Đọc truyện vip online, đọc truyện chữ, truyện full, truyện hay. Tổng hợp đầy đủ và cập nhật liên tục.
Không Có Tiền Ly Hôn

Chương 42




Adrian mới vào group chat không lâu đã bị thất bại thảm hại kick ra, trừ biết được thêm hai ‘quy tắc’ không hiểu ra đâu vào đâu, thì tin gì cũng chưa tìm được.

Hắn đóng lại phần mềm nặc danh, cảm thấy mình đúng là nhàn rỗi. Đang nghĩ xem có nên chuẩn bị trước nội dung phát biểu cho cuộc họp ngày mai không thì bỗng có người gọi tới.

Là Fayn. Adrian vừa nhận máy, còn chưa kịp nói đã nghe bên kia gào thét: “Cậu có thể để ý một chút được không hả! Cậu ta đã hai đêm liên tục gọi cho tôi rồi! Bác sĩ Uý cả năm mới có hai đêm rảnh đấy! Cứ mỗi lần tôi tạo được bầu không khí là lại bị cậu ta đánh gãy! Tôi biết ngay là cậu ta không vừa mắt tôi mà! Có phải cậu ta cố tình trả thù không? Cậu…”

“Chậm đã người anh em.” Adrian không hiểu ra sao nói, “Ai liên tục hai đêm gọi cho cậu?”

“Còn ai vào đây! Vị trong nhà cậu đấy! Hôm qua thì hỏi tôi cậu ở đâu, hôm nay lại gọi tôi nhờ chuyển lời cho cậu, sao cậu ta không gọi thẳng cho cậu đi?”

Adrian lúng túng: “… Vì không gọi được cho tôi, cậu ấy vẫn ở trong danh sách đen. Chuyển lời gì?”

“Cậu ta bảo cậu đi tìm mình, nói là ‘xảy ra chút vấn đề’. Tôi hỏi thế cậu đi đâu rồi, cậu ta lại nói cậu đang ở trong nhà! Đệt mẹ nó… Hai người cùng ở trong một cái nhà, có gì mà không gõ cửa nói thẳng cho được? Hay các các cậu đang chơi trò tình thú gì? Còn định kéo tôi chơi cùng phỏng?”

Xảy ra chút vấn đế? Là thỏ không chịu vào ổ sao? Không đúng… Hắn hiểu rõ Chung Yến, chỉ cần là chuyện y có thể giải quyết, tuyệt đối sẽ không xin sự giúp đỡ từ người khác, càng không chào đón người muốn giúp đỡ mình. Nếu như chỉ là chăn đệm không dùng được, y chắc chắn sẽ tự mình gõ cửa nói cho Adrian.

Vậy thì tại sao? Ước lượng thời gian, bọn họ về cũng đã lâu, hắn còn tưởng Chung Yến đã trải ổ xong về phòng rồi, đáng lý ra không còn bên ngoài mới phải. Chẳng lẽ xảy ra chuyện gì nguy hiểm? Adrian căng thẳng trong lòng, đứng lên đi về phía sau nhà, một bên nói: “Được, tôi biết rồi.”

“Cậu biết các đách gì? Cậu nhất định phải xử lý việc này…”

Adrian đã không còn lòng dạ nào ứng phó hắn, qua loa ngắt lời: “Được được được, tôi xử lý, còn có việc, cúp máy trước đây.”

Hắn mở cửa phòng Chung Yến, quả nhiên bên trong không có ai, thế là hắn tới sau nhà.

Ổ thỏ cao tám mét nằm trên trảng cỏ, nhưng thỏ không thấy đâu nữa, có lẽ chăn đệm đã có tác dụng, nó đã chui vào ổ rồi. Adrian đi tới đằng chính diện của ổ thỏ, sau đó dừng bước.

Nói chính xác hơn là, con thỏ đã chui một nửa vào ổ, còn thừa lại các mông xù lông tuyết trắng và các đuôi to oạch bên ngoài.

Adrian nhìn xung quanh, Chung Yến không có ở đây. Hắn nghi hoặc vén cái đuôi bự lông của con thỏ lên, trong này cũng không có.

