Khôn Ninh

Chương 239: Mưa rơi rả rích




Khi Khương Tuyết Ninh ngủ một giấc tỉnh lại, bên ngoài đã có một vài âm thanh ồn ào. Nàng ngủ rất ngon, cho nên cũng không cảm thấy khó chịu vì bị đánh thức, khi dậy rửa mặt chải đầu, thuận miệng hỏi một câu: “Vệ Lương đã vào thành chưa?”

Hai nha hoàn Liên nhi Đường nhi trận này cũng đi theo bên cạnh nàng.

Lúc này, Liên nhi giúp nàng chải đầu, cười đến ngọt ngào, liền nói: “Vào rồi, buổi sáng còn tới tìm ngài, nhưng mà gặp được Tạ tiên sinh, nói ngài hơn phân nửa còn đang ngủ, nên tống cổ hắn ra đồng ruộng ngoài thành trước. Lại nói chờ ngài tỉnh, thì thông báo cho ngài một tiếng, qua bên kia tìm hắn. Nhưng mà đến buổi chiều, vẫn muốn ngài trở về sớm một chút để luyện đàn nửa canh giờ.”

Khương Tuyết Ninh tức khắc không nói gì.

Nàng còn nhớ rõ tối hôm qua Tạ Nguy nói sáng nay không cần luyện đàn, để nàng ngủ muộn hơn một chút. Không ngờ đến, buổi sáng không luyện, buổi chiều vẫn phải luyện. Đó đúng thật là việc mà Tạ Cư An hắn có thể làm.

Chỉ là nàng cũng không có ý kiến gì.

Nghe Liên nhi nói Vệ Lương gặp được Tạ Cư An, cũng không nghĩ nhiều, dùng chút cháo cơm rồi đi gặp Thẩm Chỉ Y trước, lại trêu đùa với tiểu Thẩm Cố đã có thể kêu ê a một chút, tiếp theo mới bảo người chuẩn bị xe, ra khỏi thành tìm Vệ Lương.

Khi nàng rời khỏi phủ, tin tức đã đưa tới chỗ của Tạ Nguy.

Kiếm Thư nói: “Ninh nhị cô nương vừa ra ngoài, đã đi gặp công chúa một chuyến.”

Tạ Nguy ngồi pha trà ở đình hóng gió.

Hoa quế trồng xung quanh đã có mùi thơm thoang thoảng.

Nghe vậy hắn nhẹ nhàng nhăn nhăn mày, đáy mắt thoáng qua một tia âm vụ, lại hỏi với giọng điệu bình thường: “Thẩm Chỉ Y không nói bậy bạ gì với nàng chứ?”

Kiếm Thư lắc đầu: “Chưa từng có.”

Lúc này, Tạ Nguy mới rũ mi mắt, gắp trà hải, dùng nước trà đầu nóng bỏng rót nắp trà tử sa.

Qua một lát lại nói: “Nàng thật ra còn tính là thông minh. Trong thành loạn lạc, thời thời khắc khắc an ủi công chúa.”

Kiếm Thư hiểu rõ, chỉ nói: “Vâng.”

Tạ Nguy không nói gì nữa, bình tâm tĩnh khí mà pha trà, dường như đang đợi ai đó.

Qua chừng non nửa khắc, Đao Cầm dẫn người vào sân viện.

Tạ Nguy nắm chặt một chung trà không, đứng trên bậc thềm bên cạnh đình viện, giương mắt nhìn qua.

Trương Già không mặc quan phục, một thân trường bào xanh đen đơn giản, khuôn mặt lạnh lùng vẫn thường không mang theo ý cười, giống như tùng bách cắm rễ sâu trong đá bất động trong gió mưa, lại giống như tảng đá vững chắc đứng sừng sững trên vách đá vẫn không thay đổi ngay cả trong sương tuyết, khiến người ta cảm thấy bình tĩnh hơn một chút.

Tính tình của một người như thế nào, cơ hồ liếc mắt một cái là biết.

