Khôn Ninh

Chương 2: Yến Lâm




Trong khoảnh khắc ngắn ngủi này, trí nhớ Khương Tuyết Ninh như nước thủy triều ào tới rất nhiều thứ, muôn vàn mộng ảo, cảm xúc trăm mối ngổn ngang.

Là trùng sinh.

Nếu tính toán tỉ mỉ, ông trời thực ra cũng không chiếu cố nàng nhiều như vậy.

Ở kiếp trước như thế, kiếp này cũng vậy.

Trong những chuyện Vưu Phương Ngâm kể, những người được trùng sinh đều may mắn trở lại lúc tất cả mới bắt đầu, dùng những chuyện đã biết trước mà bù đắp những tiếc nuối, gặp lành tránh dữ.

Nhưng nàng lại không may mắn như vậy.

Trùng sinh trở về lúc này, sớm không sớm, muộn không muộn, không có cách nào tránh khỏi ngay từ đầu, mà rất nhiều việc lại chưa xảy ra.

Nữ giả nam trang là chuyện sau khi nàng hồi kinh năm mười bốn tuổi mới có, liên tục đến năm mười tám tuổi bị triệu tiến cung làm thư đồng cho Lạc Dương trưởng công chúa mới ngưng. Mà lúc này, nàng hay cùng Yến Lâm, thoải mái không câu nệ, đi chơi từ đông sang tây kinh thành.

Có Yến Lâm, nàng không sợ trời không sợ đất.

Thiếu niên xuất thân tướng môn, từng ở biên quan một thời gian, hăng hái tung hoành ở kinh thành, một người một ngựa, ở bên nàng, thương yêu nàng, che chở nàng.

Vốn dĩ mọi chuyện đều rất tốt.

Nhưng vào năm nàng mười tám tuổi, là đầu thu năm Vĩnh An thứ bốn, nàng vẫn một thân nam trang, đi theo Yến Lâm mới từ trong cung làm thư đồng trở về đi dạo hội chùa, trên đường gặp Lâm Truy vương Thẩm Giới cải trang xuất hành.

Khương Tuyết Ninh khi đó không biết thân phận của Thẩm Giới.

Nàng chỉ có thể nhìn ra thiếu niên hoa phục nho nhã này quen biết Yến Lâm, thân phận lại tương đối đặc thù. Bởi vì Yến Lâm vừa gặp hắn đã ngạc nhiên thốt lên: “Ngài ra ngoài làm gì?”

Thân phận Yến Lâm là gì?

Dũng Nghị hầu phủ có khả năng cùng nhất tộc Tiêu thị sánh vai. Mà hắn là thế tử sớm đã được thánh thượng khâm điển, trong cung lại rất được yêu thích, đi đến đâu cũng được người người cung kính gọi một tiếng “Tiểu hầu gia.”

Có thể để cho hắn dùng một từ “Ngài” thực không nhiều.

Về sau, liền mơ mơ hồ hồ biến thành ba người cùng nhau đi dạo hội chùa.

Thẩm Giới từng tò mò hỏi thân phận của nàng.

Yến Lâm có tư tâm, chuyện nàng nữ giả nam trang chỉ hắn biết là đủ, không muốn để ai biết nữa, cho nên chỉ nói với Thẩm Giới, nàng là biểu thiếu gia bà con xa của phủ Khương thị lang, bởi vì tính nết hợp, cho nên thường cùng đi chơi.

Thẩm Giới khi đó cũng không hoài nghi.

Nhiều lắm chỉ là cảm thấy Khương gia biểu thiếu gia này dáng dấp có chút quá âm nhu, quá nữ khí.

Dù sao, ai dám nghĩ, Yến Lâm gan to bằng trời dám mang theo tiểu thư danh gia vọng tộc nữ giả nam trang, đi dạo trên phố lớn giữa dòng người đông đúc?

