Khôn Ninh

Chương 213: Kiêu ngạo




Chiến tranh giống như cỏ dại trên cánh đồng hoang vu, chỉ một đốm lửa nhỏ, bị gió thổi qua liền bùng lên che trời lấp đất, chỉ một chốc liền cháy lan ra khắp cánh đồng.

Trống trận vào đêm đông lạnh lẽo, ngang nhiên như lôi đình!

Mộng đẹp của Thát Đát đang chuẩn bị chiến tranh như bị bừng tỉnh với trường thương lưỡi đao sắc bén, đao kiếm đem máu tươi thấm vào vùng đất lạnh băng, khi ánh mặt trời thảm đạm chiếu xuống vùng đất rộng lớn này, liền chiếu rọi một mảnh rồi một mảnh khói xám lạnh thấu xương.

Kỵ binh hạng nhẹ tiến lên nhanh nhất, nỏ binh giấu ở bên trong bộ binh hạng nhẹ, yểm hộ ở hai cánh, khi tới gần quân Thát Đát có một đợt mưa tên đầy trời bay đi, bắn vào vô số chiến mã kỵ binh trong trận.

Người từ trên ngựa ngã xuống, ngựa lại hí gào ngã xuống đất.

Kẻ tới sau hoặc là bị nó chặn lại, tránh còn không kịp, đâm vừa vặn; hoặc là phản ứng nhanh, hướng tới hai sườn điều chỉnh trận hình, nhưng mà không khỏi giống như đàn kiến, bị đánh tan. Vốn là trận hình nghiêm chỉnh, cơ hồ lập tức bị xé rách một lỗ hổng ở giữa.

Yến Lâm đứng chỗ cao trên chiến xa nhìn, nhanh chóng quyết định, lệnh cho người đánh trống thay đổi nhịp trống, sửa lại hành quân lệnh. Kỵ binh từ hai cánh xuất phát, tức khắc bọc đánh trận doanh xuất kích của đối phương; bộ binh hạng nặng cầm đao cầm khiên giống như một cây trường thương xé rách chỗ yếu nhất của đối phương đâm vào bên trong, cung nỏ thủ không hề bắn tên đầy trời, mà là yểm hộ bộ binh hạng nặng xông vào trận của đối phương!

Lần này tấn công Thát Đát, binh chủng được lựa chọn đại bộ phận đều là binh chủng có thể tiến lên nhanh chóng, lại thêm Yến Lâm hạ lệnh quyết đoán, không chút do dự, thay đổi bất ngờ, thực sự làm Thát Đát kinh ngạc.

Chờ cho tướng lãnh đối phương ý thức được, thì đã quá muộn ――

Có bốn năm ngàn người ở cánh phải của trận quân Thát Đát, trơ mắt nhìn kỵ binh hạng nhẹ bọc đánh và bộ binh hạng nặng đột nhập vào bên trong, mạnh mẽ bị cắt ra, bị tách khỏi đại quân chủ lực!

Mà bộ binh hạng nhẹ của Đại Càn, sớm đã chờ bọn họ!

Tiếng kêu giết đột nhiên vang lên!

Chỉ có bốn năm ngàn người rơi vào trùng vây, cho dù dùng sức giãy giụa, chém giết không thôi, làm sao có thể ngăn cản binh chủng có ưu thế về nhân số của Đại Càn? Hơn nữa rơi vào vòng vây của quân địch, vốn bị khủng hoảng, bị thế tấn công mãnh liệt đánh úp lại, càng khiến cho quân lính tan rã!

Cục diện chiến thắng chỉ là một chút ưu thế nho nhỏ lúc ban đầu, nắm lấy cơ hội, giống như quả cầu tuyết càng lăn càng to.

Một phân một hào, một thước một trượng.

Trong tình thế có chuẩn bị như không có chuẩn bị, tướng quân trẻ tuổi thế nhưng thể hiện sự trầm ổn và quả quyết kinh người, không vì bản thân chiếm ưu thế mà có nửa phần chậm trễ, thậm chí không tham công liều lĩnh.

Lần đầu giao phong thiệt hại bốn năm ngàn người, đối với Thát Đát mà nói, đã là tổn thất rất lớn.

Sau đó trận hình thay đổi mấy lần, cũng trước sau không thể khiến đối thủ bị tổn hại nặng nề.

