Không Cần Đến Trêu Chọc Ta

Chương 40: Ra mắt tại Phượng gia




“Hai tiểu thiếu gia, van xin hai người ngoan ngoãn thay quần áo được không?”

Thanh âm ai oán yếu ớt vang lên.

Năm sáu nữ giúp việc đứng vây quanh ở bên giường, nhìn Sở Mạc, Sở Nhiên trên giường lớn mà vẻ mặt như sắp khóc, muốn leo lên giường đem kéo bọn họ xuống nhưng lại không có can đảm

“Tất cả mọi người đều chờ các cậu, nếu không thay sẽ không kịp, ngoan ngoãn nghe lời được không?”

“Không được.”

Không để ý tới sự cầu khẩn của các cô, Sở Mạc, Sở Nhiên kiên quyết từ chối.

Các cô giúp việc hai mặt nhìn nhau, lại nhìn hai người đang huyên náo liền chết tâm. Rõ ràng bình thường luôn nghe lời nhưng sao đêm nay lại như vậy.

“Tiểu Mạc, Tiểu Nhiên bình thường không phải rất dính các cô sao? Sao ngay cả các cô cũng không có biện pháp?”

Tiểu Hàm nhìn hai cô gái song sinh, thấp giọng hỏi.

“Không có biện pháp rồi?” Nhạ Liên cùng Nhạ Hoan nhún nhún vai, trên hai gương mặt giống như được đúc ra từ một khuôn mẫu đều biển hiện khóc không ra nước mắt, “Cô hãy nghĩ xem người tiểu thiếu gia muốn gặp là ai nhất, chỉ cần người đó đến đây thì mọi việc đều sẽ được giải quyết.”

“Tiểu Thu?” Thính Hà lấy khuỷu tay đẩy đẩyẤu Lôi bên cạnh.

Ấu Lôi liếc mắt một cái, “Cô cứ đi gọi đi? Nếu có thể gọi cô ấy tới, chúng tôi còn ở đây giằng co cả đêm sao?”

Thính Hà khó hiểu nhíu mày, “Vì sao không gọi được? Tôi đi gọi cô ấy.”

Bàn tay trắng nõn xoa xoa cái trán, Ấu Lôi mắt trợn trắng liên tiếp, bộ dạng đau lòng chỉ tiếc rèn sắt không thành thép, “Tiểu Hà cô mới tới sao? Cô ấy đang ở cùng hai vị thiếu gia, nếu như cô không sợ chết thì cứ đi đi a!”

Nghe vậy, Thính Hà cúi đầu xuống, ngượng ngùng cười cười, “Ha ha ···· tôi không đi, lão gia cùng phu nhân đâu?”

“Chúng tôi đã tìm khắp nơi, lão gia cùng phu nhân cũng không thấy bóng dáng.”

“A.” Thính Hà gật đầu, “Vậy bây giờ làm sao đây?”

“Còn có thể làm sao? Tiếp tục cùng bọn nhóc đấu!” Ấu Lôi liếc mắt nhìn Sở Mạc, Sở Nhiên đang cầm gối đầu đánh nhau trên giường, lại một lần nữa cảm thấy thất bại.

“Tiểu bảo bối còn chưa mặc quần áo sao?”

Tiếng nói hồn hậu, trong trẻo vang lên tại cửa ra vào, Phượng Dật Hành ôm Lãnh Nghiên đi vào phòng, đôi mắt sủng nịnh nhìn hai đứa trẻ đang chơi đùa trên giường.

“Lão gia, phu nhân.”

Các nữ giúp việc khẽ gật đầu cúi người, cung kính hành lễ, đồng thời thở dài một hơi. Rốt cục có cứu tinh đến rồi.

“Ông, bà”

Sở Mạc Sở Nhiên dừng lại động tác đùa giỡn, nhào vào lồng ngực Phượng Dật Hành cùng Lãnh Nghiên, ngay lúc họ cúi xuống bọn chúng hôn lên mặt họ.

“Sắp đến giờ rồi, tại sao còn chưa thay quần áo?” Phượng Dật Hành nhìn quần áo trên người hai đứa rồi lại nhìn nhìn âu phục trong tay Ấu Lôi cùng Tiểu Hàm, “Không thích quần áo ông chọn cho các con sao?”

