Không Chọc Nổi Ngài

Chương 4: Icon mỉm cười thắng lợi




Chỉ cần thế giới này chưa thống nhất thì chênh lệch giai cấp vẫn sẽ tồn tại, rất nhiều suy nghĩ của Ôn Nhã chỉ có thể là suy nghĩ.

Dù trong lòng cô đang dìm chết con rùa biển vào trong bồn cầu, nhưng khi đối mặt với Lâm Tuyết Hà ngoài đời thật, Ôn Nhã vẫn cung cung kính kính, cung cúc tận tụy như trước.

Thành phố H là một thành phố nằm ở tuyến hai, mấy năm gần đây, mặc dù giá nhà vẫn nằm trong sự điều tiết và khống chế nhưng các bên liên quan vẫn phát triển không ngừng như trước, càng ngày càng phát triển đến mức “chạm tay vào là bỏng tay”. Ôn Nhã nghiêm túc ghi chú, ý thức sâu sắc được sự nghiêm trọng của tình hình.

Dựa theo giá nhà hiện giờ cùng với biên độ tăng tiền lương của cô, sau khi khấu trừ đi phí tiêu dùng hằng ngày thì ngay cả một cái toilet cô cũng mua không nổi.

Vừa rời khỏi ba mẹ đã phải sinh sống khó khăn.

Ting.

Tín hiệu WeChat chớp lên.

Mr. Không Chọc Nổi: Phải có ban công.

“…” Ôn Nhã đau đầu đỡ trán, một người ở thì cần gì ban công!

Mr. Không Chọc Nổi: Lái xe từ nhà đến công ty trong khoảng hai mươi phút, đã tính thời gian kẹt xe.

Đùa cái gì vậy!

Mr. Không Chọc Nổi: Cuối tháng này có thể vào ở.

Hôm nay đã là ngày mười bốn rồi đấy!

Mr. Không Chọc Nổi: Cô có vấn đề gì không?

Anh xuống biển mà ở luôn đi!

Ôn Nhã nghiến răng nghiến lợi, gõ bàn phím lạch cạch lạch cạch.

Ôn Chiêu Tài: Xin hỏi anh có yêu cầu gì về giá cả không?:)

Mr. Không Chọc Nổi: Tiền không phải là vấn đề.

Ôn Chiêu Tài: Dạ vâng:)

Ôn Chiêu Tài: Anh xem thử xem, sau này tôi sửa sang lại thông tin các căn phù hợp với điều kiện rồi gửi cho anh được không ạ?

Ôn Chiêu Tài::):):)

Nhìn icon mặt cười vàng tươi tràn đầy hết màn hình, Ôn Nhã thư thái vuốt vuốt cằm, tự chấm cho hành động của mình một trăm điểm, hoàn mỹ mà ha ha vào mặt anh.

Lúc này đây, Lâm Tuyết Hà lại chậm rì rì nhập tin nhắn, Ôn Nhã đợi hồi lâu mà vẫn không thấy có tin nhắn mới.

Cô từ “nhịn không được mà đắc ý vểnh mũi” tới “thấp thỏm lo âu”, con rùa biển này sẽ không hiểu hàm ý của “:)” đâu nhỉ?

Không không không, chắc chắn là không đâu, tuy rằng lứa bạn đồng tuổi của cô đều hiểu “:)” chính là ha ha, nhưng những đồng nghiệp lớn hơn cô mấy tuổi lại không biết cái này, đều nghĩ là nụ cười lễ phép thân thiện, huống chi, không phải Lâm Tuyết Hà vẫn luôn ở nước ngoài à!

Mười phút sau, Ôn Nhã đã thấy hơi hơi đứng ngồi không yên.

Được rồi được rồi, cứ xem như anh ta biết ý nghĩa của:) đi, thế thì chỉ cần cô giả bộ không biết là được, không có gì đáng để ý.

Chỉ là một cái icon mà thôi ~

Nửa tiếng sau, Ôn Nhã đỏ mắt tắt khung trò chuyện đi.

Mặc kệ mặc kệ, công việc sẽ khiến con người ta quên hết…

Ting ting.

