Khôn Ninh

Chương 137: Trước đêm trừ tịch




Trans: Vũ, Sunday

Beta: Vũ

Sáng sớm hôm sau, ánh sáng nhàn nhạt chiếu lên bậc thềm. Trong phòng dường như có động tĩnh rất nhỏ. Đao Cầm Kiếm Thư đã sớm sai người chuẩn bị đồ rửa mặt súc miệng, đứng hầu ở bên ngoài, nghe thấy âm thanh vẫn không dám đi vào, vì không biết Tạ Nguy đã thức giấc hay chưa, cho đến khi nghe tiếng hỏi bỗng nhiên vọng ra từ bên trong: “Giờ nào rồi?”

Kiếm Thư đáp: “Giờ Thìn một khắc.“

Bên trong trầm mặc một lúc, rồi mới nói: “Vào đây.”

Sáng sớm, khi Tạ Nguy vừa mở mắt, chỉ cảm nhận được ánh sáng xuyên qua cửa sổ giấy chiếu vào, trước mắt hoàn toàn mơ hồ. Đưa tay ấn thái dương, ngồi dậy, hắn mới phát hiện mình đã ngủ thẳng một mạch đến sáng.

Nến đã cạn, trong phòng còn sót lại chút hơi ấm. Nhìn vào trong góc, cây Nga Mi lặng yên nằm trên bàn đàn, dường như chưa có ai động vào. Khi Kiếm Thư, Đao Cầm tiến vào, Tạ Nguy đã dậy, chỉ hỏi: “Đêm qua Ninh nhị rời đi lúc nào?”

Kiếm Thư nói: “Khoảng giờ hợi.”

Tạ Nguy lại trầm mặc, cuối cùng không nói gì thêm, chỉ thay y phục rửa dọn, dùng ít cháo.

Loạn Thiên Giáo đã dẹp yên, ở lại Thông Châu hai ngày, sau khi xử lí xong công việc cũng nên khởi hành về kinh thành. Ai ngờ chiều tối hôm qua có trận tuyết lớn, phủ kín mặt đất, người bên dưới hồi bẩm nói quan đạo từ Thông Châu về đến kinh thành bị tuyết lớn và đá lở chặn rồi, họ đang dọn dẹp, e rằng ngày một ngày hai chưa thể gọn gàng. Lại thêm Trương Già, Tiêu Diệp và đại bộ phận binh lính may mắn sống sót đều bị thương, sau khi nghe thuộc hạ bẩm báo, Tạ Nguy liền phân phó xuống, nấn ná tại Thông Châu thêm hai ngày trước đã.

Hết thảy quan viên lớn nhỏ hôm qua đã sớm nghe có người từ trong kinh tới, hôm nay toàn bộ đều tranh thủ tới bái phỏng. Cửa Thượng Thanh Quan vốn đang thanh tịnh, giờ ngựa xe như nước, vô cùng náo nhiệt.

*

Tối qua sau khi Khương Tuyết Ninh chuồn ra từ trong phòng Tạ Nguy, định thuận đường đến thăm Trương Già, nhưng ngang qua cửa phòng hắn thấy đã tắt đèn, tối om như mực, lại nghĩ mấy ngày liền hắn bôn ba mỏi mệt, căng thẳng lo lắng, nên có một giấc ngủ ngon, thế là kiềm lại không đến quấy rầy nữa.

Đến ngày hôm sau vừa tỉnh dậy, nàng đã đi tìm hắn.

Khí sắc của Trương Già so với hôm qua tất nhiên là đã tốt lên, chỉ là vốn quen ít nói trầm mặc, hai người lại thoát khỏi hiểm cảnh, không còn trong tình trạng làm việc theo lợi ích, tựa vào nhau để sống sót như khi còn trên đường, lanh mồm lanh miệng như Khương Tuyết Ninh, cũng không biết nên nói gì với người miệng kín như bưng này. Trương Già lại nghiêm ngặt tuân thủ lễ tiết, càng không cần nhắc đến lời dặn của đại phu, bảo hắn nghỉ ngơi thật tốt, Khương Tuyết Ninh cũng không tiện quấy rầy quá, chỉ sáng đến thăm một lần, tối đến một lần.

