Khôn Ninh

Chương 192: Một góc núi băng




Thát Đát ở phía bắc Trung Nguyên, mấy chục năm trước bị vó ngựa Đại Càn đánh lui, từ đó rời khỏi Nam Mạc, nhiều năm qua cúi mình trước Trung Nguyên, không còn xâm phạm biên cảnh nữa. Nơi này rộng lớn hoang vu, bách tính sống du mục, ít có nơi định cư, chỉ có sông Ngạc Luân (Onon) chảy qua lãnh thổ, bởi vì nguồn nước và đồng cỏ um tùm trải qua năm tháng mà quy tụ lại sống với nhau.

Vương đô Thát Đát, xây dựng ở vùng trung du bên bờ sông Ngạc Luân.

Đêm đến, trong nha trướng tô điểm bởi tơ lụa ngũ sắc đã thắp đèn lên, bên ngoài nhìn xa xa trông như chiếc đèn lồng to lớn.

Xa xa có mấy sườn núi nhỏ.

Trên một sườn núi phía nam trong số đó, thoáng có thể thấy được một con tuấn mã cao lớn, bên cạnh tuấn mã có một nữ tử mặc Hồ phục đang đứng lặng yên.

Tỳ nữ từ đằng xa đi tới, trông thấy hình bóng nhỏ bé và yếu ớt này, suýt nữa rơi lệ.

Nàng thật vất vả mới bình phục tâm trạng, trên mặt treo lên nụ cười, bước tới, vui vẻ hô lên: “Điện hạ, trời đã muộn, trong đêm gió lớn thế này, người cẩn thận đừng để ảnh hưởng thân thể. Chúng ta vẫn nên về trong trướng thôi!”

Thẩm Chỉ Y đứng yên bất động.

Nàng nhìn xa xăm về cố hương ở đông nam bị bụi mù dày đặc và vầng u ám tím sẫm bao phủ, chỉ hỏi: “Vẫn chưa có tin tức sao?”

Phương bắc trời rét, khí hậu khô hanh, bão cát cũng dày.

Không có nước non Trung Nguyên nuôi dưỡng, đôi gò má kiều diễm của nàng trước kia cũng không khỏi lưu lại mất phần vết tích phong sương, tuy vẫn xinh đẹp như trước, nhưng hai gò má trước kia hơi đầy đặn đã gầy đi không ít, còn có mấy phần cảm giác góc cạnh nữa.

Chỉ là so với biến đổi về tướng mạo, e rằng khiến người ta kinh sợ nhất vẫn là đôi mắt kia.

Ánh hoàng hôn nặng nề như thủy mặc rơi vào đáy mắt nàng.

Dáng vẻ hoạt bát năm xưa, dưới sự ma luyện của khổ cực, đã biến mất hầu như không còn, nhưng lại giống như một thanh dao găm giấu trong vỏ, có vẻ sắc bén của sự ẩn nhẫn, trước nay chưa từng có!

Tỳ nữ đương nhiên biết những năm gần đây, công chúa đã trải qua những gì.

Mới vào vương đình Hung Nô, các nàng có hơn hai mươi cung nhân.

Nhưng chỉ trong chưa đến một năm, chỉ còn lại bốn người. Những người rời đi, có người không chịu nổi gian khổ của Bắc Mạc mà trốn chạy, có người nhớ quê hương xa cách vạn dặm nên xin rời đi, cũng có người bị hình phạt dày vò của quý tộc Thát Đát, không chịu đựng nổi…

Bề ngoài nhìn như công chúa một quốc gia đến hòa thân vô cùng tôn quý.

Nhưng bên dưới vẻ hoa lệ ấy, lại là một bộ gông xiềng tàn khốc!

Thay vì nói là công chúa một triều đại, Thát Đát Vương phi, chi bằng nói là một tù nhân mệnh bất do kỷ.

Tỳ nữ không đành lòng nói ra tin tức bên ngoài truyền tới, chỉ đi tới nhẹ nhàng kéo tay áo công chúa, nói: “Mật hàm vừa đưa đi chưa lâu, chắc hẳn dù đã đến biên quan, những người đó cũng không dám tự ý hành động, không thể không đưa đến kinh thành trình Thánh thượng mới có thể định đoạt. Người là công chúa Đại Càn, huyết mạch Hoàng tộc, Thánh thượng cùng Thái hậu nương nương nhất định sẽ hạ lệnh đem binh tiến đánh Hung Nô, cứu người ra!”

