Không Chọc Nổi Ngài

Chương 64: LẦN ĐẦU ÔN NHÃ GẶP THÍM NĂM




Biết Kiều Mộc vẫn chưa chịu từ bỏ ý định, Ôn Nhã bắt đầu thấy khó chịu khi nghe thấy cô ta nhẹ nhàng gọi mình mấy tiếng “chị Ôn Nhã”.

Trong “Cung tâm kế”, chỉ có giữa những người phụ nữ đầy mưu mô muốn dồn nhau vào chỗ chết thì mới vờ coi nhau là chị chị em em mà thôi.

Ôn Nhã cảm thấy mình đã từng là một miếng thịt bị Kiều Mộc đặt trên thớt, chỉ đợi cô ta hạ quyết tâm, con dao nhà bếp đã được mài giũa đến sáng bóng sẽ chặt xuống, khiến cô thương tích đầy mình.

Nghĩ đến đây, lòng cô ớn lạnh, bất giác sờ lên cổ.

“Trên cổ em mọc nhọt rồi à?” Lưu Vân khó hiểu: “Thấy em cứ sờ sờ cả buổi sáng.”

Kiều Mộc vẫn nở nụ cười đầy tinh tế, vô cùng dịu dàng như lúc bình thường: “Chị Ôn Nhã muốn mua dây chuyền phải không ạ?”

Ôn Nhã rùng mình một cái, xua xua tay.

“Có thể là tại em, hơi lạnh.”

Những ngày nắng gắt cuối thu đã qua, trời bắt đầu chuyển sang hơi se se lạnh, những đôi tất dài dưới làn váy dài đến đầu gối tôn lên đường cong đôi chân đẹp đẽ của các cô gái, khiến lòng người nhộn nhạo.

Ôn Nhã vẫn chưa nghĩ ra mình nên chủ động tấn công như thế nào, Kiều Mộc không thể hiện bất cứ điều gì nên cô cũng không biết phải làm sao.

Cũng như những gì Lâm Tuyết Hà đã nói, người ta còn chưa nói gì mà mình đã chạy đến trước mặt người ta nói bô lô ba la cả một tràng là không được, đến lúc đó người ta có thể chối bay chối biến, ngược lại sẽ khiến mình trở thành người bụng dạ hẹp hòi, ăn nói vô lý.

Dingdoong.

Ôn Nhã nhấn mở khung chat WeChat.

Em Lâm-chan: Chị Ôn Nhã ơi

Em Lâm-chan: Chị có ở đó không

Không đầu óc không vui vẻ: Có, sao thế

Tất nhiên “em Lâm-chan” là Lâm Tuyết Tình rồi, Ôn Nhã và cô ấy đã kết bạn WeChat lâu rồi nhưng cũng không liên lạc gì mấy.

Tự nhiên bây giờ lại đến tìm mình, muốn làm cái gì đây?

Em Lâm-chan: Là thế này, tự nhiên mẹ em muốn đổi kiểu tóc, muốn hỏi chị Ôn Nhã có gợi ý tiệm làm tóc nào không

Em Lâm-chan: Tiệm làm tóc đẹp ở đây nhiều lắm, nhưng chọn đến hoa cả mắt, lại lo nhỡ đâu không đẹp

Em Lâm-chan: Chị Ôn Nhã, bình thường chị làm ở tiệm nào thế

Nếu muốn hỏi cái này thì Lâm Tuyết Tình hỏi đúng người rồi.

Có thể nói, cửa tiệm Ôn Nhã lựa chọn đã được tích lũy bằng máu và nước mắt, tay nghề rất đỉnh mà giá cả cũng không đắt đỏ mấy, đặc biệt là những chiếc áo gile thắt eo của mấy em trai đó…

Không đầu óc không vui vẻ: Có một tiệm cắt tóc tên là Self ở góc phố Rượu, cũng khá ổn đấy

Không đầu óc không vui vẻ: Hai người đến đó nhớ chọn Tiểu Khưu Quân, anh ấy là thợ cắt tóc giỏi nhất trong tiệm

Em Lâm-chan: Vâng ạ.