“Không phải.” Sở Mạc, Sở Nhiên lắc đầu.

“Vậy tại sao không thay?”

“Tiểu Mạc không muốn xuống dưới.” Sở Mạc đáng yêu chu môi, rầu rĩ mở miệng.

“Vì sao?” Phượng Dật Hành nhếch mi.

“Bởi vì phía dưới có thật nhiều người, Tiểu Mạc, Tiểu Nhiên không biết bọn họ nên bọn con sợ,” Sở Nhiên hé ra khuôn mặt tuấn mỹ nhỏ nhắn.

Lãnh Nghiên cùng Phượng Dật Hành liếc nhau, ngón trỏ khều nhẹ lên chóp mũi hai đứa cháu, “Hai đứa các con cũng sợ người lạ sao? Các con không ngoan! Dám nói dối ông bà.”

“Tiểu Mạc, Tiểu Nhiên chính là không muốn xuống dưới!” Sở Mạc, Sở Nhiên phồng má, giãy ra khỏi ngực, chạy về ngồi lên trên giường.

“Nói cho bà nghe, vì sao không muốn xuống dưới được không?”

Lãnh Nghiên ngồi cạnh hai đứa, sờ sờ hai cái đầu nhỏ.

“Bởi vì ····” Sở Mạc cắn cắn cánh môi, “Bởi vì bọn con không muốn gọi bọn họ là ba.”

“Hả?” Phượng Dật Hành cùng Lãnh Nghiên sửng sốt, một giây sau cười ra tiếng, “Ha ha ···· cũng bởi vì nguyên nhân này mà hai tiểu bảo bối ở trong phòng giận dỗi?”

“Ông cảm thấy nguyên nhân này rất buồn cười sao?” Sở Nhiên mở to đôi mắt nhìn Phượng Dật Hành, vẻ mặt bi thương, đôi mắt muốn khóc.

“Không phải, không phải.”

@Thấy thế, Phượng Dật Hành liền kéo Sở Nhiên qua, sờ sờ cái đầu nhỏ của nó.

“Được, không muốn gọi bọn họ là ba thì có thể không gọi a!”

“Có thể sao?” Sở Mạc, Sở Nhiên kinh ngạc khẽ nhếch cái miệng nhỏ nhắn, chớp mắt to, vẻ mặt đáng yêu.

“Đương nhiên có thể a! Bảo bối không biết đó thôi, hai người bọn chúng từ nhỏ đều không kêu ông là ba, cho nên các con cũng có thể không cần gọi. Không sao hết.”

Những từ kia chỉ là xưng hô, ông không thèm để ý, hai tiểu quỷ đương nhiên cũng sẽ không để ý, trong mắt bọn họ, hiện tại, đoán chừng chỉ có duy nhất Tiểu Thu.

“Nếu như vậy, tiểu bảo bối có thể ngoan ngoãn thay quần áo rồi chứ?” Lãnh Nghiên nhìn bọn nhóc, vẻ mặt ôn nhu vui vẻ.

“Dạ” Sở Mạc, Sở Nhiên gật đầu.

Thấy thế, Ấu Lôi cùng Tiểu Hàm cầm quần áo đến gần bọn họ.

Thay âu phục xong, vốn là tuấn mỹ đáng yêu Sở Mạc, Sở Nhiên lại có vẻ càng thêm khí suất, hiển nhiên là hai tiểu vương tử, Sở Mạc là một thân màu đen, Sở Nhiên một thân màu trắng, chỗ cổ thắt một cái nơ đáng yêu.

Phượng Dật Hành cùng Lãnh Nghiên thoả mãn nhìn bọn nhóc.

Đúng là huyết thống! Tuy tuổi còn nhỏ nhưng bọn nhóc đã vô thức toát ra một loại khí thế vương giả, đợi một thời gian nữa, bọn nhóc sẽ không thua gì Hoàng cùng Diễm.

“Chúng ta đi xuống thôi!” Phượng Dật Hành cùng Lãnh Nghiên giang hai cánh tay, mỗi người ôm lấy một đứa.