Hắn vừa không sợ hãi, cũng không trốn tránh, hai ba năm qua đi, vẫn là một người ngay thẳng chính trực.

Ngón tay thưởng thức chung trà siết chặt một cái, lại từ từ buông ra, Tạ Nguy chậm rãi kìm nén nỗi lòng, nhìn người tới gần, liền cười rộ lên như thấy người quen, nói: “Trương đại nhân đến từ kinh thành, Tạ mỗ bận quá, không thể đích thân nghênh đón, chỉ phái người dưới đi, mong thứ lỗi.”

Trương Già vốn là người trầm mặc ít lời, đối với người miệng lưỡi sắc bén như Tạ Nguy, tất nhiên càng có vẻ ít nói hơn.

Hơn nữa hắn tự biết mình và Tạ Nguy cũng không hợp nhau.

Giờ phút này chỉ chắp tay nói: “Triều đình có mệnh, tiến đến du thuyết thôi, Tạ thiếu sư nói quá lời.”

Hắn vốn dĩ đêm qua đã khởi hành rời khỏi kinh thành, đáng lẽ sáng sớm tinh mơ đã đến phủ Chân Định, ai mà ngờ được người còn đang ở trạm dịch ngoài cửa thành, thế mà bị một đám người chặn lại, tạm không cho đi.

Người cầm đầu đúng là Đao Cầm bên cạnh Tạ Nguy.

Nói là tiên sinh bọn họ đã nghe nói hắn đại giá quang lâm, bởi vì thiên hạ hỗn loạn, cố ý phái người đến tiếp đón, miễn cho xảy ra chuyện gì, bị triều đình khiển trách vì tội “Chém sứ giả”. Chẳng qua Tạ Nguy bận rộn, e rằng phải làm phiến hắn chờ một chút.

Vì vậy thế mà không cho vào thành.

Mắt thấy sắp giữa trưa, có một người tới từ phủ Chân Định bên kia nói với Đao Cầm gì đó, lúc này cuối cùng mới một lần nữa xuất phát, đến nơi đây gặp được Tạ Nguy.

Tạ Nguy đánh giá hắn, nói: “Lúc đầu nghe nói đến, ta còn cho rằng triều đình bị choáng váng. Trương đại nhân vừa không ở Lễ Bộ, cũng không ở Hồng Lư Tự, chỉ là một Hình bộ thị lang hoàn toàn không liên quan gì tới việc này mà thôi, hơn nữa còn không khéo ăn nói, Hoàng đế phái ngươi đến làm thuyết khách, thật đúng là sáng tạo khác người, thật khiến người ta kinh ngạc làm sao.”

Lời này ẩn ẩn có ý thăm dò.

Trương Già chắp tay, ống tay áo to rộng buông xuống, lại không nói chuyện quanh co, chỉ nói: “Bọn họ cho rằng trong chiến dịch Thông Châu, tại hạ và thiếu sư đại nhân cùng dốc hết sức mình, hơn nữa là người quen của Khương nhị cô nương, nên là người thích hợp nhất.”

Khi Tạ Cư An nghe “chiến dịch Thông Châu”, thì không có cảm giác gì, nhưng vừa nghe thấy hai chữ “Người quen”, không biết vì sao, chỉ cảm thấy từng đợt từng đợt chua xót tuôn ra ngoài.

Hắn cười lạnh một tiếng: “Đáng tiếc triều đình nghĩ sai rồi.”

Trương Già và hắn không những không phải là đồng liêu đã cùng nhau quét sạch Thiên giáo gì, thậm chí lúc còn ở Thông Châu đã có mâu thuẫn, hoặc là nói, là hắn vô cùng kiêng kị người này.

Trương Già không nói chuyện.

Tạ Nguy lại nói: “Làm thuyết khách, chắc là phải có lợi thế gì đi. Triều đình cho ta lợi thế gì?”

Trương Già nói: “Khương phủ.”