Nếu lúc này còn tiếp tục huyết chiến với Đại Càn, không thể nghi ngờ là đâm đầu vào chỗ chết, không màng đại cục. Cho nên sau khi Thát Đát khởi xướng một đợt tấn công mãnh liệt, liền trực tiếp đánh trống thu binh, ra lệnh cho tất cả binh sĩ lui về thành lũy bên mình.

Không ít tướng lãnh của Đại Càn đều hưng phấn không thôi, cơ hồ có thể thấy quân công trước mắt, tưởng tượng ra sau khi san bằng Thát Đát thì sẽ được gia quan tiến tước như thế nào, lập tức hết lòng đề nghị Yến Lâm thừa thắng truy kích, ra sức đánh chó rơi xuống nước, một tiếng trống làm tinh thần thêm hăng hái tiêu diệt hoàn toàn khí thế của Thát Đát, làm cho bọn họ biết Đại Càn vẫn là Đại Càn năm đó, gót sát Đại Càn mới khiến bọn họ sợ hãi.

Thật không ngờ Yến Lâm thế nhưng bỏ qua.

Sau vài hiệu lệnh, không ham chiến chút nào, lập tức hạ lệnh thu binh trở về doanh trướng!

Trong quân khó tránh khỏi có người phê bình.

Nhưng mà với chiến thắng trước đó, cho dù bọn họ có phê bình, cũng không thể ngăn cản uy tín và thanh thế của Yến Lâm trong quân bỗng nhiên tăng vọt, càng không cần phải nói người phân phối lương thảo trong quân sớm đã thay bằng người của Lữ Hiển, đối với Yến Lâm chính là nói gì nghe nấy, những người khác căn bản không có quyền nói chuyện điều khiển.

Lương thảo đều không có, lấy cái gì đánh giặc?

Cho dù trong bụng ngươi có một ngàn một vạn bất mãn, cũng chỉ cố nhẫn nại cắn răng nuốt vào, khi nghị sự trong doanh trướng còn phải cúi đầu nghe theo vị tướng lãnh trẻ tuổi này!

Trận chiến mở màn là một hồi tập kích bất ngờ, nhanh như tia chớp!

Mấy ngày kế tiếp càng phát huy chiến thuật này đến cực hạn, không ngừng xuất binh quấy rầy, rồi lại không lấy đại quân mạnh mẽ áp trận, chỉ như diều hâu vồ mồi từng chút từng chút mổ lấy máu thịt của đối phương, một lần lại một lần làm suy yếu lực lượng của đối phương.

Đồng thời còn gia tăng chỉnh đốn binh lực còn lại trong doanh trướng.

Đau nhất chính là đao cùn cắt thịt.

Chỉ sau ba lần, Thát Đát cũng đã thấy rõ ý đồ của đối phương, tới lần thứ tư, tiếp viện của vương đình tới, bốn vạn binh sĩ tề tụ ở biên quan, định chờ khi kỵ binh Đại Càn làm lại trò cũ đột kích một lần nữa, đón đầu thống kích, khiến đối phương có đến mà không có về!

Nhưng mà thật sự chờ đến ngày giao chiến, xuất hiện trước mặt bọn họ lại là năm vạn đại quân giống như triều dâng!

Năm vạn người này, kỵ binh hạng nhẹ chỉ chiếm số ít, càng có rất nhiều kỵ binh hạng nặng, nỏ binh hạng nặng, bộ binh hạng nặng!

Chiến mã bọc sắt, kiên cố không phá vỡ nổi!

Một khi giao chiến, liền giống như một chiếc chiến xa sắt đen khổng lồ, lấy uy thế nghiền áp, cắt qua trận quân Thát Đát như cắt thịt, phá hủy toàn bộ trù tính tỉ mỉ của bọn họ!

Phe Thát Đát quả thực không thể tin được, tướng lãnh Hân Châu Vương Thành lãnh binh tác chiến, khi nào thì lợi hại như vậy?

Trước sau phái ba trạm canh gác tiến đến dò hỏi.

Hai trạm trước đều bị diệt bặt vô âm tín, thẳng đến trạm thứ ba mới may mắn mang về tin tức ――

Trong quân Hân Châu, đâu còn có Vương Thành gì?

Lần này tướng lãnh đưa bọn họ đánh đến hoa rơi nước chảy, liên tiếp bại lui, họ Yến tên Lâm, tên tự có một chữ duy nhất là “Hồi”!