Cô ấy không trả lời nữa, tạm thời Ôn Nhã cũng gạt cô ấy sang một bên, tiếp tục sắp xếp cẩn thận sổ tay nhân viên phiên bản mới, nhưng không lâu sau đó, cô ấy lại gửi tin nhắn đến.

Em Lâm-chan: Chị Ôn Nhã, chị có thể đưa bọn em đến đó không?

Em Lâm-chan: Có người quen ở đó có khi lại tốt hơn?

Phải gặp thím năm của Lâm Tuyết Hà á? Ôn Nhã cau mày, điều này khác hoàn toàn so với việc sắp xếp lịch trình cho mẹ của Lâm Tuyết Hà lúc trước, khi ấy là cô tiếp xúc với người nhà của anh, xuất phát từ lý do công việc, nhưng còn lần này, có lẽ là với tư cách bạn gái.

Cứ cảm thấy… Ôn Nhã căng thẳng, thật sự rất căng thẳng.

Đi thì đi thôi, đằng nào cũng phải gặp mặt, nếu từ chối thì e là sẽ để lại cho bọn họ ấn tượng không tốt, dù gì, dẫn đường cũng chỉ là chuyện cỏn con thôi mà.

Bởi vì tuần này mới bắt đầu, Ôn Nhã cũng không tiện để bà ta đợi mình cả tuần được, thế là sau khi hỏi xem đối phương sắp xếp thời gian như thế nào, cô cố ý xin nghỉ nửa ngày để đưa bọn họ đến đó.

Làm tóc thường phải mất ba đến bốn tiếng đồng hồ, một giờ Ôn Nhã đi đón người, theo kế hoạch thì có lẽ sẽ đến phố Rượu lúc một giờ rưỡi, tầm năm giờ làm xong thì vừa hay có thể đi đón anh Lâm rồi sau đó đi ăn tối luôn.

Dù sao thì thím năm cũng không mang họ Lâm, bất kể là tướng mạo hay khí chất đều không có bất kỳ điểm tương đồng nào với Lâm Tuyết Hà, tuy bà ta cũng cười đấy, nhưng trông có vẻ hơi xa cách, khiến người ta thấy không thân thiết như mẹ Lâm, dù cách bà ấy thể hiện có hơi lố một chút.

Ôn Nhã chân thành mời họ lên xe của Lâm Tuyết Hà, khởi động xe rồi lái đến địa điểm cần đến.

“Ôn Nhã phải không?” Thím năm là bậc bề trên, bà ta mở miệng trước hỏi han chuyện gia đình: “Nhà cháu làm gì thế?”

Ôn Nhã vừa nhìn đường vừa nhỏ giọng đáp: “Ba cháu là giáo viên khoa học, trước đây mẹ cháu là kế toán, bây giờ thì bà ấy đã nghỉ hưu rồi ạ.”

Gia cảnh không thể bình thường hơn được nữa, thím năm gật đầu, trong lòng bà ta bắt đầu sân si, so bì.



“Thế ba mẹ cháu cũng khá vất vả đấy.”

Ôn Nhã vô cùng đồng tình: “Phải ạ, lúc cháu mười mấy tuổi, vì để kiếm thêm đồng ra đồng vào mà buổi tối ba cháu phải mở lớp dạy thêm, cả ngày chẳng ngủ được mấy tiếng.”

Thím năm cười khẽ: “Nhưng bây giờ cũng coi như là được ngẩng cao đầu lên rồi, nhà Tuyết Hà chẳng thiếu gì tiền.”

Nửa câu trước còn ổn, nửa câu sau Ôn Nhã nghe mà thấy không thoải mái.

Cho dù sau này cô có lấy anh Lâm thật đi chăng nữa, vậy thì cũng không liên quan gì đến tiền của nhà anh, hơn nữa, nhà cô cũng không thiếu tiền đến vậy.

Tiền nhà đã trả xong, ô tô cũng có một chiếc, tuy mẹ Ôn không còn đi làm nhưng lương hưu mỗi tháng cũng tầm mấy nghìn, ba Ôn còn bám trụ ở đơn vị công tác thì một năm cũng có thể kiếm được mấy chục nghìn tệ, tuy cô không kiếm được nhiều nhưng ít nhất là cô không cần phải dùng đến tiền của gia đình…

Ngày tháng khó khăn ấy đã qua từ lâu rồi.