“Chung Yến?” Hắn thử gọi.

Không ngờ lại có tiếng đáp lại thật. Âm thanh của Chung Yến truyền ra từ trong ổ thỏ, có vẻ như đang ở khá gần: “Tôi ở đây.”

Adrian xác định vị trí, tới gần một góc cửa hỏi: “Cậu rốt cuộc bị con thỏ này nuốt chửng rồi hả?”

“Không phải, Thỏ khổng lồ vũ trụ không ăn thịt.” Chung Yến nói, cách một tầng ván gỗ rắn chắc, giọng y hơi mơ hồ, “Vừa rồi tôi trải chăn đệm xong, kéo thừng dắt nó vào, cửa hơi bé nên nó… bị kẹt lại. Cho nên tôi cũng không ra được.”

Adrian len thử tay vào giữa lớp lông thỏ thật giày và ván cửa, không có khe hở, quả nhiên là bị kẹt, hắn nói vọng vào trong: “Vậy cậu để nó chui ra xem.”

“Tôi thử rồi, nó không muốn chui ra, chỉ muốn vào thôi.” Chung Yến hô lên, “Tôi đã nói là chăn đệm có tác dụng mà.”

“Có tác dụng thật, tuyệt ghê ấy.” Adrian châm chọc nói, “Vậy xin hỏi chuyên gia Thỏ khổng lồ vũ trụ, bây giờ cậu định ra ngoài kiểu gì?”

Chung Yến lập tức cứng họng, hồi lâu mới mắng trả: “Là tại cậu làm cửa quá nhỏ!”

“Con thỏ này béo hơn tôi nghĩ nhiều.” Adrian nói. Adrian lúc đầu cứ nghĩ thỏ này chỉ là dày lông nên nhìn mập chút thôi, không ngờ nó lại mập thật.

“Không thì cậu làm rộng cửa ra đi, trong nhà có dụng cụ gì như cưa điện không?” Bên trong, Chung Yến hỏi.

“Có thì có, nhưng với điều kiện là cậu phải ra ngoài trước đã, vụn gỗ sẽ bay lung tung khắp nơi.”

Adrian dạo một vòng quanh mông thỏ lộ ra bên ngoài. Thực ra trên mái của ổ thỏ có hai cái cửa sổ để thông khí, độ lớn đủ cho một người chui qua. Nhưng chúng lại quá cao, trong nhà chỉ có một cái thang, có đi lên cũng không có cách nào kéo người bên trong ra được. Nhìn tới nhìn lui, hình như cũng chỉ có một khe hở trên lưng con thỏ.

Cửa quá hẹp, thỏ bị kẹt lại hai bên, trên bên trên vẫn đủ cao, có một chút không gian.

“Cậu leo lên người con thỏ đi, rồi trèo lên lưng nó đi ra.” Adrian chỉ đạo.

Chung Yến lúng túng sờ sờ tai thỏ, nói: “Cái này tôi cũng thử rồi, tôi… Không leo lên nổi.”

“Giờ nó đang nằm sấp thì cao được bao nhiêu? Túm lông nó mà leo xem?”

Chung Yến một lần nữa thử lại, nhưng lực tay của y không đủ, giày vò mất nửa ngày, trừ mệt đến thở không ra hơi thì vẫn không sao bò lên nổi.

Thỏ con còn tưởng y đang chơi với mình, quay đầu nhẹ nhàng cọ y mấy cái.

“Tôi không leo lên được.” Chung Yến khóc không ra nước mắt ngồi trên chăn, nói với bên ngoài.

Âm thanh của Adrian mơ hồ truyền tới: “Tôi phục cậu thật đấy, có vậy mà cũng leo không xong.” Sau đó không thấy hắn nói thêm gì nữa.