Như thể là đã nắm chắc thời điểm cô tắt khung trò chuyện, icon nằm ở góc phải bên dưới lại chớp nháy lên thêm lần nữa.

Ôn Nhã nhanh chóng bấm mở, khung trò chuyện hiện ra ngay trước mặt cô lần thứ hai, icon mặt vàng, khóe miệng nhếch lên kia trở thành… chân dung của người nào đó.

Mr. Không Chọc Nổi: Ngày mai

Mr. Không Chọc Nổi: Làm phiền cô

Mr. Không Chọc Nổi: Gửi cho tôi

Mr. Không Chọc Nổi: Cảm ơn

Mr. Không Chọc Nổi: Liên hệ sau



Mr. Không Chọc Nổi: [tạm biệt]

Sáu tin nhắn gửi đến, hoàn hảo chiếm cứ hết toàn bộ giao diện, đầy tiêu chuẩn, đầy chính quy viết hoa ha ha.

Đồng nghiệp đi ngang qua, liếc cô một cái: “Sao thế, không khỏe hả?”

Ôn Nhã bày ra biểu cảm thê lương, nụ cười trống rỗng.

Là, cô, thua!

Nhưng mà cô thật sự cũng không ngờ được rằng, Lâm Tuyết Hà lại là loại người tính toán chi li như vậy…

Tăng ca cả đêm, gọi nổ điện thoại mấy chỗ dịch vụ, trong mơ mà cô cũng mơ thấy đang lầm bà lầm bầm “quá xa, quá gần, quá nhỏ, quá lớn”. Sát giờ làm, Ôn Nhã rảo bước đi vào công ty, sau đó nằm ườn lên trên bàn làm việc.

Chị đồng nghiệp thở dài nói: “Đồng chí Ôn Nhã, em đừng bày ra bộ mặt chết trôi đó được không.”

“Unnie [*], chị không hiểu được nỗi khổ của em…”

[*] Unnie là phiên âm tiếng latinh của 언니, nghĩa là “chị ơi” trong tiếng Hàn.

“Không phải chỉ là tìm nhà ở thôi à, dù sao thì người ta cũng có tiền mà, em cứ nhờ phía môi giới xem họ có giúp em được không, chẳng phải thế là được rồi ad.”

Ôn Nhã tuyệt vọng lắc đầu: “Em đã tìm môi giới rồi nhưng đâu thể tin bên môi giới hết được đâu ạ, em còn phải đi qua kiểm tra đối chiếu một lần nữa…”

Chị đồng nghiệp vỗ vỗ đầu cô: “Đâu cần nghiêm túc như vậy đâu, mặc dù anh ta đẹp trai thật đấy, nhưng trong công việc, mặt cũng không thể mài ra ăn với cơm được.”

Chị đồng nghiệp nói vô cùng có lý, nhưng mà chuyện được giao cho Ôn Nhã, không nói đến hoàn thành vượt mức kỳ vọng, ít nhất thì cô cũng muốn làm cho trọn vẹn, nếu không thì cứ cảm thấy mình làm chưa xong việc, trong lòng sẽ thấy nơm nớp lo sợ mãi.

Nghĩ tới đây, Ôn Nhã vực dậy tinh thần, thừa dịp vừa đi làm không có bao nhiêu công việc cần hoàn thành bèn gọi thêm hai cuộc điện thoại nữa.

Cô tận dụng tất cả phương pháp để tìm nhà, còn phải trình bày, sửa sang hình ảnh, giá cả, vị trí, diện tích,… thành văn bản, cuối cùng, trước khi tan làm hai mươi phút, cô đã gửi được cho Lâm Tuyết Hà.

Ôn Chiêu Tài: [Tài liệu bất động sản. doc]

Ôn Chiêu Tài: Anh xem trước giúp tôi với ạ, sau đó báo tôi những căn anh tương đối vừa ý rồi tôi đi qua kiểm tra đối chiếu một lần.

Lần này cô không dám gửi icon mặt cười nữa, lòng dạ đối phương nhỏ nhen, không giống với vẻ bề ngoài lãnh đạm, cô không đấu lại người ta.