Gia đình cô cũng chẳng có suy nghĩ muốn bám lấy nhà anh Lâm rồi thế này, thế kia.

Lâm Tuyết Tình rất nhạy cảm với loại chuyện này, cô ấy giúp mẹ mình giảng hoà ngay: “Cải cách mở cửa cũng hay mà, nhà giàu trước sẽ dẫn dắt nhà giàu sau, nhà mẹ hai bắt kịp trước thời đại, kể cả chúng ta có bị tụt lại phía sau một nhịp thì vẫn có thể bắt kịp mà, phải không chị Ôn Nhã?”

Ôn Nhã cười nói: “Phải, từ từ kiếm tiền, rồi sẽ có thôi.”

Thím năm di chuyển tầm mắt, ngậm ý cười mà nhìn ra ngoài cửa sổ, không rõ là có ý gì.

Đến tiệm làm tóc sớm hơn dự kiến ​​năm phút, tiệm làm ăn rất ổn, đông đến mức gần như không còn chỗ để ngồi. Mấy cậu chàng đẹp trai mặc áo sơ mi trắng, quần đen và áo gile nhỏ cứ đi qua đi lại, trên gương mặt trắng trẻo sạch sẽ lúc nào cũng treo một nụ cười giống hệt nhau, như được đúc ra từ một khuôn, giọng nói nhẹ nhàng, ấm áp.

Ôn Nhã đã hẹn trước, cô cũng là khách quen ở đây, Tiểu Khưu Quân vừa cắt xong quả đầu dưa hấu cho một đứa nhóc, thấy cô đến thì mỉm cười tiến lên đón tiếp ngay: “Đúng giờ thế nhỉ.”

Gần như Lâm Tuyết Tình đã bị loá mắt bởi nụ cười của anh ấy, ngũ quan không hẳn là ưa nhìn nhưng vì được chải chuốt nên trông rất đứng đắn, có tinh thần, mày rậm mắt to, khi cười để lộ ra cả hàm răng trắng đều tăm tắp, tỏa nắng và phóng khoáng vô cùng.

Tất nhiên, Tiểu Khưu Quân không phải là tên thật của anh ấy, cũng tương tự như Mr. Tim trong tất cả các tiệm làm tóc vậy, Tiểu Khưu Quân chỉ đơn giản là một biệt danh anh ấy tự đặt cho mình thôi.

Ôn Nhã không biết tên thật của anh ấy là gì, và cũng không cần thiết phải biết, là một thợ làm tóc ấy à, chỉ cần làm tóc đẹp thôi là được rồi.

Mà, có thêm ngoại hình, có thêm dáng dấp đẹp đẽ thì càng vui tai vui mắt, chắc chắn sẽ được cộng thêm điểm.

Mấy cậu trai trẻ này không có sức hút gì với thím năm, nhưng trong vài tiếng đồng hồ sau đó, bà ta rất công nhận sự phục vụ chu đáo, tỉ mỉ của Tiểu Khưu Quân.

Ban đầu Lâm Tuyết Tình chỉ định đi cùng mẹ mình, nhưng sau khi ở trong tiệm một lúc, cô ấy cũng muốn làm lại mái tóc của mình, thế là cô ấy đã chọn một màu nâu socola rồi chọn bừa một thợ làm tóc đang rảnh tay, nhờ người nọ giúp mình nhuộm tóc.

Sau khi Tiểu Khưu Quân rửa tay xong, thấy Ôn Nhã đang đứng một bên buồn chán chơi điện thoại, anh ấy bèn bước tới chào hỏi: “Sửa lại tóc mái cho cô nhé?”

Ôn Nhã cười, đưa tay cào cào mái tóc: “Không cần, lần sau tôi lại đến.”

Tiểu Khưu Quân lắc ngón tay: “Để cảm ơn cô đã giới thiệu khách hàng mới cho tôi, lần này tôi sẽ làm miễn phí cho cô nhé.”

“Thôi khỏi.” Ôn Nhã lắc đầu: “Anh kiếm cho tôi chỗ ngồi là được.”

