Khom Lưng

Chương 67




Khi Ngụy Thiệu đi rồi, Ngụy Nghiễm vẫn nằm yên trên đất, chẳng khác nào kẻ hấp hối sắp chết.




Vừa rồi hắn đã dồn hết toàn lực để đánh lại Ngụy Thiệu và Ngụy Thiệu cũng thế. Ra tay không chút nể tình.




Ngay lúc này đây, mũi của hắn vẫn không ngừng chảy máu. Vậy mà hắn vẫn không nhúc nhích, để mặc cho dòng máu ấm nóng chảy dọc xuống mặt mình, dần dần rơi xuống lớp bùn đất phía sau.




Đã nửa tháng rồi trời không đổ cơn mua, đất hoang khô nứt.




Trong hơi thở của Ngụy Nghiễm tràn ngập mùi tanh của máu lẫn với mùi bùn đất. Nhưng mà mùi vị này lại khiến hắn cảm nhận được một kh/oái cảm khi giải phóng bản thân.




Không biết hắn đã nằm bao lâu, đột nhiên ở phía xa xa có khoảng bảy tám người trong trang phục người Hán chạy vội tới chỗ này. Khi tới gần, người cầm đầu đi tới cạnh Ngụy Nghiễm, đỡ hắn lên rồi cầm máu cho hắn.




Ngụy Nghiễm đẩy người kia ra, tự mình bò dậy, hắn tập tễnh bước đi về phía trước giống như người say rượu.




"Thiếu chủ nhân."




Hô Diễn Liệt quỳ xuống sau lưng hắn. Bảy tám võ sĩ tộc Hung Nô cũng đồng loạt quỳ theo, gọi lớn.




Dường như Ngụy Nghiễm không nghe thấy, hắn lại tiếp tục lảo đảo đi về phía trước.




Hô Diễn Liệt bò dậy từ dưới đất, đuổi theo.




"Thiếu chủ nhân! Ngụy Thiệu đã có hiềm khích với thiếu chủ nhân! Thiếu chủ nhân có thể cam lòng bị hắn quản thúc cả đời sao? Ngay cả máu mủ cha con người cũng không bận tâm nữa hay sao?"




Ngụy Nghiễm dần dừng bước.




Giữa vùng đồng không mông quạnh, gió đêm rít gào và ánh trăng mờ nhạt, bóng lưng của hắn như cứng lại thành một pho tượng đá. Đột nhiên hắn quay người sang, gào một tiếng, vung nắm đấm về phía Hô Diễn Liệt như một con sư tử bị chọc điên.




Hô Diễn Liệt bị hắn đánh một quyền ngã nhào trên mặt đất, hắn bò lên nói: "Thiếu chủ nhân có huyết thống cao quý, bây giờ lại như ngọc trong trai, sớm muộn rồi thế nhân cũng biết..."




Ngụy Nghiễm tung thêm một đòn nữa về phía lồng ngực của Hô Diễn Liệt.




Lần thứ hai ngã gục, Hô Diễn Liệt phun ra một búng máu. Hắn giãy giụa bò dậy lần thứ ba, nói tiếp: "Một khi thiếu chủ nhân trở về, kiến công lập nghiệp ở ngay trong tầm tay..."




Hai mắt của Ngụy Nghiễm đỏ ngầu, vẻ mặt đầy dữ tợn, hắn rút cây đao trên lưng của Hô Diễn Liệt, chém thẳng xuống đầu của người kia.




Dường như Hô Diễn Liệt không sợ hãi chút nào: "Ngày đó bên bờ sông Tang Kiền thuộc hạ đã rơi vào tay Ngụy Thiệu, nếu không có thiếu chủ nhân nể tình cứu giúp. Hô Diễn Liệt đã chôn xương dưới cát sông từ lâu, sao hôm nay có thể đứng nơi này? Gia tộc Hô Diễn thề sẽ trung thành với Nhật Trục vương, thiếu chủ nhân muốn giết thuộc hạ, Hô Diễn Liệt cũng cam lòng nhận lấy cái chết."




"Thiếu chủ nhân."




Nhóm võ sĩ Hung Nô phía sau vội vây quanh Ngụy Nghiễm, cùng nhau quỳ xuống.




Lưỡi dao lướt qua đỉnh đầu của Hô Diễn Liệt, ánh trăng sáng phản chiếu trên lưỡi đao sắc lẻm hình răng nanh đầu sói, tạo thành một ánh bạc lướt qua như gió thổi.




Ngụy Nghiễm thở dốc rất nhanh, hai mắt ánh lên vẻ điên cuồng, hai bên vai hắn khẽ run lên, yết hầu vang lên từng tiếng vang ừng ực, bỗng nhiên hắn "ọc" một tiếng phun ra ngụm máu tươi.




"Thiếu chủ nhân."




