Không Đoán Được

Chương 17: Je t'aime




Hôm nay là ngày đầu tuần, Phạm Thanh Khê có chút bận rộn. Vừa đến công ty đã phải tham gia cuộc họp giao ban, sau đó là gặp gỡ đối tác. Chớp mắt một cái đã tới giờ cơm trưa.

Kể từ khi tiếp quản Hỷ Tinh Phong Lạc, cơm nước đều do Mạnh Nguyệt Chi thay cô sắp xếp. Phạm Thanh Khê cũng không tính là quá khó ăn, chỉ cần có cái lấp đầy bụng là được. Trừ khi nào thèm món gì đó mà hàng quán không thể nấu ra, cô sẽ tự mình xuống bếp hoặc về nhà nhờ Lã Thụy Vân bỏ ra chút công sức.

"Phạm tổng, cơm trưa đã chuẩn bị xong."

Phạm Thanh Khê nghe Mạnh Nguyệt Chi nói xong thì gật đầu: "Cảm ơn cô."

"Bên phía Mộc thị vừa gọi đến nói tối nay sẽ có buổi tiệc gặp gỡ một số thương nhân, Phạm tổng có muốn tham gia không?"

Phạm Thanh Khê chưa kịp suy nghĩ đã lắc đầu: "Tối nay tôi có việc phải về sớm. Phải rồi, cô giúp tôi đặt 2 vé xem phim. Chọn nơi riêng tư vắng vẻ một chút."

Mạnh Nguyệt Chi đề nghị: "Hôm nay là đầu tuần chắc cũng không quá đông đúc. Nếu muốn an toàn cô có thể xem suất cuối cùng. Trước đó có thể chọn một nơi dùng bữa."

"Mà phải rồi, Phạm tổng muốn xem phim nào?"

"Tử Nguyệt Truyện."

Phạm Thanh Khê khẽ đáp.

Mạnh Nguyệt Chi gật đầu: "Vậy tôi đi sắp xếp."

...

Đầu giờ chiều Mạnh Nguyệt Chi gửi cho Phạm Thanh Khê một bảng lịch trình đã được sắp xếp kỹ lưỡng. Đầu tiên là đi ăn tối ở nhà hàng Pháp, sau đó sẽ đi dạo ở thủy cung, cuối cùng là đến rạp chiếu phim vào lúc 10 giờ tối.

Nhìn qua thì rất bình thường nhưng nhìn kỹ lại có gì đó không đúng.

Sao lại có cảm giác giống như cuộc hẹn hò của một cặp tình nhân?

Phạm Thanh Khê chần chừ một lát mới chuyển tiếp tin nhắn của Mạnh Nguyệt Chi cho Lam Thư Dung rồi gõ thêm mấy chữ: [Sắp xếp như vậy cô có ý kiến gì không?]

Một lát sau Lam Thư Dung phản hồi lại: [Không có ý kiến. Tôi sẽ đến đúng giờ.]

Phạm Thanh Khê mím môi, rốt cuộc vẫn nhắn thêm một tin: [Không sợ phóng viên sao?]

Lam Thư Dung nhắn lại: [Yên tâm, tôi có thể ứng phó tốt.]

...

Buổi tối, Phạm Thanh Khê vừa đến nhà hàng ngồi được một lát thì Lam Thư Dung cũng chạy đến.

Nàng mặc trên người áo thun quần jean đơn giản nhưng lại trùm thêm một chiếc áo lông dày dặn che mất nửa khuôn mặt. Còn có một chiếc kính đen bản lớn và khẩu trang màu đen.

Nếu không phải dáng người của nàng quá xuất chúng, Phạm Thanh Khê còn cho rằng nàng lén lút trà trộn với ý đồ bất chính.

Nhìn thấy Phạm Thanh Khê, Lam Thư Dung lập tức chạy đến ngồi xuống đối diện, vừa chào hỏi vừa tháo lớp ngụy trang: "Thế nào, có nhận ra tôi không?"