Sao Trương Già không biết cho được.

Bản thân nàng chỉ cảm thấy vô cùng thỏa mãn, trái lại không hề có dáng vẻ nhớ nhà chút nào, cả ngày vui vẻ, nét cười thường hiện, ai trong Thượng Thanh Quan gặp nàng cũng đều thấy dễ chịu. Chỉ là ông trời quả thực không tác thành.

Quan viên Thông Châu ồn ào tới bái phỏng hai ngày, Tạ Nguy cũng bắt tay xử lí tận gốc tàn cục Thiên Giáo, còn cùng Tiêu Viễn bàn luận nhiều việc, vốn chuẩn bị khởi hành rời đi rồi. Cuối năm đã cận kề. Nếu tốc độ nhanh hơn, đoàn người có thể kịp về nhà trước Tết. Nhưng không ngờ rằng, sáng sớm ngày thứ ba có tuyết lớn, dịch trạm truyền tin tới, nói sơn đạo bị sập mấy ngày trước lại sập rồi, do tuyết tan tụ lại thành dòng nước lũ, gây sạt lở, vẫn không đi được.

Khương Tuyết Ninh ngồi trước cửa sổ, tay chống lên má, sau khi nghe Tiểu Bảo truyền lại lời, bất giác hỏi: “Lẽ nào đón Tết tại Thông Châu ư?” Tiểu Bảo thay trà nóng cho nàng, đáp: “Nghe ý của tiên sinh, quá nửa là vậy rồi.” Khương Tuyết Ninh liền nhíu mày.

Tiểu Bảo nói: “Tiêu Quốc công bọn họ cũng chẳng đi nổi, mấy ngày trước mới thương lượng cùng tiên sinh, nói hôm tất niên muốn tìm tửu lâu bày cỗ lớn, khao thưởng quân sĩ, để an ủi nỗi nhớ nhà của mọi người. Nếu cô nương nhớ nhà quá, đến lúc đó cũng có thể đến chung vui?”

Nhớ nhà? Khương Tuyết Ninh khẽ cười xùy một tiếng. Nàng đâu có nhớ nhà. Người khác đón Tết, dĩ nhiên muốn về nhà. Cả gia đình đoàn viên quây quần bên nhau, cho dù bình thường có xích mích cãi vã, vào những ngày lành như thế này cũng sẽ buông xuống. Chúc nhau câu cát tường, đốt pháo trúc, ăn bánh tổ, đón giao thừa, chỉ mong năm sau sẽ tốt hơn, đó là ngày tình cảm ấm áp khó có được của thế gian. Nhưng với nàng mà nói, lại thấy quạnh quẽ nhiều hơn.

Trước kia khi ở thôn trang cùng Uyển Nương, những người nông dân thô kệch chốn sơn dã, phần lớn đều coi thường xuất thân của Uyển Nương, tuy rằng vì Uyển nương vốn đến từ cao môn đại hộ, họ đều có chỗ muốn cầu cạnh Uyển Nương, nhưng sau lưng lại khinh bỉ không ít. Uyển Nương cũng không thèm qua lại cùng đám người thô lỗ đó. Mỗi lần đón tết, nhà nhà người người đông vui náo nhiệt, Uyển Nương và nàng lại chẳng khác gì ngày trường, tùy tiện ăn gì đó, cũng chẳng đón giao thừa, xong xuôi liền lên giường đi ngủ.