Hô Diễn Liệt hoảng hốt, vội xông lên đỡ hắn. Đúng lúc đó, cơ thể của hắn bỗng ngừng lại. Hắn nhìn thấy ở cách đó xa xa khoảng mấy chục bước chân, có một bóng người cao cao cường tráng. Ánh trăng bao trùm lên đ ỉnh đầu người đó, hắn không nhúc nhích, cũng chẳng biết đã tới từ khi nào, đương nhiên họ không hề hay biết.




Người nọ bước nhanh tới chỗ này. Lúc gần lại, ánh trăng chiếu rọi lên khuôn mặt mà dù có nhắm mắt Hô Diễn Liệt cũng có thể khắc ra.




"Ngụy Thiệu."




Hắn kinh ngạc thốt lên, nhóm võ sĩ Hung Nô quỳ trên đất cũng đứng bật dậy ngay, rút đao xếp thành hàng chắn ngay phía trước, chuẩn bị chờ ra lệnh.




Ngụy Thiệu đi tới bảy, tám bước thì dừng lại, hai mắt nhìn về phía Ngụy Nghiễm.




Ngụy Nghiễm từ từ thẳng người lên, cách một hàng chúng võ sĩ Hung Nô đang chắn trước, nhìn về phía hắn.




Bốn mắt nhìn nhau.




Cỏ dại dưới chân bị gió thổi đổ rạp trên mặt đất. Bên tai có tiếng hô hấp nặng nề vì căng thẳng của Hô Diễn Liệt. Giữa chốn hoang vu vắng vẻ, chỉ có tiếng gió đêm thổi ngang qua núi cũng vang lên những tiếng vù vù.




Một lúc lâu, Ngụy Thiệu nói: "Huynh bắt đầu qua lại với người Hung Nô từ khi nào?"




Giọng nói của hắn không tức giận chút nào. Bình tĩnh như thể đang nhắc tới một việc nhỏ rất bình thường mà thôi.




Ngụy Nghiễm ngửa đầu, ngẩng mặt lên bầu trời đêm xanh sẫm, hít một hơi thật dài để cảm nhận không khí mát mẻ giữa đêm thu hiu quạnh ở ngoài thành Ngư Dương, nhắm hai mắt lại.




"Ta sẽ đi gặp tổ mẫu, trả lời bà một cách thỏa đáng nhất."




Thình lình hắn ném cây đao ở trong tay, mở mắt ra, vẻ mặt Ngụy Nghiễm đã trở nên bình tĩnh, cất bước rời đi.




"Thiếu chủ nhân."




Hô Diễn Liệt gọi theo bóng lưng của Ngụy Nghiễm, nhưng hắn không quay lại. Hắn nhìn sang phía Ngụy Thiệu, hai mắt chằm chặp để đề phòng, sau đó lại từ từ lui về sau khoảng chừng mười mấy bước, dẫn võ sĩ tộc Hung Nô vội vã rời đi, bóng lưng biến mất giữa màn đêm nơi hoang dã.




Ngụy Thiệu từ từ quay đầu lại, nhìn chằm chằm theo bóng mà Ngụy Nghiễm rời đi, hắn cũng đuổi theo sau, kéo cổ áo của người nọ.




"Huynh gặp họ làm gì? Có phải huynh đã âm thầm qua lại với người Hung Nô từ trước đó rồi không? Huynh muốn tổ mẫu tức chết sao?"




Ngụy Thiệu cắn răng nghiến lợi nói.




Cơ thể Ngụy Nghiễm đứng bất động chốc lát rồi từ từ quay đầu lại.




"Cho dù đệ có thể không so đo với sự mạo phạm của ta, nhưng ta cũng không còn đất để mà dung thân nữa. Tổ mẫu nhân từ đại trí, tất cả đều nhờ bà quyết định."




Vẻ mặt của hắn thê lương giống hệt như vầng trăng lưỡi liềm giữa trời đêm.




Ngụy Thiệu tái mặt, hàm răng nghiến chặt vang lên từng tiếng rột roạt rõ ràng, bàn tay còn quấn vải thưa của hắn bỗng vung lên, đánh Ngụy Nghiễm ngã nhào trên mặt đất.




"Trừ khi ta chết, nếu không huynh đừng hòng ăn nói linh tinh ở trước mặt tổ mẫu! Ta càng không cho phép huynh thay lòng đổi dạ."




Ngụy Thiệu nói.




...




Ngụy Thiệu cứ đi thẳng không về.




Tới khoảng nửa đêm, Tiểu Kiều không chờ nổi nữa nên sai người lặng lẽ đi sang Đông phòng thử, lúc về họ nói bên đó không có gì khác lạ, đèn trong Đông phòng cũng đã tắt hết rồi, chắc chắn Nam quân không ở lại đó đâu.




