Không Chọc Nổi Ngài

Chương 25: Cái gì gọi là trời không chiều lòng người




Sau khi cầm điện thoại mới trong tay, Ôn Nhã cạn hơn một nửa thanh máu.

Sao bây giờ điện thoại lại đắt thế cơ chứ, không thể quay lại thời kỳ điện thoại nhái tràn lan nữa thật ư…

Ôn Nhã vừa hộc máu vừa đi đốt tiền với phú bà Tần Khả Khả, quyết chí biến bản thân thành một kẻ “khố rách áo ôm trắng tay” để cảm nhận sâu sắc hơn về kiếp người khốn khổ sau này.

Cho tương lai đi đời nhà ma luôn đi!

Ăn trưa xong, Tần Khả Khả nắm chặt tay Ôn Nhã, chớp chớp mắt: “Nãy giờ vui chơi xả láng rồi, còn bây giờ thì về nhà giải quyết vấn đề thôi.”

Ôi, đại hạn lại đến rồi.

Ôn Nhã day mi tâm, không thể tiếp tục buông thả được nữa.

“Về nhà, về nhà.”

Khu nhà vẫn giữ dáng vẻ như cũ, chẳng hề xảy ra bất kỳ sự thay đổi lạ kỳ nào vì cuộc cãi vã giữa cô và ba mẹ.

Thang máy vẫn chậm rì rì như trước, nút bấm tầng một vẫn tróc hết sơn do bị sờ nhiều như trước.

Ôn Nhã hít sâu một hơi, nhấc túi đồ mua sắm trong tay lên.

Nói hẳn hoi, phải nhẫn nại, nếu thật sự không được thì xin lỗi trước, xoa dịu cảm xúc của bà đã rồi từ từ nói sau.

Sau khi chuẩn bị tâm lý xong, cô cố gắng nở nụ cười, mở cửa đi vào nhà.

Ba mẹ đều có mặt, mà không những đều có mặt, thậm chí, còn có thêm một người khác nữa.

Vu Mậu Thịnh ngồi đối diện lối vào phòng khách nên nhìn thấy cô đầu tiên, anh ta cười thật thà thoải mái: “Ôn Nhã, chúng ta lại gặp nhau nữa rồi.”

Mẹ Ôn xoay đầu lại, “hừ” một tiếng không nặng không nhẹ: “Đến bây giờ mới về, để người khác đợi mày cả nửa ngày rồi đấy!”

Ôn Nhã chết lặng nhìn một màn này, cô không biết giờ đây mình nên trưng ra biểu cảm gì, mà cũng chẳng có tâm trạng đâu để nghĩ xem nên quản lý biểu cảm trong thời khắc này thế nào nữa.

Cô chẳng bao giờ muốn khiến ba mẹ phải khó xử cả, nhưng tại sao mẹ cứ luôn như thế, không chịu để cho cô được thoải mái cơ chứ?

Ba Ôn nhìn thấy hết biểu cảm đột ngột thay đổi của con gái, nhưng cũng chỉ là nhìn thấy mà thôi, ông không có cách giải quyết nào cả, và ông cũng chẳng thể giải quyết nổi.

Ôn Nhã cũng chẳng trông đợi gì vào một người bị vợ quản chặt như ba Ôn, chẳng trông đợi ba có thể tranh luận nói lý lẽ cho mình, cô chỉ cố gắng hết sức khống chế sự mất bình tĩnh đang sắp bùng nổ của bản thân, cố gắng không để mình gào mồm lên chửi bới như một người đàn bà chua ngoa: “Chào anh, tôi đi cất đồ một chút đã, một lát nữa sẽ quay lại.”

Vu Mậu Thịnh làm một động tác mời vô cùng lịch thiệp: “Không cần vội.”

Ôn Nhã cất bước rời đi, không cho anh ta một ánh mắt dư thừa nào.

Tên này hài lòng với cô đến thế ư? Hôm qua đã nói đến cỡ đó rồi mà sao hôm nay còn vác mặt đến vậy? Có phải bị thần kinh không đấy?

Ôn Nhã ném phắt túi đồ lên giường, vớ lấy chai nước tẩy trang rồi bắt đầu tẩy rửa mặt mũi.

Nếu đã vậy thì chỉ còn cách dùng mặt mộc doạ cho anh ta lùi bước thôi!

Rửa mặt và cấp ẩm xong, Ôn Nhã nhìn thấy hàng lông mày lưa thưa, quầng thâm mắt đen thui, sắc mặt hốc hác tiều tụy và vết thâm mụn ở khoé miệng của mình thì vô cùng hài lòng.