Khi nàng còn nhỏ không biết điều này, cũng không cảm thấy có gì không đúng. Cho đến khi lớn hơn, bắt đầu chơi đùa cùng đám trẻ trong thôn, chúng nói ra, nàng mới biết hóa ra người ta có đón năm mới. Có một năm nàng bèn về hỏi Uyển Nương. Uyển Nương hoàn toàn mặc kệ nàng.

Đón tết năm kế đến, nàng không kiềm được đến nhà người ta cùng con nhà họ ăn cơm, đốt pháo, đợi đến tối khi trở về nhà, mở cửa ra lại phát hiện Uyển Nương đáng lẽ đã đi ngủ lại đang ngồi ở trong phòng, lạnh lùng nhìn nàng, lại xách nàng ra nhốt ở ngoài cửa.

Bên ngoài vừa tối vừa lạnh, nàng sợ hãi vô cùng. Nhấc tay lên dốc sức đập cửa, khóc lóc hỏi Uyển Nương vì sao không cho mình vào. Uyển Nương vẫn phớt lờ như cũ. Nàng khóc mệt rồi, liền dựa vào cửa mơ màng ngủ thiếp đi, buổi sáng hôm sau liền bị sốt, Uyển Nương mới đưa nàng đi khám đại phu. Từ đó về sau, Khương Tuyết Ninh không bao giờ dám nhắc đến chuyện đón Tết nữa. Nàng thật sự sợ quá rồi.

Sau trở về Khương phủ, ngược lại mỗi năm đón Tết đều ăn cơm tất niên, nhưng lại tựa như chẳng can hệ gì tới nàng. Như ngắm hoa trong sương, trông trăng dưới nước, cách một tầng không rõ ràng chân thực chút nào. Dù sao nàng không thích Khương Tuyết Huệ, cũng không thích Mạnh thị.

Mọi người thường ngày không thấy mặt, lúc đón Tết lại muốn khiến nhau ngột ngạt, có thể thoải mái vui vẻ sao?

Về phần sau đó vào cung… Thì càng không thú vị gì nữa.

Yến tiệc thưởng trừ tịch, vua tôi trên dưới chú ý lễ nghi quân thần, các phi tần lại tranh cơ đấu diễm, dù là một ngày vui vẻ, ai ai cũng đang tính kế lẫn nhau, còn đâu vui thú? Chưa kể triều đình trên dưới không phải ai ai cũng tới trừ tịch yến. Có người quan vị quá thấp, không tới được. Cũng có những người có thể tới nhưng lại không tới. Ví dụ như Tạ Nguy khi đó đã thành đương triều thái sư, hầu như năm nào cũng cáo bệnh, chẳng bao giờ đến. Ví dụ như Trương Già cố chấp, luôn coi ân điển của hoàng thượng như không có gì, dâng sớ tạ tội nói phải ở nhà phụng dưỡng mẫu thân. Cho nên, Khương Tuyết Ninh chưa từng gặp được Trương Già trong những ngày như trừ tịch đón tết thế này…

Ngón tay đặt lên bậu cửa sổ lạnh lẽo, trái tim Khương Tuyết Ninh bỗng nảy lên, quay đầu hỏi Tiểu bảo: “Trương đại nhân đâu?” Tiểu Bảo ngây người: “Gì cơ?” Khương Tuyết Ninh đột nhiên hơi hồi hộp: “Trương đại nhân cũng không về kinh thành đón tết sao?”

Tiểu Bảo lúc này mới biết nàng hỏi gì, đáp: “Hôm kia Trương đại nhân có sai người đi hỏi tình trạng tuyết tụ trên đường và chuyện núi sạt lở, từng nói muốn vượt tuyết trở về, nhưng đường chưa thông vốn đã nguy hiểm, huống chi ngài ấy còn đang bị thương, đại phu nói phải nghỉ ngơi mấy ngày. Tạ tiên sinh cũng không đồng ý, chỉ nói nếu Trương đại nhân xảy ra chuyện ngoài ý muốn, thì không ai gánh vác nổi.”