Khương Tuyết Ninh cứ như vậy dùng thân phận biểu thiếu gia bà con xa của Khương gia quen biết Lâm Truy vương Thẩm Giới, về sau cơ duyên xảo hợp biết thân phận của hắn, lại nghe tin đồn trong kinh, thánh thượng không con, có ý định lập Thẩm Giới làm hoàng thái đệ, thế là nguyên bản tùy ý tiếp xúc, liền thành cố ý tiếp cận.

Cuối cùng nàng đạt được ước muốn, gả cho Thẩm Giới.

Không quá hai năm thánh thượng bệnh nặng băng hà, truyền ngôi cho Thẩm Giới, nàng cũng thành hoàng hậu.

Chỉ là Thẩm Giới dù thuở nhỏ lớn lên trong cung đình, lại khác các huynh đệ khác, tâm địa lương thiện quá đến mức ôn nhu, tính tình ôn hòa quá đến mức nhu nhược, tuy có thủ đoạn lại không đành lòng thi triển, văn võ bá quan trên dưới cũng đàn áp không được, nên mới phong thái tử thái sư Tạ Nguy thay hắn chu toàn.

Cuối cùng lại bị Tạ Nguy hạ độc chết.

Khương Tuyết Ninh khi đó đã bị Yến Lâm giam lỏng, ngay cả một lần cuối nhìn hắn cũng không được.

Người quá thiện lương không làm được đế vương.

Đó là chân lý duy nhất mà nàng thấy được từ bi kịch của Thẩm Giới kiếp trước.

Bây giờ, nàng vừa lúc trùng sinh khi mới quen Thẩm Giới không lâu, mặc dù đã có chút liên lụy, nhưng may mắn là dính dáng còn không sâu.

Có lẽ còn kịp thay đổi?

Kiếp này đừng vào cung nữa, đừng để Khôn Ninh cung thành phần mộ vĩnh viễn của nàng.

Gian phòng được bố trí đơn giản lại có mấy phần lịch sự tao nhã.

Đầu thu không khí còn hơi lạnh, mùi rượu nồng đêm qua đã phai đi.

Bên ngoài cửa sổ đóng chặt, ẩn ẩn truyền đến âm thanh huyên náo từ phiên chợ xa xa.

Yến Lâm tay còn giơ kiếm, tuy còn là dáng người thiếu niên, cũng đã có mấy phần chững chạc, lúc trên mặt không mang theo ý cười, đã có mấy phần khiếp người.

Hắn tạm không để ý Thẩm Giới.

Chỉ quay đầu, lãnh khí cũng mất đi mấy phần, thấp giọng hỏi giống như sợ hù dọa nàng: “Ngươi không sao chứ?”

Khương Tuyết Ninh từ trong hoảng hốt đột nhiên ý thức được chính mình trùng sinh, vội lấy lại tinh thần, thiếu niên mặt mày xán lạn như ánh mặt trời gần nàng trong gang tấc, chưa trải qua lúc Yến thị nhất tộc gặp hoạn nạn, cũng chưa bị tranh đấu cung đình trùng điệp đen tối ăn mòn.

Sạch sẽ, sáng sủa, lại loá mắt.

Giống như nắng mặt trời tươi tắn chói chang.

Hắn hẳn là mới cùng nàng quen biết Thẩm Giới mấy ngày, mà Thẩm Giới mới vừa rồi còn gọi nàng là “Khương huynh”, chắc hẳn còn chưa nhìn thấu thân phận nàng. Như vậy tương đối tốt, nàng bây giờ, cũng không nên tỏ ra biết được thân phận Thẩm Giới.

Cho dù vừa rồi một câu “Bản vương” của Thẩm Giới đã làm lộ ra.

Khương Tuyết Ninh thuở thiếu thời đầu óc dù không được tốt lắm, sau khi tiến cung mưa dầm thấm đất, cũng được mấy phần thông minh, cho nên trong nháy mắt, nàng đã nghĩ kỹ biện pháp phản ứng trước tràng diện này.

“Không có việc gì...”