Trong tiệm rất đông khách, ghế tiếp khách cũng chật kín luôn rồi, Tiểu Khưu Quân nén cười, chuyển chiếc ghế nhỏ của mình sang cho cô, sau khi cô xua xua tay thì anh ấy lại đi bận rộn với việc của mình.

Thời gian trôi qua không ngừng, giữa chừng Ôn Nhã quay về xe nằm một lúc, gần đến lúc quay về lại được thông báo là còn một tiếng nữa.

Tiểu Khưu Quân cũng rất bất lực: “Tóc của dì ấy nhiều quá, không dễ làm.”

Cũng hết cách rồi, chưa xong thì chỉ đành đợi tiếp thôi c

Ôn Nhã ra ngoài gọi điện cho Lâm Tuyết Hà.

“Cho nên, bây giờ em đang ở chung với Lâm Tuyết Tình và thím năm?”

“Ừm…”

“Cái khác thì không giỏi, bản lĩnh tự tìm rắc rối thì không ai bằng.”

“…” Ôn Nhã bày tỏ không thể chấp nhận được lời đánh giá này: “Còn chẳng phải em đây đang định thăm dò cách Kiều Mộc tiếp cận thím năm của anh hay sao?”

Đầu bên kia điện thoại truyền đến một tiếng cười chế nhạo: “Thế đã thăm dò ra chưa?”

Ôn Nhã im lặng ba giây rồi nói: “Anh Lâm, anh nghe em nói này, ý nghĩa của từ “định” là dự tính, là kế hoạch, là chuẩn bị…”

“Cuối cùng đổ bể.”

“…”

“Gửi vị trí cho anh, anh sẽ đến ngay.”

Sau khi gửi vị trí, Ôn Nhã xoa xoa mặt, ngồi trên chiếc ghế nhỏ nghiêm túc suy nghĩ, bây giờ phải soạn nháp trước, tránh để đến lúc anh tới rồi lại đuối lý, nói không ra thành lời thì mất mặt lắm.

Tất nhiên, thím năm dùng cái gì thì cũng phải là cái tốt nhất, vậy nên, ngay cả khi chỉ làm tóc ở một tiệm bình dân như Self thì cũng tốn hết cả nghìn tệ.

Ôn Nhã có thẻ, sau khi giảm giá thì có thể tiết kiệm hơn một trăm tệ.



“Mọi người…” Cậu thu ngân mỉm cười nhìn hai người phụ nữ phía đối diện.

Ôn Nhã lại lắc lắc cái thẻ của mình: “Tiểu Khưu Quân nói chi phí của họ có thể chiết khấu theo cấp độ thành viên của tôi.”

Thím năm chậm rãi thở ra một hơi, hài lòng vuốt nhẹ mái tóc mới làm, cuối cùng, lấy điện thoại của mình ra rồi hỏi: “Bao nhiêu tiền?”

Cậu thu ngân mỉm cười chân thành: “Giá sau khi đã giảm là một nghìn một trăm ba mươi tám tệ ạ.”

Thím năm trả tiền xong, ánh mắt quét qua người Ôn Nhã.

Chung quy vẫn là xuất thân từ gia đình nhỏ, không hào phóng được như Kiều Mộc.

Ôn Nhã không để ý đến bà ta, bởi vì cánh cửa tiệm cắt tóc đang mở ra, một người cũng mặc áo sơ mi và quần đen giống y như vậy bước vào, nhưng khí chất hoàn toàn khác biệt.

Hầu hết mọi ánh mắt đều tập trung lên người đàn ông có đường nét, ngũ quan thanh tú và khí chất lạnh lùng này. Mấy cậu trai trẻ trong tiệm đẹp thì có đẹp đấy, nhưng cũng chỉ là đẹp trai thôi, không giống người đàn ông này, liếc mắt một cái thì khắc sâu vào tâm trí ngay, nhớ mãi không quên.

Từ xa đã làm cho người ta thấy áp đảo đến mức không dám trêu chọc.

Hai cậu trai đang rảnh tay cứ đùn đẩy qua lại, không ai muốn tiến lên chào hỏi, Tiểu Khưu Quân lắc lắc đầu, chỉ đành rũ bỏ thân phận nhà tạo mẫu tóc hàng đầu của mình xuống, đích thân tiến lên.