Chê mình vô dụng quá nên đi rồi sao? Chung Yến nhấc một góc tai thỏ lên đắp trên người, ủ rũ cúi đầu ngồi đó. Adrian đi rồi cũng không sao, dù sao tới sáng con thỏ chắc chắn phải ra ngoài hoạt động, tới lúc đó ra ngoài cũng được. Bên trong có nhiều chăn đệm như vậy, cũng không lạnh…

Bỗng nhiên, phía trên đỉnh đầu y truyền đến một giọng nam rõ ràng, quen thuộc: “Tôi sẽ kéo cậu ra khỏi danh sách đen.”

Chung Yến ngẩng đầu, chỉ thấy Adrian đang đứng trên người con thỏ, từ trên cao nhìn xuống y, những tia sáng nhỏ vụn từ trên mái nhà chiếu xuống như ánh đèn trên sân khấu dát lên người hắn.

“Lần sau không được tuỳ tiện gọi điện cho cấp dưới của tôi nữa. Đêm hôm khuya khoắt, cậu ta lại vẫn còn độc thân, truyền ra ngoài còn ra thể thống gì? Đương nhiên, như vậy không có nghĩa là cậu có thể làm phiền tôi, tốt nhất là an phận vào, biết chưa?”

Chung Yến ngửa đầu nhìn hắn, ngơ ngác nói: “Ừ.”

Adrian nhảy xuống, nhanh nhẹn đáp tới bên cạnh Chung Yến. Thỏ con nghiêng đầu muốn cọ hắn, lại bị hắn ghét bỏ đẩy ra.

“Con thỏ này ngu chết đi được.” Hắn nói, rồi kéo Chung Yến từ dưới đất lên, “Tôi kéo cậu lên.”

“Chờ chút, chăn đệm này lớn quá, mới rồi dùng không hết, còn thừa lại hai bộ.” Chung Yến ra hiệu cho Adrian nhìn bên cạnh.

Trong ổ lúc này đều là các loại màu sắc rực rỡ: đỏ son, vàng chanh, xanh chuối, xanh lam… các loại. Adrian suýt thì không nhìn ra ở đây còn có chăn còn thừa.

“Mang về để tôi dùng cũng được, dù sao tôi cũng định thay chăn đệm.” Chung Yến nói.

“Chăn đệm của cậu bị làm sao?”

“Lúc tối không phải Suster nói…” Chung Yến không được tự nhiên nói, “Nói từng đến ngủ bộ đó sao? Tôi không muốn dùng chung chăn đệm với cậu ta đâu.”

Adrian tức giận nói: “Cậu ta nói là dùng chăn đệm dự phòng trong nhà tôi.”

“Đồ dự phòng không phải là trên giường tôi…”

“Đúng là đồ dự phòng, hiện giờ tôi đang đắp. Phòng cậu ngủ là phòng tôi, giường của tôi, chăn đệm cũng là của tôi nốt.”

Chung Yến không thể tin nhìn Adrian, lắp bắp nói: “Cái gì…”

“Không thích dùng thì lấy một bộ về, nhanh lên.” Adrian nói xong bèn định lấy hai bộ chăn kia về, lại bị Chung Yến ngăn lại.

“Ừm, cầm về cũng thật phiền toái, vừa trèo lên người thỏ còn vừa phải ôm theo nữa, thôi thì, không cầm về nữa.”

“Sao cậu cứ đổi ý liên tục thế nhỉ. Không cầm về thì lại đây.”

Adrian ngồi xuống để Chung Yến giẫm lên vai mình, sau đó hắn đứng lên nâng Chung Yến lên lưng thỏ, mình thì thoải mái túm lông thỏ trèo lên.

“Đi đi.” Hắn nói với Chung Yến đang không dám động đậy, “Tôi ở đây rồi, không ngã được đâu.”

Chung Yến gật gật đầu, bước cạn bước nông đi trên lưng thỏ con. Có Adrian phía sau, quả thật làm người ta an tâm hơn nhiều. Bọn họ nương theo lưng thỏ bò tới cửa, Chung Yến nhìn xuống đất, rầu rĩ nói: “Làm sao xuống dưới đây?”