Trương Già cũng phải đón Tết tại Thông Châu. Một luồng khí nóng ấm áp trào ra từ đáy lòng, ngón tay Khương Tuyết Ninh cũng theo đó mà run. Tiểu Bảo khó hiểu: “Cô nương cũng muốn quay về sao?” Ai ngờ Khương Tuyết Ninh hoàn toàn như không nghe thấy, không động đậy, qua nửa ngày Khương Tuyết Ninh xoay người đi ra ngoài, đến ô cũng không cầm.

Tiểu Bảo bị dọa sợ: “Cô nương muốn đi đâu?”

Khương Tuyết Ninh muốn ra ngoài, nhưng mới đi được mấy bước mới nhớ ra mình không thạo đường sá Thông Châu, quay đầu hỏi: “Thông Châu có tửu phường tửu lâu nào tốt không? Đi thế nào? Ở đâu?”

Tiểu Bảo: “…”

Gương mặt kia vốn dĩ đang mất hết cả hứng của Khương Tuyết Ninh giờ có hào quang rực rỡ như được thắp sáng lên vậy, liền cười nói: “Ngươi dẫn ta đi.”

Tiểu Bảo không rõ lắm nàng đang muốn làm gì. Nhưng công tử Kiếm Thư từng dặn nó, phải chăm sóc tốt bảo vệ tốt cho Khương Nhị cô nương, đừng để chuyện như lúc trước xảy ra nữa. Nó không dám tùy ý để Khương Tuyết Ninh đi dạo một mình trong thành đâu.

Đại tửu lâu trong thành giờ đây đã không còn làm ăn nữa, cũng có vài đầu bếp đến dịp cuối năm phải đi giúp nhà phú hộ bày tiệc. Ngày lễ ngày tết Khương phủ đều sẽ mời đầu bếp của Đắc Nguyệt Lâu về phủ làm một bàn. Khương Tuyết Ninh biết có chuyện này, liền nói Tiểu Bảo dẫn đường.

Trên đường trông thấy vài cửa tiệm còn mở, phần lớn đều là bán đồ tết. Vốn dĩ vài ngày trước trông thấy, nàng còn chưa cảm thấy hứng thú cho lắm, giờ dừng lại cẩn thận nhìn xem, thậm chí còn mua mấy chiếc đèn lồng đỏ, còn mua túi gấm nhỏ thêu chữ “Phúc”, một con dấu tốt nhất, lại tới cửa hàng bạc đổi một đĩnh vàng đúc có hình dưa phúc quả thọ đợi cát tường*.

*Nguyên văn 福瓜寿果等吉祥模样的金银锞子, ta cũng không hiểu hình dạng của nó cho lắm, nên quý vị tự tưởng tượng nha, đại khái chắc là như hình này.

Tiểu Bảo ở bên cạnh nhìn, đoán là nàng đang chuẩn bị cho ai đó ăn tết.

Trên đường đi hai người mất một lúc mới tới được Tứ Hải lâu, là nơi nấu nướng ngon nhất thành. Vừa hỏi chưởng quỹ, quả nhiên có thể mời đầu bếp đi. Chỉ là, vậy mà giá tiền lại không thấp. Lúc mua đèn lồng lại không mất bao nhiêu, con dấu và đĩnh vàng lại tốn không ít, Khương Tuyết Ninh tính số ngân lượng còn lại trong tay mình, nhíu mày: “Một trăm lượng, làm gì có chuyện giá cao như thế?”

Ngược lại chưởng quỹ còn ôn hòa giải thích với nàng: “Thực không dám giấu giếm, rượu hoa quế của bổn lâu nổi danh, bình thường giá cũng không rẻ, năm nay chỉ còn lại vài vò. Đầu bếp khác cũng đã sớm bị các phủ mời đi, vị còn ở lại trong tửu lâu là Hứa sư phó, vốn cũng chuẩn bị chuẩn bị đi trở về đoàn tụ với thê nhi. Nhưng mối l đến trước cửa, nếu giá lên cao một chút đương nhiên cũng sẽ không cự tuyệt. Nếu cô nương ra nổi giá này, ta sẽ giúp ngươi nói tốt vài câu với hắn.”