~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~

Đêm nay Phượng gia đặc biệt náo nhiệt, đèn đuốc sáng trưng, đình viện trang trí xa hoa, khắp nơi đều có thể thấy được thức ăn phong phú, những chiếc ly chứa rượu được xếp thành hình Kim Tự Tháp mà rượu bên trong ly dưới ánh đèn trở nên chói sáng. Ăn uống linh đình, quần áo rực rỡ, đêm nay ở chỗ này tụ tập toàn những người quyền quý nhất trong thương giới cùng với hắc đạo, đây là một cơ hội đáng quý, đàn ông, phụ nữ, các tiểu thư, cùng cầm ly rượu trò chuyện thân thiện, bọn họ ai cũng hy vọng mượn cơ hội này quen biết thêm càng nhiều nhân vật nổi tiếng mà ngày thường không có cơ hội gặp.

Phượng Dật Hành cùng Lãnh Nghiên xuất hiện làm xung quanh yên tĩnh lại.

Phượng Dật Hành cùng Lãnh Nghiên mỗi người ôm một hài tử đứng trên khán đài.

“Thật xin lỗi để cho mọi người đợi lâu.” Phượng Dật Hành gật đầu tỏ vẻ áy náy, “Tối nay, rất cảm ơn mọi người đã dành chút thời gian đến đây, xin giới thiệu hai đứa cháu của tôi, trong ngực tôi là Phượng Sở Mạc, trong ngực Nghiên Nhi chính là Phượng Sở Nhiên, tôi xin tuyên bố, cũng hướng toàn bộ thế giới tuyên bố, Phượng Sở Mạc cùng Phượng Sở Nhiên là cháu đích tôn của Phượng gia, hôm nay chính thức nhập gia phả trở thành người thừa kế mới của Phượng gia.”

“Chúc mừng Phượng gia, chúc mừng Phượng gia.” Lập tức, dưới đài vang lên nhiều tiếng chúc mừng, mọi người nâng ly hướng Phượng Dật Hành cùng Lãnh Nghiên chúc mừng.

“Cám ơn mọi người.” Phượng Dật Hành cùng Lãnh Nghiên cầm ly rượu lên uống cạn, “Tiếp theo, xin mọi người cứ chơi vui vẻ, uống hết mình, không say không về.”

“Được, không say không về.” Phía dưới, mọi người hoan hô.

“Từ hôm nay, các con chính là Phượng Sở Mạc và Phượng Sở Nhiên, họ Phượng đối với các con chính là tượng trưng cho quyền lực, hiểu không?” Phượng Dật Hành mỉm cười nhìn Sở Mạc, Sở Nhiên, không, phải là Phượng Sở Mạc, Phượng Sở Nhiên.

“Dạ.” Bọn họ gật đầu.

Bên kia, Tô Mộ Thu nhìn các con trên khán đài, trong đôi mắt xẹt qua sự thương cảm.

Trở thành người thừa kế, rốt cuộc là vui hay là buồn? Nếu như có thể, cô càng hy vọng Tiểu Mạc cùng Tiểu Nhiên là người bình thường, sau này, thời gian cô cùng con ở chung hẳn là càng ít? Nếu là người thừa kế, sau này tất nhiên là không tránh khỏi việc được huấn luyện cùng bồi dưỡng, Tiểu Mạc, Tiểu Nhiên có thể trở nên lạnh lùng và tàn nhẫn giống bọn họ không?

“Tiểu Thu.”

Tiếng nói hơi nghẹn ngào vang lên bên cạnh cắt đứt suy nghĩ của cô, thanh âm quen thuộc làm cho cô sững sờ, nhanh chóng quay đầu.

“Phi Phi.”

Nam Cung Phi Phi đứng trước Tô Mộ Thu, nước mắt rơi xuống, môi mím thật chặt, cô vươn cánh tay muốn ôm Tiểu Thu nhưng bị hai cái cánh tay cường tráng nhanh hơn một bước kéo Tô Mộ Thu đi.

“Thần, trông nom vợ của cậu cho tốt.”

Phượng Dạ Hoàng lạnh lùng mở miệng.

Bùi Lẫm Thần kéo Nam Cung Phi Phi qua, “Ngoan, đừng khóc.” Ngón cái nhẹ nhàng lau đi nước mắt trên mặt cô.