Nhất định sẽ cứu nàng?

Ánh mắt Thẩm Chỉ Y trông về phía xa buông xuống, vào cuối thu, cây cối khô héo, cỏ dại hoang tàn, nàng chỉ nhìn thảm cỏ dưới chân bị con ngựa gặm qua, cúi người xuống, nhặt lên một đoạn cây cỏ hư thối từ dưới đất bùn vàng vàng đen đen, chợt cười lên.

Mẫu đơn bên trong Tử Cấm thành, do con người cẩn thận chăm chút, không chịu nổi gió thổi, không chịu nổi mưa sa.

Cỏ hoang Mạc Bắc lại cắm sâu rễ vào thổ nhưỡng cằn cỗi, bỏ đi vẻ ngoài kiều diễm, hạ thấp bản thân, chỉ vì cầu được tấc đất sinh tồn bên trong sự xâm nhập của khô hạn và lạnh lẽo.

Dưới gió bấc thổi qua, ngón tay đã lạnh buốt.

Nàng nhìn đoạn cây cỏ này, thở dài: “Ta từng tưởng, biến thành ngọn cỏ, dù thế nào cũng sẽ có ngày đợi được xuân đến. Nhưng dù là thu hay đông, cũng quá dài, quá dài…”

Xa xa, bên cạnh nha trướng có tiếng kèn lệnh buổi chiều được thổi lên.

Trong gió đìu hiu, vô cùng giống tiếng nức nở kéo dài.

Chút ánh sáng cuối cùng trên sườn núi cũng biến mất, bóng dáng Thẩm Chỉ Y rốt cục cũng hòa làm một thể với bóng tối vô biên, không phân rõ nữa.

*

Đêm trước khi xuất phát, Khương Tuyết Ninh đã có một cơn ác mộng.

Mộng thấy mình đứng trên tường thành cao cao của kinh thành, người người chung quanh đều không rõ mặt mũi, giọng nói cũng nối nhau không dứt, ồn ào khó phân biệt, nàng dường như cố gắng muốn nghe rõ điều gì từ đó.

Đó là tiếng khóc từ đầu phố dài truyền đến.

Nghi trượng trắng tuyết như một dòng sông dài hẹp, dần dần tới gần, quan tài long trọng mà trang nghiêm, lặng yên trôi trên dòng sông này.

Nàng ở trên tường thành, rõ ràng cách xa như vậy, lại vừa nhìn đã thấy rõ.

Thế là, trong nháy mắt nhìn thấy rõ, dưới chân tường thành bỗng nhiên sụp đổ.

Nàng ngã xuống từ trên cao, trong lúc hoảng sợ, hốt hoảng hô to một tiếng: “Đừng…”

Người đột nhiên từ trên giường ngồi dậy, trên trán đẫm mồ hôi lạnh, cảm giác mông lung kỳ dị trong miinjg vẫn du đãng trên thân thể như cũ, Khương Tuyết Ninh ngồi trong màn hồi lâu, chậm rãi xoa xoa lồng ngực, nỗi khiếp sợ vẫn còn chưa tan đi.

Nàng đứng dậy bước đến đẩy cửa sổ ra, nhìn ra ngoài.

Lúc này ở Giang Nam, trời vừa tảng sáng.

Một chiếc đèn đơn độc treo ngoài hành lang.

Tà Bạch Cư vốn đã xây trong ngõ Ô Y, phụ cận cũng không có hộ buôn bán, giờ này cũng chưa có bách tính lao động vất vả, cũng không có tiểu thương đi sớm về tối, nên không gian tĩnh lặng, phảng phất như một hoang đảo cách biệt với thế giới.

Hôm nay sẽ lên đường đi biên quan.

Khương Tuyết Ninh không biết giấc mộng của mình rốt cuộc báo hiệu điều gì, cũng không muốn ước đoán phải chăng thế nhân đều có số mạng của mình. Nàng chỉ biết, nếu muốn thay đổi, ngoại trừ quyết tiến không lùi, không còn lựa chọn nào khác.