Ôn Nhã cũng thay quần áo ra luôn, cô tìm bộ quần áo thể thao mua vài năm trước rồi trùm lên người mình, lết dép lê ra ngoài “chiến trường”.

Cô bước đến trước ghế sô pha rồi ngồi phịch xuống, đã vắt chân chữ ngũ mà lại còn rung lắc liên hồi.

“Hầy, vẫn là ở nhà là thoải mái nhất.”

Mẹ Ôn tức chết nhưng không cũng tiện nổi giận, chỉ lén nhéo cho Ôn Nhã một cái.

“Đau đau đau chết mất!” Ôn Nhã cố ý lớn tiếng, biểu cảm khoa trương tránh xa khỏi tay bà, cố ý tỏ ra thô lỗ nhất có thể: “Mẹ làm cái gì đấy, nhéo người ta rõ là đau!”

Con nhóc ranh con này! Mẹ Ôn giơ tay lên định đánh, ai ngờ Vu Mậu Thịnh lại cười ha hả lên.



“Đây là bản tính thật sự của Ôn Nhã, dì cũng đừng trách cô ấy nữa. Thật ra ở nhà thì cứ thoải mái bung xoã như vậy cũng hay, điều này cũng chứng tỏ là Ôn Nhã không coi cháu là người ngoài đấy ạ.”

Ôn Nhã sững sờ, cái quái gì vậy, nếu Vu Mậu Thịnh đã nhận ra thì sao vẫn cố ý nói như vậy, mà nếu đã nhận ra bản thân không thích anh ta rồi thì anh ta còn gượng ép như vậy để làm gì? Còn nếu không nhận ra thì gu của anh ta đúng là mặn mòi thật đấy.

Hay là anh ta cố ý làm mình thấy ghê tởm?

Mẹ Ôn cười gượng: “Có lúc nó cứ điên điên khùng khùng như vậy đấy, nhưng cũng chỉ gây chuyện một lúc rồi thôi, để cháu phải chê cười rồi.”

Vu Mậu Thịnh liên tục xua tay, ánh mắt nhìn Ôn Nhã đầy mập mờ: “Không sao đâu ạ, hôm nay là do cháu đường đột đến hỏi thăm, là cháu đã làm phiền mọi người rồi mới phải.”

“Mậu Thịnh à, cháu nói mấy lời này nghe xa cách quá, nếu về sau có thời gian thì hoan nghênh cháu thường xuyên đến chơi.”

“Thường xuyên đến?” Ánh mắt Ôn Nhã nhìn chăm chú: “Anh ta đến để làm cái gì?”

Mẹ Ôn không thể nhịn được nữa, vung tay cho cô một cái tát: “Ôn Nhã, mày có phép lịch sự không vậy hả! Rốt cuộc là mày muốn làm cái gì?!”

Ôn Nhã hơi né người nên cái tát không trúng mặt mà rơi trên vai. Nhưng vẫn là một phát đánh rất mạnh, rất rõ ràng, đó là một cú tát không chút nương tay trong lúc nóng giận.

Ôn Nhã cười khẩy: “Con muốn làm cái gì à? Con muốn một chút tôn trọng từ mẹ cũng khó khăn đến như vậy ư? Được, nếu đã gây chuyện đến đến nước này rồi thì con cũng nói cho rõ ràng, anh Vu đây rất tài giỏi, nhưng con không có hảo cảm với anh Vu, quan điểm không hợp, nhìn không vừa mắt và cũng chẳng muốn đi sâu để tìm hiểu thêm, mẹ đã hiểu chưa?”

“Tại sao mày còn chưa tiếp xúc mà đã bảo là không vừa mắt? Mắt mày mọc trên trời rồi à?”

Hai mẹ con đều trở nên kích động, ba Ôn vội đứng ra hòa giải, ông cười xòa với Vu Mậu Thịnh: “Xin lỗi nhé Mậu Thịnh, Ôn Nhã bị chú dì chiều hư rồi, cháu đừng để bụng.”

Vu Mậu Thịnh cười khan, anh ta không đoán được là Ôn Nhã lại không nể nang đến mức này: “Không sao đâu chú, bây giờ Ôn Nhã không có ý gì cũng là chuyện bình thường thôi, chú dì cũng đừng ép cô ấy nữa, chuyện này vẫn nên để thuận theo tự nhiên thì hơn.”