Mọi người đều biết, cho dù là thật hay giả, Tạ Nguy bên ngoài tự xưng là xuất thân từ Tạ thị Kim Lăng, sau khi một mình đến kinh thành, trong phủ tử trên xuống dưới chỉ biết có một mình hắn họ Tạ, không có họ hàng thân thích.

Mà cũng không khó thám thính tin tức Khương Tuyết Ninh ở bên cạnh hắn.

Thường xuyên qua lại, triều đình nghĩ đến việc trước tiên khống chế Khương phủ, để làm lợi thế kiềm chế Tạ Nguy, là chuyện hết sức bình thường.

Hắn nhớ tới những hành động âm thầm gần đây của triều đình, nói: “Khương đại nhân đã non nửa tháng không lên triều, trong ngoài Khương phủ tất cả mọi người không thể tùy ý ra vào, ngay cả đầu bếp mua đồ ăn cũng bị kiểm tra ba bốn lần mới cho đi, dù chưa công khai giam lỏng, kỳ thật cũng không khác mấy.”

Tạ Nguy vừa nghe chỉ cảm thấy buồn cười.

Hắn xoay chung trà sứ trắng trong tay một vòng, lại nhẹ nhàng đặt lại trên bàn trà, trên mặt không những không có chút thương hại nào, ngược lại còn hiện lên một chút ý cười rất có hứng thú: “Thế cũng tốt, dạo này ta vẫn luôn nghĩ về những ủy khuất mà Ninh nhị phải chịu mấy năm gần đây, bọn họ xui xẻo, thật ra miễn cho ta phải trở về khiến bọn họ đen đủi.”

Trương Già nhìn về phía hắn.

Tạ Nguy hồn nhiên không nhận ra mình nói hơi nhiều, cũng không lảng tránh ánh mắt hắn, thậm chí còn quay đầu nói với hắn: “Nhắc mới nhớ, năm đó Khương Bá Du rất coi trọng Trương đại nhân, ta và hắn cũng coi như bạn cũ. Chờ Trương đại nhân trở về kinh thành, thật ra không ngại chuyển lời giúp Tạ mỗ, bảo hắn không cần quá mức nhọc lòng, ta chăm sóc cho Ninh nhị rất tốt.”

Giọng nói vừa rơi xuống, không khỏi dính chút địch ý.

Rõ ràng còn chưa nói được hai câu, hắn đã có chút không kiên nhẫn, chỉ nói: “Tạ mỗ và Yến thế tử vốn dĩ phụng mệnh công chúa điện hạ trở về kinh thành, giương lá cờ cần vương, còn mong Trương đại nhân trở về bẩm báo đúng sự thật, chờ hai ngày nữa, đại quân nghỉ ngơi tốt, nhất định tiến đến tiêu diệt Thiên giáo, cứu triều đình trong nước lửa, diệt phản loạn trong Tử Cấm Thành.”

Đây là trực tiếp hạ lệnh đuổi khách.

Trương Già sẽ không nghe không hiểu.

Chẳng qua dựa theo ý của Thẩm Lang, phái hắn đến du thuyết, vốn dĩ chỉ là vỏ bọc mà thôi. Có gặp Tạ Nguy và Yến Lâm hay không, lại cuối cùng có thể nói thành cái dạng gì, cũng không quan trọng như vậy.

Một trận gió thu thổi tới.

Bầu trời vốn dĩ chỉ có chút mây trắng bao phủ phía chân trời, bây giờ đã có từng tảng mây đen trầm thấp ùn ùn kéo tới, ánh dương lười nhác rơi trước bậc thềm cũng vì thế mà ảm đạm đi mấy phần.

Trời như là muốn mưa.

Hắn đứng dưới đình, ngẩng đầu nhìn thoáng qua, lúc này nơi đây hắn lại nghĩ về khi đó.

Chẳng qua mùa hạ đã qua.