Cho dù bảo hổ lột da, nối giáo cho giặc!

Cuối giờ Mão, hai nha hoàn ôm bọc hành lý, Khương Tuyết Ninh từ Tà Bạch Cư ra ngoài.

Một chiếc xe ngựa đã đúng giờ dừng ở ngoài cửa.

Ngoài trời đã sắp sáng.

Đứng bên cạnh xe ngựa, không phải là Đao Cầm, cũng không phải Kiếm Thư, mà là Lữ Hiển trong bộ trường sam văn nhân.

Vị gian thương đến từ kinh thành này, có được học thức cùng kiến thức mà người đồng lứa khó so bì nổi, cho dù lòng đầy tính toán của con buôn, trên mặt trông vẫn nho nhã đoan chính, khiến người không biết sự tình nhìn mà say mê.

Khương Tuyết Ninh thấy hắn, bước chân liền dừng lại.

Hôm qua Lữ Hiển gặp mặt chào hỏi cùng nàng ở ngoài cửa biệt quán của Tạ Nguy, giờ phút này chắp tay chào, cười nói: “Ninh Nhị cô nương nhìn thấy Lữ mỗ, dường như không vui lắm nhỉ.”

Ngược lại Khương Tuyết Ninh không có ý gì với hắn, có điều một phen trò chuyện cùng Tạ Nguy hôm qua rất không vui.

Từ trước đến nay nàng không muốn bị người ta ép phải làm việc.

Dù mọi chuyện lớn nhỏ đã sửa sang xong, vì cứu công chúa, quả thực đã dự tính sẽ trả giá bằng toàn bộ của cải của mình, nhưng bên trong những dự định này, không bao gồm chuyện bị người ta áp chế.

Nhưng Tạ Nguy lại cứ dùng trưởng công chúa áp chế nàng.

Cho nên nhìn vị đệ nhất quân sư đầu chó dưới trướng Tạ Nguy, cũng chẳng thống khoái gì cho cam.

Thái độ của nàng cũng không thân thiện, chỉ nhàn nhạt đáp lễ, nói: “Hôm qua đã giao cho Phương Ngâm ở lại Giang Nam, hễ Lữ lão bản có chuyện, nàng sẽ nghe sai phái. Mọi việc bề bộn, dù sản nghiệp không tính là lớn, nhưng có thể lấy ra được mười mấy vạn ngân lượng. Trước mắt hẳn Lữ lão bản đã bận rộn chân không chạm đất, hôm nay đích thân đến, chẳng lẽ có khoản gì không khớp, có chỗ nào chỉ giáo?”

Lữ Hiển lắc đầu: “Không phải.”

Cần biết giờ phút này hắn xuất hiện ở đây, ngay cả Tạ Nguy cũng phải giấu diếm.

Khương Tuyết Ninh nhíu mày: “Ồ?”

Lữ Hiển nhìn nàng, nói: “Ta tới, là có chuyện cần nhờ.”

Có chuyện?

Khương Tuyết Ninh nghe vậy thì mờ mịt.

Chỉ là hôm nay sẽ phải đi phương bắc, nàng ước định cùng Tạ Nguy giờ thìn hai khắc sẽ hội họp bên ngoài thành Kim Lăng, cũng không có quá nhiều thời gian để lãng phí.

Nàng hỏi: “Nói ra dài hay ngắn?”

Lữ Hiển khẽ giật mình: “Nói ra rất dài dòng.”

Khương Tuyết Ninh liền khoát tay chặn lại, nói: “Ta phải đi cho kịp, vậy mời Lữ lão bản lên xe, vừa đi vừa nói.”

Lữ Hiển: “…”

Ánh mắt dời về phía chiếc xe ngựa kia, mặt hắn suýt chút nữa tái đi, phảng phất không phải nhìn một cỗ xe ngựa rộng rãi cấu tạo rắn chắc, mà là mà là nhà giam tử tù.

Khương Tuyết Ninh cảm thấy kỳ lạ: “Lữ lão bản không lên xe sao?”

