Mùa đông năm nay rất lạnh, Tùy Duy Tâm chỉ đứng bên ngoài một lát mà tay chân đã tê cứng, hắn ho khan vài tiếng.
Lúc này Trình Dã mới tỉnh táo lại, anh nhanh chóng xin lỗi: "Xin lỗi, tôi bị phân tâm nên không chú ý lắm."
"Không sao."
Sau khi vào nhà, Tùy Duy Tâm được bao bọc bởi làn hơi ấm. Lần trước khi hắn tới đây trong nhà không bật hệ thống sưởi. Rõ ràng ở nhà hắn cũng có máy sưởi nhưng hắn lại cảm thấy không ấm áp như ở đây.
Trình Dã rót một tách trà thơm ấm áp cho Tùy Duy Tâm: "Lúc nãy là bạn trai cũ của tôi, chúng tôi đã chia tay lâu rồi, cậu ta tính tình trẻ con, vẫn luôn ồn ào như vậy đấy."
Tùy Duy Tâm không ngờ rằng Trình Dã không hề che giấu xu hướng tính dục của mình mà còn thừa nhận mình có người yêu cũ. Tất nhiên hắn cũng sẽ không vì xu hướng tính dục mà thay đổi cách nhìn về Trình Dã. Tình yêu đồng giới không hề hiếm lạ gì, trong giới giải trí cũng có rất nhiều người như vậy nhưng Tùy Duy Tâm không có ấn tượng tốt đẹp mấy với gay trong giới, hắn đã thấy quá nhiều người vì muốn bò lên giường kim chủ mà dùng thuốc rồi quan hệ lăng nhăng.
Tùy Duy Tâm nhẹ nhàng nói: "Chia tay rồi mà cứ luôn dây dưa như vậy đúng là rất trẻ con." Hắn nhấp một ngụm trà thơm, trong lòng cảm thấy ấm áp hẳn, lời nói cũng dịu dàng hơn rất nhiều.
"Anh có thuốc lá không?"
Trình Dã đã bỏ thuốc lá từ lâu nhưng anh lại thấy thèm thuốc, nhất là lúc này, anh rất muốn hút thuốc, nếu Tùy Duy Tâm nói hắn không có thì anh sẽ lập tức xuống lầu mua thuốc lá.
Thói quen thật đáng sợ, nhưng con người có thể phá bỏ chúng.
"Có."
Tùy Duy Tâm lấy từ trong túi áo khoác ra một bao thuốc lá, bao bì khá tinh xảo, là thuốc lá ngoại đắt tiền. Tùy Duy Tâm đưa cho anh bật lửa bạc có họa tiết rất đẹp, Trình Dã nhìn qua thì thấy đó là hình một chú chó.
"Tôi ra ban công hút thuốc."
Tùy Duy Tâm cũng đứng lên.
(truyện chỉ được đăng tại w@ttp@d: BBTiu4, những nơi khác đều là re-up!)
Sàn ban công cũng được trải thảm bông, bên trên đặt một cái ghế treo lớn, bên cạnh ghế treo là một cái bàn nhỏ, trên đó có vài cuốn sách, chủ yếu là truyện tranh và tạp chí nhiều màu sắc.
Hóa ra cây xanh chỉ là một phần mà Tùy Duy Tâm có thể thấy, ở cái kệ đối diện với ghế treo có rất nhiều loài hoa rực rỡ mà hắn không biết tên.
Có thể thấy rằng Trình Dã thật sự rất chú trọng đến chất lượng cuộc sống. Tùy Duy Tâm cảm thấy nếu sống cùng một người như vậy sẽ rất thú vị, nhưng rồi hắn chợt giật mình vì suy nghĩ này của bản thân.
Trình Dã mở cửa sổ ra, gió lạnh lùa vào. Hai người châm thuốc rồi bắt đầu hút thuốc.
Trình Dã thì thầm nói: "Nếu như nói đã buông tay được rồi thì chính là nói dối. Lê Tiêu cũng không phải người quá xấu, khi ở bên cậu ta tôi cũng có những lúc vui vẻ. Chúng tôi ở bên nhau sáu năm, không phải là thời gian ngắn, từ khi tôi vào đại học đến khi tôi ra trường, từ khi tôi đi tìm việc làm đến khi bắt đầu gây dựng sự nghiệp, cậu ta luôn ở bên cạnh tôi."
"Ừm." Tùy Duy Tâm là người rất biết lắng nghe.
Trình Dã từ từ rít điếu thuốc trên tay, sau đó anh nhẹ nhàng nhả khói, làn khỏi nhanh chóng bị gió thổi bay đi.
"Cho đến tận bây giờ, khi tôi nhìn thấy cậu ta đứng đó với lớp áo mỏng manh trong thời tiết giá lạnh, tôi biết rõ cậu ta cố ý muốn làm tôi thấy khó chịu. Cậu ta thắng rồi, con người ấy vẫn luôn như vậy." Anh mỉm cười nói: "Chắc tôi lại phát bệnh thánh mẫu nữa rồi."
Tùy Duy Tâm không có kinh nghiệm an ủi người khác, hắn chỉ có thể lạnh lùng nói: "Cậu xứng đáng có được điều tốt hơn."
"Cảm ơn anh đã sẵn sàng lắng nghe tất cả những điều vớ vẩn mà tôi nói."
Tùy Duy Tâm đột nhiên quay đầu lại, nhìn vào mắt Trình Dã: "Không sao đâu. Đây không phải là chuyện vớ vẩn. Mỗi người đều có nỗi khổ riêng."
Trình Dã ngơ ngác nhìn hắn, anh nhéo nhéo ngón tay của mình: "Mỗi người đều có sao?"
"Mỗi người đều có."
Vậy tức là anh cũng có à? Trình Dã thầm nghĩ.
Bản thân lại bị gì nữa rồi? Cứ như vậy mà mở lòng trút bầu tâm sự với người khác.
Nhưng Trình Dã lại cảm thấy nhẹ nhõm vì mình đã hoàn toàn buông bỏ được những thứ đang đè nặng trong lòng.