Nói thật, khi Lâm Tuyết Hà nhìn thấy một phần văn bản tường tận như vậy cũng có chút giật mình, các điểm mạnh, điểm yếu được liệt kệ rành mạch rõ ràng, có thể làm tới mức này trong khoảng thời gian ngắn như thế, cũng đã làm khó cho cô rồi.

Đối phương làm việc rất có tâm, tất nhiên Lâm Tuyết Hà sẽ không xem thường, anh cẩn thận lật từng trang ra xem, sau đó chọn ra mấy căn nhà gần với mong muốn của mình.

Còn chưa xem xong thì anh họ gọi đến.

“Tuyết Hà, nhà xưởng của anh ở tỉnh L có sự cố nghiêm trọng, bây giờ anh phải đi qua xử lý một chút, chắc là phải ở bên kia mấy ngày, em có chuyện gì thì cứ tìm Ôn Nhã, con bé là người địa phương, biết đường biết lối.”

“Dạ.”

“Em liên hệ với con bé rồi đúng không? Cô bé này cũng không tệ lắm đúng không?” Đầu bên kia điện thoại truyền ra tiếng cười đắc ý: “Anh nói với em rồi, cô bé là thư ký anh vừa lòng nhất trong mấy đời thư ký nhận việc bên chỗ anh đấy.”

Nhìn bản báo cáo nhà kỹ càng tỉ mỉ, Lâm Tuyết Hà giãn mày, trả lời: “Đúng là không tệ.”

“Vãi cả, thế mà em cũng đồng ý à!”

Làm như anh khắc nghiệt lắm không bằng. Lâm Tuyết Hà bấm mở khung trò chuyện: “Anh không cần lo lắng cho em, nhà xưởng xảy ra chuyện gì?”

Giọng nói vui vẻ bỗng im bặt, sếp tổng trở nên nghiêm túc hơn: “… Nghe báo là cả một dây chuyền hỏng nặng, mười mấy công nhân bị thương, có hai người còn đang cấp cứu.”

Lâm Tuyết Hà nhíu mày: “Chuyện bất ngờ à?”

“Em cũng không tin lắm đúng không? Chắc chắn bên này có người phá nên đích thân anh phải đi bắt.”

“Anh cần giúp gì thì gọi em một cuộc.”

“E he he, anh em tốt! Cứ vậy trước đã, anh cúp đây.”

Buông di động xuống, mười ngón tay thon dài đặt trên bàn phím, nhẹ nhàng gõ gõ.

Leng keng.

Ôn Nhã nhìn thời gian, bốn giờ năm mươi sáu phút.

Cô vội bấm mở khung trò chuyện lên, tài liệu cô gửi qua đã được gửi trở lại, bên dưới còn kèm theo một câu lạnh lùng không cảm xúc.



Mr. Không Chọc Nổi: In phần tài liệu của ba chỗ tôi đã đánh dấu ra.

Ôn Chiêu Tài:?

Ôn Chiêu Tài: Là ba căn nhà này đều sẽ đi xem đúng không ạ?

Mr. Không Chọc Nổi: Ừ

Ôn Chiêu Tài: Dạ.

Ôn Nhã tranh thủ in tài liệu ra nhanh, vừa bỏ điện thoại vào trong túi xách vừa chuẩn bị tan làm.

Hôm nay cô muốn về nhà sớm một chút để ăn cơm rồi đi ngủ sớm!

Mr. Không Chọc Nổi: Hai mươi phút sau tôi đến công ty các cô.

Mr. Không Chọc Nổi: Cô liên hệ với bên chủ nhà trước đi.

Ngón tay đặt trên con chuột cứng đờ, con chuột tạm dừng ngay trên nút gửi, có một chữ “Dạ” thôi mà cô không cách nào gửi đi được.

Thậm chí, đến cả chuyện muốn tắm nước nóng hơn một chút mà Ôn Nhã cũng đã lên kế hoạch hết cả rồi…

“Ôn Nhã, tan làm thôi nào.”