Lữ Hiển đã lại mi mắt đã nhảy không ngừng của mình, cắn răng, thầm nghĩ cũng chưa chắc xui xẻo, lát nữa bị người bắt tại trận như vậy, quyết tâm nhắm mắt lên xe ngựa theo nàng.

Hai người ngồi đối diện nhau.

Khương Tuyết Ninh dặn dò xa phu đi ra ngoài thành trước, ngoảnh lại mới nói với Lữ Hiển: “Lữ lão bản cần nhờ chuyện gì?”

Ngón tay Lữ Hiển đặt trên đầu gối, lại là dò xét Khương Tuyết Ninh từ trên xuống dưới một phen.

Qua thật lâu mới nói: “Những năm gần đây Ninh Nhị cô nương bán tơ buôn muối, hành tẩu khắp nơi, không biết từng nghe nói đến một nơi, tên là “Ngân huyện”?”

Xác thực như lời Lữ Hiển nói, những năm gần đây Khương Tuyết Ninh đi qua không ít nơi.

Địa đồ Trung Nguyên cơ bản cũng đã khắc vào đầu.

Là một địa phương không lớn của Ninh Ba Chiết Giang.

Nàng suy nghĩ một chút nói: “Từng nghe, nhưng chưa từng đi đến.”

Trên khuôn mặt Lữ Hiển liền hiện ra mấy phần hồi tưởng, khẽ mỉm cười nói: “Thực không dám giấu giếm, thời Lữ mỗ còn nhỏ đi học đây đó từng đến đây. Dân phong thuần phác, hương dã đều yên ổn. Chỉ có điều rất nhiều năm trước, một Huyện thái gia nhậm chức ở nơi này, những năm đó thu lương thuế có một quy củ bất thành văn. Bình dân bách tính nộp thuế, lấy giấy trắng gói tiền viết tên, bỏ vào rương, hương thân phú hộ nộp thuế, thì dùng giấy đỏ gói tiền lại viết tên, cũng bỏ vào rương.”

Khương Tuyết Ninh nghe đến đây liền cau mày.

Dù nàng không biết vì sao Lữ Hiển nói những điều này, nhưng bình dân bách tính và hương thân phú hộ nộp thuế, dùng màu giấy khác nhau để phân biệt, nghĩ cũng biết phía quan phủ có ẩn tình.

Quả nhiên, Lữ Hiển nói tiếp: “Phàm là thuế giấy đỏ, quan phủ làm việc theo luật, nhưng thấy thuế giấy trắng, phủ nha sai dịch sẽ đòi thu bách tính đóng thêm một khoản ngoài phần thuế triều đình đã định, gọi là tiền trà nước cho công sức các quan lão gia vất vả, mới đầu chỉ thêm một phần, về sau phải thêm hai phần mười.”

Khương Tuyết Ninh nói: “Cẩu quan đủ to gan.”

Lữ Hiển cười lên: “Đúng vậy, to gan lớn mật. Cho nên càng về sau, thuế má càng nặng, dân chúng không vui nữa. Thế là làm ầm lên, quy tụ quần chúng thỉnh nguyện. Vừa lúc có người biết chữ, biết viết đi qua nơi này, đã biết việc làm của quan phủ không hợp luật liền thay họ viết đơn kiện. Cả đám người theo người này cầm đầu từ hương dã vào thành, lên nha môn, đòi quan phủ hủy bỏ phân biệt giấy đỏ giấy trắng, thu lương thuế đồng đều nhau.”

Khương Tuyết Ninh nói: “Quan phủ có binh, bách tính hành sự đơn giản, chưa chắc đã dễ dàng thành công như thế. Sĩ tử này đã đọc sách biết luật, còn quản chuyện bao đồng, e là cuốn mình vào trong.”

Lữ Hiển nhìn nàng, nụ cười phai nhạt đi mấy phần.

Chỉ nói: “Không sai. Chẳng qua chỉ là một đám thôn phu hương dã nhờ người viết đơn kiện, Huyện thái gia nào coi họ ra gì? Bởi vì cái gọi là giết gà dọa khỉ, Huyện thái gia không nói lời nào, tóm người này nhốt vào nhà giam, định tội danh “Sách động quần chúng”. Theo pháp lệnh triều ta, đây là trọng tội, nhẹ nhất cũng phải lập tức xử trảm.”

