Khom Lưng

Chương 122




Đại Kiều sững sờ, khuôn mặt tỏ rõ vẻ ngạc nhiên: “Ý của phu quân là Dương Tín quay lưng lại với Yên hầu, tấn công phu quân?”




Nàng trở mình bò dậy: “Để thiếp viết thư cho a muội, bảo muội ấy nói với Yên hầu…”




Bỉ Trệ kéo thê tử đang kích động, đẩy nàng nằm xuống lại, hắn nhìn đôi mắt sáng trong như nước đẹp tuyệt trần, cười khổ lắc đầu.




“Thiếp nói sai sao? Phu quân không cần thấy khó xử. A muội biết chuyện nhất định sẽ giúp đỡ chúng ta!” Đại Kiều không hiểu nhìn trượng phu.




Bỉ Trệ yêu thương vuốt ve mái tóc nàng, hắn trầm ngâm một lúc mới nói: “Nếu ta đoán không nhầm, thái độ thay đổi khác thường của Dương Tín, bỗng nhiên kéo tới công kích ta, có lẽ là làm theo mệnh lệnh của Yên hầu”.




Đại Kiều giật nảy minh, nàng ngơ ngác nhìn trượng phu chốc lát.




“Muội phu của thiếp…” Nàng chần chừ, “Vì sao hắn lại không bỏ qua cho chàng?”




Bỉ Trệ không đáp.









Sau khi biết được tin Dương Tín nương nhờ dưới trướng Ngụy Thiệu ngày hôm qua, Bỉ Trệ vẫn luôn suy nghĩ vấn đề này.




Nếu nói về ân oán tư thù giữa hai người, hắn nghĩ tới nghĩ lui chỉ có duy nhất vào năm ngoái, bên ngoài Hồ gia trang, khi hắn tới đón Nữ quân thì vì hiểu nhầm mà nảy sinh tranh chấp với Ngụy Thiệu.




Lúc đó tay hắn bị thương nhẹ.




Nhưng Bỉ Trệ kết luận, chắc chắn không thể vì chút hiểu lầm nho nhỏ như vậy mà ra quân ồ ạt tới đây để thảo phạt chính mình.




Nếu không phải là thù oán cá nhân, vậy thì là vì đại kế thiên hạ của người kia.




Cái danh bá chủ phương Bắc của Ngụy Thiệu như sấm rền bên tai, cách đây không lâu, Bỉ Trệ còn nghe hắn đã bình định phía Tây, thâu tóm khu vực của Phùng Chiêu.




Hắn muốn có thiên hạ, ý định tranh giành này đã không còn là bí mật mà không ai hay biết.




Ngoài Ngụy Thiệu ra, Hạnh Tốn, Viên Giả, Nhạc Chính Công… đều là những người có dã tâm mong muốn vị trí đó, trong tay họ đều có binh có tướng, giữa thời buổi vận số của triều Hán đã hết, có ai mà không muốn đoạt đây?




Nhưng khiến Bỉ Trệ cảm thấy hoang mang là, sau khi Ngụy Thiệu mới bình định ở phía Tây trở về, nói về thực lực, còn lâu hắn mới có thể sánh ngang những đội quân xuất thân thế gia kia.




Hắn ở Linh Bích chứ không phải Từ Châu – một nơi chiến lược quan trọng.




Bây giờ Ngụy Thiệu còn có nhiều địch thủ cần phải đối phó hơn là hắn, sao lại phải chĩa mũi dùi về một Linh Bích nho nhỏ đến mức này, rốt cuộc mưu đồ của hắn là sao, Bỉ Trệ nghĩ không ra.









“Phu quân”.




Sau khi thấp thỏm, Đại Kiều vẫn cảm thấy khó tin, nàng thấy trượng phu trầm ngâm không nói thì khẽ gọi một tiếng.