Một mình Tiểu Kiều trằn trọc ở trên giường, nàng không nghĩ ra được nguyên nhân gì đã khiến Chu thị từ Đông phòng hốt hoảng gọi hắn sang như thế, còn cả đêm không về.




Lòng nàng không yên. Ngày hôm sau Tiểu Kiều dậy thật sớm, phái người đi nha môn xem thử. Lúc trở về họ báo đêm qua Ngụy Thiệu không có ở nha môn.




Hôm nay là ngày nhóm người Kiều Từ tới chào từ biệt để trở về Duyện Châu, Ngụy Thiệu lại không quay về nhà, không biết bây giờ đang ở đâu. Tiểu Kiều cũng không thể làm gì, sau khi nàng chuẩn bị xong thì gọi Kiều Từ tới Tây phòng, dẫn hắn đi tới Bắc phòng tạm biệt Từ phu nhân.




Lúc nàng dẫn Kiều Từ đi vào đó, vốn nàng còn nghĩ có lẽ Từ phu nhân sẽ biết tối hôm qua Ngụy Thiệu ở nơi nào.




Nhưng mà hóa ra Từ phu nhân cũng không rõ hành tung của hắn. Không thấy Ngụy Thiệu đi cùng, bà còn hỏi Tiểu Kiều. Tiểu Kiều bèn kể lại chuyện đêm qua Chu thị sang bên phòng, Ngụy Thiệu mới tiễn bà về lại Đông phòng, sau đó đi luôn mà không nói năng gì.




Từ phu nhân hỏi: "Sáng sớm cháu có sang nha môn xem thử không?"




"Cháu có phái người đi, nhưng mà họ nói phu quân không ở đó. Đêm qua cũng không ghé nha môn."




Từ phu nhân thoáng trầm ngâm, bà nhìn sang Kiều Từ, mỉm cười nói: "Hôm nay cháu quay về Duyện Châu, đáng nhẽ tỷ phu của cháu phải tiễn một đoạn đường. Nhưng mà có lẽ đêm qua có nguyên nhân gì đó, đến giờ nó còn chưa quay về. Cháu gắng chờ một lát, tổ mẫu sẽ sai người tìm thử."




Kiều Từ vội đáp: "Có lẽ tỷ phu bận chuyện gì quan trọng nên mới không về ạ. Lần này tới đây cháu đã quấy rầy nhiều. Nhờ có tổ mẫu, tỷ phu và biểu huynh ưu ái, tiểu tử vô cùng cảm kích. Đêm qua cháu còn được Lý đại tướng quân đưa tiễn nữa. Nếu sáng nay tỷ phu có việc thì không cần phải tiễn gì đâu ạ."




Từ phu nhân bảo Tiểu Kiều giữ cậu lại để nói chuyện một chút. Đợi đến khi Tiểu Kiều dẫn Kiều Từ đi, bà mới phái người sang hỏi Chu thị và Công Tôn Dương.




Chu thị vội vã tới Bắc phòng, bà nói tối hôm qua nghe tin nhi tử trở về mà mặt mày bầm tím, không yên lòng nên mới tới xem sao. Sau đó nhi tử đưa bà về Đông phòng thì đi luôn. Bà cũng không biết đã xảy ra chuyện gì, đến nỗi cả đêm hắn không về như vậy.




Lúc nói chuyện, Chu thị không dám đối diện với ánh mắt của Từ phu nhân, cứ một mực cúi đầu.




Từ phu nhân nhìn bà một lúc rồi cho đi.




Người tới hỏi Công Tôn Dương cũng trở về. Họ nói lúc chạng vạng sau khi Quân hầu trở về thì không quay lại nữa. Chỗ nha môn cũng không có tin khẩn cấp gì cả.




Từ phu nhân trầm ngâm một lúc, một vú già vui vẻ đi vào báo, Nam quân vừa mới về, đang chuẩn bị tới chỗ lão phu nhân đây.




Từ phu nhân thở phào nhẹ nhõm. Rất nhanh sau đó, bà nghe được tiếng bước chân tới gần quen thuộc, người đi vào đúng là Ngụy Thiệu, hắn vừa tới đã hành lễ với Từ phu nhân.




Từ phu nhân vội cho hắn đứng lên, quan sát một lượt. Quả đúng như Chu thị vừa nói, trên mặt hắn có mấy vết thương liền, bà không nhịn được hỏi.




Ngụy Thiệu tự nhiên cười nói: "Đêm qua cháu say quá, không cẩn thận nên bị ngã trầy da. Chỉ bị thương nhẹ ở bên ngoài thôi ạ, tổ mẫu không cần bận tâm."




Từ phu nhân cũng đang nghi ngờ, thấy hắn không nói thật thì không truy hỏi nữa. Bà lại hỏi sang chuyện đêm qua hắn đã đi nơi nào.