Khương Tuyết Ninh cau mày.

Nàng đã cảm thấy e rằng Lữ Hiển kể chuyện xưa là phụ, nói về người này mới là trọng điểm.

Con người chuyển động, nàng nói: “Chẳng lẽ người ngươi nói chính là ngươi?”

Lữ Hiển lập tức lắc đầu, nói: “Lữ mỗ chỉ là tục nhân, xu lợi tránh hại, gặp chuyện này trốn đi còn không kịp, nào đi lội vào vũng nước đục này?”

Khương Tuyết Ninh từ chối cho ý kiến: “Sau đó thì sao?”

Lữ Hiển nói: “Người này chỉ xin giúp bách tính bỗng nhiên bị phán xử trảm ngay, nơi hương dã có ai không nổi giận? Hơn nữa lại gặp năm thiên tai, trong ngoài đều khốn đốn, dưới cơn thịnh nộ, quy tụ rất nhiều người, tràn vào thành, vây huyện nha, không chỉ cứu người ra, còn kéo Huyện thái gia từ công đường xuống, đánh cho một trận, áp giải đến ngoài miếu Thành Hoàng, cho dân chúng xỉ vả, bức bách viết bố cáo từ nay về sau thu thuế ngang nhau. Cuối cùng, đốt huyện nha đi.”

Đây là cái gọi là rừng thiêng nước độc sinh điêu dân.

Dân phong thuần phác không phải giả, nhanh nhẹn dũng mãnh cũng là thật.

Khương Tuyết Ninh nói: “Thế này gây ra đại họa rồi.”

Lữ Hiển than khẽ: “Ai nói không phải đâu? Chuyện nào chuyện nấy đều là tội mất đầu, đốt huyện nha còn ngang cả cấp mưu phản. Huyện thái gia làm ra chuyện như thế, đương nhiên không được dùng nữa. Nha môn Tuần phủ rất nhanh đã phái đến một quan huyện mới, tên là Chu Quảng Thanh. Ninh Nhị cô nương đi qua Ninh Ba, nên biết đến nay người này đã là tri phủ, rất có năng lực.”

Khương Tuyết Ninh hiếu kì: “Hắn giải quyết thế nào?”

Lữ Hiển nói: “Chu Quảng Thanh đến nhậm chức, trước tiên gọi những hương dân gây chuyện này đến, hỏi thăm từng người, có phải muốn làm phản không?”

Đáy lòng Khương Tuyết Ninh lạnh đi.

Lữ Hiển trào phúng: “Hương dân nhất thời nổi giận mất lý trí, tỉnh táo lại mới biết đốt huyện nha là tội mưu phản, nào dám nhận? Họ vốn chẳng qua chũng chỉ muốn đóng lương thuế đều nhau. Trước mặt Chu Quảng Thanh tất nhiên là đều lần lượt phủ nhận. Chu Quảng Thanh hỏi rõ nguyên nhân, lại ra vẻ nghiêm khắc quát hỏi, nha môn đã đốt rồi, còn nói không phản? Hương dân ít thấy ít biết, hoảng hồn, đều hỏi Chu Quảng Thanh xem nên làm thế nào cho phải.”

Các hương dân không biết luật pháp, đốt nha môn đi là vì ngông cuồng vô pháp vô thiên nhất thời, nhưng đao đã gác lên cổ, ai không tham sống sợ chết cho được?

Khương Tuyết Ninh vừa nãy đã liệu đến kết quả này.

Nàng nói: “Vừa đấm vừa xoa, như vậy trái lại không phí chút sức lực, đã bình ổn sự tình.”

Lữ Hiển cười khẩy: “Đâu chỉ có thế! Chu Quảng Thanh đã làm quan nhiều năm, biết rõ làm quan muốn trị dân, nhưng thuế má từ dân ra, nếu muốn truy cứu sai lầm của nhiều người như vậy, chỉ sợ là quan ép dân phản. Cho nên hắn gợi ý cho những người này, nói, chuyện đã huyên náo lớn như thế, triều đình tất sẽ phái khâm sai đến tra, nếu các ngươi sợ, chi bằng trước hết rũ sạch cho mình đi, viết đơn trình lên huyện nha, tuyên bố các ngươi không hề gây sự. Còn nói, lập tức cho họ đóng thuế ngang nhau, muốn bọn họ nhanh chóng nộp thuế năm nay lên, chứng minh họ không có tâm làm phản. Như thế, quan binh khâm sai đến tra, cũng là bắt giặc trước hết bắt vua, chỉ tìm người cầm đầu, không tìm đến chỗ họ.”