Đối với Khương Tuyết Ninh một trăm lượng thật sự không phải món tiền lớn. Trước đây đều tiêu không chớp mắt. Nàng liếc mắt liền nhìn ra chưởng quỹ này thừa cơ cố tình nâng giá, chém khách, nhưng vì chút tiền như vậy, cũng không đáng chi li với hắn.

Con ngươi xoay chuyển nhanh như chớp, nàng liền nói: “Cũng được. Chỉ có điều giờ ta không mang nhiều bạc như thế, ngươi xem trong tay ta chỉ còn hai mươi lượng này thôi, đưa cho ngươi làm tiền cọc. Số còn lại, lát nữa ngươi phái người đến Thượng Thanh Quan lấy, ta ở đó, trừ tịch yến cũng làm ở đó.”

Chưởng quỹ lập tức kinh ngạc nhìn nàng. Trong thành đều loan truyền, phía Thượng Thanh Quan có đại sự, những ngày này thấy cỗ kiệu quan phủ ra ra vào vào trước đạo quán. Đến nay người ở trong Thượng Thanh Quan, tuyệt đối không phải người thường. Hắn lập tức cung kính với Khương Tuyết Ninh, vội vàng đồng ý.

Tiểu Bảo thấy thế, muốn nói lại thôi.

Ra khỏi tửu lâu, Khương Tuyết Ninh hỏi nó: “Sao lại có sắc mặt này?” Tiểu Bảo nói: “Quá tốn kém, hơn nữa cô nương đâu có nhiều tiền vậy?” Phải biết, trên người Khương Tuyết Ninh bây giờ chỉ có một trăm lượng là tiền nó đưa cho nàng lúc trước, do tiên sinh đưa cho, trên người nó cũng không nhiều tiền. Vừa rồi Khương Tuyết Ninh lại thẳng thừng đồng ý chuyện này, quả là…

Tóm lại Tiểu Bảo cảm thấy không đáng tin.

Khương Tuyết Ninh nghe vậy lại nhíu mày cười cười, bày ra sắc mặt tốt hiếm thấy: “Không có tiền? Bản tiểu thư nhiều tiền lắm đó!” Nàng lấy con dấu, lại bỏ những thỏi vàng kia vào trong túi, giấu kỹ vào trong tay áo, không cho người khác nhìn thấy, bước chân thong thả trở về Thượng Thanh Quan.

Những ngày này, Tạ Nguy đều không gọi nàng đi học đàn. Nghe nói là bận việc. Dù sao quan viên Thông Châu đến bái phỏng quá nhiều, chắc hẳn hắn không lấy đâu ra thời gian dạy dỗ nàng. Vả lại từ hai ngày trước, vị thiếu sư đại nhân này đã báo bản thân đổ bệnh, nhiễm phong hàn, không gặp khách khứa.

Sức bắn một mũi tên đã có thể xuyên qua bả vai người ta, há có thể là thư sinh mỗi năm đông đến đều đổ bệnh? Hẳn là chỉ lười xã giao với đám quan viên Thông Châu này mà thôi.

Nàng vừa về tới Thượng Thanh Quan, liền đi tới viện của Tạ Nguy.

Kiếm Thư vừa bưng trà nguội từ bên trong ra, trông thấy nàng thì giống như thấy ma: “Sao Nhị cô nương lại tới đây?” Khương Tuyết Ninh ho khan một tiếng, quan sát cánh cửa đóng chặt phía sau hắn, nhỏ giọng hỏi: “Tiên sinh đã ngủ chưa?”

Dáng vẻ này có phần lén lén lút lút.