Tô Mộ Thu cau chặt mi tâm, “Các anh thả tôi ra.” Cô dùng sức đẩy cánh tay đặt trên eo mình ra nhưng thất bại, lạnh lùng nhìn Phượng Dạ Hoàng cùng Phượng Dạ Diễm, mà bọn họ cũng không hành động gì.

Nam Cung Phi Phi kéo bàn tay vì cô lau nước mắt ra, nhìn về phía Tô Mộ Thu, nước mắt vừa mới ngừng lại nhịn không được chảy xuống, “Tiểu Thu ··· tớ nhớ cậu ···· tớ cho rằng không bao giờ gặp được cậu nữa·····”

Cô như thế nào cũng không quên đêm đó mẹ Tô mất đi, đó là lần cuối cùng cô gặp Tiểu Thu, đến lúc gặp lại đã là bốn năm sau.

“Phi Phi ngoan, đừng khóc, tớ không phải rất tốt sao?” Tô Mộ Thu ôn nhu cười.

“Năm đó, tớ nhớ cậu ··· tớ không phải bạn tốt của cậu sao? Cậu làm sao có thể ··· làm sao có thể bốn năm không gặp tớ? Cậu có biết tớ lúc ấy khóc nhiều như thế nào không?” Nam Cung Phi Phi mở to hai mắt đẫm lệ, nghẹn ngào nói.

“Thực xin lỗi, Phi Phi, tớ ······ Phi Phi, cậu có em bé?” Tô Mộ Thu chú ý tới bụng Nam Cung Phi Phi nhô lên, chắc khoảng bảy tháng rồi!?

“Ừ.” Nam Cung Phi Phi gật đầu, khóc thút thít, “Cậu không được đánh trống lảng.”

“Ngoan a, ngoan a! Đã sắp làm mẹ người ta rồi, không thể khóc nha, coi chừng sinh ra một em bé hai mắt đẫm lệ.” Tô Mộ Thu trêu tức nhìn cô.

“Thật sự sẽ sinh ra em bé hai mắt đẫm lệ sao?” Nam Cung Phi Phi kinh ngạc mở to mắt.

“Ha ha ··” Tô Mộ Thu cười ra tiếng, “Đương nhiên” Phi Phi vẫn là đơn thuần như vậy.

Phượng Dạ Hoàng cùng Phượng Dạ Diễm liếc nhau, trên khuôn mặt tuấn mỹ đồng thời hiện lên ghen tuông.

“Tớ cũng muốn sinh ra em bé như Mạc Mạc cùng Nhiên Nhiên!” Nam Cung Phi Phi vuốt bụng, vẻ mặt chờ mong, “Bọn chúng thật đáng yêu”

“Em bé mà Phi Phi sinh ra nhất định rất đáng yêu.” Tô Mộ Thu mỉm cười nhìn cô. Tiểu Mạc, Tiểu Nhiên là do gien di truyền từ bọn họ nên mới thế.

“Tiểu Thu, oa a ······ đã lâu không gặp.”

Thanh âm khoa trương vang lên bên cạnh, Tô Mộ Thu hơi nghiêng đầu qua.

“Kỳ học trưởng.”

“Tiểu Thu.” Kỳ Diệp Vân đi đến trước, vươn cánh tay ra muốn ôm Tô Mộ Thu, một cánh tay lớn khác đột ngột giữ chặt anh, anh trừng mắt với người kia, “Triệt, cậu làm gì vậy a?”

Lệ Thiên Triệt tức giận lườm cậu một cái, “Cậu nói đi? Cậu có phải mù hay không? Không thấy bên cạnh cô ấy có hai vị thần sao?” Ánh mắt kia không phải đáng sợ một cách bình thường.

“Thì sao? Ôm một chút cũng không có mất miếng thịt nào.”

“Cô ấy đương nhiên không mất miếng thịt nào, nhưng cậu tuyệt đối sẽ chết.” Giọng nói trêu tức của Sở Ngự vang lên, anh ôm Cung Vô Nguyệt trong lòng chậm rãi đến gần bọn họ.