Nói đến đây, hắn ngừng lại một chút.

Khương Tuyết Ninh cực kỳ bội phục: “Chia ra để trị, hóa giải mà tấn công. Chỉ tiếc vị xen vào chuyện bao đồng này, e phải gặp xui xẻo rồi.”

Lữ Hiển nghe tiếng bánh xe nghiền trên mặt đất, còn có giọng nói dần dần náo nhiệt của phố xá đi qua, cười nhạt: “Chưa quá bảy ngày, mấy trăm tờ trình phủi sạch quan hệ liền đưa tới trên bàn Chu Quảng Thanh, tự nói không hề gây sự, chỉ nghe theo điều khiển, phục tùng luật lệ, nộp thuế như thường lệ, phân rõ giới hạn với “người dẫn đầu” kia. Người này đã được cứu ra, không rõ tung tích. Quan phủ liền dán bố cáo truy nã người này, treo thưởng ba trăm lượng, không cho phép chứa chấp, triệu tập hương dân báo cáo hành tung cho quan phủ.”

Khương Tuyết Ninh trầm mặc.

Bỗng nhiên cảm thấy mấy phần bi ai: “Bách tính chỉ nuôi sống bản thân, đối mặt sống chết ai mà chẳng lùi bước? Chẳng qua chỉ là chuyện thường tình thôi. Chỉ là dù sao người này cũng đã giúp họ, hẳn sẽ không đến nỗi báo cho quan phủ đâu nhỉ?”

Lữ Hiển cười to, nói: “Ninh Nhị cô nương cũng nói rồi đó, chuyện thường tình mà. Như thế, tiền tài trước mắt động lòng người, hơn nữa ngày nào còn chưa bắt được người, chuyện đến ngày đó còn chưa kết thúc, ai biết sẽ không trách tội đến trên đầu hương dân? Chưa quá ba ngày, đã có người báo quan.”

Khương Tuyết Ninh nhất thời nói không nên lời.

Lữ Hiển khoan thai: “Có điều người này cuối cùng không phải do quan phủ phái quan binh bắt tới, mà tự mình đến.”

Khương Tuyết Ninh đột nhiên sửng sốt.

Đây hoàn toàn ngoài dự kiến của nàng: “Sao có thể?”

Lữ Hiển nói: “Năm đó ta cũng nghĩ vậy, sao có thể như thế?”

Đó là một buổi chiều trời trong gió nhẹ.

Trong huyện thành hết thảy như thường, rộn rộn ràng ràng.

Lữ Hiển ở khách điếm, đang cân nhắc làm thơ, bỗng nhiên nghe có tiếng sai dịch chạy ngang qua đường cái, vừa chạy vừa hô, kẻ cầm đầu sách động dân chúng mưu phản đã tự ra đầu thú, đến huyện nha rồi.

Lập tức, muôn người đều đổ xô ra đường.

Hương dân vừa nghe, ai nấy đều đến.

Cổng huyện nha đã được xây lại, người người nhốn nháo, chật như nêm cối.

Chu Quảng Thanh ngồi trên công đường cao cao.

Lữ Hiển chen trong đám người, lại nhìn xuống dưới hạ đường.

Hắn từ trước đến nay đều là hễ chuyện không dính dáng đến thì đứng xa mà nhìn, chỉ nghĩ người này dây vào vũng bùn, dính đầy bùn đất, đã đủ ngu ngốc, giờ còn tự tới chịu án, không biết là tên mọt sách, mãng phu thế nào?

Nhưng đợi đến khi thấy rõ, hắn lại giật mình.

Người này đứng trong đó, một thân đạo bào tuyết trắng, lỗi lạc thẳng tắp, là đầm nước sâu là núi cao sừng sững, đẹp đẽ anh tuấn.

Nào có nửa phần thái độ đạo tặc bạo dân?