“Anh muốn cắt tóc à?”

Lâm Tuyết Hà nhìn khuôn mặt tươi cười có bảy, tám phần giống người đàn ông nào đó của anh ấy, vừa lạnh lùng nói “không phải”, vừa giơ tay túm gáy Ôn Nhã xách qua đó.

Ôn Nhã im lặng như gà, vẻ mặt hèn nhát phục tùng mệnh lệnh, chờ nghe chỉ huy.

Thím năm nhìn thấy anh thì hơi kinh ngạc: “Tuyết Hà, sao cháu lại tới đây?”

Đứng trước mặt bà ta mà Lâm Tuyết Hà cũng không để lộ ra chút ý cười nào: “Sếp của Ôn Nhã nói cô ấy sẽ bị đánh vắng vì nghỉ mà không có lý do, để tránh bị oan, cháu sẽ đến nói rõ lý do cụ thể.”

Một câu nói như tát vào mặt cả hai người, Ôn Nhã đau, mà thím năm cũng chẳng khá khẩm hơn là bao.

Bà ta cười xòa: “Chẳng phải là vì thím còn chưa được gặp được con bé hay sao, coi như là chào hỏi họ hàng đi, không thể nói là nghỉ không có lý do được.”

Lâm Tuyết Hà gật đầu: “Đúng vậy, trong ngoài có khác biệt…”

Thím năm nghĩ tới Kiều Mộc ngay, nó đang nói móc mình đó ư?

“Trước mặt họ hàng, công việc ngoài lề đều phải tạm gác lại.”

Lâm Tuyết Hà lại bổ sung thêm câu này, thím năm thở phào một hơi, bất giác vỗ vỗ ngực, thì ra là nói về cái này à, không ngờ mình lại nghĩ nhiều vì thấy chột dạ…

“Ngại quá, phía bên cháu có chút chuyện, bây giờ cần Ôn Nhã phải đi với cháu một chuyến ngay lập tức…Thím và Tuyết Tình về trước đi, lần sau có cơ hội thì bốn người chúng ta lại tụ tập cùng nhau.”

Lâm Tuyết Tình chớp chớp mắt, anh đã nói như vậy rồi thì thím năm cũng chỉ đành gật đầu: “Được, hai đứa về trước đi.”

Lâm Tuyết Hà khẽ gật đầu, sau đó túm cổ Ôn Nhã, thẳng thừng dẫn người rời đi, đầu cũng không thèm ngoảnh lại.

Tất cả mọi người đưa mắt dõi theo bóng dáng bọn bọ đang bước xa dần, ai nấy đều cung kính nể phục.

Mà cũng không biết là nể phục ai nữa.

Ôn Nhã bò lên ghế lái, Lâm Tuyết Hà đã ngồi ngay ngắn và thắt dây an toàn xong.

“Anh Lâm, đi đâu đây?”

“Cái này không vội.”

“???”

Lâm Tuyết Hà nhìn cô một cái, ánh mắt anh vọt ra ngoài cửa xe, rơi vào tủ kính thuỷ tinh trong suốt của tiệm làm tóc Self, rơi vào từng vị khách người ra người vào, rơi vào thiết bị, dụng cụ làm tóc cả mới lẫn cũ, rơi vào thuốc nhuộm tóc lòe loẹt đủ màu…và cả chiếc áo gile đen chít eo.

Anh nhếch khóe miệng, hơ hơ một tiếng: “Gu em thích vẫn chẳng đổi gì nhỉ, đúng là thuỷ chung một lòng.”

Ôn Nhã: “…”

Không ngờ cô lại hiểu ra ngay, như một phép màu vậy, sau đó thì cũng bình tĩnh trở lại.

“Đúng vậy đó.”

“Nhưng mà lạ lùng ghê, gu em thích vẫn chẳng thay đổi, ấy thế mà người em thích lại đổi thay mất rồi.”

Một thoáng lướt qua, đèn hoa chợt sáng.

Lâm Tuyết Hà chầm chậm cụp mắt xuống.

“Về nhà thôi.”