Ngụy Thiệu đáp: "Sáng hôm qua bận quá, khách mời lại đông. Cháu nhớ ra ở nha môn có việc chưa giải quyết nên định tới xử lí, không ngờ trên đường lại gặp bằng hữu cứ, người ta cứ mời nhiệt tình quá, từ chối thì bất kính, cho nên cháu mới đi uống mấy ly rượu, say suốt một đêm, đến sáng nay mới về. Khiến cho tổ mẫu lo lắng là tôn nhi bất hiếu."




Từ phu nhân nhìn hắn một cái, gật đầu: "Hôm nay nội đệ [em vợ] của cháu tới đây chào từ biệt, cháu cũng nên đưa tiễn một đoạn đường. Lúc tới không ra nghênh đón thì khi đi cũng cần phải ra đưa."




Ngụy Thiệu đáp vâng rồi đứng dậy rời đi. Từ phu nhân nhìn theo bóng lưng hắn, bỗng nhiên lại nói: "Sao hôm qua cũng không thấy biểu huynh của cháu? Ta nghe nói đêm qua nó cũng không về. Nó cũng khá thân thiết với Kiều tiểu công tử, vậy mà hôm nay lại không tới tiễn đưa? Nó đi đâu, cháu có biết không?"




Bước chân của Ngụy Thiệu thoáng ngập ngừng, hắn dừng lại ngay lập tức rồi xoay người cười nói: "Đúng là đêm qua rượu vào hỏng việc. Vừa ngã đến bị thương mặt mày, mà ngay cả chuyện này cũng quên bẩm báo cho tổ mẫu. Đêm qua huynh trưởng đi về Đại quận suốt cả đêm. Sợ quấy rầy tổ mẫu nghỉ ngơi nên huynh ấy không tới đây từ biệt, huynh ấy dặn cháu nói lại với người."




Từ phu nhân ân cần hỏi: "Đại quận xảy ra chuyện gì à? Sao phải gấp thế?"




"Tổ mẫu yên tâm, không phải chuyện gì lớn đâu ạ. Huynh ấy chỉ muốn tự xử lí mà thôi." Ngụy Thiệu vội đáp ngay.




Từ phu nhân thoáng trầm ngâm một lúc, khuôn mặt lộ ra ý cười: "Cũng trễ rồi. Cháu đi trước đi."




Ngụy Thiệu cung kính đáp lời, lúc này mới xoay người bước thật nhanh.




...




Tiểu Kiều chờ mãi cũng không thấy Ngụy Thiệu trở về, thấy không còn sớm nữa, mặc dù không ổn nhưng cũng không nên để đoàn Kiều Từ chờ đợi lâu, nàng chỉnh trang lại rồi chuẩn bị xuất phát. Trước khi đi lại nghe tin Ngụy Thiệu trở về. Quả nhiên, chỉ chốc lát sau đã thấy bóng hắn vội vã xuất hiện ngay, lúc này Tiểu Kiều mới thở được một hơi. Nàng đón hắn vào phòng rồi nhanh chóng đổi xiêm y cho hắn.




Lúc Tiểu Kiều mặc quần áo cho hắn, thấy hắn cứ đứng đó trầm mặc không nói gì, vẻ mặt lạnh lùng như thể chính mình đã rơi vào một thế giới mà không ai hay biết. Khác xa một trời một vực với thời điểm lúc hắn lưu luyến thân mật với nàng tối hôm qua.




Vì có chuyện lần trước, lần này Tiểu Kiều cũng không quấy rầy hắn. Mãi đến khi buộc đai lưng xong xuôi, nàng mới nhẹ giọng hỏi: "Đêm qua phu quân lại có chuyện gì sao? Chàng đi cả đêm không về, làm thiếp lo lắng cả buổi tối."




Nàng nói xong thì ngước mắt lên nhìn hắn, ánh mắt sáng rực. Hình như lúc này đây Ngụy Thiệu mới định thần lại, hắn ừ một tiếng rồi cúi đầu đối diện với ánh mắt của nàng, ngừng một chút rồi nói: "Không phải chuyện lớn đâu." Giọng điệu vẫn thờ ơ như trước.




Tiểu Kiều thấy hắn như vậy cũng biết hắn không muốn nói chuyện đó với mình. Nàng không truy hỏi nữa. Hầu hạ hắn mặc xiêm y xong thì cùng nhau ra cửa. Lúc đi tới cửa, Ngụy Thiệu bỗng dừng lại một chút, xoay người lại đưa hai tay ôm nàng một cái, lúc buông ra, giọng nói của hắn có đôi phần áy náy: "Đêm qua đã khiến nàng lo lắng rồi. Ta sẽ đưa đệ đệ của nàng ra khỏi thành."




Tiểu Kiều khẽ mỉm cười, đáp lại: "Đa tạ phu quân, làm phiền chàng rồi."