Sau một đợt mưa thu sẽ có một đợt lạnh, trong viện này cũng không có cả hồ lá sen như ở sơn trang tránh nóng năm đó.

Lúc này, hắn vốn nên hành lễ với Tạ Nguy, sau đó cáo từ.

Nhưng mà khi sắp xoay người, lại dừng bước.

Mí mắt hơi mỏng nhấc lên, mơ hồ có loại sắc bén không khéo đưa đẩy, Trương Già chăm chú nhìn hắn một lát, thế mà nói: “Thẩm Lang phái ta đến du thuyết là giả, âm thầm gặp mặt công chúa là thật, có một vật khác cần giao.”

Đồng tử của Tạ Nguy đột nhiên co rụt lại.

Nhưng mà Trương Già không hề nói cái gì, chỉ chắp tay với hắn, xoay người đi xuống bậc thang, lập tức đi gặp mặt Thẩm Chỉ Y.

Đao Cầm Kiếm Thư đứng ở một bên, đều bị kinh ngạc.

Lúc trước khi ở Hân Châu, Chu Dần Chi tới, cũng từng giao một vật cho công chúa điện hạ.

Tạ Nguy có biết đến.

Chẳng qua thứ nhất nàng từng có ân với Khương Tuyết Ninh, thứ hai còn có một vài giá trị lợi dụng, hắn cũng không cho người đi truy cứu cái gì, Thẩm Chỉ Y cũng chưa có dị động gì.

Bây giờ lại có Trương Già tới…

Nhưng mà chuyện vốn nên che che giấu giấu mà làm, vì sao hắn lại nói rõ ràng cho Tạ Nguy?

Kiếm Thư nhíu mày: “Hay là phái người ngăn hắn lại?”

Tạ Nguy nhớ tới lúc trước ở Thông Châu, hắn sai Đao Cầm Kiếm Thư lục soát tìm kiếm bức mật hàm mà mình dùng thân phận Độ Quân viết cho Thiên giáo nhưng không thấy, sau đó lại ở trong tay của Trương Già, nhưng hắn ta đã không lấy thứ này ra uy hiếp cái gì, chỉ trả lại cho hắn.

Bây giờ lại nhắc đến chuyện của Thẩm Chỉ Y…

Hắn và Trương Già không cùng đường, trong lòng mỗi người đều biết rõ ràng. Hắn sẽ không cảm thấy người độc lai độc vãng không hòa nhập với người khác như đối phương, sẽ kéo bè kéo cánh mà đứng về phía mình. Trên thực tế, khi hắn ta trả lại phong mật hàm kia cho hắn, hắn đã động sát tâm…

Chỉ là lúc đó hắn ta dù sao cũng là người trong lòng Ninh nhị…

Vừa nghĩ đến đây, môi mỏng của Tạ Nguy mím càng chặt, khuôn mặt băng lãnh, chung quy vẫn đè nén tất cả cảm xúc cuồn cuộn, nói: “Không cần.”

Bản thân chuyện đó không có gì đáng sợ.

Điều đáng sợ là không biết có chuyện này.

Mắt thấy trời âm u sắp mưa, hắn càng cảm thấy phiền muộn, đơn giản phất tay áo liền đi, chỉ để lại một lời: “Chờ hắn gặp Thẩm Chỉ Y xong, bảo hắn tức tốc rời đi, một khắc cũng đừng để hắn ở trong thành lâu hơn!”

Đao Cầm Kiếm Thư đi theo hắn nhiều năm, huống chi từ sáng nay đã bắt đầu làm việc, làm sao có thể không biết bên dưới lời này của hắn là chân chính kiêng kị cái gì?

Thật vất vả mới đẩy Ninh nhị cô nương đi.

Nếu hai người này gặp mặt nhau…

Hai người nhìn nhau, trong lòng hiểu rõ mà không nói ra.

Tạ Nguy trở về phòng, trong lòng không bình tĩnh lắm, liền lấy ra một quyển Đạo kinh để đọc, yên tĩnh một lát, đã nghe thấy ngoài cửa sổ tí ta tí tách, trời thật sự mưa rồi.