“Sở Ngự, tôi còn chưa tìm cậu tính sổ!” Kỳ Diệp Vân trông thấy Sở Ngự liền oa oa kêu to, quay đầu nhìn về phía Phượng Dạ Diễm, “Diễm, vì sao đột nhiên rút lại nhiệm vụ của anh ta, ném trở lại cho tôi, hơn nữa còn thêm công việc trong 1 tháng của Liệt Phong đường! Cậu là có chủ tâm khiến tôi mệt chết sao?”

“Thì sao?” Phượng Dạ Diễm nhếch khóe môi nhàn nhạt nói, “Anh có bản lĩnh thì đem những việc kia ném trở lại cho Ngự đi, nếu không anh có thể mặc kệ nó, nhưng một tháng sau tôi cần kết quả, anh nên biết đến lúc đó sẽ có càng nhiều chuyện chờ anh làm.”

“Cậu···” Kỳ Diệp Vân nghiến răng, “Cậu là cái ma quỷ ăn tươi nuốt sống người khác.”

“Từ xa đã nghe tiếng cậu ở đây kêu to, cơn tức lớn như vậy, cần tôi an ủi không?” Một nam tử xinh đẹp dựa lên lưng Kỳ Diệp Vân hai tay từ phía sau vuốt ve lồng ngực của anh.

“Chiếu, cậu thật biến thái đừng đụng vào tôi.” Kỳ Diệp Vân run rẩy, đẩy người đàn ông sau lưng ra, nhảy ra thật xa, giống như anh ta là cái gì đó thật bẩn.

“Ha ha ····” Nam Cung Phi Phi cùng Cung Vô Nguyệt cười lớn, Tô Mộ Thu cũng nhàn nhạt cười nhìn bọn họ.

Lệ Thiên Triệt cùng Lôi Thiên Chiếu đánh giá Tô Mộ Thu, khi bắt gặp ánh mắt độc chiếm của Phượng Dạ Hoàng cùng Phượng Dạ Diễm thì cảm thấy quái lạ, cũng cảm thấy thần kỳ, hôm nay rốt cục cũng được gặp nữ nhân vật chính trong truyền thuyết, khí chất đạm mạc ngược lại rất xứng với Hoàng và Diễm.

“Ha ha ··” Sở Ngự cười nhẹ, ánh mắt hướng xa xa, “Tiểu Mạc, Tiểu Nhiên rất là nổi tiếng nha!” Chắc là bọn nhóc sắp nổi giận rồi.

Mọi người nhìn theo tầm mắt của anh, một đám người làm thành một vòng tròn, bên trong chắc là hai diễn viên nhí đêm nay.

Chính xác, Sở Mạc, Sở Nhiên sắp nổi giận.

“Đến ··· gọi dì, dì sẽ mua kẹo cho các con ăn a!”

“Gọi chị, chị sẽ cho các em thật nhiều đồ chơi.”

“Hôn dì một cái, dì mang các con đi chơi.”

Phượng Sở Mạc, Phượng Sở Nhiên dưới đáy lòng khinh bỉ, những người phụ nữ này coi bọn chúng là cái gì? Trẻ con ngây thơ?

“Chị gọi các em Mạc Mạc cùng Nhiên Nhiên được không?”

“Bảo bối có làn da thật đẹp, cho dì xoa xoa một chút nào.”

Sở Mạc và Sở Nhiên liếc nhau, một giây trước khi ma trảo rơi xuống, liền gạt mấy cánh tay vây quanh ra, nhanh chạy đi.

“Tiểu bảo bối đừng chạy!” Một đám phụ nữ sau lưng nũng nịu hô.

Không chạy mới là đầu đất! Bọn chúng không có thời gian chơi cùng các cô.

Bọn chúng quay đầu lạnh lùng cười với các cô, bước chân không ngừng chạy.

“A!”

Ba tiếng hô nhỏ đồng thời vang lên.

Một giây sau, ba thân thể nhỏ ngã nhào trên cỏ, hai người đè nặng một người.

Sở Mạc, Sở Nhiên nhanh chóng đứng dậy, mỗi người một tay kéo người nhìn qua không lớn hơn chúng mấy tuổi đang nằm trên mặt đất lên, “Thật có lỗi! Cậu không sao chứ? Ngã có đau không?”

Cậu nhóc lẳng lặng đứng cúi đầu.

Sở Mạc, Sở Nhiên nhìn nhau trao đổi. Không phải là bị ngã đến ngu chứ?