Một tháng trước đến nhận chức, hơn nữa một đao chém Vương Thành, dùng máu tươi của tướng lãnh cũ củng cố sự khống chế binh quyền của mình, tiện đà dùng tốc độ nhanh nhất đẩy mạnh chiến sự khiến người ta sợ hãi ngày hôm nay!

Chiến sự chẳng qua mới diễn ra được có mười ngày, phe Thát Đát đã sâu sắc cảm thấy ăn không tiêu.

Cho dù Duyên Đạt nổi trận lôi đình, cũng không thể lấy lực lượng của bản thân xoay chuyển bại cục mà ngay từ ban đầu đã lâm vào hoàn cảnh xấu này, vào ngày thứ mười một phái đi sứ thần, đưa thư cho Yến Lâm, trong lời nói còn đề cập tới công chúa đang có thai, sẽ sinh hạ huyết mạch hai quốc gia, trách cứ chiến sự không nên có.

Yến Lâm một kiếm chém chết sứ thần, đưa đầu người về vương trướng Thát Đát.

Cái gọi là lòng muông dạ thú, không thể tiêu diệt trong một sớm một chiều.

Nếu muốn người lòng mang ý xấu không hề quấy phá, chỉ bằng vào miệng lưỡi và một tờ giấy viết thư, thật sự không thể tin được. Chỉ có chặt đứt nanh vuốt, cắt đứt gân cốt, đánh cho đối phương hận, sợ, lại không có lực đánh trả, mới có thể được một ngày sống yên ổn!

Cho nên kế tiếp, hắn phải đánh mới là chính xác!

Không những tiếp tục đánh, hơn nữa còn phải đánh tàn nhẫn hơn so với lúc trước!

Sĩ khí trong quân, đều là đánh.

Một đường tắm máu, một đường chinh chiến, khí thế như hồng, quả thực trái ngược với thái độ đồi bại khi xưa!

Vào ngày 22 tháng 11, đại quân Đại Càn thế như hoàng long, đánh thẳng vào vương đình Thát Đát, binh lâm thành hạ, chiến mã của Yến Lâm dừng trước vương trướng, thanh kiếm giơ cao ba thước chiếu rọi khuôn mặt trẻ tuổi của hắn, chỉ vào vương tộc Thát Đát đang run bần bật đầy đất, nói một câu: “Yến mỗ này tới, chỉ vì nghênh công chúa về triều. Sau khi nghênh đón công chúa, quân ta tự đi, còn mong chư vị không cần kinh hoảng.”

Hay cho câu “Chỉ vì nghênh công chúa về triều”!

Nghe vào trong tai Thát Đát, quả thực như cười tát vào mặt bọn họ!

Đại quân đối phương chính là từ Nhạn Môn Quan một đường giết qua, hạ thành trì của bọn họ, giết binh sĩ của bọn họ, thậm chí vương kỳ bị đổ xuống, đều bị gót sắt dính máu giẫm đạp!

Một cái tát đánh cho sưng mặt, lại cười nói với ngươi ――

Chúng ta chỉ muốn đến đón một người.

Thật là quá nhẹ nhàng, quá lãnh khốc kiêu ngạo!

*

Chiến sự biên quan hừng hực khí thế, thế như chẻ tre, động tĩnh lớn như vậy, đương nhiên không thể che đậy được tin tức. Ngay khi Yến Lâm suất quân san bằng vương đình Thát Đát ngày đó, tin tức biên quan trải qua rất nhiều trở ngại, rốt cuộc vẫn trong sự kinh hoảng, đến kinh thành, đi qua cửa Tử Cấm Thành, tới tẩm điện của Hoàng đế.

Lúc này đang trong đêm dài.

Đồng hồ nước nhỏ tí tách, tử đàn thơm nồng.

Tiêu Xu ngủ không sâu, sau khi hầu hạ Thẩm Lang dùng ngũ thạch tán xong, tuy cũng nằm xuống trên long sàng, nhưng bên ngoài hơi có chút động tĩnh, nàng liền tỉnh.

Trong cung đốt địa long, ấm áp dễ chịu.

Nàng khoác bạc sam mỏng như lụa đứng dậy, vén mở rèm châu hoa mỹ, đôi mày đẹp như núi xa nhẹ nhàng chau lại, cùng với vẻ ung dung minh diễm năm xưa, lại nhiều thêm vài phần uy nghi mà sủng phi mới có. Dù cho giờ phút này thần thái có vẻ lười nhác, nhưng trên dưới lục cung ai không biết thủ đoạn của nàng? Người thấy đều cúi đầu.