Khương Tuyết Ninh thanh âm khẽ run, chậm rãi thở ra một hơi, như vẫn chưa hết sợ hãi.

“Là ta gặp ác mộng thôi.”

Nàng ngước mắt, vội vàng giữ tay cầm kiếm của Yến Lâm: “Đều tại ta vừa mở mắt ra, không phân biệt rõ ràng. Đao kiếm không có mắt, Yến Lâm, mau buông kiếm, đừng làm người bị thương. Đều là hiểu lầm mà!”

Yến Lâm lại nhìn Thẩm Giới một chút, nửa tin nửa ngờ thu kiếm vào vỏ.

Thẩm Giới nhìn thấy ánh mắt này thì dở khóc dở cười: “Làm sao, hắn đã nói là hiểu lầm, ngươi còn muốn giết ta sao?”

Người nói vô tình, người nghe hữu ý.

Khương Tuyết Ninh kiếp trước chưa từng gặp chuyện này, lúc này nghe Thẩm Giới nói, lại oán thầm: Về sau hắn thật sự muốn giết ngươi đó?

Đời trước Thẩm Giới làm hoàng đế xui xẻo bị độc chết, hoặc là Tạ Nguy làm, hoặc là Yến Lâm làm.

Dù sao cũng không có gì khác biệt.

Đều cùng một phe.

Nhìn bọn hắn hiện tại một Lâm Truy vương, một tiểu hầu gia, lúc nói chuyện cảm giác quan hệ không tệ, ai có thể tưởng tượng mấy năm sau liền đấu tới ngươi chết ta sống?

Yến Lâm cũng không để tâm mấy lời nói đùa này của Thẩm Giới, nhưng hồi tưởng lại mới căng thẳng, thấy hình như không tốt, ho khan một tiếng, vội vàng nói sang chuyện khác: “Khục, vậy mặt ngươi không sao chứ?”

Dù sao cũng đường đường là Lâm Truy vương.

Mặc dù Ninh Ninh là người trong lòng hắn, nhưng Thẩm Giới là thân đệ đệ cùng mẹ của đương kim hoàng thượng, trong cung gần đây còn có tin hoàng thượng dưới gối không con thân thể lại không tốt, có ý muốn lập Thẩm Giới làm hoàng thái đệ.

Cũng may chuyện Thẩm Giới tính tình tốt là thật.

Hắn từ trước đến nay thông tình đạt lý không dễ tức giận.

Hắn chỉ chỉnh lại áo bào xốc xếch một chút, sau đó đưa tay sờ mặt, cười: “Mặt tự nhiên là không có gì, chỉ sợ không còn dám cùng hai ngươi uống rượu đến bình minh nữa thôi.”

Một người ác mộng, một người rút kiếm.

Hắn mới làm Lâm Truy vương chưa được hai năm, còn chưa muốn gặp Diêm vương đâu.

Khương Tuyết Ninh cũng không nhịn được có chút đỏ mặt.

Bình tĩnh mà xem xét, Thẩm Giới bình thường cũng cực tốt, nhất là lúc cười hai mắt hơi cong, nho nhã ôn nhuận giống như một khối mỹ ngọc.

Nàng năm đó gả cho hắn, chưa hề cãi nhau lấy một lần.

Nguyên nhân rất đơn giản, một là Thẩm Giới tính tình quá tốt, thứ hai người hắn thích không phải nàng, ba là nàng cũng không thích hắn, nàng chỉ thích vị trí kia, cho nên chuyện khác cũng không để tâm.

Người không biết chuyện còn tưởng rằng “Cử án tề mi, đế hậu hòa thuận” a?

Khương Tuyết Ninh đời trước tới cuối cùng đã hối hận cả đời luồn cúi, vất vả vào cung, đời này nửa điểm cũng không muốn lại trêu chọc phải vị hoàng đế tương lai không may này, nhưng cố tránh mấy thì giờ nàng đã đắc tội hắn.