Chị đồng nghiệp nhiệt tình gọi cô, sau đó bị doạ hết hồn trước khuôn mặt cắt không còn chút máu nào của Ôn Nhã.

“Tăng! Ca!”

Chị đồng nghiệp nghi hoặc: “Còn có công việc gì à?”

“Đi! Xem! Nhà! Ạ!”

“Chậc.” Chị đồng nghiệp đồng tình nhìn cô: “Chắc là hai người không hợp bát tự nhau rồi… cô bé đáng thương vất vả rồi, chị về nhà chăm con đây nhé ~”

Văn phòng trở nên tối om om, Ôn Nhã hít sâu một hơi rồi lấy phần tài liệu mình đã in ra, rồi lại lấy điện thoại từ trong túi xách, gọi điện thoại tới mấy bên cho thuê nhà.

“Xin chào, tôi họ Ôn, lúc trước đã liên hệ với bên anh, hiện giờ bên tôi có thời gian nên muốn xem nhà ngay lập tức, bên phía anh… ừm, vậy sáu giờ gặp nhé.”

Như thể là Ôn Nhã không có cách nào bỏ mặc Lâm Tuyết Hà được, bên phía môi giới cũng không có cách nào mặc kệ khách hàng là cô đây.

Mặc dù đang giờ tan tầm cao điểm, xe cộ đông đúc chen chúc nhau nhưng vì ở cùng một khu thương mại nên Lâm Tuyết Hà lái xe đến công ty Ôn Nhã chỉ mất mười lăm phút, lúc Ôn Nhã đi xuống lầu thì Lâm Tuyết Hà đã tới nơi rồi.

Cô thầm kêu to không ổn, hai chân đi giày cao gót nhưng vẫn vội vã chạy bước nhỏ qua, chủ động chạy tới ghế lái rồi nói: “Anh Lâm, để tôi lái…”

Lâm Tuyết Hà mở miệng nói: “Lên xe đi.”

Nụ cười của Ôn Nhã cứng đờ trên mặt, cô hừ lạnh trong lòng, lên thì lên, làm như cô muốn lái xe lắm không bằng!

Ôn Nhã xụ mặt mở cửa sau ra, giọng nói lạnh như băng của Lâm Tuyết Hà lại truyền tới: “Ghế phụ.”

“…”

Sau khi thắt dây an toàn xong xuôi, Ôn Nhã lén liếc mắt nhìn sang người đàn ông ngồi bên cạnh một cái, vẫn là khuôn mặt tuấn tú đẹp trai không khuyết điểm hôm trước, nhưng mà…

Trong đầu cô chỉ còn lại hình ảnh khuôn mặt cười:) vàng khè, thật cmn như hai mà một!

Còn có chút xấu hổ.

“Nhà đầu tiên ở Lãng Uyển, đường Tây Hải, lúc sáu giờ ạ.”

Vừa nghe thấy thời gian hẹn, Lâm Tuyết Hà nhìn cô một cái đầy ẩn ý, không hiểu sao Ôn Nhã lại thấy thấp thỏm, thậm chí, cô còn bắt đầu hoài nghi có khi nào trên răng cô dính son môi hay không.

“Tôi không muốn nghe tiếng bụng kêu lần thứ hai.”

Sắc mặt của Ôn Nhã đỏ phừng phừng, xấu hổ bực bội muốn chết đi cho rồi.

Là cô không muốn ăn cơm hay sao? Chẳng lẽ cô dám tự tiện đi ăn cơm trước trong khi thời gian sắp đến?! Chẳng phải rùa biển nào cũng chú ý hiệu suất ư?! Chẳng phải năm phút đồng hồ cũng là vàng là bạc hả?!

Trong lòng cô như sóng gió cuộn trào nhưng ngoài miệng thì chỉ dám nhu nhược yếu ớt mà nói một câu: “Để tôi cố gắng kiềm chế…”

Ánh mắt Lâm Tuyết Hà chợt lóe lên một thứ ánh sáng, anh quay mặt đi khởi động xe.

“Vậy cố lên.”

Két một tiếng, Ôn Nhã nghiến chặt răng lại.