Phạm Thanh Khê nhìn nàng: "Vẫn tốt."

"Cô tự lái xe đến sao?"

Lam Thư Dung đặt mắt kính lên bàn rồi nở một nụ cười tươi rói: "Không có nha, tôi đi taxi tới, như vậy lát nữa có thể đi ké cô rồi. Cô thấy tôi có thông minh không?"

Phạm Thanh Khê hơi nhướng mày: "Nhưng mà hôm nay tôi cũng đi taxi."

"Vậy sao? Vậy thì càng tốt, cô không cần lái xe, có thể nói chuyện cùng tôi."

Lam Thư Dung nói xong còn cười hì hì, vẻ mặt vô cùng mong đợi.

Phạm Thanh Khê cười không nói gì, sau đó lên tiếng gọi phục vụ, phục vụ nhanh chóng mang hai cái menu đến để hai người lựa chọn.

Chỗ này là phòng kín nên rất riêng tư, phục vụ dù có nhận ra Lam Thư Dung cũng sẽ giả vờ như không quen biết, thái độ rất chuyên nghiệp.

Phạm Thanh Khê lật lật mấy trang rồi hỏi Lam Thư Dung: "Lam tiểu thư có kiêng món nào không?"

Lam Thư Dung lắc đầu: "Không có, cô cứ gọi đi. Tôi ăn gì cũng được."

Phạm Thanh Khê lại đảo mắt nhìn một lượt rồi nói với phục vụ: "Coq au vin, Bouillabaisse, Ratatouille niçoise, Crème brûlée. Cảm ơn."

Phục vụ nhận lại menu rồi rời khỏi.

Lam Thư Dung nhìn về phía Phạm Thanh Khê bằng ánh mắt sáng rực, giọng nói nửa đùa nửa thật: "Không ngờ cô còn biết tiếng Pháp nha, cứ như vậy sẽ làm người ta chết mê chết mệt đó."

Phạm Thanh Khê hắng giọng: "Tôi... chỉ biết mấy từ cơ bản."

"Như vậy cũng rất tốt rồi ah, tôi còn không biết một từ nào."

Lam Thư Dung cảm thán rồi lại nói tiếp: "Hay là cô dạy tôi đi?"

"Xin chào trước, xin chào nói thế nào?"

Phạm Thanh Khê dừng một lát rồi đáp: "Là Bonjour."

"Vậy còn tạm biệt?"

"Au revoir."

"Chúc ngủ ngon?"

"Bonne nuit."

...

"Vậy... tôi thích cô nói thế nào?"

"Je..."

Phạm Thanh Khê theo bản năng đáp lại, nhưng lời vừa ra khỏi miệng lập tức chui ngược trở lại. Cô liếc mắt nhìn Lam Thư Dung giống như muốn tìm ra gì đó nhưng thấy nàng vẫn tỏ ra vô cùng tự nhiên, ánh mắt nhìn cô mười phần mong đợi, giống như học sinh đang chờ giáo viên giải đáp thắc mắc.

Cuối cùng vẫn là nhượng bộ, Phạm Thanh Khê hắng giọng: "Je t'aime."

Lam Thư Dung cười cười: "Je t'aime, tôi nhớ rồi, cảm ơn cô."

Vừa lúc này phục vụ mang món ăn lên, Lam Thư Dung cũng không có ý định trêu đùa nữa mà ngoan ngoãn ngồi thưởng thức bữa tối.

"Cô đã từng đến quán này chưa?"

Lam Thư Dung vừa đưa miếng bánh mì vào miệng vừa hỏi.

Phạm Thanh Khê lắc đầu: "Tôi về nước cũng chưa lâu, đây là lần đầu đến đây."

"Lúc trước cô học ở Anh sao? Là ngành gì?"

"Chuyên ngành Tài chính. Còn cô?"

