Bữa tiệc kéo dài đến hơn nửa đêm, mọi người còn muốn đi tăng hai nhưng Trình Dã không tham gia mà về nhà đi ngủ. Mọi người đều cười anh còn trẻ như vậy đã bắt đầu dưỡng sinh rồi.
Vài năm trước, anh còn rất ham chơi, tiệc tùng lui tới quán bar thâu đêm suốt sáng. Nhưng hai nằm gần đây, anh đã hạn chế rất nhiều, có lẽ vì sắp bước sang tuổi 30 nên anh bắt đầu trân trọng sức khỏe của mình hơn.
Trình Dã định gọi tài xế đến chở mình về, nhưng khi anh đến bãi đỗ xe thì không ngờ lại gặp được một người - Tùy Duy Tâm đang ngồi xổm ở lề đường, cạnh thùng rác.
Hình như hắn vừa nôn xong, nhưng trông cũng không quá khó coi.
Tùy Duy Tâm ngẩng đầu, ánh mắt hắn u ám nhìn Trình Dã đi tới.
Trình Dã lại gần: "Anh không sao chứ."
"Vẫn ổn." Dù Tùy Duy Tâm nói vậy nhưng sắc mặt của hắn không hề tốt chút nào.
"Phải uống nhiều bao nhiêu mới đến mức này vậy chứ?" Trình Dã nghi ngờ hỏi: "Bị chuốc rượu à? Ai dám nhổ lông trên đầu hổ vậy?"
Tùy Duy Tâm ấn tay lên bụng, cười khổ: "Chỉ là hổ giấy mà thôi."
Đây là một bữa tiệc để bàn chuyện hợp tác, những ông lớn có địa vị ngang bằng hoặc cao hơn Tùy Duy Tâm đều có mặt, họ khá coi thường con ông cháu cha như hắn, chỉ là không nói ra mà thôi.
Trình Dã nhìn Tùy Duy Tâm đang cố gắng duy trì vẻ mặt bình thường, anh hiểu được tình huống thì nhẹ nhàng thở dài, sau đó hỏi: "Đau bụng?"
Tùy Duy Tâm gật đầu.
"Có muốn đi bệnh viện không?"
Tùy Duy Tâm nhỏ giọng trả lời: "Không cần."
"Đừng cậy mạnh."
Trước đây khi Trình Dã còn ở bên Lê Tiêu, Lê Tiêu thường bị đau dạ dày do thói quen ăn uống thất thường không chịu chú ý đến sức khỏe. Trình Dã đã quen chăm sóc Lê Tiêu nên rất có kinh nghiệm, anh chỉ cần nhìn thoáng qua là có thể biết được cơn đau có nghiêm trọng hay không.
Chắn chắn Tùy Duy Tâm bị đau dạ dày khá nghiêm trọng, anh vô thức nói ra vài lời quan tâm, bầu không khí đột nhiên trở nên hơi vi diệu.
Lúc này có một chiếc taxi chạy tới, tài xế hạ kính xuống hỏi hai người muốn đi đâu. Trình Dã mở cửa xe, ra hiệu cho Tùy Duy Tâm: "Đến bệnh viện đi."
Tùy Duy Tâm đồng ý, hắn cố gắng đứng dậy, Trình Dã đưa tay đỡ lấy thì phát hiện tay của hắn lạnh ngắt.
"Làm phiền rồi." Tùy Duy Tâm nói.
Trình Dã thấy cũng thật thú vị, mấy ngày trước anh vừa đưa Diêu Giai về nhà, hôm nay lại đưa hắn đi bệnh viện, anh sắp trở thành tài xế toàn thời gian cho người nổi tiếng đến nơi rồi.
Tùy Duy Tâm ngồi bên cạnh tựa đầu vào cửa kính xe, đôi mắt hắn nhắm hờ, lông mi rất dài, hắn đang cố kìm nén cơn đau, trông rất mệt mỏi.
Tùy Duy Tâm hiếm khi bộc lộ sự yếu đuối của mình trước mặt người ngoài. Trình Dã là người đầu tiên. Trình Dã có thể nhìn thấy được sự đề cao cảnh giác của hắn. Vẻ ngoài cứng rắn lạnh lùng chỉ là lớp ngụy trang, hôm nay anh mới tình cờ nhìn thấy được chút sự thật đằng sau lớp mặt nạ ấy.
(truyện chỉ được đăng tại w@ttp@d: BBTiu4, những nơi khác đều là re-up!)
Bệnh viện khá vắng, không gian yên tĩnh và ngập mùi thuốc khử trùng. Trình Dã đi lấy thuốc cho hắn, còn phải đợi hắn truyền dịch.
Tùy Duy Tâm thở dài: "Cuộc sống không hề dễ dàng."
Con ông cháu cha ngậm thìa vàng từ nhỏ mà nói ra câu nói này thì hơi buồn cười, nhưng Trình Dã lại không cười nổi.
Trình Dã cảm thấy mình chắc đã uống nhiều rồi, nếu không thì sao lại nghiêm túc bận tâm đến chuyện của một người xa lạ cơ chứ? Anh chợt nghĩ đến bản thân mình vài năm trước, khi chia tay với Lê Tiêu, mặc dù mọi chuyện rất rõ ràng và thoải mái nhưng nhiều năm sau anh vẫn phải trả giá cho sai lầm ngày đó.
Ngày đó anh có thể uống rượu suốt đêm, uống như điên như dại, nhưng anh rất giỏi uống rượu, uống có nhiều đến đâu vẫn có thể tỉnh táo ngồi ở ven đường hóng mát cho đến khi bản thân cảm thấy buồn ngủ mới gọi tài xế đến chở về nhà.
Khi hai người bước ra khỏi bệnh viện đã hơn hai giờ sáng, thành phố nhộn nhịp chìm vào giấc ngủ say, chung cư tối om chỉ còn lại vài ngọn đèn. Những hàng cây ven đường trông cũng thật ủ rũ.
Rượu làm cho Trình Dã tỉnh táo, nhưng lại khiến Tùy Duy Tâm ngủ thiếp đi, khi truyền dịch xong, Trình Dã đánh thức Tùy Duy Tâm dậy, ánh mắt hắn hơi mê man.
Trình Dã nói: "Tôi gọi xe rồi, nhưng tôi không biết địa chỉ nhà anh nên về nhà tôi trước nhé."
"Được, cảm ơn." Đây là lần thứ ba Tùy Duy Tâm nói cảm ơn với Trình Dã, hắn vừa mở miệng liền nghe thấy giọng nói của mình khàn hẳn đi, sau đó hắn hỏi: "Ngày mai cậu có đi làm không?"
"Không, bây giờ tôi là người vô công rỗi nghề."
"Vậy ngày mai tôi cũng không đi làm."
Hắn định gọi cho thư ký nhưng nghĩ lại thì giờ này người ta đã đi ngủ rồi nên chỉ gửi tin nhắn.
Đúng là tổng tài có khác, không muốn đi làm thì nghỉ, thật tùy hứng. Còn Trình Dã vì miếng cơm manh áo mà bị chèn ép nhiều năm.