại muốn kết liên minh? Phu quân có biết việc này không?”




Vừa nhắc tới Tiểu Kiều cũng thuận miệng hỏi luôn.




Chắc chắn Ngụy Thiệu sẽ biết nhiều hơn mình.




Mặt hắn không biến sắc.




“Tên cầm đầu lưu dân…”




Hắn liếc nhìn Tiểu Kiều, đổi giọng: “Bỉ Trệ giết Tiết Thái, kết thù với Tiết gia. Tiết Am có ý báo thù nên cầu hòa với Dương Tín cũng không biết chừng”.




Dứt lời, hắn thấy Tiểu Kiều hơi nhíu mày thì sờ sờ bụng mình: “Man Man, nãy ta bị họ kéo vào một đống chuyện dông dài. Ta đói rồi”.




Tiểu Kiều biết Ngụy Thiệu vẫn xem thường Bỉ Trệ. Huống hồ lần trước lúc đi tới đón mình, vừa mới gặp mặt hai người đã đánh nhau. Bây giờ thấy hắn không muốn nhiều lời, nàng cũng không nói nữa, tránh khiến hắn hiểu lầm là mình muốn bảo hắn ra tay giúp Bỉ Trệ. Nàng đáp lại: “Đang chờ chàng dùng cơm đó”.