“Chảng lẽ tên đó cố ý ly gián với Yên hầu? Yên hầu đã cưới a muội của thiếp, lần trước chính miệng muội ấy nói với thiếp, Yên hầu đối xử với muội ấy rất tốt. Phu quân cũng không đắc tội với hắn, đang yên đang lành, sao tự dưng hắn lại phái Dương Tín tới đây đánh phu quân?”




Đại Kiều hiền lành nên vẫn luôn nghĩ mọi chuyện theo chiều hướng tích cực.




Huống hồ Ngụy Thiệu lại là trượng phu của muội muội nhà mình. Nàng càng không muốn tin chuyện đó sẽ xảy ra.




Bỉ Trệ đáp: “Ta nghĩ là không phải. Ta và Yên hầu không qua không lại, cũng không cần phải ly gián làm gì. Có lẽ Yên hầu muốn chiếm lấy Từ châu, ta chặn ở giữa”.




Đại Kiều hốt hoảng rối bời trong chốc lát, nàng lẩm bẩm: “Nếu là thật, không biết a muội có biết chuyện này không. Nếu muội ấy biết… chỉ sợ hai người sẽ xảy ra tranh chấp…”




Nàng bỗng ngồi dậy, nắm lấy cánh tay của trượng phu: “Phu quân à, hay chàng trả Hào Sơn lại cho Dương Tín đi! Trả Hào Sơn rồi, hắn sẽ không quay lại tấn công nữa phải không? Thiếp không muốn mọi người đánh nhau nữa!”




Bỉ Trệ trả lời: “Hôm qua ta đã truyền lời cho Dương Tín, biểu đạt ý thế này. Nhưng mà nghe giọng điệu của hắn thì hình như phải cướp cả Linh Bích hắn mới chịu bỏ qua!”




Đại Kiều sửng sốt, sắc mặt hơi tái nhợt.




Bỉ Trệ an ủi: “A Phạm, vốn ta không muốn để nàng biết việc này, nhỡ khiến nàng lo lắng. Nhưng chỉ sợ ngày sau chuyện càng thêm phức tạp, nếu nàng biết lại trách ta giấu nàng. Cho nên ta mới muốn báo cho nàng biết trước để chuẩn bị sẵn sàng”.




Đại Kiều kinh ngạc nhìn hắn: “Bước kế tiếp phu quân định làm sao?”




Bỉ Trệ từ từ ngồi dậy.




“A Phạm, ta cưới nàng làm thê tử, bây giờ lại có được Lý Nhi. Giữa thời loạn lạc này, ta chỉ có duy nhất một suy nghĩ, có thể có một nơi để yên tâm mà sống, bảo vệ nàng và Lý Nhi có một đời bình an. Nếu có thể, ta nguyện bỏ hết tất cả để cùng nàng đi thâm sơn ẩn cư không hỏi chuyện bên ngoài. Nhưng mà thân bất do kỷ, đến nước này rồi ta đâu thể bỏ hết nơi này để cùng nàng rời đi. Có lẽ Yên hầu có chuyện hiểu lầm ta. Nếu người sau lưng Dương Tín chính là hắn, ta sẽ trực tiếp nói rõ ràng với hắn. Ta định đưa thư để giải thích rõ ràng, ta không cố ý muốn đối nghịch với hắn, càng không muốn ngăn cản đại kế thiên hạ của hắn. Nếu đúng là hiểu nhầm, ta tỏ thái độ như vậy hắn cũng sẽ cân nhắc. Nếu hắn tin ta thì quá tốt. Còn nếu vẫn coi ta là địch, dù hắn có mạnh đi chăng nữa ta cũng không sợ, binh tới tướng chặn, ta có khả năng để đánh bại được hết”.




Hắn nhìn Đại Kiều rồi nhẹ nhàng ôm nàng vào lồng ngực.




“Nhưng nếu vậy ta lại thấy có lỗi với nàng. Sau này chỉ sợ nàng và Nữ quân không thể qua lại như ngày trước”.