“Cậu không sao chớ?” Sở Mạc hỏi lại một lần.

“Các người bị bệnh! Đi đường không có mở to mắt mà nhìn sao?” Cậu nhóc ngửa mặt lên, khuôn mặt đáng yêu như búp bê tràn đây tức giận.

“Cậu sao có thể nói như vậy?” Phượng Sở Nhiên cau mày, “Chúng tôi đã xin lỗi nha”

“Tôi nói vậy thì sao? Nghe không quen? Tôi càng không quên nhìn thấy các người. Hừ!” Cậu nhóc lạnh lùng trừng mắt bọn họ, hừ lạnh một tiếng.

Đều tại bọn họ, chẳng phải chỉ là nhập gia phả Phượng gia sao, huyên náo oanh oanh liệt liệt như vậy làm gì! Đều là bọn họ tạo cơ hội cho người đàn ông kia bỏ mặc cậu ở một bên, độc chiếm mẹ.

“Cậu···” Phượng Sở Nhiên trừng lớn mắt, từ nhỏ đến lớn luôn luôn được nâng trong lòng bàn tay, làm sao cậu có thể chịu được người khác vô lễ.

Cánh tay duỗi ra, tay nhỏ ấn lên bả vai cậu nhóc, cậu nhóc không kịp phản ứng liền ngã xuống đất.

“Tiểu Nhiên.” Phượng Sở Mạc nhíu mày.

Cậu nhóc nheo mắt lại, đứng lên, cũng đẩy Phượng Sở Nhiên một cái làm cậu ngã trên mặt đất.

Phượng Sở Mạc kéo Phượng Sở Nhiên, lạnh lùng nhìn cậu nhóc cao hơn mình, “Muốn đánh nhau sao?”

“Hừ.” Cậu nhóc hừ lạnh, “Muốn đánh nhau đó, các người có chịu không?” Cậu tức giận đang lo không có chỗ phát tiết!

“Tiểu Mạc, Tiểu Nhiên.” Hai cô gái song sinh gấp gáp chạy tới, mỗi người ôm lấy một đứa.

“Thả em xuống, chúng em còn có việc chưa giải quyết.” Bọn họ giãy giụa muốn xuống đất.

Hai cô gái song sinh lắc đầu, “Không được, tiểu thư Tiểu Thu kêu chị mang bọn em đi.” Các cô ôm hai cậu nhóc rời đi, lưu lại cậu bé kia hé ra khuôn mặt nhỏ nhắn âm trầm.

Tô Mộ Thu ngồi xổm người xuống, nhìn Phượng Sở Mạc, Phượng Sở Nhiên, vẻ mặt nhu hòa, “Nói cho mẹ nghe vừa rồi đã xảy ra chuyện gì?”

Cô nhìn thấy bọn nhóc làm sai, đụng ngã người còn đẩy người, nhưng là cô tin tưởng các con sẽ không cố tình gây sự.

Sở Mạc, Sở Nhiên nhào vào ngực của cô, làm nũng cọ cọ tại lồng ngực của cô, “Mẹ, chúng con vừa rồi không cẩn thận đụng vào cậu ấy, chúng con đã xin lỗi, nhưng mà cậu ấy mắng bọn con không có mắt.”

“Hừ, yếu ớt.” Phượng Dạ Hoàng hừ lạnh.

Tô Mộ Thu trừng mắt liếc anh, không biết ai yếu ớt hơn, lúc trước anh không phải vì bị cô cho một cái tát mà canh cánh trong lòng sao?

“Tiểu Mạc, Tiểu Nhiên từ nay về sau nếu gặp lại chuyện này, phải biết kềm chế, biết không? Mặc kệ người khác nói gì, con không thích nghe thì xem như không có nghe, mình biết mình làm đúng là tốt rồi.”

Phượng Dạ Hoàng cùng Phượng Dạ Diễm nhướng mày, thú vị nhìn cô.

“Dạ.” Bọn họ gật đầu, trong ngực cô rầu rĩ trả lời.

“Tốt lắm, để cậu nhìn xem Tiểu Nhiên có bị thương không?” Sở Ngự kéo bọn nhóc qua.