Lam Thư Dung nhướng mày: "Tôi tưởng cô biết rõ rồi chứ?"

Phạm Thanh Khê cười cười: "Xem như là vậy đi, không ngờ cô vậy mà là sinh viên mỹ thuật."

"Tôi thế nào? Không giống sao?"

Lam Thư Dung hỏi ngược lại.

Phạm Thanh Khê có chút bất đắc dĩ lắc đầu: "Không phải, chỉ là tôi nghĩ sinh viên mỹ thuật sẽ có chút dịu dàng."

"Ah, cái này to quá, giúp tôi với."

Lam Thư Dung nhìn chằm chằm vào miếng gà, có chút bất lực cầu cứu Phạm Thanh Khê. Phạm Thanh Khê lập tức dùng cây nĩa ghim lại, thuận lợi giúp nàng mang miếng thịt gà cho vào đĩa.

"Phải rồi, lúc nãy cô nói gì?"

Phạm Thanh Khê lắc đầu: "Không có gì, ăn nhanh đi, chúng ta còn phải đi thủy cung."

Lam Thư Dung nghe vậy cũng không rối rắm nữa, tiếp tục ăn xong bữa tối.

Sau khi no bụng, Phạm Thanh Khê kêu phục vụ tính tiền sau đó dẫn đầu ra ngoài. Nhưng mà vừa đi được mấy bước đã bị Lam Thư Dung kéo lại nhét khẩu trang vào tay.

Phạm Thanh Khê khó hiểu nhìn nàng, sau đó chỉ thấy nàng tiếp tục động tác giúp cô đeo lên, còn không quên sửa sửa cho đẹp mắt.

"Được rồi."

Phạm Thanh Khê hỏi: "Tôi cũng phải đeo sao?"

Lam Thư Dung đáp: "Đương nhiên, cô đừng đánh giá thấp nhan sắc của bản thân mình chứ."

Nói xong thì không ngần ngại khoác tay Phạm Thanh Khê rời khỏi phòng ăn.

Khi hai người đến thủy cung, đồng hồ đã chỉ 8 giờ. Bởi vì là đầu tuần nên đúng thật là rất vắng vẻ, Lam Thư Dung âm thầm thở ra một hơi.

Thật ra nàng cũng có chút lo lắng sẽ bị phát hiện rồi kéo theo cả đống lùm xùm. Bản thân nàng thì không sao, dù gì cũng đã quen rồi nhưng Phạm Thanh Khê thì lại khác. Nàng không muốn chưa theo đuổi được người ta đã bị ghi tên cùng một chỗ với nội dung không mấy tốt đẹp.

Nhưng mà sự lo lắng đó lại không thắng nỗi mong muốn được cùng cô "hẹn hò", chỉ cần nàng cẩn thận một chút có lẽ cũng không sao.

Thủy cung này khá là nổi tiếng tại Lạc Dương, bình thường là điểm đến yêu thích của trẻ em và những ai yêu thích thế giới đại dương.

Còn chưa đến nơi, Lam Thư Dung đã thích thú nói chuyện không ngừng khiến cho Phạm Thanh Khê lại có thêm được một góc nhìn khác về nàng.

Đến khi vào cửa, đập vào mắt là một bầy cá vàng vô cùng xinh xắn. Lam Thư Dung thích thú chạy đến, móc điện thoại ra chụp vài tấm hình.

"Ở thủy cung đúng là rất khác biệt, giống như có thể thực sự chạm vào chúng."

Phạm Thanh Khê ở phía sau đút hai tay vào túi áo khoác nhìn nàng, lại không tự chủ cong khóe môi.