Đại Kiều tựa vào khuôn ngực mạnh mẽ của trượng phu, trầm mặc một lúc lâu, đột nhiên nàng nói: “Phu quân, thiếp cũng viết một bức thư cho muội muội, nhờ người đưa tới. Nếu Yên hầu có thể xóa bỏ được hiểu lầm với chàng là tốt nhất. Còn nếu không, chỉ mong muội muội có thể giúp đỡ ta”.




“Thiếp không muốn chàng phải đối địch với Yên hầu. Thiếp đoán a muội cũng nghĩ vậy. Vốn thiếp không muốn làm muội ấy bận tâm. Nhưng nhớ tới lời chàng vừa nói, thiếp nghĩ vẫn nên nói sớm cho muội ấy biết chuyện, nhỡ sự việc càng trở nên nghiêm trọng thì khó mà giải quyết. Lần trước muội ấy tới thăm thiếp, thiếp thấy Yên hầu có vẻ rất yêu thương muội ấy. Có muội ấy khuyên nhủ, nếu đúng là hiểu lầm, chắc chắn Yên hầu cũng sẽ nghe đôi chút”.




Cuối cùng, Đại Kiều nói vậy.









Đảo mắt đã nửa tháng trôi qua.




Tiểu Kiều vẫn còn ở Tín Đô, nhưng lại chưa nhận được hồi âm của Đại Kiều.




Ngày hôm đó trời mới vừa sáng Ngụy Thiệu đã ra ngoài, Tiểu Kiều không có việc gì nên lại nhớ tới thư. Nàng tự mình đi tim Giả Tư, hỏi lại.




Trước kia nàng cũng đã từng hỏi, Giả Tư chỉ nói có lẽ sắp tới rồi, xin Nữ quân cứ yên tâm chờ đợi.




Hôm nay vẫn trả lời như thế.




“Giả tướng quân, nếu có thư mong ngài lập tức đưa ta nhé”.




Tiểu Kiều nói, kìm nén nỗi thất vọng trong lòng.




Giả Tư vội vàng gật đầu, có phần không dám nhìn Nữ quân.




Đánh chết hắn cũng không dám cho nàng biết, lá thư mà Nữ quân nhờ gửi chưa hề ra khỏi cửa lớn của Tín cung.




Hắn là giáo úy thân binh của Ngụy Thiệu, ngoài nhiệm vụ hộ vệ, chuyện đưa thư chuyển từ thông thường cũng phải qua tay hắn trước.




Hôm ấy hắn đưa bức thư mà Nữ quân muốn gửi tới chỗ Quân hầu.




Đây không phải là hành động tự ý mà hoàn toàn là phụng mệnh làm việc.




Lúc Quân hầu quyết định sẽ ở lại Tín Đô, ngài cũng chỉ đạo với hắn rằng, nếu Nữ quân có thư muốn gửi tới Linh Bích hoặc người ngoài đưa thư tới cho nàng, tất cả đều phải đưa hắn trước.




Ngài còn dặn, không được để Nữ quân biết chuyện.




Quân hầu đã lên tiếng, sao Giả Tư có gan dám không nghe?




Hắn càng không dám nói với Nữ quân rằng, ngày hôm qua, có một bức thư được gửi từ Linh Bích.




Lá thư đó là do Bỉ Trệ viết cho Quân hầu.




Trong thư Bỉ Trệ nói những gì, đương nhiên Giả Tư không biết được.




Hắn chỉ tận mắt nhìn thấy, lúc hắn đưa bức thư tới thư phòng, Quân hầu nhận lấy rồi tiện tay nhét vào sọt bên cạnh, không buồn ngước mắt lên một chút.




Trong sọt toàn là đồ bỏ đi, hoặc là lụa trắng, giản phiến viết bị lỗi.




Theo định kì sẽ có người tới dọn và thiêu hủy.




Lúc đó Giả Tư không mở miệng hỏi gì.




Nhưng trong lòng hắn biết, Quân hầu không có ý hồi âm.