Mặc dù hiểu rõ khả năng hắn tức giận cực thấp...

Nhưng ai biết được vạn nhất?

Nàng trừng mắt nhìn, ánh mắt thấy bên trái gương mặt Thẩm Giới ửng đỏ, lúng ta lúng túng nói: “Đều là ta gây họa, mạo phạm công tử. Nghe người ta nói trứng gà thoa mặt có thể tiêu sưng, ta gọi người lấy cho ngài một cái, lấy công chuộc tội?”

Muốn nói trong lòng không tức giận là không thể nào.

Vô duyên vô cớ bị một bạt tai ai có thể chịu được?

Nhưng tại hắn vừa quay đầu lại gặp lúc Khương gia biểu thiếu gia mắt ngập nước, chỉ cảm thấy thiếu niên mười mấy tuổi nhỏ yếu này mặt như thoa phấn, môi hồng răng trắng, có lẽ do tuổi chưa tới, dáng người còn rất nhu hòa, càng nổi bật lên ngũ quan tinh xảo, có vẻ mạnh mẽ lại xinh đẹp.

Thẩm Giới nguyên bản không tức giận mấy, một câu liền tiêu tan hơn phân nửa, đang muốn nói thì lại nghĩ còn phải tiến cung gặp hoàng huynh nghe Tạ tiên sinh dạy học, cần đem gương mặt này xử lý, không để ai nhìn ra.

Thật không nghĩ đến, Yến Lâm phủi miệng, kéo Khương Tuyết Ninh một cái: “Chuyện nhỏ này, tự có người giúp hắn xử lý, dù không nói rõ, ngươi thấy hắn giống người bình thường sao? Ngươi nghỉ ngơi đi.”

Khương Tuyết Ninh: “...”

Nàng cũng không nói muốn tự mình làm a.

Thẩm Giới nghẹn họng một chút, ánh mắt ngừng lại trên bài tay Yến Lâm kéo Khương Tuyết Ninh nói: “Đêm qua mê rượu hỏng việc, sắp tới giờ Tạ tiên sinh giảng, chúng ta mau đi thôi, ngày khác có rảnh lại tụ họp.”

Yến Lâm nói một tiếng: “Được.”

Sau đó quay đầu nhìn Khương Tuyết Ninh nói: “Ta đưa ngươi trở về.”

Thẩm Giới: “...”

Hắn cải trang ra ngoài đó, Yến Lâm chẳng lẽ không nên tiễn hắn trở về sao?

Hắn lại một lần nữa chuyển mắt, nhìn Yến Lâm, lại nhìn vị này “Khương gia biểu thiếu gia”.

Khương Tuyết Ninh không khỏi da đầu tê rần.

Người thiếu niên chân thành, còn chưa biết che giấu, thích liền bảo hộ bên cạnh, để ý liền biểu hiện ra ngoài, hận không thể thời thời khắc khắc giữ trong lòng bàn tay.

Đáng tiếc nàng không xứng.

Phải về Khương phủ.

Chỉ là vừa trùng sinh trở về, Khương Tuyết Ninh cần thời gian an tĩnh, chỉnh lý rõ ràng suy nghĩ rối ren trong đầu, lúc này gặp Yến Lâm, thực có chút phức tạp.

Liền đối với Yến Lâm nói: “Không được, ta muốn một mình trở về.”

Năm đó, tính tình nàng có tiếng là được nuông chiều sinh ngang ngược.

Một nửa là vì phụ thân nàng Khương thị lang thẹn trong lòng nên quan tâm nữ nhi mới về kinh; một nửa khác là thói quen của Yến Lâm.

Cho nên nàng muốn tự mình trở về, căn bản không cần tìm lý do.

Quả nhiên, Yến Lâm cũng thật không có hỏi vì cái gì, giống như là đã sớm quen nàng tùy hứng, chỉ nói: “Vậy ta để Thanh Phong xa xa đi theo ngươi.”

