Edit: Đậu Xanh
Tối hôm đó Thư Khả Du mơ thấy rất nhiều chuyện của thời cấp ba, tất nhiên cũng mơ thấy Lục Diên.
Cô mơ về buổi đại hội thể thao của trường vào năm hai...
Thời tiết của tháng 11 rất đẹp, bầu trời xanh kéo dài vô tận, đến mặt trời cũng ló dạng ra ngắm nhìn mọi người, gió nhẹ thoáng qua, là một loại thời tiết rất thích hợp để vận động.
Nhưng cô trời sinh đã không có tế bào vận động gì, bình thường đi bộ cũng thích kiểu chậm rãi rề rà, đối với mấy trường hợp chảy mồ hôi như thế này cô cũng không mấy hứng thú.
Tuy rằng cô không thích vận động nhưng cô thích đại hội thể thao của trường.
Đại hội thể thao của trường diễn ra trong hai ngày, cô có thể cùng bạn cùng bàn cùng nhau đến căn tin ăn sáng sau đó lại bưng thêm một chén bánh cá hầm nóng hổi ngồi ở bên cạnh sân thi đấu cổ vũ cho người khác.
Cô mua một chén bánh cá hầm ngồi ở trên bậc thềm bên cạnh sân thi đấu, Trâu Diệu Đình cũng ngồi ở bên cạnh cô.
Thư Khả Du xiên lấy một viên cá viên ở trong chén, Trâu Diệu Đình đột nhiên vỗ vỗ vào tay cô, làm cho viên cá viên kia tránh khỏi que xiên của cô, đánh vài vòng ở trong chén.
"Chạy tiếp sức sắp bắt đầu rồi!"
"Ừ, tớ ăn xong cái này sẽ xem." Thư Khả Du lại xiên lấy viên cá viên kia.
"Lục Diên ở lượt cuối cùng!"
Động tác của Thư Khả Du ngập ngừng đôi chút gần như không phát giác được, cô ừm ừm hai tiếng không nói thêm gì nữa. Trâu Diệu Đình cũng trở nên an tĩnh trở lại, nín thở đón xem trận thi đấu trên sân.
Thư Khả Du cuối cùng cũng bắt được viên cá viên trắng trẻo mập mạp kia, cô bỏ viên cá viên nóng hổi vào miệng, chậm rãi nhai cắn. Sau khi hoàn toàn nuốt xuống, cô mới ngẩng đầu lên xem trận đấu.
Khán giả ở xung quanh vô cùng kích động, trên khán đài phát ra từng đợt hoan hô và la hét, không thua kém gì một buổi biểu diễn.
Dưới kia đã chạy đến lượt thứ ba.
Lớp của bọn cô đang ở hạng ba, tụt lại phía sau hạng hai khoảng tầm cỡ 10m, mọi người đều mong chờ đến lượt cuối cùng.
Trâu Diệu Đình ở bên cạnh sắp nhảy bật lên, vẻ mặt căng thẳng, hai tay siết chặt, giống như làm như thế này có thể tiếp sức cho Lục Diên vậy.
Thư Khả Du cũng vô thức đặt tầm mắt lên trên người Lục Diên.
Lục Diên mặc một thân đồng phục vận động màu đen, áo ba lỗ quần ngắn, da thịt trắng sáng lộ ra. Anh rất cao, dù cho các vận động viên ở trên sân đều không thấp, nhưng anh vẫn là người bắt mắt nhất.
Mái tóc đen bị gió thổi qua có chút rối loạn, nhưng anh đứng rất vững vàng, trên mặt vẫn là nét lạnh nhạt như thường, nhưng ánh mắt lại vô cùng sắc bén.
Anh của lúc này đã thủ sẵn tư thế chạy, hai chân khép chặt, quay đầu chờ đợi lượt tiếp sức cuối cùng.
Tuyển thủ của làn kế bên dẫn trước bọn họ một đoạn đường, bạn học của lớp bọn họ hoan hô đến mức sắp tắt thở...
Sau vài giây ngắn ngủi, tiếng hoan hô và gào thét nổ tung phát ra.
Lục Diên không phụ sự kỳ vọng của mọi người, ở lượt cuối cùng anh vượt mặt hai người ở phía trước, đạt được hạng nhất.
Thư Khả Du cũng thở phào một hơi nhẹ nhõm, tiếp tục húp nước canh của bánh cá hầm, lúc này cô mới phát hiện ra, canh đã hơi nguội.
A.....xem đến mức canh cũng đã nguội mất.
Trâu Diệu Đình liên tục tán thưởng Lục Diên ở bên tai cô, hận không thể xé mấy giây vừa rồi ra thành trăm mảnh để xem cho kỹ.
Thư Khả Du gật đầu đồng ý.
Tiếp đến là tiết mục trao giải, Lục Diên đi lên nhận giải.
Lục Diên thật uy phong, đứng ở nơi cao nhất của bục nhận giải, gió ù ù thổi qua, khiến mái tóc anh bị thổi loạn, lộ ra cả gương mặt của anh.
Anh cười cười nhận giải, dáng vẻ thiếu niên hăm hở chí khí khiến thầy cô nhìn mà vui vẻ, bạn bè cực kỳ ngưỡng mộ.
Thư Khả Du thật không dễ gì mới thoát khỏi Trâu Diệu Đình ồn ào ầm ĩ, bản thân một mình đứng trong dòng người, cùng bọn họ đón nhìn quá trình trao giải.
Lục Diên xuống bục, dòng người tụm năm tụm bảy cũng di tản ra.
Cô cảm thấy lạnh, ngón tay bị đông có chút lạnh. Vừa cho tay vào trong túi áo, điện thoại trong túi áo lập tức rung lên.
Có tin nhắn, cô mở điện thoại ra xem.
Là Lục Diên gửi.....
[Đến tòa nhà dạy học cũ 603.]
Sau khi Thư Khả Du nhìn rõ nội dung của đoạn tin nhắn thì nhanh chóng che màn hình điện thoại lại, nhìn ngó xung quanh trông như tên trộm, sau khi xác nhận bên cạnh không có ai, cô mới dùng ngón tay đông cứng trả lời lại...
[Được.]
Thật ra lúc này cô và Lục Diên vẫn chưa ở bên nhau.
Cũng biết khi đến tòa nhà 603, nơi đó chắc chắn chỉ có mỗi mình Lục Diên.
Nhưng cô vẫn là đi đến đó.
Cô không biết bản thân mình có tâm lý như thế nào.
Nhưng cô rõ ràng cảm nhận được vào lúc anh nhảy qua điểm đích đến trái tim cô điên cuồng dao động.
Cô rất kích động, kích động đến mức muốn cùng bọn họ gào thét, muốn hét thật to "Lục Diên thật giỏi".
Tòa nhà dạy học cũ vào nửa năm trước đã bị bỏ hoang, trường học cũng không tìm được thời cơ thích hợp để nhượng lại nó, vì thế ở đây trông giống như bị trường học vứt bỏ, bỏ mặc ở một xó trong khuôn viên trường, thỉnh thoảng dì lao công sẽ đến quét dọn.
Bây giờ là thời gian diễn ra đại hội thể thao của trường, tất nhiên sẽ càng không có người.
Thư Khả Du đi lên đến lầu sáu, đẩy cửa phòng 603 ra...