Kiếm Thư do dự một chút, nói: “Ngủ rồi, cô nương muốn gặp sao?”

“Không không không không…” Đùa gì vậy, Khương Tuyết Ninh cũng không muốn chủ động đi chết đâu! Nàng đưa tay kéo Kiếm Thư sang một bên. “Lời này của ta nói với ngươi là được rồi.”

Kiếm Thư trông thấy tay trắng nõn của nàng kéo tay áo mình, mí mắt giật một cái, đáy lòng chợt xuất hiện mấy phần hàn khí, nói: “Cô nương cứ nói, đừng động thủ.”

Đồ nam nhân mà nhỏ mọn! Khương Tuyết Ninh cũng không nghĩ sâu xa, buông tay, bày ra dáng vẻ mười phần lương thiện, nói: “Ngươi theo tiên sinh ra ngoài, trên người nhất định có mang tiền theo nhỉ? Tùy tiện cho ta ngàn, tám trăm lượng dùng đi.”

Tùy tiện đưa ngàn, tám trăm lượng dùng… Khóe miệng Kiếm Thư giật một cái: “Cô nương…” Khương Tuyết Ninh vội nói: “Ngươi biết mà!” Kiếm Thư nói: “Ta biết gì cơ?”

Khương Tuyết Ninh biết Kiếm Thư Đao Cầm đều là tâm phúc của Tạ Nguy, chuyện của Tạ Nguy hai người họ đều rõ, liền chống nạnh: “Tiên sinh của các người còn nợ ta mấy vạn bạc chưa trả, ta muốn lấy ngàn tám trăm lượng không phải là quá đáng nhỉ? Ta nghĩ tiên sinh các ngươi nhiễm phong hàn, thân thể không tốt, cũng không tiện quấy rầy. Ngươi cứ đưa ta, sau này ta nói với hắn là được.”

“…”

Kiếm Thư sợ mình mà đồng ý, về sẽ bị tiên sinh nhà mình đánh chết, nhưng vị chủ tử trước mắt quả là có chút đặc thù, thật sự không dám không đưa cho lắm, lại khiến hắn do dự.

Khương Tuyết Ninh thúc hắn: “Nếu không ta qua đó quấy rầy tiên sinh nhà các ngươi!”

Trông bình thường bọn hắn thế kia, cũng không giống như sẽ dám tùy tiện quấy rầy Tạ Nguy. Nàng cảm thấy mình có thể thuận lợi lấy được tiền thuộc về mình. Nhưng không ngờ, Kiếm Thư yếu ớt nhìn chằm chằm nàng nửa ngày trời, vậy mà lại nói: “Cô nương đi đi.”

Khương Tuyết Ninh: “…” Đây là Kiếm Thư mà ta biết à? Hình như có chỗ nào sai sai! Nàng ngơ người.

Kiếm Thư lại quay người muốn đi gõ cửa, chỉ nói: “Ta báo giúp cô nương.” Khương Tuyết Ninh giật nảy mình, hết hồn, vội kéo hắn: “Đừng, ngươi làm gì vậy?”

Đúng lúc này, cửa phòng vừa nãy còn đóng chặt liền mở ra. Tạ Nguy đứng ngay sau cánh cửa, y phục đơn giản, thân hình cao lớn, tay còn đang đặt ở cánh cửa, dường như mới thức dậy, tóc buộc lỏng lẻo còn có mấy sợi đáp trên vạt áo tuyết trắng, dáng vẻ có chút lười biếng ngày thường khó gặp. Nhưng mà mi tâm lại có chút lạnh lùng.