Chỉ năm phần tự nhiên ung dung, năm phần bình tĩnh thản nhiên, dù đứng giữa nha môn hiểm nguy, chịu ánh mắt của đám người, cũng không hề có nửa phần thấp thỏm hay bất an.

Trái lại, hương dân xung quanh, ai nấy đều ánh mắt né tránh, mặt mũi đầy vẻ hổ thẹn.

Ngày đó Chu Quảng Thanh tự mình ra thẩm.

Lữ Hiển nghĩ, Chu Quảng Thanh cũng như hắn, ký ức ngày đó vẫn còn như mới: “Người này thẳng thẳn thú nhận việc làm của mình. Tuy Chu Quảng Thanh dùng dế ly gián phân hoá lòng người, nhưng cũng không ngờ người này sẽ đầu thú. Lúc ấy đại khái hắn cảm thấy, đại trượng phu làm như thế, không khỏi tán thưởng bằng lời, nói rằng ai làm nấy chịu. Hắn lại nhìn đám hương dân hồi lâu, người người không dám nhìn thẳng vào mắt hắn, cúi đầu. Người này vẫn còn rất bình tĩnh, cũng không nhìn ra hỉ nộ. Sau đó, nói một câu.”

Khương Tuyết Ninh đã nghe đến nỗi có chút nhập tâm, vô thức hỏi: “Nói gì?”

Gió thổi màn xe lên, người đi đường bên ngoài rộn ràng lướt qua.

Ánh mắt Lữ Hiển rơi ra ngoài cửa sổ, nhớ lại việc này, bừng tỉnh như một giấc chiêm bao, chỉ nói: “Hắn nói, thiên hạ đã định đoạt, ta ắt phải chịu tội!”

Thiên hạ đã định đoạt, ta ắt phải chịu tội!

Trên sử sách, Hàn Tín đi đến đường cùng đã từng nói: Giết được thỏ, mổ chó săn, bắn được chim, cất cung vào, phá được địch, mưu thần vong.

Đó là thiên hạ rộn ràng tới vì lợi, thiên hạ nhốn nháo tan cũng vì lợi.

Lòng người ủng hộ hay phản đối, chớp mắt có thể thay đổi.

Khương Tuyết Ninh cẩn thận suy nghĩ, yên lặng không nói.

Lữ Hiển liền nói: “Ninh Nhị cô nương cho rằng người này thế nào?”

Khương Tuyết Ninh nhìn chằm chằm hắn hồi lâu nói: “Lữ lão bản đến nói chuyện này lúc này, lại là người tài cao chí lớn, trong thiên hạ người có thể được ngươi ngưỡng mộ không nhiều. Trái lại ta không biết, thì ra Tạ tiên sinh còn có chuyện cũ như thế.”

Quả nhiên nàng đoán được.

Lữ Hiển không khỏi than thở một tiếng.

Khương Tuyết Ninh lại rất lạnh lùng: “Nhưng chuyện này có liên quan gì đến ta?”

Lữ Hiển nhìn nàng chằm chằm, chỉ hồi tưởng lại tư tưởng rất dị thường của Tạ Nguy trong hai năm qua, hồi lâu mới nói: “Lữ mỗ năm xưa xuất thân khoa cử, đã được đề cử làm tiến sĩ, lại cam nguyện nghe lệnh dưới trướng Tạ Cư An, cô nương có biết vì sao không?”

Khương Tuyết Ninh nói: “Không phải vì có lẽ hắn không một mực thắng, nhưng bất kể ra sao cũng không thua sao?”

Đầu tiên là ngạc nhiên, sau đó Lữ Hiển mới cười thành tiếng, nói: “Thế cũng không sai.”

Khương Tuyết Ninh xùy khẽ.

Lữ Hiển lại nói tiếp: “Không chỉ thế.”

Khương Tuyết Ninh nói: “Chẳng lẽ còn là kính trọng nhân phẩm hắn?”

Lữ Hiển trầm mặc một lát, chậm rãi nói: “Nói ra sợ là cô nương không tin, sở dĩ ta nghe lệnh hắn, không phải vì tuân theo kẻ mạnh, mà giống đi đường gặp người sắp chết đuối, muốn giúp một tay hơn.”