Ôn Nhã quay đầu, sắc mặt lạnh tanh: “Tôi cảm ơn anh nhiều.”

Câu này lại chọc mẹ Ôn điên lên, hai người thù cũ chồng lên hận mới, không thể cứu vãn được nữa.

“Mày cứ quái gở ẩm ẩm ương ương như vậy làm cái gì, Mậu Thịnh người ta nói câu này có gì sai à?”

“Còn chẳng phải là do mẹ lừa con nên con mới ngán ngẩm hoàn toàn hay sao?”

“Mẹ là mẹ mày, mẹ làm tất cả những điều này đều là vì muốn tốt cho mày, lẽ nào còn cần phải nói cho xuôi tai mày nữa à?”

“Muốn tốt cho con? Thế con đã tốt thật hay chưa?”

“Đấy là do mày hoàn toàn không chịu làm theo những gì mẹ nói! Đây là mày muốn ương ngạnh với mẹ! Ôn Nhã à, lông cánh mày cứng cáp rồi phải không!”

“Tại sao mẹ không nhìn nhận lại mình đi? Tại sao mẹ mãi mãi không học được cách nhận sai thế!”

Mẹ Ôn bị cô chọc điên đến phát run, nước mắt lưng tròng: “Giỏi, Ôn Nhã mày giỏi lắm, tối qua vì lo lắng cho mày mà cả đêm mẹ mày không ngủ được, mày lại báo đáp mẹ mày như thế này ư? Mẹ mày cho mày ăn ngon mặc đẹp, cho mày dùng những thứ tốt nhất, mày báo đáp lại mẹ như thế này?”

“Mày cút đi cho mẹ, coi như mẹ mày chưa từng đẻ ra đồ của nợ như mày!”

Nhìn đi, lại là thế này.

“Lần nào mẹ tức giận cũng đều nói là không cần con nữa.”

Ôn Nhã lau nước mắt, lần này cô lại gật đầu: “Vậy được thôi, cứ vậy đi.”

“Ôn Nhã!” Ba Ôn cuống lên: “Mẹ con đang tức giận, sao con có thể nói năng như vậy!”

“Bởi vì con cũng đang tức giận!”

Cô cũng có tính khí bướng bỉnh của mình.

Ôn Nhã bỏ lại câu nói này xong quay về phòng lôi quần áo ra nhét lung tung vào vali rồi bỏ đi, ba Ôn muốn ngăn cản nhưng lại bị mẹ Ôn tóm lại.

“Cứ để cho nó cút đi! Đồ không có lương tâm!”



Những ngón tay đang nắm chặt tay kéo vali trở nên xanh trắng, Ôn Nhã hít sâu một hơi, bước nhanh ra khỏi cửa.

“Chú dì, hai người đừng lo, để cháu đi xem thử xem.” Vu Mậu Thịnh đứng dậy, mẹ Ôn lau nước mắt, nhìn anh ta xin lỗi: “Để cháu cười chê rồi, con nhóc chết tiệt đó không xứng với cháu, lãng phí cả thời gian của cháu rồi.”

Vu Mậu Thịnh xua tay: “Không sao ạ, Ôn Nhã rất biết suy nghĩ, cháu vẫn đánh giá cô ấy rất cao. Chú dì, để cháu đi xem cô ấy, đến lúc đó sẽ gọi điện thoại cho hai người, chú dì cũng đừng quá lo lắng.”

Anh ta đuổi theo cô ra ngoài, ba Ôn muốn la to nhưng lại thôi, cuối cùng thì chỉ biết thở dài một hơi nặng nề.

“Bà cứ gây chuyện nữa đi, sớm muộn gì cũng tan nát cái nhà này.”

Mẹ Ôn cực kỳ tủi thân: “Tôi có lỗi với nó chỗ nào? Lúc nào tôi cũng đau đáu nghĩ về nó, tôi sợ nó chịu khổ, sợ nó chịu tủi thân, Mậu Thịnh biết trên biết dưới, điều kiện về mọi mặt đều tốt thì tại sao lại không được? Nó nói tôi lừa nó, thế nếu tôi nói thật thì nó có chịu đi gặp người ta hay không?”

“Con bé không muốn gặp thì thôi đi, bà hà tất gì phải như vậy cơ chứ?”

“Nó đã hai mươi lăm rồi, bây giờ nó còn kén chọn được, chứ qua một hai năm nữa rồi xem, lúc đó chỉ có thể cho người ta chọn nó thôi, ông có hiểu không hả? Ông xem, bây giờ mắt nó đặt cao như thế nào, điều kiện tốt như Mậu Thịnh mà nó còn chưa vừa mắt thì sau này biết phải làm sao?”

