Không Biết Bao Giờ Gặp Lại

Chương 22




22



Tôi cất di ảnh đi.



Lái xe đến Cục Dân Chính.



Tôi lấy sổ hộ khẩu của tôi và Gianh Tự ra, nhỏ giọng hỏi nhân viên: "Tôi muốn làm giấy đăng ký kết hôn."



Nhân viên ngẩng đầu nhìn tôi, mở sổ hộ khẩu ra, do dự một lúc lâu mới nói: “Xin lỗi, người đã khuất không thể đăng ký”.



Tôi siết chặt ngón tay cảm ơn cô ấy: "Làm phiền rồi."



Ngay khi tôi quay đi.



Cô ấy đột nhiên gọi tôi lại: "Cô Tô."



Tôi quay đầu lại.



Cô ấy và người đàn ông phía sau vẫy tay với tôi.



"Cô có ảnh không?"



Tôi đầy thắc mắc.



Cô ấy lắc hai tờ giấy đăng ký kết hôn với tôi: “Trên giấy kết hôn phải dán ảnh của cô và người yêu của cô đấy”.



Tôi nhanh chóng lấy ảnh từ trong túi ra.




Cô ấy cẩn thận dán ảnh của Giang Từ và tôi vào trang bên trong của giấy chứng nhận kết hôn không đóng dấu, rồi viết lên chỗ người nhận giấy chứng nhận.



"Tô Dĩ."



"Giang Từ."



Tôi mong chờ hỏi: “Cô có thể viết ngày 22 tháng 8 năm 2023 được không?”




Mắt cô ấy đỏ hoe, sụt sịt.



"Có thể!"



"Ngày đăng ký là ngày 22 tháng 8 năm 2023."



"Đây là lần đầu tiên tôi cấp giấy đăng ký kết hôn mà không có hiệu lực pháp luật. Tôi hy vọng đây sẽ là lần cuối cùng."



Cô ấy trịnh trọng đưa nó cho tôi: "Cô Tô, tôi chỉ có thể làm được vậy thôi."



"Người cô yêu sẽ luôn bảo vệ cô, chúc cô một đời bình an suôn sẻ."



Tôi cầm tờ giấy đăng ký kết hôn đỏ tươi, khóc không thành tiếng, cúi đầu thật sâu trước họ.



"Cảm ơn mọi người."