Lá thu chuyển vàng, tiêu điều lạnh lẽo.

Chẳng qua đọc trong chốc lát, nhưng thật ra bất an trong lòng cũng được gột rửa, lúc này mới nhớ tới Ninh nhị một lát nữa trở về còn phải luyện đàn, vì thế buông Đạo kinh trong tay xuống, gỡ xuống một cây đàn treo ở trên tường, mở túi đàn, cẩn thận chỉnh lại dây.

Hôm qua lúc hắn nghe Ninh nhị đàn, có một dây hình như bị lỏng một chút, khi tấu âm chỉ kém chút xíu, nhưng nếu một ngày không điều chỉnh, sẽ dần dần kém hơn chút xíu nữa, thế thì sẽ không biết kém đi bao nhiêu.

Ngón tay thon dài từng chút từng chút quấn chặt dây đàn.

Tạ Nguy nghĩ, bên ngoài trời đã mưa, kẻ lừa đảo kia và Vệ Lương cũng sẽ không tiếp tục bận rộn ở đồng ruộng, chắc là sớm trở về thôi, ngón tay liền dừng lại, phân phó Kiếm Thư nói: “Bên ngoài mưa to gió lớn, bảo phòng bếp chuẩn bị một chén canh gừng xua lạnh trước đi.”

Kiếm Thư phụng mệnh đi một chuyến.

Nhưng mà khi trở về, vẻ mặt lại có chút không đúng.

Tạ Nguy đứng ở bên cạnh bàn đàn, một tay nghiêng nghiêng đỡ đàn, mới vừa chỉnh dây đàn xong, tiện tay nhẹ nhàng gảy một cái, âm rung róc rách, bên môi hiện lên một nụ cười.

Chẳng qua rốt cuộc là cây đàn mua về, không bằng tự tay mình tỉ mỉ làm ra.

Chờ sau này nhàn rỗi, nên làm một cây cho Ninh nhị.

Hắn thấy Kiếm Thư trở về, thuận miệng hỏi: “Người đã trở về rồi sao?”

Kiếm Thư hơi uốn gối nửa quỳ: “Ninh nhị cô nương bởi vì trời mưa trở về sớm hơn một chút, xe ngựa ở cửa thành, đúng lúc gặp được Trương đại nhân, nàng… Đều do thuộc hạ làm việc không tốt!”

Hắn rũ đầu không dám nâng lên.

Thậm chí cũng không dám nói thật.

Độ cong bên môi Tạ Nguy có một lát đình trệ, sau đó từng chút từng chút chậm rãi biến mất, giống như một bức tranh màu bỏ vào trong nước, từ từ phai màu đi, trở thành một khung cảnh đen trắng phá lệ bình tĩnh, phá lệ dọa người.

Thế nhưng không có trách cứ bọn họ.

Tầm mắt ngừng ở trên dây đàn vẫn còn đang run rẩy kia, hắn nhẹ giọng hỏi: “Ninh nhị tìm hắn, có phải hay không?”

Kiếm Thư chỉ cảm thấy áp lực trước nay chưa từng có: “Tiên sinh…”

Dường như có một cỗ đau thấu tim đánh thẳng tới, ngón tay đặt trên thân đàn của Tạ Nguy dần dần siết chặt, rốt cuộc không nhịn được cỗ địch ý chôn sâu đó, trong lúc rũ mắt, cây đàn kia đã bị nện vào góc bàn.

Rầm một tiếng vang lên.

Đàn gãy, dây đứt.

Hắn chỉ lặng lẽ đứng đó, nhìn với vẻ mặt không có biểu cảm.

Ngón tay thon dài rũ xuống bên người, một dòng máu tươi theo vết thương do mảnh gỗ cắt qua uốn lượn chảy xuống.

Ngoài cửa sổ mưa rơi rả rích.