Ba Ôn vỗ đùi cái đét: “Cùng lắm chúng ta nuôi con bé cả đời thôi, thế thì đã sao?”

“Ông nói cái quái gì vậy? Hả? Sao có thể không kết hôn được? Đợi đến lúc nó ba mươi tuổi muốn kết hôn, lẽ nào lại phải chịu cái cảnh bị đám đàn ông đó lựa tới lựa lui sao, kể cả có gả đi rồi thì liệu nó có sống yên ổn được ở nhà chồng hay không?”

“Haiz, bà tự xem lại lời này của bà đi, cái tư tưởng này của bà…”

“Ông im miệng đi!” Mẹ Ôn đứng dậy không muốn nghe nữa, quay về phòng ngủ rồi đóng sầm cửa lại.

Bà vợ thối cả đời độc đoán này… Đầu ba Ôn đau như muốn nứt toác ra, xem ra lần này ông vẫn phải làm công tác tư tưởng cho Ôn Nhã mới được.

Lúc Ôn Nhã ra đến cổng khu nhà thì bị Vu Mậu Thịnh đuổi kịp, gương mặt chất phác đó cười tươi roi rói.

“Cô không thích tôi đến vậy sao?”

Ôn Nhã lùi sang một bên, dùng vali ngăn cách với anh ta: “Không phải vấn đề tại anh, là do tôi hám của, mê trai đẹp, muốn tìm cậu ấm nhà giàu.”

Vu Mậu Thịnh lắc đầu: “Đừng nói bản thân mình như vậy, tôi nhìn ra được mà, căn bản là cô không để ý tiền tài, còn bàn về nhan sắc, nói thế nào thì tôi cũng ở trên mức trung bình, chắc chắn cô cũng không để ý đến cái này. Nói thật đi, có phải cô có người mình thích rồi không?”

Vốn dĩ là có.

Chỉ là, bây giờ cứ nhìn thấy người đó là tất cả đều biến thành cơn giận dữ chực trào.

Nhưng tất nhiên là Ôn Nhã sẽ chẳng nói cho anh ta biết những điều này, vì để thoát khỏi sự dây dưa của Vu Mậu Thịnh, cô hùa theo gật đầu: “Phải, cho nên tôi hoàn toàn không muốn tiếp xúc với người đàn ông khác.”

Bỗng dưng vali hành lý không di chuyển được nữa, Ôn Nhã quay đầu, Vu Mậu Thịnh đang túm chặt bên còn lại của tay kéo vali.

Gây sự đấy à?

“Tôi nhìn ra được, người cô thích không thể đáp lại cô phải không, thế thì cô hà tất gì phải tự làm khổ mình như thế? Tại sao không bắt đầu một đoạn tình cảm mới?”

Hơ hơ.

Ôn Nhã tức đến mức bật cười: “Tôi không thể hiểu nổi, chúng ta chỉ mới gặp mặt có một lần thôi, thái độ của tôi cũng đã rõ ràng như vậy rồi mà, mắc mớ gì anh cứ bám lấy tôi không buông thế hả?”

Vu Mậu Thịnh trả lời rất nghiêm túc: “Từ ánh mắt đầu tiên là tôi đã rất thích cô rồi, tôi cũng nhìn ra được là cô không muốn xem mắt với tôi, nhưng thái độ của cô rất tốt, dù tức giận nhưng cô vẫn nói lý, rất có văn hoá, kể cả trong hoàn cảnh như hiện giờ, cô nói chuyện vẫn khiến người khác cảm thấy thoải mái, khác xa tất cả mọi cô gái mà tôi từng xem mắt trước đây. Điểm này của cô thật sự đã thu hút tôi, những cái khác tôi có thể không tính toán, tôi cũng có thể đợi cô quên đi người trong lòng, tôi có thể đợi được.”

“Đồ, thần, kinh!” Ôn Nhã giật tay kéo vali lại: “Bây giờ anh đã hài lòng chưa?”

Vu Mậu Thịnh cười: “Cô cố ý.”

Đậu má nó a a a a…

Ôn Nhã bùng nổ ngay tại chỗ: “Anh cút đi cho tôi, còn không chịu cút thì tôi đồng quy vu tận với anh đấy cái đồ biến thái này!”

Cuộc sống ấy mà.

Luôn đẫm máu như vậy đấy.