Nhìn thần sắc Hoàng cùng Diễm nếu không kéo bọn nhóc đi thì bọn chúng sẽ trực tiếp bị ném đi.

“Cậu đến đây làm gì?” Hai cậu nhóc bất mãn trừng mắt nhìn cậu bé cách đó không xa đang đi tới.

Cậu bé hừ lạnh, “Các người nghĩ tôi muốn đến sao?”

“Tiểu Liệt, không được phép vô lễ.” Một người đàn ông quát khẽ, nắm tay cậu bé đến gần đám người Phượng Dạ Hoàng, hơi cúi người hành lễ, “Hoàng thiếu chủ, Diễm thiếu chủ.”

Đoàn người bất động thanh sắc nhìn anh ta cùng với cậu bé.

Người đàn ông nói tiếp, “Chủ nhân nhà tôi không thể tự mình đến chúc mừng nên cảm thấy thật có lỗi, thật sự là có việc không thể đến được, cho nên do thuộc hạ cùng tiểu thiếu gia thay mặt đến. Người kêu tôi truyền đạt lại sự áy náy của người, vì lần này, cũng vì hai lần trước, đả thương Diễm thiếu gia thật sự, thật xin lỗi! Chuyện vừa rồi thật xin lỗi, trẻ con không hiểu chuyện, làm bị thương hai vị tiểu thiếu gia, kính xin tha thứ! Có trẻ nhỏ không tiện nán lại vì vậy xin phép để chúng tôi rời đi.”

Trong lòng cậu bé phẫn nộ, người đàn ông kia có chuyện gì bận, còn không phải là đoạt mẹ của cậu sao!

“Ừ.” Phượng Dạ Diễm gật đầu, “Thay tôi truyền đạt một câu với chủ của anh, đừng để cho bọn tôi thất vọng.” Là nói cho người đàn ông này nghe nhưng ánh mắt lại nhìn cách đó không xa.

~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~

Phượng gia cử hành yến hội rầm rộ đều được trực tiếp trên tất cả các đài truyền hình, màn hình trên ngã tư đường lớn, tất cả TV mọi nhà đều có trực tiếp phát sóng, có thể thấy được Phượng gia lão gia đối yêu thương hai người cháu như thế nào, hận không thể cho toàn bộ thế giới biết Phượng gia mới có cháu nội.

Trên màn ảnh cực lớn, hình ảnh chiếu đoàn người Phượng Dạ Hoàng, Phượng Dạ Diễm cùng Tô Mộ Thu.

Đừng để cho bọn tôi thất vọng.

“Ha ha ··” Người đàn ông trầm thấp cười, lồng ngực chấn động, “Sẽ không để cho các người thất vọng.”

“Ừ, thì phải là Tiểu Thu.” Anh nâng mặt người con gái đang uốn éo trong lồng ngực mình để cho cô nhìn vào màn hình, “Có cảm thấy khí chất cô ấy tương tự với em không? Ta rất thích cô ấy!”

Cô gái trong ngực anh run lên, đem mặt vùi sâu vào ngực anh.

“Ha ha ··· ghen tị? Nếu như không phải bởi vì cô ấy, tôi sẽ không nghĩ tới việc điều tra tung tích của em, có khả năng cả đời chúng ta không gặp được nhau, em nói tôi thích cô ấy có sai không? Em gái của tôi”

“Anh···” Cô gái híp nửa con mắt nhìn khuôn mặt tuấn mỹ của người đàn ông, trong mắt lóe lên ôn nhu.

“Đừng nhìn tôi như vậy, người mệt mỏi chính là em!” Nam tử động thân một cái, cự đại to lớn chôn sâu trong cơ thể cô gái.

“A ·····” Cô gái cắn chặt môi, bàn tay nhỏ bé nắm lấy áo người đàn ông, hé ra khuôn mặt tuyệt mỹ nhỏ nhắn ửng đỏ.

“Ô ··· đừng mà ····”

“Tiểu lừa đảo, em rõ ràng muốn.” Người đàn ông cười nhẹ, động tác dưới bụng co rút nhanh hơn.

Rất nhanh sau đó, tiếng gầm nhẹ của người đàn ông cùng tiếng rên rỉ yêu kiều của người phụ nư tràn ngập khắp phòng bị màn hình chiếu sáng.