Gặp người sắp chết đuối, muốn giúp một tay?

Họ Tạ thủ đoạn tàn nhẫn thế nào, còn cần người khác thương hại?

Khương Tuyết Ninh cảm thấy Lữ Hiển có trò lừa bịp.

Lữ Hiển nói: “Tại hạ đến lần này, chẳng qua là nghĩ, thiên địa như hoả lò, hồng trần như luyện ngục. Tạ Cư An giãy dụa trong đó, cũng chỉ là kẻ đáng thương mà thôi. Chuyến này đi đến biên quan xa xôi, biến cố khó lường. Nếu thật sự có gì ngoài ý muốn, dù Đao Cầm Kiếm Thư ở đây, nhưng Lữ mỗ lại biết chưa hẳn hữu dụng. Cho nên, đặc biệt khẩn cầu Ninh Nhị cô nương, tâm địa Bồ Tát, giúp hắn một tay.”

Vốn là một câu phó thác bình thường, nghe lại cảm thấy hơi nặng nề.

Khương Tuyết Ninh chưa hiểu được thâm ý: “Có thể xảy ra chuyện gì ngoài ý muốn?”

Lữ Hiển chỉ nguyện những dấu vết để lại gần hai năm qua chỉ là bản thân hắn buồn lo vô cớ, nhưng rốt cuộc cũng không tiện nói rõ với Khương Tuyết Ninh, chỉ nói: “Mong là Lữ mỗ nghĩ nhiều thôi.”

Nói xong lại nghe xa phu bên ngoài hô lên: “Đến cửa thành rồi.”

Cả người hắn lập tức giật mình, thiếu chút nữa nhảy dựng lên đụng vào trần xe, dậm chân hối hận nói: “Hỏng rồi, hỏng rồi!”

Khương Tuyết Ninh cực kỳ mờ mịt: “Cái gì hỏng?”

Lữ Hiển không nói hai lời xốc màn xe lên muốn chui ra ngoài.

Vậy mà lúc này xe ngựa đã dừng lại.

Cửa thành Kim Lăng đã ngay trước mắt.

Xe ngựa Tạ Nguy lẳng lặng chờ dưới chân tường thành.

Hắn mặc đạo bào xanh biếc đứng bên cạnh xe, nhìn chằm chằm Lữ Hiển chui ra ngoài từ xe Khương Tuyết Ninh, con ngươi có chút co rụt lại, nhìn Khương Tuyết Ninh trong xe, vốn dĩ khuôn mặt không chút biểu cảm giờ đây treo lên một nụ cười, thản nhiên nói với Lữ Hiển: “Hình như ngươi rất rảnh rỗi?”

Quả thực lông tơ của Lữ Hiển cũng dựng đứng cả lên!

Người bước từ trên xe xuống, gần như phản xạ có điều kiện, lập tức nói: “Ninh Nhị cô nương mời ta lên xe ngựa!”

Khương Tuyết Ninh: “…”

Không phải, mặc dù là ta mời ngươi lên xe, nhưng thế này có gì khẩn cấp quan trọng sao?

Nàng còn không kịp phản ứng, vừa định nói “Là thế này”, kết quả vừa nghiêng đầu, đã bắt gặp ánh mắt của Tạ Nguy.

Cũng không biết vì sao, toàn thân rùng mình lên.

Một khắc này, trực giác đối với nguy hiểm, khiến nàng vô thức phủ nhận, đẩy trách nhiệm đi: “Không, là Lữ lão bản nói có chuyện tìm ta!”

Lữ Hiển: “…”

Quả thực không dám tin mình vừa nghe thấy gì!

Trong nháy mắt, hắn quay đầu nhìn Khương Tuyết Ninh đầy giận dữ…

Sao có thể tùy tiện đùn đẩy như thế, CMN chuyện này có thể gây ra án mạng đó?

Song ánh mắt Tạ Nguy lúc này đã nhẹ nhàng trở về chỗ hắn: “Lữ Hiển?”

Lữ Hiển: “…”

Cũng đâu phải gì của cô nương người ta, CMN còn đổ vạc dấm. Van cầu ngươi đừng hô lên nữa, hô nữa ta – ông nội ngươi chết tại chỗ cho ngươi xem!