Hầu hạ bên ngoài chính là Trịnh Bảo.

Vương Tân Nghĩa những năm gần đây dần dần già rồi, rất nhiều chuyện liền giao cho đồ đệ này, tay chân lanh lợi, đầu óc tinh tế, cũng coi như có được chân truyền của Vương Tân Nghĩa, biết rõ sở thích của Hoàng đế, giờ đây cũng chậm rãi có được thánh tâm.

Nhưng mà Tiêu Xu từ trước đến nay chưa bao giờ quan tâm đến những thái giám này.

Nàng sợ làm phiền Thẩm Lang, đi ra mới hỏi: “Bên ngoài có chuyện gì?”

Trịnh Bảo khom người nói: “Hồi bẩm nương nương, có cấp báo từ biên quan.”

Tiêu Xu xoay mình nhướng mày: “Cấp báo?”

Trịnh Bảo thấp giọng nói ra tin tức bên ngoài, cả người nàng liền biến sắc, đột nhiên quay người, đánh thức Thẩm Lang trên long sàng.

Chưa đầy một khắc, chiếu chỉ trong cung đã truyền tới trong phủ các đại thần.

Kinh thành trong đêm vắng lặng, nhất thời đều là tiếng gà gáy chó kêu, phú gia đại hộ, công hầu bá phủ, đèn đuốc sáng trưng, kiệu quan và xe ngựa, từng cái tụ về hướng hoàng cung.

Thẩm Lang thậm chí có chút không tin mình vừa nghe thấy cái gì: “Yến Lâm khởi binh, thế Tạ tiên sinh đâu?”

Người đưa tin nơm nớp lo sợ: “Nghe người ta truyền, khi Tạ tiên sinh tới Hân Châu, tặc tử đã giả mạo chỉ dụ vua khống chế binh quyền, phái người khống chế thiếu sư đại nhân, trông giữ nghiêm ngặt. Nhưng mà, nhưng mà…”

Trên mặt Thẩm Lang đã lộ ra sự tức giận: “Nhưng mà cái gì?”

Người đưa tin cũng lập tức dùng sức dập đầu: “Nhưng mà trên phố cũng nghe đồn, nói Tạ thiếu sư lòng mang ý xấu, sau khi tới Hân Châu, thế mà trợ giúp tặc tử chỉnh đốn quân vụ, cũng sinh lòng làm phản!”

“Làm càn!”

Thẩm Lang ăn ngũ thạch tán đã gần hai năm, liều thuốc lúc trước mới phát huy hết tác dụng, đang trong lúc bồn chồn kích động, nghe thấy lời này, chỉ cảm thấy một cỗ khí huyết dồn lên đỉnh đầu, khiến hắn lập tức đỏ mắt, túm lấy nghiên mực trên án ném xuống!

Nghiên mực Đoan Khê tốt nhất cầm nặng cực kỳ. Người đưa tin bị đập vào trên trán, máu chảy đầm đìa, đau đến suýt ngất đi, lại không dám lau một chút nào, liên tiếp quỳ xuống đất xin tha.

Không ít quan viên triều đình nhận được mệnh lệnh vội vàng tới, thấy cảnh tượng này quả thực không dám bước vào trong điện.

Một đám quỳ xuống ngoài điện.

Giọng nói âm trầm của Thẩm Lang mang theo lôi đình thịnh nộ, từ trong điện âm u truyền ra: “Quốc khố chưa xử lý, Hộ Bộ chưa động. Từ xưa ba quân tác chiến, quan trọng nhất là binh mã lương thảo! Ngay cả hắn lòng muông dạ thú, tay cầm binh quyền, bất luận chinh chiến cái gì cũng phải huy động lực lượng của cả nước để chuẩn bị, trong thời gian ngắn, hắn lấy đâu ra tiền và lương thảo để tấn công Thát Đát?! Chẳng lẽ người của Hộ Bộ chết hết rồi à, mà có thể dưới mí mắt trẫm giấu trời qua biển?!”

Chúng thần đều đã nghe qua tin tức rối loạn từ biên quan, thậm chí còn chưa sắp xếp lại thông tin cho rõ ràng đâu.

Vốn dĩ tất cả mọi người cảm thấy Tạ Nguy đi, tất cả tự nhiên thoả đáng.