Adrian nhảy xuống trước, bãi cỏ không có phủ chăn mềm như bên trong, hắn thuận thế lăn người một vòng để tránh lực tác động, vẫn hơi đau. Adrian khó nhận ra hơi nhíu mày, với hắn thì đau cỡ này chẳng thấm tháp vào đâu, nhưng Chung Yến da mịn thịt mềm, chỉ sợ…

“Cậu mang thang tới đây đi.” Chung Yến ngồi trên mông thỏ nói.

“Không cần, nhảy đi, tôi đón cậu.”

Adrian giang hai tay ra, ngửa đầu nhìn y nói: “Nào.”

Hơi thở của Chung Yến cứng lại. Vất vả lắm mới sống được tới đây, vất vả lắm mới đến được vị trí này; y là người ham sống sợ chết, còn vô cùng cẩn thận; nhưng trong giây phút này y hoàn toàn quên hết tất cả lo lắng. Adrian đứng trên bãi cỏ dưới bầu trời đầy sao, giang hai tay nhìn y chăm chú, nói nhảy đi.

Thế là y nhảy.

Gió gào thét bên tai y, khuôn mặt Adrian nhanh chóng phóng đại, chưa tới một giây, y đã ngã vào ngực hắn, hai người cùng đổ lên trên mặt cỏ.

Vì rơi tự do nên tim Chung Yến đập loạn không ngừng, mấy giây sau phục hồi lại tinh thần, y mới phát hiện Adrian đang bị mình đè dưới thân.

“Xin lỗi.” Chung Yến nói vậy, đang muốn đứng lên, cử động mới phát hiện tay Adrian đang ôm chặt lấy mình.

Kỳ quái là, Adrian còn hoàn hồn muộn hơn cả y, hắn vội rút tay về, thấp giọng nói: “Đứng lên!”

Chung Yến nhanh nhẹn đứng dậy, muốn đưa tay kéo Adrian, nhưng Adrian chỉ ngồi dậy, không thèm nhìn bàn tay y, nói: “Cậu vào trong đi, không tới việc cậu.”

“Cậu không vào sao?” Chung Yến kỳ quái hỏi.

“Tôi phải mở rộng cửa ổ.” Adrian lộ vẻ không kiên nhẫn, “Cậu mau đi đi.”

Chung Yến thấy hắn hồi lâu không đứng dậy, hơi nóng lòng, ngồi xuống đối mặt hắn: “Sao vậy? Chân bị thương à?”

Adrian phản xạ có điều kiện co một chân lại, tay chống lên gối, gắt gỏng nói: “Cậu có gãy xương thì tôi cũng chẳng sao đâu. Mau đi nhanh đi có được không? Nhìn cậu là tôi thấy phiền.”

Vừa rồi còn bình thường, Chung Yến lúc này vô duyên vô cớ bị mắng, không khỏi ngây người.

Có lẽ tại mình hai hắn bị ngã nên hắn mới không vui. Chung Yến nghĩ thế, nhưng có lẽ hắn không phải cố ý đâu.

Adrian ngồi một mình trên bãi cỏ một lúc.

Eo Chung Yến nhỏ thật đấy, nhiều năm rồi chưa ôm lại. Không đúng, trước kia lúc quan hệ còn tốt, Chung Yến cũng chưa từng ép cả người lên người hắn như vậy, hắn cũng chưa từng ôm chặt eo Chung Yến như thế…

Không được, không được nghĩ tiếp! Tưởng tượng một hồi, bộ vị mới rồi phản ứng chẳng những không êm đềm trở lại mà còn càng thêm có tinh thần! Adrian khắc chế mình không được suy nghĩ về dư vị vừa rồi, nhìn chằm chằm đuôi thỏ đang lắc tới lắc lui để chuyển lực chú ý.

Càng làm người ta giận chính là, có lẽ vì trong ổ không có người chơi cùng, con thỏ mới nãy sống chết không chịu chui ra giờ lại tự đi ra ngoài. Nó cúi đầu dùng tai cọ cọ Adrian. Adrian túm một nhúm lông của nó, mắng: “Đồ gây chuyện, ai nuôi mày thế không biết.”

- Hết chương 42-