Ánh mắt hắn nhìn hai người trước cửa, sau đó rơi xuống tay Khương Tuyết Ninh còn đang tóm lấy tay Kiếm Thư. Khương Tuyết Ninh còn chưa cảm thấy có gì bất thường. Kiếm Thư bị ánh mắt này nhìn vào, lông tơ phía sau đều dựng hết lên, giống như dạo một chuyến qua trước điện Diêm vương vội vàng giật tay mình về, cúi người nói: “Tiên sinh, Ninh Nhị cô nương vừa nãy…” Tạ Nguy thản nhiên nói: “Ta nghe thấy được.”

Sau gáy Khương Tuyết Ninh lập tức lạnh buốt. Ngước mắt dò xét Tạ Nguy, mặc dù sắc mặt hơi tái, nhưng bây giờ không giống như nhiễm phong hàn, bệnh đến nỗi không thể nào ra ngoài, liền đột nhiên bừng tỉnh, trong lòng thầm kêu lên: Quả nhiên là giả vờ. Tạ Nguy nhìn về phía nàng: “Đòi tiền?”

Khương Tuyết Ninh vốn muốn tìm thẳng đến Kiếm Thư đòi, dù sao tiên sinh của bọn họ nợ tiền mình là sự thật, không lý nào không trả, để họ quay về nói với Tạ Nguy, Tạ Nguy cũng không tiện keo kiệt tìm nàng so đo. Ai mà ngờ hắn lại ra đây…

Nàng ngập ngừng nói: “Đúng là muốn lấy, nhưng nghe nói tiên sinh đang ngủ, liền không dám quấy rầy.”

Nghe nói hắn đang ngủ? Tạ Nguy biết miệng của tên lừa gạt này chẳng nói được một câu thật lòng, cũng lười vạch trần mấy trò vặt nịnh bợ này của nàng, cười mà hỏi: “Ngươi quả đúng là nhớ mãi chút tiền này, nói ra đi, dùng làm gì?” Khương Tuyết Ninh há miệng muốn nói, nhưng chưa nói được câu nào, hai gò má đã hơi đỏ lên.

Tạ Nguy vốn đang cười, trông thấy vẻ mặt này của nàng, ấm áp trong đáy mắt liền dần dần tiêu tán, dù môi vẫn cười, nhưng không còn vẻ tươi cười như tắm gió xuân lúc nãy, thẳng thừng nhìn thấu nàng: “Vì Trương Già?”

Chuyện nàng thích Trương Già, trước mặt Tạ Nguy cũng không tính là bí mật gì. Vừa nãy Khương Tuyết Ninh không nói ra, chỉ vì thẹn thùng thôi. Nhưng nếu đã bị Tạ Nguy đoán được, nàng cũng thản nhiên, nghĩ dù sao Tạ Nguy cũng biết, liền ngẩng đầu lên mặt mày hớn hở nói: “Vẫn là không thể gạt được tiên sinh. Ta nghĩ Trương đại nhân vốn định về nhà, nhưng tuyết lớn ngáng đường đi, phải ở lại Thông Châu ăn tết, liền muốn chuẩn bị kỹ càng một phen, náo nhiệt một chút. Nếu không đêm trừ tịch cũng không ra khỏi cửa, một mình lẻ loi trơ trọi…”

“…”

Tạ Nguy nhìn nàng thanh tú động lòng người đứng ở dưới mái hiên, khóe mắt đuôi mày cũng vui vẻ giống như hoa nở đầu cành rạng rỡ e lệ, lại nhìn ra đằng sau nàng, nhìn tuyết đọng lại trắng xóa trong đình viện còn chưa kịp quét sạch, thật chướng mắt. Đáy lòng hắn hàm chứa vạn kiểu cười mỉa mai lạnh thấu xương. Nhưng lời ra khỏi miệng vẫn ôn hòa như cũ: “Ngươi nghĩ chu đáo quá.”

Khương Tuyết Ninh vẫn coi như hắn khen mình, phấn khích nói: “Vậy là tiên sinh đồng ý rồi?”

Tạ Nguy khe khẽ cười: “Tiền của ngươi, tất nhiên phải trả cho ngươi.”