Hắn cân nhắc tới lần mình đưa Nữ quân tới Linh Bích dạo đó, chính mắt hắn nhìn thấy mối quan hệ thân thiết giữa Nữ quân và phu thê Bỉ Trệ, vì thế sau khi đi ra ngoài, hắn uyển chuyển biểu đạt ý Quân hầu sẽ không hồi âm lại cho người đưa tin.




“Giả tướng quân, phiền ngài để ý nhé”. Tiểu Kiều lại nói.




Giả Tư vội vàng lắc đầu: “Không dám. Là việc mạt tướng phải làm”.




Tính tình Nữ quân rất dịu dàng, mặc dù hắn biết Nữ quân lo lắng đến thế nào, nhưng trước mặt hắn, chưa bao giờ nàng tỏ ra bất mãn hay trách cứ. Đôi mắt xinh đẹp toát lên vẻ thất vọng, nàng dặn hắn nhớ lưu ý nhiều hơn, nếu có hồi âm thì chuyển ngay cho nàng.




Thấy Nữ quân quay về như thế, trong lòng Giả Tư càng thấy hổ thẹn.




Đến nỗi nói chuyện với nàng hắn cũng không dám nhìn thẳng vào ánh mắt.




Tiểu Kiều không để tâm đến vẻ mặt khác thường của Giả Tư, nàng mỉm cười gật đầu với hắn rồi xoay người rời đi. Lúc trở lại phòng, chốc lát sau, Xuân Nương bước tới: “Nữ quân, người đoán xem ai tới?”




“Ai?” Tiểu Kiều thấy bà đang rất vui thì mờ mịt hỏi.




Xuân Nương không chần chừ thêm nữa.




“Là vị Tông lang quân trước kia đó”.




Tiểu Kiều hơn run.




“Tỳ mới nghe bên ngoài truyền lời là có người tìm mình, đang đứng chờ ngoài cửa. Tỳ cũng thấy nghi nghi, ở đây có ai tới tìm mình được chứ, thế là đi ra nhìn xem thử. Không ngờ lại là hắn. Tông lang quân nói, a tỷ của Nữ quân gửi một phong thư cho người”.




Vừa dứt lời, Tiểu Kiều mừng rỡ không thôi, nàng vội vàng mở thư.




Xuân Nương cũng biết gần đây Tiểu Kiều vẫn luôn trông ngóng hồi âm của Đại Kiều. Đột nhiên Tông Kỵ tự mình tới gửi thư, bà cũng mừng không thôi.




Lúc Tiểu Kiều ngồi đọc, Xuân Nương đứng bên cười nói: “Trong thư nói gì vậy? Nói về đứa bé sao? Chắc bây giờ cũng hơn sáu, bảy tháng rồi”.




Lúc đầu trên mặt Tiểu Kiều hiện rõ nét tươi cười, nhưng còn chưa xem xong, sắc mặt nàng thay đổi như không thể tin được vào mắt mình.




Nàng đọc lại từ đầu tới cuối một lần nữa, hai tay bất giác run run.




Xuân Nương cũng nhận ra Tiểu Kiều có vẻ hơi là lạ, bà nhìn gương mặt đột nhiên trắng như tuyết, môi cũng trắng trợt cả ra thì hoảng sợ, cuống quýt hỏi: “Đã xảy ra chuyện gì sao? Trong thư nói gì?”




“Tông lang quân đi chưa?” Tiểu Kiều hỏi lại, nàng không chờ Xuân Nương trả lời đã nhấc chân chạy vội ra bên ngoài.




Trong lòng nàng đang quá mức hỗn loạn, tay chân đều phát run, đến nỗi vừa bước chân tới cửa, suýt chút nữa đã vấp phải ngưỡng cửa mà ngã nhào xuống đất. May mà Xuân Nương nhanh tay lẹ mắt, đỡ lấy nàng từ sau, bà càng hoảng hơn: “Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì? Người chậm một chút, tỳ dìu người đi”.




Tiểu Kiều nhắm hai mắt lại, cố gắng bình tĩnh tinh thần, nàng không nói lời nào, nhanh chóng đi tới cửa hông Tín cung.