Ai có thể nghĩ đến, vị đế sư đương triều này, bây giờ đều có khả năng tiếp tay cho giặc, nói không chừng là đầu sỏ gây tội chân chính sau lưng!

Giờ phút này nghe thấy Hoàng đế chất vấn, bọn họ làm sao dám lên tiếng?

Bên ngoài đại điện, trong nháy mắt lặng ngắt như tờ.

Thẩm Lang thật sự là càng nhìn càng giận, hận không thể ra một đạo thánh chỉ kéo đám giá áo túi cơm này ra ngoài chém!

Tiêu Xu đã mặc thêm cung trang.

Nàng đứng yên ở bên cạnh nhìn hồi lâu, mắt thấy quần thần trầm mặc không nói, đáy mắt lại không khỏi có hàn quang lập lòe, sau khi suy xét một lát, thế nhưng nhẹ giọng nói: “Thánh thượng, tặc tử Yến thị cử binh ở biên quan, lại đi tấn công Thát Đát trước, chuyện này hơi có chút kỳ dị, không hợp với lẽ thường. Theo ngu kiến của thần thiếp, đều không phải là không thể có đường cứu vãn. Đến nỗi chuyện binh mã lương thảo, mới là vấn đề quan trọng nhất.”

Giọng nói Thẩm Lang lạnh băng: “Ngươi có ý tưởng gì à?”

Tiêu Xu lập tức quỳ rạp trên đất, biểu hiện ra một loại tư thái tuyệt đối thuận theo.

Nhưng mà lời nói ra, lại hiếm thấy rõ ràng: “Nếu không có lương thảo, đại quân sẽ không duy trì được. Nếu có thể điều tra rõ tiền tài để tặc tử cử binh từ đâu mà đến, cắt đứt nguồn cung cấp, mới có thể thực hiện kế hoạch rút củi dưới đáy nồi. Thần thiếp nhớ tới có một người, có lẽ cũng biết một chút.”

Chúng thần đều kinh ngạc mà nhìn về phía nàng.

Ngay cả Thẩm Lang đều không khỏi chấn động: “Ai?”

Tiêu xu ngước mắt, quả quyết nói: “Cẩm Y Vệ phó chỉ huy sứ, Chu Dần Chi!”

*

Từ khi Yến Lâm suất lĩnh đại quân tiến công Thát Đát, Khương Tuyết Ninh liền mỗi ngày đều ra ngoài thành xem một chuyến, mấy ngày nay thường xuyên nghe được tin chiến thắng báo về, lại thật lâu không có tin tức của Thẩm Chỉ Y, ban đêm không khỏi luôn gặp ác mộng, nhìn thấy cỗ quan tài được binh sĩ hộ tống trở về đời trước.

Cái loại chờ đợi dày vò này, giống như là cầu xin lưỡi dao chém của vận mệnh không cần rơi xuống.

Sống lại một đời, nàng cứu Vưu Phương Ngâm, thay đổi hiểm cảnh của Yến Lâm, thậm chí thay đổi số phận của chính mình, bây giờ vì sao không thể cứu Thẩm Chỉ Y trở về đâu?

Nàng có lý do cũng có đủ hy vọng.

Ngày qua ngày, mở chiếc tráp đựng đầy cố thổ năm đó ra, xem qua một lần lại một lần.

Rốt cuộc, khoái mã truyền báo từ tiền tuyến vào một đêm trăng sau trận tuyết chạy như bay mà đến, binh sĩ đầy người mệt mỏi lại khó nén hưng phấn lướt qua cửa lớn, đi vào trước phòng nàng, dùng tiếng nói khàn khàn truyền báo cho nàng: “Ninh nhị cô nương, truyền lệnh của tướng quân, đã phá vương đình Thát Đát, công chúa điện hạ bình yên vô sự, sáng mai sẽ đến Nhạn Môn Quan, mời ngài đi đón chào!”

Một khắc kia, Khương Tuyết Ninh bỗng nhiên đứng dậy, suýt nữa đánh nghiêng chiếc tráp kia.

Một góc thành lâu biên quan, ánh trăng chiếu lên tuyết trắng, trong sáng như ban ngày.

Xe ngựa của Tạ Nguy chờ ở ngoài cửa thành.

Người ngồi ở trong xe, lại không biết vì sao tháo chuôi đao ở cổ tay ra nhìn kỹ, một lát sau, mới hỏi: “Nàng còn chưa tới sao?”