Thanh Phong là một trong hai thiếp thân tùy tùng của hắn.

Khương Tuyết Ninh biết, tuy muốn cự tuyệt, nhưng thấy thần sắc của hắn, tạm thời vẫn là không nói ra thì hơn, ngoan ngoãn gật đầu.

Yến Lâm lúc này mới phân phó tùy tùng, cùng Thẩm Giới thu thập xong thì rời đi.

*

Trên đường hồi cung, Thẩm Giới hồi tưởng lại tình huống trong khách điếm, luôn cảm thấy có gì đó không đúng, nhất là Yến Lâm vì bảo vệ Khương gia biểu thiếu gia rút kiếm kề cổ hắn.

Lại nghĩ, thiếu niên kia thân thể nhỏ yếu, ngoại hình xuất chúng...

Thẩm Giới lông mày cau lại, đột nhiên cảm giác mình lớn hơn Yến Lâm mấy tuổi, nên chỉ điểm hắn, liền gảy màn xe nói: “Khục, Yến Lâm a, mặc dù trước mắt trong kinh có vài văn nhân chuộng nam phong, Khương gia biểu thiếu gia cũng khá đẹp mắt, nhưng ngươi là Dũng Nghị hầu phủ thế tử, tương lai đón dâu...”

Thẩm Giới ngồi xe ngựa.

Yến Lâm lại một người một ngựa, cùng xe ngựa song hành.

Ngựa tốt, người càng anh tuấn.

Hắn nghe thấy những lời này, mặt đều đen một nửa: “Điện hạ, ta không yêu nam nhân.”

Lúc này đến phiên Thẩm Giới dùng ánh mắt hoài nghi nhìn hắn: “Vậy ngươi đối vị Khương gia biểu thiếu gia kia?”

“Nàng không phải Khương gia biểu thiếu gia.”

Yến Lâm cũng nhớ tới sự tình vừa rồi, nhất là ánh mắt Khương Tuyết Ninh nhìn Thẩm Giới, lòng hắn không dễ chịu.

Đáy mắt càng sâu, lóe lên mấy phần suy nghĩ.

Mang tâm sự thiếu niên, bỗng nhiên nói với Thẩm Giới: “Nàng là Khương gia nhị cô nương.”

“Phốc! Khụ, khục khục...”

Thẩm Giới trong xe ngựa mới bưng một chén trà uống liền bị sặc, thực không thể tin nổi những gì nghe được!

Khó trách hắn lúc trước khẩn trương rút kiếm ra...

“Ngươi, ngươi vậy mà —— “

Yến Lâm lại không cảm thấy có gì sai.

Hắn cưỡi ngựa, một thân huyền bào nổi bật lên vóc người cao lớn.

Giờ phút này chỉ nói: “Nàng yêu phồn hoa, yêu tự tại, ta liền dẫn nàng đi chơi. Điện hạ với ta như huynh như bạn, ta hôm nay nói ra thân phận nàng để điện hạ biết nàng là nữ nhi. Trước điện hạ không biết, tự nhiên không trách; nay đã biết, cũng xin chú ý phân tấc, tránh phiền toái kinh sợ như sáng nay.”

Thẩm Giới vô thức gật đầu.

Chỉ là mới gật xong, liền cảm giác không đúng: “Càng nên chú ý phân tấc không phải ngươi sao? Mà nàng dám cùng ngươi ra ngoài, cả gan làm loạn, truyền đi, sao lấy chồng được?”

Thiếu niên mang nhuệ khí, ý cười hơi hé ra, nói: “Ta sủng nàng, ta cưới.”

*

Tác giả có lời muốn nói:

Tạ Nguy là thái sư, không phải thái phó, chương trước tối muộn viết nhầm rồi.

Mặt khác, nữ tử mười lăm cập kê, có người yêu nữ nhi đến hai mươi mới gả. Mặc dù là cổ ngôn, mười lăm mười sáu kết hôn, ta là thật viết không nổi.