Thủy cung thường được bố trí theo bốn nguyên tắc cơ bản. Từ cao xuống thấp, từ trước ra sau, từ nhỏ đến lớn là dựa trên nguyên tắc thứ bậc. Các vật trang trí bên trái và bên phải giống nhau là dựa theo nguyên tắc đối xứng. Các vật trang trí được sắp xếp hình tam giác để tạo điểm nhấn là dựa trên nguyên tắc hình tam giác. Cuối cùng là nguyên tắc cân bằng, các vật trang trí phải có sự cân bằng về màu sắc, kích thước và chất liệu.

Ở điểm đầu chỉ nhìn thấy mấy loại cá vàng, cá bảy màu, cá Koi. Đi sâu thêm một lát lại có thêm cá chép biển, cá đuối, cá rồng, cá mập vây gù,...

Bỗng nhiên Lam Thư Dung kéo tay Phạm Thanh Khê chạy thật nhanh, ánh mắt sáng quắc nhìn về phía nào đó, đến nơi cô mới biết thì ra ở đó có chim cánh cụt.

Chim cánh cụt ở thủy cung được nuôi trong các bể cá lớn, có hệ thống lọc nước và ánh sáng chuyên dụng để đảm bảo môi trường sống phù hợp. Bể cá của chim cánh cụt thường được trang trí giống với môi trường sống tự nhiên của chúng, với các tảng đá, băng và tuyết.

Các loại chim cánh cụt thường thấy trong thủy cung là chim cánh cụt hoàng đế, chim cánh cụt Adélie và chim cánh cụt Gentoo.

Lam Thư Dung buông tay Phạm Thanh Khê ra, áp mặt mình vào mặt kính, hai bàn tay cũng dính chặt trên đó, mắt thì mở to: "Oa, đáng yêu quá đi. Thanh Khê, cô nhìn xem. Vừa mềm vừa béo, xem cái miệng chúng kìa."

Nàng nói xong thì xoay người lại, học theo dáng đi của chim cánh cụt, lạch bà lạch bạch đi mấy bước: "Thanh Khê, Thanh Khê, cô thấy tôi làm có giống không?"

Phạm Thanh Khê nghiêm túc nhìn nàng, bây giờ cả cơ thể nàng đều được quấn trong chiếc áo lông dày dặn, tay chân đều bị che kín, quả thực là rất giống chim cánh cụt.

Cô sờ sờ mũi, che giấu đi ý cười rồi mới gật đầu: "Rất giống."

Lam Thư Dung hất cằm: "Xem như cô cũng biết đánh giá đó."

Nàng nói xong thì lại chạy đến nắm tay Phạm Thanh Khê áp lên mặt kính rồi phủ bàn tay của mình lên: "Thử sờ đi, đi thủy cung là để thư giãn, đừng có đứng im một chỗ như vậy chứ."

Phạm Thanh Khê có chút mất tự nhiên cử động ngón tay nhưng lại không nỡ rút ra. Mặt kính lành lạnh, lòng bàn tay nàng thì ấm áp vây hãm cô trong đó, tạo nên một cảm giác khó nói thành lời.

Phạm Thanh Khê lại nghe nàng hỏi: "Chim cánh cụt thích ăn gì nhỉ?"

Cô đáp: "Bọn chúng thích ăn cá, mực, tôm và nhuyễn thể."

"Nhuyễn thể là gì?"

"Nhuyễn thể là những loài động vật thân mềm, không có xương. Tên khoa học là Mollusca."

Lam Thư Dung nghe cô nói xong thì nghiêng đầu: "Không ngờ cô lại biết nhiều thứ như vậy nha."

Không hổ danh là người mà Lam Thư Dung nàng yêu thích, lời này đương nhiên Lam Thư Dung không có nói ra.

Phạm Thanh Khê cười cười lắc đầu: "Chỉ là trùng hợp cô hỏi những thứ tôi biết thôi."

Lam Thư Dung làm dấu ok: "Được rồi, chơi đủ rồi, chúng ta đi xem phim thôi."

Phạm Thanh Khê gật đầu, nhanh chóng đuổi theo bước chân nàng.